CHƯƠNG 03.
Tôi nhanh chóng bế Ayu lên và vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé vào lòng.
Hàn Ý Nhã nhìn tôi cười thân thiện:
"Cô là Thư Nguyên."
"Cô biết tôi sao?"
"Đúng vậy, Thế Kỳ đã kể cho tôi nghe về cô."
Hàn Ý Nhã thực sự rất xinh đẹp, nụ cười như ánh trăng sáng.
Nhưng Thế Kỳ nhắc đến tôi với cô ấy như thế nào?
Cô ấy biết sự thật... thì cô ấy sẽ không cư xử như này nữa.
Nhưng khoan đã.
Hàn Ý Nhã không có nhẫn trên ngón tay.
"Thật sự là phiền toái." Cô ấy nhẹ giọng nói: "Tôi đang quay phim ở thành phố bên cạnh, được Thế Kỳ bảo đến gấp, tôi còn không kịp tẩy trang."
"Đến gấp?"
"Cách đây không xa, tôi đi trực thăng của ông chủ đây."
"Tôi đến đây chỉ để chứng nhận cho anh ấy." Hàn Ý Nhã thân thiện nói: "Anh ấy chưa kết hôn."
Tôi bối rối ra mặt.
Anh ấy tháo chiếc nhẫn ra và để tôi nhìn kỹ hơn.
Bên trong chiếc nhẫn là tên viết tắt của tôi.
"Anh đã mua một đôi nhẫn phù hợp. Em không có ở đây nên anh chỉ có thể đeo chiếc của mình trước. Tất nhiên, chiếc nhẫn này vẫn có tác dụng." Tạ Thế Kỳ nói: "Nó hỗ trợ rất nhiều trong các sự kiện xã hội đối với anh. Anh nghĩ em không thích anh tham dự những sự kiện đó."
Tôi bối rối: "Anh chưa đính hôn à?"
"Đúng." Hàn Ý Nhã trả lời tôi, "Nhưng chúng tôi cũng không thích nhau. Hai năm trước, tôi đặc biệt đến thăm A Kỳ để bàn việc hủy bỏ hôn ước."
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Hóa ra vào ngày tôi bỏ đi, Hàn Ý Nhã đã đến huỷ bỏ hôn ước chứ không phải bàn việc đính hôn.
"Thế Kỳ nói với tôi rằng anh ấy đã tìm được người mà anh ấy muốn ở bên mãi mãi. Điều đó thực sự đáng ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn nữa là cô Thư Nguyên lại rất dễ thương. Tôi thực sự ghen tị với anh ấy."
"Ghen tị với anh ấy á?"
"Ồ đúng vậy, cô vẫn chưa biết nhỉ, tôi thích con gái."
Cô ấy nháy mắt với tôi.
Đột nhiên có quá nhiều thông tin khiến tôi có chút không tiêu hoá kịp.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Thấy tôi sửng sốt, Hàn Ý Nhã nhanh chóng ghi lại số điện thoại di động của mình rồi hôn môi lên tờ giấy:
"Đây là số của tôi. Nếu muốn, cô có thể bỏ anh ấy và đi cùng tôi."
"Hàn Ý Nhã, thế là đủ rồi! Cô ấy là vợ tôi!"
Bị đào tường ngay trước mắt khiến Thế Kỳ lo lắng.
"Này, kẻ hôi hám như anh ta có gì hấp dẫn thế?"
"Chúng tôi đã có một đứa con trai rồi!"
"Không sao đâu, có thể trở thành con của tôi, tôi sẽ nuôi nó."
"Không thể, những thứ khác đều được, ngoại trừ Thư Nguyên, đừng hòng mong tôi nhượng bộ."
Tạ Thế Kỳ trở nên nghiêm túc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Hàn Ý nhã lẩm bẩm: "Vậy để cô ấy chọn."
Cả hai mắt đều hướng về tôi.
Còn tôi, trong khi họ đang tranh cãi, đã bước ra cửa với Ayu trên tay.
Tôi cười khúc khích và nói: "Tôi không chọn ai cả".
Tôi độc thân, có việc làm và có một cậu con trai.
