Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76-80 (Cầm nghệ - Việc hôn nhân)

Chương 76: Cầm nghệ

Minh Nguyệt quận chúa đến đây, đại bộ phận tiểu thư đều vây quanh nàng, mà Tưởng Dật Hi tuy rằng không cần lấy lòng quận chúa, nhưng thân là chủ nhân gia, quận chúa mới tới, tự nhiên yêu cầu cần hàn huyên vài câu.

Nam Cung Nguyệt cùng Nam Cung Tranh lại không hiếm lạ nịnh bợ vị quận chúa này, nhất thời có chút không hợp nhau, dường như bị vắng vẻ. May mà hai người cũng không thèm để ý.

Các tiểu thư thực mau lại lần nữa ngồi xuống, lại không nghĩ ánh mắt Khúc Gia Nguyệt đột nhiên dừng trên người Nam Cung Tranh, tùy tính nói: "A? Vị tiểu thư này mặt mũi thật xinh đẹp, lại chưa từng gặp qua." Khẩu khí kia là đem Nam Cung Nguyệt hoàn toàn làm lơ.

Tưởng Dật Hi vội vàng cười giới thiệu nói: "Gia Nguyệt muội muội, vị tiểu thư này là Đại tiểu thư Nam Cung phủ, tên một chữ Tranh." Tiếp theo lại giới thiệu Nam Cung Nguyệt, "Còn có vị này chính là muội muội nàng, tên một chữ Nguyệt."

"Nam Cung Tranh?" Khúc Gia Nguyệt không chỉ có xuất thân phi phàm, liền kỹ thuật diễn cũng phi phàm, làm bộ bừng tỉnh đại ngộ khiến người ta nhìn không ra sơ hở, "Chính là Đại tiểu thư nhà ngự sử đại phu Nam Cung đại nhân?"

Trương Dục Sanh vội sấn lại đây, đoạt trước lời Tưởng Dật Hi, ân cần đáp: "Quận chúa, ngài nói đúng rồi."

Khúc Gia Nguyệt quả nhiên làm ra biểu tình như thế, không chút nào bủn xỉn khen: "Quả nhiên như lời biểu ca nói, là một mỹ nhân, xứng là mỹ nhân đệ nhất vương đô!"

Nghe vậy, các tiểu thư đều sửng sốt, ai cũng không nghĩ tới Minh Nguyệt quận chúa sẽ nói như thế.

Minh Nguyệt quận chúa ở vương đô vốn nổi danh tùy hứng, làm theo ý mình. Hai năm trước, Nhị tiểu thư trung thư lệnh gia là được xưng danh mỹ nhân đệ nhất vương đô, có một ngày gặp gỡ vị Minh Nguyệt quận chúa này, lại bị quận chúa châm chọc đối phương còn không xinh đẹp bằng nàng, nơi nào đảm đương nổi danh xứng "Mỹ nhân đệ nhất vương đô". Việc này truyền ra, Nhị tiểu thư trung thư lệnh gia xấu hổ và giận dữ không dám ra cửa, gả đi lúc sau, rốt cuộc không trở lại vương đô. Mà từ đó Minh Nguyệt quận chúa liền được công nhận là mỹ nhân đệ nhất vương đô, ai cũng không dám đoạt đi nổi bật của nàng!

Lại không nghĩ tới, hôm nay Minh Nguyệt quận chúa thế nhưng cam nguyện nhường đi tên tuổi!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Nam Cung Tranh, Nam Cung Tranh xác thật xinh đẹp, cũng xác thật so với Minh Nguyệt quận chúa đẹp hơn vài phần, chính là mấy năm nay, cùng Minh Nguyệt quận chúa cân sức ngang tài, thậm chí càng mỹ cũng không phải không có, lại chưa từng gặp qua biểu hiện của Minh Nguyệt quận chúa như vậy.

Thái độ của Minh Nguyệt quận chúa liệu có phải là thái độ của hoàng gia hay không?

Mọi người đều miên man bất định, nghĩ đến trước đó, Hoàng Hậu tự mình truyền triệu Tô lão phu nhân tiến cung; nghĩ đến Hoàng Hậu phái người ban cho thọ lễ nhân ngày sinh của Tô lão phụ nhân, chẳng lẽ nói Nam Cung gia thật sự chết mà không cương, lại muốn phục hồi lên?

Các nàng suy nghĩ cái gì, Khúc Gia Nguyệt lại không biết. Nàng đột nhiên cười sáng lạn, khóe miệng mang theo một tia ác ý nhàn nhạt, thì thầm với Trương Dục Sanh bên cạnh.

Trương Dục Sanh liên tục gật gật đầu, sau đó vỗ tay làm ra bộ dáng hứng thú, cười nói với Tưởng Dật Hi: "Hi tỷ tỷ, tiểu muội nghe nói ngươi có dao cầm mới, có thể lấy ra để bọn tỷ muội kiến thức một chút được không?"

Lời vừa nói ra, liền có ánh mắt vài tiểu thư sáng lên, vội hỏi: "Cầm kia chính là ' Thiên Toàn '?"

"Lý tiểu thư, nếu tin tức của ta không sai, hẳn chính là ' Thiên Toàn '!" Trương Dục Sanh cười tủm tỉm nhìn Tưởng Dật Hi đáp.

Tức khắc, mọi ánh mắt cực kỳ hâm mộ tập trung trên người Tưởng Dật Hi, Tưởng Dật Hi không hổ là đích nữ thế gia, vinh nhục không kinh mà cười nói: "Nếu đại gia muốn nhìn, ta đây liền gọi người mang tới!" Nói xong, liền phân phó vài câu với nha hoàn áo lục bên người.

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn kia liền thật cẩn thận mang cầm lại đây.

Tưởng Dật Hi tiếp nhận cầm, đem cầm đặt ở trên án. Chỉ thấy dao cầm kia dài ba thước sáu tấc năm phần, lấy tơ tằm chế thành bảy dây cầm đen tranh tranh tỏa sáng, thân cầm chế tạo từ đồng gỗ, mặt cầm nâu mượt mà sáng, vừa thấy liền không phải vật phàm.

Khúc Gia Nguyệt dẫn đầu đi đến trước cầm, tùy ý khảy hai dây huyền cầm, trong miệng khen: "Thân cầm nhẹ nhàng, tiếng đàn réo rắt. Quả nhiên là cầm tốt."

"Thật là cầm tốt!" Trương Dục Sanh tiến lên, "Chỉ tiếc cầm nghệ ta không tốt, bằng không nhất định phải đàn thử một khúc."

Một vị tiểu thư váy áo xanh lá mạ lập tức tiếp lời nói: "Ta nghĩ muốn thử một lần." Nói xong, liền dò hỏi, nhìn về phía Tưởng Dật Hi. Tiểu thư kia trông khoảng 13, 14 tuổi, vóc người trung đẳng, thực tinh tế, tướng mạo thanh lệ, bắt mắt nhất chính là da thịt khi sương tái tuyết của nàng, cười rộ lên mi mắt cong cong, xem ra thập phần làm cho người ta thích.

Tưởng Dật Hi thân là chủ nhân tự nhiên sẽ không tùy tiện cự tuyệt thỉnh cầu của khách nhân, vội vàng nói: "Lý tiểu thư, thỉnh."

Lý tiểu thư vui sướng đang muốn tiến lên, lại bị Khúc Gia Nguyệt gọi lại, "Chậm đã!"

"Không biết quận chúa có gì chỉ giáo?" Lý tiểu thư khó hiểu nhìn về phía Khúc Gia Nguyệt.

"Hôm nay cơ hội khó có được, không bằng người có hứng thú đều đàn thử một khúc, phân cao thấp." Khúc Gia Nguyệt cười duyên, từ cổ tay mình tháo xuống vòng tay chỉ hồng bảo thạch giảo ti, đặt trên án, "Ta thêm chút thưởng, ai thắng, cái vòng này chính là của người đó."

Trương Dục Sanh vội vàng phụ họa: "Chủ ý này của quận chúa thật hay." Các vị tiểu thư khác hai mặt nhìn nhau, cũng không ai lên tiếng phản đối.

Lý tiểu thư làm người rất hào phóng, sảng khoái đáp ứng: "Nếu quận chúa đã nói như vậy, vậy trước hết để ta thả con tép, bắt con tôm." Nói xong, nàng đi đến trước cầm án, đàn lên khúc《 hoa mai tam lộng 》.

Cao thủ xuất ngựa, vừa nghe đã biết bất phàm. Bàn tay trắng nhỏ dài ưu nhã, gảy khắp huyền cầm, tiếng đàn kia giống như không trung cao xa, linh hoạt kỳ ảo, khi thì uyển chuyển nhẹ nhàng, phiêu dật; khi thì giống như làn điệu người, như khóc như tố, tinh tế cảm động......

Nam Cung Nguyệt thầm than Lý tiểu thư có vài phần bản lĩnh, chỉ pháp thành thạo, một khúc 《 hoa mai tam lộng 》 đàn đến lô hỏa thuần thanh.

Lý tiểu thư đàn xong, lại có vài vị tiểu thư khác lục tục lên sân khấu đàn mấy khúc.

Nhưng vì có Lý tiểu thư châu ngọc đàn trước đó, vài vị tiểu thư này có vẻ biểu hiện thường thường.

Vài vị tiểu thư kia cũng không để bụng, các nàng lên sân khấu cũng chỉ là để lộ diện mà thôi.

Khúc Gia Nguyệt thấy Nam Cung Tranh chậm chạp không lên sân khấu, không khỏi có vài phần nóng vội, đột nhiên nhìn về phía Nam Cung Tranh nói: "Nghe nói Đại tiểu thư Nam Cung gia tài mạo song toàn, cầm kỹ càng xuất sắc, không biết bổn quận chúa hôm nay có may mắn được nghe một khúc hay không?"

Mọi người tức khắc lặng im, thầm nghĩ: Thì ra Minh Nguyệt quận chúa làm ra đủ chuyện, chính là chờ đến lúc này a! Một núi không dung hai hổ, xem ra Minh Nguyệt quận chúa xem như đã để bụng Đại tiểu thư Nam Cung gia.

"Quận chúa sở cầu, Tranh không dám chối từ." Nam Cung Tranh chậm rãi đi đến trước cầm án, ngồi xuống, đang chuẩn bị điều chỉnh thử tiếng đàn, Khúc Gia Nguyệt lại nói tiếp.

