Chương 13: Nguy khốn
Lúc Nguyên Phương tỉnh lại liền nhận thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, y nhìn tay chân mình đều tự do không bị rành buộc, khóe miệng khẽ nhấc lên một điệu cười trào phùng.
Nguyên Phương bước xuống giường, nhìn xung quanh không có lấy một cái cửa sổ mới, đến cửa chính cũng không có, xem ra là mật thất đi. Tìm kiếm một hồi không thấy gì, Nguyên Phương khẽ nhíu mày, chợt tủ sách phía góc tường khẽ mở ra, một hắc y nhân bước vào. Nhìn thấy Nguyên Phương đã tỉnh, hắn cũng không ngạc nhiên, ánh mắt như nhìn một thứ đồ chơi thú vị, trầm giọng nói:" Tỉnh lại nhanh hơn ta tưởng đấy."
Nguyên Phương nhận ra hắn chính là kẻ lần trước muốn cứu Viên Tú, liền lạnh giọng nói:" Cũng không thể bất tỉnh quá lâu, ta còn muốn xem vài dư đảng nhỏ nhoi của An Vương rốt cuộc có thể làm nên trò trống gì gây hại cho triều đình đây."
Hắc y nhân nghe y nói, đầu tiên là khẽ cười lạnh, sau đó nhanh như chớp tiến lại gần Nguyên Phương, bàn tay lạnh ngắt như gông cùm tóm lấy cổ y, dùng lực bóp ghì lấy, hắn ghé sát vào tai y thì thầm:" Ngươi muốn chết lắm sao?"
Nguyên Phương cảm thấy càng lúc càng khó thở, cổ họng bị ghì tới đau buốt, nhưng y vẫn cố giữ bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch nói:" Ngươi trăm phương ngàn kế dụ Địch Nhân Kiệt rời đi, đóng giả Nhị Bảo hạ độc ta, đơn giản vì muốn tự tay giết chết ta thôi sao? "
Lý Thừa Dương nghe y nói, khẽ nghiến răng xong liền cười lạnh, vung tay đẩy y về phía tường, gằng giọng nói:" Đừng nghĩ mình thông minh, Vương Nguyên Phương, phụ thân ngươi vừa phản bội cha ta đồng thời lại có âm mưu soái vị của Lý Trị, ngươi là con hắn, lấy tư cách gì kiêu ngạo?"
Nguyên Phương nhịn đau đớn trên người, giương mắt đối diện với hắn hỏi:" Ngươi là nhi tử của An Vương?"
" Phải, ngôi báu kia đáng lẽ phải thuộc về phụ thân ta, ta mới là người kế vị xứng đáng, chứ không phải Lý Trị. Nếu không phải phụ thân ngươi phản bội, âm mưu tự mình soái ngôi, đại nghiệp của cha con ta đã xong lâu rồi. Ngươi thân là nhi tử của hắn, không phải nên sửa chữa sai lầm hắn gây ra sao?"
" Ngươi muốn gì ở ta?"
Lý Thừa Dương từng bước tiến lại gần Nguyên Phương, đặt tay lên cần cổ còn hằn vết đỏ do hắn vừa để lại, khẽ vuốt nhẹ. Nguyên Phương nhíu mày, gạt tay hắn ra, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
" Ngươi a, là chìa khóa giúp ta đoạt lại vương vị thuộc về ta." Lý Thừa Dương thấy Nguyên Phương đề phòng mình, trong lòng chợt nổi lên một tia hứng thú, nhướng mày nói.
" Ta không hiểu ngươi nói gì." Từ khi Lý Thừa Dương xuất hiện, Nguyên Phương đã cảm thấy hắn là một kẻ tâm cơ khó lường, nhất là ánh mắt của hắn, khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu.
" Đừng giả ngây nữa, kho báu phụ thân ngươi lén tích trữ đang ở đâu, ngươi hẳn phải là người biết rõ nhất."
