Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 364: Cao thủ Ám Kình.

Một quyền đẩy lui dụng cụ kiểm tra tay đấm, một cước đạp vỡ cả sàn nhà đá cẩm thạch.

Làm hầu hết mọi người ở đây đều không làm rõ chuyện là thế nào.

Thạch Phong ra quyền và đặt chân rõ ràng nhìn rất nhẹ nhàng, không mang đến cảm giác sẽ có lực lượng mạnh như vậy, tuy nhiên nó đã xảy ra trước mắt, đã thế sức mạnh bùng nổ quả thực quá khủng bố.

Đó là dụng cụ và đá cẩm thạch đấy, nếu đánh trúng người, chẳng khác gì bị mất mạng sau một cú ư...

Hai người Vương Thành và Ngô Xuyên nhìn mặt sàn đá cẩm thạch vỡ nứt, đều không khỏi nuốt nước miếng cái ực, bấy giờ ánh mắt nhìn Thạch Phong đã không còn khinh thường trước đó, trái ngược lại còn kính sợ vô cùng, đến tận đây bọn hắn mới hiểu được vì sao Triệu Nhược Hi lại nói những lời kia, nếu bọn hắn đánh thẳng luôn thì kết quả không cần nói cũng biết.

"Thạch Phong này quá bắt nạt người ta mà, rõ ràng lợi hại như vậy, còn luôn che giấu, thiếu chút nữa khiến mình tưởng cậu ta thua mất." Triệu Nhược Hi thấy biểu hiện kinh người của Thạch Phong xong, rốt cục thở dài một hơi.

Tiêu Nham đứng ở bên cạnh dụng cụ không thể tin nhìn về phía Thạch Phòn đang đổ mồ hôi và sắc mặt trở nên hồng nhuận, ông đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Đây là ám kình sao?"

Tiêu Nham kiến thức rộng rãi, suy nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có võ thuật đạt đến trình độ võ sư, sử dụng kỹ xảo cao thâm như ám kình mới có thể có làm được loại chuyện này.

"Ừm, xác thật là ám kình." Thạch Phong nhẹ gật đầu, không nghĩ tới Tiêu Nham cũng biết ám kình.

Ám kình là một loại kỹ xảo đánh đấm cao thâm, không phải là truyền thuyết thần thoại gì, cũng không phải siêu năng lực, Thạch Phong ở kiếp trước tốn nhiều năm học hỏi từ không ít bậc thầy võ thuật, không ngừng vất vả rèn luyện, cộng thêm mất biết bao thời gian hoàn thiện thông qua trong Thần Vực, cuối cùng sau khi luyện độ điều khiển thân thể đến trình độ nhất định, mới khó khăn nắm giữ kỹ xảo ấy.

Lực phá hoại của ám kình tuy rất lớn, nhưng cũng tiêu hao thể lực rất nhiều. Chỉ đánh ra một cú cũng đủ để hắn thấy mệt, mà bây giờ hắn đã mệt lả ra, nếu đánh thêm một cú nữa, e rằng hắn mệt quá độ nằm rạp xuống đất luôn.

"Ngài Thạch... Tôi đại biểu... Bắc Đẩu cám ơn ngài phá vỡ ghi chép cao nhất của Bắc Đẩu chúng tôi từ đó tới nay, dựa theo quy tắc thì Bắc Đẩu sẽ thanh toán ba trăm ngàn điểm tín dụng. Nhưng tôi tự làm chủ, trừ việc thanh toán ba trăm ngàn điểm tín dụng ra thì ngài Thạch đây về sau sẽ thành hội viên Bạch Kim ở Bắc Đẩu, hết thảy chi phí ở Bắc Đẩu còn 60%, có phòng riêng cho hội viên Bạch Kim để ngài Thạch Phong nghỉ ngơi." Đạt được cái gật đầu thừa nhận đáp lại từ Thạch Phong, Tiêu Nham kích động quá chừng, suýt nói không nên lời. Bây giờ ánh mắt nhìn về Thạch Phong đã không còn thái độ nhìn thế hệ sau nữa, mà trở thành người đi trước, cho nên thay đổi cả xưng hô.

Ông từ nhỏ đã thích võ thuật, chưa hề dừng lại việc rèn luyện thân thể. Dù cho tới tận bây giờ cũng là như thế, mà ông vẫn theo đuổi việc càng ngày càng có trình độ võ thuật cao siêu, luyện thành ám kình, nhưng mà ông cố gắng nhiều năm như vậy vẫn không thành công, bây giờ có một vị cao thủ ám kình đứng trước mặt ông, hỏi sao ông không kích động cho được.

Ở trong võ thuật, không có khác biệt tuổi tác, người thành đạt là tiền bối.

Dù Thạch Phong tuổi còn trẻ, nhưng đã luyện được ám kình trong truyền thuyết chính là tiền bối của ông, tự nhiên sẽ phải đối xử cung kính.

"Chú Tiêu, chú chừng nào hào phóng như vậy rồi." Triệu Nhược Hi ở bên nhìn thấy thái độ cung kính và ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Nham thế kia, ngay cả cách gọi Thạch Phong đều biến thành ngài, còn tăng thân phận hội viên bình thường của Thạch Phong lên cấp Bạch Kim, cô cứ nghĩ mình nghe nhầm đấy.