"Hôm nay bổn quận chúa còn chưa được nghe người nào đàn một khúc 《 Quảng Lăng tán 》, không biết Đại tiểu thư Nam Cung có thể đàn một khúc hay không?" Khúc Gia Nguyệt cười như không cười nhìn Nam Cung Tranh, rõ ràng không có ý tốt.

Nam Cung Nguyệt thầm than, 《 Quảng Lăng tán 》 đối với các nàng hiện tại mà nói, xưng được với người sáng tác nhạc tài cao, Khúc Gia Nguyệt rõ ràng muốn xem Nam Cung Tranh xấu mặt.

"Vốn dĩ quận chúa muốn nghe, Tranh theo lý nên vâng theo, nhưng khúc 《 Quảng Lăng tán 》này quá mức trào dâng, khẳng khái, tràn ngập khí khái mâu sát phạt, lại cùng hội hoa lịch sự tao nhã hôm nay không hợp, chẳng phải cô phụ tâm ý của mấy vị Tưởng tiểu thư hay sao. Tranh vẫn nên đàn một khúc 《 xuất thủy liên 》 đi." Nam Cung Tranh rốt cuộc là đích nữ mà Tô thị tỉ mỉ bồi dưỡng, dăm ba câu tự mình hóa giải nguy cơ.

Nàng ưu nhã ngồi vào trước cầm, điều chỉnh hạ âm sắc, ngay sau đó tay nhẹ nâng, mười ngón tuyết trắng thon dài nhẹ chậm vê huyền cầm, đôi tay luân phiên, quen thuộc kích thích, uyển chuyển tiếng đàn tức khắc từ đầu ngón tay nàng trút xuống mà vang......

Mọi người đã sớm có vài phần tò mò với cầm kỹ của Nam Cung Tranh, đều tập trung tinh thần mà nghe, này vừa nghe, không khỏi đều chìm vào mê đắm...... Thẳng đến khi Nam Cung Tranh đàn xong, nói câu "Bêu xấu" mới hồi phục lại tinh thần.

Khoé miệng Nam Cung Nguyệt vẫn luôn treo ý cười khéo léo, Đại tỷ tỷ này của nàng luôn luôn vậy, ở nơi thích hợp, lựa chọn phong cách cầm khúc mà chính nàng am hiểu nhất, cho nên cũng đặc biệt dễ dàng dung nhập ý cảnh, đem cầm kỹ vốn chỉ bảy tám phần mà làm rạng rỡ thêm một phân.

Nhìn bộ dáng đại gia như si như say, sắc mặt Khúc Gia Nguyệt hết sức khó coi, nàng muốn cho Nam Cung Tranh xấu mặt, mà không phải làm nàng ta nổi bật. Đôi tay nàng đặt phía dưới cái bàn hung hăng mà nắm thành nắm tay, ánh mắt đột nhiên nhắm ngay Tưởng Dật Hi, tức khắc lại có chủ ý.

"Đại tiểu thư Nam Cung quả nhiên có cầm kỹ phi phàm." Khúc Gia Nguyệt nghĩ một đằng mà nói một nẻo, ngược lại nói với Tưởng Dật Hi, "Tưởng đại tiểu thư là chủ nhân của ' Thiên Toàn ', không biết có thể cũng đàn một khúc để bổn quận chúa thưởng thức một chút được không?"

Nam Cung Nguyệt không khỏi nhíu mày, Nam Cung Tranh đã cố gắng nổi bật nhất, vì mặt mũi Nam Cung gia, nhưng hiện tại Khúc Gia Nguyệt lại lôi thêm Tưởng Dật Hi, như vậy liền không ổn. Nếu Nam Cung Tranh đoạt hết nổi bật của chủ nhân gia, đồn đãi ra ngoài, đối với thanh danh có trở ngại, càng quan trọng là, cũng có khả năng khiến Nam Cung phủ cùng Quốc công phủ sinh ra khập khiễng.

Tưởng Dật Hi đương nhiên cũng biết ý tứ trong đó, lại khí định thần nhàn, nói: "Quận chúa nếu muốn nghe Dật Hi đánh đàn, vậy để ngày khác Dật Hi nhất định tự mình tới cửa vì quận chúa đàn một khúc, bất quá hôm nay chỉ sợ là không được."

Sắc mặt Khúc Gia Nguyệt tức khắc đen hơn phân nửa, trước nay chưa có ai dám không nể mặt mũi mình. Nếu là người khác, nàng hiện tại đã trở mặt, nhưng Tưởng Dật Hi dù sao cũng là chất nữ của Hoàng Hậu nương nương, đích trưởng nữ của Ân Quốc công phủ. Nàng không xem mặt sư tăng, cũng phải nhìn mặt Phật, không có khả năng trực tiếp lệnh cho đối phương nhất định phải vì chính mình đàn tấu.

"Hi tỷ tỷ, ngươi không phải vẫn luôn thích đánh đàn nhất sao? Như thế nào hôm nay lại......" Nói xong, nàng cố ý vô tình nhìn liếc qua Nam Cung Tranh, dường như ở trong tối ý bảo Tưởng Dật Hi không thắng nổi.

"Quận chúa đừng có hiểu lầm, Đại tỷ tỷ là bởi tay bị thương, lúc này mới đàn không được cầm." Tưởng Dật Vân vội vàng giải thích, sau đó vẻ mặt áy náy tự trách, "Lại nói tiếp đều là do ta, nếu không phải ta đi đường không cẩn thận, Đại tỷ tỷ vì giữ chặt ta...... Bằng không cũng sẽ không......" Nói đến câu sau, nàng đã xấu hổ đến đỏ cả mặt.

"Thì ra là như thế này." Khúc Gia Nguyệt không biết Tưởng Dật Vân nói lời này là thật hay không, lại chỉ có thể ngượng ngùng, "Các ngươi thật là tỷ muội tình thâm, làm ta ghen tỵ không thôi."

Nói xong, các tiểu thư tại đây cũng khen tặng vài câu, đơn giản nói về tình tỷ muội linh tinh.

Đúng lúc này, Trương Dục Sanh đột nhiên mở miệng: "Nói đến tỷ muội tình thâm, ta thật ra lại nghĩ tới, Nam Cung phủ có hai vị tiểu thư tới, tỷ tỷ lợi hại như vậy, thì muội muội hẳn cũng không kém đi, như thế nào lại không được đàn một khúc?" (.. )

Chương 77: Điệu thấp

Ánh mắt Khúc Gia Nguyệt sáng lên, Nam Cung Tranh đích xác đã trổ hết tài nghệ vô cùng nổi bật, nếu làm muội muội nàng bêu xấu, cũng đủ hạ mặt mũi nàng ta. Tưởng tượng đến đây, tâm tình Khúc Gia Nguyệt tức khắc tốt lên. Nàng nghe nói, Nam Cung Nguyệt kia là thứ mềm yếu không nên thân.

"Đúng vậy, Nam Cung tam tiểu thư không bằng cũng đi lên đàn một khúc." Khúc Gia Nguyệt ẩn giấu trong giọng nói tia hưng phấn. "Không biết vị nào là Nam Cung tam tiểu thư?"

Đốm lửa này xem như cũng đốt tới trên người mình. Nam Cung Nguyệt bất đắc dĩ tiến lên, hành lễ với Khúc Gia Nguyệt, "Gặp qua Minh Nguyệt quận chúa."

Khúc Gia Nguyệt đánh giá trên dưới Nam Cung Nguyệt, định bắt bẻ một phen, màu da ảm đạm, cái đầu thấp bé, chỉ hai mắt này còn tính là sáng ngời, nếu so sánh với Nam Cung Tranh tuyệt sắc thì chính là kém xa. Nàng khinh thường hạ miệng, ngữ khí ngạo mạn phân phó: "Đi, ngươi đi đàn cho bổn quận chúa một khúc đi."

"Vâng," Trên mặt Nam Cung Nguyệt cung kính lên tiếng, "Chỉ là cầm kỹ của ta không tốt, chỉ sợ làm bẩn  lỗ tai của quận chúa." Vẻ mặt nàng ngượng ngùng nói.

Khúc Gia Nguyệt cười nhạo một tiếng, "Đã biết đã biết, ngươi có đàn không tốt, chúng ta cũng sẽ không cười ngươi, chỉ là mấy tiểu thư cùng tùy tiện luận bàn một chút cầm nghệ mà thôi." Trong lòng nói thầm, ta muốn chính là cầm kỹ của ngươi không tốt, càng sai càng tốt.

Nam Cung Nguyệt làm bộ nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi tới ngồi trước cầm án.

Chỉ chốc lát sau, một đầu khúc đơn giản 《 thanh bình điều 》 liền từ đầu ngón tay nàng trút xuống, trong trẻo thư hoãn, lưu sướng dễ nghe, lại đúng quy đúng củ, không công không tội.

Khúc Gia Nguyệt hết sức chăm chú nghe, ý đồ tìm cho ra sai lầm trong đó, định ngay khi khúc nhạc hoàn tất xong, tinh tế bình luận một phen, xem thể diện của Nam Cung Tranh có giữ được không.

Thẳng đến lúc Nam Cung Nguyệt đàn xong, nàng cũng không thể tìm ra chỗ nào không tốt. Khúc đàn này thật sự là quá hợp quy tắc, giống như đầu gỗ cây gậy bắn ra, nói không nên lời không đúng chỗ nào, lại cũng không cách nào đả động người.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể khô cằn phán một câu: "Đúng quy đúng củ, còn ổn."

"Quận chúa tán thưởng." Nam Cung Nguyệt làm bộ kinh sợ nói, "Thần nữ cũng chỉ có khúc này là đàn đến chút thuần thục mà thôi."

Khúc Gia Nguyệt nghe vậy, tức khắc hối hận đến ruột đều xanh, thầm nghĩ: Sớm biết vậy, mình đã chọn khúc khác rồi.

"Ta thật ra lại cảm thấy Nam Cung tam tiểu thư đàn rất khá." Lý cô nương lại vẻ mặt nghiêm túc, "Khúc đơn giản thì đơn giản đàn, nhưng Tam tiểu thư gảy đàn thành thạo, cầm khúc lưu sướng, có thể thấy được đã tốn không ít công phu."

