Chương 17
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi đến tiểu viện nơi Thanh Khê đang ở.
Thanh Lang đẩy cửa vào, thấy một thiếu niên yếu ớt nằm trên giường. Nghe tiếng bước chân, hàng mi của thiếu niên rung rung hồi lâu mới khó khăn mở mắt ra, nhưng ánh mắt đờ đẫn, miệng không nói thành lời, xem ra thương tích vẫn còn rất nặng.
Các tiểu đồng tiến lên một cách tự nhiên, người thay y phục, người đút thuốc, chăm sóc Thanh Khê rất chu đáo và trật tự.
Gia Tứ đứng bên cạnh quan sát một lúc, không nhịn được hỏi: "Hôm đó tại sao cậu ấy lại một mình đến thôn của chúng ta?"
Thanh Lang lắc đầu: "Chúng ta cũng không biết, Thanh Khê vốn dĩ đến Du Thiên Giáo để làm việc, theo lý thì không cần phải đến nhân giới, cũng không hiểu sao cậu ấy lại xuất hiện ở đó."
"Du Thiên Giáo?"
Thấy Gia Tứ đầy vẻ thắc mắc, lần này Thanh Nghi lại nhanh chóng giải đáp: "Đó cũng là một phái tu chân, nhưng dĩ nhiên không thể so sánh với Thanh Hạc Môn chúng ta. Chỉ là vị giáo chủ xinh đẹp của họ rất ngưỡng mộ Môn chủ chúng ta, cứ cách ba ngày năm bữa lại tìm cớ gửi đồ tới, nên Môn chủ đành phải thường xuyên phái chúng ta đi trả lại những thứ được gửi đến. Lần đó tình cờ đến lượt Thanh Khê."
"Thì ra là vậy." Rõ ràng vừa rồi hỏi về Thanh Khê, song Gia Tứ lại chú ý đến một vấn đề khác, "Người tu chân còn không thể thành thân à..."
"Cái tai nào của ngươi nghe thấy ta nói tu chân rồi thì không thể thành thân hả?" Thanh Nghi khó hiểu trợn trắng mắt, "Đó gọi là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, không phải ai cũng có thể lọt vào mắt Môn chủ chúng ta. Hơn nữa, ngay cả khi đã có ý trung nhân, ở đây chúng ta không gọi là thành thân, mà là kết làm đạo lữ tu lữ, thậm chí còn có lợi cho việc tu hành!"
"Đạo lữ tu lữ? Vậy... Môn chủ cũng có đạo lữ sao?" Gia Tứ vội hỏi.
Thanh Nghi lườm y: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Thấy Gia Tứ bị mắng tội nghiệp, Thanh Lang bèn vẫy tay gọi: "Gia Tứ, lại đây giúp ta một tay."
Gia Tứ nhìn Thanh Khê một cái, chậm rãi bước tới đỡ lấy một bên tay áo, để Thanh Lang thay quần áo sạch sẽ cho Thanh Khê.
Thanh Lang nói nhỏ: "Môn chủ không có đạo lữ. Những năm qua ngoài việc tu luyện, ngài chỉ toàn tâm toàn ý vì môn phái, ngài từng nói tạm thời không có thời gian nghĩ đến chuyện này."
"Ồ..." Gia Tứ gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo thiếu niên bị thương trên giường.
Song Thanh Việt bên cạnh nghe thấy lời Thanh Lang lại ngạc nhiên hỏi: "Môn chủ từng nói ngài không có đạo lữ à? Vậy còn Hoa Cung chủ của Cửu Ngưng Cung thì sao..."
Thanh Nghi cũng lấy làm lạ nhưng không dám suy đoán lung tung, chỉ đáp: "Ta làm sao biết được, nếu Môn chủ nói không có thì tức là không có."
Hoa Cung chủ?
Gia Tứ đang vểnh tai nghe lén, không cẩn thận dùng lực mạnh tay, lập tức khiến thiếu niên trên giường khẽ rên lên một tiếng.
