Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

trừ ta ra

Chương 1

Thương tổn cự cưới

Tháng sáu, liên tiếp mấy ngày liên tục mưa dầm, thực là phiền toái, Tích Nhật nhìn trong đình viện lốm đa lốm đốm màu trắng hoa lài, yếu ớt ở trong gió mưa lắc lư,cánh hoa màu trắng nhỏ bé,yếu ớt bởi vì chịu không được mấy ngày tới lạnh như băng xâm nhập tựa như nhịn không được nữa mà trở nên thưa thớt, trong lòng mờ mờ ảo ảo dâng lên một loại phiền muộn,một cảm giác vô lực.

Không nhịn được nhớ tới hai năm trước ——

Nàng 15 tuổi,đến tuổi cập kê.

Ở dạ yến, Hoàng thượng có ý cười giỡn, hắn tại chỗ cười giỡn loại nửa thật nửa giả, nhìn như hết thảy cũng chỉ là đàm tiếu mà thôi.

Còn nhớ rõ, đêm đó xuyên thấu qua bức rèm che, nghe được âm thanh của hắn  trong trẻo,chỉ thấy mặt bên cao ngất, liền làm nàng mơ hồ mong đợi, nhưng một câu nói của hắn nhưng bỗng nhiên làm tâm nàng mới vừa mối tình đầu ầm ầm vỡ vụn, hắn nói: “Điền đại nhân chi nữ, xinh  đẹp cả kinh thành,lúc chưa cập kê liền nghe nói có thật nhiều thế gia đệ tử muốn cầu duyên, nhưng mà nghe nói nàng này chỉ gả liệt nam, quyết không hai nữ cùng hầu hạ chung một chồng, mà nay thần mỹ thiếp một đoàn, sao dám có một chút vọng tưởng? ! Ha hả,thần khẩn cầu Hoàng thượng tạm tha thần phong lưu đi.”

Mọi người cười vang, tựa hồ lúc đó cười một tiếng mà qua,có lẽ từ nay về sau nàng nghiễm nhiên trở thành trong kinh thành đố phụ (nữ nhân hay ghen), không người hỏi thăm nữa!

Như thế thoáng qua một cái, chính là hai năm.

Phụ thân bởi vì nàng trở thành  trò cười trong triều, cho dù là hai năm sau, phụ thân như cũ đối với lần đó canh cánh trong lòng, mẫu thân vì vậy bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, cuối cùng không thể gắng gượng qua mùa đông năm ấy, trong lúc nhất thời, lại có người không  hiểu chuyện tung lời đồn nói nàng có mạng khắc phu khắc mẫu, kinh thành liền không có chỗ cho nàng dựng thân.

Phụ thân mặc dù đối với nàng không tệ, nhưng cuối cùng vẫn tìm lý do đem nàng đưa đến Giang Nam —— Tô Châu.

Trừ ta ngươi còn có thể yêu người nào chương 2

Thành trấn này của Tô Châu, lúc nàng mới tới cũng không thích ứng, bởi vì không quen thủy thổ  khí hậu thì ươn ướt ấm áp mà bị bệnh đã lâu, may mà có Điền Song, Điền Dũng hai người tỉ mỉ chăm sóc, rốt cục gắng gượng qua mùa đông. Đợi bệnh rốt cục tốt lắm, ra khỏi phòng, rồi lại thấy trước mắt cả vườn hoa lài quấn vào nhau rối rít chống đỡ nhưng vẫn không tránh nổi thưa thớt, nhất thời làm cho tâm nàng  cảm thấy thê lương,không nhịn được hồi tưởng lại chuyện cũ.

Năm ấy,trong kinh thành khuê các tiểu thư  đàm luận nhiều nhất là Tập Quận Vương Tác Các, hắn cơ hồ trở thành nữ nhi gia toàn kinh thành trong suy nghĩ thiếu niên anh hùng lý tưởng, hắn tư thế oai hùng tuấn mỹ, lập nhiều chiến công, 15 tuổi được phong làm tiền phong tham lĩnh, sau điều đi trấn thủ biên cương ba năm, ngày gần đây mới trở về kinh, tứ phong Tập Quận Vương gia phong hộ quân chức  thống lĩnh,bậc quan tới nhị phẩm, tay cầm trọng binh  kinh thành, được hoàng đế nể trọng nhất.

Nghe nói hắn tự ý gắn một thanh kim ở đầu trường thương, trên chiến trường giết địch dũng mãnh lấy một địch mười nam nhi nhiệt huyết, nghe nói hắn dùng binh như thần, quen thuộc học binh pháp,hiểu biết rõ lễ nghi, nghe nói hắn lớn lên ôn văn nho nhã, cho dù là người hay xoi mói những chỗ không tốt của người khác như  Điền Phi tỷ tỷ cũng ở trước mặt nàng nhắc tới nam tử này, nói hắn là một chân chính con dòng cháu giống.

Nghe qua rất nhiều lời đồn đãi về hắn, nhưng bởi vì hắn quanh năm ở quân doanh, sau khi trưởng thành lại đóng ở biên cương nhiều năm, thủy chung trong kinh thành rất ít cô gái đã gặp qua hắn, vừa vặn, tối nay, Hoàng thượng mời quần thần và gia quyến vào cung tham gia dạ yến, trong đó có nghe tiếng đã lâu mà lại chưa từng  thấy qua Tập Quận Vương.

Bao nhiêu danh môn thục nữ cũng muốn thấy tuấn nhan, đêm đó, các thần tử cố ý mang theo nữ nhi tuổi cập kê vào cung ganh đua sắc đẹp, đêm đó cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy  nam tử ôn nhã tuấn mỹ như vậy,lúc giơ tay nhấc chân cũng thể hiển khí chất quý tộc, ngay cả hoàng hậu cũng cùng tỷ tỷ Điền Phi đều nói hắn là một quý tộc chân chính .

Mặc dù nghe được rất nhiều, nhưng tựa hồ như không liên quan nàng chuyện gì, nàng cho tới bây giờ chỉ đem những điều này làm thành chuyện xưa nghe, nhưng vẫn tránh không được nữ nhi gia trong lòng nảy sinh hiếu kỳ, một nam tử như vậy rốt cuộc là cái dạng gì đâu?

Tích Nhật núp ở phía sau bức rèm che cùng một đám thế gia nữ nhi cùng nhau, len lén nhìn phía ngoài, nghe mấy nữ nhân nhỏ giọng đối với hắn nghị luận cùng thỉnh thoảng chơi đùa, trong lúc lơ đãng thấy cô gái có chút to gan tựa như trong lúc vô tình vung lên bức rèm che con mắt hàm thu ba đong đưa, không khỏi mặt lộ nụ cười, cảm thấy tình cảnh này thật là thú vị.

Tích Nhật tay cầm trù phiến tinh sảo, nhẹ nhàng phe phẩy, xuyên thấu qua bức rèm che thỉnh thoảng lơ đãng bị vung lên, cũng ít nhiều thấy rõ diện mạo nam tử  phía ngoài,tâm tư u mê, ở liếc thấy khuôn mặt người kia ôn văn tuấn nhã rất đẹp sau cũng không khỏi  nhìn nhiều thêm mấy lần.

Nghe tới Hoàng thượng nói cố ý đem nàng ban cho hắn, lòng của nàng đột nhiên nhảy mạnh và mau, cái loại cảm giác này chưa bao giờ có, là xa lạ,là mong đợi,là bàng hoàng, hưng phấn,nhưng  một khắc kia, tựa hồ trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực . Trong lòng bàn tay không khỏi chảy đầy  mồ hôi.

Ở một góc,trong một chút bối rối, bốn phía đầy dẫy đố kỵ,ánh nhìn bén nhọn,ánh mắt soi mói,nhiều  xen lẫn thêm mấy phần thanh âm cúi đầu kinh ngạc , nhưng nàng chỉ là dùng sức cầm trong tay trù phiến, ý đồ che dấu mình nhanh không khống chế được bật thốt lên thanh âm kinh hô, sau duy còn dư lại tiếng hít thở không thông một loại nín thở đợi chờ. Nhưng ngay sau khi nghe được câu trả lời của hắn này, tâm đột nhiên rơi xuống ――

Bỗng nhiên có loại ý nghĩ muốn tông cửa xông ra , còn có loại ý nghĩ đem buồn bực của mình ở trong chăn buồn cho đến chết, nhưng sau một lát cảm giác cũng không còn nữa, trong lúc mơ hồ tựa hồ chính mình đang nhẹ lay động trù phiến, khóe miệng không khống chế được cong lên, một tia khổ sở ở lồng ngực dâng lên. Thì ra là, không phải là không mong đợi, không phải là không để ý  ――――

Nàng đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của mình, không thể tiếp tục suy nghĩ đến nó nữa,đều đã hai năm, nên vứt,sẽ không lưu lại.

