Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Khi Đông Thanh Hạc đến Thủy Bộ, Phục Phong Trưởng lão và một nhóm đệ tử đã cũng chờ bên ngoài, thấy hai người thì họ đều rụt vai rúc đầu không dám ngẩng lên.

Đông Thanh Hạc phớt lờ bọn họ, trực tiếp tiến vào căn nhà tranh nhỏ kia. Đây là lần đầu tiên hắn tới, chỉ thấy trong phòng trống rỗng không có gì khác ngoài giường gỗ, chiếc bàn và một cái tủ xập xệ. Mà giờ phút này đồ đạc trong tủ rơi rải rác vương vãi khắp mặt đất, ở giữa có mấy viên quả dại nhuốm máu vô cùng chói mắt. Trên giường có hai người nằm song song, sắc mặt xanh đen, đã mất sinh khí.

Đông Thanh Hạc đến bên giường sờ cổ người thiếu niên, không có mạch tượng. Hắn lại sờ lồng ngực y, không có nhịp tim, sờ đan điền của y, cũng không có hơi thở.

Đông Thanh Hạc chưa từ bỏ, nâng Thường Gia Tứ dậy, một tay đỡ vai y giữ y ngồi vững, tay kia đặt lên lưng y, truyền chân khí cuồn cuộn không dứt vào trong cơ thể y.

Người trong ngoài phòng đều không dám nói năng gì. Khoảng chừng nửa nén hương, Thường Gia Tứ đột nhiên co giật, ho dữ dội phun ra một ngụm máu đặc rồi đau đớn ngã xuống.

Đông Thanh Hạc thở phào, giơ tay đỡ lấy y, sau đó quay đầu nhìn Phá Qua bên cạnh.

Phá Qua hạ bàn tay sau lưng Thường Vượng xuống, lắc lắc đầu với Đông Thanh Hạc.

"Gã không có bất kỳ pháp lực hộ thể, đã không còn cách nào khôi phục."

Đông Thanh Hạc rũ mắt, bế Thường Gia Tứ trong lòng lên.

Phá Qua vội vàng đứng dậy: "Môn chủ, để ta."

"Không cần." Đông Thanh Hạc lắc đầu, hỏi tiếp, "Báo cho Thu Trưởng lão chưa?"

Thấy Phá Qua gật đầu, Đông Thanh Hạc ôm Thường Gia Tứ đi ra ngoài.

Những người đứng bên ngoài vẫn duy trì bộ dáng vừa rồi, nhìn thấy Môn chủ ôm tên phàm nhân kia với sắc mặt thâm trầm, có mấy kẻ sợ tới mức mềm nhũn cả chân.

Lúc này, từ đằng xa lại có thêm mấy người đi tới, nam tử dẫn đầu cao lớn uy nghiêm, biểu cảm lạnh lùng, ngũ quan như đao khắc.

"Thu Trưởng lão." Phá Qua gật đầu với hắn ta.

Ánh mắt Thu Mộ Vọng đảo qua thiếu niên có hơi thở mong manh trong lòng Đông Thanh Hạc rồi nhìn về phía căn nhà tranh nhỏ, mày cau chặt.

Đông Thanh Hạc lạnh lùng nói: "Điều tra cẩn thận cho ta."

Thu Mộ Vọng gật đầu: "Vâng."

********

Đông Thanh Hạc mang người về Phiến Thạch Cư, tìm một gian phòng tiếp tục trị thương cho Thường Gia Tứ thêm hơn một canh giờ nữa. Ban đầu thiếu niên không phản ứng chút nào, mãi đến tận khi Đông Thanh Hạc kiên trì chuyển chân khí vào trong đan điền của y hết lần này đến lần khác, phá mở khí mạch bị sương độc ngăn chặn, Gia Tứ mới như có cảm giác đau, rên rỉ một cách thê lương bi thương.

Y đau đớn trắng bệch mặt, toàn thân run rẩy, trong miệng mơ hồ ấp úng mê sảng, hình như đang gọi tỷ tỷ, lại hình như đang gọi cha mẹ, cuối cùng còn gọi tiên sinh gì đó.