"Xin lỗi... Xin lỗi..." Gia Tứ vội vàng nói.
Có lẽ bị động tác vụng về của y làm ảnh hưởng đến vết thương, Thanh Khê đau đớn đến mức mở to mắt, ánh mắt mờ mịt bỗng chốc trở nên sáng rõ, đặc biệt là khi đối diện với Gia Tứ, sắc mặt cậu ta biến đổi liên tục, từ ngỡ ngàng, kinh ngạc, cuối cùng chuyển thành nỗi sợ hãi tột độ. Thanh Khê nhìn chằm chằm vào Gia Tứ, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc giọng nói phát ra lại khàn khàn, khó nghe, rất hỗn loạn.
Thanh Lang lập tức ôm chặt lấy Thanh Khê đang giãy giụa, đè cậu ta xuống giường rồi quay đầu gọi người bên cạnh: "Thanh Việt, còn đứng ngây ra đó làm gì, coi chừng vết thương ở ngực cậu ta lại nứt ra!"
Thanh Nghi và Thanh Việt vội vàng tiến lên giúp đỡ, nhưng không hiểu sao Thanh Khê lại càng thêm kích động. Nhất là khi Gia Tứ thấy ba người khó khăn cũng muốn tiến lên giúp đỡ, Thanh Khê càng vùng vẫy dữ dội hơn, con mắt trừng Gia Tứ như thể sắp nứt ra.
"Thanh Lang, Thanh Khê đang co giật, cậu ấy có vẻ rất sợ hãi, có phải là bị bóng đè không?" Thanh Nghi lo lắng hỏi.
Thanh Lang nhìn xung quanh một lượt, sau đó dừng lại trên người Thường Gia Tứ: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Thường Gia Tứ sững sờ, gật đầu.
Thường Gia Tứ chậm rãi bước ra ngoài sân, đứng lặng lẽ nhìn về phía xa, không nhúc nhích, lắng nghe tiếng kêu la hỗn loạn của Thanh Khê và tiếng an ủi của những người khác vọng ra từ trong phòng.
Một lát sau, cửa phòng bật mở, Thanh Lang và những người khác bước ra.
Gia Tứ vội vàng chạy tới: "Cậu ấy đỡ hơn chưa?"
Thanh Lang gật đầu: "Từ khi tỉnh lại cậu ấy đã như vậy, lúc tốt lúc xấu, hẳn là do ảnh hưởng của độc tố yêu thú. Xin lỗi, ban nãy..."
Gia Tứ lắc đầu, thoải mái nói: "Ta hiểu mà, có lẽ trên người ta vẫn còn ít khí tức của hung thú, Thanh Khê sợ hãi cũng là điều dễ hiểu. Đợi cậu ấy khỏe lại, ta đến thăm sau cũng không muộn."
"Ngươi hiểu được thì tốt."
Nhóm người vừa nói vừa đi về hướng cũ, Gia Tứ nhìn đằng xa, tò mò hỏi: "Tòa điện cao cao kia là nơi nào?"
Thanh Nghi đáp: "Đó là Viên Kiều Đình, nơi cất giữ các loại điển tịch sách vở của môn phái."
Mắt Gia Tứ sáng lên: "Liệu ta có thể..."
Thanh Lang hỏi: "Ngươi muốn mượn sách à?"
"Ừ."
"Đồ ngốc xem sách gì chứ..." Thanh Nghi khịt mũi.
Gia Tứ không để tâm đến thái độ của Thanh Nghi, chỉ gãi đầu: "Chính vì ta ngốc nên Môn chủ mới bảo ta đọc nhiều sách hơn."
"Nếu là mệnh lệnh của Môn chủ, tất nhiên ngươi có thể đến đó mượn sách." Thanh Lang cười nói, "Lát nữa ta sẽ đi cùng ngươi."
