Chap 2: Hồi Ức Và Sự Lựa Chọn
Quang Đại vẫn nhớ rõ đêm mưa bão khi cậu bé 15 tuổi, với tâm hồn mỏi mệt vì bị gia đình ruồng bỏ, ngồi bên cửa sổ chợt chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mê, tiếng cầu nguyện vang vọng như lời ngân nga của một định mệnh xa xưa:
"Tứ phương chi thiên, tứ thần chi địa, bảo hộ phương nam, Chu Tước rực lửa, xin ngài tại thế."
Giữa cơn mê, một bóng dáng nam mạo hiệp hiện ra. Người đó không nói lời hỏi ý kiến, chỉ im lặng tỏa ra sức mạnh kỳ diệu. Sau một lúc lặng thinh, bóng dáng ấy mở lời:
"Quang Đại, ngươi có nghe rõ lời ta không?"
Bóng dáng lặng im, chờ đợi. Tim Quang Đại đập thình thịch, cậu quỳ xuống, bối rối trả lời:
"D..Dạ Con... con nghe..."
Người đó lại vang giọng trầm trần, cất lên lời tuyên:
"Ngươi đã được ta chọn. Hãy nhận lấy 3 điều ước; chỉ cần nói hai chữ 'khai thần', thần thú sẽ nhập vào ngươi, trao cho ngươi sức mạnh vượt qua số phận đắng cay."
Quang Đại run rẩy, ngập ngừng đáp lại:
"Con... nhận!"
Chu Tước, trong hình dáng thần thú, chậm rãi nói thêm, giọng đầy nghiêm khắc:
"Nhưng nhớ kỹ, ngươi chỉ có 3 điều ước. Khi đã sử dụng điều ước thứ hai, ngươi sẽ không thể đổi ý. Và đến điều ước thứ ba, ngươi sẽ phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình. Đây là điều không thể tránh khỏi."
Quang Đại gật đầu, không nói thêm gì. Sau đó, hình ảnh Chu Tước bừng sáng trong cơn mơ, rồi dần tan biến. Sau cơn mơ, những ngày đầu tiên của cuộc đời mới đã đưa cậu vào băng Chu Tước – nơi mà giá trị của lòng trung thành và sự dũng mãnh được tôn vinh.
Ngày đầu tiên khi gia nhập băng, Quang Đại gặp ba nuôi – những người đã che chở cậu từ những ngày khó khăn nhất. Lần đầu tiên gặp ông Tạ Lâm, Quang Đại nghe lời chào của ông vang lên:
"Nhóc, hãy đến gần đây, chú có điều muốn nói với con."
Quang Đại bước tới, ngập ngừng hỏi:
"Thưa chú, con có thể biết thêm về nơi đây không ạ?"
Ông Tạ Lâm mỉm cười, nói:
"Con đến đây không chỉ để tìm nơi nương tựa, mà còn để học cách chiến đấu và sống thật đáng tự hào. Hãy nhớ rằng, lòng trung thành và dũng cảm sẽ dẫn lối cho con."
Sau đó, anh Sơn – người bạn lớn trong băng – tiến tới, giọng nói ấm áp:
"Quang Đại, hãy tin tưởng vào con người. Chú từng là người cũng trải qua những ngày tháng khó khăn như con, và giờ đây, chú Sơn sẵn lòng dìu con bước đi trên con đường này."
Anh Dũng, người luôn là nguồn động viên mãnh liệt, cũng bước tới:
"Em không đơn độc đâu. Hãy nhớ rằng, chúng ta luôn bên Em, dù cho bão giông có cuốn trôi tất cả. Em là một phần của gia đình mình mà."
Quang Đại nghe lời ba nuôi, mắt dần sáng lên niềm tin:
"Con biết, con cảm ơn mọi người rất nhiều. Con hứa sẽ không phụ lòng tin của mọi người."
/////
Khi Quang Đại tròn 19 tuổi, cậu cảm thấy một sự thôi thúc lạ lùng từ sâu trong lòng, một cảm giác như cần phải hoàn thiện bản thân. Cậu nhớ lại những lời của Chu Tước trong giấc mơ: "Ngươi sẽ phải trả giá cho sức mạnh này." Nhưng đồng thời, cậu cũng nhớ đến lời ba nuôi Tạ Lâm từng nói: "Hãy luôn nhớ, sức mạnh không phải chỉ để chiến đấu, mà còn để bảo vệ những gì quan trọng nhất trong cuộc đời."
Ngày hôm đó, khi cậu quyết định đi xăm hình Chu Tước lên tay mình, cậu biết rằng đây không chỉ là một hình xăm bình thường. Đó là sự cam kết, là sự tiếp nối hành trình mà cậu đã bắt đầu từ những ngày tuổi thơ đầy đen tối, khi cậu được Chu Tước chọn làm người sở hữu 3 điều ước. Một dấu hiệu vĩnh viễn để nhắc nhở cậu rằng sức mạnh đó sẽ đi cùng cậu suốt cuộc đời này.
