Chương 9 - chương 10
chương 9.
An có thể hiểu ngôn ngữ của một ít động vật nhưng với vi sinh vật cũng thật sự có loại năng lực thông hiểu này sao?
An cũng phát hiện loại nấm khuẩn này tồn tại trong không khí thời gian rất ngắn, từ khi sinh ra đến khi biến mất ước chừng không tới nửa phút. Thân thể loài người trở thành vùng đất dựng dụng của chúng, thông qua hô hấp mà chúng đi tới vào thế giới này, rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm "nhà" thích hợp cho chúng sống nhờ. Nếu không tìm được thì chúng sẽ hoàn toàn biến mất.
Song, ban đầu chúng được hình thành như thế nào? Nói chung cũng phải có nguồn gốc.
An đi đến bên người vài người hôn mê, xốc quần áo họ lên, nhìn những vết máu đọng trên làn da của họ, hình dáng rất giống đóa hoa nở rộ.
"Đây không phải là vết máu đọng bình thường." Milos nói, "Vết máu đọng bình thường sẽ không có và không tồn tại hình dạng đặc thù."
An cũng tỏ vẻ đồng ý.
"Cô cũng không có manh mối sao?" Milos nhìn về phía cô.
An không gật đầu cũng không lắc đầu, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào cổ tay trái của hắn.
Milos nhìn theo tầm mắt của cô, khi nhìn thấy viên cốt châu đeo trên cổ tay mình. Hắn nâng tay lên, ngay sau đó ngừng động tác một chút, đột nhiên nói: "Thì ra là như thế, sở dĩ ta không bị mùi hương ảnh hưởng là bởi vì viên cốt châu này."
Hắn nhìn về phía An, trong con ngươi màu vàng chiếu rọi ánh sáng khác thường, dường như muốn nghiên cứu toàn bộ cô.
An bị hắn nhìn đến tập mãi cũng thành thói quen, khoảng thời gian này, hắn không có việc gì đều thích dùng ánh mắt phân tích cô. Cho dù phân tích một chút hiệu quả đều không có thì hắn vẫn cứ làm không biết mệt.
An cũng phát hiện một tầng ánh sáng mờ ảo bao phủ quanh thân Milos, nếu không phải vì ánh sáng trong lều hơi tối, sợ rằng cô cũng không chú ý tới. Như vậy xem ra, Phạn văn Phật châu hẳn là có tác dụng trừ bệnh các loại vi khuẩn. Sau khi có phật châu, An tuyệt đối hoài nghi Milos hiện tại hít thở không khí trong lành hơn so với người khác.
"Loại cốt châu này có thể cứu bọn họ không?" Milos dò hỏi.
An lắc đầu. Loại nấm khuẩn này đã ký sinh trong cơ thể bọn họ, chắc là Phật châu không cường đại tới mực có thể sử dụng làm thuốc giải trực tiếp.
Ta là nấm hảo chân, ta là nấm hảo chân, ta là nấm hảo chân ......Thanh âm lập đi lặp lại xung quanh An rất có tác dụng tẩy não.
Nấm Hảo chân... Có chỗ nào tốt chứ? Các ngươi thật ra là vi khuẩn chân khuẩn thì có!
Ta là nấm hảo chân ... Ta là nấm hảo chân ...... Ta...... Ta là virus...... Ta là vi khuẩn chân khuẩn...... Ta là virus chân khuẩn...
Xảy ra ... chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Suy nghĩ của cô vừa mới bị bọn chúng tiếp thu sao? Hơn nữa còn tự động đem nấm hảo chân chuyển hóa thành vi khuẩn chân khuẩn. Năng lực học tập này cũng quá mạnh mẽ đi!
Ta là vi khuẩn chân khuẩn ... Ta là vi khuẩn chân khuẩn ... Vẻ mặt An đầy hắc tuyến: Không, các ngươi vẫn nên trở về làm nấm hảo chân đi!
Không, ta ... chúng ta là vi khuẩn chân khuẩn ... Chúng ta là vi khuẩn hảo chân khuẩn...
Được rồi, các ngươi là vi khuẩn hảo chân khuẩn... An cảm thấy có vô số con vịt con gào khóc kêu loạn đòi ăn bên tai cô. Là một sinh vật nguy hiểm với nhân loại, các ngươi ngốc manh như vậy thì tốt sao?
