Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 : Giấc mơ và hy vọng

Tuổi 17, khi biển đen không còn bao phủ tâm hồn hoàn toàn, tôi bắt đầu nhìn thấy những giấc mơ. Những giấc mơ nhỏ bé, giản dị nhưng đầy ắp hy vọng – được sống bình yên, được yêu thương, được trở thành chính mình mà không bị quá khứ ràng buộc. Tôi nhận ra rằng giấc mơ không chỉ là tưởng tượng, mà là động lực để bước đi vững vàng, để nuôi dưỡng niềm tin không rời và để khẳng định rằng mình xứng đáng với hạnh phúc.

Trong những ngày tháng ấy, tôi bắt đầu hình dung về tương lai: những ước mơ học tập, những dự định nhỏ bé trong cuộc sống, và quan trọng hơn cả là mối quan hệ tôi đang xây dựng với những người bạn, với người tôi yêu. Từng khoảnh khắc vui vẻ, từng cuộc trò chuyện chân thành, từng cái ôm an ủi đều trở thành những viên gạch vững chắc xây dựng hy vọng trong lòng tôi.

Tôi biết rằng hy vọng không phải lúc nào cũng đến dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, sự dũng cảm để nhìn thẳng vào quá khứ, và khả năng mở lòng để đón nhận ánh sáng. Tôi đã học cách chấp nhận rằng quá khứ sẽ còn ảnh hưởng, nhưng không còn quyền quyết định niềm vui hiện tại. Tôi có thể để nỗi đau ở lại phía sau, nhưng vẫn mang theo bài học từ nó, để mỗi bước đi đều đầy ý nghĩa và mỗi giấc mơ đều gần hơn với hiện thực.

Người tôi yêu và những người bạn đồng hành tiếp tục trở thành nguồn hy vọng vững chắc. Họ không chỉ là điểm tựa tinh thần, mà còn là minh chứng sống cho sự tử tế, cho tình thương chân thành, và cho khả năng sống trọn vẹn mà không để quá khứ chi phối. Tôi học cách tin tưởng, học cách yêu thương không dè dặt, và học cách chia sẻ nỗi đau cũng như niềm vui một cách chân thành.

Mỗi ngày trôi qua, tôi dần nhận ra rằng hy vọng còn là khả năng tin vào chính mình. Tôi nhìn lại bản thân, nhìn lại những năm tháng đã trải qua – cô bé từng bị bỏ rơi, từng khóc một mình, từng cảm thấy cô đơn giữa biển đen – và nhận ra rằng chính tôi mới là người đã đưa mình đến nơi ánh sáng len lỏi. Không ai cứu tôi, mà tôi tự cứu chính mình, từng bước, từng bước một. Giấc mơ và hy vọng vì vậy trở thành sự khẳng định: tôi có thể, và tôi sẽ, sống trọn vẹn.

Trong giấc mơ của mình, tôi hình dung tuổi 18 với sự trưởng thành trọn vẹn – không còn sợ hãi, không còn bỏ rơi bản thân, không còn để những nỗi đau chi phối. Tôi thấy mình bước đi vững vàng giữa sóng gió, nhưng không đơn độc. Tôi thấy nụ cười của bản thân hiện rõ, thấy trái tim mình được yêu thương trọn vẹn, và thấy rằng hạnh phúc thật sự không phải là đích đến, mà là quá trình sống với hy vọng và niềm tin mỗi ngày.

Đôi khi, tôi vẫn nhìn lại những vết thương cũ, nhưng giờ đây tôi không còn đau đớn mà cảm thấy biết ơn. Biết ơn vì nhờ chúng mà tôi mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, và hiểu giá trị của từng giây phút hạnh phúc hiện tại. Biết ơn vì nhờ chúng mà tôi biết trân trọng những người yêu thương, biết mở lòng với tình cảm chân thành, và biết rằng hy vọng không bao giờ là vô ích.

Tuổi 17, giấc mơ và hy vọng trở thành đôi cánh giúp tôi bay cao giữa biển đen. Tôi biết rằng đời còn dài, sóng gió còn nhiều, nhưng ánh sáng trong lòng đủ mạnh để dẫn dắt từng bước chân. Tôi học cách mơ mà không sợ thất bại, học cách hy vọng mà không e dè, và học cách sống trọn vẹn với tình thương, tình bạn, và tình yêu mà tôi đang nhận được.

Và lần đầu tiên, tôi nhìn vào gương, thấy cô bé từng chịu bao nỗi đau, giờ đã trưởng thành, đã chữa lành được phần lớn vết thương, đã bước đi với niềm tin, và đang sống với hy vọng trọn vẹn. Tôi mỉm cười, biết rằng giấc mơ không còn xa vời, và hy vọng không bao giờ rời bỏ tôi. Tôi đã tìm thấy bản thân giữa biển đen, và ánh sáng ấy sẽ theo tôi bước sang tuổi 18, bước sang một chương mới của đời mình – mạnh mẽ, trưởng thành, và tràn đầy tình thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #hally