Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53 - 54: Thiều Dung Công chúa mới ra lò


Chẳng qua lúc xuống kiệu, trong lòng Nghiêu thị hơi vắng lặng.

Lần trước đến tiệm chay này đúng lúc ít khách, tuy cửa hàng kia nhìn qua thì lịch sự tao nhã nhưng vẫn cách xa sự đẹp đẽ quý giá.

Lần này đến, không nói đến một loạt chuồng ngựa chỉnh tề cách đó không xa, toàn bộ cửa sảnh đã thay đổi, hai bể cá hoa sen ban đầu đã biến mất, thay vào đó là hồ nước, bốn phía hồ nước tô điểm bằng đá hoa thạch cương lồi lõm màu vàng kim trầm, bên trên là cầu đá cẩm thạch nối thẳng đến cửa tiệm, nhìn qua như con đường nhỏ dẫn đến nơi sâu thẳm yên tĩnh.

Lúc trước Nghiêu thị nghe nói Tố Tâm Trai này kiếm được tiền cũng không để trong lòng nhưng bây giờ mới chỉ cách hơn một tháng thôi mà cửa hàng này đã đổi cũ thay mới như vậy, có thể thấy lời đồn không giả, Thôi gia thật sự không phải thương hộ lụi bại trước kia.

Quyết định nhận Quỳnh Nương về, Nghiêu thị nhìn tình cảnh này liền cảm thấy thư thái. Cửa hàng của mình tuy nhiều, nhưng không có người xử lý.

Tuy lúc Bình Nương vừa mới tiếp nhận thì có khởi sắc nhưng không biết vì sao mấy ngày nay dần dần hao hụt. Nếu Quỳnh Nương giỏi giang trở về, tất nhiên nàng sẽ giúp bà ta xử lý cửa hàng.

Liễu Bình Xuyên theo Nghiêu thị đến, nhìn tiệm ăn này rực rỡ hẳn lên, ả ta cực kỳ khó chịu.

Tuy rằng cực kỳ hận Quỳnh Nương nhưng ả ta phải thừa nhận, bất kể kiếp trước hay kiếp này, Quỳnh Nương đều là người tài ba.

Có điều kiếp trước sự xuất chúng của nàng hoàn toàn biểu hiện ở chỗ khéo léo khi giao thiệp với mọi người. Còn đời này, nàng lại cam chịu thân phận nữ nhi thương nhân, lo chuyện nhà Thôi gia lụi bại trở nên tốt hơn.

Thái độ không hề để bụng khi trở lại Thôi gia của Quỳnh Nương làm Liễu Bình Xuyên sống lại mọi chuyện không suôn sẻ nghẹn trong lòng.

Tất cả những thứ ả ta trăm phương ngàn kế nghĩ phải đạt được thì đều là thứ Quỳnh Nương không để bụng.

Còn bây giờ thì sao? Phụ thân, mẫu thân của ả ta lại bắt ả ta đến xin lỗi Quỳnh Nương, cũng muốn khuyên Quỳnh Nương về Liễu gia, thành toàn mặt mũi của Liễu học sĩ.

Dù trong lòng có lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, Liễu Bình Xuyên cũng không thể không đồng ý. Nếu không thì, phu phụ Liễu thị sẽ không để ả ta ra khỏi cửa.

Mà bọn họ đã bàn bạc hôn sự cho nữ nhi. Liễu Bình Xuyên chỉ có cúi đầu mới có thể đổi được tự do, thuyết phục Thượng Vân Thiên cưới ả ta, sau đó mới có cơ hội trở mình.

Dù Thôi Tương Quỳnh giàu có thì thế nào? Sao một nữ thương nhân có thể sánh với một phu nhân quyền khuynh triều dã tương lai chứ?

Hơn nữa dù có trở về Liễu gia, phu nhân khắp kinh thành đều biết nàng ta, có ai sẽ nghênh cưới một nữ thương hộ vào cửa chứ?

Nếu Quỳnh Nương không có ý với Thượng lang, muốn đoạn tuyệt con đường phu nhân quan lại, vậy ả ta sẽ cố gắng để bản thân mình trở nên cao cao tại thượng, nhìn xuống nữ nhân tầm mắt thiển cận này.

Suy nghĩ một đêm, cuối cùng Liễu Bình Xuyên đồng ý chủ động đến cửa nhận lỗi với phu phụ Thôi gia, đồng thời giúp Nghiêu thị thuyết phục Quỳnh Nương trở về Liễu gia.

Quỳnh Nương nghe tiểu nhị đến báo, nàng ra ngoài cửa hàng, thấy Liễu Bình Xuyên đang xuống kiệu, ánh mắt nàng lạnh lùng, thầm nghĩ: Đã nói toạc ra rồi mà vẫn còn mặt mũi đến, xem ra nàng thật sự xem nhẹ độ dày của da mặt vị muội muội này rồi.

