Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Đêm trăng thanh gió mát, vạn vật tĩnh lặng, Hoa Phù đang luyện roi trong sân.

Bộ y phục đỏ rực như hoa mẫu đơn nở rộ, cây roi dài đỏ ánh vàng như linh xà uốn lượn, từng đường xoay tròn bay múa, tạo nên bóng ảnh diễm lệ.

Lúc này, một con chim sẻ chậm rãi bay ngang qua tường viện, Hoa Phù liếc nhìn, roi dài nhanh chóng chuyển hướng định quất về phía vật thể phiền nhiễu này, đột nhiên một bóng xanh lam nhanh hơn một bước vụt qua trước mặt, khiến Hoa Phù đánh hụt.

Hoa Phù nghiến răng, căm tức nhìn về phía Đông Thanh Hạc đang đứng cách đó không xa, khó chịu nói: "Chẳng lẽ các chưởng môn đại phái trong giới tu chân đều nhàn rỗi như Môn chủ, thích đến làm phiền người khác vào đêm khuya mà không báo trước à?"

"Chỉ là tình cờ từ trong cư nhìn thấy ngươi luyện roi, nên muốn đến hỏi xem tu vi của ngươi đã hồi phục chưa thôi." Đông Thanh Hạc mở lòng bàn tay để con chim sẻ bình an vô sự bay đi, cười nói với Hoa Phù.

Hoa Phù ngước mắt nhìn xa xăm, quả nhiên phát hiện một góc của Phiến Thạch Cư đối diện thẳng với sân viện này của Nguyệt Bộ. Nghĩ đến việc chỉ cần Đông Thanh Hạc muốn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đứng đó theo dõi từng lời nói hành động của mình, Hoa Phù không khỏi cười lạnh: "Ta không biết Đông Môn chủ còn có sở thích nửa đêm không ngủ mà núp sau cửa rình mò người khác đấy."

Đông Thanh Hạc chẳng hề bận tâm đến lời châm chọc của y, trái lại nụ cười trên môi càng sâu hơn, tiến lên một bước nói: "Ta mới chữa thương cho đồ đệ của ta, y vừa về phòng nghỉ ngơi, còn ta muốn đi dạo một lát."

Nói rồi hắn lại nắm lấy tay Hoa Phù.

Hoa Phù chậm một bước nên bị hắn nắm trúng, lập tức sa sầm mặt: "Cách đãi khách của Đông Môn chủ thật đặc biệt, ba lần bốn bận động tay động chân, đúng là một chính nhân quân tử." Rõ ràng năm xưa khi hai người cùng nhau du ngoạn, đối phương luôn kiềm chế giữ lễ với Hoa Kiến Đông, sao mấy trăm năm không gặp lại biến thành thế này?!

"Ta đã nói chỉ muốn xem vết thương của ngươi thôi." Đông Thanh Hạc không hề nao núng, khống chế sự giãy giụa của y, thậm chí còn dồn Hoa Phù vào góc tường, bàn tay nắm chặt lấy mạch môn của đối phương, vừa chạm vào đã không khỏi kinh ngạc. Quả thật như lời Hoa Phù nói, khí mạch của y chỉ trong hai ngày đã mạnh mẽ và sung mãn trở lại, như thể đan điền trống rỗng trước đấy chỉ là ảo giác của Đông Thanh Hạc, thật kỳ lạ.

Thấy ánh mắt Đông Thanh Hạc lộ vẻ ngạc nhiên, Hoa Phù khó chịu hất tay hắn ra: "Ta đã nói tu vi của ta sẽ tự hồi phục mà, mấy năm nay lúc có lúc không, ta quen rồi."

Đông Thanh Hạc bị gạt tay ra nhưng không lùi bước, vẫn đứng nhìn y từ khoảng cách gần: "Trước đây ta phát hiện khí mạch của ngươi hơi giống với đồ đệ của ta, lúc ấy y không cẩn thận suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, ta sợ ngươi cũng..."

Hoa Phù cong mắt: "Môn chủ thật thích lo chuyện bao đồng, chẳng lẽ vì đồ đệ của ngươi giống ta, nên Đông Môn chủ không kìm được mà chuyển tình cảm dành cho đồ đệ sang ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ta không cần."

Đông Thanh Hạc lại lắc đầu: "Các ngươi không giống nhau."

"Không giống chỗ nào?" Giọng điệu thờ ơ không quan tâm, nhưng Hoa Phù vẫn không nhịn được hỏi, "Chắc hẳn y làm ngươi yêu thích hơn ta nhiều đúng không?"

