Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Truyện bậy, không thích xin đừng đọc

Lời bạt

Mỗ từ hồi thành đạo hạ sơn, phiêu bạt giang hồ, đến đất VOZ này, mới đó mà đã mấy năm. Cũng thường ghé đây thăm đó, chiêm nghiệm sự đời, ngẫm lẽ hợp tan, suy đạo vô thường, thường chả mấy khi vung tay chấp bút. Đêm nay giữa tháng, sao ẩn nguyệt mờ, sương sa gió lạnh, mỗ tự dưng thấy lòng cô liêu, bèn viết vài dòng mà gửi gắm bầu tâm sự về nhân tình thế thái.

VOZ ta, một thuở oai hùng, bách gia chư tử, những vị như Phồng Tôm, Trung bé, Kim Són, Phước Location,...từng một thời làm mưa làm gió trên diễn đàn, đem hết tinh hoa phát tiết ra ngoài mà cống hiến cho VOZ, thực là vẻ vang lắm lắm.

Những thế hệ sau này, hoặc do sức tài có hạn, hoặc do bận bịu chuyện cơm áo gạo tiền, hoặc đắm đuối tửu sắc hoang dâm, mà chuyện nhả gió phun mây, ngõ hầu tiệt cả.

Bèn vẩy phím mà đánh vài dòng, mà ghi lại chuyện nay, để những kẻ đến sau có nơi để tiện bề tra cứu.

Những chuyện dưới này, có thực có hư, đều là những gì mỗ nghe kể lại, âu thì cũng chỉ dám nhận cái việc của kẻ thư đồng, còn như chuyện tranh luận đúng sai, mỗ không kể tới.

Phi Lộ

Bạch Hạc tiên sinh, tên tục gọi là vitcon, vốn là bạn thở thiếu thời của mỗ, cũng vốn là chỗ tri âm tri kỷ, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, vì giao tiếp với nhau nhiều nên có đôi chỗ bị thâm, lâu dần được người đời gọi là bạn thâm giao vậy.

Bạch Hạc tiên sinh tính tình phóng đãng, thường thích kết giao bè bạn, tối thì cùng chúng bạn kiếm quán trà đá ven đường vọng nguyệt thưởng trà, khuya đói dạ thì tìm quán nhậu mà hàn huyên đối ẩm, rồi tùy hứng mà tới quán kara để thỏa sức cầm kỳ, đêm hôm lại kiếm các cô nương mắt phượng mày ngài để trải mùi hoa bướm. Mấy lần có mời mỗ đi theo. Thú vui thực tao nhã không sao kể xiết.

Tiên sinh vào VOZ đã lâu, mỗi ngày làm mấy chục post, mà lúc truy cập diễn đàn lại mở thêm cả web Thanh Lâu bên Mỹ Quốc. Hai tay ba việc, thế mà mặt mũi vẫn hồng hào, thần thái vẫn tinh anh, khí huyết không nhộn nhạo, đủ biết công lực cao thâm tới nhường nào.

Bấy giờ là năm fRzzy thứ 9, triều đình cảm cái tài của tiên sinh, mới phong tiên sinh làm chức Thái Úy, coi sóc việc del bài, ban nick.

Tiên sinh làm Mod lâu ngày, biết được nhiều chuyện lạ kỳ, vì tình thâm giao với mỗ nên cũng có kể qua, không hề giấu diếm.

Những chuyện trong này, đều là do tiên sinh kể lại vậy.

Phần I: fRzzy

Trung sinh, thuở nhỏ nghèo khó, phải lang thang ở chợ, ráp máy tính mà kiếm ăn độ nhật qua ngày. Có vị đạo sỹ đi ngang qua, nhác thấy Trung sinh cốt cách tinh kỳ, mà dương khí thịnh vượng, lấy làm thích lắm, bèn nhận làm đệ tử mà truyền thụ.

Đạo sỹ muốn đặt cho cái tên thật hay, để tiện sau này dương danh lập phái, ngặt nỗi nghĩ mãi chẳng ra tên nào.