Chẳng qua người ta đã có mặt mũi đến rồi, nàng cần gì phải đóng giả ác nhân? Kiếp trước thấy Thôi Bình Nhi giả dạng đoá kiều hoa hiểu lòng người nhiều rồi, Quỳnh Nương cũng học một chút tâm đắc, học đi đôi với hành, nàng lập tức treo nụ cười khéo léo, nghênh đón hai mẫu nữ Nghiêu thị.

Tuy Nghiêu thị sợ gặp phải người quen trong kinh thành, cố ý chọn lúc sáng sớm chưa có khách để đến nhưng ngoài cửa tiệm đã có rất nhiều xe ngựa, đều là dân trồng rau phụ cận.

Hoá ra từ chuyện Thôi Truyền Bảo dùng ngân lượng trong tiệm đi làm chuyện khác, Quỳnh Nương liền đến các tiệm thường xuyên qua lại một vòng, Quỳnh Nương tự chọn hàng rồi bàn bạc, ngày nào cũng chủ động đến đưa hàng. Tránh dong dài như trước, cũng tiết kiệm người trong tiệm.

Vì vậy tuy rằng nghe nói Nghiêu thị đến bái phỏng, Quỳnh Nương cũng chỉ có thể mời Nghiêu thị vào ngồi xuống uống chén trà chờ một lúc. Nàng kết toán với dân trồng rau, sai tiểu nhị mang một sọt đồ ăn, gạo mì và các vật khác đến sân sau của cửa hàng.

Nhân lúc Quỳnh Nương chưa đến, Liễu Bình Xuyên nhỏ giọng nói: "Đúng là nhà lớn, nghiệp lớn, cũng thật kiêu căng phách lối. Đừng nói người đến là mẫu thân, dù có là khách nhân bình thường thì lễ nghĩa đãi khách như này cũng quá là không chu toàn đúng không?"

Nghiêu thị liếc ả ta một cái, giọng nói không lớn: "Nhớ kỹ lời phụ thân con dặn dò, chuyện hôm nay làm không chu toàn, Liễu gia mất mặt, nhân duyên tương lai của con cũng sẽ bị liên lụy!"

Liễu Bình Xuyên mỉm cười nói: "Mẫu thân yên tâm, chỉ cần tỷ tỷ chịu tha thứ cho con, muốn con quỳ xuống dập đầu cho nàng ta con cũng cam tâm tình nguyện!"

Đúng lúc này, Quỳnh Nương đối chiếu sổ sách xong đi vào nhã gian, nàng không nhìn Liễu Bình Xuyên, chỉ phúc lễ với Nghiêu thị: "Sao hôm nay phu nhân lại rảnh rỗi đến? Nếu muốn ăn đồ chay chỉ sợ là hơi sớm, bếp trong tiệm vẫn chưa nhóm lửa, nếu muốn ăn gấp e là phải đợi."

Thật ra Nghiêu phu nhân cũng không quen khom lưng cúi đầu, chẳng qua người trước mặt là nữ nhi bà ta dưỡng dục nhiều năm, tuy mẫu nữ tách ra cũng đã gần một năm nhưng tận đáy lòng, bà ta vẫn cảm thấy Quỳnh Nương là nữ nhi nghe lời bà ta.

Thấy phu thê Thôi gia không ở trong tiệm, bà ta cũng không cần giấu giếm, lập tức nói ý đồ: "Theo lý mà nói thì nên tới sớm, có điều phụ thân con mới nhiệm chức Hộ Bộ, phải xã giao hơi nhiều, ta đi xử lý cùng, chậm trễ mất mấy ngày. Chuyện Bình Nương làm sai trước đó Cư Ca Nhi đã nói hết với ta rồi, không chỉ như thế, đại ca con thương con, còn đánh mắng Bình Nhi một trận, ngay cả phụ thân con cũng rất tức giận, trách phạt con bé thật nặng."

Bình Nương cũng phối hợp, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống, môi run rẩy quỳ gối trước mặt Quỳnh Nương: "Tỷ tỷ, là ta nhất thời hồ đồ, thấy phụ mẫu và ca ca Thôi gia đều thân thiết với tỷ, không nhớ nhung ta chút nào, nên ta nổi lòng ghen ghét... Trước kia là ta sai, từ nay về sau không dám cùng tỷ tỷ tranh đoạt nữa, chúng ta làm người tử tế, đừng đấu tới đấu lui nữa, trân trọng phần tình nghĩa không dễ dàng này... được không?"

Một phen này quả thật là hay, lúc trước ả ta còn thiết kế làm hại Thôi gia bị bắt phải cưới kỹ nữ, cuối cùng làm hại cửa nát nhà tan, đúng là tuổi nhỏ vô tri ngây thơ!

Ít nhất Nghiêu thị cảm thấy rất hài lòng, quả nhiên đứa nhỏ Bình Nương này vẫn còn có thể cứu chữa, chỉ do Thôi gia giáo dục kiến thức hạn hẹp, làm nữ nhi bị lòng ghen ghét che mờ đôi mắt thôi.

Quỳnh Nương ngồi trên ghế, nhìn màn diễn than thở khóc lóc này, cảm thấy trình độ của nàng vẫn kém hơn, có sống hai đời cũng không làm ra vẻ dối trá thế này được.