Quang Đại đứng trước gương, ngắm nhìn hình xăm Chu Tước mà anh vừa xăm lên tay. Đó là một hình ảnh rực rỡ, sống động, như con chim lửa huyền thoại đang vươn mình trên cánh tay cậu. Cậu ngắm nhìn trong im lặng, lòng đầy cảm xúc, nhưng khi cậu quay lại, ánh mắt của ba nuôi Tạ Lâm đang dõi theo mình từ phía sau.
"Con làm gì vậy, Đại?" Ba nuôi lên tiếng, giọng nghiêm nghị nhưng không thiếu sự quan tâm.
Quang Đại quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng, cố gắng che giấu cảm xúc trong lòng:
"Con... con đã làm xong rồi, ba. Hình xăm này sẽ luôn nhắc nhở con về trách nhiệm của mình."
Ba nuôi Tạ Lâm bước tới gần, đặt tay lên vai cậu, giọng trầm ấm:
"Con biết, sức mạnh của hình xăm này không chỉ là một ký hiệu, mà nó sẽ là một phần của con suốt đời. Nhưng con cần nhớ rằng, không phải lúc nào sức mạnh cũng là câu trả lời. Đôi khi, chính những lựa chọn của con mới quyết định được tất cả."
Quang Đại gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm:
"Con hiểu, ba. Con sẽ không làm gì sai trái, và sẽ dùng nó để bảo vệ những người quan trọng với con."
Ba nuôi nhìn vào đôi mắt cương quyết của cậu, rồi khẽ mỉm cười:
"Ba tin con sẽ làm được. Nhưng đừng quên rằng con luôn có ba ở đây, dù cho con chọn con đường nào."
Quang Đại cúi đầu, cảm nhận tình thương ấm áp của ba nuôi, nhưng cũng cảm nhận rõ ràng một điều gì đó lớn lao đang chờ đợi cậu phía trước.
Cậu nhắc lại lần nữa trong đầu lời của Chu Tước: "Khi đã sử dụng điều ước thứ hai, ngươi sẽ không thể quay lại. Và khi dùng điều ước thứ ba, ngươi sẽ phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình."
Mặc dù những lời đó vẫn còn như một bóng đen đè nặng trong lòng, Quang Đại vẫn cảm thấy một phần nào đó thanh thản. Cậu đã quyết định, và không gì có thể khiến cậu thay đổi được lựa chọn này.
Nhưng lúc ấy, Quang Đại chỉ dám ước điều thứ nhất* – một sức mạnh giản đơn nhưng đủ để giúp cậu chống lại bao lời chê bai của xã hội. Cậu tự xăm hình biểu tượng ấy lên tay phải, tự nhủ:
"Đây là con đường của con. Con sẽ chứng minh rằng con có thể đứng vững."
Thời gian trôi, từ cậu bé bỡ ngỡ đến khi trưởng thành, Quang Đại dần khẳng định vị thế trong băng Chu Tước. Giữa bao thử thách, cậu luôn nhớ lời của ba nuôi:
Ông Tạ Lâm bảo:
"Con, hãy luôn nhớ, lòng can đảm và sự chân thành là vũ khí mạnh nhất của con."
Anh Sơn nhắc lại:
"Không có gì quý giá hơn niềm tin của con vào bản thân."
Anh Dũng khích lệ:
"Chúng ta là một gia đình. Khi Em gặp khó khăn, hãy nhớ rằng chúng ta luôn ở đây."
Những lời đó như những tia sáng dẫn lối cho Quang Đại trên hành trình gian truân. Dần dần, cậu trở thành trùm của băng Chu Tước, người được cả băng đoàn kính nể. Mỗi khi nhớ về quá khứ, cậu lại tự nhủ:
"Con đã từng là đứa trẻ yếu đuối, nhưng nhờ ba nuôi và sự giúp sức của mọi người, con đã trưởng thành và biết rằng, tình yêu và niềm tin mới là thứ làm nên con người thật sự."
Năm tháng trôi qua, khi Quang Đại đã 37 tuổi, cậu thường ngồi trong phòng làm việc rộng rãi, nơi bức tượng Chu Tước được đặt trang nghiêm trên kệ. Một chiều tà, khi ánh sáng vàng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ, Văn – người bạn đời, người bạn yêu thương nhất – đến bên cạnh, thì cậu nhẹ nhàng nói:
"Cảm ơn em đã đến bên anh."
Quang Đại mỉm cười, giọng nói trầm ấm:
"Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn, và anh chính là nguồn sức mạnh giúp em không bao giờ gục ngã."
Quang Đại nhìn vào mắt Văn, cảm nhận được tình cảm sâu sắc trong từng lời nói của anh. Cậu mỉm cười, đôi mắt lấp lánh.
"anh có biết không? anh là điểm tựa vững chãi nhất trong cuộc đời này của em đó"
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhớ lại hành trình từ những ngày còn là cậu bé đơn sơ, nhớ đến những lời của Chu Tước trong cơn mơ, và nhớ đến lời dạy của ba nuôi:
Ông Tạ Lâm nói:
"Con hãy sống thật trọn vẹn, đừng sợ bước đi trên con đường mình chọn."
