Chương 24
Phá Qua buột miệng gọi tên Thường Gia Tứ, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không đúng.
Đứa nhỏ mà môn chủ vừa nhận làm đệ tử chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, vóc dáng nhỏ bé, nước da ngăm đen, gương mặt thuần khiết và chân chất. Mặc dù lông mày, mắt, mũi, miệng của y rất giống với người trước mặt, song người này lại có thân hình cao ráo mảnh mai, làn da trắng như tuyết, ánh mắt biểu cảm đầy vẻ yêu mị mê hoặc. Khuyên tai mã não đỏ trên tai trái cùng với bộ y phục đỏ thướt tha tôn lên vẻ đẹp rực rỡ khó cưỡng, khiến người ta cảm thấy quyến rũ đến tận xương tủy. Khí chất này sao có thể so sánh với sự vụng về của một phàm nhân nhỏ bé?
Tuy nhiên, kể từ khi phàm nhân nhỏ kia xuất hiện, hàng loạt tình huống bất ngờ đã khiến Phá Qua rối bời chất chồng suy tư, không thể phân biệt rõ ràng tình hình trước mắt. Chẳng lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Mà bên kia khi chiếc mũ sa của người mặc áo đỏ bị rơi xuống, trong mắt y thoáng qua một tia bối rối rồi ngay lập tức biến mất. Y nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt đang chĩa kiếm về phía mình, ánh mắt không hề có sự tức giận hay khiêu khích, chỉ còn lại sự u ám khó dò.
Trường kiếm của Vân Tự lại tiến thêm một chút, mũi kiếm sắc bén chạm vào cổ họng người áo đỏ.
"Nói đi, ngươi là ai? Tại sao muốn cướp bảo đao của cung ta?" Giọng nàng thô ráp như cát, nghe rất chói tai.
Người áo đỏ nhíu nhẹ đôi mày dài, không rõ là vì thấy giọng nói khó nghe hay vì bị đau, song y vẫn không mở miệng.
Vân Tự thấy đối phương không trả lời, lẽ ra phải tiếp tục đâm kiếm về phía trước, nhưng khi đối diện với đôi mắt của người kia thì không hiểu sao chững lại. Nàng đứng im nhìn vào mắt y một lúc lâu, cuối cùng bất ngờ thu kiếm về.
Phá Qua và Mộ Dung Kiêu Dương liếc nhau, người sau gật đầu hiểu ý, thân hình lóe lên, thoắt cái biến mất khỏi chỗ cũ.
Ngờ đâu Phá Qua lại thấy một tia sáng xanh lóe lên bên cạnh. Gã quay đầu lại, thấy Đông Thanh Hạc vốn im lặng từ nãy đến giờ đột ngột lao tới chắn trước mặt người áo đỏ!
"Y đã buông vũ khí, Hoa Cung Chủ làm vậy chẳng khác gì bắt nạt kẻ yếu."
Cách gò má y chưa đầy một tấc, trong tay Đông Thanh Hạc kẹp ba cây kim bằng băng bắn tới. Dù chỉ là ám khí nhỏ bé, nhưng lại khiến kim quang hộ thể của Đông Môn chủ bùng ra, hắt lên khuôn mặt hắn sáng rực, ánh mắt hướng về Hoa Kiến Đông cũng trở nên sắc bén.
Đây là lần đầu tiên Hoa Kiến Đông thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt sâu thẳm chất chứa bất mãn như vậy. Nàng ta lùi lại một bước, giải thích: "Y... Có ý đồ xấu, tổn thương cung nhân của ta, bây giờ còn toan tính giở trò lừa gạt, theo lý cần tốc chiến tốc thắng..."
Hoa Kiến Đông chưa kịp nói hết câu, Đông Thanh Hạc khẽ động ngón tay, mấy cây kim băng cắm thẳng xuống chân nàng ta, để lại ba cái lỗ sâu hoắm.
Hoa Kiến Đông thấy vậy, trong lòng giật thót.
