Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Nỗi đau chồng chất

Tuổi 13, tôi bắt đầu nhận ra rằng nỗi đau không chỉ là những cú đánh, những lời mắng nhiếc, hay những trận cười chê mà tôi từng trải qua. Nỗi đau đã trở thành một phần cuộc sống, một lớp da thứ hai bọc quanh tâm hồn tôi, khiến tôi vừa sợ hãi vừa quen thuộc với cảm giác trống rỗng. Tôi vẫn giữ những thói quen tự lập của tuổi thơ trống trải: tự lo cho bản thân khi ốm đau, tự học bài, tự đứng lên sau mỗi thất bại. Nhưng lần này, nỗi đau dường như chồng chất hơn, không chỉ đến từ gia đình mà còn từ chính những mất mát mà tôi không thể lường trước.

Bố tôi – người mà tôi vẫn chưa từng hiểu hết, bắt đầu xuất hiện theo cách thầm lặng nhưng đầy ý nghĩa. Một ánh mắt quan tâm hiếm hoi, một lời hỏi han nhẹ nhàng, hay đơn giản là sự hiện diện bên tôi khi không ai khác để ý, tất cả khiến tôi nhận ra rằng tình thương vẫn tồn tại, dù nó đến muộn màng và không trọn vẹn. Tôi bắt đầu hy vọng, dù chỉ một chút, rằng bố sẽ luôn ở bên, sẽ bảo vệ tôi khỏi những tổn thương ngoài kia.

Nhưng hạnh phúc ấy chóng tàn. Một ngày, bố tôi ra đi mãi mãi. Tôi ở bên chăm sóc ông mà không biết đó là lần cuối cùng tôi được ôm ông, lần cuối cùng tôi được nghe ông thầm thì lời yêu thương không nói ra thành lời. Khi nhận ra ông đã rời bỏ tôi, tôi không khóc ngay lập tức. Tôi cảm thấy trống rỗng, hụt hẫng, và bàng hoàng. Tôi chưa kịp hiểu rằng tình thương thầm lặng mà tôi từng nhận đã biến mất, bỏ lại tôi một khoảng trống sâu thẳm mà không lời nào có thể lấp đầy.

Những ngày sau đó, tôi sống trong im lặng. Tôi không khóc trước mặt ai, tôi không gọi mẹ để chia sẻ, vì tôi biết bà cũng sẽ không hiểu, hoặc sẽ giận dữ khi tôi yếu đuối. Tôi tự chữa lành nỗi đau của chính mình, học cách đứng vững trong cơn bão mất mát mà không ai cứu giúp. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống đều là một phần quá trình tôi học cách trưởng thành, học cách chấp nhận thực tế và tự tìm kiếm bình yên.

Nhưng nỗi đau không chỉ dừng lại ở việc mất bố. Mẹ tôi, từ khi ông ra đi, trở nên xa cách hơn. Tôi thấy bà lạnh lùng, thờ ơ, và đôi khi tỏ ra khó chịu với những nhu cầu, những cảm xúc của tôi. Tôi học cách im lặng, học cách tự chăm sóc mình mà không cần dựa dẫm vào mẹ. Dần dần, tôi nhận ra rằng trưởng thành không phải là được người khác bảo vệ hay quan tâm, mà là học cách tự đứng lên, tự yêu thương bản thân và tự bơi giữa biển đen rộng lớn của cuộc đời.

Tuổi 13 cũng là lúc tôi nhận ra rằng cô đơn không còn là kẻ thù tuyệt đối. Nó là người thầy nghiêm khắc dạy tôi cách kiên nhẫn, cách tự lập, và cách trân trọng những khoảnh khắc nhỏ bé. Tôi học cách biến mất trong im lặng, học cách tìm niềm vui từ những điều giản dị mà trước đây tôi chưa từng để ý: ánh nắng len qua cửa sổ, tiếng chim hót buổi sáng, một buổi chiều yên tĩnh bên sách vở. Dần dần, những điều nhỏ bé ấy trở thành ánh sáng dẫn đường tôi vượt qua những sóng dữ trong lòng.

Nhưng nỗi đau chồng chất không chỉ đến từ mất mát và cô đơn. Những ký ức tuổi thơ bị bắt nạt, bị đánh, bị đem ra làm trò cười vẫn in hằn trong tôi, thỉnh thoảng xuất hiện như những cơn sóng dữ, nhấn chìm tôi vào tuyệt vọng. Tôi tự hỏi rằng, làm sao tôi có thể sống sót qua tất cả, làm sao tôi có thể giữ hy vọng khi quá khứ vẫn còn ám ảnh? Và rồi tôi nhận ra rằng, điều duy nhất tôi có thể làm là tiếp tục bơi, tiếp tục sống, và tiếp tục học cách trưởng thành.

Dần dần, tôi học được rằng mất mát, dù khắc nghiệt, cũng có thể dạy tôi sức mạnh nội tại. Tôi học cách tha thứ cho quá khứ, học cách trân trọng bản thân, và học cách mở lòng đón nhận những tia sáng mới – những tình bạn, những khoảnh khắc hạnh phúc giản dị, và những trải nghiệm mang lại niềm tin rằng tôi vẫn có thể được yêu thương. Tôi bắt đầu nhận ra rằng con cá nhỏ giữa biển đen có thể bơi tiếp, có thể trưởng thành, và có thể hy vọng vào một bến bờ bình yên phía trước.

Nỗi đau chồng chất tuổi 13 không chỉ là mất mát, mà còn là bước đầu để tôi học cách trưởng thành, học cách tự chữa lành, và học cách sống với hy vọng dù biển đời còn sâu và sóng dữ. Tôi biết rằng, để cập bến bình yên, tôi phải học cách đối diện mọi nỗi đau, học cách chấp nhận cô đơn, và học cách giữ ánh sáng trong tim mình, dù nó mỏng manh đến nhường nào. Con cá nhỏ ấy, dù yếu đuối, vẫn kiên cường bơi tiếp, từng bước một, qua những cơn sóng dữ tuổi thơ và những mất mát mà tôi chưa từng chuẩn bị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #hally