Bước nhanh đi về phía đại môn, Điền Song, Điền Dũng đi theo sát phía sau, xoạch ――, nàng đưa tay nhận lấy Điền Dũng mới vừa mở ra một cây dù, đón mưa phùn, sải bước tiến ra bên ngoài.Trừ ta ngươi còn có thể yêu người nào chương 3

Lần đầu gặp Long Minh

Mưa liên tục kéo dài rơi xuống, ngày như cũ âm âm u u, phía nam ẩm ướt nàng như cũ nàng vẫn không quá quen, mặc dù trước mặt tựa như hiện ra một bức tranh vẽ sơn thủy, mặc dù cầu nhỏ nước chảy trong ảnh lại chính là như ẩn như hiện dung nhan mỹ lệ, mặc dù cuộc sống an tĩnh này có được không dễ, vừa ý vẫn không thể bình tĩnh. Nhất là nghĩ đến những truyện kia làm nàng mới phiền não chuyện cũ, tâm sẽ gặp phiền toái.

Lửng thững qua song cầu hình vòm, đến đường phố phồn hoa nhất Tô Châu mặc dù ngay cả ngày mưa dầm, có thể là người nơi này thói quen khí trời như vậy, đường phố như cũ náo nhiệt vô cùng. Nhìn nơi này người đến người đi bận rộn thân ảnh, nghe chung quanh truyền đến tiểu thương cùng khách cũ cò kè mặc cả ồn ào phức tạp có tiếng, ngược lại để cho trong nội tâm nàng cảm giác phiền não có điều giảm bớt, lại có ý nghĩ đi dạo trong đầu.

Hôm nay rời xa kinh thành, chưa quen cuộc sống nơi đây, thì ngược lại vô câu vô thúc, đó không phải là chuyện không  tốt, nàng bắt đầu nhàn tản đi dọc theo đường phố một nhà lại đi tiếp một nhà đi dạo.

Thật ra thì lớn như vậy, nàng có rất ít cơ hội được như vậy nhàn tản đi dạo phố, hôm nay thật phóng túng đứng lên lại có cảm giác tự do sướng khoái chưa bao giờ có, Tô Châu, nàng bắt đầu có chút thích chỗ này.

Tô Châu từ xưa nhiều nho sĩ, sơn thủy phong tình từ trong có một cổ khí phong lưu. Mấy ngày nay, kể từ sau khi khỏi bệnh, nàng cảm giác được trước nay chưa có tự do vui vẻ, gió như cũ ôn nhu thổi, mưa nhỏ như cũ tí tách tí tách, nhưng hôm nay nhìn ở trong mắt cũng là có một phen nhàn hạ thoải mái.

Hôm nay, chủ tớ ba người đã đi dạo mấy canh giờ, mới từ dừng hạc lâu nhìn xong tranh chữ cổ, liền tới đến chòi bên cạnh cầu nghỉ mát nghỉ chân, mới vừa ngồi xuống không lâu, bốn phía cuồng phong nổi lên, hạt mưa cũng cùng theo mà đến, càng rơi xuống càng lớn.Cây dù trong tay mọi người bị gió to mưa lớn thổi trúng đã bắt đầu nhịn không được , cả đường phố không có trật tự như vừa rồi, trở nên hỗn loạn, rất nhiều người bắt đầu chạy nhanh hơn, rối rít tìm chỗ tránh mưa, một phụ nữ nắm hài tử chạy mấy bước liền té trên mặt đất,trước áo rơi đầy hạt nước nhỏ, hài tử cũng ngã đến khóc lớn, phụ nữ vội vàng bò dậy, không để ý đến chật vật của mình, ôm lấy hài tử nhẹ giọng trấn an, rồi sau đó tiếp tục chạy xa.

Chỉ trong chốc lát, vốn là lui tới người đi đường trên đường phố liền trở nên vắng lạnh .

Điền Song nói:

- “Tiểu thư, trời mưa lớn, chúng ta vẫn là tạm thời dừng lại đã, chờ mưa nhỏ chút ít sẽ rời đi sau.”

Tích Nhật nghe vậy gật đầu, ngẩng đầu nhìn người đi đường còn đang ở trên đường phố tìm kiếm chỗ tránh mưa, đang lúc này, hai người nam tử vội vàng chạy vào chòi nghỉ mát, người đứng trước đó mặc dù áo ướt đẫm nhưng không hiện ra vẻ chật vật, quần áo đắt tiền nhất là cổ áo, ống tay áo cũng thêu cực kỳ tinh sảo hoa lan màu vàng, vừa nhìn chính là người có thân phận địa vị. Cái trán và hai má đều có chút nước mưa dính ở trên, hắn chỉ lấy tay áo tùy ý lau một chút, vừa ngẩng đầu cùng Tích Nhật hai mắt nhìn nhau, ánh mắt như vậy trong suốt nhưng càn rỡ làm Tích Nhật sửng sốt, mặt mỉm cười nói nóng, lập tức trước xoay qua chỗ khác, không dám nhìn nữa, nhưng vẫn cảm giác được đến hắn nhìn chăm chú, chẳng biết tại sao bị ánh mắt như vậy chăm chú nhìn chợt cảm thấy tâm hoảng lên, tay chân tư thái cũng trở nên có chút cứng ngắc lại nhưng không có dũng khí trách cứ người này hành động càn rỡ.

Theo hắn cùng nhau chạy vào trong đình người nam tử tựa như là người hầu của hắn, mới vừa chạy vào dưới đình không lâu cũng không để ý trong đình còn có những người khác tự do kêu to lên: “Công tử! Làm sao bây giờ? Chúng ta sợ là không kịp !”

Công tử kia nhẹ giọng cười cười, thanh âm trong trẻo ưu nhã:

-“Không sao, này trời mưa được mau, một lát sẽ gặp nhỏ.”

Gã sai vặt kia chắc là tính nôn nóng, nghe lời này cũng kìm nén không được cảm xúc gấp gáp,vẫn như cũ không ngừng nhìn trời kêu khổ:

- “Công tử, bảo người ngồi xe, người càng muốn đi bộ, cái này nhưng làm sao bây giờ, đã muộn giờ Vương gia muốn mời, đây chính là. . .”

    4 Votes

Trừ ta ngươi còn có thể yêu ai chương 4

Cốp! Cái trán gã sai vặt  bị đánh một phát, thanh âm thanh thúy, Tích Nhật không nhịn được quay đầu lại nhìn, lại nghe được vị công tử kia cười nói:

- “Ngươi không cần vội vàng xao động, khẳng định tới kịp, ngươi người này vốn là như vậy luôn một bộ tính tình nôn nóng, vội vã cũng không để ý nơi này còn có người đang ở bên cạnh!” Vừa dứt lời liền ngoái đầu nhìn lại đối với ba người này cười một tiếng.

Tích Nhật và Điền Song, Điền Dũng đồng thời thấy được một ít cười, ba người thế nhưng đồng thời ngây ngẩn cả người.

Tích Nhật trong lòng chấn động, ‘Ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh’(cười một cái mê hoặc trăm người), nhưng lại sẽ ở trên người nam tử này vô cùng phù hợp.

Bỗng nhiên gã sai vặt kia cười lớn lên:

- “Công tử, ngài mị lực thật là vô cùng lớn, nếu là Giang tổng quản tại đây. . .” Lời nói của gã sai vặt  bởi vì lại một lần nữa nhận thảm  một chiêu đòn hiểm nữa mà gián đoạn,

-”Tiếp tục nhiều chuyện, lần sau không bao giờ … lại dẫn ngươi đi ra ngoài.”

Gã sai vặt xoa xoa cái trán ngượng ngùng  cười cười, dường như đối với loại  uy hiếp này hơi xem thường.