Bấy giờ các nhà học thức trong vùng thịnh lối đặt tên con theo tích, tỷ như có nhà kia lúc vợ chồng hợp cẩn, dùng loại có hương hoa hồng, rủi mà vẫn gặp cảnh hạt rụng mầm đơm, thì đành lấy Hoa Hồng mà đặt tên con vậy. Còn như các bậc thuộc hàng cự phú thương gia, lại sính lối nói lái, như các tên Đỗ Lít, Gia Bảo...

Đạo sỹ đối với phong tục trong vùng, rất lấy làm hứng thú, bèn kết hợp 2 lối ấy, mà đặt cho tên là Tình Trung, lại nhân vì đạo sỹ họ Bạch, nên Trung sinh mới có tên Bạch Tình Trung vậy.

Trung sinh được đạo sỹ nhận làm đệ tử, lòng rất đỗi vui mừng, sớm khuya hầu cận. Đạo sỹ cũng vì lòng quý mến, mà bao sách vở kinh thư, đều truyền cho Trung sinh hết.

Tuy vậy, Trung sinh cũng không ấy làm ham thích, lại thường bảo đạo sỹ rằng:

- Lập thân tối hạ thị văn chương, cái nghiệp văn vở chỉ làm con người mê muội, chả khác nào trăng soi bóng nước, có hư mà không có thực. Còn như luyện võ, chỉ là to bắp khỏe cơ, chả khác nào hạng phu phen bốc vác. Không lợi lộc gì.

Đạo sỹ nghe vậy, cũng lắc đầu mà chịu, chả biết làm sao.

Một bận, Trung sinh nhân lúc dọn dẹp thư phòng, mà thấy mấy cuốn sách được đạo sỹ cất dưới đáy rương, thấy tiêu đề ghi những là: Kim Bình Mai truyện, Nhục bồ đoàn, Tố Nữ chân kinh..., bèn tò mò đọc thử, cảm thấy đầu óc rạo rực, thân thể bồn chồn, từ đấy ngày ngày ngâm cứu, lấy làm ưa thích lắm.

Đạo sỹ biết chuyện, bèn cười lớn mà rằng:

- Con quả hợp tính ta, thật là không uổng công dạy bảo.

Từ đó hai thầy trò ngày đêm học tập, mỗi tuần lại đến chốn thanh lâu ôn luyện mấy lần, quả là kiến thức mở mang không biết thế nào mà kể.

Được mấy năm, đạo sỹ vì tuổi cao sức yếu, lao lực tổn tâm, biết mình chẳng còn sống được bao lâu, bèn gọi Trung sinh lại mà rằng:

- Ta sức tài có hạn, mà bể học vô biên, thấy con có khí chất, những muốn bồi đắp, chỉ hận rằng tháng ngày ngắn ngủi, thầy trò chẳng thể cận kề. Nay con nên đi về phía bắc, đến một vùng gọi là Lao Cai, trong vùng có ngọn núi gọi là Lao Sơn, trên núi có vị thần tiên tên là Lao Ái, người ấy trước với ta vốn là bạn đồng liêu. Con cầm giốc thư này mà trao tay, ắt hẳn sẽ hết lòng chỉ dạy.

Nói đoạn buông tay mà thác.

Trung sinh nước mắt tuôn trào, bèn quỳ xuống mà lạy ba lạy, rồi lo việc an táng xong xuôi, bèn thu xếp bút nghiên, đoản côn, dâm cụ, mà lên đường hướng về phía Bắc.

Trung sinh đi đã lâu, trèo đèo lội suối, trên đường đói ăn thiếu mặc, khổ cực không sao kể xiết. Một bận, đến sông Hồng Hà, mà bụng đói chân run, tưởng rằng phải bỏ xác nơi đất khách. Chợt sinh trông thấy một thiếu nữ đang giặt vải ở bến sông, có mang theo giỏ cơm. Do quá đói, bèn lại mà xin ăn lót dạ. Thiếu nữ thấy Trung sinh mặt mũi khôi ngô, mới đem lòng quyến luyến, bèn lấy giỏ cơm đem cho. Trung sinh ăn uống hồi lâu, đã chắc dạ, sức khỏe đã hồi phục, bèn chắp tay lại vái 2 vái cám ơn. Thiếu nữ nhìn lại Trung sinh, thấy cơ bắp nở nang, thân hình cường tráng, lấy làm thích lắm, bèn lân la hỏi chuyện. Đoạn nói:

- Người như chàng, cớ sao chẳng chịu tính chuyện lấy vợ lập thân, hà cớ gì phải khổ sở mà cầu đạo. Ta tuy chẳng phải vọng tộc danh gia, xong những chuyện sửa túi nâng khăn, phụ mẫu cũng đã từng dạy dỗ. Chẳng hay có thể cùng công tử kết cặp uyên ương mà cận kề sớm tối.

Đáp:

- Nam nhi lập chí, há đâu lại dễ dàng quyến luyến bóng nữ nhân. Tiểu thư đã có lòng, song ta không dám nhận.

Thiếu nữ bèn nói:

- Ta trông chàng xương cốt vững chắc, dương khí thịnh vượng, nhưng da dẻ lại nhợt nhạt, chẳng khác kiếm mới ra lò, tuy thép tốt nhưng chưa hề mài giũa, làm sao đắc dụng được. Nay gặp ở đây cũng bởi tại tiền duyên. Nguyện hy sinh tấm thân này, để chàng thử kiếm.

Nói đoạn bèn kéo Trung vào bụi rậm mà nài cuộc mây mưa. Trung vì chịu ơn, cũng không nỡ chối từ. Cái cuộc trong bộc trên dâu, không biết thế nào mà tả.

Trung sinh tỉnh dậy thì trời đã chập tối, mà thiếu nữ đã đi tự lúc nào, chỉ còn một mảnh yếm hồng, bèn thu lại, cất trong hành lý mà làm kỷ vật.

Lại nhớ đến thiếu nữ, lòng kính phục vô cùng, bèn cắn tay lấy máu mà viết lên đá bài thơ:

Gặp nàng giặt vải ven sông

Cho ăn, cho ấy mà không đòi gì

Sau này danh rạng, một khi

Ngàn vàng đền đáp, rồi thì ấy thêm.

Người đời sau, kẻ khen Trung sinh là tín nghĩa, biết báo ân kẻ giúp mình, có kẻ lại cho rằng: lấy của con người ta cái ngàn vàng, mà lại đền đúng ngàn vàng, ấy thì cũng chỉ là mua bán thông thường, có chi mà phải kể. Nhưng đó là chuyện về sau, ở đây không nhắc tới

Lại nói, Trung sinh bôn ba vất vả, sau cũng tới được núi Lao Sơn, vào gặp thần tiên, xin bái làm sư phụ:

Sư phụ bấy giờ mới gọi Trung sinh lại mà hỏi han tên họ. Đáp rằng:

- Con vốn cơ nhỡ lang thang, được đạo sỹ nhận về nuôi, chẳng được bao lâu đạo sỹ cũng cưỡi hạc quy tiên, con lại bơ vơ, gặp thầy đây khác nào ơn tái tạo, nay xin thầy đặt tên mới cho con.

Sư phụ bèn tủm tỉm cười, lấy tay bấm độn, đoạn nói:

- Con tới từ hướng Nam, ấy là hành Hỏa, da dẻ trắng trẻo, ấy thuộc về hành Kim, mà mắt thì sắc sảo, ướt át, ấy thuộc về hành Thủy. Hỏa thì nóng, mà ở ngoài, Thủy thì rét, mà ở trong, mà Kim thì là sắt thép, trụ ở thân. Trên đời này, vật làm bằng sắt thép mà ngoài nóng, trong lạnh, phi cái tủ lạnh ra, chả còn gì khác. Vậy ta đặt tên con là Tủ Lạnh vậy.

Trung sinh nghe vậy, thấy trong lòng rất đỗi sung sướng, bèn vái 3 vái mà rằng:

- Được sư phụ ban tên, thực ơn như trời biển.

Từ đó ở lại cùng chúng bạn. Ngày thì lên núi hái củi, tối xuống núi kiểm hàng, ngày ngày đều đặn, không trễ biếng khi nào, mới đó mà đã mấy năm.

