Chương 3
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài có một mùi hương thoang thoảng tiến vào, Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên mới phát hiện Nghiêm Hạo Tường đang bưng một cái đĩa đựng bánh ngọt đứng ở cửa, nhất thời cảm thấy có chút kinh ngạc. Kỳ thực đã có một đoạn thời gian dài mình chưa được ăn qua bánh ngọt do Nghiêm Hạo Tường làm rồi đó... Gần đây mỗi khi tan học y đều bỏ mình lại rồi trốn đến nơi nào đó cùng với một đám người mà cậu không biết, lại còn không thích làm bánh giống như trước đây nữa, kỳ thực trong lòng Hạ Tuấn Lâm rất khó chịu, cậu sợ Nghiêm Hạo Tường sẽ học xấu, sợ y sẽ buông tha thiên phú của mình, thế nhưng... Cậu ngay cả một chút tư cách để khuyên y cũng không có... Bởi vì cậu chỉ là một người khiến y cảm thấy rất phiền phức mà thôi.
Thấy Hạ Tuấn Lâm dùng cặp mặt giữa kinh ngạc lại mang theo cảm động nhìn mình, nhất thời Nghiêm Hạo Tường cảm thấy có chút lúng túng, chỉ có thể không được tự nhiên mà nói, "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, đây chỉ là bánh tôi làm hỏng thôi." Nói rồi liền nhét nó vào trong tay của Hạ Tuấn Lâm.
Tuy rằng y nói như vậy, thế nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn đều ở cùng một chỗ, Hạ Tuấn Lâm hiểu y rất rõ, Hạo Tường ca ca chính là một người trong ngoài bất đồng. Cho nên Hạ Tuấn Lâm vẫn thấy cảm động, viền mắt cũng có chút nóng lên, cậu không nói gì, chỉ dùng chiếc muỗng nhỏ tinh xảo khoét một miếng bỏ vào trong miệng, thoáng chốc cảm giác ngọt ngào hòa tan ở trong miệng cậu, sau đó cậu lại nở nụ cười đã lâu chưa gặp qua. Nhìn thấy cậu cười, đột nhiên Nghiêm Hạo Tường cảm thấy có chút chói mắt, hơn nữa càng thêm tâm phiền ý loạn.
"Vì sao khi bị bọn chúng đánh cậu lại không phản kháng?"
"Bọn chúng có quá nhiều người..." Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng nói.
"Sao cậu lại ngu như vậy." Nghiêm Hạo Tường thấy bất mãn, nếu như sau này không có mình ở bên cạnh cậu ấy, thật sự không biết cậu ấy sẽ sống ra sao đây. Kỳ thực rất muốn nói, trừ mình ra, ai cũng không có tư cách khi dễ cậu ấy. Nhưng lại không thể nào nói nên lời.
Nghĩ đến gần đây phản ứng của mình có chút bất thường, trong lòng càng thêm bất an, vì thế cho dù biết có thể mình sẽ khiến cậu ấy tổn thương, cũng rất có thể đây là lần cuối cùng được nhìn thấy cậu ấy cười với mình, Nghiêm Hạo Tường vẫn nhịn không được mà lên tiếng.
"Nè, Hạ Tuấn Lâm, tôi có lời muốn nói với cậu."
"Ừm?"
"Sau này, thực sự đừng đi theo tôi nữa có được hay không."
Lời Nghiêm Hạo Tường nói ra, khiến cho động tác đang ăn của Hạ Tuấn Lâm dừng lại một chút, cậu ngửa đầu lên nhìn y, giống như là đang nghe không hiểu. Nhưng thực sự đúng là cậu nghe không hiểu, trước đây Nghiêm Hạo Tường đã từng rống giận với cậu vô số lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên y nói vói mình nghiêm túc như vậy.
Mà Nghiêm Hạo Tường lại né tránh ánh mắt của cậu, giống như là đã hạ quyết tâm, cắn răng nói, "Cậu có biết rằng cậu thực sự rất phiền hay không, hiện tại chúng ta sẽ lập tức tốt nghiệp cấp 2, sau này sẽ có cuộc sống trung học và đại học của chính mình, cậu có thể đừng dán lấy tôi nữa hay không, chúng ta đã không còn nhỏ nữa, huống chi, nếu như tôi muốn quen bạn gái, cậu cũng sẽ gây trở ngại cho tôi đấy."