Đông Thanh Hạc yên lặng lắng nghe, khí lực dưới tay cũng không dám giảm bớt, sau khi ép ra mấy ngụm máu đặc của Gia Tứ mới tạm nghỉ.

Không còn điểm tựa, Gia Tứ vô lực ngã thẳng vào lòng hắn, mái tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi dính bết vào mặt, trông cực kỳ đáng thương và thê thảm.

Đông Thanh Hạc nhìn người suy yếu trong vòng tay, giữa chân mày xẹt qua tia tức giận, không kìm lòng được giơ tay áo lên lau mồ hôi cho y. Ngồi bên giường thêm nửa khắc, hắn xác nhận Thường Gia Tứ đã ngủ say mới đứng dậy đi ra ngoài.

Môn chủ ban nãy gấp gáp rời đi, không mang theo bất kỳ tôi tớ nào, hiện tại vội vàng ôm một người trở về, thật sự khiến nhóm Thanh Lang kinh ngạc, nhưng không dám lắm miệng, chỉ dè dặt đứng cạnh cửa để hắn tùy ý dặn dò.

Đông Thanh Hạc bảo họ: "Thanh Nghi tới chỗ Kim Trưởng lão lấy hai bình Hoàn Nguyên Đan, Thanh Việt đi chuẩn bị ít chăn đệm và vật dụng sạch sẽ đặt trong gian phòng này. Thanh Lang, ngươi đi thu dọn cho người bên trong, thay kiện y phục mới."

Dứt lời, Đông Thanh Hạc quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng kín rồi sải bước ra ngoài.

Một lát sau khi Môn chủ rời đi, ba tiểu đồng mới hoàn hồn.

Thanh Nghi ngạc nhiên: "Hoàn Nguyên Đan? Những hai bình? Kim Trưởng lão sẽ khóc mất..."

Thanh Việt nói: "Y phục... Mới? Ta đã rất nhiều năm không mặc y phục mới..."

Vẫn là Thanh Lang bình tĩnh: "Dông dài cái gì, còn không mau lên."

...

Đông Thanh Hạc rời Phiến Thạch Cư, xoay người thoắt cái đến Tinh Bộ, Thu Mộ Vọng của Tinh Bộ chủ quản thưởng phạt trong môn phái, hình đường của Thanh Hạc Môn cũng nằm ở đây.

Đẩy cửa ra, Thu Mộ Vọng đang ngồi trên ghế, bên dưới là một loạt người đang quỳ.

Đông Thanh Hạc bước tới, nhìn những thứ bày trên công đường, vài quả dại đã hơi héo, mấy cái hạt, còn có một ít vụn cỏ dại.

Thu Mộ Vọng chỉ nói ba chữ: "Cỏ Vô Điều."

Lúc này, hai tiểu đồng cao to vạm vỡ kéo hai kẻ đang quỳ lên trước, Đông Thanh Hạc hỏi người ở trước nhất: "Ngươi tên là gì?"

Người nọ đờ đẫn chốc lát mới run giọng trả lời: "Nhạc, Nhạc Tùng Phong..."

"Trái cây là do ngươi hái cho huynh đệ Thường gia à? Ở nơi nào?"

"Vâng, là ta..." Nhạc Tùng Phong thừa nhận nhưng rồi lại vội vã kêu oan, "Chỉ là một ít quả dại ở nhà trước của Thủy Bộ, bình thường chính các đệ tử cũng ăn, ta không hạ độc, Môn chủ, Thu Trưởng lão, đệ tử không hại chết bọn họ, không hề..."

Đông Thanh Hạc nhìn về phía kẻ còn lại: "Ngươi tên là gì?"

Kẻ còn lại rùng mình một cái: "Lương, Lương Kính."

"Ngươi đã bỏ gì vào trái cây?"

Lương Kính há miệng: "Ta... Ta cũng không hạ độc, không có..."

"Ta hỏi ngươi bỏ cái gì!" Đông Thanh Hạc cất cao giọng nói xưa nay luôn ôn hòa, khiến tất cả mọi người ở nội đường cả kinh.