Một bữa, sư phụ vời Trung sinh lại mà rằng:

- Ngươi mấy năm nay tỏ ra chuyên cần chăm chỉ, cẩn thận cần cù, đúng là có tố chất của người học đạo. Nay ta muốn truyền dạy, chẳng biết ngươi muốn học môn nào?

Đáp:

- Mang ơn sư phụ dắt dìu, mọi sự xin nhờ thầy lựa chọn.

Hỏi:

- Nay ta có phép xuất thế, ngươi có muốn học không?

Đáp: 

- Phép ấy thế nào, xin thầy cho biết?

Thầy:

- Ấy là phép giữ toàn chân tính, luyện thuốc nuôi mình, đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão.

Thưa:

- Sinh tử có số, sống chết lẽ thường, hà cớ gì mà lánh khỏi lạc thú cõi trần, dù sống tiêu dao, còn gì vui thích. Phép này con không học. Xin thầy truyền cho phép khác.

Hỏi:

- Vậy ngươi học phép binh chăng?

Thưa:

- Phép ấy ra sao?

Đáp: 

- Ấy là gồm lục thao tam lược, biến hóa vô cùng, bày trận hành binh, quỷ thần không biết.

Thưa:

- Chinh chiến vốn là việc bất tường. Huống chi ngày nay thiên hạ thái bình, bá tính ấm no, phép này không có đất dụng võ, con không muốn học. Xin thầy truyền cho phép khác.

Hỏi:

- Vậy ngươi học phép thương thiên chăng?

Đáp: 

- Phép ấy thế nào? Nhờ thầy dạy bảo?

- Ấy là việc kinh doanh, buôn đất bán trời, cốt sao cho lãi, có thể thành bậc cự phú, ngang với công hầu, vàng bạc như non, giàu không kể xiết.

Đáp: 

- Tiền bạc chỉ là vật ngoại thân, kể như gió thoảng mây trôi, trăng soi bóng nước, con đây không có lòng ham.

Đạo sỹ mới đập bàn giận giữ, đoạn lắc đầu mà rằng:

- Loạn tâm, loạn tâm, loạn tâm

Đoạn đứng dậy, chắp tay sau lưng về phòng đi nghỉ.

Các môn đệ hết sức thất kinh, mới quây lại Trung sinh mà trách móc. Trung sinh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhếch miệng cười.

Bữa ấy là cuối tháng, nhắm lúc trăng tà, Trung sinh nhân lúc ngắm trăng mà nhớ lại thiếu nữ, tự thấy trong lòng rạo rực, bèn thò tay xuống dưới mà dùng chiêu song thủ hỗ bác, lên xuống trái phải, được chừng dăm phút tự thấy tâm thần thư thái, mà nhìn lại thì đũng quần đã ướt tự lúc nào.

Cứ như vậy 3 lần, cảm thấy sức cùng lực kiệt, mà giọt rồng đã điểm canh 3, bèn gom chút sức tàn mà lết tới phòng sư phụ.

Thấy cửa hé một cánh, liền lén bước bảo, thấy đạo nhân đang ngủ, quay mặt vào tường, xem chừng say sưa lắm, bèn quỳ sát bên giường mà đợi.

Một lúc sau, đạo nhân thức giấc, thò tay xuống quần mà gãi, đoạn đọc mấy câu thơ:

Cửu thiên đâu dễ biết

Thiển trí khó thành tài

Nhất tâm người cố quyết

Thâm tuệ, dễ mấy ai

Lời thơ vừa dứt, Trung sinh liền thưa rằng:

- Con đợi thầy đã lâu, nay xin thầy chỉ dạy !

Đạo nhân bèn nạt rằng:

- Phép thuật ta đã nói hết, ngươi không chịu ưng, còn muốn học chi?

Đáp rằng:

- Lúc ban ngày thầy mắng đệ tử, có nói 3 chữ tâm. Chữ tâm phân ra chiết tự thì là nguyệt tà tam tinh. Nguyệt là trăng, tinh thì là tinh khí, ấy nghĩa là vào lúc trăng tà thì xuất ra tinh khí 3 lần, nay đệ tử đã làm xong, xin gặp thầy thụ giáo.(1)

Đạo nhân mới thảng thốt mà nghĩ rằng:

- Ẩn ý của ta, trăm ngàn người, hiểu nổi không có một. Kẻ nầy đoán được, quả thực người trời, chẳng uổng công ta thu nhận.