Nam Cung Nguyệt đỏ mặt, bộ dáng ngượng ngùng. "Lý tỷ tỷ quá khen, ta nào có tốt như ngươi nói, cùng Đại tỷ tỷ so sánh thì, ta còn kém xa."

"Thiên phú của ngươi có lẽ so ra kém với Nam Cung đại tiểu thư, nhưng mà cần cù bù thông minh, chỉ cần ngươi nỗ lực, ở mặt cầm nghệ, chưa chắc sẽ không có một phen thành tựu." Lý cô nương nghiêm trang cổ vũ nói.

Nam Cung Nguyệt đỏ mặt cảm tạ, trong lòng lại cảm khái vạn phần. Kiếp trước, cầm kỹ của nàng vốn cũng thường thường, sau mới chậm rãi luyện tập, hiện tại mình chẳng qua chỉ là chiếm tiện nghi của kiếp trước mà thôi!

Trên mặt Nam Cung Tranh mang ý cười, trong lòng lại nghi hoặc: Cầm kỹ của Nguyệt nhi rõ ràng không chỉ như vậy, vì cái gì muốn giấu dốt? Chẳng lẽ là bởi vì sợ Minh Nguyệt quận chúa này?

Lúc này, một vị quản sự ma ma hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi béo tới, cúi người hành lễ với Tưởng Dật Hi: "Đại tiểu thư, bên Phù Dung đình đã chuẩn bị tốt, thế tử phu nhân thỉnh các vị tiểu thư đi uống trà ngắm hoa."

Tưởng Dật Hi cười gật gật đầu, sau đó mời mọi người đi Phù Dung đình. "Phù Dung đình bên kia có hoa phù dung gần đây nở đến độ đẹp nhất, không bằng mọi người cùng ta đi ngắm hoa."

Mọi người đều đồng ý, Tưởng Dật Hi liền đưa mọi người đi, thi thoảng dừng lại, rồi giới thiệu cho các nàng cảnh đẹp trong hoa viên.

Chờ các nàng đến Phù Dung đình cũng là lúc bên trong Phù Dung đình đã dọn xong trà, bàn nhỏ, các loại trái cây điểm tâm.

Vài vị tiểu thư vào trong đình nghỉ ngơi, vài vị khác lại có hứng thú với các màu hoa phù dung, tốp năm tốp ba cùng nhau đàm luận, Nam Cung Tranh cũng trong nhóm này.

Nam Cung Nguyệt mỉm cười ngồi trong đình, nhìn Nam Cung Tranh thành thạo cùng vài vị tiểu thư nói chuyện với nhau, tâm tư cực kỳ phức tạp, việc Nam Cung Tranh sốt ruột nghĩ muốn dung nhập vào vòng quyền quý bên trong vương đô, thật không biết đến tột cùng là tốt hay là xấu!

Đúng lúc này, có hai nha hoàn lần lượt tiến vào trong đình, sau đó dâng trà cho các tiểu thư.

Nam Cung Nguyệt nâng chung trà lên, nước trà màu xanh trong, uống thử một ngụm, vẫn còn lưu hương, bất tri bất giác đã uống hết một ly.

Một bên nha hoàn vội vàng linh hoạt rót trà cho Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Nguyệt hơi hơi mỉm cười, lại uống tiếp một ly.

Nha hoàn đang định rót tiếp ly nữa cho Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Nguyệt lại ngượng ngùng lên tiếng: "Vị tỷ tỷ này, xin hỏi tịnh phòng ở đâu, ta muốn đi thay quần áo."

Nha hoàn sửng sốt, vội vàng buông ấm trà trong tay, nhỏ giọng nói: "Nam Cung tiểu thư, mời đi theo nô tỳ."

Nam Cung Nguyệt gật gật đầu, sau đó mang Ý Mai theo nha hoàn kia rời đi Phù Dung đình.

Tịnh phòng cách hoa viên cũng không xa, lúc này bên trong đã đốt đàn hương, cả phòng tràn ngập mùi hương, Ý Mai đi vào bên trong xem xét một phen, thấy không ai lúc này mới thỉnh Nam Cung Nguyệt đi vào.

Chờ lúc Nam Cung Nguyệt ra ngoài, phát hiện ngoài cửa đã nhiều thêm một người, đó là Lệ ma ma bên người phu nhân Ân quốc công.

Lệ ma ma thấy Nam Cung Nguyệt đi ra, khom người hành lễ. "Gặp qua Nam Cung tam tiểu thư."

"Ma ma miễn lễ." Nam Cung Nguyệt vội vàng nói, "Ma ma như thế nào lại tới nơi này?"

Lệ ma ma biểu tình cung kính, "Lão phu nhân muốn gặp tiểu thư."

Nam Cung Nguyệt gật đầu: "Vậy làm phiền ma ma dẫn đường."

Nam Cung Nguyệt mang theo Ý Mai, một đường cùng Lệ ma ma đi qua một con đường đá nhỏ, qua một cửa ngách, đi tới một gian sương phòng.

Trong sương phòng, phu nhân Ân quốc công đang ngồi ngay ngắn trên đầu giường La Hán, thế tử phu nhân hầu hạ ở một bên.

Nam Cung Nguyệt uốn gối hành lễ: "Gặp qua phu nhân Ân quốc công, thế tử phu nhân."

Thế tử phu nhân vội bước đến, nâng Nam Cung Nguyệt dậy, cười nói: "Không cần đa lễ, Nam Cung tam tiểu thư." Tiếp theo, nàng biểu tình thân thiết, "Không biết tam tiểu thư chơi có vui vẻ? Nếu có chỗ nào chưa tiếp đón chu toàn, còn thỉnh Nam Cung tam tiểu thư bao dung."

"Thế tử phu nhân khách khí." Nam Cung Nguyệt vội vàng nói, "Trong phủ chiếu cố chu đáo, Tưởng đại tiểu thư càng cực kỳ hiền lành. Các tiểu thư đều dạo chơi thật sự tận hứng."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Thế tử phu nhân cười gật gật đầu, hiển nhiên đối với câu trả lời của Nam Cung Nguyệt thực vừa lòng.

Lúc này, phu nhân Ân quốc công lại dùng vẻ mặt uy nghiêm nói với nha hoàn bà tử trong sương phòng: "Ta cùng với Nam Cung tam tiểu thư có việc muốn nói, các ngươi trước lui xuống đi."

Nô tỳ trong Ân Quốc công phủ đều được huấn luyện rất tốt, đồng thanh "Vâng" liền hành lễ rồi lui ra ngoài. Chỉ có Ý Mai đứng ở tại chỗ, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Nguyệt hướng về phía Ý Mai gật gật đầu: "Ngươi cũng lui ra đi." Ý Mai lúc này mới lui xuống.

Giờ này, trong sương phòng chỉ còn lại phu nhân Ân quốc công, thế tử phu nhân cùng Nam Cung Nguyệt.

Vẻ mặt phu nhân Ân quốc công hiền lành, vẫy vẫy tay với Nam Cung Nguyệt, "Hài tử ngoan, đến chỗ ta này."

Nam Cung Nguyệt lên tiếng, tự nhiên hào phóng đi tới trước mặt phu nhân Ân quốc công, uốn gối hành lễ: "Thỉnh an Ân quốc công phu nhân."

"Hài tử ngoan, không cần đa lễ." Ân quốc công phu nhân một phen kéo lại tay Nam Cung Nguyệt, sau đó nhẹ giọng hỏi, "Lần này cố ý kêu ngươi lại đây là ý tứ của Hoàng Hậu nương nương......"

Nam Cung Nguyệt thầm than, quả nhiên! Hội ngắm hoa này bất quá chỉ là trò ngụy trang, Ân Quốc công phủ lấy danh nghĩa hội ngắm hoa để mời nàng nhập phủ, hẳn chính là vì bệnh của Ngũ hoàng tử. Rốt cuộc nếu Hoàng Hậu thường triệu mình tiến cung, chỉ sợ sẽ khiến cho người ta có tâm hoài nghi cùng cảnh giác —— phía sau mình có ngoại tổ phụ là thần y Lâm Tịnh Trần, bên người Hoàng Hậu có ma ốm Ngũ hoàng tử, hai người nếu ghé vào cùng nhau, quan hệ ở giữa liền rõ như ban ngày!

Nghĩ cũng đúng, bởi vì điều này, Hoàng Hậu mới có thể uỷ thác nhà mẹ đẻ nàng làm chuyện này, cho nên mới có cái gọi là hội ngắm hoa lần này!

Tâm tư trăm chuyển, Nam Cung Nguyệt làm ra bộ dáng kinh sợ, cung kính hành lễ, hỏi: "Không biết nương nương có gì phân phó?"

Ân quốc công phu nhân thân thiết kéo Nam Cung Nguyệt đến bên người ngồi xuống, lại nói: "Hoàng Hậu nương nương muốn biết ngoại tổ phụ ngươi hiện tại có tin tức gì chưa?"

"Hồi phu nhân," Nam Cung Nguyệt áy náy nhìn về phía Ân quốc công phu nhân, nhẹ giọng nói, "Ngoại tổ phụ từ trước đến nay thích vân du thiên hạ, không người biết được hành tung hắn, Nguyệt nhi đã viết thư từ cho cữu cữu, đáng tiếc trước mắt còn chưa thể liên hệ đến ngoại tổ phụ."

Nghe đến đó, Ân quốc công phu nhân cùng thế tử phu nhân không khỏi có chút thất vọng.

"Bất quá......" Nam Cung Nguyệt có chút chần chờ nhìn Ân quốc công phu nhân cùng thế tử phu nhân, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Ân quốc công phu nhân tất nhiên đã phát hiện, cho rằng Nam Cung Nguyệt là biết chút hành tung của ngoại tổ phụ nàng, lại bởi không dám xác định cho nên không dám mở miệng, liền vội vàng hỏi: "Nam Cung tam tiểu thư, có vấn đề gì, ngươi muốn nói cứ nói thẳng."

Nam Cung Nguyệt chờ chính là những lời này! Lập tức liền mở miệng nói: "Lúc trước, Nguyệt nhi có gặp mặt Hoàng Hậu nương nương, cũng từng cùng nương nương nói qua, Nguyệt nhi từng đi theo bên người ngoại tổ phụ học qua y thuật, cho nên đối với y thuật cũng thông hiểu nhiều điều, chứng bệnh của Ngũ hoàng tử, Nguyệt nhi cũng từng xem qua bút ký khi ngoại tổ phụ làm nghề y, thấy cực kỳ tương tự ca bệnh."