Lúc này lại có hai người vì che mưa mà chạy vào Đình tử, mới vừa vào đình, tựa như chợt thấy nam tử đang ở trong đình tránh mưa, ánh mắt sáng lên, vội vàng sửa sang lại búi tóc quần áo, thỉnh thoảng len lén nhìn về phía nam tử trong đình, từ từ, chuyển động cước bộ , hai người một chút xíu muốn tranh lên đi trước, mắt thấy tới gần,ở giữa nhưng bỗng nhiên xuất hiện ra một người, chính là người kia giống như gã sai vặt, chỉ thấy gã sai vặt kia ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế khinh người:

- “Nếu có thư tình phải đưa lần lượt, mỗi người mười hai lượng, nếu muốn cùng công tử nhà ta nói chuyện, mỗi người hai mươi lượng!” Vừa nói, vừa đưa tay tới trước mặt hai vị cô nương.

Bị hắn nói như vậy, hai cô nương lập tức hai gò má phát hồng, núp ở một bên chẳng qua là len lén nhìn về phía nam tử, công tử kia xoay người sang chỗ khác, khẽ nhíu mày, tựa hồ đối với lời nói mới vừa rồi của gã sai vặt nhà hắn cũng xem thường.

Lúc này, trời mưa được càng thêm to, trên đường người đi đường cực ít, ngoài đình bởi vì trận mưa to gió lớn vừa nhanh-mạnh mẽ trở nên sương mù mờ ảo, lúc này, trong đình lại liên tục chạy đi vào ba người, vốn là Đình tử không lớn nên lộ vẻ chật chội , Điền Song, Điền Dũng đem Tích Nhật che ở trước người, tự thành một lá chắn, khiến cho người ngoài không thể nhích tới gần, vị công tử kia ở phía sau Điền Dũng, thanh thản nhìn ra ngoài đình mông lung, nghe ba đùng ba tiếng giọt mưa tựa hồ tự đắc đến vui vẻ, mà gã sai vặt của hắn bộ dạng giống như là chuẩn bị chiến tranh gắt gao nhìn thẳng ba người mới vừa tiến vào .Xác thực nói là ba nữ nhân.

Bỗng nhiên, bên trong đình lại nghe tới thanh âm trong trẻo của gã sai vặt kia, ngay cả tiếng mưa lớn cũng không thể che hết:

- “Nếu có thư tình thì lần lượt, mỗi người mười hai lượng, nếu muốn cùng công tử nhà ta nói chuyện, mỗi người hai mươi lượng!”

-”Cho ngươi! Hai mươi lượng!” Một thanh âm nữ  nhân, thanh âm không lớn, nhưng để cho Tích Nhật nghe được rất rõ ràng, cũng nhịn không được tò mò quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy nàng kia đang mặc hồng y, quần áo tinh sảo,vừa nhìn qua rất là kiều mị.

Gã sai vặt nhận lấy bạc, ở trong tay cân nhắc, vừa đặt ở răng cắn cắn, sau rất vui vẻ thu vào, nhưng vẫn không để cho mở đường đi, cợt nhả lại nói:

- “Cô nương có lời gì xin nói, tiểu nhân sẽ lập tức thay ngươi chuyển cáo tới công tử nhà ta.”

Trừ ta ngươi còn có thể yêu người nào chương 5

Kia hồng y nữ tử nghe vậy có chút tức giận, nhìn sang gã sai vặt, ánh mắt nhìn hướng gã sai vặt phía sau cao ngất bóng lưng, cũng không nỡ rời ra ánh mắt:

- “Ta muốn cùng công tử nhà ngươi ngay mặt nói chuyện, ngươi ra giá đi!”

-”Vô giá! Công tử nhà ta muốn cùng nói chuyện với ngươi thì sẽ cùng nói chuyện với ngươi, công tử nhà ta không muốn nói chuyện thì sẽ không nói, đây là lệ cũ của công tử nhà ta, toàn bộ thành Tô Châu đều biết và hiểu, nghe giọng nói cô nương là người bên ngoài sao, vừa tới Tô Châu không lâu? Hắc hắc, nhưng tiểu nhân xin khuyên cô nương một câu vẫn là tuân theo lệ cũ cho thỏa đáng, nếu không, hắc, nếu cô nương nghĩ phá lệ đây chính là muốn toàn bộ cô nương Tô Châu đồng ý mới được a!”

-”Nói nhảm, ngươi cái loại người này mà cũng dám cáo mượn oai hùm, nói chuyện nhảm nhí,mau một chút tránh ra!” một tỳ nữ phía sau nàng kia quát lớn.

Kia gã sai vặt cũng không để mở, ngược lại mạnh miệng cười to mấy tiếng:

-”Cô nương nói vậy là vừa tới Tô Châu không lâu, nói vậy không rõ lắm, năm năm trước, có một vị cô nương cũng là không nên phá lệ muốn cùng công tử nhà ta nói chuyện, lại bị toàn bộ cô nương thành Tô Châu ghét bỏ, cuối cùng phải lấy chồng ở xa tha hương, ai, coi là cái này coi như là tốt, bốn năm trước cái kia, vì vậy bị bức phải nhảy sông tự vận tự vận, mặc dù không có chết cũng xê xích không xa, ba năm trước đây cái kia, toàn bộ Tô Châu cũng không bán cho cô nương đó phấn bột nước, quần áo gấm vóc cho nàng, làm hại nàng đến cuối cùng mỗi ngày chỉ có thể mặc áo cũ rách nát, giống như tên khất cái, đến bây giờ cũng không ai thèm lấy. Hai năm trước cái kia , chỉ cần một ra khỏi nhà đã bị toàn bộ cô nương Tô Châu ở trên đường cái truy đánh, giống như là con chuột trên phố, ai…, cái kia thảm a, đến nay còn không dám ra cửa. Từ từ năm trước liền không ai dám phá này lệ cũ , năm nay,thì? Chẳng lẽ cô nương muốn trở thành năm nay ?”

Nhìn lại kia hồng y cô nương càng nghe sắc mặt càng là khó coi, trong lòng mặc dù nghĩ bỏ phát tác nhưng nhìn thủy chung ngươi kia không xoay người lại chỉ nhìn thấy bóng lưng chợt cảm thấy không thể làm gì, nhìn mưa nhỏ đi , cũng không thể ở lại nữa, xoay người chạy ra Đình tử, hai gã nha hoàn cũng cùng theo đi.

Ha hả. . . Tích Nhật lạnh lùng nở nụ cười!

Nàng bỗng nhiên cười cười đến bất ngờ, mà chỉ có Điền Song một chút hiểu được tâm tư tiểu thư, không chỉ có nhíu mày.

Tích Nhật xoay người nhẹ nhàng phân phó phía sau Điền Song, Điền Dũng:

- “Đi thôi, mưa nhỏ rồi.”

-”Dạ.” Điền Song vì nàng mở cây dù. Điền Dũng cũng theo sau đó đi ra khỏi Đình tử, dần dần biến mất ở trong mưa.

ần đầu so chiêu

Từ khi hắn mới ra đời tới nay, gia thế hiển hách, phú giáp một phương(giàu có một vùng) tài phú cũng cho quá trên một tầng viền vàng, hơn nữa gia tộc di truyền si tình cùng tuấn mỹ, khiến hắn từ nhỏ bị chịu nhiều chú ý, hắn là hạnh phúc, hắn là kiêu ngạo, thậm chí là không ai bì nổi.

Mỹ nhân hắn đã xem qua rất nhiều, kể từ khi năm năm trước hắn đã muốn thành niên(trưởng thành), trong ngoài trước sau từ trên xuống dưới, không biết quay chung quanh nhiều người thiếu nữ, trẻ tuổi khả ái, thành thục xinh đẹp, cổ điển, quyến rũ, kiêu ngạo, lãnh nhược băng sương, nhiệt tình như lửa, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất nhiều. . . Nhưng không biết có phải hay không là thật sự là gia tộc di truyền, hắn nhưng lại không có một người nào, không có một cái nào nhìn vào mắt, nữ nhân kỹ lưỡng hắn nhìn đã quen, năm năm trước là khó có thể động tâm, bây giờ là lười trả lời, đây cũng là nguyên nhân tại sao mỗi lần ra cửa hắn cũng sẽ mang theo cái này giống như con khỉ tiểu thư đồng, có hắn ở bên, hắn là có thể miễn rất nhiều phiền toái.