Hạ Tuấn Lâm ngốc tại chỗ, ngay cả bánh ngọt đều đã quên ăn, cứ như vậy mà trợn to hai mắt nghe Nghiêm Hạo Tường nói, sau một lúc lâu mới có thể tiêu hóa hết, nhưng thanh âm đã có chút run run, "Cậu... Muốn quen bạn gái sao?"
Nghe được trong thanh âm của cậu có chút run run, không biết vì sao trong lòng Nghiêm Hạo Tường lại hơi nhói đau, nhưng vẫn cố nói hết những điều mình muốn ra, "Chuyện này không liên quan tới cậu. Chỉ là tôi hi vọng sau này cậu sẽ không tiếp tục đi theo tôi nữa mà thôi. Cậu có biết không, tôi rất chán ghét cậu đấy."
Nhìn nam sinh vào một giây trước còn cõng mình về nhà, vào một giây kế tiếp lại nói ra những lời như vậy, rốt cục Hạ Tuấn Lâm cũng không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống. Tuy rằng trong lòng cậu đã từng nghĩ qua vô số lần, không phải là Hạo Tường ca ca rất chán ghét cậu đó chứ, thế nhưng mỗi lần y rời bỏ mình, sau đó liền sẽ quay trở lại, cho nên cậu luôn tự an ủi mình rằng, thực ra thì Hạo Tường ca ca cũng không phải là thực sự chán ghét mình ha. Nhưng bây giờ nghe thấy y tự nói ra như vậy, trái tim của Hạ Tuấn Lâm tựa như bị người ta hung hăng cắm xuống một nhát, đau đến mức gần như khiến cậu hít thở không thông.
"Em..." Há miệng, nhưng lại không biết phải nói cái gì, nước mắt liền rơi xuống như mưa, phải qua một lúc lâu Hạ Tuấn Lâm mới tìm lại được ngôn ngữ, "Xin lỗi, em không biết thì ra anh... Chán ghét em đến thế..."Nhìn thấy cậu khóc thành cái dạng này, Nghiêm Hạo Tường có cảm giác tim mình lại bắt đầu đau nhói, để không khiến cho bản thân mình rối rắm dao động thêm, y chỉ có thể nhanh chóng đứng dậy rời đi, thế nhưng lúc này Hạ Tuấn Lâm lại gọi y lại.
"Hạo Tường ca... Nghiêm Hạo Tường... Sau này tớ sẽ không đi theo cậu nữa, cũng sẽ không lại tiếp tục làm phiền cậu, nhưng tớ có một điều kiện, cậu có thể đáp ứng tớ được không?"
"Cậu nói."
"Không cần đi ra ngoài xằng bậy với những tên xấu xa kia nữa được không, hảo hảo làm bánh ngọt, đừng cô phụ kỳ vọng của bác trai bác gái, sau này phải trở thành một đầu bếp làm bánh ngọt xuất sắc. Được chứ?" Có thể, đây cũng là tư tâm của mình đi, bởi vì ở trong lòng cậu, thực sự chỉ có bánh ngọt do Nghiêm Hạo Tường làm mới là ngon nhất. Cậu vẫn không hy vọng nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường cứ như vậy mà bước vào con đường hư hỏng.
"Ừ." Lại không ngờ rằng, lần này đối phương sẽ gật đầu đáp ứng, cuối cùng trong lòng Hạ Tuấn Lâm cũng đã dễ chịu hơn một chút.
Từ ngày đó trở đi, Nghiêm Hạo Tường phát hiện, thực sự Hạ Tuấn Lâm đã bắt đầu cố ý trốn tránh mình. Lúc đầu Nghiêm Hạo Tường còn thấy hình như thực sự mình đã có thể thả lỏng một chút, y cũng tin tưởng hẳn là rất nhanh thì mình sẽ có thể quên cậu ấy đi, thế nhưng thẳng đến một ngày nào đó y quay đầu lại nói chuyện với người phía sau theo quán tính, mới phát hiện rằng không biết từ lúc nào người kia đã không còn nữa... Kể từ lúc đó, y mới phát hiện ra càng ngày mình càng không thể nào thích ứng được.