Ân quốc công phu nhân gật gật đầu, "Chuyện này ta có nghe nương nương nói đến."

Nam Cung Nguyệt lại nói tiếp: "Từ lần đó tiến cung, Nguyệt nhi ở nhà lại cẩn thận nghiên cứu bút ký hành nghề y cùng sách y của ngoại tổ phụ, Nguyệt nhi tin tưởng bệnh cũng không khó trị."

"Ý của ngươi là......" Ân quốc công phu nhân có chút động dung.

"Loại này bệnh, Nguyệt nhi cũng có thể trị!" Nam Cung Nguyệt tự tin quả quyết nói, trong nháy mắt, hai tròng mắt sáng ngời phát ra một loại thần thái làm người ta không dám nhìn thẳng.

Ân quốc công phu nhân không khỏi im lặng, trong lòng còn chần chờ.

Chuyện này cũng không thể trách Ân quốc công phu nhân đối với Nam Cung Nguyệt không tín nhiệm, Nam Cung Nguyệt hiện giờ chỉ có chín tuổi, ai đều sẽ không tin được một tiểu cô nương năm ấy mới chín tuổi có thể trị được loại bệnh mà vô số thái y, thần y đều trị không hết, cho dù ngoại tổ phụ nàng là thần y Lâm Tịnh Trần!

Tuy Ân quốc công phu nhân hoài nghi y thuật của Nam Cung Nguyệt, lại không có từ chối thẳng, mà là nói: "Ta sẽ đem lời này truyền lại cho Hoàng Hậu nương nương, Nam Cung tam tiểu thư, cũng hy vọng ngươi có thể mau chóng liên hệ với ngoại tổ phụ ngươi. Nếu có thể trị được bệnh cho Ngũ hoàng tử, Hoàng Hậu nương nương tuyệt đối sẽ không bạc đãi hai nhà các ngươi."

Nam Cung Nguyệt cũng không trông cậy việc đối phương sẽ lập tức liền tin tưởng chính mình, ngược lại cũng không có thất vọng, vội nói: "Một khi có tin tức của ngoại tổ phụ, Nguyệt nhi chắc chắn sẽ lập tức thông tri lão phu nhân, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của Hoàng Hậu nương nương." (.. )

Chương 78: Nhục nhã

Ân quốc công phu nhân gật gật đầu, "Vậy phiền Nam Cung tam tiểu thư, để tránh người khác hoài nghi, ta cũng không thể lưu tiểu thư ở lại lâu." Nói xong, nàng hướng về phía thế tử phu nhân nói, "Ngươi phái người đưa Nam Cung tam tiểu thư trở về."

Thế tử phu nhân vội vàng đáp lời: "Vâng."

"Vậy Nguyệt nhi liền cáo từ." Nam Cung Nguyệt đối với Ân quốc công phu nhân hành lễ, đang muốn rời đi, lại thấy đột nhiên sắc mặt Ân quốc công phu nhân trắng bệch, mặt lộ ra vẻ thống khổ.

"Phu nhân......" Nam Cung Nguyệt đang muốn hỏi nàng có cảm thấy không khoẻ hay không, đã thấy thân thể đối phương hơi hơi lay động, tiếp theo liền cứng đờ ngã xuống giường La Hán.

"Mẫu thân! Mẫu thân!" Thế tử phu nhân khẩn trương tiến lên xem xét tình trạng của Ân quốc công phu nhân, cũng quay đầu lại đối với người bên ngoài sương phòng cao giọng hô, "Người tới, mau tới!" Chỉ thấy Ân quốc công phu nhân đang nằm nghiêng trên giường La Hán, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi hơi hơi phát tím, hô hấp rất nhỏ, không nhìn kỹ cơ hồ tưởng không còn thở.

Bốn nha hoàn vội vàng từ bên ngoài chạy vào, vừa thấy Ân quốc công phu nhân ngã vào giường La Hán, đều hoa dung thất sắc.

Thế tử phu nhân đã gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, vội vàng nói: "Mau đi thỉnh thái y! Mau!"

"Vâng, thế tử phu nhân!"

Một nha hoàn vội vàng chạy đi, hai nha hoàn khác vội vàng đến trước giường La Hán đợi mệnh, còn có một nha hoàn lưu tại ngoài cửa chờ.

"Để nàng nằm thẳng lại."

Trong lúc hỗn loạn, thanh âm Nam Cung Nguyệt có vẻ bình tĩnh, minh xác.

Hai nha hoàn theo bản năng nghe theo chỉ thị của Nam Cung Nguyệt, đặt Ân quốc công phu nhân nằm ngửa trên giường La Hán.

"Các ngươi thối lui một chút, để phu nhân có nhiều không khí hơn." Nam Cung Nguyệt một bên nói, một bên đã mở ra một túi nhỏ trên tay, bên trong là mười cây ngân châm đang tranh tranh tỏa sáng.

"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Thế tử phu nhân kinh hoảng hô nhỏ nói, cũng đã không kịp ngăn cản Nam Cung Nguyệt, chỉ thấy bàn tay nàng mềm uyển chuyển, trong chớp mắt, đã trát trên đầu Ân quốc công phu nhân mười cây ngân châm, tốc độ kia mau đến cơ hồ hình thành một mảnh tàn ảnh, thủ thế càng tuyệt đẹp đến không thể tưởng tượng.

Thấy thế, thế tử phu nhân sợ tới mức không dám chạm vào Ân quốc công phu nhân một chút, e sợ không cẩn thận sẽ làm bị thương tới nàng.

"Ngươi...... Lớn mật! Còn không mau......" Nàng đã hoảng đến nói không thành câu, đúng lúc này, lại nghe Ân quốc công phu nhân ưm một tiếng, lông mi giật giật.

Một tiểu nha hoàn lập tức hô lên: "Phu nhân tỉnh! Phu nhân tỉnh!"

Nghe vậy, lực chú ý của thế tử phu nhân lập tức bị hấp dẫn qua, cẩn thận ghé sát vào Ân quốc công phu nhân, "Mẫu thân, ngươi cảm thấy như thế nào? Con dâu đã phái người đi thỉnh thái y!"

Ân quốc công phu nhân đã hoàn toàn mở mắt, chỉ là đôi mắt nhìn còn có chút hỗn độn, phảng phất không biết chính mình đang ở nơi nào. Mày nàng hơi chau, lộ ra tia đau đớn, nâng tay phải như muốn đỡ trán.

"Phu nhân, thỉnh đừng động." Nam Cung Nguyệt vội vàng đè lại tay nàng, lại phân phó hai nha hoàn, "Cẩn thận đỡ phu nhân lên."

Thấy Nam Cung Nguyệt cứu tỉnh Ân quốc công phu nhân, hai nha hoàn kia tất nhiên nghe theo mệnh lệnh của nàng, thật cẩn thận nâng dậy Ân quốc công phu nhân, không dám đụng vào ngân châm trên đầu nàng.

"Phu nhân, ngươi còn nhớ rõ vừa mới đã xảy ra cái gì sao?" Nam Cung Nguyệt nhìn đôi mắt nàng hỏi.

Lúc này, đôi mắt của Ân quốc công phu nhân trở nên thanh minh một chút, không quá xác định mà nói: "Ta...... Hình như là té xỉu?"

"Không sai." Nam Cung Nguyệt gật gật đầu, "Phu nhân, thỉnh đừng động, ta giúp ngươi đem ngân châm gỡ xuống." Nói xong, nàng giơ tay lên, lưu loát vòng quanh nửa vòng phần đầu Ân quốc công phu nhân, liền gỡ xuống những ngân châm đó. Một màn này khiến thế tử phu nhân cùng bọn nha hoàn đều trợn mắt há hốc mồm.

"Mẫu thân, ngài vừa rồi té xỉu, là Nam Cung tam tiểu thư cứu tỉnh ngài." Thế tử phu nhân vội vàng lại nói.

Ân quốc công phu nhân kinh ngạc nhìn Nam Cung Nguyệt, không nghĩ tới nàng còn tuổi nhỏ thế nhưng có y thuật như vậy. "Nam Cung tam tiểu thư, thật đa tạ ngươi."

"Phu nhân không cần khách khí, đây là việc mà y giả hẳn nên làm." Nam Cung Nguyệt khéo léo ứng đối, tiếp theo hỏi, "Phu nhân, đây là do chứng đau đầu đã lâu? Nhưng đã từng mời thái y chưa?" Nàng đột nhiên nhớ tới kiếp trước, sau khi trở thành Tam hoàng tử phi, vì phụ tá nghiệp lớn của Hàn Lăng Phú, nàng từng ý đồ cùng nữ quyến các phủ nhà quyền quý, đại thần trong triều xây dựng quan hệ tốt, âm thầm thu thập tin tức về các nữ quyến. Nàng nhớ rõ Ân quốc công phu nhân có chứng bệnh đau đầu đặc biệt lợi hại, các thái y trong cung đều bó tay không biện pháp.

Nếu nàng có thể trị được tật này của Ân quốc công phu nhân, như vậy rất có thể sẽ có cơ hội được tự mình trị liệu cho Ngũ hoàng tử.

Ân quốc công phu nhân sửng sốt, mình bị chứng đau đầu đã lâu, trong phủ tuy đã truyền khắp, nhưng lại chưa từng truyền ra bên ngoài, nói cách khác Nam Cung Nguyệt là nhờ chính bản lĩnh của mình nhìn ra?

Nghĩ đến đây, nàng một mặt đối với y thuật của Nam Cung Nguyệt có điểm tin tưởng, về mặt khác đối với y thuật của ngoại tổ phụ Nam Cung Nguyệt, Lâm Tịnh Trần càng thêm chờ mong, ngoại tôn nữ học điểm da lông đã như thế, càng đừng nói là bản thân hắn!

Trong mắt nàng toát ra một tia hy vọng, đáp: "Thỉnh qua thái y, đáng tiếc cũng không thể giảm bớt bệnh tình."

Nam Cung Nguyệt ôn nhu nói: "Ngoại tổ phụ đã từng dạy ta một bộ pháp mát xa phần đầu, phu nhân nếu tin được, có thể hay không để ta thử một lần?"