Nhưng, hôm đó ở chòi nghỉ mát che mưa, cái kia nhìn như đoan trang ôn nhã cô gái đột nhiên xuất hiện giễu cợt làm hắn không nhịn được nhìn nàng kia vài lần, nhưng hắn chưa từng nghĩ nàng kia gặp như vậy không phải là lần cuối cùng, bất đồng đến, có thể một ngày hiện ra ở trước mặt hắn ba lần, trong một ngày liền gặp ba lần, trong vòng 3 ngày như thế, để cho hắn gặp  phải khẳng định đó là nàng dục cầm cố túng xiếc(sắp đặt,tính trước), trên đời này nào có chuyện tình trùng hợp như vậy, hắn đi nơi nào cũng có thể gặp phải nàng, muốn nói là không hẹn mà gặp, có trời mới tin tưởng! Hơn nữa nàng loại này một chút thủ đoạn ngay từ lúc năm năm trước liền có người dùng qua, sao có thể gạt được hắn!

Chẳng lẽ Tô Châu thật như vậy nhỏ sao? Nàng từ trong một phòng trang nhã của trà lâu hướng ra phía ngoài nhìn lại, lơ đãng vừa đụng phải cặp mắt đen kia trong suốt nhưng càn rỡ, tự nhiên bên cạnh cách đó không xa chi chít xuất  hiện đầy người nịnh bợ nịnh nọt, dùng đầu ngón chân nghĩ người kia là Long thiếu gia, Long gia, Long công tử, Long huynh, Long ca, Long Minh, Long Diệc Ninh . Hắn ở Tô Châu thật là có tên không phải là có thể nổi danh nữa, nếu vừa tới còn không nhận ra, như vậy không quá ba ngày, nghĩ không biết hắn cũng khó khăn. Trong ngày thường chỉ cần đi ở trên đường cái, tựa hồ trên đường tất cả mọi người biết vị này Long công tử, từ Tri phủ đại nhân, cho tới ven đường tên khất cái quả nhiên là không người nào không biết, không người nào không hiểu chính là nhân vật. Chỗ có uy tín danh dự chút ít, trên đường phố làm cửa hàng thương nhân đều có cùng hắn chạm mặt  lên tiếng kêu gọi, cho nên hắn không ai không nhận thức được hắn là ai vậy, còn nhớ rõ, chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút cụ bà bán phấn một câu hắn là ai vậy, vị kia cụ bà nhiệt tâm cơ hồ lôi kéo nàng nói một xế chiều, ngay cả làm ăn cũng đã quên luôn, nói xong nhiều nhất một câu chính là nhà ai cô nương nếu có thể gả cho hắn thật là đốt tám đời hương hỏa, hẳn là tiên nữ trên trời chuyển thế, nhân gian cô gái có phúc khí vô cùng cao. Tích Nhật nghe được suýt nữa miệng mắt nghiêng lệch, chống đỡ không nổi ngã xuống đất. Nhưng này cũng không coi vào đâu, đáng giận chính là, nàng tại sao giống như là đụng phải tà, vốn có thể gặp thì được gặp? Chỉ cần vừa lên phố, bất kể đi đâu, bọn họ cũng có bản lãnh gặp nhau, mặc dù bọn ta trốn ở lầu hai một góc yên lặng nhất uống trà, cũng có thể nhìn thấy hắn nhưng ngoái đầu nhìn lại nhìn nhau, đang ở bây giờ! Trời ạ, trời nắng vào ban ngày bóng đè!

Hai tròng mắt gặp nhau, cả hai cũng thấy được trong mắt  đối phương không phải là mảnh,mà hơi có vẻ khinh bỉ, bất tri bất giác, hai người đồng thời phát ra tiếng hừ lạnh, phiết quay đầu đi. Tích Nhật như cũ phối hợp uống trà, nhưng chẳng biết lúc nào nước trà toàn bộ uống xong, ngoài miệng dính lên lá trà cũng không biết, còn đang không ngừng giơ lên chén trà uống, mà Long thiếu gia chỉ lo bước đi suýt nữa cũng đụng phải người đi đường,bụng đầy tâm sự , ngay cả người quen đi qua  cùng hắn chào hỏi cũng không để ý tới. Hai người kia đồng thời trong lòng cũng muốn trứ một chuyện, một chuyện giống nhau: “Nàng ( hắn ) lại dám khinh bỉ ta? !”

Bỗng nhiên, Long Minh thân hình xoay lại, phương hướng ngược lại sải bước đi, tìm được người gặp Tiên lâu lầu hai sườn đông một góc gần cửa sổ, rất không khách khí liền ngồi ở đối diện Tích Nhật.

Đang ngồi ở một bên Điền Dũng thấy vậy người lai giả bất thiện, đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng người trước mặt. Lại thấy hắn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, mặt lộ vẻ cười lạnh, hơi thở không loạn chút nào, trong bụng cả kinh, nắm chặt nắm tay phòng bị.

Tích Nhật phun ra ăn vào trong miệng lá trà, rước lấy đối diện nam tử tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) cười hừ lạnh, nhưng không thèm để ý, vẫn không chút hoang mang dùng khăn lụa lau bên miệng giọt trà, đứng dậy cho người hầu châm một chén trà, Long Minh cũng không khách khí, đưa tay liền uống.

Lúc này, gã sai vặt gầy yếu khôn khéo mới cuống quít đuổi theo, nhanh tới bên cạnh Long Minh, đang trên dưới không thở nổi, vội vã muốn mở miệng nói chuyện, lại bị chủ tử thanh âm cắt đứt:

- “Có lời gì thì nhanh nói!”,gã sai vặt sửng sốt, mới phát giác hắn nói thế không phải cùng mình nói.

Tích Nhật lạnh lùng giương mắt, những lời này quả nhiên là nói với nàng, gặp một bộ không nhịn được bộ dạng, trong bụng cười lạnh.

Mới vừa lên lầu, gã sai vặt nghe được nói thế, nuốt xuống lời nói muốn ra khỏi miệng, đối với nàng vẻ mặt phòng bị, lui tới chủ tử phía sau còn nhìn chằm chằm nàng.

Thấy nàng trầm mặc, Long Minh không nhịn được quay qua … Đi, tựa hồ liền nhìn đều lười liếc nhìn nàng một cái, thúc giục:

- “Nói mau!”

Hắn vượt qua là muốn nói như thế, nàng càng là nghĩ có lệ hắn, nàng từ từ cầm lấy chén trà, thản nhiên mở ra nắp trà, tiến tới mép, từ từ thổi, dường như sợ nóng, nho nhỏ uống một ngụm, khóe mắt dư quang thấy đối phương giơ lên lông mày, mới nói:

-”Không phải là không nói, là tiểu nữ tử thực tại sợ Long công tử lệ cũ!”

Nhìn một chút, lại cũng biết hắn họ gì, quả nhiên là đối với hắn có dụng ý khác! Nữ nhân này một bộ làm bộ làm tịch, cố làm ra vẻ bộ dạng, làm Long Minh không nhịn được tới cực điểm,

- “Sợ cũng đừng có cứ xuất hiện ở trước mặt bản công tử!”, vừa dứt lời, đứng dậy phẩy tay áo một cái, chén trà rầm ngã trên mặt đất, mới vừa bước ra một bước, liền nghe được bên người nữ nhân kia hừ lạnh,

-”Chén trà ném hư là muốn bối thường.”

Trong lúc nhất thời, này lầu hai mười mấy người, tựa hồ liền hô hấp cũng ngưng, rơi cọng tóc đoán chừng cũng nghe thấy.

Quán trà lầu hai mặc dù người không nhiều lắm, nhưng vốn vẫn là có bảy tám khách, kể từ khi Long Minh bỗng nhiên lên lầu liền bắt đầu yên lặng như tờ, tất cả đều ngừng thở nhìn chăm chú vào một góc phía đông này, len lén xem kịch vui.

Long Minh bỗng nhiên quay đầu! Cho là mình nghe lầm.

Lại nghe đến Tích Nhật lạnh lùng lại nói:

-”Ta sẽ không thay ngươi bồi thường.”