Milos không biết An đang ở trong hỗn loạn, hắn do dự một lát rồi xoay người rời khỏi lều trại. An cũng đi theo, cô không nghĩ rằng những thứ chân khuẩn kia cũng đi theo phía sau. Bởi vì bọn chúng tồn tại trong không khí không lâu, lúc trước biến mất, phía sau lại mọc lên, vẫn luôn kéo dài ba mét ngoài lều trại, một bước không tiến không lùi.
An quay đầu nhìn một chút, cô tiếp thu suy nghĩ cầu sinh của những sinh vật này. Chúng nó khát vọng sinh tồn, khát vọng tiến hóa, khát vọng có trí tuệ...
"Thượng tướng Milos, lại có người ngất xỉu!" Một người đàn ông khẩn trương hoảng sợ chạy tới báo cáo Milos.
Lại có người ngất xỉu? Vẻ mặt Milos nghiêm túc, cuối cùng thì bốn binh lính kia cũng không may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị lây nhiễm, trong đó cũng có thân binh của hắn là Âu Mạc. Toàn bộ doanh trại, giờ chỉ còn có ba người thanh tỉnh, Milos, an và nghiên cứu viên Nadine.
Rõ ràng hắn đã cách ly người hơn mê, tại sao vẫn còn lây nhiễm? Milos nghi ngờ khó hiểu.
"Thiếu tướng Milos, có phải rất nhanh chúng ta sẽ giống bọn hay không? Thanh âm hoảng sợ của Nadine truyền vào trong tai Milos.
Milos ngừng một chút, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nadine.
Nadine bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi sống lưng run lên, khẩn trương hỏi: "Sao vậy?"
"Ngươi có ngửi thấy mùi hương gì không?" Milos hỏi.
Nadine lắc đầu.
"Những nghiên cứu viên kia có từng nói bọn họ đã ngửi được mùi hương gì không?" Suy nghĩ Milos dần rõ ràng. Hắn có cốt châu hộ thân, mà An thì không phải nhân loại, bọn họ không bị ảnh hưởng thì có thể hiểu được, nhưng Nadine vì sao lại không ngửi được mùi hương? Phát bệnh đầu tiên đều là nghiên cứu viên, Nadine là người tiếp xúc sớm nhất với bọn họ mà đến giờ vẫn bình yên vô sự.
Trong lòng Nadine hơi động, vội vàng trả lời: "Có! Là vào bữa trưa hôm nay."
"Cẩn thận nói rõ mọi chuyện một lần cho ta!"
Vì vậy, Nadine kể lại chuyện từ quá trình đem thực vật kia cho mọi người xem đến khi bọn họ nhắc tới mùi hương.
"Mang ta nhìn cây thực vật kia một chút." Milos rất nhanh ý thức được nguyên nhân lây bệnh là từ thực vật kia.
Nadine lấy hòm giữ đò ra, để cho Milos kiểm tra.
Milos nhìn một hồi, nói với Nadine: "Trong khoảng thời gian ngắn ngươi có thể phân tích đặc điểm của loại thực vật này không?"
Nadine bối rối, nói: "Chỉ sợ là không được, chúng ta mang theo thiết bị cơ sở nên không thể tiến hành xét nghiệm tầng sâu."
"Trong quá trình ngươi đào loại thực vật này có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?"
Nadine suy nghĩ một chút, cởi xuống bao tay của mình. Milos nhìn thấy một vết đốm đỏ trên mu bàn tay hắn, không chờ hắn hỏi, âm thanh thắc mắc đã phát ra: "Ai? Không biết Vết bớt đỏ này xuất hiện khi nào nữa?"
Milos kỳ quái nói: "Ngươi không biết sự tồn tại của vết bớt đỏ này sao? Vậy ngươi cởi bao tay làm gì?"
Sắc mặt Nadine trắng bệch, nói: "Trước lúc đào được, tôi có lột ra một Chu quả , muốn nhìn chất thịt của nó một chút, kết quả chất lỏng không cẩn thận rơi vào bên trong bao tay, nhưng trên da lúc đó cũng không xuất hiện hiện tượng kỳ lạ gì, cho nên tôi cho rằng loại trái cây đó có thể ăn được."
Hắn kinh ngạc nhìn thực vật trong gương, run giọng nói: "Chẳng lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là do tôi?"