Trước nay Đông Thanh Hạc hành xử luôn bình tĩnh và công tâm, chỉ cần công bằng, không bao giờ thiên vị. Vậy mà giờ đây, khi đối diện với một yêu tu tàn nhẫn nham hiểm và ngạo mạn như thế này, Đông Thanh Hạc không đứng về phía Cửu Ngưng Cung vốn đang yếu thế hơn, mà còn trách nàng ta hành động quá vội vàng? Thực ra, kể từ khi người mặc y phục đỏ xuất hiện, Hoa Kiến Đông luôn chú ý đến Đông Thanh Hạc đã nhận thấy cảm xúc trong mắt hắn có gì đó không đúng. Hắn dõi theo từng động tác của đối phương, ánh mắt sáng lấp lánh. Cuối cùng, vào giây phút chân dung thật của đối phương lộ ra, những biểu cảm đó đều chuyển thành niềm kinh ngạc và bừng tỉnh, cùng với những hồi ức và vui sướng không thể che giấu. Hoa Kiến Đông cũng đã từng gặp Thường Gia Tứ, song thái độ của Đông Thanh Hạc khi đối mặt với đồ đệ nhỏ của mình hoàn toàn không giống như vậy. Theo trực giác của Hoa Kiến Đông, đây không phải là thiếu niên phàm nhân đó, mà là một người khác, một người khiến Đông Thanh Hạc quan tâm đến mức không còn để ý bất cứ điều gì khác.
Phá Qua Trưởng lão cũng nhận ra điều khác thường này. Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh lướt qua, Phá Qua ngoái đầu thấy Mộ Dung Kiêu Dương đã trở về.
"Thế nào?" Phá Qua hỏi nhỏ.
Mộ Dung Kiêu Dương nhìn về phía Môn chủ đằng xa, đáp: "Y vẫn còn ở Phiến Thạch Cư."
"Ngươi tận mắt trông thấy?" Không phải là phân thân, cũng không phải là ảo thuật?
Mộ Dung Kiêu Dương gật đầu: "Ta đứng ngoài cửa nhìn vào, y vẫn đang nằm trên giường, chưa tỉnh rượu, cửa sổ vẫn còn phù cấm chế mà Môn chủ đã đặt đêm qua, phù chú hoàn toàn nguyên vẹn, không có dấu vết bị phá hoại nào."
"Chẳng lẽ thật sự là hai người giống nhau..."
Phá Qua suy nghĩ kỹ càng một phen, lại nhìn Môn chủ chỉ mải mê dõi theo đối phương mà chẳng để tâm đến điều gì khác, quyết định lên tiếng hỏi cho rõ ràng.
"Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn cướp đoạt bảo đao?"
Nghe thấy câu này, người mặc y phục đỏ cuối cùng cũng liếc sang, khẽ nhếch môi cười: "Tại sao lại cướp? Bởi vì thanh đao đó vốn thuộc về chúng ta."
"Cái gì?!"
Phá Qua ngạc nhiên, Mộ Dung Kiêu Dương cũng nhíu mày.
"Thanh đao này là do ta đoạt được từ Đại hội Pháp khí!"
"Hừ." Người áo đỏ cười khẩy, lùi lại một bước khỏi phạm vi khí thế mạnh mẽ của Đông Thanh Hạc, "Ta không biết ngươi lấy nó bằng cách nào, nhưng đó là binh khí được chưởng môn nhân Trúc Tử Đảo truyền từ đời này sang đời khác. Trước khi giáo chủ mới luyện thành công pháp, thanh đao này được đặt trong mộ của lão giáo chủ, không ngờ một ngày nào đó lại bị một tên trộm mù mắt đánh cắp!"
"Trúc Tử Đảo?!" Phá Qua kinh ngạc, ""Là hòn đảo nhỏ nằm trên biển Hoàng Lô Hỏa sao?"
"Đúng vậy, mặc dù chúng ta ít giao thiệp với các môn phái khác trong giới tu chân, nhưng các ngươi - những kẻ tự xưng là đại phái - không thể cứ thế chiếm đoạt báu vật của người khác mà còn tỏ vẻ đương nhiên được." Người mặc đồ đen bước lên một bước, chủ động gỡ mạng che mặt, hóa ra cũng là một nữ tử yêu mị.