Nguyên Phương cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn phải năm lần bảy lượt bắt mình, nuôi quân đương nhiên phải cần rất nhiều tiền. Từ lời hắn nói Nguyên Phương có thể hiểu phụ thân mình trước kia đã làm gì, Địch Nhân Kiệt vì sao phải chần chừ không kể chuyện quá khứ cho y biết. Nhưng y biết giờ không phải lúc phân vân chuyện trước kia, vì vậy ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lãnh đạm nói:" Kho báu? Nực cười, ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết nơi cất giấu sao?"
Thấy Lý Thừa Dương nghe xong khuôn mặt liền biến sắc, sát khí nổi lên, Nguyên Phương vẫn thong dong nói tiếp:" Lại muốn giết ta? Ngươi cũng tự nói rồi, ta là chìa khóa dẫn tới vương vị của ngươi, giết ta rồi ngươi cũng từ bỏ giấc mộng hão huyền đấy đi."
Lý Thừa Dương thu lại tức giận, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, cười lạnh nói:" Ngươi cần gì phải như vậy, ta giành được ngôi vị thì ngươi sẽ thành công thần, còn như bây giờ, ngươi chỉ là nhi tử phản thần, nơi nào có chỗ cho ngươi dung thân? Ngươi đừng nghĩ Địch Nhân Kiệt cầu xin Lý Trị tha cho Vương gia các ngươi là có thể an ổn sống, bọn chúng cũng như ta, muốn lấy kho báu từ ngươi thôi."
Bàn tay Nguyên Phương khẽ nắm chặt, ngực dâng lên cảm giác đau đớn mơ hồ, y biết những lời của Lý Thừa Dương không đáng tin, Địch Nhân Kiệt tuyệt đối sẽ không lợi dụng y, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Lý Thừa Dương thấy Nguyên Phương không lên tiếng, liền cho rằng y đã bị mình thuyết phục, có chút tự đắc nói:" Vương công tử, ngươi tốt nhất suy nghĩ cho kỹ, tiếp tục trốn lui trốn lủi hay quang minh chính đại đứng trên vạn người, tùy ngươi chọn. Nhưng tốt nhất ngươi đưa ra đáp án nhanh một chút, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Ngươi cũng đừng mong trốn thoát khỏi nơi này, võ công của ngươi tạm thời không thể khôi phục được, đánh không lại lính canh đâu, thông minh một chút đi."
Nói xong liền quay lưng đi mất, tủ sách liền đóng sầm lại. Nguyên Phương nhìn lối ra, khẽ thở dài một tiếng, y liếc túi hương treo bên hông mình một chút, rồi lại ngồi xuống suy tính thời gian.
***
Địch Nhân Kiệt núp trên mái nhà nhìn thấy Lý Thừa Dương từ căn phòng rời khỏi, trong lòng lo lắng không thôi. Hắn không biết vì sao Lý Thừa Dương phải bắt Nguyên Phương, lại càng không biết trong phòng kia có bao nhiêu người, hắn sợ nếu liều lĩnh xông vào sẽ gây hại tới y.
Địch Nhân Kiệt nhìn chú chim nhỏ bay lượn trên nóc phòng, chỉ hi vọng Nguyên Phương thật sự đang ở đây. Lần này hắn phải cảm ơn sự nhìn xa trông rộng của Thanh Vân. trước khi rời khỏi Tiêu Dao Cốc, Thanh Vân bắt Nguyên Phương phải luôn mang túi hương nhỏ, chỉ cần như vậy Địch Nhân Kiệt luôn có thể tìm được y.
Lúc vào phòng trọ, nhìn cây quạt đặt ngay ngắn trên bàn, Địch Nhân Kiệt liền hiểu Nguyên Phương muốn làm mồi nhử, giúp hắn tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Hắn vừa tức giận vừa đau lòng, vội vã đi tìm y, đồng thời huy động quân lính bao vây nơi này.
Nhưng muốn tập kích bất ngờ cần có thời gian chuẩn bị đầy đủ, Địch Nhân Kiệt chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi, hi vọng Nguyên Phương không bị thương, chờ cơ hội cứu y ra.