"Đừng nóng vội kết luận." Thanh âm Milos trầm ổn mang theo sự trấn an, nói: "nếu như loại thực vật này chính là nguyên nhân, vậy tại sao chất lỏng rơi vào tay ngươi mà ngươi lại không xảy ra chuyện gì, mà những người khác chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn ngược lại xảy ra chuyện?"
Rất đơn giản, nguyên nhân chân chính lây nhiễm không phải là loại thực vật này mà là dịch nước Chu quả ký trở thành ký sinh cơ thể mẹ Nadine.
An cũng nhìn chằm chằm miệng và mũi của Nadine không ngừng thở ra nấm Hảo chân, lần này không có tiếp thu tin tức của đám chân khẩn này, rất hiển nhiên, chân khuẩn từ cơ thể mẹ sinh ra cũng không có ý thức chân chính. Chỉ trải qua lần thứ hai sống nhờ, chúng nó mới có thể tiến hóa. Từ tình huống vừa rồi suy đoán, chờ chúng nó sau khi ký sinh một trăm linh mười lần sẽ tiến hóa thành sinh vật cao cấp hơn.
Thừa dịp lúc Milos còn đang nói chuyện, An cầm cây thực vật kia lên, chính là nó dựng dục ra sinh vật kì lạ này sao?
"Thượng sĩ Anthony, mau buông xuống, cẩn thận!" Nadine liếc thấy động tác của An, vội vàng nhắc nhở.
An cũng không có ý định buông ra, ngược lại còn bóp nát một Chu quả , chất lỏng đỏ tươi lập tức chảy xuống ngón tay cô.
"Thượng sĩ!" Nadine đề cao âm điệu kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng cầm thuốc khử trùng định giúp cô lau sạch chất lỏng ở trên tay.
"Không vội, cứ để hắn chơi." Milos lên tiếng ngăn cản.
Để hắn chơi? Đây là thứ có thể tùy tiện chơi sao? Trên mặt Nadine hết xanh lại trắng đan xen.
Milos cũng nhìn chằm chằm An, hắn nghĩ toàn bộ Staous cũng không có người nào hiểu rõ về tinh cầu này hơn cô, cho nên hắn sẽ để ý nhất cử nhất động của cô, cũng rất coi trọng tin tức cô cung cấp.
An thì nhìn chằm chằm vào chất lỏng trên ngón tay mình, cô kinh ngạc phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ. Nadine thở ra chính là chân khuẩn, giống như bị thứ gì hấp dẫn toàn bộ đều vọt tới chất lỏng. Một chút dung nhập trong đó. Theo sự dung hợp của chúng nó, chất lỏng vốn đang chảy dần dần đọng lại, cuối cùng biến thành trạng thái vật chất, lấy tay bóp một cái liền vỡ thành bột phấn.
Chẳng lẽ chất lỏng này chính là kẻ dựng dục hảo chân khuẩn sao, cũng là kẻ cuối cùng của bọn họ sao?
An nhìn về phía Milos, người sau nhạy bén hỏi: "Cô muốn làm cái gì?"
An giơ thực vật trên tay, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài lều.
Milos không nói lời nào đi theo sau.
Một lần nữa đi vào lều trại tập trung người hôn mê, nhóm chân khuẩn lập tức đánh tới, đem An vây kín mít.
Chúng ta là vi khuẩn nấm hảo chân, chúng ta là vi khuẩn nấm hảo chân ... An lại tiếp tục tiếp nhận tin tức này, nhưng mơ hồ nghe được điểm khác biệt, như là câu chào hỏi.
Ừ, chúng ta là vi khuẩn nấm hảo chân. An cũng đáp lại một câu, sau đó cô tiếp nhận các loại cảm xúc hưng phấn, tò mò, vui sướng dao động.
An cũng cảm thấy tri thức chúng nó nhận biết có thể do cô ảnh hưởng mới khiến chúng trong thời gian có thể tiến hóa.
Đây có vẻ giống như đang giáo dục đứa trẻ ... Tâm tình của An có chút phức tạp, đột nhiên có chút không đành lòng hủy diệt chúng nó. Chúng nó chỉ có thể sống sót ba mươi giây, bây giờ ngay cả ba mươi giây cũng bị cô cướp đoạt, chỉ vì sự tiến hóa của chúng sẽ gây hại cho sinh mạng con người.