Nghĩ đến vừa rồi ngay cả châm đều ăn, lại có cái gì không thể nếm thử, Ân quốc công phu nhân vội gật gật đầu: "Vậy làm phiền Nam Cung tam tiểu thư."

Nam Cung Nguyệt đi tới phía sau Ân quốc công phu nhân, tiếp theo liền bắt đầu mát xa phần đầu nàng. Động tác cực kỳ đơn giản, minh xác, chỉ là ấn vài đường trên phần đầu......

Chốc lát sau, Ân quốc công phu nhân liền cảm giác chứng đau đầu lâu nay cư nhiên đã giảm bớt. Nàng ngạc nhiên cực kỳ, kích động hỏi: "Hài tử ngoan, ngươi đây là làm như thế nào vậy?"

Vừa mới nãy, Nam Cung Nguyệt mát xa mấy chỗ kia, đều là những chỗ mà ngày thường nha hoàn bên người nàng cũng có ấn qua, nhưng lại chưa bao giờ đạt tới hiệu quả thần kỳ như vậy.

Nam Cung Nguyệt cười cười, nói: "Mặc dù đều là mát xa phần đầu, nhưng lực đạo bất đồng, thời gian ấn cũng bất đồng, vì thế sinh ra hiệu quả cũng có điều bất đồng. Đây là do ông ngoại ta truyền thụ lại thủ pháp mát xa, hiệu quả so với mát xa bình thường hơn không ít."

Ân quốc công phu nhân kinh ngạc cảm thán: "Lâm thần y thật là tài giỏi!"

"Nguyệt nhi thay mặt ngoại tổ phụ cảm tạ phu nhân khích lệ!" Nam Cung Nguyệt tiếp tục giúp Ân quốc công phu nhân mát xa, "Tuy rằng mát xa hữu hiệu, nhưng một lần là không đủ. Nếu phu nhân đồng ý, ta có thể đem bộ thủ pháp này truyền thụ cho nha hoàn của phu nhân, để các nàng mỗi ngày hai lần ấn cho phu nhân, tin tưởng chứng đau đầu sẽ dần dần giảm bớt."

Lúc này, Ân quốc công phu nhân đã thôi đoạn hưng phấn kinh ngạc, nhìn Nam Cung Nguyệt tuổi nhỏ, trong lòng lại không khỏi còn vài phần hoài nghi, chứng đau đầu này chính là bệnh cũ mười mấy năm, vô số danh y cũng chưa thể trị khỏi. Nam Cung Nguyệt còn nhỏ tuổi, tuy may mắn cứu tỉnh mình, nhưng thật sự có phương pháp chữa khỏi chứng đau đầu của mình sao?

Nam Cung Nguyệt tất nhiên minh bạch Ân quốc công phu nhân không có khả năng hoàn toàn tin tưởng y thuật của nàng, nhưng chỉ cần đối phương nguyện ý để mình làm thử, như vậy là đủ rồi. Bởi vậy, sau khi nàng truyền dạy lại hai nha hoàn xong, liền đối với Ân quốc công phu nhân tinh tế dặn dò: "Phu nhân ngày thường phải chú ý thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ngàn vạn không thể thức đêm quá mức mệt nhọc, không thể ưu tư lao tâm, đừng tức giận sinh khí......"

Ân quốc công phu nhân tuy rằng còn có vài phần hoài nghi y thuật của Nam Cung Nguyệt, nhưng thấy vẻ mặt Nam Cung Nguyệt nghiêm túc dặn dò chính mình, không khỏi có vài phần cảm động, trong lòng ẩn ẩn có vài tia chờ mong, nói không chừng thật có thể chữa khỏi đâu?

Đúng lúc này, một nha hoàn mặc áo ngoài xanh lá vội vàng quỳ trên mặt đất bẩm báo: "Phu nhân, thế tử phu nhân, thái y đã vào nhị môn, lập tức liền tới đây."

Tuy rằng chính mình tạm thời không có việc gì, nhưng Ân quốc công phu nhân vẫn tính toán để thái y xem qua, vì thế nói: "Tịch Ảnh, ngươi đi dẫn thái y tiến vào, không cần lộ ra, miễn cho nhiễu loạn khách khứa hôm nay." Nàng ngụ ý kỳ thật chính là tạm thời không cần quấy nhiễu 3 tỷ muội Tưởng Dật Hi trong hoa viên.

Trong lòng Thế tử phu nhân tất nhiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôm nay là ngày nữ nhi tổ chức hội ngắm hoa, nếu cuối cùng tan rã trong không vui, khó tránh khỏi có chút không tốt đẹp.

Chuyện nên làm đã làm xong xuôi, Nam Cung Nguyệt cũng không nghĩ lưu lại nơi này cùng thái y tham gia thảo luận y thuật gì, liền uốn gối hành lễ, cáo từ: "Phu nhân, thế tử phu nhân, vậy Nguyệt nhi liền cáo lui trước."

"Vân Trụy, đưa Nam Cung tam tiểu thư trở lại hoa viên."

"Vâng, thế tử phu nhân."

Nha hoàn Vân Truỵ lúc trước dẫn các nàng đi tịnh phòng, lần này lại tiếp tục dẫn đường, Nam Cung Nguyệt mang theo Ý Mai trở về hoa viên gần Phù Dung đình.

Khúc Gia Nguyệt mắt sắc phát hiện Nam Cung Nguyệt từ nơi xa đi tới, cố ý cất cao giọng hỏi: "Nam Cung tam tiểu thư vừa mới đi đâu vậy?"

Các tiểu thư khác vừa nghe, ánh mắt động tác nhất trí dừng trên người Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Tranh lúc này mới phát hiện Nam Cung Nguyệt không biết từ khi nào rời khỏi hoa viên, vội vàng đi qua, trong mắt dấu không được vẻ lo lắng. Minh Nguyệt quận chúa này lúc trước vẫn luôn tìm mình gây phiền toái, hiện tại không lẽ dời đi đối tượng, muốn ra tay với Nguyệt nhi đi?

Mặt Nam Cung Nguyệt lộ vẻ ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Trách ta mê rượu, uống nhiều vài chén, vừa mới rồi ta đi thay quần áo."

Thì ra người ta chỉ là đi thay quần áo. Khúc Gia Nguyệt tức khắc cảm thấy có chút không vui, thẹn quá thành giận mà quay đầu "Hừ" một tiếng, "Lười người c** đái nhiều." Nàng nói lời này cực nhỏ, nhưng các tiểu thư chung quanh hoặc nhiều hoặc ít vẫn nghe thấy.

Các tiểu thư tuy thấy lời nói của Minh Nguyệt quận chúa thật thô tục, lại ngại thân phận của nàng, chỉ nghe thôi chứ không làm gì được.

Nam Cung Tranh nghe xong sắc mặt đỏ lên, nhưng nàng cũng không thể vì những lời này mà cùng Minh Nguyệt quận chúa lý luận, việc này nếu nháo lớn, lan truyền ra ngoài càng không dễ nghe.

Nam Cung Nguyệt co quắp cúi đầu.

Động tác này của nàng ở trong mắt các tiểu thư, chính là đang bị Minh Nguyệt quận chúa nói đến xấu hổ không dám ngẩng đầu, không khỏi có vài phần đồng tình với hai tỷ muội Nam Cung phủ. Hai tỷ muội thật là xui xẻo tám kiếp, gặp gỡ Minh Nguyệt quận chúa chuyên đi sinh sự này.

Lại nói Minh Nguyệt quận chúa nói chuyện cũng không suy nghĩ trước sau, chỉ nhất thời thống khoái, lại không nghĩ tới những lời nàng nói hôm nay với Nam Cung tam tiểu thư, một khi truyền ra, chính là tổn hại người lại tổn hại mình.

Không khí trở nên xấu hổ, vừa lúc có quản sự ma ma tới tìm Tưởng Dật Hi: "Đại tiểu thư, yến hội đã chuẩn bị tốt, có thể thỉnh các vị tiểu thư đi dùng bữa."

Các tiểu thư lúc này mới phát giác, thì ra bất tri bất giác đã tới thời gian cơm trưa rồi. (.. )

Chương 79: Ăn mệt

Tưởng Dật Hi vội vàng tiếp đón khách nhân đến phòng khách dùng bữa.

Chờ tới phòng khách, các tiểu thư khách sáo một phen xong, liền theo vị trí chủ yếu và thứ yếu lần lượt ngồi xuống, bảy tám nha hoàn cúi đầu, bưng lên nước trà, trái cây điểm tâm cùng vài món ngon, cũng chia thức ăn luôn cho các tiểu thư ở đây.

Trong lúc nhất thời, phòng khách an tĩnh cực kỳ, chỉ ngẫu nhiên có tiếng chén đũa va chạm phát ra rất nhỏ.
......

Nhưng không lâu, biểu tình mọi người liền quái dị rồi liên tiếp nhìn về phía Khúc Gia Nguyệt.

Minh Nguyệt quận chúa hình như đã ba lần rời đi yến hội.

Nếu nhớ không lầm, Minh Nguyệt quận chúa hình như vừa vào tiệc, đã uống 3 chén nước trà, sau đó đi một chuyến tịnh phòng.

Đồ ăn vừa lên xong, nàng hình như lại uống nước trà, sau đó đi tiếp một lần tịnh phòng.

Hiện tại đã là lần thứ ba!

Chẳng lẽ là đồ ăn cùng nước trà có vấn đề?

Nhưng thấy sắc mặt Minh Nguyệt quận chúa hồng nhuận, không giống bộ dáng ăn phải đồ tồi.

Chẳng lẽ thật ứng chính câu nói mà nàng ta vừa mới nói kia —— lười người c** đái nhiều?

Tưởng tượng đến đây, các tiểu thư đều không khỏi cảm thấy buồn cười, lại không dám biểu hiện ra một phân, e sợ đắc tội quận chúa đại nhân lòng dạ hẹp hòi, tính cách kiều man này.

Lúc này, Khúc Gia Nguyệt cũng có nỗi khổ không nói nên lời, cũng không biết chuyện là như thế nào, mình mới vừa ngồi xuống yến hội liền cảm thấy khát nước, cứ thế liên tiếp uống 3 chén nước trà, chạy một lần tịnh phòng.

Trở lại yến hội, không ăn mấy miếng đồ ăn, lại khát nước, uống nước trà xong, lại cảm thấy khó nhịn, đành phải lại đi một lần.

