Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Heeseung


Người Trong Gương

Phòng tập của ENHYPEN trải dài một mặt gương khổng lồ.
Buổi tối, khi đèn vàng nhạt phản chiếu, khung gương như biến thành một bức tường nước, mờ ảo và sâu thẳm.

Heeseung luôn là người ở lại muộn nhất.
Cậu thích không gian im lặng, chỉ có tiếng giày chạm sàn và hơi thở của chính mình.

Đêm đó, khi luyện tập đến gần 1 giờ sáng, cậu vô tình nhìn thấy điều lạ —
Trong gương, mọi thứ phản chiếu bình thường, trừ một điều: bản thân cậu không thở.

Heeseung dừng lại, nhìn kỹ.
Trong gương, "Heeseung" vẫn đang di chuyển, vẫn tập, vẫn nhảy, vẫn cười.
Nhưng cậu đứng yên.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Cậu lùi lại, nhưng hình ảnh trong gương không lùi.

Hơi thở cậu nghẹn lại.
Bản sao trong gương quay đầu, mỉm cười — nụ cười méo mó, lệch sang một bên.
Nó giơ tay, chậm rãi gõ lên mặt gương, ba tiếng khô khốc.

Cốc... cốc... cốc.

Âm thanh vang như vọng ra từ phía sau lớp kính.
Heeseung lùi hẳn ra sau, định bỏ chạy — nhưng điện trong phòng vụt tắt.

Trong bóng tối, gương vẫn sáng.
Bản sao trong đó bắt đầu bước tới, từng bước.
Không còn phản chiếu, mà như đang đi đến gần từ bên kia.

Cậu hét lên, ném chai nước vào gương — tiếng kính vỡ vang lên chát chúa.
Nhưng khi đèn bật sáng lại, gương nguyên vẹn như chưa từng nứt.
Chỉ có bàn tay in dấu mờ mờ ở mặt trong.

Ngày hôm sau, Sunoo kể rằng Heeseung trông lạ lắm — cười nhiều, ánh mắt vô hồn, và liên tục soi gương, lẩm bẩm:

"Tớ đẹp hơn trước rồi... đúng không?"

Các thành viên khác nghĩ do cậu thiếu ngủ. Nhưng đêm thứ ba, Jungwon dậy uống nước, đi ngang phòng Heeseung, thấy ánh sáng nhấp nháy từ trong gương.

Cậu mở hé cửa nhìn — Heeseung đang đứng trước gương, nhưng trong gương lại có hai người.
Một Heeseung đang cười, một Heeseung khác đang khóc.

Và khi Jungwon gọi:

"Anh Heeseung...?"

Hai người trong gương cùng quay lại, nhưng chỉ có một người ngoài đời mỉm cười.

Sáng hôm sau, Heeseung không đến buổi tập.
Khi quản lý mở cửa phòng, chỉ thấy gương vỡ tung, mảnh kính vương khắp sàn.
Không có ai bên trong.

Nhưng trên mặt tường, phản chiếu từ ánh sáng cửa sổ, hiện lên hình ảnh mờ nhạt của một người đang cười — trong tư thế giống hệt Heeseung.

Từ đó, phòng tập bị niêm phong.
Các thành viên khác nói mỗi khi đi ngang qua buổi tối, họ vẫn nghe thấy tiếng ai đó đập nhẹ lên gương, ba nhịp đều đặn:

Cốc... cốc... cốc.

Và đôi khi, trong bóng phản chiếu ở hành lang, có thể thấy một người thứ hai đi song song, bước cùng nhịp, cùng nụ cười.

👁️‍🗨️ Người ta nói, gương không chỉ phản chiếu hình dạng — nó phản chiếu linh hồn. Nếu nhìn quá lâu, bạn sẽ thấy bản thể thật sự đang mỉm cười từ phía bên kia, chờ bạn quay lại nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com