Người đời sau có thơ rằng:

Khen cho người thật thông minh

Nửa đêm, giờ tí, x*** tinh ba lần

Thế mới hay, thế mới thần

Phép tiên thầy dạy, chuyên cần luyện ôn

Bèn rằng:

- Ngươi hiểu được như thế, quả là kẻ phi thường. Được, nay ta sẽ truyền phép, chẳng rõ ngươi sở học là gì?

Trung sinh bèn nói:

- Con chỉ muốn luyện cái đạo nhân luân, ấy là bí kíp chốn phòng the, hầu giữ khoái cảm được bền lâu, mà thân thể kiện cường, mong thầy chỉ dạy.

Hỏi: 

- Nay ta có bộ tuyệt kỹ, ba mươi sáu chiêu, bảy mươi hai thế, có thể điều khí luyện thân, bất kể đêm ngày, mà có thể địch vạn người, không hề mỏi mệt, lại giúp được trường sinh, ngươi có muốn học chăng?

Đáp: 

- Ấy chính là đạo con tìm kiếm bấy lâu, dốc lòng mong thầy truyền thụ.

Dạy rằng:

- Phép này có 3 tầng: tầng thứ nhất là luyện thân, thân thể có cường tráng, thì cuộc vui thú mới được dài lâu, tỷ như leo núi, không có sức không thể lên tới đỉnh. Tầng thứ hai là luyện thuật, ấy là lấy đoản địch trường, lấy ngắn mà bù dài, tỷ như thanh kiếm ngắn mà địch lại mâu dài vậy. Đến tầng thứ 3 là luyện tâm, ấy là tâm vững như sơn, kiềm chế xúc cảm, lúc thì có thể lạnh như băng, lúc lại dạt dào như thác. Luyện được ba tầng ấy, mới coi là đạt vậy.

Hỏi: 

- Còn trước khi luyện tập, phải dốc cạn tinh khí, là cớ làm sao?

Đáp rằng:

- Bầu chứa được nước là vì bầu rỗng, kẻ tu đạo hợp lòng trời là bởi cái tâm vô vi. Nay ngươi phải dốc kiệt sức lực của bản thân, tự làm thân trống rỗng, có vậy thì cái đạo ta dạy mới thâm nhập được. Phép học đại khái chỉ là như thế.

Từ đó Trung sinh chăm chỉ luyện ôn, qua mấy năm đã thành tài, có thể độc hổ địch quần hùng, một mình chấp trăm chấp ngàn, sự dũng mãnh không biết thế nào mà kể.

Bèn xin thầy xuống núi, phiêu bạt giang hồ được vài năm, danh tiếng lẫy lừng.

Sau bèn sắm con Lead vàng gương zin, mà tiện chu du thiên hạ.

Có kẻ nghe danh tiếng Trung sinh, lại nhìn thấy dáng người nho nhã, bèn chê rằng ẻo lả, không nam tính chút nào. Trung sinh bèn rút đoản côn ra mà đọ. Tất cả đều đảm vía khiếp hồn, mà tôn lên bậc thánh.

Ấy là sự tích fRzzy ở diễn đàn ta vậy.

Chú thích:

(1): Chữ Tâm, viết theo lối Tàu, gồm 1 nét xổ xuống rồi hất lên, và 3 dấu chấm. Dân gian mường tượng như mảnh trăng khuyết và 3 ngôi sao, nên gọi là Nguyệt Tà Tam Tinh. Sách Tây Du Kí có chép, nơi động mà Tộ Không học phép của Bồ Đề Tổ Sư, cũng là Nguyệt Tà Tam Tinh động vậy.

Phần II: Hồ bán trà

Hồ Diệp Anh

Phong cách Liêu trai chí dị nhé ! 