Tại sao phải bận tâm với họ?
Hàn Ý Nhã bĩu môi: "Quên đi, tôi sẽ không ép buộc cô."
Nhưng Tạ Thế Kỳ không chịu bỏ cuộc.
Tôi phải cho anh ấy một lý do.
"Lý do? Tôi không thích anh. Lý do này còn chưa đủ sao?"
"Không thích anh?"
"Ừm."
"Nhưng đêm đó chúng ta..."
"Người lớn cả rồi, tình một đêm có gì phải bận tâm?"
Tạ Thế Kỳ có vẻ như không thể tin vào tai mình.
Ayu ở một bên đã đói bụng và đang khóc khe khẽ.
Anh ấy nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Nếu em không thích anh thì tại sao em lại sinh ra Ayu?"
"Tôi thích trẻ con."
"Em muốn có một đứa con, không phải anh sao?"
"Bỏ cha chọn con, anh chưa từng nghe nói tới à?"
Thế Kỳ bị sốc.
Anh ta lặp lại với vẻ hoài nghi: "Bỏ cha chọn con?"
"Đúng vậy." Tôi nghiêm túc nói với anh: "Nếu tôi đến ngân hàng tinh tr.ù.n.g để mua gen giống như của anh thì sẽ tốn rất nhiều tiền."
"Đây là điều cô ấy làm với anh à?"
Hàn Ý Nhã đứng ngoài chứng kiến đã cười đến mức không thể đứng thẳng.
Cô ấy ở một bên nói: "Đời này, anh cũng sẽ có ngày hôm nay!"
Sắc mặt của Tạ Thế Kỳ tái nhợt, ngay cả khuôn mặt đẹp trai thường ngày của anh cũng trở nên hốc hác.
Nhưng tôi không nói dối, và tôi cũng không có ý làm anh ấy tức giận.
Việc lập gia đình là một việc hết sức cẩn thận.
Chỉ vì nhỡ có với nhau một đứa con, mà ép bản thân ở bên một người không có cùng quan điểm sống.
Suy cho cùng... Tạ Thế Kỳ là một nhân vật phản diện, loại nhân vật phản diện làm đủ mọi việc xấu.
Đây là một cuốn tiểu thuyết dành cho nam giới, tôi đã đọc nó từ những năm còn học cấp ba cho đến giờ.
Tạ Thế Kỳ luôn là người kiểm soát các nhân vật nam phụ.
Anh ấy được dựng lên nhằm đề cao sự chính nghĩa của nam chính, từng bước bước vào vực thẳm của sự phi pháp.
Bây giờ Tạ Thế Kỳ vẫn chưa biết ai là nam chính.
Nhưng cốt truyện là không thể thay đổi.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì họ sẽ gặp nhau sau hai tuần nữa.
Sau đó, anh mở ra số phận của nhóm nhân vật phụ, và cuối cùng trở thành tội nhân.
Tôi không phải là Thánh Mẫu, và tôi không muốn can thiệp vào số phận của những người trong sách.
Đồng thời, tôi không muốn Ayu bị liên lụy.
Nghĩ đến Ayu, tôi càng quyết tâm hơn và rời đi mà không ngoảnh lại.
Tạ Thế Kỳ vẫn chưa rời đi.
Anh và vệ sĩ của anh đã ở lại thị trấn.
Tôi luôn thấy vệ sĩ cạnh nhà mình.
Giống như họ đang bí mật bảo vệ tôi vậy.
Nhưng tôi không để tâm đến điều đó.
Hai tuần sau, đó là ngày 17 tháng 11.
Vào ngày này, tôi không gặp lại vệ sĩ nữa.
Họ nên trở về Thượng Hải cùng với Tạ Thế Kỳ.
Anh ấy có kế hoạch đã được định sẵn, phải tham dự bữa tiệc tối cao cấp nơi tập hợp tất cả các ngôi sao.
Sau đó không biết vì lý do gì mà làm nhục nam chính đang là nhân viên bảo vệ, bị nam chính oán hận.
Đêm đó, tôi ru Ayu ngủ và đọc sách một lúc.