Nàng hoài nghi có thể là nước trà, ẩm thực hoặc là đồ ăn có vấn đề. Lại một lần trở lại yến hội, liền bảo nha hoàn tâm phúc của mình nhìn chằm chằm, thay đổi đồ ăn, không uống nước trà, khát nước, liền ăn chút trái cây, ăn đồ ăn cũng là những món người khác đã hạ đũa, mình đã đủ cẩn thận, lại không nghĩ rằng cảm giác khó tả kia lại tới nữa, thật sự không thể nhịn được nữa đành phải lại đi vệ sinh một lần.

Khúc Gia Nguyệt buồn bực cực kỳ, người khác đều không có việc gì, mà nàng liên tiếp chạy ba lần tịnh phòng. Nếu đau bụng còn có thể tìm Ân Quốc công phủ lý luận, nhưng lại chỉ vì mắc tiểu nhiều lần đi tịnh phòng mà tìm Ân Quốc công phủ lý luận, lan truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người ta cười rớt răng hàm?

Chẳng lẽ là thân thể của mình xảy ra vấn đề, còn nhỏ tuổi đã mắc phải tật xấu đi tiểu nhiều? Trong lòng Khúc Gia Nguyệt lo sợ bất an, rốt cuộc không còn tâm tư lưu lại Ân Quốc công phủ dùng bữa, vội vàng cáo từ.

Nam Cung Nguyệt ưu nhã lấy khăn xoa xoa miệng, dấu đi ý cười nơi khóe miệng.

Khúc Gia Nguyệt liên tiếp mắc tiểu, là do nàng động tay chân, làm Khúc Gia Nguyệt đóng vai hề, cũng coi như vì chính mình xả giận.

Đến nỗi có thể bị người phát hiện hay không, Nam Cung Nguyệt thực tự tin, cho dù Khúc Gia Nguyệt tìm tới đại phu, đại phu cũng sẽ đúng sự thật mà nói cho nàng, tật xấu gì đều không có, thân thể khỏe mạnh thật sự.

Mà bệnh trạng đi tiểu nhiều này, chỉ cần Khúc Gia Nguyệt đi vào tịnh phòng vài ba lần nữa, tự nhiên sẽ biến mất, chứng cứ gì cũng không lưu lại!

Ăn cơm xong, tiểu thư các phủ liền lục tục cáo từ rời đi. Đến Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt, trước khi đi, Tưởng Dật Hi giao cho các nàng một cái hộp gấm, trong đó đúng là vòng tay giảo ti bảo thạch hồng mà lúc ấy Minh Nguyệt quận chúa Khúc Gia Nguyệt đặt trên án cầm.

Tưởng Dật Hi đưa tiễn khách nhân xong, liền mang theo nha hoàn bên người đi chính phòng gặp Ân quốc công phu nhân cùng thế tử phu nhân.

"Tổ mẫu an, mẫu thân an." Tưởng Dật Hi uốn gối hành lễ.

Thế tử phu nhân vừa thấy nữ nhi mình, tươi cười rạng rỡ, "Hi nhi tới đây, hôm nay hết thảy có thuận lợi?"

"Hết thảy cũng được, chỉ là Minh Nguyệt quận chúa......" Nhớ tới Khúc Gia Nguyệt liên tiếp đi nhà xí, Tưởng Dật Hi không khỏi có chút chần chờ.

Khoé miệng Thế tử phu nhân hơi kiều, nói: "Con ta yên tâm, Minh Nguyệt quận chúa nếu lúc ấy không nói gì, về sau cũng sẽ không nói." Lại không phải do ăn đồ hỏng ảnh hưởng đến thân thể, nói cũng không có lý. Bất quá nàng vẫn khá tò mò, Minh Nguyệt quận chúa vì cái gì sẽ đột nhiên...... Là do thân thể, hay là do có người làm cái gì?

Ngẫm lại, lại cảm thấy không có khả năng, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn tại hội ngắm hoa, nàng đã âm thầm bố trí không ít tay chân, gắt gao nhìn chằm chằm các khách nhân.

"Hi nhi, cảm thấy Nam Cung tam tiểu thư như thế nào?" Ân quốc công phu nhân vẫy vẫy tay, đem Tưởng Dật Hi gọi đến trước mặt mình hỏi.

"Cháu gái cảm thấy Nam Cung tam tiểu thư có tính tình dịu ngoan, rất có thế gia phong phạm, mặc dù lúc ấy Minh Nguyệt quận chúa nói ra ác ngôn như thế, cũng không thấy nàng tức giận......" Tưởng Dật Hi lời dịu dàng nói.

Ân quốc công phu nhân lắc lắc đầu, "Hi nhi, ngươi chỉ nhìn đến mặt ngoài sự tình...... Bất quá nàng hiểu được thu liễm mũi nhọn, thật sự đáng quý." Nhớ tới trước đó Nam Cung Nguyệt ở trước mặt mình biểu hiện ra tự tin cường đại, nàng có loại cảm giác, cảm thấy Nam Cung Nguyệt ở hội ngắm hoa có lẽ đang ẩn tàng mũi nhọn.

**◆**

Mà bên kia, xe ngựa chở Nam Cung Nguyệt cùng Nam Cung Tranh đang trên đường hồi phủ, lại gặp chuyện ngoài ý muốn.

"Hu ——"

Bên ngoài xa phu đột nhiên kêu la giữ chặt ngựa, con ngựa hí vang không thôi, mặt sau thùng xe kịch liệt xóc nảy, đến mức hai vị tiểu thư bên trong thiếu chút nữa ngã ngồi, may mắn đều kịp thời đỡ tay.

Nam Cung Tranh cho nha hoàn Thư Hương một ánh mắt, Thư Hương lập tức minh bạch, đang muốn giương giọng hỏi xa phu xảy ra chuyện gì, lại nghe xa phu tức giận đối với người nào đó reo lên: "Uy, tiểu tử thúi, ngươi làm gì lại chắn đường?"

Một thiếu niên lạnh lùng nói: "Ngươi không thấy vị lão bá này đang tìm đồ vật ở trên phố sao?"

Thanh âm này...... Nam Cung Nguyệt không khỏi như suy tư, cùng Ý Mai trao đổi ánh mắt.

"Ta lại không đâm phải vị lão bá này!" Xa phu đã tức giận lại cảm thấy oan uổng, "Ta đi bên này, hắn tìm bên kia, hai bên không liên quan......" Trong lòng hắn cũng hết sức ủy khuất, hắn hành sự bất lực, không chuẩn giờ hồi phủ liền khó giữ được.

"Ngươi tuy không đâm vị lão bá này, nhưng có khả năng làm xe ngựa đạp hư đồ vật bị mất của lão bá!" Thiếu niên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Nam Cung Nguyệt xoa xoa ấn đường, đối với Ý Mai nói: "Ý Mai, ngươi đi ra ngoài nhìn xem...... Hoặc là cho mấy lượng bạc rồi đuổi đi."

"Vâng!" Ý Mai lập tức lĩnh mệnh xuống xe ngựa, tiếp theo, liền nghe được thanh âm xa phu kinh sợ truyền đến: "Ý Mai cô nương, ngươi như thế nào ra tới?"

Ý Mai dịu dàng có lễ mà nói với xa phu: "A Bổn ca, vị tiểu công tử này nói cũng không phải không có lý, ngươi chờ một chút." Tiếp theo tựa hồ tránh ra vài bước, lại nói, "Vị lão bá này, không biết ngươi rơi mất thứ gì? Nhưng có cần trợ giúp?"

"Không cần không cần!" Một lão nhân gia kinh sợ nói, "Ta tìm được đồ vật rồi!"

"Tìm được là tốt." Ý Mai cười nói, "Vậy vị tiểu công tử này, chúng ta hiện tại có thể đi rồi chứ?"

Thiếu niên nhàn nhạt nói: "Nếu đồ vật của lão bá tìm được rồi, vậy các ngươi tất nhiên có thể đi. Cáo từ." Nói xong, hắn liền vỗ mông chạy lấy người.

Chờ Ý Mai lại lần nữa đi vào thùng xe, xe ngựa "Lộc cộc" tiếp tục lên đường. Chỉ có Nam Cung Nguyệt biết, Ý Mai sau khi lên xe, trộm hướng lòng bàn tay mình nhét vào một tờ giấy. Tuy rằng Nam Cung Nguyệt không biết trên tờ giấy ghi nội dung gì, nhưng nàng có thể khẳng định suy đoán của mình không sai, vừa mới thiếu niên kia hẳn chính là thiếu niên che mặt mà nửa tháng trước xâm nhập xe ngựa mình, cũng chính là người được Quan Ngữ Bạch xưng là thủ hạ "Tiểu Tứ" đi. Không nghĩ tới hắn cư nhiên tra được thân phận mình, còn dùng phương thức này tìm tới cửa. Đối phương, hoặc là nói, chủ tử đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

Này một đường đi không gợn sóng, mười lăm phút sau, xe ngựa đến Nam Cung phủ, Nam Cung Nguyệt theo Nam Cung Tranh cùng đi Vinh An Đường bái kiến Tô thị.

"Tổ mẫu an." Nam Cung Tranh, Nam Cung Nguyệt đồng thời thỉnh an Tô thị.

"Tốt, tốt...... Đều đứng lên đi." Tô thị vội vàng nói, tiếp theo lại hỏi, "Hội ngắm hoa hết thảy có thuận lợi? Tranh nhi, cùng tổ mẫu nói chút chuyện đã làm." Nói xong, ánh mắt nàng tự nhiên dừng trên người mà nàng vừa lòng nhất, trưởng tôn nữ.

Nam Cung Tranh có trật tự đem chuyện phát sinh ở hội ngắm hoa hết thảy tinh tế nói một lần, không hề giấu diếm.

Tô thị thực vừa lòng, đặc biệt khi nghe đến hai nàng cùng các tiểu thư Ân Quốc công phủ ở chung dị thường hòa hợp, càng hơi hơi gật gật đầu.

Nam Cung Nguyệt đứng yên một bên, bất quá nàng rõ ràng cảm giác được sau khi Tô thị nghe được nàng chỉ đàn một khúc 《 thanh bình điều 》, biểu tình có vài phần không vui.

Trong lòng Nam Cung Nguyệt cười lạnh, xem ra tổ mẫu nàng đối với chuyện nàng không thể giống Nam Cung Tranh nhất minh kinh nhân như vậy, có điểm không vui.