An đi tới bên một người hôn mê, đút cho hắn dịch nước trái cây màu đỏ.
Milos chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn, cũng không có ngăn cản. Nadine bị hắn để lại bên ngoài lều, nếu như hắn ở chỗ này nhất định sẽ ngăn cản An. Dẫu sao thực vật này còn chưa trải qua thực nghiệm, không biết hậu quả sau khi ăn vào sẽ xuất hiện cái gì.
An cũng thật lớn mật, trực tiếp lấy người sống làm thực nghiệm. Nếu để Milos biết rằng cô thật ra căn bản cũng không nắm chắc việc cứu người thì không biết sẽ có phản ứng gì.
Một người một cốt đứng chờ bên mép giường, một lát sau, vết máu đọng trên người hôn mê giống như suy yếu, dần dần tản ra, rồi cuối cùng biến mất không dấu tích.Đồng thời, trong miệng trong mũi người hôn mê kia cũng không thở ra chân khuẩn nữa, mà những chân khuẩn khác cũng không lựa hắn ký sinh.
Trong mắt Milos hiện sự vui mừng, ánh mắt rụt rè nhìn về phía An. Lúc này hắn lại thiếu cô một lần, về sau đoán chừng phải liều mạng báo đáp.
Tuy rằng giống loài khác biệt, nhưng Milos cảm thấy càng nhìn cô càng thấy thuận mắt.
Số lượng Chu quả không nhiều lắm, cũng chỉ đủ để cứu năm người. Milos lập tức kêu Nadine đi vào trong rừng rậm thu thập thêm nhiều Chu quả.
Chờ bọn họ đi xa, một mình An yên tĩnh đợi trong doanh trại, đột nhiên nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để cô rời đi.
Chương 10.
Milos đi theo Nadine tới nơi sinh trưởng của loại thực vật kia, nhưng bọn họ tự mình lật tìm trong vòng 1000 mét cũng không thấy bụi thứ hai.
Milos suy xét một chút, quyết định trước tiên trở về doanh trại. Doanh trại trước mắt không có người phòng thủ, bọn họ không thể rời đi quá lâu, chờ mấy binh lính được chữa khỏi tỉnh lại thì lại lên kế hoạch hành động lần nữa.
Sau khi trở về doanh trại, Milos phát hiện không thấy An trước tiên. Trong khoảng thời gian này, An vẫn luôn có biểu hiện thật sự thuận theo khiến Milos dần dần buông phòng bị mà đem cô trở thành người bạn và trợ lực của mình, không nghĩ tới cuối cùng cô vẫn lựa chọn rời đi.
Cuối cùng, hắn mở thiết bị cá nhân, thử liên hệ với tín hiệu trên bộ đồng phục. Hắn khẳng định An sẽ không ném bộ đồng đi bởi vì cô muốn tiếp xúc với xã hội loài người thì không thể thiếu ngụy trang.
Nhìn chữ "liên tiếp thất bại" hiển thị trên màn hình, Milos không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là trong lòng không khỏi có chút mất mát.
"Thiếu tướng Milos!" Cách đó không xa truyền tới thanh âm kinh ngạc vui mừng của Nadine, "Mau tới đây nhìn xem!"
Milos thu liễm tâm thần*, sải bước đi tới, theo hướng ngón tay Nadine chỉ thì thấy bên ngoài doanh trại có vài cọng thực vật, chính là loại Chu quả bọn họ muốn tìm.
(*:trạng thái tinh thần)
Sắc mặt Milos uể oải, khóe môi khẽ mở. Tên kia, coi như là đi thì cũng không vứt bỏ người khác. Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, ánh mắt sáng long lanh: Không sao cả, một ngày nào đó bọn họ sẽ còn gặp lại!
Sau khi rời khỏi doanh trại, An một người thản nhiên đi xuyên qua rừng. Một bên tìm kiếm vật liệu cốt điêu, một bên tìm hiểu hoàn cảnh.
Bộ xương thú Vượng Vượng và Tư Thụy chạy tới chạy lui xung quanh cô, bộ dáng giống như rất vui vẻ. Đồ Đồ thì bị cô phái đi đưa Chu quả cho Milos. Cái loại Chu quả này đều là những cây sinh trưởng lẻ loi, số lượng thưa thớt, nếu không có khô lâu thú hỗ trợ, sợ rằng hai ba ngày cũng chưa chắc tìm được một bụi.