Nàng cũng nghe được ý ngoài lời của Bình Nương, đó là nếu hai người đều sống lại, chi bằng ai nấy yên phận, không đấu nhau, quý trọng cơ hội sống lại không dễ mà có này.

Chẳng qua người thích đụng chạm đến đối phương không phải nàng, nếu Bình Nương thích diễn, vậy tự diễn đi!

Nghĩ vậy, Quỳnh Nương cũng không đi đỡ Bình Nương đang quỳ trên mặt đất, chỉ bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, sau đó cao giọng kêu: "Hỉ Thước, gọi Lý bà tử mang nước ấm vào, trà lạnh rồi, bảo khách nhân uống thế nào được?"

Trước đó trong nhã gian này không có người ngoài, nha hoàn bà tử ở bên ngoài hầu hạ. Lúc này nghe nói muốn hạ nhân tiến vào, Nghiêu thị cần thể diện lập tức đưa mắt ra hiệu với Liễu Bình Xuyên, ý bảo ả ta mau đứng lên, tránh cho người ngoài thấy đường đường là đích nữ Liễu gia mà lại quỳ xuống trước một nữ tử thương gia nho nhỏ, bôi nhọ danh dự Liễu gia.

Liễu tiểu thư cũng không cần người đỡ, không chờ lão bà tử đi vào thêm nước đã đứng thẳng dậy.

Lúc lão bà tử thêm nước đi rồi, ả ta định khóc thút thít sám hối tiếp nhưng hình như hơi thở không lấy được nên không diễn nổi nữa.

Nghiêu thị cảm thấy thời cơ đến rồi, bà ta mở miệng nói: "Xưa nay con mềm lòng nhất, sẽ không chấp nhặt với muội muội con đúng không, chuyện này, con bé đã nhận sai rồi, con cũng phải giải thích với người Thôi gia, đừng so đo nữa... Mà ta nhớ ra, con đã rời nhà được mấy tháng rồi nhưng khuê phòng vẫn như cũ, ta và phụ thân con đều đặc biệt giữ lại cho con đấy. Chúng ta nghĩ, lúc con quen thuộc phu phụ Thôi thị rồi, một nữ nhi đi hai nhà, ta và phụ thân con khỏi phải nhớ con, ngày ngày không buồn ăn uống."

Lúc này Nghiêu thị lại quên mất trước đó lúc Liễu Tương Cư cố chấp giữ lại khuê phòng cho Quỳnh Nương, bà ta còn mắng nhi tử không hiểu chuyện, chỉ coi như đây là chứng cứ bà ta nhớ nhung nữ nhi.

Lời Nghiêu thị làm Quỳnh Nương sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện Nghiêu thị sẽ để nàng về.

Nhưng suy nghĩ kĩ là hiểu. Thể diện của dưỡng phụ mẫu của nàng rất tốt, bây giờ chuyện Liễu gia đã rất ồn ào huyên náo rồi, đương nhiên dưỡng phụ phải để dưỡng mẫu ra mặt thu thập cục diện khó coi.

Quỳnh Nương bình tâm tĩnh khí suy nghĩ, tự hỏi nàng có nguyện về Liễu gia hay không —— câu trả lời chỉ có một, đó là thà chết cũng không muốn!

Đời này cuối cùng nàng cũng trở về vị trí ban đầu, làm ăn hô mưa gọi gió, cần gì phải qua lại với Liễu gia, đeo gông xiềng lên, thay người khác tranh mặt mũi trước mặt mọi người?

Nàng đang định uyển chuyển từ chối, đột nhiên cửa nhã gian lại truyền đến tiếng: "Nữ nhi của Thôi gia chúng ta, sao phải về Liễu gia các ngươi? Chẳng lẽ hại nhi tử ta cưới kĩ nữ còn chưa đủ sao, lại còn muốn lừa nữ nhi của ta rồi hại con bé ư?"

Quỳnh Nương xoay người nhìn, không biết Lưu thị đã vào cửa hàng từ khi nào, trừng mắt nói với Nghiêu thị.

Trước kia Lưu thị thấy Nghiêu thị sẽ tự cúi thấp đầu. Loại như Nghiêu thị phu nhân phô trương nói chuyện với bà toàn phớt lờ, Lưu thị có bực mình thì cũng phải cố gắng chịu đựng.

Nhưng bây giờ thì khác, Nghiêu thị khinh người quá đáng. Lúc trước bà nói một nữ nhi đi hai nhà, Nghiêu thị còn ghét bỏ, sợ Thôi gia bà ăn nhờ phú hộ, ăn vạ Liễu gia.

Nhân bóng đêm, bà ta phái một chiếc xe ngựa đưa Quỳnh Nương ra khỏi Liễu phủ, cũng mặc kệ cô nương chưa thể bỏ được, bà tử kia còn nài ép lôi kéo Quỳnh Nương xuống xe ngựa.

Người không biết còn tưởng Liễu gia đang bán tỳ nữ đấy!

Sao? Bây giờ cảm thấy bản thân làm như vậy thiếu phúc hậu, kém nhân nghĩa, lại muốn nhận nữ nhi đang tốt về à?