Quả nhiên chờ Nam Cung Tranh đem lời nên nói đều nói xong, Tô thị dùng ánh mắt nghiêm khắc dừng trên người Nam Cung Nguyệt, xụ mặt nói: "Nguyệt nhi, nếu ta nhớ không lầm, ngươi đàn 《 cao sơn lưu thủy 》 không tồi, Phương tiên sinh đối với ngươi đánh giá càng cao so với Tranh nhi, ngươi vì cái gì không đàn 《 cao sơn lưu thủy 》?"

Tô thị có ý chỉ trích bộc lộ ra ngoài, mà Nam Cung Nguyệt lại không chút hoang mang, biểu tình cung kính, nói: "Hồi tổ mẫu, lúc ấy trong đầu cháu gái đột nhiên hiện ra năm chữ."

"Nga, năm chữ nào?" Tô thị không khỏi có chút tò mò, hơi hơi nhướng mày.

"Vật lấy hi vi quý." Ánh mắt Nam Cung Nguyệt chậm rãi dừng trên người Nam Cung Tranh.

"Vật lấy hi vi quý......" Tô thị như suy tư nhìn về phía Nam Cung Tranh. Trưởng tôn nữ kiều mỹ khả nhân này của nàng, phảng phất như một nụ hoa, đã đến lúc có thể nghị thân. Mà so sánh với Nguyệt nhi tuổi nhỏ, vẫn còn tính trẻ con. Cùng với việc hiện tại truyền ra giai thoại Nam Cung song cây, thì chi bằng cứ như vậy phủng Tranh nhi của nàng, mưu việc hôn nhân cho tốt. Chờ chuyện Tranh nhi có tin tức, lại vì Nguyệt nhi trù tính cũng không muộn, cũng đỡ chuyện con dâu cả kiến thức hạn hẹp kia lại động tay chân gì, không tốt còn lưỡng bại câu thương, huỷ hoại hạt giống tốt trong nhà, vậy thật sự quá đáng tiếc.

Trầm ngâm một lát, Tô thị nói lời thấm thía với hai người cháu gái trước mắt có khả năng nhất sẽ vì Nam Cung phủ mang đến ích lợi lớn lao: "Các ngươi hôm nay làm được thực tốt, có thể cùng tiểu thư Ân Quốc công phủ giao hảo là cực tốt. Về sau, các ngươi đi ra ngoài làm khách cũng phải chú ý nhiều hơn, phải vì gia tộc làm vẻ vang. Nhớ lấy nhất vinh đều vinh, nhất tổn câu tổn, chỉ có trong nhà tốt, các ngươi mới tốt......"

Nam Cung Tranh nghe xong nghiêm túc cung kính, mà Nam Cung Nguyệt lại dần dần có chút hoảng hốt, không biết tại sao lại nhớ tới kiếp trước một đêm trước khi mình xuất giá, cũng là thanh âm này dùng lời lẽ chính đáng mà nói với mình: "Ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, Nam Cung phủ vĩnh viễn là chỗ ngươi dựa vào, cho dù ngươi xuất giá, cũng chỉ khi nhà mẹ đẻ có quyền thế lớn, ngươi ở trong mắt hôn phu mới có địa vị; mà nếu nhà mẹ đẻ quyền thế nhỏ, ngươi sau này sẽ bị hôn phu xem nhẹ!"

Đợi Tô thị thao thao bất tuyệt giáo huấn xong, hai tỷ muội đều cung kính hướng Tô thị hành lễ, "Cháu gái tạ tổ mẫu dạy bảo!"

Tô thị vừa lòng gật gật đầu, ngữ khí hòa ái nói: "Tốt, hôm nay hai người các ngươi ở hội ngắm hoa biểu hiện đều không tồi, hiện tại trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai không cần tới thỉnh an. Khuê học bên kia ta cũng đã thông tri Phương tiên sinh cho nghỉ một hôm......"

Hai tỷ muội tâm tư khác nhau, lại đều đáp lại vâng, rồi bái tạ tổ mẫu. (.. )

Chương 80: Việc hôn nhân

Rời khỏi Vinh An Đường, hai tỷ muội liền đường ai nấy đi, Nam Cung Nguyệt cùng Ý Mai không có trực tiếp về Mặc Trúc viện, mà tính toán đi đến chỗ ở của Lâm thị, Thiển Vân viện. Nàng biết lúc này mẫu thân chỉ sợ còn đang lo lắng cho mình.

Đi trên hành lang thật dài, Nam Cung Nguyệt nhớ tới chuyện hôm nay ở Ân Quốc công phủ. Nàng hôm nay đã thả chút mồi, tin tưởng Ân quốc công phu nhân nhất định sẽ bảo nha hoàn tiếp tục giúp nàng mát xa, mà chờ nàng phát hiện bệnh đau đầu giảm bớt, nếm đến ngon ngọt xong, nhất định sẽ tin tưởng rằng mình đích xác có thực lực chữa trị cho Ngũ hoàng tử, đến lúc đó, hết thảy liền tự sụp đổ.

Chỉ cần Ngũ hoàng tử có thể sống sót, là con vợ cả, có Hoàng Hậu cùng Ân Quốc công phủ cường ngạnh hậu thuẫn, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế sau này, có hơn phân nửa khả năng sẽ dừng trên đầu Ngũ hoàng tử.

Chỉ cần Hàn Lăng Phú không thành hoàng đế, thì bi kịch kiếp trước của Nam Cung gia sẽ không lại tái diễn!

Nghĩ vậy, Nam Cung Nguyệt không khỏi lạnh lùng gợi lên môi, thầm nghĩ: Hàn Lăng Phú, có nàng Nam Cung Nguyệt ở đây, ngươi xác định cùng ngôi vị hoàng đế vô duyên!

Nam Cung Nguyệt tâm sự nặng nề, lại không biết Nam Cung Tranh phía sau đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người nhìn bóng dáng nàng đi xa, tâm tư có chút phức tạp: Trên đường hồi phủ, nàng vẫn luôn lo lắng, Nguyệt nhi ở hội ngắm hoa giấu dốt sẽ bị tổ mẫu trách phạt, nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là, chỉ năm chữ, Nguyệt nhi liền đem sự tình giải quyết.

Này thật sự vẫn là Nguyệt nhi mà nàng nhận thức kia sao?

Nàng nửa rũ mi mắt, trong lòng có chút hụt hẫng. Nàng cần thiết càng nỗ lực mới được, quyết không thể bị Nguyệt nhi làm xuống tinh thần!

Lúc sau, Nam Cung Nguyệt đi Thiển Vân viện của Lâm thị, trả lời nghi vấn liên tiếp của mẫu thân cùng ca ca, lại cùng hai người dùng xong bữa tối, lúc này mới trở về Mặc Trúc viện.

Tiến nhà ở của mình, Nam Cung Nguyệt liền gọi Thước Nhi tới hỏi chuyện: "Hôm nay trong phủ có phát sinh chuyện gì?"

"Đang chuẩn bị bẩm báo tiểu thư." Thước Nhi vội vàng bẩm báo nói, "Đại phu nhân vừa xuất môn một chuyến, nghe nói là đi bái phỏng thế tử phu nhân Trường Bình hầu."

Thế tử phu nhân Trường Bình hầu!?

Mặt mày Nam Cung Nguyệt vừa động, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, kiếp trước Tứ thúc nàng Nam Cung Trình cưới Tam tiểu thư Cố gia, mà Tam tiểu thư Cố gia đúng là thứ muội của thế tử phu nhân Trường Bình hầu.

Vậy là, Nam Cung Nguyệt liền nghĩ đến khả năng nào đó. Kiếp trước liệu có phải bởi vì Tứ thúc phải cưới Tam tiểu thư Cố gia, liền vứt bỏ Tô Khanh Bình, đến nỗi Tô Khanh Bình cuối cùng đem ánh mắt ngược lại nhắm ngay phụ thân mình Nam Cung Mục?

Nam Cung Nguyệt âm thầm cắn răng, thầm nghĩ: Kiếp này Tô Khanh Bình mơ tưởng dùng trò cũ trở thành vợ kế phụ thân!

Nam Cung Nguyệt vẫy vẫy tay với Thước Nhi, ở bên tai nàng thì thầm một phen, bảo nàng nghĩ cách đem chuyện Đại phu nhân đang vì Tứ thúc tìm mối truyền cho Tô Khanh Bình biết.

Thước Nhi tuy rằng không rõ dụng ý của Nam Cung Nguyệt, nhưng vẫn gật gật đầu, "Vâng, Tam tiểu thư."

Đợi trong phòng chỉ còn lại một mình, Nam Cung Nguyệt rốt cuộc lấy ra tờ giấy mà thiếu niên tiểu Tứ đưa cho Ý Mai, tờ giấy này quả nhiên là Quan Ngữ Bạch viết......

Nam Cung Nguyệt đọc nhanh như gió xong, ánh mắt lập loè một chút, biểu tình ý vị không rõ......

Nàng đem tờ giấy hướng ánh nến, giấy trắng trong chớp mắt biến thành tro tàn, phiêu tán trong không khí......
**◆**

Sáng sớm hôm sau, tuy rằng Tô thị bảo nàng không cần qua thỉnh an, nhưng Nam Cung Nguyệt vẫn đi, chỉ là cố ý chậm một nén nhang đến Vinh An Đường, cùng các tỷ muội khác sai thời gian.

Tiến vào cửa viện, lại thấy Đông Nhi đang cùng một tiểu nha hoàn canh giữ ở ngoài hành lang.

Nam Cung Nguyệt thả chậm bước chân, khách khí hỏi: "Đông Nhi tỷ tỷ, tổ mẫu có ở đó không?"

"Tam tiểu thư." Đông Nhi hành lễ, nhẹ giọng nói, "Lão phu nhân đang nói chuyện cùng Nhị phu nhân, thỉnh Tam tiểu thư ở chỗ này chờ một chút."

Có chuyện gì sẽ khiến tổ mẫu yêu cầu đơn độc cùng mẫu thân nói chuyện đâu? Tâm Nam Cung Nguyệt hơi hơi nhắc, không khỏi vì mẫu thân lo lắng, trong lòng âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra? Nàng trên mặt lại không biểu hiện gì, bình tĩnh tự nhiên gật gật đầu.