"Ta... Ta chỉ bỏ ít thuốc tẩy, là thuốc tẩy, ta không dùng cỏ Vô Điều, không phải ta..." Lương Kính la lớn, nam tử hán đại trượng phu đỏ bừng mắt vì nôn nóng, "Chúng ta muốn chỉnh đốn bọn họ, nhưng trái cây đã được đưa từ mấy ngày trước, sau đó Bạch Giản sư huynh đến, chúng ta không dám có ý nghĩ gì khác nữa!!! Môn chủ, Thu Trưởng lão, không phải ta, không phải ta, ta không biết họ chết thế nào..."

Đông Thanh Hạc không lên tiếng.

Thu Mộ Vọng ở bên cạnh mở miệng.

"Kéo xuống." Hắn ta vẫy tay với đệ tử Tinh Bộ đứng bên hình đường, giọng điệu như băng, "Quất ba trăm roi, trục xuất Thanh Hạc Môn!"

"Đừng... Môn chủ, chúng ta oan uổng, Môn chủ, Thu Trưởng lão..." Tiếng kêu khóc vang vọng đại đường, song không cách nào ngăn cản được lực kéo, chỉ thấy hai người kia chật vật bị lôi thẳng một mạch khỏi nơi này, mà tiếng cầu xin tha thứ hồi lâu không tiêu tán.

Thu Mộ Vọng liếc nhìn các đệ tử Thủy Bộ khác đang thấp thỏm lo sợ trong nội đường, trầm giọng nói: "Ỷ thế ức hiếp, mạnh bắt nạt yếu, hẹp hòi thiển cận, tâm thuật bất chính... Đều là đệ tử Thanh Hạc Môn, mặc dù không đích thân ra tay hại người nhưng cũng làm trái môn quy, quên đạo bất nghĩa, không thể tha thứ. Toàn bộ đệ tử Thủy Bộ bị phạt năm mươi roi, trong vòng một năm không được tiếp tế linh vật, nếu lần sau tái phạm thì sẽ giống hai người Nhạc, Lương kia, tuyệt không tha thứ!"

Lời vừa dứt, một nhóm đệ tử Tinh Bộ lao ra, áp giải hết những kẻ đang quỳ đi. Người trong Thủy Bộ ngoài mấy kẻ phát ra tiếng khóc trầm thấp nỉ non, không ai dám mở miệng.

Cuối cùng, công đường chỉ còn mỗi Phục Phong đứng đó, đệ tử dưới trướng phạm lỗi, với tư cách sư phụ, lẽ ra ông ta phải chịu trách nhiệm, chẳng qua Phục Phong đã quen cậy già lên mặt. Lúc Thanh Hạc Môn mới thành lập, ông ta đã đi theo Đông Thanh Hạc, bấy giờ Trưởng lão Thủy Bộ vẫn là Thẩm Uyển Hưu, ông ta thật vất vả chờ đến thời điểm người nọ rời đi, tự mình thành chủ sự. Bây giờ vì hai tên người phàm mà Môn chủ muốn ông ta thương cân động cốt, Phục Phong quả thực không cam lòng.

Ông ta nhìn Đông Thanh Hạc, song lại thấy Môn chủ ngồi yên tại chỗ, mặt trầm như nước, không hề có ý dễ dàng tha thứ cho ông ta, mà Thu Mộ Vọng bên cạnh đã hỏi không khách khí: "Phục Trưởng lão, còn muốn ta mời ông à?"

Trái tim Phục Phong chùng xuống, bỗng nhiên hiểu ra, việc này chẳng qua chỉ là ngòi nổ, Đông Thanh Hạc có vẻ thân thiện nhân từ, nhưng nếu thật sự chạm vào vảy ngược của hắn, hắn luôn ra tay một cách sấm rền gió cuốn tuyệt đối không mềm lòng, trước mắt xem ra, sợ rằng hắn đã bất mãn với mình từ lâu.

Phục Phong thoáng chần chừ giữa việc nhận phạt và rời khỏi Thanh Hạc Môn, rồi quyết đoán lựa chọn cái trước, mặc dù chỉ là một tiểu quản sự trong môn cũng tốt hơn nhiều so với việc làm một tán tu bên ngoài. Không có Thanh Hạc Môn che chở, tu chân giới mạnh được yếu thua có thể nuốt chửng họ bất cứ lúc nào.