"Thật sao? Tuyệt quá! Cảm ơn ngươi, Thanh Lang!"
*******
Vào giờ Dậu, Đông Thanh Hạc bước vào phòng của Gia Tứ, thấy thiếu niên gần đây chỉ biết ngẩn ngơ hoặc ngủ li bì nay đang ngồi ngay ngắn sau bàn, chăm chú lật giở một quyển điển tịch cổ.
Cảm nhận được có người đến, Gia Tứ ngẩng đầu, cười rạng rỡ với Đông Thanh Hạc.
"Sư phụ..."
"Đang đọc gì vậy?" Đông Thanh Hạc bước đến bên bàn ngồi xuống, liếc nhìn cuốn sách, thấy trên đó toàn là hình vẽ các loại binh khí pháp bảo, thì ra là một cuốn Thần Binh Phổ, "Sao lại nghĩ đến việc xem cái này?"
Gia Tứ đứng dậy, cung kính rót cho Đông Thanh Hạc một tách trà, hơi ngượng ngùng nói: "Ta không thể tu luyện, nên muốn nghe lời ngài mà học thêm những thứ khác. Vì vậy, ta đến Viên Kiều Đình để tìm vài cuốn sách đọc, nhưng... Ta nhận ra mình biết quá ít chữ, đọc gì cũng không hiểu, lật tới lật lui mãi, chỉ có cuốn này là nhiều hình vẽ nhất, nên mới mượn..."
Nói xong, Gia Tứ vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, mặt đỏ bừng lên.
Đông Thanh Hạc bật cười: "Thế bây giờ đã hiểu hết chưa?"
Gia Tứ lắc đầu, đẩy cuốn sách về phía hắn, chỉ vào một chỗ trên đó hỏi: "Hai chữ này... Nghĩa là gì?"
Đông Thanh Hạc liếc nhìn: "Tiên Xu."
"Là... Có nghĩa là gì?" Gia Tứ rụt rè hỏi.
Đông Thanh Hạc mỉm cười, dứt khoát ngồi gần lại một chút, kiên nhẫn giảng giải cho Gia Tứ.
"Đây là một thần binh thượng cổ, tên là Tiên Xu..." Đông Thanh Hạc chỉ vào bức vẽ phác họa bên cạnh hai chữ đó, "Lưỡi kiếm của nó được rèn từ móng vuốt của Lang Ưng, cứng như kim cương, vạn năm không mục nát."
"Còn thanh đao Nhật Mộ này, được luyện từ chín trăm chín mươi chín viên tinh phách của Lục Ngạc Thạch trong đầm sâu ở núi Tiên Ngư, rồi được nung trong lò Phần Tiên suốt hơn chín nghìn ngày mới hoàn thành. Còn có hai thanh Thiên La Địa Võng này..."
Đang nói dở, Đông Thanh Hạc bỗng quay sang, bắt gặp ánh mắt Thường Gia Tứ đang nhìn mình đăm đăm bèn cười nói: "Không phải muốn nghe ta nói về thần binh sao? Sao lại không nhìn sách?"
Kể từ khi đến Thanh Hạc Môn, Thường Gia Tứ luôn thấy Đông Môn chủ lúc nào cũng mang dáng vẻ nho nhã, ngay thẳng, tư thế ngồi cũng vững chãi như cây tùng. Nhưng giờ đây, người ấy lại hơi nghiêng người dựa vào bàn, một tay hờ hững chống cằm, vài lọn tóc rủ xuống, toát lên vẻ thư thái, lười biếng mà ngày thường khó thấy, chẳng trách Gia Tứ lại nhìn đến ngẩn ngơ.
Bị Đông Thanh Hạc phát hiện, Gia Tứ giật mình, vội quay mặt đi, hai vành tai đỏ ửng, lắp bắp mãi mới tìm lại được lời muốn nói.
