Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30. Làm bạn trai ta.

Lạc gia ở tại giang bên một tòa xa hoa khu biệt thự lớn, cái này khu biệt thự chính là trong top đầu xa hoa. Bố mẹ Lạc Hà Nhi không sống cùng Lạc Phương Minh - ông nội của Hà Nhi cũng như là bố đẻ của Lạc Bình. Dù sao thì Lạc Phương Minh cũng không phải là con trưởng mà chỉ đứng thứ ba.

Hà Nhi dẫn Tề Dương vào thẳng nhà rồi cất giọng kêu lên

"Bố mẹ, Tề Dương đến rồi."

"A, là nhóc Dương à. Mau, mau vào đi."

Một xuyên thanh nhã sườn xám nữ tử, ánh mắt cùng giọng nói thực nhu hòa. Nữ tử thực tế tuổi tác tại khoảng bốn mươi, xem ra nhưng dường như ba mươi tuổi giống như. Dung mạo của nàng cùng Hà Nhi rất tương tự, hai người đứng chung một chỗ, không giống mẹ con, càng như tỷ muội.

"Dì Lạc. Chào dì."

Nữ tử này chính là mẹ của Hà Nhi, Chu Nhã.

"Ôi trời, lúc trước nhìn thấy cháu chính là hồi tiểu học, hơn mười năm không thấy , bây giờ mỹ nhiều nha."

"Cảm ơn dì."

"2 đứa ngồi đi, ta đi làm đồ ăn. Lạc Bình hôm nay ông ấy bận việc nên không ở nhà được, cháu thông cảm nha."

"Vâng, dì Chu"

Tề Dương ngồi vào ghế salong nhìn trước mắt thiếu nữ mặc áo trắng luống cuống tay chân dáng vẻ, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. 

Lạc Hà Nhi ở trước mặt người khác là một cái như hoàn mỹ cô gái, bất kể là nhan sắc, tính cách,  vẫn là năng lực đều không thể so nam sinh kém, sau tới đón tập đoàn Lạc gia, càng là đem nó phát triển trở thành có thể đếm được trên đầu ngón tay hùng mạnh công ty. Nhưng là hắn lại bất luận pha trà, làm cơm, quét rác sự tình, đều không học được, điều này làm cho Lạc Bình rất là đau đầu, nhiều lần răn dạy.

Nhìn thấy Lục Tề Dương đang cười trộm, Hà Nhi liền thưởng cho hắn 1 cái liếc mắt, rồi không khỏi đỏ ửng mặt.

Nhanh chóng liền kết thúc, Hà Nhi đưa Trần Phàm ra cửa. Cô liền tiễn hắn đi một đoạn.

Bỗng chốc, có 1 cuộc điện gọi đến.

"Ừm."

"..."

"Ân."

"..."

"Được."

"Ai vậy?"

"Là Hoa Vô Nguyệt."

"Ừm."

Trầm mặt một hồi, gương mặt thiếu nữ mím môi, thở dài một hơi.

"Tề Dương, làm bạn trai tớ."

"Hả?" 

Chính là căng tròn mắt mà nhìn cô, ánh mắt kiên định của cô nhìn chằm vào anh. Chỉ là gương mặt đỏ hồng phản đối cô mà thôi.

Tề Dương liền cười, lần này là lần đầu tiên cô thấy hắn cười khoe ra chiếc răng nanh của hắn. Tức khắc hắn liền ôm cô đem nhập vào ngực mình, chiếc cằm dựa lên đỉnh đầu cô. Khiến gương mặt một mảnh đỏ càng đỏ của Hà Nhi đậm hơn.

Tề Dương hắn sẽ không hỏi cô vì sao lại quyết định như thế. Hơn sáu trăm rồi, không phải hắn trở về chỉ để có được khoảnh khắc này thôi sao?

Nếu như Hà Nhi đồng ý, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ buông tay, không bao giờ.

"Từ giờ ngươi là của ta. Không cho ngươi nhìn nam nhân khác ngoài ta." Hắn thều thào nhưng lại mạnh mẽ tuyên bố.

"Ừm." Hà Nhi run lên một chút, chỉ là không nghĩ tới tính chiếm đoạt của hắn lại cao đến thế.

Tại đây, có một đôi nam nữ cười hạnh phúc. Những người qua đường lại là một mảnh đỏ mặt, có ghen tị, có chúc phúc.

Cuối cùng, Tề Dương vẫn là lại tiễn cô tận về  nhà, hắn còn bảo:

"Nữ nhân không được đi một mình ban đêm. Đặc biệt là người của ta."

Hà Nhi không nói gì, chỉ là một mảnh đỏ bừng quay lại vào nhà. Nhìn bóng lưng mỹ nữ, hắn lại cười lần nữa. Lại nhớ đến những đêm rảnh rỗi trước kia, ngồi bên cửa sổ mà thều thào hát bài hát hắn từng nghe:

"Anh có thể phía sau em, như một cái bóng đuổi bắt tia sáng trong mơ. Anh có thể đợi ở ngã tư đường này, dù em có ngang qua hay không. Mỗi lần anh ngước lên vì em, ngay cả nước mắt cũng cảm thấy tự do. Có những tình yêu như ánh nắng chứa chan hắt xuống, khi có được cũng là lúc mất đi..."

"Phi, giờ thì không cần như vậy nữa rồi." Hiện tại, nụ cười của hắn không còn chua chát như trước kia nữa rồi.



( Bài hát kia là "Người theo đuổi ánh sáng - Từ Vi" nha >< )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com