"Y vô cùng ngoan ngoãn." Đông Thanh Hạc thành thật trả lời, nhưng ánh mắt lại chuyển hướng, rơi trên khuôn mặt trước mắt, mang theo ánh sáng còn rực rỡ hơn cả ánh trăng, "Nhưng, y không phải ngươi, không ai... Có thể là ngươi."

Câu sau cùng Đông Thanh Hạc nói rất chậm rãi mà rất sâu lắng, khiến trái tim Hoa Phù rung động tê dại. Khuôn mặt Đông Thanh Hạc ở ngay trước mắt, nét mặt thường ngày điềm tĩnh giờ đây lại trở nên sâu thẳm như biển, từng lớp sóng dồn dập như muốn nhấn chìm y.

Không biết làm sao, khoảng cách giữa hai người cứ thế bị kéo gần lại, từ còn vài tấc đến mũi chạm mũi, hơi thở ấm áp sắp sửa hòa quyện, Hoa Phù đột nhiên cười quyến rũ, duỗi hai ngón tay chặn môi Đông Thanh Hạc đang áp tới, cố tình giữ lại khoảng cách cuối cùng giữa hai người.

Nhìn đôi mày nhíu chặt của Đông Thanh Hạc, Hoa Phù thì thầm: "Chưa chắc đâu..."

Chưa chắc cái gì?

Đông Thanh Hạc không hiểu, đang định hỏi thêm thì đằng xa vọng lại vài tiếng gọi khe khẽ.

"Môn chủ... Môn chủ..."

Nghe giọng nói, hóa ra là nhóm Thanh Nghi.

Là một tiểu đồng xuất sắc, Thanh Nghi đương nhiên phải chú ý đến động tĩnh của chủ nhân mọi lúc, song nếu không có chuyện gì khẩn cấp, cậu ta cũng không dám tới quấy rầy... Ừm, chuyện tốt của Môn chủ.

Cố lấy hết can đảm lên tiếng, Thanh Nghi đứng ngoài cửa nhìn thấy hai bóng người sát gần nhau phía sau bụi cây từ từ tách khỏi nhau, một người quay lưng bước ra, chính là Môn chủ nhà mình.

Thanh Nghi lặng lẽ liếc nhìn từ trên xuống dưới, may quá... Quần áo vẫn chỉnh tề, nhưng thế mà tiểu yêu tinh kia có thể quyến rũ cả Môn chủ, bản lĩnh lớn thật...

Thanh Nghi âm thầm suy nghĩ lung tung, ngoài miệng vẫn trách nhiệm nói: "Môn chủ, tình hình của Thanh Khê không ổn lắm, ngài... Ngài trước đó đã bảo chúng ta trông chừng cậu ấy, dặn nếu có gì bất thường thì phải đến báo cáo ngay."

"Sao vậy?" Đông Thanh Hạc hỏi.

Thanh Nghi đáp: "Mấy ngày nay cậu ấy tỉnh lại ít nói năng lộn xộn hơn trước, ta và Thanh Lang đều nghĩ cậu ấy sắp khỏe rồi, ai ngờ ban nãy cậu ấy thình lình nôn ra rất nhiều máu, cũng không biết chuyện gì xảy ra."

"Chắc do độc tố của Đào Ngột trong cơ thể lại phát tác." Đông Thanh Hạc thở dài, "Ta đi xem thử."

Dứt lời, hắn quay đầu nói với bóng người sau bụi cây bằng giọng dịu dàng: "Nghe Kim Trưởng lão nói ngươi đã xin ông ấy rất nhiều Tử Phù Dung Đan, đó là thứ tốt, ngày thường dùng nhiều một chút cũng tốt. Nếu còn cần gì nữa thì cứ nói với ta, tuy thân thể của ngươi không có gì đáng ngại, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Lắng nghe Đông Thanh Hạc dông dài một phen, Hoa Phù vẫn lười biếng dựa vào tường, bóng cây che khuất khuôn mặt y, không thấy rõ biểu cảm, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rực.

Mãi đến khi người kia đi xa, Hoa Phù mới chậm rãi bước ra, đứng tại chỗ cau mày suy nghĩ một lúc lâu. Lúc định quay về phòng, y bất chợt ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời u ám, thấy một bóng đen lờ mờ bay qua.

"Lại đến nữa?!" Hoa Phù khựng lại, cười khinh miệt rồi xoay người đuổi theo.

Bóng đen kia cũng là một cao thủ, lập tức phát hiện ra Hoa Phù đang bám theo, bèn lượn trái né phải, dường như muốn tránh khỏi sự truy đuổi của y.

Hoa Phù nhìn thấy vậy, cười ha hả: "Lần trước để ngươi chạy thoát, lần này thì không đâu."