Thế nhưng y cũng không đi tìm Hạ Tuấn Lâm, thậm chí y cũng rất ít khi lui tới Hạ gia, đoạn tuyệt với những tên bạn xấu kia, bắt đầu dồn hết tinh lực vào bánh ngọt, mỗi lần có thành phẩm mới ra lò, liền cao hứng bừng bừng nhịn không được muốn chia sẻ với người kia, lúc ấy mới phát hiện cậu đã không còn ở bên cạnh mình nữa rồi. Thì ra thói quen, là một thứ đáng sợ như vậy. Lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường cảm giác được bản thân mình thất bại đến thế. Nhìn thấy cậu khóc thành cái dạng này, Nghiêm Hạo Tường có cảm giác tim mình lại bắt đầu đau nhói, để không khiến cho bản thân mình rối rắm dao động thêm, y chỉ có thể nhanh chóng đứng dậy rời đi, thế nhưng lúc này Hạ Tuấn Lâm lại gọi y lại.
"Hạo Tường ca... Nghiêm Hạo Tường... Sau này tớ sẽ không đi theo cậu nữa, cũng sẽ không lại tiếp tục làm phiền cậu, nhưng tớ có một điều kiện, cậu có thể đáp ứng tớ được không?"
"Cậu nói."
"Không cần đi ra ngoài xằng bậy với những tên xấu xa kia nữa được không, hảo hảo làm bánh ngọt, đừng cô phụ kỳ vọng của bác trai bác gái, sau này phải trở thành một đầu bếp làm bánh ngọt xuất sắc. Được chứ?" Có thể, đây cũng là tư tâm của mình đi, bởi vì ở trong lòng cậu, thực sự chỉ có bánh ngọt do Nghiêm Hạo Tường làm mới là ngon nhất. Cậu vẫn không hy vọng nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường cứ như vậy mà bước vào con đường hư hỏng.
"Ừ." Lại không ngờ rằng, lần này đối phương sẽ gật đầu đáp ứng, cuối cùng trong lòng Hạ Tuấn Lâm cũng đã dễ chịu hơn một chút.
Từ ngày đó trở đi, Nghiêm Hạo Tường phát hiện, thực sự Hạ Tuấn Lâm đã bắt đầu cố ý trốn tránh mình. Lúc đầu Nghiêm Hạo Tường còn thấy hình như thực sự mình đã có thể thả lỏng một chút, y cũng tin tưởng hẳn là rất nhanh thì mình sẽ có thể quên cậu ấy đi, thế nhưng thẳng đến một ngày nào đó y quay đầu lại nói chuyện với người phía sau theo quán tính, mới phát hiện rằng không biết từ lúc nào người kia đã không còn nữa... Kể từ lúc đó, y mới phát hiện ra càng ngày mình càng không thể nào thích ứng được.
Thế nhưng y cũng không đi tìm Hạ Tuấn Lâm, thậm chí y cũng rất ít khi lui tới Hạ gia, đoạn tuyệt với những tên bạn xấu kia, bắt đầu dồn hết tinh lực vào bánh ngọt, mỗi lần có thành phẩm mới ra lò, liền cao hứng bừng bừng nhịn không được muốn chia sẻ với người kia, lúc ấy mới phát hiện cậu đã không còn ở bên cạnh mình nữa rồi. Thì ra thói quen, là một thứ đáng sợ như vậy. Lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường cảm giác được bản thân mình thất bại đến thế. Tốt nghiệp cấp 2, y và Hạ Tuấn Lâm vào hai trường trung học khác nhau, cũng kể từ khi đó, bọn họ bắt đầu chân chính trở thành "người xa lạ đã từng quen thuộc nhất", 15 năm trước đây dường như cứ như vậy liền không còn tồn tại nữa, ngay cả cha mẹ hai bên đều chú ý thấy hai đứa con trai của mình không bình thường, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi, đến cả một chút biện pháp giải quyết cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com