Tôi muốn trở thành điều dưỡng chuyên nghiệp và mang đến cho Ayu một tương lai tốt đẹp hơn.
Mười hai giờ, tôi tắt đèn và đi ngủ.
Trong lúc đang mơ màng, tôi dường như nghe thấy tiếng động xào xạc bên ngoài.
Tôi tưởng mình đang bị ảo giác.
Được rồi, tôi phải ra kiểm tra thôi.
Tôi ngáp và mở cửa phòng ngủ.
Trong bóng tối, một con d.a.o lóe lên khiến tôi tỉnh giấc ngay lập tức.
Nhà tôi bị trộm lẻn vào. Tôi chưa từng chuẩn bị ứng phó cho tình huống như thế này.
Đối phương đang mang theo một con d.a.o, điều đó có nghĩa là anh ta sẵn sàng giet tôi để bịt miệng.
Phản ứng đầu tiên của tôi là đóng cửa phòng ngủ lại để bảo vệ Ayu.
Sau đó tôi nhấc một chiếc ghế lên và bắt đầu vật lộn với tên trộm.
Tôi không dám lên tiếng vì sợ Ayu tỉnh dậy, thằng bé sẽ khóc lóc và bị bọn côn đồ phát hiện.
Người còn lại là một người đàn ông, rất cao và khỏe mạnh.
Tôi nhanh chóng cạn kiệt năng lượng.
Chiếc ghế bị lấy đi, tôi không có khả năng tự vệ và bị bọn côn đồ đẩy xuống đất.
Mũi dao lạnh ngắt treo lơ lửng trên đầu tôi.
Ngay khi tên trộm định đ.â.m xuống thì cửa vào bị đá tung ra.
Các vệ sĩ mặc đồ đen lao vào và thu phục bọn côn đồ.
Đèn được bật lên.
Thế Kỳ lẽ ra phải quay về Thượng Hải lại đang xuất hiện trước mặt tôi.
Với tiếng đạp cửa, Ayu tỉnh dậy.
Tôi bế Ayu lên nhưng tay tôi cứ run lên vì sợ hãi.
Tạ Thế Kỳ đưa tay ra: "Để anh."
Anh chưa bao giờ dỗ dành trẻ con và hơi vụng về nhưng lại rất kiên nhẫn.
Ayu dần dần ngừng khóc.
"Sao anh lại ở đây..." Giọng tôi khàn khàn.
"Anh luôn ở đây."
"Anh không về Thượng Hải à?"
"Không."
"Hôm nay anh không về à?"
"Thư Nguyên, em ở đây, anh sẽ không đi đâu."
Tạ Thế Kỳ lắc nhẹ Ayu, rồi đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt tôi:
"Đừng sợ, anh sẽ không rời đi."
Nước mắt của tôi là nước mắt sinh lý của việc sống sót sau thảm họa.
Nếu anh ấy không lau nó cho tôi, tôi thậm chí còn không biết mình đang khóc.
Dây thần kinh căng thẳng hoàn toàn được thả lỏng, tôi ngã xuống đất không còn chút sức lực nào.
"Thế Kỳ" tôi giận dữ hỏi, "Sao anh không đến bữa tiệc tối đó?"
"Bữa tiệc tối nào?"
"Là tối nay, bữa tối trên du thuyền trên sông Hoàng Phố."
"Tại sao anh phải tham gia vào việc đó?"
"Anh đã nhận lời mời, đương nhiên là phải..."
"Chờ một chút," Tạ Thế Kỳ ngắt lời tôi, "Anh không nhận được thiệp mời, cũng không biết người chủ trì bữa tối."
Cái gì?
Tôi choáng váng.
Điều này không đúng.
Tôi nhớ rõ rằng trong cuốn sách gốc, anh ấy đã nhận được một lá thư mời.
Và anh ấy cũng quen biết người chủ trì bữa tiệc được nhiều năm.
Cho dù anh ấy có bỏ lỡ bữa tiệc tối nay vì tôi thì anh ấy cũng nên biết chủ nhà.
Cốt truyện sai sao?
Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ:
Ai đó đã thay đổi cốt truyện trước tôi
___________
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com