Lúc trước bà không biết nội tình, sau đó nghe Quỳnh Nương nói mới biết vì sao hai nhà lại ôm nhầm con, Nghiêu thị muốn lấy nhi tử Thôi gia ra để chắn hoạ, tránh né kẻ thù đuổi giết?

Đây phải là tâm tư ác độc cỡ nào mới có thể nghĩ ra chứ? Đều là trẻ sơ sinh mềm mại non nớt, sao chỉ có mạng của công tử nhà hắn mới là mạng?

Vậy mà Liễu gia ghét bỏ Thôi gia bà nuôi Bình Nương không tốt, theo bà thấy, những tật xấu chanh chua, ngại nghèo yêu giàu trên người Bình Nương, hoàn toàn là theo di truyền của Nghiêu thị!

Dù hài tử của Thôi gia bà có kém đi chăng nữa thì cũng không mưu toan hại người như Bình Nương!

Liễu gia này là nhà đại học sĩ cái gì? Dòng dõi thư hương cái rắm!

Quan to độ rắm lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân, không hề cố kỵ đến người khác, thể diện của nhà bọn họ mới là thể diện, thể diện của người nghèo là cái rắm hết hả!

Vì chuyện của Thôi Truyền Bảo mà Lưu thị bị đè nén mấy ngày, xem như đã tìm được chỗ phát tiết. Bà hoàn toàn không kiêng kị gì cả, hiện nguyên hình mụ già đanh đá trấn Phù Dung, trừng mắt nhìn Nghiêu thị. Nghiêu thị dám nói một câu không biết xấu hổ nữa, bà sẽ xé bộ mặt phu nhân của bà ta!

Nghiêu thị không đoán được Lưu thị sẽ đột nhiên xuất hiện, nhất thời nhụt chí nhưng dẫu sao cũng là thê tử của đại học sĩ đương triều, thận trọng, đắn đo mặt yếu hại của Lưu thị rồi nói: "Ta nhỏ hơn tỷ một chút, nên gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ. Trước đó phát sinh những chuyện này, quả thực đã khiến lòng tỷ không thoải mái. Nhưng ta làm như vậy cũng không phải là muốn giành lại Quỳnh Nương không cho làm nữ nhi của tỷ nữa, mà là suy nghĩ cho Quỳnh Nương. Bây giờ con bé cũng đã đến tuổi tìm phu quân rồi, trên danh nghĩa là phải trở về Liễu gia mới có thể tìm người có căn cơ vững vàng. Tỷ cũng không muốn gả con bé vào nhà thương hộ, mai một cả đời phải không?"

Quỳnh Nương vỗ nhẹ cánh tay Lưu thị, ý bảo nương bình tĩnh chớ nóng nảy, sau đó thong dong nói: "Cảm ơn phu nhân nhớ mong, chẳng qua bây giờ ta cảm thấy người thương hộ cũng có chỗ tốt của người thương hộ, hôn sự đã có cha nương thu xếp, mong phu nhân chớ có nhọc lòng."

Trước khi đến, Nghiêu thị còn tưởng rằng chỉ cần bản thân cúi đầu, tất nhiên Quỳnh Nương sẽ vui vẻ trở về.

Không ngờ, Quỳnh Nương lại từ chối không hề do dự.

Bà ta lập tức căng mặt, lạnh lùng nói: "Quỳnh Nương, ngươi rời nhà lâu rồi, tầm mắt cũng trở nên hạn hẹp? Tiền bạc có nhiều cũng không thể làm rạng rỡ vẻ vang cho nữ nhi gia! Mười mấy năm hun đúc thư hương của Liễu gia trở thành hơi tiền hết rồi? Lần này ngươi không đồng ý, sau này cũng đừng hối hận! Liễu gia ta không giống những nhà bình thường khác, không phải nói vào thì có thể vào!"

Nói rồi, Nghiêu thị đứng dậy, duỗi tay phủi bụi, lạnh lùng hừ một tiếng, chuẩn bị xoay người rời đi.

Đúng lúc này, đột nhiên Thôi Trung lảo đảo chạy vào, trừng mắt với Lưu thị: "Bà già không có ánh mắt này, sao lại không thấy lúc gay go nặng nhẹ vậy!"

Nghiêu thị hài lòng, cảm thấy cuối cùng Thôi gia cũng có người hiểu, Thôi Trung muốn mình ở lại đây mà.

Vì thế bà ta xoay người lại, đang định rụt rè một chút nhưng lại bị Thôi Trung đẩy sang một bên.

Thôi Trung vội vàng nói: "Nhờ bà gọi nữ nhi về, sao nửa ngày cũng không thấy về vậy, người này không kiên nhẫn chờ, đến tiệm luôn rồi!"

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh sắc nhọn: "Quỳnh Nương Thôi gia, mau đến tiếp chỉ!"