Long Minh nheo lại ánh mắt, giận đến công tâm!

Trừ ta ngươi còn có thể yêu người nào 7

Chính là loại  này thần thái khinh bỉ, vẻ mặt ghét bỏ, còn có cái kia giống như là nhìn một đống cứt trâu giống nhau ánh mắt quá đáng! Mới khiến cho hắn mất khống chế, lần đầu tiên chủ động cùng một nữ nhân nói chuyện, còn vô tâm ném vụn chén trà ( hắn dĩ nhiên không phải cố ý ném nữa )! !

Một cỗ tức giận bốc hơi! Xuyên suốt toàn thân, nghĩ cho người này có dụng ý khác cố làm ra vẻ làm bộ làm tịch không biết phân biệt không làm cho người thích xem sẽ làm cho nữ nhân một chút giáo huấn!

Nghĩ đến liền làm , hắn bỗng nhiên duỗi ra ngón tay điểm trúng cô gái bên cạnh hai cái hạ nhân nhìn như người luyện võ, xoay tay lại một trảo đem cô gái khiêng ở trên vai, biến mất ở cửa sổ.

Mà gặp tiên lâu lầu hai đang uống trà khách nhân, toàn bộ trợn mắt hốc mồm, trong đó bao gồm Long Minh ngự dụng hầu tử gã sai vặt tiểu Túc Tử vẫn há to mồm u mê. Chỉ chốc lát sau, mọi người hoàn hồn, bất chấp kia hai người bị Long Minh điểm huyệt bất động một nam một nữ, toàn bộ chen chúc ở cửa sổ thăm dò nhìn lại, trên đường lui tới đám người không thay đổi, nhưng đã sớm không có bóng dáng Long Minh.

Trời xanh mây trắng, thật ra thì hôm nay là khí trời tốt, chẳng qua là này tấm trời xanh lam,chỉ có tâm tình của hai người là hỏng bét chí cực !

Làm gió thổi qua gương mặt của Long Minh, hắn mới đột nhiên thức tỉnh mình đang làm những gì, cho tới bây giờ không có nghĩ tới mình lại cùng một nữ nhân đến gần như vậy, hơn nữa chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại khiêng một nữ nhân, lại càng không nghĩ tới mình lại sẽ ở vào giữa ban ngày, dưới con mắt của bao nhiêu người khiêng một nữ nhân chạy, trước mắt còn đang võ nghệ cao cường!

Nhưng hôm nay cỡi hổ khó xuống. Không có để ý tới nữ nhân này kể từ khi bị hắn khiêng trên vai cũng không có phản ứng, trong lòng chỉ muốn hẳn là đem này phiền toái nhanh lên xử lý.

Tích Nhật suýt nữa ngất đi, bọn họ đi với tốc độ cực nhanh, cảnh vật thật nhanh hiện lên, đầu đổi chiều trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, nhưng lại quên mất giãy giụa cùng cầu cứu. Khi nàng rốt cục ý thức được mình bị một nam tử xa lạ đang khiêng trên vai, không nói ra là cái gì tư vị, nghiến răng nghiến lợi quát:

-”Ngươi nữa cõng ta, ngươi sẽ phải đối với ta chịu trách nhiệm!”

Hiển nhiên những lời này rất hữu hiệu quả, Long Minh đột nhiên ngưng cước bộ, lật tay đem nàng té xuống. Tích Nhật rơi xuống nhe răng nhếch miệng, hồi lâu bò không dậy nổi, hắn trên cao nhìn xuống cười lạnh một tiếng,

-”Tốt!” Áo tung bay, cứ như vậy bỏ lại nàng, trong nháy mắt biến mất ở đình đài lâu các trong mưa.

Giờ phút này Tích Nhật mới phát hiện, mình cư nhiên bị tiểu nhân này nhét vào trên nóc nhà cao ba tầng, trời ạ! Nàng nên như thế nào đi xuống? Tê —— bị hắn ném thật là đau.

Cứ như vậy, nàng ở nơi này ngồi bốn phía không có người nào, không biết là mái nhà nhà ai ngây người ở mấy canh giờ, lửa giận không ngừng tích lũy, cho đến ban đêm đã tới.

Ban đêm tới, sao hiện đầy bầu trời, Tích Nhật nằm ở nóc nhà, muốn khóc. Nhưng nơi này bốn phía trống trải vắng lạnh không thấy bóng dáng, đến ban đêm thực tại có chút kinh khủng, nhất là tiếng khóc, mặc dù là của mình.

Nghĩ hô to cứu mạng, nhưng cảm thấy rất mất thể diện, nhưng nàng vừa bò không đi xuống, càng không có can đảm nhảy đi xuống, chỉ có chờ đợi Điền Song, Điền Dũng tới cứu nàng. Cho đến, bụng của nàng bắt đầu hát không thành tiếng, cảm thấy trên ánh sao thoạt nhìn cũng giống như chi ma, trên trăng sáng thoạt nhìn giống như bánh mì loại lớn, tăng lên chính là chi ma bánh mì loại lớn. Bụng càng ngày càng đói, nàng nghĩ tới tất cả món ăn đã từng ăn qua, ngay cả trong ngày thường không thích ăn trứng gà giờ phút này cũng cảm thấy hẳn là ăn ngon, dần dần  ——, chi ma bánh mì loại lớn cũng không có thể hấp dẫn nàng, nàng bắt đầu buồn ngủ, nằm ở ghim người trên gạch ngói vụn, trước mắt dần dần một mảnh mê mang, bỗng nhiên, một cái chân đá vào trên cánh tay nàng, làm nàng đột nhiên mở mắt!

Đá nàng không phải là người khác, chính là tên Long Minh kia, vừa định tức giận, nên thấy được bên cạnh hắn còn có một người khác.

Giờ phút này người nọ đang trách cứ Long Minh, Long Minh không phục nghiêng thân đi.

Nhìn thấy một … trong khuôn mặt trương bóng đè khác, Tích Nhật không biết nên khóc hay nên cười, tức giận lập tức tản mát , biến thành một loại khác khó có thể nói cảm xúc.

Nàng lười nhác đứng dậy, thấy kẻ gây tội như cũ là cái kia phó không nhịn được bộ dạng đang nghiêng mặt, tùy ý phất phất vạt áo, tiến lên cúi đầu thỉnh an:

-”Dân nữ thỉnh an Vương gia.”

Tên còn lại không phải là người khác, chính là Tác Các, hắn nhẹ gật đầu, “đứng lên.”

“Tạ tập Quận Vương.”

“Ngươi chính là Điền thượng thư chi nữ, Điền Tích Nhật?” Tác Các thanh âm rất thấp, nghe vào trong tai rất cảm giác bị áp bách, cùng hai năm trước ở trên đại điện nghe được không phải giống nhau.

-”Dạ.”

-”Hôm nay đường đệ của ta Long Minh có nhiều mạo phạm, kính xin cô nương nhìn ở mặt mũi của ta tha thứ hắn một hai, Tác Các trở về kinh sau tất đến quý phủ hướng Điền đại nhân trước mặt xin tội.”

-”Miễn.”

Tích Nhật lạnh lùng làm Tác Các trầm mặc hạ xuống, hắn quay đầu nhìn Long Minh một cái, chỉ thấy Long Minh đang nghi ngờ liếc xéo Tích Nhật.

-”Cô nương có phải không tha thứ xá đệ sao?” Tác Các thanh âm rất nhẹ, nhưng lộ ra không tha xâm phạm uy nghiêm.

-“Không phải vậy.”

-”Kia vừa là vì sao?” Tác Các hỏi tới trong đêm tối ép tới người không thở nổi.

Tích Nhật nghiêng mặt đi, nhàn nhạt nhìn về nơi xa trong bóng tối, trả lời:

- “Chuyện hôm nay thôi, ta không muốn bất luận kẻ nào biết được, cũng mong tập Quận Vương cùng lệnh đệ từ sau này cũng không muốn lại đề lên chuyện này chính là đối với tiểu nữ tử một cái công đạo, ta hơi mệt chút , nghĩ trở về vườn riêng.”