Anh Sơn nói:
"Mỗi bước đi của con đều tạo nên số phận của riêng con."
Anh Dũng nói:
"Em là ánh sáng của chúng ta, hãy giữ vững niềm tin ấy."
Những lời ấy vang vọng qua từng thớ tim, nhắc nhở Quang Đại rằng dù cái giá của điều ước thứ hai và thứ ba vẫn còn là một bí ẩn, thì con đường đã chọn sẽ không bao giờ làm cậu lạc lối.
Giữa không gian yên tĩnh của phòng làm việc, Quang Đại tự nhủ:
"Con đã được ban cho sức mạnh và định mệnh. Dù có bao nhiêu điều ước chưa gọi tên, con vẫn sẽ giữ vững niềm tin, cho đến khi con thực sự sẵn sàng."
Trong khoảnh khắc đó, bức tượng Chu Tước trên kệ dường như cũng như chứng nhân cho tất cả những lời hứa, những giấc mơ và định mệnh của Quang Đại. Hình xăm trên tay cậu – biểu tượng của sự gắn bó với quyền năng – nhắc nhở cậu rằng mọi quyền lực đều có giá của nó, và rằng mỗi điều ước đều mang theo một câu chuyện riêng.
Quang Đại đứng đó, mắt trầm tư nhìn về quá khứ:
"Con đã từng là đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi và khinh thường. Nhưng nhờ ba nuôi, nhờ những người đã dìu dắt con, con đã trưởng thành và biết rằng, tình yêu và niềm tin mới là thứ làm nên con người thật sự."
Cuộc đời vẫn tiếp diễn, những điều ước còn lại vẫn còn đó – một bí ẩn đợi ngày giải mã. Nhưng hôm nay, Quang Đại chỉ biết rằng, dù quá khứ, hiện tại và tương lai có phức tạp đến đâu, thì anh vẫn có tình yêu của Văn, tình yêu của ba nuôi, và cả niềm tin của băng Chu Tước.
Và rồi, giữa ánh sáng hoàng hôn, tiếng thì thầm của định mệnh vang lên khẽ:
"Hãy sống thật trọn vẹn, cho đến khi con hoàn toàn nắm bắt được sức mạnh của số phận."
Những lời ấy hòa cùng tiếng gió, hòa cùng cả linh hồn của một con người đã trải qua biết bao bão giông, tạo nên một chương mới đầy hi vọng cho cuộc đời Quang Đại – người con của định mệnh, người trùm của băng Chu Tước, và người luôn được yêu thương vì con người thật của mình.
///
Điều ước thứ 1:
Quang Đại suy nghĩ thật lâu. Cậu nhìn vào hình bóng Chu Tước, rồi lại nghĩ về cuộc sống của mình, những điều mình đã trải qua và những gì cậu muốn thay đổi. Cậu biết rằng đây không phải là một quyết định dễ dàng, nhưng cuối cùng, ánh mắt cậu quyết tâm.
"Con muốn có sức mạnh để bảo vệ những người quan trọng trong cuộc đời con. Con muốn trở thành người không bao giờ phải sợ hãi hay bị tổn thương nữa. "
Chu Tước gật đầu, và ngay lập tức, không khí xung quanh Quang Đại biến động mạnh mẽ. Cảm giác nóng rực lan tỏa trong cơ thể cậu, như thể có một ngọn lửa đang bùng cháy từ trong ra ngoài, một sức mạnh chưa từng có.
"Điều ước thứ nhất của ngươi đã thành hiện thực." Giọng Chu Tước vang lên, và cậu cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ, tràn ngập trong cơ thể mình.
Sau đó, Chu Tước tiến lại gần, ánh mắt sắc bén nhìn vào Quang Đại:
"Nhưng nhớ, ngươi chỉ có ba điều ước. Khi ngươi cầu nguyện xong, hãy nói hai chữ 'khai thần'. Khi đó, ta sẽ rút lại một phần sức mạnh của ngươi. Ngươi sẽ phải trả giá bằng thứ gì đó quan trọng, không thể thay đổi được."
Quang Đại, mặc dù biết rằng có một cái giá phải trả, vẫn cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cậu chưa thể nhìn thấy điều gì sẽ đến, nhưng cậu đã quyết định sẽ không bao giờ từ bỏ.
Về sau, mỗi lần ngắm nhìn hình xăm Chu Tước trên tay, Quang Đại lại nhớ đến khoảnh khắc đó. Nhưng càng lớn, cậu càng nhận ra rằng sức mạnh đó, dù mạnh mẽ, nhưng cũng mang trong mình một sự hy sinh.
Đến khi 19 tuổi, Quang Đại quyết định xăm hình Chu Tước lên tay mình như một cam kết không thể thay đổi. Cậu tự tay xăm lên cơ thể, như một lời nhắc nhở rằng sức mạnh này sẽ luôn theo cậu, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
///////
Thanh Long => Công Tuấn
Chu Tước => Quang Đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com