Hoá ra là thánh chỉ phong thưởng của vạn tuế truyền xuống, sắc phong nghĩa nữ Thái hậu nhận làm Thiều Dung Công chúa, thưởng ngàn khoảnh đất, nhận thực lộc nhất phẩm, tiền thưởng và lăng la tơ lụa đầy mấy rương lớn.

Bởi vì đây là thánh chỉ, cho nên Nghiêu thị cũng quỳ xuống nghênh đón thánh ân.

Bà ta nghe mà chóng mặt nhức đầu, không hiểu vì sao một người nghèo lại đột nhiên trở thành nghĩa nữ của Thái hậu rồi?

Người Thôi gia vội vàng tiếp chỉ, vẻ mặt vui mừng, phát hồng bao lớn tạ ơn cung nhân tuyên chỉ.

Nghiêu thị nhớ đến lời mình vừa nói, mặt nóng rát, kinh ngạc không ngờ bản lĩnh của Quỳnh Nương lại lớn như vậy, gặp được Thái hậu đã ẩn cư, bà ta lại cảm thấy vừa rồi nói chuyện quá cứng với Lưu thị và Quỳnh Nương, nếu vẫn ở lại thì quả thực là tự nhận mất mặt. Vì vậy bà ta vội vàng dẫn theo Liễu Bình Xuyên cũng đang choáng váng như vậy bỏ của chạy lấy người, lên kiệu vội vã ngại ngùng rời đi.

Thật ra Quỳnh Nương cũng run sợ, tuy trước đó nàng đã cứu tính mạng của Thái hậu nhưng nàng tự nhận là học trộm tục mệnh tuyệt học của người khác, chợt được phong thưởng nhiều như vậy, nàng có cảm giác chột dạ.

Hơn nữa... Theo hiểu biết của nàng với vạn tuế gia, phong thưởng thế này thật sự quá nhiều.

Gia Khang đế của Đại Nguyên triều nổi danh là biết sống.

Ông đăng cơ từ khi tuổi còn nhỏ, đúng lúc quốc khố trống rỗng. Thiếu niên thiên tử triệu phiên vương các nơi đến, than thở khóc lóc lấy tình hiểu lý một phen, để bọn họ gánh vác quân lương.

Nếu không thì cũng sẽ không có chuyện lão Lang Vương thu không đủ chi, Sở Tà kế thừa tước vị thả gia nô ra ngoài kiếm bạc khắp nơi.

Sau đó thánh thượng cực lực khởi xướng phong trào hoàng cung tiết kiệm, trong lúc ông ấy đá cầu bị rách long bào,  sau đó kêu phi tử cắt nội sam vá lại bằng kim chỉ. Còn trên quốc yến, ông để lộ một góc long bào chói lọi có vết vá như trùng hợp mà lại không trùng hợp, muốn nói lại thôi.

Một màn kia chấn động thật sâu vào lòng quần thần, có hiền thần dùng tay áo dài che nước mắt, nói trời cho minh quân, là phúc của triều ta.

Năm đó Sở Vương yêu thích thần tử eo nhỏ, văn võ bá quan tranh nhau ăn uống điều độ, đói đến nỗi gầy trơ cả xương.

Bây giờ vạn tuế thích tục lệ trăm nạp loại này, tức khắc Cái Bang giáo chúng có địa vị lớn nhất cả triều. Nếp sống yêu thích cẩm y hoa sam trong kinh thành vì vậy mà ngừng lại. Lúc phi tần hậu cung gặp nhau, không còn nhìn thấy cẩm y nghê thường muôn hoa đua thắm khoe sắc đỏ nữa.

Ai nấy vải thô trâm mận, so chỗ vá của ai lịch sự tao nhã, đường may tinh mịn hơn.

Khi đó Quỳnh Nương vẫn còn nhỏ nhưng ký ức về phong trào này vẫn còn mới mẻ. Rõ ràng phụ thân Liễu Mộng Đường mới may y phục nhưng lại ghét bỏ vải dệt quá mới, phải qua mấy lần nước, màu nhạt đi, lại kéo đứt đường may rồi mới mặc.

May mà Hoàng đế cũng cảm thấy đã uốn nắn quá tay, khi ngoại quốc phái sứ giả đến, nếu cả triều trở thành trưởng lão Cái Bang thật sự thì sẽ tổn hại đến uy nghiêm của đại triều, vì vậy mới dần ngừng nếp sống văn minh kia lại.

Còn bây giờ, dưới tính toán tỉ mỉ của Gia Khang đế, quốc khố Nguyên Triều giàu có, phần lớn dân tông có thể nghỉ ngơi lấy lại sức nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ toát ra sự bủn xỉn, tin đồn thú vị trong dân gian về vị Hoàng đế này đủ để viết một quyển sách thật dày luôn.

Vạn tuế gia rất tiết kiệm nhưng lại thưởng cho nàng ngàn khoảnh thực ấp, thật sự khiến người ta kinh sợ!

Thật ra sự nghi ngờ của Quỳnh Nương lại có lý, lần phong thưởng này, đúng là Gia Khang đế rất hiếm khi khao thưởng phong thú như vậy.