Phải biết hội viên Bạch Kim ở Bắc Đẩu không có tới một trăm người tính trên cả thành phố Kim Hải, nó chính là thứ tượng trưng cho địa vị, ngay cả cô cũng mới chỉ là hội viên Hoàng Kim, bây giờ chỉ là đánh vỡ ghi chép cao nhát ở Bắc Đẩu mà thôi, liền trục tiếp tăng lên tới Bạch Kim. Triệu Nhược Hi hoàn toàn không có cách hiểu thấu nổi.

"Con nhóc này, ngài Thạch là cao thủ võ thuật chân chính, tăng thân phận từ hội viên bình thường lên tới hội viên Bạch Kim có gì đáng kinh ngạc. Đã thế con nhóc nhà cháu đã biết còn không nói cho chú biết ngài Thạch đây là cao thủ hiếm có, làm chú không ứng đối kịp." Tiêu Nham nhìn qua Triệu Nhược Hi, tức giận nói, "Trước đó không phải cháu nói muốn mời ngài Thạch huấn luyện mấy học sinh này sao, ở đây không phải nơi tiện bàn chuyện, không bằng chúng ta đi tới phòng tiếp khách bàn bạc cho kĩ đi."

"Chú Tiêu, vậy kết quả so đấu tính sao đây?" Triệu Nhược Hi chỉ chỉ kết quả kiểm tra.

"Đương nhiên là ngài Thạch thắng rồi, không cần so kiểm tra phản ứng nữa, một hồi sẽ đưa ba bình thuốc dinh dưỡng cấp S đến." Ánh mắt Tiêu Nham lập tức chuyển qua Vương Thành và Ngô Xuyên đứng một bên, rồi hỏi: "Các cậu không ý kiến gì đi?"

Vương Thành và Ngô Xuyên vội vàng gật đầu.

Ngay cả thân thủ như Tiêu Nham còn cung kính Thạch Phong có thừa, đủ để chứng minh Thạch Phong lợi hại, so tiếp chỉ là tự rước lấy nhục.

"Ngài Thạch, cuộc so đấu này đã kết thúc, vậy chúng ta lên phòng tiếp khách lầu trên ngồi chút đi, tôi có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo ngài Thạch đây." Tiêu Nham nói.

Triệu Nhược Hi thấy Tiêu Nham tôn kính Thạch Phong như vậy, trong lòng ngoại trừ kinh hỉ ra, còn thấy tự hào nhiều hơn, giống như Thạch Phong thành công là thành tích của cô ấy vậy.

Sau khi đám đông ở đại sảnh kiểm tra tản đi, Tiếu Nham dẫn Thạch Phong và Triệu Nhược Hi đi lên phòng khách tầng hai mươi mốt.

"Không biết ngài Thạch có hứng thú đến Bắc Đẩu chúng tôi làm tổng huấn luyện viên hay không?" Tiếu Nham nghiêm túc nhìn Thạch Phong, "Nếu như ngài Thạch đồng ý, có thể đề ra bất cứ điều kiện gì."

Một cao thủ ám kình, phi thường khó gặp, không ai không phải là bậc thầy trong giới võ học, thân phận và địa vị đều cao vô cùng, cho dù là Tiếu Nham cũng không phải muốn gặp là có thể gặp, bảo mời đến Bắc Đẩu càng khó hơn.

Dẫu cho Bắc Đẩu rất nổi tiếng ở thành phố Kim Hải, cũng có lực ảnh hưởng nhất định, nhưng ra khỏi khu vực thành phố Kim Hải thì không có người nào biết rồi, chẳng thể nào so với những kia huấn luyện quán hoặc trung tâm tập thể hình có bậc thầy võ thuật tọa trấn.

Nếu như cao thủ ám kình như Thạch Phong có thể tọa trấn Bắc Đẩu, thế thì tâm nguyện mở rộng Bắc Đẩu ra khỏi thành phố Kim Hải nhiều năm nay biết đâu có thể mau chóng thực hiện được.

"Chú Tiêu, chú đang nói đùa ư?"

Triệu Nhược Hi sợ ngây người, thân phận tổng huấn luyện viên Bắc Đẩu cũng không phải chuyện đùa, quyền lực còn cao hơn quản lý Tiêu Nham nhiều, Thạch Phong giờ còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, có được thân thủ rất tốt mà thôi, cô tìm Tiêu Nham chẳng qua là muốn tìm cho Thạch Phong một công việc làm thêm tốt, huấn luyện học sinh đợt này, hiện tại lại biến thành cảnh này, cô phản ứng không kịp luôn.

"Chú Tiêu của cháu chừng nào nói đùa hả, chú rất nghiêm túc, chỉ sợ ngài Thạch không chịu." Tiêu Nham có chút cạn lời với Triệu Nhược Hi, rõ ràng cao thủ ám kình ở tại bên người, nhưng không biết giá trị của cao thủ ám kình, ông đang hồi hộp chết được, rất sợ Thạch Phong cứ đi mất, làm cho Bắc Đẩu bỏ lỡ mộng tưởng bước ra khỏi thành phố Kim Hải.

"Tổng huấn luyện viên Bắc Đẩu?" Thạch Phong suy ngẫm một lát, "Cũng không phải không được, nhưng tôi có một điều kiện."

"Ngài Thạch cứ việc nói." Tiêu Nham vội đáp.

"Tôi muốn trở thành thành viên ban giám đốc của Bắc Đẩu, thành lập một khu huấn luyện chuyên biệt ở Bắc Đẩu, mà khu huấn luyện này do tôi toàn quyền phụ trách." Thạch Phong vô cùng nghiêm túc nói ra.

-------

ps: do không đăng đều nên ít người đọc hay sao í :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com