Nàng đưa cho Milos vài cọng, coi như "phí chia tay" cũng tốt, không thiếu không nợ, từ đây trời cao nước lớn (nguyên văn là: thiên cao thủy trường) mỗi người một phương.
Nhưng, cô hình như đã bỏ quên mất một chuyện quan trọng? An nghiêm túc suy nghĩ một chút, thật sự không nghĩ ra nên đành từ bỏ nghĩ ngợi.
Cô lúc này cũng không biết vì mình xem nhẹ chuyện kia mà đã tạo cho loài người nhiều phiền toái lớn.
Quá trình nấm hảo chân thai nghén là vì có cơ thể mẹ, lại thông qua hô hấp của mẫu thể mà lây truyền cho những người khác, người bị lây nhiễm chỉ cần dùng dịch Chu quả là có thể chữa khỏi. Nhưng mẫu thể thì không giống như vậy, tự thân bọn họ không bị ảnh hưởng bởi chân khuẩn, nhưng sẽ vĩnh viễn trở thành nguồn gốc lây truyền vĩnh viễn, hơn nữa cũng không thể chữa khỏi. Ngược lại, nhóm người được chữa khỏi từ đây sẽ miễn dịch với nấm hảo chân ký sinh, hơn nữa mẫu thể chỉ có thể lây truyền nấm hảo chân sơ cấp, chỉ có trải qua lây truyền lần thứ hai, nấm hảo chân mới bắt đầu tiến hóa.
Milos dẫn theo tiểu đội 36 người, trừ bỏ phật châu hộ thể do An đưa cho, 33 người khác đều đã trở thành miễn dịch thể, mà mẫu thể lây truyền là Nadine đã bị bọn họ bỏ qua.
"Thiếu tướng Milos, thượng sĩ Anthony đâu rồi?" Âu Mạc tỉnh lại từ hôn mê không nhìn thấy An, mạng này của hắn cũng coi như là được cô cứu lại, cho dù thế nào hắn cũng phải cảm ơn một chút.
"Bị ta phái đi thi hành nhiệm vụ đặc biệt!" Mắt Milos không nâng mà trả lời.
Lại bị phái đi thi hành nhiệm vụ đặc biệt sao? Nơi này có địa hình rừng cây phức tạp, cô một người rời đi doanh trại còn có thể sống trở lại sao?
Âu Mạc ném cho trưởng quan của mình một ánh mắt giống như oán giận người đàn ông phụ lòng. Trước đó, thiếu tướng đại nhân còn đối với Anthony tốt như vậy, còn tưởng rằng có bao nhiêu yêu quý, kết quả hóa ra là mật ngọt chết ruồi.
Âu Mạc chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của sếp mình, mặc dù trong lòng thầm nhủ nhưng cũng không hỏi nhiều thêm nữa.
Trải qua lần bất ngờ này, tất cả mọi người đều trở nên thật cẩn thận, khi ra ngoài đều trang bị đầy đủ. Trong doanh trại, tùy tiện cũng thấy người mặc áo giáp toàn thân. Milos hoảng hốt trong chốc lát, hắn giống như nhìn thấy mấy chục An đứng trước mặt hắn.
Âu Mạc còn xúc động: "Tôi rốt cuộc biết thượng sĩ Anthony vì sao luôn mặc áo giáp toàn thân rồi."
Milos: "......"
Khảo sát lúc sau đều hết sức thuận lợi, không gặp phải hắc lang mà An miêu tả đặc biệt hay sinh vật độc trùng nguy hiểm nên nhiệm vụ hoàn thành trước thời hạn là một tháng, thu hoạch rất phong phú. Vì vậy Milos dẫn theo tiểu đội trở lại căncứ.
An ngồi trên cây, mắt nhìn tàu con thoi chở đám người Milos từ từ đi xa, trong lòng thầm nói: "Thuận buồm xuôi gió".
Cô lúc này đã cởi bỏ áo giáp toàn thân, cả người là xương trắng, ánh mắt sâu xa, rõ ràng là giống loài đại biểu tử vong nhưng lại mang theo sự yên lặng, bình yên.
Đột nhiên, cô xoay người leo xuống cây, đi theo Vượng Vượng chạy sâu vào chỗ rừng rậm.