Y không tiếp tục đuổi theo đối phương, mà dừng bước rồi bay thẳng về phía ngọn núi hoang vắng tĩnh mịch đằng sau Phiến Thạch Cư...

......

Nửa nén nhang sau, một bóng đen cũng đáp xuống khu vực ngọn núi, nhanh chóng lách vào cổng chính, sau vài lần di chuyển đã đến trước một căn phòng đá.

Tuy nhiên, bóng đen chưa kịp bước vào đã cảm thấy có điều bất thường, gã cảnh giác nhìn vào trong phòng, quát khẽ: "Ai ở đó?!"

Ngay giây sau, một tia sáng le lói "xẹt" lên, ngọn đèn dầu trên bàn được thắp sáng, cũng soi rọi cả không gian tối om xung quanh.

Người áo đen thấy một nam tử yêu diễm trong bộ y phục đỏ đang ngồi chễm chệ trong địa bàn của mình, khóe miệng nở nụ cười khiêu khích.

"Sao ngươi chậm chạp thế? Định dẫn ta đi vòng vèo, kết quả tự mình lạc đường à?" Hoa Phù cười hỏi.

Thẩm Uyển Hưu nhíu đôi mày kiếm, cảnh giác đánh giá đối phương một lượt, hỏi: "Ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Hoa Phù cười khẩy: "Câu này nên để ta hỏi ngươi mới đúng, dù sao ngươi cũng là phạm nhân bị giam giữ ở Thanh Hạc Môn, còn ta là khách quý đấy."

Thẩm Uyển Hưu nheo mắt, dường như đã đoán ra thân phận của đối phương, không lên tiếng.

Hoa Phù cũng chẳng bận tâm: "Được, ngươi không nói, vậy ta đổi câu hỏi khác, nửa đêm canh ba, ngươi... Đang tìm gì trong Thanh Hạc Môn?"

Thẩm Uyển Hưu nói: "Ta không hiểu ý ngươi."

Hoa Phù lắc đầu: "Đêm đầu tiên đến đây, ta đã bắt gặp một bóng đen lén lút, có đuổi theo mà bị mất dấu giữa đường, nhưng ta nhớ gã đã đi về hướng này. À, ta đã âm thầm nghe ngóng, hiện tại ở sau núi Thanh Hạc Môn hình như chỉ có mình ngươi, ngươi còn nói đó không phải là ngươi?"

Dưới ánh mắt dò xét của y, Thẩm Uyển Hưu không hề dao động, khuôn mặt tuấn tú gầy gò vô cùng bình thản.

Hoa Phù nhướng mày: "Được, ngươi không nhận cũng không sao, ta sẽ đi hỏi trực tiếp Đông Môn chủ, xem hắn tin ngươi hay tin ta?"

Nói đoạn, y vung tay áo định rời đi, song bị một cánh tay dài chắn trước mặt.

Thẩm Uyển Hưu nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến này, ánh mắt như lửa đốt: "Ngươi có mục đích gì?"

"Ta đã nói rồi mà, ta chỉ muốn biết ngươi đang tìm gì thôi." Hoa Phù quay lại ngồi xuống trên chiếc giường đá, "Thanh Hạc Môn này có quá nhiều đồ tốt. Ngươi là ma tu phải không? Nghe nói trước đây còn là đồ đệ của Đông Thanh Hạc? Thứ khiến ngươi phải tốn công sức hành động lén lút nhiều lần như vậy, chắc chắn là bảo bối rồi, chi bằng nói ra để mọi người cùng chia sẻ?"

"Không có bảo bối nào cả." Thẩm Uyển Hưu lạnh lùng bác bỏ, "Ngươi đừng mơ tưởng."

Hoa Phù không tin: "Chậc chậc chậc, Đông Đại môn chủ nói là giam giữ ngươi, nhưng ở đây không có ai canh gác, mà ngươi... Hành động cũng khá tự do, nhưng lại không có ý định rời đi, nếu không phải tìm bảo bối thì là tìm người sao? Chà, cũng đúng, người cũng có thể là bảo bối, vậy không thì để ta ra ngoài dò la xem ngươi muốn tìm ai? Là nhân vật lớn nào của Thanh Hạc Môn có duyên phận chưa dứt với ngươi?!"

Câu nói này khiến khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Uyển Hưu cuối cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh, trong ánh mắt nhìn Hoa Phù xuất hiện một tia sát ý.

Hoa Phù đối diện trực tiếp mà không hề sợ hãi. Hai người đấu mắt một hồi, y nhìn thấy trong mắt đối phương có một thoáng lưỡng lự. Hoa Phù không kìm được nụ cười, tên này quả thật có bí mật không thể tiết lộ cho ai biết.