"Đệ tử quản giáo đồ nhi không tốt, hổ thẹn với giao phó và tín nhiệm của Môn chủ, tự nguyện lĩnh phạt, ta..."

Phục Phong định quỳ xuống khóc lóc kể lể một phen để bày tỏ lòng trung tâm, song Thu Mộ Vọng lại không có ý định cho Phục Phong cơ hội. Hắn ta ngắt lời, cho đại đệ tử Phù Xuyên dưới trướng xách ông lão đầy mặt đau khổ ra ngoài.

"Kéo xuống, quất năm trăm roi, thu hồi vị trí Trưởng lão Thủy Bộ."

Phù Xuyên lĩnh mệnh, kéo người ra ngoài cửa. Nhưng hắn mới ra khỏi cổng lớn Tinh Bộ đã bắt gặp Tương Đài đang ngó nghiêng dáo dác, phía sau nàng ta còn có Mi Vu đang đứng thấp thỏm.

Nghe nói nhóc phàm nhân kia xảy ra chuyện, Môn chủ nổi trận lôi đình, Mi Vu từng có mâu thuẫn với Thường Gia Tứ nên lo lắng mình cũng khó tránh khỏi can hệ, nhưng Thu Mộ Vọng không lập tức gọi Mi Vu đến Tinh Bộ tra hỏi, chắc Vị Cùng chưa nói ra chuyện nàng ta định dùng châm Trường Miên với tên phàm nhân kia vào tối hôm đó, Mi Vu thoáng nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện có không ít đệ tử nhìn thấy cảnh Tương Đài đại náo linh điền ngày ấy, hẳn là không che giấu nổi, vì thế Mi Vu vẫn chủ động tới thăm dò hướng gió.

Bây giờ nàng ta hối hận không thôi, quên mất xưa nay Môn chủ luôn thương xót những phàm nhân này, mình đúng là đã lỗ mãng rồi.

Kết quả chưa chờ nàng ta hỏi, Phù Xuyên đã dứt khoát nói thẳng: "Mi Vu Trưởng lão, ngài trở về đi."

"Vì, vì sao? Môn chủ hay Thu Trưởng lão đã nói gì à?"

Phù Xuyên đáp: "Là Môn chủ, Môn chủ nói hãy để Trưởng lão ở trong bộ cẩn thận suy ngẫm về sai lầm của mình đi."

"Cái gì?!" Mi Vu kinh ngạc, nói là suy ngẫm về sai lầm, chẳng phải là giam nàng ta ở trong bộ sao? Bao năm qua, Mi Vu đã bao giờ bị đối xử như thế chứ, "Môn chủ nói phải suy ngẫm đến khi nào?"

"Chưa nói, chỉ nói là không có phân phó của ngài thì không được rời khỏi..."

Mi Vu còn định hỏi tiếp, song Phù Xuyên đã kẹp Phục Phong đi xa, cũng không quay đầu lại, chọc Mi Vu tức giận suýt nữa đập vỡ kỳ lân đá bên cổng Tinh Bộ.

Còn ở nội đường, Đông Thanh Hạc vẫn đang nhìn quả dại trên bàn, chốc lát sau mới nhìn sang Thu Mộ Vọng.

"Ngươi nghĩ sao?"

Thu Mộ Vọng gảy cỏ Vô Điều, nói: "Ăn nội đan Đào Ngột có thể bổ hồn nguyên cũng có thể tăng tu vi, trong mắt không ít người, xác thực xem như là đồ tốt, đủ để khiến người ta đố kỵ. Nhưng nếu vì thế mà nổi lên sát ý? Đệ tử Thanh Hạc Môn của ta... Vẫn không có ai ngu xuẩn độc ác như vậy. Lẽ nào họ sẽ không biết rằng, kể cả khi giết người, nội đan cũng sẽ không phải là của bọn họ? Còn sẽ bị ngài vấn tội nữa."


༶•┈┈୨♡୧┈┈•༶
Tác giả có lời muốn nói: Phần cơm hộp đầu tiên trong truyện tặng cho ca ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com