Ngày đó, sau khi tiểu trù nương Thôi gia tạ ơn lui xuống, sắc mặt Vong Sơn vẫn không sáng lên, chỉ nhíu mày rậm, khổ đại cừu thâm mà nhìn bánh hành trên bàn.

Từ trước đến nay Gia Khang đế cảm thấy mình thương đứa nhỏ này quá ít, thấy vậy liền hết sức dụng tâm, hỏi: "Vong Sơn, sao không ăn? Chẳng lẽ là quá chay, không hợp khẩu vị sao?"

Lang Vương cảm thấy nếu không nói, tiểu trù nương kia thật sự sẽ bò lên đầu mình, hắn lập tức cúc lễ với Thái hậu: "Không dám dấu giếm Thái hậu, trù nương vừa rồi thần biết, có ý nâng làm trắc phi, vì vậy cảm thấy Thái hậu thu làm nghĩa nữ e rằng không ổn..."

Hắn nói chưa dứt lời, Thái hậu nghe xong càng cảm thấy vừa nãy bà mở miệng là đúng rồi, cô nương tốt như vậy, lại cứu mạng bà, vốn nên đền đáp, không ngờ Vong Sơn đã biết con bé, còn muốn cưới làm trắc phi...

Không phải Thái Hậu thấy Vong Sơn bất kham nhưng chuyện hắn yêu thích nữ sắc bà cũng có nghe được vài lời đồn. Phàm là nam tử tôn quý, có mới nới cũ cũng là thường tình.

Nhưng năm đó Thái hậu chịu khổ, thật sự không cảm thấy ở gần nam tử hoa tâm như vậy là chuyện tốt.

Bà cũng cảm thấy hoàng gia mắc nợ đứa nhỏ Vong Sơn này, nếu không có chuyện năm đó, nó đã là Hoàng tử trong cung, làm sao lại lưu lạc bên ngoài như bây giờ?

Nhưng chuyện nạp Quỳnh Nương làm trắc phi vẫn là thôi đi! Tiểu cô nương tốt, một lần được phong thưởng, chắc sẽ tìm được người tốt. Tội gì phải vào thâm trạch tranh đoạt trượng phu với một đám nữ nhân chứ?

Thiên hạ đầy nữ tử kiều mị, Vong Sơn chỉ thiếu một người thôi thì đâu có sao?

Bà mở nửa mắt, vê Phật châu trong tay nói: "Ai gia đã mở miệng rồi thì không thể nuốt lời. Cứ như vậy đi, Hoàng đế đừng quên tuyên chỉ... Tới lễ Phật, sơn nhân không đi xa, Điền ma ma, đưa vạn tuế và Lang Vương ra ngoài."

Nhưng suy nghĩ trong đầu Gia Khang Đế và mẫu thân lại khác nhau rất lớn.

Năm đó ông vốn nên cưới biểu tỷ Tình Nhu. Nhưng trời đố kị lương duyên, trời xui đất khiến, tình cảm chân thành cả cuộc đời này của ông lỡ mất dịp tốt, nuốt hận cả đời.

Vì thế nghe Sở Tà nói vậy, ông thấy vừa nãy mình không thấy rõ tâm ý của Vong Sơn đúng lúc.

Bây giờ phụ tử hai người bị Thái hậu lừa đuổi ra ngoài, mất bò mới lo làm chuồng, ông đành mềm giọng khuyên giải an ủi Sở Tà: "Vong Sơn là phiên vương, nếu cưới một nữ tử thương hộ, khó tránh khỏi chuyện khiến người ta luận ưu khuyết điểm. Thái hậu nhận nàng làm nghĩa nữ cũng là chuyện tốt, sau này thật sự vào Lang Vương phủ rồi, thân phận hiển vinh, cũng ít gièm pha."

Sở Tà đứng yên nhìn vạn tuế gia, lạnh mặt nói: "Có lẽ không nhàn rỗi đâu, chắc sẽ có vài vị quản bút hàn lâm đại nhân lại không chịu ngồi yên, chuẩn bị viết tấu bản vương tổn hại nhân luân, không còn lễ nghi!"

Vạn tuế khựng lại, nhớ đến chuyện Hồ đại nhân hùng hồn chửi Vong Sơn như tát nước vì một mâm tay gấu, có lẽ sau này thật sự sẽ viết một quyển vạch tội Vong Sơn.

Nhưng ý chỉ của Thái hậu đã hạ, ông là người con chí hiếu, không dám cãi lời mẫu thân nhưng ông lại thương nhi tử, sợ nó không thể cưới người trong lòng như mình.

Thiên tử Đại Nguyên triều nhất thời khó xử. Nhưng dù sao cũng là bộ não trăm công ngàn việc, chuyện này chỉ cần thu xếp một chút là sẽ bắt đươc đường sinh cơ khởi tử hồi sinh.