Lời này khiến Mộ Dung Kiêu Dương lặng thinh, vì y nhớ người đưa đao cho mình ở Đại hội Pháp khí quả thật có đề cập đến việc nó được đào ra từ một ngôi mộ cổ nào đó, lẽ nào là ở biển Hoàng Lô Hỏa?!
Tuy nhiên, các đệ tử Cửu Ngưng Cung bên cạnh không nhịn được phản bác: "Nói bậy nói bạ! Trên Thiên La Địa Võng rõ ràng có khắc Kim Thiền Ấn của Cửu Ngưng Cung chúng ta. Cho dù Giáo chủ của các ngươi đã từng sử dụng nó, e rằng cũng là đồ ăn cắp thôi!"
"Kim Thiền Ấn? Dưới bầu trời này chỉ cho phép thần binh của Cửu Ngưng Cung các ngươi sử dụng Kim Thiền Ấn sao? Các môn phái khác không được dùng à?" Người mặc y phục đỏ khinh thường hừ lạnh, vung tay ném ra một lệnh bài, được Đông Thanh Hạc đón lấy, "Thật trùng hợp, đồ đằng của Trúc Tử Đảo chúng ta cũng là Kim Thiền."
Đông Thanh Hạc mở lòng bàn tay, mọi người xung quanh cũng nhìn vào, quả nhiên thấy trên đó có khắc một con ve sầu vàng, giống hệt của Cửu Ngưng Cung.
"Ngươi... Ngươi đây là... Bắt chước! Hoàn toàn... Hoàn toàn không phải thật!" Ai cũng biết khắp tu chân giới, chỉ mỗi Cửu Ngưng Cung sử dụng Kim Thiền Ấn, làm gì có môn phái nhỏ bé vô danh nào dám bắt chước một cách trắng trợn như vậy.
Các đệ tử Cửu Ngưng Cung nổi giận, đồng loạt lao lên tấn công, sắc mặt Hoa Kiến Đông cũng trở nên xám xịt.
Người áo đỏ giơ tay, lệnh bài bay trở về tay y. Y không quan tâm đến những lời mắng nhiếc xung quanh, chỉ cất vào tay áo, cười thản nhiên: "Thiên La Địa Võng của Giáo chủ chúng ta từ trước đến nay chỉ nhận chủ, ngươi nói đây là thần binh của cung các ngươi, được thôi, ai có thể sử dụng nó, ta sẽ không nói gì nữa."
Lời này vừa dứt đã dập tắt không ít tiếng la ó phẫn nộ, mọi người Cửu Ngưng Cung nhìn nhau, nhất thời không ai đáp lại.
Cuối cùng vẫn là Hoa Kiến Đông lên tiếng nhẹ nhàng hỏi: "Ý ngươi là, các ngươi có thể sử dụng thanh đao này ư?"
Người áo đỏ mỉm cười quyến rũ, trong mắt lóe lên ánh sáng quyết đoán. Khi mọi người tưởng y nắm chắc mười phần, y lại bất ngờ dang tay ra: "Chúng ta đâu phải Giáo chủ, đương nhiên không thể sử dụng được."
"Cái gì... Ngươi..."
"Thế nhưng..." Người áo đỏ xua tay với những người Cửu Ngưng Cung định phản bác, "Các ngươi có Kim Thiền, chúng ta cũng có. Các ngươi không thể sử dụng đao, chúng ta cũng không thể. Hai bên cùng lắm là ngang ngửa nhau, tại sao thanh đao này... Lại phải thuộc về các ngươi?"
Lời nói tuy thô lỗ, nhưng lý lẽ lại không sai. Đệ tử Cửu Ngưng Cung trước nay chủ yếu dùng kiếm, thanh đao này vốn không phải phong cách của họ, mà Kim Thiền Ấn của Trúc Tử Đảo nhất thời chưa thể phân biệt được thật giả, quả thực rất khó phán đoán.