Không bao lâu, Vượng Vượng dừng lại bên một đống xương cốt, An cũng theo đó dừng bước.
Cô cũng không lãng phí thời gian, ngồi xổm người xuống bắt đầu tiến hành luyện hóa con vật mới bị sinh vật lục yêu tập kích. Lấy năng lực trước mắt của cô, có thể chuyển hóa hình thể động vật hơi nhỏ thành tộc khô lâu, nhưng mãnh thú to lớn chỉ có thể luyện hóa từng bộ phận, lấy ra mấy khối vật liệu linh cốt.
Trong hốc mắt trống rỗng bỗng sáng lên hai ngọn lửa màu xanh lam nhạt, một con vật giống như con thằn lằn từ trên mặt đất đứng lên. Nó nâng đầu nhìn bốn phía một chút, sau đó vèo một cái nhảy vào trong hồ nước bên cạnh.
Qua linh hồn của nó, An có thể dùng ánh mắt của nó đem cảnh sắc bên dưới nước thu hết vào mắt mình. Trong hồ nước xanh biếc, có vô số cá nhở màu sắc khác nhau đang tự do bơi lội trong đám bèo tươi tốt. San hô tầng tầng lớp lớp, ngang dọc đan xen, thật giống như bàn cờ vậy, an tĩnh mà rải rác trong hồ nước. Các loại sinh vật có hình dạng quái dị bơi trong nước luôn luôn khuấy mặt nước yên tĩnh thành những gợi sóng nhỏ.
"F" – An đã luyện hóa sinh vật khô lâu lần thứ tư, vốn chỉ là động vật sống dưới nước, giờ thành động vật sống lưỡng thể trên cạn và dưới nước.
F rõ ràng không có sự tự giác của khô lâu, nó nhanh nhẹn xông tới một con cá, cắn một cái rồi nuốt vào bụng, sau đó con cá lại từ chỗ khe hở trên xương của nó mà chui ra.
F hoang mang liếc mắt nhìn con cá kia một cái, không cam lòng nuốt một lần nữa, kết quả đương nhiên vẫn vậy, con cá nhỏ vui vẻ mà bơi tới bơi lui qua khung xương của nó. F nóng nảy chuyển vòng vòng, thấy cái gì nuốt cái đấy, nuốt được cái gì thì nuốt.
Bắt không được thức ăn, nó sẽ chết đói!
Sẽ không, sau này ngươi cũng không cần lo lắng sẽ bị chết đói. An cười ha hả hai tiếng, nghiêm túc mà trấn an nó.
F nửa tin nửa ngờ, bơi lội ở trong nước không có mục đích, nó phát hiện mình thật sự không thèm ăn chút nào. F u buồn, nó không thể ăn thức ăn thì nhân sinh * còn có niềm vui thú nào chứ!
*: đời thú (ở đây có thể hiểu là đời khô lâu thú)
An cũng không còn lời để nói, ngươi một con khô lâu sống trong nước có cần phải đa sầu đa cảm như vậy không?
F đang suy nghĩ trên đời không còn cái gì vui nữa thì đột nhiên thấy ánh sáng hiện lên trong bèo. Nó vội vàng bơi qua, đem đầu thăm dò trong bèo, nhìn mấy chục viên đá lớn bé chiếu lấp lánh, hình dạng đá quý không đồng nhất, tinh thể trong suốt, rất là đẹp.
Linh hồn như chiếu rọi đá quý trong ánh mắt, trở nên dị thường lóng lánh.
Nó đột nhiên cảm thấy đời mình lại có thứ để theo đuổi.
An cũng thu hồi ý thức của mình, cô lo lắng nếu mình còn tiếp tục cảm ứng nữa cũng sẽ ngu ngốc giống như F. Cẩn thẩn ngẫm lại, F so với ba con lâu khú khác hình như có suy nghĩ và ý thức riêng của mình. Đây có phải có nghĩa là năng lực của cô đã tăng lên, có thể luyện hóa ra sinh vật khô lâu cao cấp hơn hay không?
An tạm thời chưa cân nhắc ra, chờ tộc khô lâu lớn mạnh sẽ càng có nhiều chuyện rõ ràng hơn.
Cuộc sống của khô lâu chẳng phân biệt ngày đêm, mỗi ngày An đi lại trong rừng núi, men theo tung tích của Lục yêu để sưu tầm linh cốt luyện hóa khô lâu.