***
Hôm sau, Lý Thừa Dương lại vào mật thất, hắn nhìn Nguyên Phương đang bình tĩnh uống trà, gật đầu nói:" Xem ra ngươi đã suy nghĩ thông suốt rồi, nói đi, kho báu đang giấu ở đâu?"
" Ta có thể tin ngươi sao? Nếu ta dẫn ngươi tới nơi, ngươi đạt được mục đích rồi ta còn có cơ hội sống ư?" Nguyên Phương cầm chén trà, không nhanh không chậm nói.
Lý Thừa Dương thản nhiên ngồi đối diện y, hứng thứ nhìn thiếu niên trước mặt hỏi:" Vậy ngươi muốn thế nào?"
" Đưa giải dược cho ta, chúng ta cùng đi tìm kho báu." Nguyên Phương trong lòng thầm suy tính thời gian Địch Nhân Kiệt cần để chuẩn bị, muốn giúp hắn kéo dài thêm thời gian.
Lý Thừa Dương lại lắc đầu cười lạnh:" Ngươi đừng nghĩ giở trò với ta, giải độc cho ngươi rồi, ngươi liền đi tìm Địch Nhân Kiệt để đối phó ta, nghĩ ta không biết âm mưu của ngươi sao."
" Ngươi đã không tin tưởng ta, vậy chúng ta không cách nào hợp tác được rồi." Nguyên Phương khẽ nhún vai, thờ ơ đáp.
Nhìn thái độ bất cần của y, Lý Thừa Dương bỗng chốc nổi lên ý nghĩ muốn đập vỡ thái độ lãnh đạm đấy, muốn người trước mặt phải khóc lóc cầu xin hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên một tia tàn độc :" Vương Nguyên Phương, ngươi không nên rượu mời không uống lại uống rượu phạt."
Nguyên Phương bỗng cảm thấy tràn khí của đối phương thay đổi, hơi đề phòng, nghiêng đầu nói :" Là do ngươi thật sự khiến người khác không thể không phòng."
Lý Thừa Dương thấy trong ánh mắt của y không có lấy một tia sợ hãi, dù bị bắt vẫn lãnh đạm kiêu ngạo, khiến hắn vô cùng khó chịu, lắc đầu nói:" Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi, không sai, ta thật sự không thể để ngươi chết, nhưng có rất nhiều cách khiến ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta."
Không kịp để Nguyên Phương phản ứng, Lý Thừa Dương đã tiến tới túm lấy cổ y, bắt y phải đối diện với hắn, cần cổ thon dài cùng vết đỏ ngày hôm qua chưa hết hẳn lộ ra, càng làm hắn nổi lên hứng thú muốn hành hạ y hơn. Hắn nhìn thiếu niên mỹ mạo hơn người trước mặt, khẽ liếm môi nói:" Vương Hựu Nhân là một lão cáo già vô sỉ, nhưng lại có hai người con không tồi, nhi nữ dùng nhan sắc mà giành được ngôi phi, nhi tử cũng rất biết cách hoặc nhân a."
Thấy Nguyên Phương cuối cùng cũng lộ vẻ tức giận, Lý Thừa Dương càng hưng phấn nói:" Ngươi nói phụ thân ngươi ở dưới âm phủ, biết được nhi tử của hắn phải ở dưới thân nam nhân khác hầu hạ, hắn chắc sẽ nhục nhã lắm a."
Nguyên Phương không chịu nổi kiểu nói của hắn, tức giận vung tay gạt hắn ra, miệng quát:" Vô liêm sỉ."
Lý Thừa Dương nhìn bàn tay mình bị gạt ra, càng hứng thú hơn:" Đừng nói ngươi bị phế võ công, cho dù trước kia ngươi cũng không đánh thắng nổi ta. Coi như ngươi đang giúp phụ thân ngươi chuộc lỗi đi, Vương công tử."
Nguyên Phương nghe vậy liền vẫn âm thầm vận công, đồng thời lạnh mặt nói:" Ngươi không cần kho báu nữa sao?"