"Ta... Ta chỉ đang nghĩ, sư phụ hiểu biết nhiều thật... Những thần binh này, ngài đã từng thấy hết rồi ư?"
Đông Thanh Hạc lắc đầu: "Có những thứ đã bị thời gian xóa nhòa, có những thứ vốn chỉ là truyền thuyết, hư cấu mà thôi."
"Gì cơ? Nghe lợi hại như vậy, hóa ra đều là giả..." Gia Tứ thất vọng, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, y lật vài trang sách, chỉ vào thanh trường kiếm ở đầu cuốn sách mà hớn hở nói: "Nhưng cái này... Cái này là Phất Quang, thần kiếm đệ nhất thiên hạ, chém sắt như chém bùn, nhất định không phải là giả!"
Đông Thanh Hạc khẽ mỉm cười, gật đầu: "Không phải giả, nhưng gọi là "đệ nhất thiên hạ" thì có hơi quá."
Nhận thấy vẻ hào hứng của Thường Gia Tứ, Đông Thanh Hạc bất đắc dĩ thẳng người dậy, trong nháy mắt, một thanh trường kiếm đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Thoạt nhìn chỉ thấy màu sắc trầm mặc, cổ kính, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy vỏ kiếm có màu xanh pha tím, như tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
"Thanh kiếm thật oai phong..." Thường Gia Tứ cảm thán.
Đông Thanh Hạc đưa tay về phía trước, ánh mắt ra hiệu cho phép.
Gia Tứ mừng rỡ, cẩn thận đưa hai ngón tay ra, chạm lên vỏ kiếm.
"Là... Tiên hạc."
Trên vỏ kiếm khắc hình một con tiên hạc dang cánh bay lên, miệng ngậm một đóa sen xanh, bay thẳng vào mây trời. Thanh kiếm này dường như được chế tạo riêng cho Đông Thanh Hạc.
Đông Thanh Hạc khẽ cử động ngón tay, một tiếng "keng" vang lên. Trường kiếm vừa rời khỏi vỏ, vài tia sáng lóe lên, lưỡi kiếm màu xanh đen bên trong hiện ra, vừa cứng cáp như sắt tinh luyện, vừa óng ánh như ngọc thạch đen, vô cùng kỳ diệu.
Thường Gia Tứ nhìn lướt qua, như một bậc thầy lão luyện, liên tục gật gù tán thưởng: "Thanh kiếm này chắc chắn rất sắc bén!"
Nào ngờ Đông Thanh Hạc lắc đầu, ra hiệu Gia Tứ lấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn ra thử.
Gia Tứ ngơ ngác làm theo lời Đông Thanh Hạc, giây sau cực kỳ kinh ngạc.
"Tại sao ngay cả giấy cũng không cắt được?!"
Đông Thanh Hạc mỉm cười: "Vì Phất Quang chỉ có tác dụng khi nằm trong tay ta, đổi sang người khác sử dụng thì chẳng khác gì sắt vụn."
Gia Tứ sửng sốt, sau đó mới bật cười theo: "Quả nhiên... Là thần binh."
Hai người đang trò chuyện thì Thanh Nghi vội vã chạy vào báo cáo.
"Môn chủ, Mộ Dung Trưởng lão đã trở về từ Đại hội Pháp khí!"
Đông Thanh Hạc thu kiếm Phất Quang lại, dường như linh cảm được điều gì đó: "Thế nào?"
"Phá Qua Trưởng lão nói ngài ấy đã tìm được một bảo bối!"
Vừa dứt lời, bên ngoài có hai người sải bước tiến vào, người đi đầu mặc áo trắng, tay cầm quạt xếp, chính là Phá Qua. Còn người đi sau, từ xa trông giống một thiếu niên, nhưng khi đến gần lại khó phân biệt nam hay nữ.
༶•┈┈୨♡୧┈┈•༶
Tác giả có lời muốn nói: Gia Tứ chăm chỉ hiếu học!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com