Thư sinh họ Nguyễn, người Bắc Hà, đã đỗ tú tài, song vì gia cảnh túng bấn, bèn mở website tìm đất, bán nhà làm kế sinh nhai.

Bấy giờ gặp tiết đại hàn, trời rét căm căm, Nguyễn sinh trên đường đi làm về, qua phố Hoàng Hoa Thám, chợt thấy bên vệ đường có thiếu nữ tuổi chừng đôi tám, đang phụ mẹ bán trà. Sinh nhác trông thiếu nữ thấy mắt phượng mày ngài, nét duyên khôn tả, lấy làm thích lắm, bèn dừng xe lại ghé quán mà uống trà, bụng cũng muốn dò thăm gia thế. 

Cô gái bưng khay trà đặt trước mặt sinh, đoạn quay mặt đi luôn, sinh muốn níu tay lại mà hỏi han, song vì mẫu thân cô gái cũng ở đó, lại trông hình dáng dữ tợn, đành ngồi thêm dăm phút, rồi ôm hận mà về.

Sinh từ lúc gặp cô gái, mơ tưởng khôn nguôi, đã canh ba mà vẫn trằn trọc không sao ngủ được, bèn mở máy online, lên diễn đàn lập theard mà tâm sự.

Chúng bạn nghe sinh kể lể, cũng lấy làm hâm mộ, bèn hẹn nhau ngày ấy, giờ ấy mà ra quán, ao ước một lần được trông thấy bóng mỹ nhân. Sinh vì rộng lượng, cũng không lấy làm khó chịu.

Đúng hẹn, chúng bạn tới trà quán mà tụ tập, chỉ thấy một mình bà lão ngồi bán trà, tiệt chẳng thấy bóng dáng cô gái đâu cả, đành chán nản mà về.

Song nhớ lại lời sinh tả, lại nghĩ cô gái kia quả thực sắc nước hương trời, nên vẫn chưa cam lòng mà cùng hẹn nhau dịp khác.

Lần sau tới, thấy có thêm một cô gái khác, tuổi ngoài 20, dung mạo tầm thường, chắc là người chị, đang ngồi phụ giúp bà lão, mà bóng dáng thiếu nữ hôm nào, chỉ như cánh nhạn, tuyệt không thấy tăm hơi.

Bấy giờ trời lạnh, bà lão ngồi bán hàng cũng không trữ nhiều đá, chúng bạn bèn bàn nhau gọi nhiều đá, đặng cho hết rồi mà bà lão gọi cô gái mang ra chăng.

Quả nhiên chẳng bao lâu đá hết, bà lão liền bảo:

- Này, mày gọi em mang thêm đá cho mẹ đi.

Cô chị bèn rút điện thoại ra bấm bấm. Độ khoảng thời gian hết một tuần trà, thấy xa xa có dáng người cầm túi đá tiến lại. Chúng bạn lấy làm mừng lắm, bèn rút điện thoại, máy ảnh ra định chụp. Song tiến lại gần, thì lại là một cụ già, xem chừng là bà ngoại của cô gái, lấy làm thất vọng lắm, bèn ngậm đắng mà uống nốt chén trà, đoạn tản đi mỗi người một ngả.

Sau, có kẻ vẫn kiên trì, thường sớm tối ghé quán trà, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy mặt cô gái, quả là như thực như hư, không biết đâu mà dò hỏi.

Lại nói, sinh từ hồi gặp cô gái, vẫn lấy làm nhung nhớ, từ ấy cứ sáng sáng tới quán trà, ngồi đến tối mịt mới về, dù gió mưa, giá rét căm căm cũng không trễ biếng khi nào.

Tới mức mà bụng đói chân run, không lấy làm nhụt chí, mà công việc làm ăn đành lỡ dở hết vậy.

Hôm ấy, vừa từ quán trà về, tự thấy trong người mỏi mệt, bèn online một chút rồi tắt đèn gập lap mà đi ngủ. 