Tác Các gật đầu, hướng Tích Nhật vươn tay ra,

“Cô nương yên tâm, chuyện hôm nay tại hạ cùng đường đệ cũng sẽ không hướng người thứ tư nhắc tới. Cô nương nếu không cảm giác mạo phạm, có thể hay không để ở tại hạ tự mình đưa cô nương đoạn đường?”

Dưới ánh trăng, đưa tới được tay rất lớn, nhiều vết chai, vừa nhìn liền biết không phải là sống an nhàn sung sướng công tử ca, Tích Nhật nhìn cái tay kia nói:

- “Tạ ơn vương gia, tiểu nữ tử không dám làm phiền, mong rằng có thể gọi người hầu của ta, đón ta trở về là được.”

Trừ ta ngươi còn có thể yêu người nào 8

Kia hai bàn tay to không chần chờ liền thu hồi,

-”Long Minh, ngươi đi gọi người hầu của Điền tiểu thư tới đây.”

Long Minh từ đầu đến cuối cũng trầm mặc, lẳng lặng đánh giá Tích Nhật, nghe được đường huynh phân phó, cũng không chần chờ, điểm chân hướng dưới mái hiên bay đi.

Thật là nói thì chậm mà làm thì mau, chỉ thấy hắn đang nhảy trên không trung xuống phía dưới rơi xuống, cùng lúc đó, một thân ảnh khác cũng là nhanh chóng hướng hắn phi phác đi, hết thảy cũng là vừa mới tốt, vừa lúc đặt ở trên lưng Long Minh. Long Minh nằm mơ cũng không lường trước không nghĩ tới sẽ có người bỗng nhiên áp ở trên lưng mình, một ngụm khí đan điền bỗng nhiên một tiết, thẳng rơi xuống phía dưới, ngũ thể hướng đánh rơi về phía mặt đất, tứ chi toàn bộ bày ra trên mặt đất, trên lưng còn đè ép một người, một khắc kia hắn cơ hồ hấp hối , dùng hết khí lực mới giơ lên đã đầy mặt bùn đất trước mặt, run rẩy vươn ra một cái đầu ngón tay, chỉ vào cô gái mới từ trên người hắn bò dậy, răng rắc răng rắc không chỉ là cổ họng vang vẫn là hàm răng vang, rất khó khăn phát ra một chuỗi thanh âm, liền đầu rủ xuống đất.

Đêm qua nhớ lại

Nhìn hấp hối, thật là vô lực nằm trên mặt đất Long Minh.

Tích Nhật tâm tình thật tốt, phủi tay, vừa vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, nhìn hắn mở to miệng hút lấy không khí, bùn đất tuôn rơi từ trên mặt hắn rơi xuống, cười nói:

-”Hai chúng ta rõ ràng.”

Quay đầu nhìn về nóc nhà dưới ánh trăng vươn người mà đứng nam tử, lớn tiếng nói:

- “Vương gia, nhớ đừng quên không nên đem chuyện ngày hôm nay truyền đi a!” Nàng tay giơ lên tùy ý trên không trung giơ giơ, thân ảnh nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm.

——————————————————

Ngày thứ hai sau giờ ngọ, Tích Nhật mới vừa sau giấc ngủ trưa tỉnh lại, Điền Song vì nàng ở trước gương chải đầu,ở ngoài  cửa Điền Dũng báo lại:

- “Long phủ có thiệp đưa tới, xin phiền tiểu thư xem qua, Long phủ hạ nhân đang bên ngoài phòng chờ tiểu thư trở lại.”

Điền Song mở cửa nhận lấy thiệp.

Trong gương  một tia cười nhạo chợt hiện rồi  biến mất, Tích Nhật mở ra thiệp xem một chút, bỗng nhiên không nhịn được nhưng lại cười ra tiếng.

Điền Song nhìn thấy tiểu thư  nở nụ cười thì ngẩn ra, tiểu thư đã thật lâu không có vui vẻ như vậy cười qua, trừ đêm qua. . .

————————————

hôm qua trời xế chiều, nàng cùng Điền Dũng bị Long Minh điểm huyệt, vẫn đứng chờ ở nhất phẩm hiên hai canh giờ, cho đến hoàng hôn.

Sau huyệt đạo tự động giải, bất chấp ở bên gấp gáp hồi lâu Hỏa Kế, chưởng quỹ cùng một ít bầy thủy thất bát tao chỉ chỏ trà khách, cũng không để ý được khí huyết đang không thuận, một lòng nhớ thương tiểu thư, hai người lập tức vọt ra nhất phẩm hiên, vội vàng hỏi người đi đường sau thẳng hướng Long phủ chạy đi.

Chờ tìm được Long phủ, ngày đã tối .

Đúng nhìn thấy kia Long thiếu gia đang cửa nghênh người, ban đêm, Long phủ bốn đại đèn lồng màu đỏ đã cao cao giắt, chiếu sáng sơn hồng đại môn trang nghiêm túc mục, hai  sư tử lớn bằng đá chia đứng ở hai bên, cửa đá trắng lót đường, quét dọn được sạch sẽ, vừa nhìn liền biết không phải người nhà bình thường, hai sư tử bằng đá ở giữa, mới vừa có hai kiệu phu mang một cỗ kiệu hạ xuống, một người mặc áo xanh choàng ngắn hạ nhân vội vàng đón tiếp cung kính vén lên màn kiệu, trong kiệu xuống tới một vị công tử, công tử kia người khác không nhận ra, nhưng Điền Dũng nhưng cảm thấy quen thuộc.

Công tử kia hình như là hai năm trước tiểu thư để cho hắn điều tra qua tập Quận Vương Tác Cách. Điền Dũng nghĩ đến tiểu thư cùng người nọ quan hệ, cước bộ chậm lại, nhưng Điền Song không biết kia là người phương nào, thẳng tắp chạy về phía Long Minh mở miệng đòi người. Điền Song nóng lòng nhanh miệng, cũng bất chấp bên cạnh có người, mở miệng liền nói:

-”Ngươi thật lớn mật, ban ngày ban mặt,dưới con mắt nhìn trừng trừng của bao nhiêu người lại dám bắt đi tiểu thư nhà ta, ngươi tốt nhất mau thả tiểu thư nhà ta, nếu không chúng ta. . .” Nàng câu nói kế tiếp bị Điền Dũng ngăn lại.

Long Minh đang cười cùng Tác Các đang nói gì đó, nghe được Điền Song trong lời nói, sắc mặt lập tức lạnh xuống, híp lại lên hai mắt, giễu cợt trước mặt đối với Điền Song giận dữ mắng mỏ, mới vừa muốn mở miệng, liền nghe được hắn đường huynh Tác Các thanh âm trầm thấp: “Con rắn? Ngươi vừa đã gây họa?”

Long Minh lười nhác cười cười, tùy ý nói:

- “Đại ca, đây là cá nhân ta một chút chuyện nhỏ, ngươi cũng đừng có hỏi tới, ta sẽ xử lý.”

Giờ phút này Điền Dũng ngó chừng Tác Các, xác nhận hắn quả thật không có nhận lầm người, bỗng nhiên lôi kéo Điền Song quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói:

-”Lễ bộ Thượng thư Điền đại nhân gia phó Điền Dũng, Điền Song tham kiến tập Quận Vương, kính xin Vương gia làm chủ, xin phiền Long công tử hết sức mau thả tiểu thư nhà ta.” Điền Song nhất thời bị hắn kéo quỳ gối, đang có chút bất mãn, nghe được lời ấy, không khỏi ngẩn ra, không nhịn được nhìn người nam tử bên cạnh vẫn bị nàng không để mắt đến, thì ra là hắn chính là làm hại tiểu thư vẫn buồn bực không vui tập Quận Vương. Trong bụng không khỏi khó chịu, có chút khí giận trợn mắt nhìn Điền Dũng một cái. Nàng không thích vì nam nhân này quỳ xuống.

Điền Dũng như thế vừa báo lai lịch, Tác Các liền chú ý tới Điền Song đối với hắn bất mãn, hắn nhìn về phía Long Minh, Long Minh tựa hồ cũng không nghĩ tới nàng kia phải trong kinh đại quan chi nữ, nhìn quỳ xuống một nam một nữ không khỏi hừ lạnh một tiếng

- “Ta vừa không có tính toán nuôi nàng, hừ, bắt nàng còn phiền toái, ta đã sớm đem nàng thả, nàng trở về hay không có trở về, đâu có chuyện gì liên quan tới ta.”, hắn tự nhiên chưa nói, hắn là thả nàng, chẳng qua là đem nàng đặt ở trên nóc nhà.