Đáng tiếc khô lâu vừa mới bị lục yêu chuyển hóa cũng không phải dễ tìm, nhưng linh cốt thì ngược lại cô đã sưu tầm không ít.
An cũng y theo hình thái vốn có của những sinh vật này để điêu khắc linh cốt, trong lúc điêu khắc cũng thỏa mãn được niềm vui sướng, cũng chỉ có lúc này, cô mới cảm thấy mình đang tồn tại.
Sau khi biến thành khô lâu, rất nhiều cảm giác đều biến mất bao gồm nỗi nhớ người thân cũng dần dần mơ hồ.
Cô không nghĩ quên thuở xưa, nhưng ký ức của khô lâu hình như đang từ từ được thay thế bởi quá khứ của cô.
Hôm nay, An làm một quyết định. Cô muốn dùng chữ viết và hình vẽ ghi nhớ lại toàn bộ những thứ chưa quên, cũng đem chúng chế tạo thành cốt điêu.
Đây là một công trình to lớn, nhưng cô vẫn có đủ thời gian để hoàn thành nó. Trong đó quan trọng nhất vẫn là – chữ viết, đây là cơ sở thiết lập tất cả kiến thức, tiếp theo là hình vẽ, đây là hình thức biểu đạt khác ngôn ngữ của con người đối với nhận biết các sự vật.
Tri thức nhân loại phổ cập được phân chia làm bảy loại, một là thường thức, hai là kinh nghiệm, ba là thần thoại truyền thuyết, bốn là khoa học, năm là triết học, sáu là nghệ thuật, bảy là tôn giáo. An dĩ nhiên không thể biết nhiều như vậy, nhưng cô có thể phân loại tất cả chữ viết dựa vào phương thức này, tương ứng với ý nghĩa. Ví dụ như "bay", cô đem nó xếp vào loại "kinh nghiệm" là vì đã học qua nguyên lý bay của loài chim.
Dĩ nhiên, nếu như cô không hiểu tri thức nào đó, như vậy chữ viết cũng không thể có bất kỳ ý nghĩa gì. Tất cả đều hình thành tích lũy hai mươi mấy năm của cô, đây cũng là phương pháp gia tăng trí nhớ tốt nhất.
Sau khi có mục tiêu, hình thức điêu khắc của An cũng càng ngày càng trở nên phong phú, trừ điêu khắc sinh vật trên hành tinh này, linh cốt khác đều bị cô dùng chữ viết và hình vẽ quen thuộc của cô điêu khắc nên.
Chữ viết đều bắt đầu từ đơn giản nhất, mà hình vẽ đều được chọn từ mười hai con giáp.
Cô đã điêu khắc rất nhiều lần mười hai con giáp, hơn nữa hình cũng không lặp đi lặp lại quá nhiều. Theo lý mà nói, hẳn là thuận buồm xuôi gió, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của cô. Cô xếp mười hai con giáp vào loại thường thức, trong đó chuột, trâu, hổ, thỏ, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó, lợn điêu khắc đều rất thuận lợi, duy chỉ có rồng là thất bại. Vì vậy nàng đem rồng liệt vào thần thoại, trao ý nghĩa cao hơn cho nó nhưng vẫn bị thất bại. Có lẽ không thể nói là thất bại mà là vì linh lực không đủ, căn bản không thể hoàn thành điêu khắc.
Sau đó, cô liệt rồng vào nghệ thuật, lần này ngược lại là hoàn thành nhưng không có lực lượng đặc biệt gì, nó chỉ là một tác phẩm vô cùng xinh đẹp mà thôi.
Thông qua mấy lần thí nghiệm, An cũng dần dần hiểu ra một ít phương pháp. Sự vật tồn tại trên thực tế, chỉ cần cô biết thì cơ bản có thể điêu khắc. Nếu là vật trong truyền thuyết vậy chỉ có thể điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật, cho dù dùng linh cốt làm vật liệu thì nó cũng không có bất kỳ lực lượng đặc biệt gì.
Song, An cũng mơ hồ cảm thấy, một khi những truyền thuyết này thành công mà có ý nghĩa "Truyền thuyết" thì nó sẽ có lực lượng cường đại không cách nào tưởng tượng được...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com