"Thái hậu nhận nữ tử này sau khi ẩn vào miếu am, đã ẩn vào miếu am thì là người ngoài vòng giáo hoá rồi. Ngay cả Thái hậu cũng nói là vào vùng núi, trần duyên đã đứt. Một khi đã như vậy, nữ nhi đó sẽ là Phật duyên cư sĩ trong miếu am, không liên quan đến Vong Sơn lắm. Huống chi trẫm chỉ cho nàng ta phong hào, nàng ta cũng không vào được gia phả hoàng thất, đâu phải di nương của Vong Sơn? Đến lúc đó trẫm sẽ tứ hôn cho các ngươi, nếu thực sự có người ăn no căng rảnh rỗi kiếm chuyện, lấy loại chuyện Phật duyên nửa đường để nói, trẫm sẽ mắng bọn họ cố tình gây sự!"

Khuyên giải an ủi xong, vạn tuế gia lại cảm thấy thân phận của nàng quá thấp, sao có thể xứng với Vong Sơn của trẫm?

Vì thế liền tăng phong thưởng, tránh cho lúc nữ tử thương hộ kia thành hôn với Vong Sơn lại không có của hồi môn.

Bên này Quỳnh Nương nhận được phong hào Thiều Dung Công chúa, cả nhà vui mừng, bày yến lưu động khoản đãi hương thân phụ lão.

Dẫu sao cũng không phải hoàng thân quốc thích thật sự, còn phải sống dựa vào việc làm ăn quê nhà. Nếu tiếp thánh chỉ, chỉ đóng cửa lại cả nhà vui sướng, khó niệm cảm giác kiêu ngạo một sớm đắc đạo, cả họ được nhờ.

Nhưng yến hội lưu động bày lên mấy ngày trước so với dựng sân khấu kịch mời quê nhà xem diễn thì khác nhau rất lớn, Thôi gia lại có thêm thể diện, nhận được mỹ danh hào phóng hiền hoà.

Quỳnh Nương cũng không phản đối cách làm của cha.

Người nghèo cũng có đạo đức nghề nghiệp của người nghèo. Nếu nàng mang dáng điệu nhất phẩm phu nhân của kiếp trước, sau này làm ăn sẽ chẳng có ai giúp đỡ. Mở danh sách khách đến dự tiệc thật dài ra, có những thân thích quăng tám sào cũng không tới ở nông thôn cũng đến uống rượu.

Yến hội lưu động tính ra, bàn không đủ, nồi và bếp không tắt, bày mất ba ngày.

Quỳnh Nương để phụ thân mẫu thân thu xếp, nàng mang nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn lên núi khấu tạ nghĩa mẫu, đồng thời lại làm tổ yến cho Thái hậu, dựa vào chứng bệnh của Thái hậu để cẩn thận làm dược thiện.

Lúc xuống, một thị vệ đã chờ một lúc lâu đưa cho nàng một phong thư.

Quỳnh Nương chỉ nhìn chữ viết trên phong thư đã biết là Lang Vương. Nàng lười mở thư ra đọc, chỉ cười nói với thị vệ kia: "Về nói với Vương gia các ngươi, Quỳnh Nương Thôi gia cả người sặc mùi tiền, không dám mở thư, sợ hun hết mùi của Vương gia."

Nói xong, nàng dẫn theo nha hoàn Hỉ Thước lên kiệu đi mất.

Chỗ tốt nhất của việc được phong làm Thiều Dung Công chúa đó là —— có thể tránh xa Giang Đông vương!

Danh hiệu Vạn tuế gia thân phong, chẳng phải Sở Tà hắn có cuồng vọng thế nào cũng phải kiêng kị ba phần sao? Dám làm chuyện xấu với nàng thử xem, muốn cáo ngự trạng có thể thông qua Thái hậu cho tiện!

Quỳnh Nương sung sướng mà nghĩ: Ngày mai tìm người hàn thanh sắt nhỏ lên cửa sổ của nàng, xem hắn còn trèo vào cửa sổ thế nào.

Chẳng qua xem ra mấy ngày nay là ngày lành thích hợp để nhận lỗi. Đầu tiên là Liễu Bình Xuyên hai mắt đẫm lệ ân hận lúc đầu đã làm sai, kế tiếp là Lang Vương thành tâm thành ý xin lỗi.

Sau khi yến hội lưu động chấm dứt, Thiều Dung Công chúa cũng phải khôi phục sinh hoạt hằng ngày, tiếp tục mở cửa làm ăn.

Nhưng vừa mới mở cửa đã thấy một chiếc xe ngựa đang dỡ thùng gỗ xuống, mười mấy thùng gỗ lớn nuôi hoa sen, chắc là loại phải sống trong hồ nước.

Xưa nay Quỳnh Nương rất thích hoa, nàng thấy trong thùng gỗ là sen đỏ bắt mắt.

Hoa sen màu lửa đỏ vốn dĩ hiếm lạ, huống chi những bông sen này cực lớn, trong đó có một gốc sen hai màu đỏ trắng.

Quỳnh Nương đứng ở cửa tiệm, Sở Thịnh đang giúp chuyển hàng cười nói: "Mấy ngày trước Vương gia chúng ta phái người đi tìm kỳ hoa khắp thiên hạ. Vương gia biết tiểu thư mới đào ao, trong ao đang trống trải, liền mua sen vương quý báu đưa tới cho ngài."