Điền Song, Điền Dũng nhìn nhau , hai người bọn họ từ giải khai huyệt đạo liền vội vàng chạy về phía Long phủ đòi người, cũng không có trở về Tô Châu vườn riêng đi xem tiểu thư là hay không đã bình an trở về, là bọn hắn sơ sót, không khỏi trong bụng thầm mắng, chẳng lẽ tiểu thư thật đã trở về?

Điền Dũng trong bụng thầm nghĩ: Long Minh như thế thanh cao, hơn nữa ở Tô Châu cũng coi như có uy tín danh dự, hôm nay biết tiểu thư là trong kinh đại quan chi nữ, chắc cũng không dám càn rỡ, hơn nữa tập Vương gia ở bên làm chứng, ứng sẽ không có giả. Dù vậy, Điền Dũng vẫn bất ti bất kháng nói: “Tạ Long công tử, tập Vương gia không làm khó dễ tiểu thư nhà ta, chúng ta hai người lập tức trở về vườn riêng xem xét có hay không tiểu thư đã trở về, nếu tiểu thư vẫn không trở về, kia Long công tử, tại hạ liền muốn không tiếc bất cứ giá nào, cho ngươi thả tiểu thư! Cũng muốn là tiểu thư lấy lại công đạo, cáo từ!” Hắn những lời này đem Tác Các cũng dính dấp ở bên trong .

Điền Song, Điền Dũng vội vàng hướng vườn riêng chạy đi. Kết quả đương nhiên là không có, lập tức lo lắng, tức giận tự nhiên không nhắc tới, rồi hãy nói Long phủ.

Trừ ta ngươi còn có thể yêu người nào chương 9

Điền Song, Điền Dũng hai người thân ảnh sau khi biến mất, Tác Các hỏi:

-”Ngươi đem Điền tiểu thư ở đâu?”

-”Điền tiểu thư? Ha hả, đại ca, ngươi không phải là từng nói qua nàng là liệt nữ sao?” Long Minh hài hước nói

-”Ngươi rốt cuộc đem nàng đi đâu?” Tác Các nhíu nhíu mày, đường đệ này, hắn cũng không còn lạ.

Long Minh loay hoay nhìn ngón tay của mình, cười nhẹ nói:

-”Ta đem nàng nhét vào Long phủ hậu viện diễn trên lầu .”

-”Hồ nháo!” Tác Các phẩy tay áo một cái, đại khen tiến bước Long phủ, một đường hướng hậu viện đi tới.

——————————————————

Tối hôm qua làm Điền Song Điền Dũng trở về vườn riêng sau, phát hiện tiểu thư căn bản không có trở lại, hai người hắn lập tức vừa ngược về Long phủ tính toán cường ngạnh đòi người, lại là mới vừa tới cửa long phủ, liền nhìn thấy Tích Nhật đẩy ra đại môn, cúi đầu đi ra ngoài.

Điền Song thứ nhất quát lên:

-”Tiểu thư!”

Xông tới, kéo lấy ống tay áo Tích Nhật nhìn chung quanh, thấy tiểu thư không có chuyện gì lúc này mới yên tâm, vừa ngẩng đầu đột nhiên thấy Tích Nhật trong mắt chứa đầy ý cười, cái loại nầy cười, là từ tâm mà phát ra, rất vui vẻ, thật ấm áp, tiểu thư đã hai năm không có cười qua như vậy.

-”Ta không sao, về nhà thôi.” Tích Nhật mang theo nụ cười phân phó.

Điền Song thu hồi hai tay, nhịn xuống trong lòng nghi ngờ cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp:

- “Dạ!”, hai năm qua, nàng cũng dưỡng thành thói quen cái gì cũng không hỏi nhiều, chỉ cần tiểu thư nói, nàng sẽ đi làm.

Điền Dũng ở phía sau cũng đáp:

- “Dạ!” Liền đi theo phía sau các nàng.

Cũng không đi ra mấy bước, Tích Nhật liền không nhịn được lớn tiếng nở nụ cười, trong đêm tối, gió nhẹ phơ phất, bốn phía rất yên tĩnh, này vui vẻ cười to lập tức bay rất xa rất xa, Điền Song, Điền Dũng vô sai hổ thị liếc mắt, liền nghe Tích Nhật vẫy tay nói: –”Không có chuyện gì, không có chuyện gì, hai ngươi yên tâm, chỉ là muốn cười một chuyện vừa mới phát sinh, nhịn cười không được, không cần lo lắng, mau trở về đi thôi, ta cũng chết đói, các ngươi có hay không đem chuyện ngày hôm nay nói cho Lưu mụ mụ?”

Điền Song trả lời:

- “Không có, nhưng chúng ta vội vã trở về đi tìm tiểu thư một lần, tin tưởng Lưu mụ mụ đã biết.”

-”Ai —— thảm , tốt hơn nghĩ cách làm sao ứng phó nàng hỏi tới .”

Cho dù là chuyện phiền não, nghe vào Điền Song, Điền Dũng trong tai, cũng cảm thấy tối nay tiểu thư bất đồng thật lớn , tiểu thư hôm nay, tựa hồ thật cao hứng, thật cao hứng.

————————————————————————

Tích Nhật thả ra trong tay thiệp, phân phó nói:

“Điền Dũng, đi nói cho Long phủ hạ nhân, ta sẽ đúng lúc đi Long công tử ước hẹn.”

Điền Dũng lĩnh mệnh xuống.

Tích Nhật hướng Điền Song phất phất tay,

-”Có thể, không cần lấy, ngươi đi chuẩn bị một vật, một lát cùng đi với ta.”

-”Là cái gì?” Điền Song hỏi. 

   

5 Votes

Trừ ta ngươi còn có thể yêu người nào chương 10

Lần so chiêu thứ hai.

Một cái dòng suối nhỏ trong suốt, từ đàng xa trên núi cao chảy xuống, chảy qua một rừng cây, chảy tới chỗ này là chỗ nước cạn, Khê Thủy Thanh Thanh Từ Hoãn, mơ hồ có chút cá nhỏ thản nhiên chơi trong đó, trong đó còn ảnh ngược hai người, một người nam tử, một nữ tử.

Nam tử mở miệng nói:

- “Không nghĩ tới ngươi thật tới phó ước.” Trong giọng nói có chút giễu cợt.

Cô gái nhìn trong nước bơi qua bơi lại cá nhỏ, không thể nhận ra giật xuống khóe miệng, trả lời:

- “Dù sao,cũng nhàn rỗi nhàm chán.”

Nam tử hừ lạnh một tiếng,

-” Chuyện hôm qua, bản công tử nếu có đắc tội, mong rằng Điền tiểu thư tha lỗi.”

Lời của hắn rõ ràng là đang nói xin lỗi, nhưng ngữ khí của hắn làm sao nghe cũng không giống như là nói xin lỗi, ‘Bản công tử’, người này. . . Thật rất ngạo mạn a.

Cô gái cười một tiếng,

- “Long công tử nói như thế, tiểu nữ tử nhưng chịu không dậy nổi, rồi hãy nói, cuối cùng vẫn là Long công tử tự mình cõng ta xuống tới, vì thế, cũng làm cho Long công tử mệt nhọc.”

Nàng bỏ qua một bên tầm mắt, không nhịn được nở nụ cười.Không đề cập tới chuyện này hoàn hảo, nhắc tới  lên chuyện này, nam tử sắc mặt thay đổi mấy lần. Hắn thu hồi trông ánh mắt về phía xa, phiền não dừng ở trên mặt cô gái.

Giờ phút này, ánh nắng lặn về phía tây xuyên thấu qua ngọn cây tà chiếu vào khuôn mặt của nàng, không biết là trong mắt nàng khe suối vẫn là thủy quang phản xạ, ánh được nàng mắt như thu thủy, hai mắt khẽ cong lên mang theo nụ cười, trong mơ hồ có thể thấy được một tia nghịch ngợm, một tia khả ái, bên tóc mai thùy phát nhẹ nhàng theo gió bay bay,tóc đen như mực rủ xuống  sau vai, chỉ có một chi trâm gài tóc cố cho sau tóc, tùy lộ ra vẻ, da trắng nõn nà, nữ nhân này nghe nói là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên có mấy phần vẻ thùy mị.

