Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 : Niềm tin không rời

Tuổi 17, sau những bước chân vững vàng và những cuộc gặp gỡ định mệnh, tôi nhận ra rằng hạnh phúc không chỉ là cảm giác ngắn ngủi mà là quá trình duy trì niềm tin. Niềm tin không rời là thứ mà tôi từng tưởng như đã mất, khi những lần bị bỏ rơi, bị tổn thương, và bị bỏ quên trong gia đình đã khiến trái tim tôi đóng băng. Nhưng giờ đây, giữa ánh sáng len lỏi từ những người bạn và người tôi yêu, tôi dần học cách mở lòng một lần nữa.

Niềm tin không rời không đến ngay lập tức. Nó được xây dựng từ từng khoảnh khắc nhỏ: một lời hỏi han chân thành, một cử chỉ dịu dàng, một nụ cười thật lòng. Tôi nhận ra rằng những người xuất hiện đúng lúc không chỉ mang đến hạnh phúc tạm thời mà còn giúp tôi tin rằng tình thương có thể tồn tại, rằng con người có thể tử tế và sự chân thành vẫn luôn là giá trị đáng quý nhất.

Những tháng ngày sau khi gặp định mệnh, tôi bắt đầu học cách duy trì mối quan hệ, không chỉ nhận mà còn cho đi. Tôi không còn trốn tránh cảm xúc, không còn sợ hãi việc mở lòng. Mỗi cuộc trò chuyện, mỗi lần san sẻ nỗi buồn hay niềm vui, tôi đều cảm nhận rõ ràng rằng niềm tin không rời xuất hiện khi chúng ta sẵn sàng trao đi mà không toan tính, khi chúng ta hiểu rằng tình thương chân thành luôn tồn tại trong những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.

Người tôi yêu trở thành biểu tượng của niềm tin không rời ấy. Anh không bỏ đi khi tôi còn những vết thương chưa lành, không rời xa khi quá khứ của tôi đè nặng, mà luôn ở bên, dìu tôi qua từng cơn sóng dữ của tâm hồn. Anh dạy tôi cách tin tưởng, cách yêu thương mà không dè dặt, và quan trọng hơn cả là học cách chấp nhận rằng hạnh phúc không phải lúc nào cũng trọn vẹn, nhưng vẫn đáng để nắm giữ.

Niềm tin không rời cũng được tôi rèn luyện qua những người bạn hiện tại. Họ đã đến sau những năm tháng cô đơn và tổn thương, mang đến sự đồng hành bền bỉ mà tôi chưa từng trải qua. Tôi học cách trân trọng những mối quan hệ ấy, học cách tin rằng có những người thật sự quan tâm, và rằng không phải ai ra đi cũng là mất mát. Có những lần bạn bè không ở bên, nhưng tôi hiểu rằng niềm tin không rời nằm ở khả năng mở lòng, trao đi và nhận lại, dù đôi khi không trọn vẹn.

Trong quá trình duy trì niềm tin ấy, tôi cũng học cách đối diện với những ký ức cũ. Những đêm mất ngủ, những lần khóc một mình, những vết thương từ gia đình và quá khứ không còn là xiềng xích. Thay vào đó, tôi học cách nhìn nhận chúng như một phần hành trang, một minh chứng cho sức mạnh nội tại và sự trưởng thành của bản thân. Mỗi khi nghĩ về quá khứ, tôi không còn đau khổ, mà cảm thấy biết ơn vì nhờ nó tôi mới biết trân trọng ánh sáng hiện tại.

Tuổi 17, giữa biển đen tưởng chừng vô tận, tôi lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng rằng niềm tin không rời chính là món quà quý giá mà cuộc đời trao cho những ai kiên nhẫn bước đi qua bóng tối. Nó không xóa đi mọi nỗi đau, nhưng giúp tôi sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, bước đi vững vàng giữa những thử thách, và mở lòng với tình thương mà tôi từng nghĩ rằng đã mất mãi mãi.

Những bước chân tiếp theo của tôi không còn chênh vênh. Tôi biết cách giữ niềm tin trong tim, biết cách trao đi và nhận lại tình thương, và quan trọng hơn, biết rằng hạnh phúc thật sự là cảm giác được sống với chính mình, được yêu thương, và được tiếp tục trưởng thành mà không bị quá khứ chi phối.

Và lần đầu tiên, tôi mỉm cười thật trọn vẹn – một nụ cười không chỉ vì hạnh phúc hiện tại mà còn vì tôi đã học cách giữ niềm tin không rời, dù biển đời còn dài, sóng gió còn dữ dội. Tôi biết rằng ánh sáng không chỉ len lỏi, mà đã trở thành ngọn lửa trong tim, giúp tôi bước đi vững vàng, yêu thương và sống trọn vẹn từng khoảnh khắc mà cuộc đời trao tặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #hally