Chui vào trong chăn thì thấy có người lạ trần truồng nằm trong chăn, sinh lấy làm hoảng lắm, thò tay sờ thử thì thấy da dẻ ấm áp mịn màng, rõ ràng là của một người con gái. Bụng bớt sợ, sau cũng thấy thích, bèn hít hà ngửi thử, thấy da thịt không chỗ nào không thơm, liền lấy tay vuốt nhẹ theo sống lưng từ trên xuống dưới, đến đoạn xương cụt, chợt tóm phải một chùm lông, kinh hãi lắm mà rụt tay về.

Bấy giờ trong vùng có giống hồ ly tinh, thường giả làm hình người mà lừa gạt, song khi biến hóa, vẫn còn cái đuôi là vướng, tùy việc tu luyện mà đuôi khi biến được khi không.

Sinh ngờ cô gái là hồ, bèn nói:

- Nương tử tới gạt ta chăng?

Cô gái bèn lấy ngón tay dí lên trán sinh mà rằng:

- Chàng thư sinh ngốc này, người ta đã một lòng quyến luyến, lại còn nỡ nghi ngờ nhau ư?

Hỏi rằng:

- Sao lại có lông đuôi phía sau?

Đáp:

- Chả những phía sau đâu, mà phía trước cũng có đấy, đàn bà con gái trên đời đều như thế cả, chàng chẳng biết ư?

Giọng cô gái nghe dịu dàng mà êm ái khôn tả.

Sinh cũng chắc dạ vài phần, bèn lấy tay mà sờ ra phía trước, quả cũng thấy rậm rạp khác thường.

Bèn ngượng nghịu mà rằng:

- Từ nhỏ chưa hề chung chạ với ai, việc ong bướm cũng chưa từng thử, nay xin lỗi nương tử vậy.

Lại sờ thử về phía sau, chỉ thấy nhẵn nhụi trơn tuột, lấy làm đắc ý lắm. Bèn ân ái cho thỏa thích, sinh cảm thấy như kiếm sắc mới mài, lần đầu đem thử, sự khoái trá trong lòng không bút nào tả xiết.

Trong lúc đầu gối tay ấp, lại hỏi rằng:

- Trước đây chưa hề giao thiệp, sao lại biết đến nhau?

Đáp:

- Chàng quên rồi chăng, nơi quán mà chàng hay uống trà, chính là nhà thiếp đấy !

Liền mừng quá mà hỏi luôn rằng:

- Phải người trong mộng bấy lâu không ?

Đáp:

- Đúng thế ! Thiếp vốn họ Hồ, tên gọi Diệp Anh, vì thấy chàng đối với thiếp, mãi ôm một mối si tình, nên hôm nay đem thân tới đây mà đền đáp.

Hỏi:

- Sao biết nhà nhau?

Đáp rằng:

- Lúc về có đi theo, sau nhân lúc chàng online mà chui vào trong chăn vậy.

Lại cùng nàng vần vũ thật lực.

Đến canh tư, cô gái trở dậy, từ biệt mà đi. Sinh hỏi đi đâu, đáp rằng:

- Phải về phụ mẹ dọn hàng, không thể nấn ná thêm được.

Hỏi:

- Còn được gặp nhau chăng?

Đáp rằng:

- Đêm mai thiếp lại tới, chàng cứ để cửa mà đợi. Mà đừng tới quán trà mà tìm thiếp nữa, kẻo mẹ nghi ngờ.

Từ đó, cứ nửa đêm cô gái lại tới, canh tư lại bỏ đi. Tình gối chăn ngày càng đằm thắm.

Được gần 1 tháng, người sinh gầy rộc đi trông thấy, người nhà hỏi, chỉ đáp không có chuyện gì. 

Dăm hôm sau thì ốm liệt giường, không thể gượng dậy được. Cô gái, vì nhà đông người ra vào, cũng không thấy tới nữa.

Chúng bạn đến thăm hỏi, thấy chàng ốm quá như thế, bèn mời một vị danh y nổi tiếng bấy giờ là Actemit tới chẩn bệnh.

Thầy thuốc xem mạch hồi lâu, lắc đầu, đoạn ngửa mặt lên trời mà thở dài.

Chúng bạn lấy làm kinh hãi lắm, bèn hỏi han về bệnh tật, đáp rằng:

- Dương khí suy nhược, sợ chẳng sống được bao lâu.