Quỳnh Nương thấy hắn đúng là mạnh tay! Một xe sen đỏ này, chỉ sợ giá trị tương tự "Mỹ Nhân diện" đầy vườn năm đó.

Mà Vương gia cũng thật là, chỉ sợ hắn hào phóng như vậy nhưng lấy tiền cũng không phát ra tiếng rắm!

Nàng cong khóe miệng cười, nói: "Vật thanh nhã này, một thương gia như ta không biết nuôi, nếu nuôi chết chẳng phải là không bồi thường nổi sao? Mời Sở quản gia lấy thùng lại, mang về đi."

Sở quản gia nhếch miệng: "Ta nói này Thôi tiểu... Thiều Dung Công chúa, ngài đại nhân đại lượng, đừng làm khó những hạ nhân chúng ta, ngài và Vương gia có chuyện gì có thể nói rõ trước mặt nhưng đừng chà đạp vật quý giá này. Ngài xem trời nóng như vậy, nếu không cho hoa sen vào trong nước thì sẽ héo mất!"

Quỳnh Nương dứt khoát ngồi xuống cửa lan can, nha hoàn Hỉ Thước bên cạnh quạt cho nàng, nàng vừa soi gương tròn nhỏ chỉnh lại tóc mai vừa thất thần nói: "Sở quản gia phải nói cẩn thận, người không biết chuyện nghe xong lời của ngươi còn tưởng bản Công chúa rất quen thuộc Vương gia các ngươi. Thanh danh của Vương gia các ngươi trên phương diện phong hoa tuyết nguyệt rất vượt trội, ảnh hưởng đến danh dự của bản Công chúa, sau này chiêu nạp Phò mã thế nào?"

Sở Thịnh nghe xong lời này không khỏi rời tầm mắt, nhìn về phía bóng người cao lớn đứng trong rừng trúc cách cửa hàng không xa.

Lang Vương đứng nghe xong thật lâu, nhìn nàng làm bộ làm tịch một sớm đắc đạo, bốn chữ to nhảy ra trong đầu —— tiểu nhân đắc chí!

Tiểu nương này lãnh thánh chỉ, được cái phong hào liền đắc ý vênh váo, lộ hết sắc mặt khắc nghiệt! Nghe nói trước đó còn làm tiệc lưu động ba ngày khoản đãi quê nhà, dựng sân khấu kịch lớn, thúc giục kéo đàn hát, đúng là tác phong phố phường, dung tục đến cực điểm!

Dù có được phong hào Công chúa thì sao? Làm việc như vậy, vương tôn quý tộc cũng đi đường vòng, sợ mất mặt. Buồn cười nàng còn không tự biết, làm cao với hắn!

Vô cùng phẫn nộ, hắn cũng mặc kệ sự thận trọng của Giang Đông vương, đi ra từ sâu trong rừng trúc, lạnh giọng nói: "Không biết Công chúa muốn chiêu Phò mã thế nào? Hắn có để ý đến giao hữu tình sử của Thiều Dung Công chúa trước đó hay không, hay là vì tôn sùng Công chúa, mặc cho Công chúa làm gì cũng không để ý chút nào?"

Bây giờ Quỳnh Nương đã có thánh chỉ hộ thân, nàng nhìn Lang Vương, lưng thẳng tắp, cười nói: "Hoá ra Lang Vương giá lâm, không nghênh đón từ xa, mong thứ lỗi."

Nàng khách khí nói cho có hình thức, rồi cố tình đè thấp giọng, nói với Lang Vương: "Chẳng qua ngươi nói tiểu di mẫu nuôi như vậy có thất đức không? Có muốn người làm di mẫu là ta dạy cháu trai ngươi làm người thế nào không?"

Lúc nói chuyện, khóe mắt đuôi lông mày Quỳnh Nương đều là ý cười nhưng đôi mắt to nhìn Lang Vương lại chứa sự càn rỡ của tiểu nhân.

Lang Vương cũng cười theo, đè thấp giọng nói theo: "Vừa hay học với di mẫu nuôi, không biết di mẫu nuôi muốn sinh mấy đứa? Cháu trai đầy tinh lực, đến chết mới thôi..."

Kiếp trước Quỳnh Nương xuất giá sinh con rồi, nàng chớp mắt, bỗng ngộ ra lời đồi truỵ của Giang Đông Vương, tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ lên, chỉ muốn xoay người vào tiệm, lười phản ứng lại với tên Vương gia truỵ lạc này.

Nhưng không ngờ cánh tay sắt kia quấn lên eo nàng, nhoáng một cái, Thiều Dung Công chúa bị bắt lên lưng ngựa.

Giang Đông Vương ôm chặt giai nhân trước ngực, dán tai nàng nói: "Ở đây có quá nhiều người không liên quan, e là không thể phát huy năng lực, tìm chỗ không có ai, nàng chầm chậm dạy ta được không?"

Quỳnh Nương muốn nói "Được cái rắm! Xin Vương gia tự trọng!" Nhưng mới vừa mở miệng, tuấn mã thúc động, gió thốc vào mặt nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com