Nam Cung Nguyệt lẳng lặng đứng đợi trong chốc lát, liền thấy sắc mặt Lâm thị bình tĩnh từ phòng Tô thị ra tới, phía sau nàng còn đi theo hai nha hoàn tiếu lệ, đều có bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi, một người đầy đặn cao gầy, một người thon thả nhỏ xinh, nhưng đều là tuổi trẻ mạo mĩ, các cụ đặc sắc.

"Mẫu thân." Nam Cung Nguyệt vội vàng tiến lên.

"Nguyệt nhi!" Lâm thị vừa thấy Nam Cung Nguyệt, trên mặt liền lộ ra tươi cười, nhu hòa nói, "Là tới thỉnh an tổ mẫu ngươi đi, mau vào đi thôi."

"Đúng vậy, mẫu thân." Nam Cung Nguyệt dịu ngoan gật gật đầu. Tuy rằng nàng rất muốn biết tổ mẫu tìm mẫu thân nói chút gì, nhưng nơi này cũng thật sự không phải nơi tốt để nói chuyện, đành phải đi vào trước.

Nam Cung Nguyệt thỉnh an Tô thị xong, vừa ra khỏi Vinh An Đường, liền vội vàng đến Thiển Vân viện.

Trên đường, Ý Mai nói tới tin tức vừa rồi hỏi thăm được ở Vinh An Đường: "Tam tiểu thư, hai nha hoàn kia vốn là lão phu nhân chọn, một người kêu Hồng nhi, một người kêu Thúy nhi...... Là lão phu nhân ban cho Nhị lão gia làm nha đầu thông phòng." Nói xong, Ý Mai đã đầy mặt đỏ bừng, lấy thân phận của nàng, vốn không nên nói chuyện này, đặc biệt là khi chủ tử chưa xuất giá nghe.

Hồng nhi, Thúy nhi?!

Nam Cung Nguyệt châm chọc câu môi, xem ra tổ mẫu nàng là đang ước gì phụ thân dựa "Hồng" ỷ "Thúy", hưởng hết Tề nhân chi phúc! Chỉ là mẫu thân......

Nam Cung Nguyệt hơi hơi nhíu mày, nhớ tới vừa rồi mẫu thân có biểu tình đặc biệt bình tĩnh, rốt cuộc cái bình tĩnh này chỉ là do mẫu thân miễn cưỡng biểu hiện giả dối, hay là mẫu thân nàng thật sự tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này?

Ôm nghi hoặc, Nam Cung Nguyệt đi tới Thiển Vân viện. Tiến vào sân, liền thấy Lưu ma ma đang đứng ở hành lang, đối với Hồng nhi, Thúy nhi nói cái gì, nhìn đến Nam Cung Nguyệt tới, vội vàng bỏ các nàng lại mà tiến lại đây.

"Tam tiểu thư, là tới tìm Nhị phu nhân cùng Nhị thiếu gia đi." Lưu ma ma hiền lành nhìn Nam Cung Nguyệt, muốn vì nàng dẫn đường, "Nhị phu nhân cùng Nhị thiếu gia đang ở trong nhà chính."

Nam Cung Nguyệt gật gật đầu, "Lưu ma ma, không cần tiếp đón ta, ta tự mình đi vào là được." Nói xong, liền để Ý Mai lưu lại hành lang, tự mình một người vào chính phòng.

Trong phòng, Nam Cung Hân đang ngồi ở bên án thư cạnh cửa sổ, trong tay cầm một cái cửu liên hoàn thuần thục cởi bỏ lại tròng lên, tròng lên lại cởi bỏ, động tác quen thuộc kia phảng phất như đã làm vô số lần...... Mà Lâm thị đang ngồi trên chiếc giường La Hán sơn đen, bên cạnh là mấy hộp hương nhỏ. Trong tay nàng cầm lều thêu hoa, suy nghĩ xuất thần, hiển nhiên là thất thần.

Thấy vậy, trong lòng Nam Cung Nguyệt không khỏi chua xót một trận, xem ra trong lòng mẫu thân kỳ thật cũng không có bình tĩnh như mặt ngoài nàng biểu hiện.

Trong lòng Lâm thị đích xác không bình tĩnh, từng ấy năm tới nay, nàng cũng chưa thể lại hoài thêm một thai, vì nhị phòng vì tướng công thêm cái nam đinh, trong lòng nàng đã sớm minh bạch, lão phu nhân đối với nàng đã rất bất mãn. Chỉ là cho tới nay, nàng đều đang trốn tránh vấn đề này, mà hiện tại nàng không thể không bị bắt nhìn thẳng vấn đề này!

Lúc này đây chỉ là ban thông phòng, lần sau khả năng chính là ban cho thiếp thất.

Tuy rằng trong lòng minh bạch, nhưng khi tưởng tượng phải cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu mình, nhìn nữ nhân khác vì trượng phu sinh nhi dục nữ, lòng nàng liền tràn đầy chua xót. Nhưng lại có biện pháp nào, ai kêu thân thể của mình chậm chạp không điều dưỡng tốt, không thể lại hoài thai sinh con đâu.

"Mẫu thân." Một thanh âm mềm nhẹ đột nhiên truyền tiến trong tai Lâm thị.

Lâm thị phục hồi lại tinh thần, thấy nữ nhi vẻ mặt lo lắng nhìn mình. Nàng lập tức lộ ra tươi cười, "Nguyệt nhi tới, hôm nay như thế nào không đi khuê học?"

"Muội muội!" Nam Cung Hân buông cửu liên hoàn trong tay, đột nhiên đứng lên, hai mắt nhìn Nam Cung Nguyệt lấp lánh tỏa sáng.

"Mẫu thân quên mất." Nam Cung Nguyệt thân thiết kéo cánh tay Lâm thị ngồi bên cạnh nàng, hờn dỗi nói, "Ngày hôm qua con đã nói với nương, hôm nay nghỉ khuê học."

Lâm thị buông lều thêu hoa trong tay, vỗ nhẹ đầu mình, "Xem trí nhớ ta này, đem việc này quên mất."

"Muội muội, chúng ta đi chơi đi!" Nam Cung Hân không chịu cô đơn tiến đến bên kia Nam Cung Nguyệt, kéo tay nhỏ của nàng.

"Được a." Nam Cung Nguyệt cười tủm tỉm nói, "Ca ca, ta muốn chơi đá cầu, ngươi đi lấy đi."

"Được được!" Nam Cung Hân vừa nghe muội muội nguyện ý chơi cùng mình, hứng thú hừng hực chạy đi.

Khiển khai ca ca xong, vẻ mặt Nam Cung Nguyệt nghiêm túc nhìn Lâm thị, khuyên nhủ: "Mẫu thân, Nguyệt nhi biết trong lòng mẫu thân khó chịu, nhưng vẫn hy vọng ngài vì Nguyệt nhi mà bảo trọng thân thể của mình."

Lâm thị ngơ ngẩn nhìn Nam Cung Nguyệt, khẽ thở dài: "Ngươi đã biết......" Tiếp theo vẻ mặt bừng tỉnh thở dài, "Cũng phải, loại sự tình này lại có thể lừa gạt được bao lâu đâu?"

Nàng nói chuyện đồng thời hai mắt nhiễm một mảnh nước ướt át, lời nói nghiêm khắc của Tô thị dường như hãy còn bên tai: "...... Người ta nói, bất hiếu có 3 thứ, trong đó vô hậu là tội lớn nhất. Ngươi cùng lão Nhị đã thành thân mười năm có hơn, nhưng con nối dõi đơn bạc, các ngươi hai đứa không hiểu chuyện, ta làm mẫu thân lại không thể nhìn các ngươi ngớ ngẩn. Hiện tại ta vì lão Nhị tìm hai nha hoàn thông phòng, đều là nha hoàn từng hầu hạ bên người ta, bộ dạng làm người đều không kém, ngươi mang về đi......"

Tô thị nói thật hợp tình hợp lý, Lâm thị lại như thế nào phản đối, chỉ có thể đem hai nha hoàn kia mang theo trở về.

"Mẫu thân......" Nam Cung Nguyệt thấy Lâm thị hoảng thần, lại gọi một tiếng, trong ánh mắt để lộ ra nồng đậm lo lắng.

Lâm thị phục hồi lại tinh thần, nhìn nữ nhi, vội vàng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nguyệt nhi, đây là chuyện người lớn, ngươi ngàn vạn không cần cùng người khác đề cập, càng không thể nhúng tay!" Nữ nhi mình gần đây trở nên cực có chủ ý, Lâm thị rất sợ nàng làm ra điểm không thỏa đáng gì —— để nữ nhi khó xử thông phòng của phụ thân, lan truyền ra ngoài luôn không dễ nghe, sẽ tổn hại khuê dự.

"Mẫu thân, ta minh bạch." Nam Cung Nguyệt liên tục gật đầu, nàng tất nhiên minh bạch ý tứ Lâm thị, "Bất quá còn thỉnh mẫu thân cho ta một cái bảo đảm." Trong lòng nàng lại tính toán bằng mặt không bằng lòng, nếu hai nha đầu thông phòng kia an phận thủ thường cũng không sao, nhưng nếu dám chơi hoa chiêu gì, nàng tự nhiên có rất nhiều biện pháp thu thập các nàng.

Lâm thị không nhịn được bật cười: "Được được, Nguyệt nhi, ngươi muốn bảo đảm gì?"

"Mẫu thân!" Nam Cung Nguyệt nghiêm túc nhìn Lâm thị, mở to đôi mắt không chớp, "Ta hy vọng mẫu thân đáp ứng ta, mặc dù phụ thân thu nạp thông phòng, nạp di nương, tương lai sinh thứ tử thứ nữ, ngài cũng phải vì Nguyệt nhi cùng ca ca bảo trọng thân thể của mình!" Nói xong, nàng vội vàng bắt lấy đôi tay Lâm thị, nguỵ trang luôn luôn hoàn mỹ lần đầu tiên xuất hiện một tia vết rách.

Lâm thị không dám tin tưởng nhìn nữ nhi mình, lát sau có vài phần hổ thẹn, có phải bởi vì mình ngày thường biểu hiện quá mức mềm yếu, ngược lại làm nữ nhi nhỏ tuổi vẫn luôn lo lắng cho mình. (.. )
——— 🔹———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com