Trong lúc Thẩm Uyển Hưu đang sững sờ, Hoa Phù đột nhiên ra tay, sử dụng chiêu thức mà Đông Thanh Hạc thường dùng với mình, nhân lúc đối phương không để ý mà khóa chặt mạch môn.

Thẩm Uyển Hưu giật mình, định phản kích quyết liệt, kết quả Hoa Phù chỉ nhẹ nhàng chạm hai cái rồi buông tay gã ra.

"Bị ta phát hiện, thật là may mắn cho ngươi." Hoa Phù nói, "Đan điền hư nhược như vậy, nếu thật sự bị các trưởng lão khác bắt gặp, với nội thương hiện tại của ngươi, chỉ cần hai chiêu là có thể mất mạng rồi."

Sắc mặt vốn đã xanh xao của Thẩm Uyển Hưu càng trở nên tồi tệ hơn.

Hoa Phù tiến thêm một bước: "Ngươi cứ nói cho ta biết ngươi đang tìm gì đi, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, cũng có thể giúp ngươi tìm kiếm. Nếu không, với bản lĩnh của ngươi bây giờ, chưa kịp tìm được thứ đó thì ngươi đã tiêu hao hết khí lực rồi chết."

Thẩm Uyển Hưu mím chặt môi, dường như đang đấu tranh. Một lúc sau, gã hỏi: "Ngươi có điều kiện gì?"

"Đơn giản thôi." Hoa Phù biết gã sẽ đồng ý, cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở, "Nếu tìm được thứ gì tốt, cho ta mượn dùng xong sẽ trả lại ngươi. Nếu không dùng được, ta sẽ trả lại ngay, thật là một giao dịch có lời quá còn gì."

Thẩm Uyển Hưu nhắm mắt, sự dụ dỗ và đe dọa của Hoa Phù đánh trúng điểm yếu của gã. Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng gã gật đầu.

"Vậy ngươi mau nói cho ta biết ngươi đang tìm gì?" Hoa Phù hào hứng.

Thẩm Uyển Hưu thở dài: "Bắc Đẩu Thất Tinh Trận."

Hoa Phù nhíu mày: "Đó là cái gì?" Mặc dù đã tu luyện nhiều năm, nhưng Hoa Phù không am hiểu về trận pháp và phù chú, chỉ biết những thứ cơ bản nhất mà thôi.

Thẩm Uyển Hưu nhìn vẻ mặt mờ mịt của y, ánh mắt lóe lên, đáp: "Đó là một trận pháp đỉnh cao của ma đạo chúng ta, có thể được kích hoạt bởi bảy người có mệnh cách tương ứng với Bắc Đẩu Thất Tinh: Thiên Khu, Thiên Toàn, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang."

"Rồi sao nữa?" Hoa Phù trực giác cảm thấy thứ này không đơn giản, "Trận pháp đó có uy lực gì?"

Thẩm Uyển Hưu thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Che trời lấp trăng, sao dời vật đổi, sức mạnh cuốn phăng cổ kim, uy lực lôi đình rền vang..."

Những câu đầu Hoa Phù nghe vẫn còn bình tĩnh, nhưng đến khi bốn chữ cuối cùng được nói ra, tim y không khỏi đập mạnh.

"Cái gì? Lôi đình rền vang?"

Trong đầu y chợt hiện lên những lời đã đọc trong cuốn sách cũ nát kia.

Uy lực lôi đình rền vang, máu của vạn ma quần thú, phá hồn binh, nhận chủ mới... Uy lực lôi đình rền vang... Phải chăng đang nhắc đến trận pháp này?

Với trận pháp này, hồn binh của Thiên La Địa Võng có thể bị phá vỡ!

Mắt Hoa Phù sáng rực, y đứng phắt dậy: "Bảy người đó ở đâu?!" Trong Thanh Hạc Môn có mấy người?

Thẩm Uyển Hưu nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Hoa Phù cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi không tìm thấy họ? Hay là họ không đồng ý?!"

Thẩm Uyển Hưu lắc đầu: "Tất nhiên họ không đồng ý, không ai sẽ đồng ý cả."

"Tại sao? Kích động trận pháp này sẽ tổn hại đến tu vi ư?" Tổn hại thì đã sao, Hoa Phù thầm nghĩ, nếu không chịu thì cứ bắt đến là được.

Song y lại nghe Thẩm Uyển Hưu thở dài: "Không, không phải cần tu vi của họ, mà là... Nội đan và hồn phách của họ."

Hoa Phù giật mình, sau đó nheo mắt, nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com