Thấy tình hình hai bên giương cung bạt kiếm, Phá Qua nhìn sang Môn chủ nhà mình, lần này Môn chủ cuối cùng cũng đáp lại ánh mắt của gã. Phá Qua nhận ra thâm ý trong ánh mắt Môn chủ, dẫu còn nghi hoặc song vẫn phối hợp gật đầu nói: "Nếu cả hai bên đều khăng khăng không nhất trí, mà thanh đao lại xuất phát từ Thanh Hạc Môn, ta nghĩ chi bằng hãy về môn phái của ta trước, rồi từ từ điều tra kỹ càng? Sau đó sẽ trả lại công bằng cho các vị."
Trước đó Hoa Kiến Đông đã tốn biết bao công sức chỉ để muốn ở lại Thanh Hạc Môn thêm vài ngày, bây giờ dù có phát sinh rắc rối, nàng ta cũng sẵn lòng đồng ý. Hơn nữa, hiện tại làm sao nàng ta có thể yên tâm về kẻ trước mặt kia chứ?
Người áo đỏ nghe đề nghị của Phá Qua, lông mày nhíu lại, tỏ vẻ không mấy hài lòng.
"Chẳng lẽ chột dạ sao?" Người bên Cửu Ngưng Cung thấy y do dự bèn nhảy dựng lên.
Đông Thanh Hạc vẫn luôn im lặng lúc này cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn nhìn chăm chú người áo đỏ đang cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Chỉ vài ngày thôi, Cửu Ngưng Cung có thể nhân cơ hội này truy tìm nguồn gốc của thanh đao, Trúc Tử Đảo các ngươi cũng có thể mời Giáo chủ đến, hỏi xem Kim Thiền Ấn là thế nào và thanh đao này có thực sự nhận chủ hay không."
Người áo đỏ vẫn không nói gì, nhưng sự kiên trì trong mắt dường như đã nhạt bớt, nhất là khi y liếc sang Vân Tự bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia u ám.
"Cũng được, chúng ta sẽ ở lại, để một số người thấy rõ rốt cuộc ai mới là kẻ giả mạo." Câu trả lời dành cho Đông Thanh Hạc, song từ đầu đến cuối y không hề nhìn thẳng vào đối phương.
"Ngươi..."
Người Cửu Ngưng Cung còn định làm ầm ĩ, nhưng Phá Qua đã giơ tay ngăn cản, vừa ra hiệu cho các nàng quay về vừa bước tới chỗ người áo đỏ. Gã mỉm cười hỏi: "Nói chuyện lâu như vậy rồi, vẫn chưa biết nên xưng hô thế nào với mấy vị?"
Nữ tử mặc y phục đen khá thẳng thắn, trực tiếp nói tên mình: "Mê Khuê."
Mọi người lại nhìn về người áo đỏ, ánh mắt của Đông Thanh Hạc sáng nhất. Chỉ thấy y khẽ động cổ tay, chiếc roi dài sắc đỏ vàng đã quấn quanh cánh tay y, như một con rắn nhỏ ngoan ngoãn.
Người áo đỏ phẩy nhẹ tay áo, che chiếc roi dưới lớp vải.
"Hoa Phù." Y thốt ra hai chữ.
"Hoa Phù(1)?!" Đệ tử Cửu Ngưng Cung không nhịn được mà bật cười nhạo, "Là cái con vừa biết bơi vừa biết bay đó sao? Sao lại có người mang cái tên này chứ? Đúng là sợ người khác không biết bản thể của mình là gì, thật đáng xấu hổ!"
(1) Hoa Phù 花浮 có pinyin là huā fú, đồng âm với 花凫 huā fú là giống vịt khoang, một loài chim thuộc họ vịt, có bộ lông pha trộn giữa ba màu đen, trắng và nâu hạt dẻ.
Hoa Phù không quan tâm đến những lời châm chọc này, đi trước cùng Mê Khuê, để lại nhóm trưởng lão Thanh Hạc Môn đang hoang mang, và Đông Thanh Hạc cứ nhìn đăm đắm vào bóng lưng của đối phương, miệng trầm thấp nỉ non điều gì đó.
༶•┈┈୨♡୧┈┈•༶
Tác giả có lời muốn nói: Rất nhiều người hỏi Hoa Phù là ai, cuối cùng Hoa Phù đã xuất hiện rồi đây ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com