Chương 3: Dấu Vết Của Quyền Năng
Bước vào một không gian mới, nơi mà không khí còn thoang thoảng hương của những cánh hoa dại, Trần Như Băng nhẹ nhàng hạ chân xuống đất. Vài bước chân của nàng vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh, làm cho cảnh vật xung quanh như bừng tỉnh.
Cảnh vật xung quanh chưa bao giờ khiến nàng cảm thấy yên bình đến thế, dù sự thật là nàng đang ở trong một thế giới xa lạ, không biết sẽ phải đối mặt với những gì. Nhưng giờ phút này, nàng chỉ có một điều duy nhất cần làm: chăm sóc Tinh Nhi.
"Tinh Nhi... em có khỏe không?" Trần Như Băng khẽ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự lo lắng. Nàng không thể không cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong cô bé này. Từ khi gặp Tinh Nhi, nàng đã cảm thấy có một sự kết nối kỳ lạ, như thể số phận của nàng và cô bé này đã gắn liền với nhau từ trước.
Tinh Nhi đứng ở một góc, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn về phía nàng. Cô bé không nói gì, nhưng đôi mắt xanh sâu thẳm ấy như có thể xuyên qua mọi thứ, như thể cô bé đang quan sát mọi vật thể xung quanh và tính toán những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Chị... tôi không nhớ mình là ai," giọng Tinh Nhi vang lên, lạnh lẽo như không có chút hơi ấm. "Nhưng tôi cảm thấy... một điều gì đó rất mạnh mẽ trong cơ thể này. Đó là một quyền năng không thể giải thích."
Trần Như Băng khẽ thở dài. Cô bé còn quá nhiều điều không hiểu về bản thân, về sức mạnh của mình. Nàng biết, điều này không thể vội vàng, mọi thứ phải từ từ. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, nếu muốn giúp Tinh Nhi khôi phục hoàn toàn, nàng cần phải hiểu về những gì đang ẩn giấu trong cô bé này.
Nàng bước tới gần Tinh Nhi, không vội vã, mà lại rất nhẹ nhàng. Nàng nhìn cô bé, đôi mắt tràn đầy sự kiên nhẫn và yêu thương. "Em không cần phải nhớ tất cả ngay bây giờ, Tinh Nhi. Chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu. Em không cô đơn đâu. Chị sẽ giúp em."
Tinh Nhi không đáp lại, nhưng một tia sáng yếu ớt lóe lên trong mắt. Dù lạnh lùng đến thế, nhưng hình như có gì đó đã thay đổi. Cô bé cúi đầu, ngập ngừng, như thể có một cảm giác ấm áp nào đó đang dần lan tỏa trong lòng.
Vài ngày sau, Trần Như Băng đưa Tinh Nhi đến một khu rừng nhỏ để luyện tập. Những buổi tập này không phải để khiến Tinh Nhi trở nên mạnh mẽ hơn ngay lập tức, mà là để cô bé có thể làm quen với sức mạnh của mình, hiểu rõ những gì đang tiềm ẩn trong cơ thể.
"Tinh Nhi, hãy thử sử dụng phép thuật của em đi," Trần Như Băng nói, ánh mắt đầy hy vọng. "Em có thể thử với những vật thể nhỏ, như những chiếc lá hoặc những viên đá. Hãy để chị thấy em đã tiến bộ như thế nào."
Tinh Nhi đứng đó một lát, rồi khẽ giơ tay ra. Một luồng sáng nhỏ thoáng qua, và một chiếc lá gần đó bỗng bay lên, xoay vòng trong không trung rồi rơi xuống một cách nhẹ nhàng. Tinh Nhi nhìn chiếc lá rồi quay lại nhìn Trần Như Băng, vẫn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.
"Được rồi," Trần Như Băng mỉm cười. "Tuy chỉ là một bước nhỏ, nhưng em đã làm rất tốt. Tiếp tục luyện tập nhé."
Tinh Nhi gật đầu nhẹ, rồi tiếp tục tập trung vào việc điều khiển sức mạnh của mình. Nhưng mỗi lần nàng thực hiện phép thuật, Trần Như Băng lại cảm nhận được sự mạnh mẽ hơn trong từng hành động của cô bé. Đó là dấu hiệu cho thấy sức mạnh của Tinh Nhi đang dần thức tỉnh.
Trần Như Băng không thể không cảm thấy một cảm giác lạ lùng khi nhìn Tinh Nhi, cảm giác như có một sự kết nối giữa họ. Dù Tinh Nhi chưa nhớ ra tất cả về bản thân, nhưng nàng tin rằng một ngày nào đó, khi cô bé đủ mạnh mẽ, mọi thứ sẽ được hé mở.
"Chị... sẽ giúp em," Trần Như Băng thì thầm, giọng đầy sự kiên định. "Vì em là linh thú của tôi. Và tôi sẽ giúp em tiến hóa lên đến đỉnh cao."
Tinh Nhi không trả lời, nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, dường như có một điều gì đó đã thay đổi. Một thứ tình cảm mơ hồ đang dần xuất hiện, dù có thể Tinh Nhi chưa nhận ra nó. Nhưng một điều là chắc chắn: cả hai sẽ cùng nhau trải qua những thử thách phía trước.
kết thúc chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com