" Là do ngươi tự cho mình thông minh, nếu ngươi nói khi ta cho ngươi cơ hội, mọi chuyện đã xong rồi, nhưng bây giờ ta lại muốn xem Vương Nguyên Phương ngươi có mê lực gì khiến Địch Nhân Kiệt dốc lòng bảo hộ như vậy a."
Thấy hắn tiến lại gần, Nguyên Phương dồn nội lực vào tay định phản đòn chớp thời cơ chạy thoát, đúng lúc đấy cánh cửa mật thất mở ra, một bóng đen bay đến chắn trước người y, một chưởng đánh tới Lý Thừa Dương.
Lý Thừa Dương bị tấn công bất ngờ, tay vội giơ ra đỡ chưởng, lùi về phía sau ba bước. Chờ hắn thấy người tới là ai, đã bị tiếng Kỳ Lân Đao rời vỏ làm kinh ngạc, vội rút vũ khí ra chống trả, nghiến răng nói:" Địch Nhân Kiệt, lại là ngươi?"
Địch Nhân Kiệt thấy Nguyên Phương không sao mới bình tâm lại, nhưng nghe được những lời Lý Thừa Dương nói liền tức giận không thôi, chỉ muốn một kiếm chém chết tên khốn kiếp đó.
Nguyên Phương thấy Địch Nhân Kiệt xông vào đánh với Lý Thừa Dương, cũng gia nhập trận chiến.
Lý Thừa Dương thấy y không trúng độc, nội lực hoàn toàn bình thường liền biết mình bị lừa, y giả vờ uống trà độc, bị đánh cũng không phản kháng chỉ là để đưa hắn vào bẫy. Hắn tức giận càng ra chiêu hiểm độc, muốn lấy mạng cả hai người.
Địch Nhân Kiệt thấy ánh mắt hắn càng lúc càng trở nên tàn độc, trầm giọng nói:" Ngươi thua rồi, quân triều đình đã bao vây chỗ này, phản quân của ngươi đều đã sa lưới, ngươi không thoát được đâu, tốt nhất là đầu hàng đi."
" Ngươi thật sự nghĩ ta chỉ có từng này người đã muốn tạo phản sao? Địch Nhân Kiệt, ngươi không thông minh như ta nghĩ a." Lý Thừa Dương khẽ cười lạnh, một kiếm chém về phía Địch Nhân Kiệt, sau đó tung chưởng đấu với Nguyên Phương.
Nguyên Phương lách người tránh, Lý Thừa Dương nhân cơ hội chạy về phía lối thoát. Cả hai người liền đuổi theo, không ngờ ở bên ngoài Viên Tú liền xuất hiện, ném về phía họ một quả lôi chấn.
Địch Nhân Kiệt thấy sắp nổ, vội ôm người Nguyên Phương bảo hộ y, ngay lập tức một tiếng ầm lớn vang lên, xung quanh liền chìm vào khói lửa.
Nguyên Phương bị tiếng nổ làm chấn động, mất một lúc y mới lấy lại được tỉnh táo, nhìn lại liền thấy Địch Nhân Kiệt đang nằm trên người mình, khuôn mặt đầy tro bụi.
Nguyên Phương chợt nhìn khung cảnh xung quanh. Đất đá vỡ vụn, khắp nơi là biển lửa, có thứ gì đấy trong đầu Nguyên Phương như vỡ òa ra, từng kí ức chậm rãi hiện lên trong đầu y.
Có phụ thân, tỷ tỷ, Mộng Dao, Uyển Thanh, Nhị Bảo... và cả hắn.
Nguyên Phương chợt đỡ lấy Địch Nhân Kiệt, nắm lấy tay hắn, khẽ lay người hắn gọi:" Địch... Địch Nhân Kiệt...ngươi mau tỉnh lại... tỉnh lại a..."
Theo tiếng gọi của y, mí mắt Địch Nhân Kiệt khẽ nhíu lại, rồi chậm rãi mở ra, nhìn thấy Nguyên Phương, hắn mỉm cười thở phào nói:" Nguyên Phương, ta tìm thấy huynh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com