Hắn vừa hừ lạnh một tiếng, :

-”Bản công tử cũng không còn giúp ngươi gấp cái gì, là Điền tiểu thư tự mình nhảy mới vừa tốt, nếu không, hơi chút sai lầm, không chết cũng tàn phế.”

Nàng giương mắt , nhìn thẳng hắn, ánh mắt sáng quắc, cười nói:

-“Kia Long công tử thật đúng là phúc lớn mạng lớn, ngươi cần phải cảm tạ ta nhảy được mới vừa tốt, nếu không, ha hả, “ nàng mặt cười như hoa:

- “Nếu ta chết, ta liền biến thành lệ quỷ hàng đêm tìm ngươi lấy mạng. Nếu ta tàn phế, ta đây liền quấn ngươi, cho ngươi nuôi ta cả đời.”

Chẳng biết lúc nào, cô gái đi về phía trước một bước, ngẩng đầu thật chăm chú nhìn nam tử, chẳng biết lúc nào, nam tử thật chặt nhíu nổi lên chân mày, con mắt chăm chú dừng lại trước mặt cô gái, một trận gió thổi lên bên dòng suối nhỏ mảnh  cát ở hai người hắn bên người quanh quẩn, cùng lúc đó, cô gái ngửi thấy được nhàn nhạt hương hoa lan, nam tử ngửi thấy được nhàn nhạt một cổ khí hương vị ngọt ngào, đột nhiên hai người đồng thời không nhịn được hướng về phía đối phương đánh một hắt xì lớn.

Giờ phút này, ngoài mười trượng phía sau hai người, một người là Long Minh thiếp thân gã sai vặt, tiểu Túc Tử, người còn lại chính là Điền Song. Hai người hắn trú đóng ở một chỗ riêng của mình, cả hai cũng là nhìn nhau hai tướng chán ghét, đang cũng không để ý tới nhau, không chớp mắt nhìn chăm chú vào chủ tử mình, đang lúc này, hai người hắn đồng thời nhìn thấy chủ tử nhà mình đánh một hắt xì lớn, tiểu Túc Tử kinh sững sờ, theo bản năng thì thầm một câu:

-”Mệnh định người. . .”, không khỏi mở to hai mắt nhìn, đột nhiên rùng mình một cái, không thể nào đâu. . .

Ngày đó, là bọn hắn lần đầu tiên ước hẹn, nếu như cũng coi là ước hẹn trong lời nói, vốn là hết thảy hoàn hảo, chỉ bất quá thời điểm tan cuộc có chút lúng túng, một ít nhảy mũi bắt đầu sau, Long Minh lập tức dùng tay áo bưng kín lỗ mũi, nhưng là vẫn là không nhịn được dừng đánh hắt xì, giống như là không dứt như vậy. Bất chấp cáo từ, vội vội vàng vàng mang theo tiểu Túc Tử rời đi, thậm chí ngay cả nói cũng cũng không nói hoàn chỉnh, chẳng qua là trước khi đi, ánh mắt kinh người trợn mắt nhìn đang cố nín cười, cơ hồ nhịn đến nội thương Tích Nhật một cái. Long Minh mang theo hắt xì đi ra ngoài vẫn chưa tới mười bước, liền nghe được phía sau thanh âm cuồng tiếu, căm phẫn mà quay đầu, đang nhìn thấy nữ nhân kia che bụng cuồng tiếu chống đỡ hết nổi phải tựa vào trên cây bên đường, một bên tỳ nữ đang mạc minh kỳ diệu nhìn . Một cỗ lửa giận từ thấp tới cao ở đầu tụ tập, nhất thời không nhịn được liền đánh ba kinh thiên địa quỷ thần khiếp hắt xì, đem một bên tiểu Túc Tử cơ hồ cũng phun cách tại chỗ, còn nữ nhân sau khi nghe, trong lúc nhất thời mở to mắt không thể tin nhìn hắn, rồi sau đó hoàn toàn, không để ý hình tượng ngửa mặt lên trời cười to, mà hắn một cỗ lửa giận dâng trào suýt nữa xuất máu não, nhưng hắn vẫn là phải lựa chọn tức giận, nhanh chóng, rất lớn khí lực phất tay áo bước nhanh đi. Thân ảnh có thể nhanh chóng biến mất, nhưng tiếng hắt xì nhưng thật lâu vẫn vang tận mây xanh. . . Trong đó còn có cùng với một nữ nhân không để ý hình tượng cười to. . .

Ngươi bị dị ứng sao? Ngươi có chứng ngửi thấy mùi hoa dị ứng sao? Ha hả, có lẽ ngươi cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, nhưng Long Minh cũng là có loại bệnh này, không phải tất cả mùi hoa cũng dị ứng, duy chỉ có một loại mùi hoa, sẽ làm hắn dị ứng, cũng không phải là rất nghiêm trọng, chẳng qua là có làm hắn đánh hắt xì, ít nhất một canh giờ, làm Long Minh rốt cục nhịn được một nhảy mũi, biểu thị hắn dị ứng sắp đi qua, hắn vô lực nằm ở trên giường, thân thể đã có chút ít mệt mỏi, mà tim của hắn nhưng không có mệt mỏi, ngược lại đầy ngập lửa giận hừng hực thiêu đốt lên. Rất rõ ràng nữ nhân kia là cố ý, nhưng hận chính là hắn hôm nay vốn là đi muốn cùng nàng nói xin lỗi, mặc dù là bị ép buộc, nhưng nữ nhân như vậy, căn bản không xứng để hắn nói xin lỗi, hắn quyết sẽ không bỏ qua nàng, quyết sẽ không!

Nàng không nghĩ tới phấn hương hoa sen hữu dụng như thế, nàng biết Long Minh khẳng định không dễ chịu, nhưng gián tiếp làm hại nàng cũng không nên quá, khi đó, nàng cơ hồ cười đến không thở nổi, bụng cười đến đau dử dội, suýt nữa không thở được. Cuối cùng vẫn là Điền Song đem nàng đỡ vịn trở về phủ, nhưng nàng dọc theo đường đi vẫn là không nhịn được buồn cười,khiến cho tới vườn riêng hạ nhân còn tưởng rằng nàng bị quỷ nhập vào thân , Lưu mụ mụ gấp đến độ suýt nữa thật đi tìm đạo sĩ.

Thật ra thì, hôm đó, nàng chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến cụ bà bán phấn từng nói qua chuyện Long Minh đối với phấn hương hoa sen dị ứng, còn càm ràm nói, bởi vì Long thiếu gia đối với phấn hương hoa sen dị ứng, khiến phàm là phấn hương hoa sen ở Tô Châu cũng không bán được tốt, lúc ấy nàng cũng lơ đễnh, nhưng ngày này nàng chợt nhớ tới những lời này, cũng là thử một lần, không nghĩ tới hiệu quả thật kinh người không ngờ, cho dù đã hai ngày , nàng  nhớ tới vẫn là buồn cười, nhìn trong gương bất tri bất giác có nhếch lên khóe miệng, Tích Nhật lập tức khắc chế , không thể cười,cười nữa liền thật sự có vấn đề.

Lúc này, cửa ngoài truyền tới thanh âm của Điền Dũng:

- “Tiểu thư, Long phủ hạ nhân vừa đưa tới thiệp.”

-”Lấy đi vào.”

Điền Dũng nghe tiếng, khom người vào nhà, hai tay đưa lên thiệp.

Màu hồng thiệp trên tản ra nhàn nhạt hương hoa lan, thiệp chỗ góc ấn trứ màu trắng mềm mại hoa lan, vừa nhìn lần này nội dung là không tầm thường, Tích Nhật nhàn nhạt cười, hắn tựa hồ rất thích hoa lan, cho dù trên người hắn cũng có loại này hương hoa lan, nàng bàn tay trắng nõn mở ra thiệp, bên trong lại là đơn giản mấy chữ: “Vạn Hỉ lâu, giờ Dậu gặp. Long Minh.”

Rất rõ ràng, đây là một tràng Hồng Môn yến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #mai