Hỏi: 

- Liệu gắng cầm cố thì được đến bao giờ?

Đáp:

- Chỉ bảy, tám chục năm nữa, đến ngoài trăm tuổi, tính mạng tất nguy !

Hỏi:

- Liệu chữa được không?

Đáp rằng:

- Không chữa được !

Nói đoạn cầm cặp mà về. Chúng bạn nhìn sinh rớt nước mắt, nhưng cũng chả biết làm sao.

Sinh mang bệnh trong người, lại ngày đêm tưởng nhớ đến cô gái, bệnh càng thêm nặng. 

Đêm ấy, nhân lúc vắng vẻ, cô gái lại đến, nhìn sinh cười mà rằng:

- Chàng thư sinh ngốc, mới không gặp mấy ngày, mà đã hao mòn thế này ư?

Liền lấy thuốc cho uống, Sinh uống vào thấy vị ngọt mà mát, mà thấy tinh thần sảng khoái, bệnh tật thuyên giảm hẳn.

Hỏi rằng:

- Thứ thuốc gì mà thần kỳ đến vậy?

Đáp:

- Thứ này nấu bằng quả la hán, bổ phế thuận tỳ, công hiệu lắm !

Rồi từ biệt mà đi luôn. 

Sinh uống thuốc mấy hôm, trong mình đã khỏe khoắn tươi tỉnh trở lại, đi đứng ăn uống đã bình thường.

Cô gái từ bữa đó cũng không tới nữa.

Sinh thì vào trông ra ngóng, tuyệt vẫn không thấy tăm hơi, muốn đến quán thăm cô gái, song nhớ lại lời dặn, lại chùng chình chả đi.

Một đêm, cô gái tới, bảo sinh:

- Đêm nay đến để từ biệt nhau đây !

Sinh cả kinh, hỏi han, chỉ đáp:

- Thiếp với chàng gặp nhau kiếp này, là bởi tiền duyên. Nay duyên hết, đành xa cách vậy. Gia đình thiếp sắp chuyển đi xa, chắc từ nay không còn gặp lại.

Hỏi đi đâu, cô gái nước mắt tuôn rơi, lắc đầu không nói.

Bèn kéo vào lòng mà vỗ về, đoạn lại đòi ân ái. Cô gái mới mắng yêu rằng:

- Chàng ngốc này, mới ốm sắp chết dậy mà đã đòi ong bướm ư, giữ thân lấy thân đi.

Sinh chỉ cười, chẳng biết làm sao.

Hai người ngồi nói chuyện đến suốt đêm, canh tư, cô gái lại đi, từ đó không trở lại.

Sinh nhiều lúc trong lòng nghĩ đến cô gái, nhớ nhung khôn tả, bèn trái lời, đến quán mà tìm, thì chỉ thấy hoang vắng tiêu điều, không có quán xá chi cả.

Hỏi han láng giềng, đáp rằng không biết, lại tả lại quán như thế, tên tuổi hình dáng cô gái như thế, đáp rằng từ trước tới nay, ở đây chẳng hề có quán xá nào, cũng không hề có ai là Diệp Anh cả.

Sau, đang đi trên đường, sinh gặp một đạo sỹ, tướng mạo phi phàm thoát tục. 

Đạo sỹ gặp sinh đã cười mà rằng:

- Người này thực có duyên với hồ đây !

Sinh cả kinh, liền mời về nhà, kể lại hết chuyện, đoạn hỏi han. Đạo sỹ mới đáp rằng:

- Thế thì quả thực là hồ, không nhầm lẫn đi đâu được.

Hỏi:

- Muốn gặp lại thì phải làm sao?

Đáp:

- Loài này nhiều tài phép, lại biết mê hoặc người, muốn tìm khác chi bắt trăng dưới nước.

Sinh đành chịu phép, không biết làm sao.

Năm Tân Mão, bạn mỗ, vốn có quen với Nguyễn sinh, kể lại chuyện này. Nay xin ghi lại.

Lời bàn:

Thế mới biết, ở đời lắm chuyện lạ lùng. Song việc hồ nữ bán trà, âu cũng là một việc kỳ duyên vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: