Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 137-140

Chương 137. Chỉ Có Một Kẻ Được Sống

Sau khi xuất hiện lại, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Du Tiểu Mặc dụi dụi mắt mới phát hiện hắn đã ở trong không gian của Lăng Tiêu rồi, bầu trời bao la xanh thẳm, dưới chân là một bãi cỏ xanh mượt, ngọn cỏ dài gần tới đầu gối, nồng độ linh khí trong không gian rất cao, thậm chí hắn còn cảm giác mình đang hít thở toàn là linh khí, nếu như tu luyện giả có thể tu luyện ở nơi này, đoán chừng tu vi sẽ tiến triển cực nhanh.

Vừa định hỏi y mang mình tới đây làm gì, Du Tiểu Mặc đã nhìn thấy mấy người đang co cụm lại với nhau cách đó không xa.

Du Tiểu Mặc cảm thấy mấy người kia có chút quen mắt, cũng may không tốn bao nhiêu thời gian suy nghĩ, rốt cục hắn cũng nhớ ra rồi.

Lão già có chòm râu trắng đen xen kẽ đang hoảng sợ nhìn bọn họ, không phải là quản sự của Đan Tâm phường sao?

Nghĩ đến lý do lão sẽ xuất hiện ở nơi này, Du Tiểu Mặc lập tức kinh ngạc, chẳng lẽ nói kẻ lợi dùng Thất Tinh Ẩn Hương trùng để theo dõi tung tích của bọn họ chính là vị quản sự của Đan Tâm Phường sao?

Thế nhưng mà cũng không đúng lắm, lão có lý do gì để theo dõi bọn hắn đâu, hắn còn nhớ rõ chỗ dựa sau lưng của Đan Tâm Phường là thành chủ của thành Hồn Cực, có thể khiến cho thành Hồn Cực phát triển phồn vinh như vậy, chắc hẳn thành chủ phải là một người rất công chính đúng không? Nhưng hình như những gì trước mắt đang nói cho hắn biết sự thật hoàn toàn không phải vậy.

Nghĩ tới đó, Du Tiểu Mặc bắt đầu bối rối, cũng không thể xác định mình có đoán đúng hay không.

Không nghĩ ra được thì đi hỏi, sau đó lập tức quay sang nhìn Lăng Tiêu, mong đợi y sẽ cho mình một đáp án, "Lăng sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?"

"Như ngươi đang thấy, thanh cao đến đâu nhưng ngửi hơi tiền thì cũng nổi máu tham cả thôi." Lăng Tiêu nhìn về phía quản sự, mỉm cười, người kia bị nụ cười của y dọa cho hết hồn, vẻ sợ hãi trên mặt càng rõ ràng hơn.

"Vậy giờ phải làm sao?" Nói đến đây, Du Tiểu Mặc cũng hiểu rồi.

Người sau lưng Đan Tâm Phường là thành chủ, mà hắn lại bán nhiều linh đan thượng phẩm cho Đan Tâm Phường như vậy, còn mua không ít hạt giống, rồi lúc đấu giá lại mang linh dịch ra trao đổi, cho nên những kẻ này thấy hơi tiền liền nổi máu tham, âm mưu giết người đoạt bảo, nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc vô thức rùng mình một cái, không ngờ bán có mấy món đồ mà cũng nguy hiểm như vậy, xem ra sau này muốn mua bán gì cũng phải đi cùng Lăng Tiêu mới được.

"Tiểu sư đệ." Lăng Tiêu đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, "Ruộng linh thảo của ngươi không phải là thiếu vài kẻ giúp việc sao? Không bằng... ta luyện bọn chúng thành khôi lỗi, thế nào?"

"Tha mạng, xin đại nhân tha mạng, chúng tiểu nhân sau này sẽ không dám tái phạm nữa, cầu xin đại nhân tha mạng!"

Không đợi Du Tiểu Mặc nói gì, mấy người kia đã bị dọa tới mức luôn miệng cầu xin, lão quản sư kia sau khi sững sờ vài giây, lập tức bò tới trước mặt họ, đâu còn cái vẻ khôn khéo như lúc gặp ở Đan Tâm Phường, bộ dạng lúc này vô cùng chật vật.

"Đại nhân, đại nhân, tiểu nhân... tiểu nhân tình nguyện làm việc cho ngài, cầu ngài đừng luyện ta thành khôi lỗi." Cái bộ dạng rất sợ chết được phát huy triệt để luôn.

"Ngươi thực sự tình nguyện làm việc cho ta?" Lăng Tiêu nhếch mép, từ trên cao nhìn xuống lão.

"Đương nhiên, chỉ cần đại nhân ra lệnh, tiểu nhân nguyện xông pha khói lửa để hoàn thành mệnh lệnh của ngài." Nói xong, quản sự còn cuống quít dập đầu, thực sự sợ hãi Lăng Tiêu sẽ luyện lão thành khôi lỗi.

Phải biết, nếu như đã bị luyện thành khôi lỗi, từ đó trở đi sẽ thành một thứ không có suy nghĩ, không có sự sống, không có linh hồn, cả đời chỉ có thể nghe theo lời người ta sai khiến, nhưng quan trọng nhất là, linh hồn sẽ vĩnh viễn biến mất trong thiên địa, không thể nào luân hồi, còn thống khổ hơn cả chết.

Mấy kẻ khác thấy Lăng Tiêu có dấu hiệu nới lỏng hình phạt, cũng rối rít bò tới xin tha, tỏ vẻ cam tâm tình nguyện trung thành với y.

Lăng Tiêu lập tức bày ra cái vẻ mặt khổ sở, "Nhưng ta chỉ cần một người thôi, mà các ngươi lại có những năm người, làm sao cho phải đây?"

Một câu này lập tức khiến sắc mặt của năm người thay đổi, ánh mắt nhìn nhau lóe lên sát ý mờ mịt, mặc kệ Lăng Tiêu có nói thật hay không, đây cũng là cơ hội duy nhất của chúng.

Nếu như thực sự chỉ có một người được sống, đương nhiên bọn chúng đều muốn người kia là mình, bởi vì bản tính của con người vốn rất tư lợi, vào thời điểm tính mạng của bản thân bị uy hiếp, chẳng ai còn nghĩ tới cái thứ trung thành và nghĩa khí gì hết.

Quản sự của Đan Tâm Phường đã sống tới cái tuổi này rồi, đương nhiên là hiểu rõ nhất, bốn người lão mang tới sao có thể nghe lệnh lão mà chết hết được, cho nên chỉ sau khi Lăng Tiêu dứt lời ba giây, quản sự đột nhiên ra tay, chỉ thấy năm ngón tay lão cong lại, hung ác cào ngực tên gần nhất, vẻ mặt âm tàn như muốn moi trái tim gã ra, nào biết, tên áo đen kia đã đề phòng từ trước, cho nên lúc quản sự tấn công, gã đã kịp thời lùi lại.

Ba tên áo đen khác đã sớm lùi ra xa, ăn ý mười phần, tất cả đều tránh xa quản sự, bởi vì chúng biết rõ, thực lực của quản sự mạnh nhất trong năm người, nếu như không giải quyết lão trước thì chúng khó có cơ hội sống sót.

Hiển nhiên là quản sự cũng phát giác được ý đồ của mấy tên kia, sắc mặt trở nên âm u, đúng là lũ phản bội, càng thêm cẩn thận hơn, lão cũng sớm đoán được.

Bốn tên áo đen liếc nhau một cái, sau đó không cho quản sự thời gian kịp nghĩ cách đối phó, đồng loạt tấn công tới chỗ nguy hiểm của lão, mỗi kẻ đều ra tay cực kỳ độc ác.

Chính vì bọn chúng đều là thủ hạ của quản sự, cho nên cũng hiểu rất rõ tính cách của lão, vô cùng hiểm độc, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn bất kì kẻ nào chúng từng gặp, với tư cách là mưu sĩ của thành chủ thì sao có thể không có bản lĩnh được, cho nên bốn người hoàn toàn không cho quản sự có cơ hội, trực tiếp muốn lấy cái mạng già của lão.

Nhưng quản sự sao có thể vô dụng như vậy, bốn tên kia liên thủ lại đúng là khiến cho lão hoảng loạn một lát, nhưng cũng chỉ một lát mà thôi, rất nhanh đã kịp phản ứng lại, đầu óc xoay chuyển bắt đầu nghĩ cách đối phó.

Bởi vì hai bên đều rất quen thuộc lẫn nhau, cho nên lúc đánh khó mà phân thắng bại.

Du Tiểu Mặc nhìn tới trợn mắt há miệng, hắn mới nháy mắt một cái thôi mà năm người kia đã lao vào đánh nhau rồi, ánh mắt kinh ngạc lại chuyển qua Lăng Tiêu, nuốt một ngụm nước miếng, "Lăng sư huynh, ngươi thật sự muốn luyện bọn chúng thành khôi lỗi sao?"

Trong ấn tượng của Du Tiểu Mặc, khôi lỗi là một cái xác không hồn, ví dụ như cương thi chẳng hạn, vừa nghĩ tới có mấy cái cương thi ở trong không gian của hắn, còn hỗ trợ trồng trọt chăm sóc linh thảo, Du Tiểu Mặc đã cảm giác sởn hết cả da gà da vịt rồi, quá là gớm ghiếc, hắn thà vất vả một chút còn hơn để cho mấy cái thứ đó vào trong không gian mình. Với hắn mà nói, không gian chẳng khác nào nhà hắn, tài sản riêng của hắn, hắn tuyệt đối không để cho mấy thứ đáng sợ vào đó đâu.

"Đương nhiên là không." Lăng Tiêu khẽ đáp lại, trên mặt mang theo vẻ đùa giỡn.

Nghe câu phủ nhận không chút do dự của y, Du Tiểu Mặc ngơ ngác, mãi một lúc sau mới phản ứng được, chẳng lẽ Lăng Tiêu đang đùa giỡn mấy kẻ kia sao?

Lăng Tiêu lại nói tiếp, giọng chán ghét cực kì: "Chút tu vi ấy mà cũng đòi làm khôi lỗi của ta."

Du Tiểu Mặc, "..."

Ồn ào cả buổi, thì ra đại nhân ngài ghét bỏ tu vi của chúng quá thấp sao, không nên bắt bẻ nhiều như vậy đâu nha, hắn cảm thấy nếu mấy tên kia biết suy nghĩ của Lăng Tiêu, đoán chừng không cần đánh cũng tức mà chết rồi, dù sao thì không luyện thành khôi lỗi là tốt, rất là tốt ấy.

Lúc hai người mải nói chuyện, bên kia cũng gần như sắp phân thắng bại rồi.

Tuy tu vi của quản sự là cao nhất, nhưng bốn tên áo đen kia cũng do chính lão chọn lựa, bởi vì lo ngại thực lực của Lăng Tiêu, quản sự sợ sẽ hỏng việc giữa chừng hoặc là bị phát hiện, cho nên cố ý chọn bốn kẻ có thực lực khá mang theo, nào ngờ được lại tự chọn dao đâm mình.

Bốn tên kia còn trẻ, kinh nghiệm chiến đấu cũng không hề kém quản sự, thêm với bình thường đều là cùng trong một nhóm, cho nên hợp tác rất nhịp nhàng, tuy có bị thương nhưng quản sự cũng bị dồn vào đường cùng.

Mắt thấy mình sắp chết, quản sự đột nhiên nhớ ra một điều, giống như đã bắt được sợi dây cứu mạng, mừng như điên mà gào to với Lăng Tiêu, "Đại nhân, ta biết bí mật của thành chủ... A..."

Lão vừa thốt ra lời này, mấy tên kia liền có cảm giác không ổn, một tên áo đen lập tức đánh một chưởng vào đầu lão, biểu lộ vặn vẹo quyết tâm dồn lão vào chỗ chết.

Nhưng gã không có cơ hội, vì bàn tay vừa tới gần đầu quản sự chưa tới một tấc đã bị chặn lại, dù gã có cố sức tới mặt đỏ bừng cũng không thể nhích thêm một ly.

Quản sự vốn cho rằng mình đã chết chắc rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, bộ mặt già nua lập tức hiện lên vẻ cuồng hỉ cùng nham hiểm tàn độc, lập tức trở tay đánh cho tên áo đen kia một chưởng, gã lập tức bị trọng thương, lui lại phía sau tới mười bước, miệng phun máu, cuối cùng ngã nhào trên đất không bò dậy nổi.

Ba tên khác biết rõ là Lăng Tiêu đã nhúng tay vào, không dám động thủ nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn quản sự chạy tới trước mặt Lăng Tiêu nịnh nọt.

Tuy rằng Lăng Tiêu không hề ra tay trước mặt chúng, nhưng kẻ nào tinh mắt sẽ biết, thực lực của Lăng Tiêu tuyệt đối cao hơn chúng rất nhiều, và quan trọng nhất là, bọn chúng đã bị cái không gian thần bí này làm cho sợ tới mức hồn siêu phách lạc.

"Đại nhân, ta là mưu sĩ của Đường Hồn, biết rõ rất nhiều bí mật của hắn, ngài muốn biết cái gì ta cũng có thể nói cho ngài, còn có đôi Thất Tinh Ẩn Hương trùng kia đúng là do Đường Hồn nuôi..." Quản sự không ngờ nói đại cũng cứu được cái mạng mình, trong lòng cuồng hỉ, không chút nghĩ ngợi liền đem tất cả những điều mình biết đều nói ra hết, cốt cũng chỉ hy vọng người nam nhân này sẽ để cho lão một con đường sống.

Lúc này lão đã bất chấp cái kết cục sẽ ra sao nếu phản bội Đường Hồn, dù Đường Hồn có lợi hại đến mấy cũng chỉ là một gã Tiên Cảnh, mà người nam nhân trước mặt này lại có một cường giả Hoàng cảnh thứ thiệt, nếu không thì sao y lại có được một không gian lớn như vậy?

"Nếu là Đường Hồn nuôi, thế ngươi biết thất linh thảo chứ?" Lăng Tiêu nhìn lão, nụ cười như có như không, khuôn mặt rất ung dung, cũng chẳng vì mấy lời lão tiết lộ mà thay đổi.

Quản sự sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Đúng là tiểu nhân có biết, lúc đầu Đường Hồn có lấy được vài cọng thất linh thảo, nhưng đã bị dùng hết rồi, nhưng ta có biết một nơi có thất linh thảo, Đường Hồn cũng vì tìm thất linh thảo mà những năm gần đây đã đi khắp nơi để dò hỏi, mãi cho tới nửa năm trước mới thăm dò được, thất linh thảo có trong Thiên Đường Cảnh, chính là cái nơi sắp mở ra hai tháng sau."

"Chỉ có thế?" Lăng Tiêu nhíu mày.

"Còn nữa, vì Đường Hồn muốn tìm thất linh thảo thuận lợi, cũng không biết làm cách nào mà tìm được một tấm bản đồ không trọn vẹn, từ đầu thì tiểu nhân cũng không biết đó là bản đồ ở đâu, mãi cho tới một lần Đường Hồn nói hớ ra, tiểu nhân mới biết được, tấm bản đồ không trọn vẹn kia đúng là bản đồ của Thiên Đường Cảnh."

Quản sự thận trọng lựa lời, khóe mắt luôn không tử chủ mà liếc trộm nét mặt của Lăng Tiêu.

"Sao ngươi có thể xác định tấm bản đồ đó là thật?" Lăng Tiêu hỏi, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi.

"Đúng là tiểu nhân không thể xác định được, nhưng Đường Hồn có nói với tiểu nhân, hắn cam đoan tấm bản đồ kia là thật một trăm phần trăm, tiểu nhân làm việc cho Đường Hồn đã nhiều năm, biết rõ hắn sẽ không nói dối mấy chuyện quan trọng như vậy." Quản sự giải thích.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy kinh hoàng của quản sự một lúc, đột nhiên mỉm cười: "Đường Hồn là người thế nào, bình thường đối xử với các ngươi ra sao?"

Quản sự sững sờ, cũng không hiểu y có ý gì, nhưng vẫn trả lời thật cẩn thận: "Không dối gạt đại nhân, Đường Hồn là một kẻ nhỏ mọn tham tài, hơn nữa cũng rất thâm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình là kiểu muốn gió thì phải có gió, muốn mưa thì phải có mưa, tuy tiểu nhân đã ở cạnh hắn vài thập niên, nhưng chưa bao giờ đạt được tín nhiệm từ Đường Hồn, hắn chỉ tin bản thân mình, tuy bề ngoài thành Hồn Cực rất bình thản, nhưng bên trong rất lộn xộn, còn Đường Hồn vì khiến cho thực lực của mình không ngừng tăng cao, thường xuyên phái thủ hạ ra ngoài tìm linh đan diệu dược cho hắn, không ít huynh đệ vì thế mà chết, ai cũng rất oán hận hắn, nhưng không dám phản kháng, cho nên rất nhiều người đã sớm sinh lòng bất mãn với Đường Hồn, chỉ là thực lực của Đường Hồn cao hơn tất cả chúng ta, hơn nữa còn có một đám tử sĩ trung thành."

Những lời này cũng gián tiếp biểu lộ thái độ của quản sự, nếu không lão già này cũng chẳng trái một câu Đường Hồn, phải một câu Đường Hồn rồi.

Du Tiểu Mặc nghe cuộc đối thoại của họ, càng ngày càng cảm giác sự việc đang phát triển theo chiều hướng kỳ quái, giống như đang nghe một câu chuyện về địa chủ đàn áp nô lệ vậy đó, hắn đột nhiên dùng cái giọng điệu khó có thể che giấu sự hưng phấn mà nói với họ: "Vậy các ngươi có muốn làm nông nô nổi dậy cất tiếng ca không?"

Chương 138. Vạn Linh Địa Dương

Du Tiểu Mặc vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức ngơ ngác.

Không đợi bọn họ nói gì, Du Tiểu Mặc đã có cái loại xúc động muốn tát cho mình vài cái.

Nhìn cái biểu lộ quái dị kia là biết, rõ ràng họ đều không hiểu ý tứ của câu này, chẳng qua là hắn thấy mấy câu đó rất hợp với tình hình hiện tại thôi mà, hơn nữa hắn cũng đã đoán được đại khái ý định của Lăng Tiêu rồi, cho nên mới vô thức thốt lên.

Người đầu tiên phản ứng được là Lăng Tiêu, y không nhịn được bật cười lớn, tuy y đã quen Du Tiểu Mặc thỉnh thoảng sẽ nhả ra một câu hết sức khác người, nhưng mỗi lần nghe đều khiến y cười thật sảng khoái.

'Nông nô nổi dậy cất tiếng ca', thực ra câu này nghe rất thú vị, cũng không sai biệt lắm với mấy lời mà y muốn nói.

"Ta cho các ngươi một lát để cân nhắc, nghĩ kỹ thì cho ta biết đáp án." Lăng Tiêu kéo Du Tiểu Mặc về bên người, vừa nói vừa chỉnh trang lại quần áo của hắn, dù không giải thích rõ ràng, nhưng y biết cả năm người đều hiểu rõ ý của mình, còn nếu thật sự không hiểu nổi, y cũng chẳng cần mấy kẻ vô dụng như vậy làm gì.

"Ta tình nguyện vĩnh viễn trung thành với đại nhân." Sau khi sững sờ qua đi, khuôn mặt già nua của quản sự bỗng lộ ra cái vẻ kinh hỉ, không hề do dự mà thề, cơ hội trên trời bỗng nhiên rơi xuống mà không bắt được thì cũng uổng công lão sống bao năm nay rồi.

"Chúng ta cũng nguyện ý, thề sống chết trung thành với đại nhân." Ba tên áo đen cùng tên còn lại mới lóp ngóp bò dậy cùng đồng lòng thề thốt, cũng giống như quản sự, nét mặt ba người lúc này vô cùng vui mừng, cơ hội này quá lớn.

Sau đó, cả năm người đều bắt đầu tự giác lập lời thề, chỉ là đã bị Lăng Tiêu ngăn cản.

Y cảm thấy cái trò thề thốt này không đủ mạnh, dù sao y vẫn tin tưởng bản thân hơn nhiều, cho nên ý của Lăng Tiêu là, nếu năm người thực sự muốn đi theo y, vậy để cho hắn làm chút chút việc trên linh hồn của họ, chỉ cần mấy người này vĩnh viễn không phản bội y thì sẽ bình yên mà sống cả đời.

Năm người nhìn nhau, nhưng không do dự quá lâu đã lập tức đồng ý, bởi vì không đồng ý thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Dù sao đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong số đó mà thôi, theo suy nghĩ của bọn họ, một tu luyện giả có tu vi Tiên Cảnh như Đường Hồn sao có thể sánh nổi một vị cường giả Hoàng cảnh cơ chứ. Trong mắt mấy người, một vị cường giả Hoàng cảnh có thể tương đương với những môn phái đứng đầu như Thiên Tâm và Thanh Thành rồi, sở dĩ mấy môn phái này trở nên cường đại như vậy cũng vì có một vị cường giả Hoàng cảnh tọa trấn.

Cho nên đi theo một kẻ chỉ coi họ là nô lệ như Đường Hồn, còn không bằng hàng phục nam nhân này, nói không chừng còn có thể lập lên một môn phái hùng mạnh, cứ nghĩ tới chủ nhân của mình sau này sẽ thành lập ra một thế lực mạnh mẽ như Thiên Tâm hay Thanh Thành, cả năm người đều nén không nổi kích động.

Cũng phải nói thêm một điều, Lăng Tiêu căn bản chẳng có ý định thành lập môn phái, người thích sự tự do như y, nói trắng ra là chẳng có chút trách nhiệm nào, sở dĩ để bọn chúng thay thế địa vị của Đường Hồn ở thành Hồn Cực cũng là vì mục đích khác mà thôi.

Sau khi xong việc, cả năm người đều được thả đi.

Trở về hiện thực, Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu không xác định lắm, "Lăng sư huynh, ngươi lại muốn tới thành Hồn Cực phải không?"

Lăng Tiêu thấy hắn hỏi xong vẫn còn bày ra cái vẻ mặt muốn nói lại thôi, không kiềm chế được mà vươn tay véo má hắn một cái, khẽ cười: "Sao, chẳng lẽ tiểu sư đệ lưu luyến ta hả?"

"Ai thèm lưu luyến ngươi chứ!" Du Tiểu Mặc lườm một cái, còn thì thầm làu bàu một câu.

Đương nhiên Lăng Tiêu nghe rõ mồn một luôn, cũng chỉ cho là miệng nói một đường mà lòng nghĩ một nẻo, im lặng một chút mới nói: "Ta không có hứng thú lập lên một thế lực mới, nhưng cũng có thể có riêng một đường dây thu thập tin tức thì tốt, sau này muốn dò xét gì cũng dễ dàng hơn, còn nữa, đợi tương lai ngươi thành đan sư trung cấp hoặc cao cấp, lúc đó có thể nhờ bọn chúng giúp ngươi tìm hạt giống hoặc linh thảo, như vậy tiện hơn ngươi tự đi tìm nhiều."

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, không ngờ Lăng Tiêu còn lo nghĩ cho cả hắn, trong lòng bỗng dưng cảm động dâng trào, chẳng qua là, Lăng Tiêu còn nói thêm một câu.

Y nói, "Đến lúc đó ngươi có thể luyện nhiều đan cho ta ăn."

Du Tiểu Mặc, "..." Hắn quyết định lấy lại tất cả cảm động.

"Lăng sư huynh, ngươi định bao giờ xuất phát, không phải chưởng môn đã nói không cho ngươi tùy tiện ra ngoài sao?" Sau một lúc im lặng để chữa trị tâm linh bé nhỏ, Du Tiểu Mặc mới hỏi.

Có lẽ hắn không thật sự hiểu rõ con người Lăng Tiêu, nhưng hắn vẫn có thể đoán được, với cái tính cách không thích bị gò bó của y, người như vậy hoàn toàn không muốn phí tâm tư để thành lập một cái thế lực, cảm xúc của những người này giống như trào lưu ở thế kỷ 21, chỉ có thể hứng thú một thời gian mà thôi.

Lăng Tiêu trả lời, "Nội gián đã bị bắt, Thang Phàm cũng không còn hạn chế tự do của ta nữa, lúc nào ta cũng có thể rời khỏi phái Thiên Tâm."

Du Tiểu Mặc 'À' một tiếng, con mắt lại bắt đầu đảo qua đảo lại.

Lăng Tiêu nhìn nét mặt hắn là hiểu hắn đang nghĩ gì rồi, lúc này mới cười nói: "Tiểu sư đệ, có phải muốn đi cùng ta không?"

Du Tiểu Mặc cũng chẳng xấu hổ khi bị vạch trần, "Thực ra cũng không hẳn là thế, nếu như ngươi có thời gian, có thể mua giúp ta mấy loại thịt thỏ thịt dê gì đó về được không."

Hắn biết mình là ai mà, có đi theo cũng chỉ cho Lăng Tiêu thêm phiền toái mà thôi.

"Tiểu Cầu?" Khóe miệng Lăng Tiêu cong cong, dường như đã nghĩ ra điều gì đó mà mỉm cười, giống như chuyện vừa nghĩ ra rất vui vẻ.

Không ngờ chỉ trong chốc lát y đã đoán được, Du Tiểu Mặc cũng không dấu giếm nữa, cười hì hì: "Tiểu Cầu là động vật ăn thịt, mấy hôm nay đám thịt ta trữ sẵn trong không gian sắp bị nó ăn hết rồi, cho nên ta muốn xuống núi mua thêm một chút."

Không gian có chức năng giữ tươi thức ăn, cho nên lần trước xuống núi Du Tiểu Mặc cũng mua không ít đồ, chỉ là bản thân hắn thiên về ăn chay hơn, cho nên cũng không trữ quá nhiều thịt.

"Tiểu sư đệ à..." Lăng Tiêu nhìn hắn như đùa giỡn, vẻ mặt còn lộ ra cái vẻ muốn cười mà không thể cười lớn.

"Sao thế?" Du Tiểu Mặc rụt cổ một cái, cảm giác, y cười như vậy có chút kì lạ, hơn nữa hắn rất ít khi thấy y cười như vậy.

"Ngươi biết yêu thú bình thường thích ăn gì không?" Lăng Tiêu cười híp mắt mà hỏi.

"Chứ không phải ăn thịt sao?" Du Tiểu Mặc lúng túng nói.

Lăng Tiêu chậm rãi nói: "Đương nhiên là ăn thịt, nhưng không giống như ngươi nghĩ ..."

Thịt thỏ thịt dê chỉ là đồ ăn của người bình thường, bởi vì chúng cũng không phải là yêu thú, chỉ có thể coi như gia súc mà thôi, khác biệt lớn nhất giữa những loại gia súc như heo bò dê chó và yêu thú là chúng không có bản năng tu luyện, cho nên là một yêu thú cấp tám như Huyết Thương lang, chúng không ăn những loại thịt bình thường.

Yêu thú cũng có thiên địch, thiên địch cũng là thức ăn của chúng, mà thiên địch của Huyết Thương lang chính là Vạn Linh Địa dương.

Vạn Linh Địa dương cũng là yêu thú cấp tám như Huyết Thương lang, nhưng chúng có một điểm khác biệt rất lớn với Huyết Thương lang đó là, Vạn Linh Địa dương là động vật ăn cỏ, đồ ăn của chúng là linh thảo, cho nên nơi có Vạn Linh Địa dương sinh sống cũng là nơi có linh thảo, đây là một chân lý mà tất cả các tu luyện giả ở đại lục Long Tường đều biết.

"Cho nên... ý ngươi là muốn bắt mấy con Vạn Linh Địa dương về cho Tiểu Cầu ăn hả?" Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng, gian nan lắm mới thốt được thành lời.

Hắn đã từng gặp tư liệu về Vạn Linh Địa dương ở trong sách, chúng là một loại yêu thú quần cư, tính tình ôn hòa, nhưng điều kiện đầu tiên là không ai chọc tức chúng, nếu một khi Vạn Linh Địa dương nổi giận, hai mắt sẽ biến thành màu đỏ, hai sừng ở trên đỉnh đầu cũng đỏ rực, sau đó bắt đầu điên cuồng công kích, đương nhiên điểm này chỉ giới hạn ở tu luyện giả và các yêu thú khác, trừ Huyết Thương lang.

Như mới nói ở trên, yêu thú rất nhạy cảm với thiên địch của mình, Vạn Linh Địa dương cũng không ngoại lệ, chỉ cần gặp được Huyết Thương lang, chúng sẽ tự động chuyển sang hình thức cuồng bạo, sau đó công kích Huyết Thương lang.

Nhưng loại trạng thái này cũng có một khuyết điểm lớn, chính là không phân biệt được kẻ địch hay đồng loại.

Sự nổi giận dường như đã khiến ý thức của chúng trở nên mơ hồ, không cần phân biệt đã tiến hành công kích, cho nên rất ít tu luyện giả sẽ chọn Vạn Linh Địa dương làm yêu thú khế ước, đa số sẽ coi chúng trở thành một món ăn, một món ăn đặc biệt có thể khiến thực lực tăng lên.

"Thịt của Vạn Linh Địa dương ngoại trừ là một loại đại bổ với Tiểu Cầu, thì còn có hiệu quả đốc thúc cho nó phát triển, đặc biệt là Địa dương đã thành niên, bởi vì chúng ăn linh thảo mà lớn, cho nên cấu tạo thịt không những ngon mà còn tràn đầy linh lực, ngay cả tu luyện giả cũng rất thích ăn."

Lăng Tiêu nói xong còn bày ra cái vẻ mặt nhớ lại, thực ra đây mới là mục đích của y.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, nhìn cái vẻ mặt này là biết y đã nếm qua rồi, nhưng thực sự ăn ngon như vậy sao? Hắn biết rõ Lăng Tiêu ở rất nhiều phương diện đều cực kỳ bắt bẻ, thứ có thể khiến cho y tán thưởng hẳn là rất tuyệt ấy chứ.

Là một người hiện đại đã từng ăn qua lẩu dê, Du Tiểu Mặc tỏ vẻ hắn chẳng áy náy tẹo nào, nhưng nếu bắt hắn ăn thịt sói, nghĩ cũng đừng có nghĩ.

"Lăng sư huynh, ta nghe nói Vạn Linh Địa dương chỉ sống ở rừng Tận Thế, mà khu rừng này cách phái Thiên Tâm rất xa, vậy không phải đi đường rất vất vả sao?" Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một chút.

"Không cần, chỉ cần để cho mấy tên kia hỏi thăm nơi nào có đấu giá Vạn Linh Địa dương là được." Lăng Tiêu nói.

Bởi vì thịt Vạn Linh Địa dương là bảo vật ai cũng muốn nếm thử một lần, cho nên rất nhiều tu luyện giả thường xuyên sẽ lập thành từng nhóm đi vào rừng Tận Thế để săn Vạn Linh Địa dương, chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ có nơi bán.

Lăng Tiêu nói là làm, năm ngày sau y liền xuống núi.

Có điều vì cử động của hai người đều đang bị theo dõi, để không gây chú ý, Lăng Tiêu không dẫn Du Tiểu Mặc đi cùng.

Vài ngày sau, y gửi về một tin tức tốt.

Chương 139. Người Áo Xanh

Sơn mạch Thanh Khâu ở trong khu vực của phái Thanh Thành, toàn bộ sơn mạch Thanh Khâu đều thuộc về phái Thanh Thành.

Chưởng môn của phái Thanh Thành, Lạc Thành Nguyên là một người rất sáng suốt, cũng giỏi kinh doanh, lão mở ra một thành trấn lớn ở nơi có lưu lượng người cao nhất sơn mạch Thanh Khâu, cho phép các thế lực khác hoặc thương nhân tới đây mở cửa hàng buôn bán, chỉ cần nộp một số tiền thuê đất nhất định là được.

Sau đó thành trấn kia phát triển rất nhanh, cho đến bây giờ, thành trấn nổi danh nhất chính là Thanh Thành.

Danh khí của Thanh Thành còn lớn hơn thành Hồn Cực nhiều, dù lưu lượng người qua lại không bằng, nhưng thu nhập trung bình của những người lui tới đây lại cao hơn, nếu ngươi muốn tìm một bảo bối không có ở thành Hồn Cực, vậy thì hãy tới Thanh Thành.

Nơi mà Lăng Tiêu nghe ngóng được lần này chính là Thanh Thành.

Ba ngày sau, đồ ăn của Tiểu Cầu, Vạn Linh Địa dương sẽ xuất hiện ở Thanh Thành, hơn nữa nghe nói không chỉ một con, bởi vậy mà hấp dẫn không ít người tìm tới.

Vạn Linh Địa dương có sức hấp dẫn vô cùng lớn với tu luyện giả, chỉ nghĩ tới điều này cũng có thể đoán được tình trạng cạnh tranh kịch liệt lúc đó rồi.

Sau khi biết rõ tin tức này, Du Tiểu Mặc liền bắt đầu chuẩn bị.

Căn cứ vào tin tức mà Lăng Tiêu lấy được thì Vạn Linh Địa dương cũng được bán theo phương thức đấu giá, cho nên hắn phải đảm bảo đủ kim tệ mới được.

Vì Tiểu Cầu có thể mau lớn, lần này Du Tiểu Mặc phải bỏ ra rất nhiều vốn liếng, hắn quyết định dùng hết chỗ kim tệ có trong túi trữ vật, dù sao hiện tại hắn đã trữ đủ hạt giống linh thảo rồi, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không cần mua nữa, nhưng hắn cũng lo ngần ấy kim tệ thôi cũng chưa đủ, cho nên quyết định xuống núi bán chút linh đan.

Ngoại trừ chuyện này, Lăng Tiêu còn nói cho hắn về chuyện ở thành Hồn Cực.

Bản đồ của Thiên Đường Cảnh đã nằm trong tay y, nhưng cũng như quản sự đã nói, chỉ có một mảnh bản đồ không trọn vẹn, cũng may mà trên đó có ghi rõ nơi thất tinh thảo mọc.

Về phần Đường Hồn, Du Tiểu Mặc không cần đoán cũng biết kết cục của gã.

Với tính cách của Lăng Tiêu, Đường Hồn tuyệt đối không có đường sống, cho nên sau khi gã chết, quản sự rất thuận lợi mà ngồi vào vị trí thành chủ, tuy tu vi của lão không đủ để khiến mọi người phục tùng, nhưng sau lưng lão có Lăng Tiêu là đủ rồi, sở dĩ để lão quản lý thành Hồn Cực cũng vì quản sự là người đủ thông minh khôn khéo, có thể nhìn rõ thế sự.

Sau đó, Lăng Tiêu còn ở lại thành Hồn Cực gần hai ngày mới trở về.

Nguyên nhân là tuy Đường Hồn đã chết, nhưng cũng bởi vậy mà sinh ra vài vụ hỗn loại nho nhỏ, mà y muốn nâng đỡ quản sự ngồi vào vị trí kia, đương nhiên có người sẽ không phục, vậy là Lăng Tiêu phải ở lại đó đánh cho chúng phục mới thôi, mãi cho tới khi cả đám khiếp sợ, không dám sinh lòng phản bội nữa, mới trở về.

Nhưng chờ y trở về, thời gian Vạn Linh Địa dương xuất hiện đã chỉ còn một ngày.

Lăng Tiêu cũng không đi thẳng tới Đô Phong đón Du Tiểu Mặc, mà hẹn gặp hắn ở tửu lâu trong Hòa Bình trấn.

Bởi vì Phương Thần Nhạc đã tới Vân Thủy Phong, cho nên trước khi đi Du Tiểu Mặc đành phải báo một tiếng với Triệu Đạt Chu, lý do đã nghĩ xong từ lâu, chính là xuống núi bán linh đan mua linh thảo, Triệu Đạt Chu không hề nghi ngờ, chỉ nói với Du Tiểu Mặc sẽ giúp hắn chuyển lời cho sư phụ.

Sau khi xuống núi, Du Tiểu Mặc tới thẳng Hòa Bình trấn, bởi vì hắn đến khá sớm, cho nên không thấy Lăng Tiêu, vậy mà chưởng quầy của tửu lâu còn nhận ra hắn, dường như còn biết rõ hắn là đệ tử của phái Thiên Tâm, vội vàng đi tới mời hắn vào ngồi, thái độ hết sức ân cần.

Có rất nhiều người đang ngồi ăn cơm trong đại sảnh, khá ồn ào, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không bảo trưởng quầy cho hắn một phòng riêng, hắn lo rằng Lăng Tiêu đến sẽ không nhìn thấy mình, hơn nữa ngồi ở phòng riêng thì tốn kim tệ nữa, Du Tiểu Mặc lại là một người tham tài keo kiệt, sao có thể hoang phí được.

Bởi vì chuyện của Thiên Đường Cảnh đã đồn đi khắp nơi, cho nên đi đến đâu cũng nghe được người ta đang bàn tán về nó.

Chỉ là Du Tiểu Mặc đã được Lăng Tiêu nói cho khá tường tận về Thiên Đường Cảnh, cho nên cũng chẳng hứng thú mà nghe người ta bàn luận.

Ngay khi hắn uống xong ly trà thứ mười, còn đang do dự có nên đi vệ sinh hay không, bên cạnh đột nhiên vang lên một hồi tiếng ồn ào, giống như có người đang cãi nhau, vừa nghiêng đầu ngó qua, một bóng đen đã bị người khác đánh bay, mà cái hướng tên kia bay tới chính là nơi Du Tiểu Mặc đang ngồi.

Du Tiểu Mặc hết sức bối rối, chẳng lẽ mấy người này chuẩn bị khiến người qua đường như hắn bị liên lụy vào sao.

Sau đó hắn cũng cảm giác có ai đó đang kéo tay mình, cả người lảo đảo mà ngã về hướng kia.

Bóng đen kia rơi thẳng xuống mặt bàn, thân hình cường tráng như trâu đã nện trọn vẹn cái bàn lớn thành một đống gỗ vụn, cái lực này phải mạnh tới nhường nào mới làm được thế chứ!

Du Tiểu Mặc há hốc miệng nhìn cảnh tượng này, má ơi! Nếu như đổi lại người bị nện vào là hắn, chẳng phải xương cốt toàn thân đều vỡ vụn sao? Quá sợ hãi, cũng may mà mình thoát kịp.

Du Tiểu Mặc còn tưởng người cứu mình là Lăng Tiêu, quay đầu lại nói, "Lăng sư huynh, ngươi..."

Giọng hắn tắt ngóm sau khi nhìn thấy mặt đối phương, người này đâu phải là Lăng Tiêu, ai da, cái tướng mạo này kém xa Lăng Tiêu nhiều nhiều luôn, nguyên mặt còn toàn mụn là mụn...

"Tiểu huynh đệ, ngươi nhận lầm người rồi, tại hạ xác thực họ Lâm, nhưng không nhớ rõ có một sư đệ, mới nãy tại hạ thấy ngươi bị đám người kia liên lụy vào, cho nên mới ra tay, nếu như mạo phạm, xin thứ lỗi!" Người áo xanh kia thấy Du Tiểu Mặc nhận lầm người cũng không hề giận giữ, thái độ vô cùng nho nhã lễ độ kia khiến Du Tiểu Mặc hơi ngượng ngùng.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta cứ tưởng là sư huynh của ta đã đến." Du Tiểu Mặc lập tức xin lỗi, còn ngu ngơ mà cười một tiếng.

Trong mắt người kia lập tức hiện lên một tia sáng, chợt cười nói: "Không sao, nếu như tại hạ có một sư đệ dễ thương như vậy thì chắc có thể cười sung sướng mấy ngày ấy chứ, đúng rồi, tiểu huynh đệ, sư huynh của ngươi còn chưa tới sao?"

"Đúng thế, có vấn đề gì không?" Du Tiểu Mặc hỏi.

"Không có gì, nếu thế, bây giờ đã không còn bàn trống, nếu như tiểu huynh đệ không ngại thì mời ngồi cùng bàn với tại hạ, dù sao tại hạ cũng đi một mình, được không?" Nam tử áo xanh vội vàng thả tay, sau đó cười thật tươi mà đưa ra lời mời.

Du Tiểu Mặc cảm thấy người này nói cũng có lý, cho nên không từ chối, đang há miệng muốn đồng ý, thì đột nhiên có một người đi từ ngoài cửa vào, người nọ mặc một thân y phục quý giá đẹp đẽ, khí chất bất phàm, dung mạo tuấn lãng, chính là cái kiểu người đi tới đâu thì chỗ đấy sáng lên đó, cộng với khí thế trên người y, chỉ cần liếc đã biết rõ y là một cường giả.

Trong lúc người khác còn mải phỏng đoán thân phận của nam nhân anh tuấn quý phái này, Du Tiểu Mặc đột nhiên đứng lên, vẫy vẫy tay với y, hưng phấn gọi lớn: "Lăng sư huynh, ta ở đây nè."

Hắn cũng không để ý tới nam tử áo xanh ngồi bên cạnh mình, sau khi gã nghe được câu này, trong nháy mắt sắc mặt đã hiện lên chút mất tự nhiên cùng ảo não, giống như 'con vịt vừa tới tay đã bay mất rồi'.

Lăng Tiêu đi tới, ánh mắt đảo qua đám mảnh gỗ vụn kia, sau đó lại chuyển qua nam tử nọ cùng Du Tiểu Mặc, không hỏi gì, cuối cùng ánh mắt trêu tức lại rơi vào người gã.

Nam tử kia bị nhìn đến mất tự nhiên, có cảm giác như người này có thể nhìn thấu hết những suy nghĩ trong đầu gã, vô thức rùng mình một cái, tu vi của nam nhân này cao hơn gã không ít, đúng là "con vịt" mới nấu một nửa đã bay mất thật rồi.

Nghĩ vậy, gã lập tức lại trưng lên cái nụ cười hòa nhã hồi nãy, nói với Du Tiểu Mặc: "Tiểu huynh đệ, sư huynh của ngươi đã tới rồi, vậy tại hạ sẽ không quấy rầy hai vị nữa, cũng vừa lúc tại hạ nhớ ra có chuyện muốn làm, cho nên tại hạ sẽ đi trước, gặp lại."

Du Tiểu Mặc 'Ài' một tiếng, hắn còn muốn giới thiệu người này cho Lăng Tiêu, dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của hắn cơ mà, bất chợt hắn nhớ ra một điều, vội vàng hỏi: "Xin hỏi đại ca tên gì?"

Nụ cười của nam tử cứng lại trong giây lát, vội vàng khoát khoát tay, hai chân lại không hề do dự mà đi tới trước cửa, bày đặt mà nói: "Cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, tiểu huynh đệ không cần biết đâu."

Du Tiểu Mặc cảm khái: "Thật là một người tốt, còn chẳng cần báo đáp."

Câu này vừa dứt lời, đám người đang nghe trộm cuộc đối thoại của hai người lập tức phun hết đồ ăn trong miệng ra.

Bọn họ mới là người phải cảm khái nè, vị tiểu huynh đệ này rõ ràng là loại người đã bị bán đi vẫn còn giúp người ta đếm tiền, trên thế giới này tuyệt đối không có người tốt, càng không có loại người tốt đến mức không cần báo đáp, mà loại người chống lại ý trời như tu luyện giả bọn họ, kẻ nào không lấm một thân lầy lội mà bò được tới ngày nay chứ, trong sạch được mới là lạ.

Chẳng ai vô duyên vô cớ mà tốt với ngươi, trừ khi tên đó là một kẻ ngốc thực sự, nếu không thì chính là có mưu đồ khác, mà nam tử áo xanh kia rất rõ ràng thuộc về loại thứ hai.

"Đúng rồi, là người tốt!"

Đúng lúc này, Lăng Tiêu vẫn im lặng đột nhiên nhẹ nhàng tán thưởng một câu, hơn nữa cái dáng cười kia, hết sức nhã nhặn.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía y, họ còn tưởng nam nhân này sẽ khuyên bảo thiếu niên kia không nên khinh địch mà nhận ý tốt của người khác, không ngờ y lại còn đồng ý với quan điểm của thiếu niên, rõ ràng nhìn khôn khéo vậy mà.

Nam tử áo xanh mới chạy tới cửa thiếu chút nữa đã hụt chân mà ngã, vẻ mặt lúc này hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ gã đoán sai sao?

Trong lúc mọi người suy nghĩ lung tung, Du Tiểu Mặc lại nghi ngờ, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Lăng Tiêu tuyệt đối không bao giờ tùy tiện khen ngợi người khác, đặc biệt là khi y cười điềm đạm thế kia, càng khẳng định có trá.

Sự thật chứng minh trực giác của Du Tiểu Mặc không hề sai, nam tử áo xanh chưa kịp chạy khỏi tửu lâu đã bị Lăng Tiêu kéo lại, lại còn bày ra cái vẻ mặt 'Ngươi là ân nhân của tiểu sự đệ nhà ta, ta rất muốn báo đáp ngươi đó', sau đó không ngừng mời rượu gã.

Chờ tới khi hai người rời khỏi tửu lâu, nam tử kia đã gục xuống bàn, toàn thân nồng nặc mùi rượu, miệng còn sùi bọt mép, có người thấy gã mất ý thức, tiện tay trộm luôn túi trữ vật.

Sau này, Hòa Bình trấn bỗng có thêm 'truyền thuyết' về một nam tử không có kim tệ thanh toán, bị chưởng quầy đánh cho một trận, còn tàn nhẫn cởi sạch quần áo rồi đá gã ra khỏi quán rượu, tên nam tử kia sau đó chạy khỏa thân một vòng quanh Hòa Bình trấn...

Thật là lâu về sau Du Tiểu Mặc mới biết được chuyện này, lúc đó hắn đã bị lời nói và việc làm của Lăng Tiêu dạy bảo một lượt rồi.

Chương 140. Vạn Bảo Các Của Thanh Thành

Sau khi rời khỏi Hòa Bình Trấn, Du Tiểu Mặc lập tức bị Lăng Tiêu mắng cho một trận.

Tùy tùy tiện tiện đi tin tưởng một người xa lạ, nếu kẻ đó có mục đích xấu thì phải làm sao bây giờ? Người ta bán đứt ngươi đi, ngươi còn đếm tiền cho người ta hả?

Cho nên Lăng Tiêu phải mượn cơ hội lần này mà dạy cho Du Tiểu Mặc một bài học.

Nội dung chính là không nên tin bất cứ kẻ nào đột nhiên vô duyên vô cớ đối tốt với mình, bởi vì chắc chắc chúng đang có mưu đồ.

Du Tiểu Mặc đối với cái này vẫn chứng tỏ sự hiểu biết lơ mơ của mình, nhưng hắn cũng biết có thể do hai thế giới khác nhau, chỉ là hắn không hiểu, tại sao là đề phòng một người đối tốt với mình cơ chứ, trong nhận thức của hắn, không phải tất cả đều là người xấu, cho nên hắn lập tức ném sự nghi vấn này cho Lăng Tiêu.

"Tiểu sư đệ, mặc dù tu luyện giả có thể một tay che trời, nhưng có được năng lực ấy cũng là do họ làm trái ý trời, bởi vậy con đường nghịch thiên này vô cùng hung hiểm, cho nên cách tốt nhất đó là không ngừng nâng cao thực lực của bản thân, và ngươi cũng nên biết, không phải muốn tăng thực lực là tăng được, mỗi tu luyện giả đều khác nhau, tư chất kém, điều kiện kém, bọn họ chỉ có thể dùng cách không ngừng cướp đoạt các loại tài nguyên để củng cố cho bản thân, ngươi hiểu chưa."

Lăng Tiêu không thích lằng nhằng, bởi vậy trong mắt y, nắm đấm chính là đạo lý, nhưng nếu có thể làm cho Du Tiểu Mặc hiểu ra, y không ngại mà giảng giải một lần.

Đã nói tới như vậy rồi, Du Tiểu Mặc cũng hiểu được đại ý.

Nói ngắn gọn chính là cách sinh tồn ở hai thế giới khác nhau, cho nên quy tắc cũng khác nhau.

Thế giới mà hắn đã sống trước kia là một nơi rất bình thường, loài người chỉ theo đuổi ấm no, dù có vài người cá biệt coi trọng quyền lực và tiền tài, nhưng do thế giới có sự hạn chế, cho nên cũng chỉ có loài người là đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp mà thôi.

Nói cách khác, nếu như Kim Tự Tháp ở Trái Đất chỉ cao một mét, thì Kim Tự Tháp ở mảnh không gian gọi là đại lục Long Tường này có thể cao tới ngàn mét vạn mét, căn bản là hai thế giới có bản chất khác nhau hoàn toàn.

Cho nên, ham muốn của con người ở đây cũng khác nhau, nếu như thế giới càng ngày càng trở nên phức tạp, tự nhiên nhân tính cũng sẽ dần dần mà biến mất.

Nhưng mà...

"Lăng Tiêu sư huynh, nói tới nói lui, ngươi đừng có thò tay vào trong y phục của ta được không?" Du Tiểu Mặc cắn răng nghiến lợi rít lên.

Rõ ràng bọn họ đang nói tới đạo lý về thế giới quan đó, không khí nghiêm túc như vậy, tên này lại có thể vô sỉ tới mức thò tay vào sờ ngực hắn, vào giây phút này hắn rất muốn dùng vài phút mặc niệm cho thế giới quan bị phá vỡ của mình, vậy mà Lăng Tiêu không hề cho hắn cơ hội, hắn đang chuẩn bị đau thương cơ mà.

"Không thể." Lăng Tiêu cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng đọng một nụ cười vui vẻ, mặc kệ cho Du Tiểu Mặc kéo thế nào, giãy dụa ra sao, hai cái tay xấu xa luồn vào y phục hắn nhất quyết không chịu đi ra, còn ác ý mà sờ sờ vài cái, rồi nhéo nhéo hai cái nụ hoa hồng hồng kia.

Du Tiểu Mặc hít vào một hơi, hung dữ lườm y, lại cảm thấy vậy vẫn chưa đủ hả giận, giơ chân lên mà tàn bạo đạp cho y một cái, kết quả, Du Tiểu Mặc hét thêm một tiếng 'Ối' thảm thiết, khuôn mặt đều đau tới vặn vẹo luôn, vội vàng ôm cái chân đáng thương của mình, còn thiếu đúng hai giọt nước mắt cá sấu nữa là đủ bộ rồi.

"Ngươi ngươi ngươi... Chân ngươi làm bằng cái thứ gì vậy?"

Thậm chí hắn còn có cảm giác đá vào tường đồng vách sắt luôn ấy, tên xấu xa này, không chỉ có miệng và tay đang khi dễ hắn, thậm chí tới cả cái chân của y cũng muốn khi dễ hắn luôn.

Lăng Tiêu bị Du Tiểu Mặc chọc cho cười tới mức muốn đau sốc hông luôn, ôm chặt hắn, vui vẻ nói: "Thật ra là làm từ thịt đó."

Du Tiểu Mặc lập tức đảo mắt, ra vẻ 'Ta không thèm tin'.

"Vậy sư huynh giúp ngươi xoa xoa nha." Lăng Tiêu cười híp mắt.

Sắc mặt của Du Tiểu Mặc lập tức đen thui, sau đó càng ngày càng đen hơn, cuối cùng không nhịn nổi mà gào, "Ngươi là tên khốn kiếp, rõ ràng ta bị thương ở chân, sao ngươi lại sờ ngực ta? Ngực ta đâu có bị thương."

Lăng Tiêu lập tức làm bộ như bỗng nhiên tỉnh ngộ, còn chân thành xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta quên mất, lần sau nhất định không thế nữa đâu."

Còn có lần sau? Không có cửa đâu! Nhìn cái nụ cười đáng giận trên mặt y, nhìn sao cũng thấy khó ưa, Du Tiểu Mặc quyết định không thèm tin tưởng bất cứ lời nào của y nữa.

Theo từng trận nhỏ giọng mắng mỏ, xe ngựa rất vui vẻ chạy về phía Thanh Thành, Du Tiểu Mặc hoàn toàn không phát hiện ra, lần này hắn không hề say xe nữa rồi.

Thanh Thành là thành thị phát triển nhất của phái Thanh Thành, cũng là một trong ba thành trấn đứng đầu ở vùng phía nam. Xe ngựa lắc lư cả buổi, rốt cục Du Tiểu Mặc cũng không chịu nổi. Lăng Tiêu cũng không có ý định cứ ngồi xe ngựa mãi, cho nên chạy tới nửa đường đã đuổi Liệt Hỏa mã đi chỗ khác, sau đó gọi một con dực điểu tới chở hai người bay thẳng tới Thanh Thành.

Tốc độ của dực điểu nhanh hơn xe ngựa rất nhiều, không đến nửa ngày bọn họ đã tới bên ngoài Thanh Thành, từ xa nhìn lại, diện tích của Thanh Thành còn lớn hơn cả thành Hồn Cực, cực kì đồ sộ hùng sĩ, chỉ nhìn cũng làm người ta rung động, dù đứng ở trên cao cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của Thanh Thành, khó trách phái Thanh Thành có thể ngang hàng với phái Thiên Tâm, đúng là trận chiến của những môn phái mạnh mẽ.

Bởi vì đã tới khá vội, cho nên hai người cũng chẳng có thời gian đi dạo phố, Lăng Tiêu để dực điểu dừng ở một cánh rừng bên ngoài thành, sau đó mới ôm Du Tiểu Mặc vẫn còn đau đến đi cà nhắc vào thành, nhưng trước khi vào thành, y cũng đã thay đổi khuôn mặt của mình và Du Tiểu Mặc rồi.

Thời điểm tới thành Hồn Cực có lẽ không cần thiết phải dịch dung, bởi vì thành Hồn Cực ở rất xa phái Thiên Tâm, dù có tin tức gì cũng chưa chắc đã tới tay phái Thiên Tâm được, nhưng Thanh Thành thì khác.

Thanh Thành là địa bàn của phái Thanh Thành, trong thành thậm chí còn có người của phái Thanh Thành đóng quân ở đó, mỗi ngày cũng có hộ vệ tuần tra, có thể nói là phòng thủ cực kì nghiêm ngặt, nhưng dù sao thì nơi này có quá nhiều người qua lại, một khi có tin tức gì bị truyền ra, rất dễ dàng rơi vào tay phái Thiên Tâm, cho nên làm việc tốt nhất là phải cẩn thận.

Nơi nổi danh nhất Thanh Thành chính là Vạn Bảo Các, mỗi tháng Vạn Bảo Các đều tổ chức một lần đấu giá.

Mà tình cờ là đấu giá hội của tháng này chính là đợt đấu giá tinh phẩm ba tháng mới có một lần.

Chỉ là nó không giống với phòng đấu giá Thất Tinh, Thất Tinh là một phòng đấu giá chính quy, mở cửa chào đón tất cả mọi người vào, mà Vạn Bảo Các lại mang tính tư nhân hơn, nếu không có thiếp mời đặc biệt của phái Thanh Thành thì không thể vào.

"Lăng sư huynh, chúng ta không có thiếp mời thì phải làm sao mới vào được?"

Du Tiểu Mặc nghe tới cần thiếp mời thì vội vàng hỏi, hắn lo lắng nhưng đồng thời cũng quên mất một việc, nếu Lăng Tiêu không có thiếp mời thì còn dẫn hắn tới đây làm gì, hơn nữa cho dù không có thiếp mời thì y cũng sẽ tìm cách lấy được một tấm.

Lăng Tiêu nói, "Tuy thế lực của Đường Hồn không thể coi là thế lực hàng đầu, nhưng cũng có thể nói là đứng hạng hai rồi, hơn nữa sản nghiệp của hắn có phạm vị khá rộng, quan trọng nhất là hắn có tiền, đương nhiên phái Thanh Thành sẽ phát thiếp mời cho hắn rồi."

Tề quản sự biết rõ Lăng Tiêu muốn tham gia đấu giá hội của Vạn Bảo Các, cho nên sau khi tra được tin tức vội vàng báo lên, còn ân cần đưa thêm một tấm thiếp mời, không dài dòng chút nào, thái độ gọn gàng linh hoạt này làm cho Lăng Tiêu rất hài lòng.

Tuy là dịch dung nhưng hai người vẫn trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Nguyên nhân chính là Du Tiểu Mặc đang bị Lăng Tiêu ôm vào lòng, nếu như Lăng Tiêu ôm một phụ nữ thì đã chẳng gây sự chú ý tới vậy, nhưng quan trọng là người trong ngực y lại là một thiếu niên.

Da mặt Du Tiểu Mặc nào có dày tới vậy, cả một đường bị nhìn chằm chằm rốt cục cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu giãy dụa đòi xuống, thực ra chân của hắn vốn cũng hết đau rồi.

Lăng Tiêu biết rõ da mặt hắn khá mỏng, cũng không ép hắn, sau khi buông Du Tiểu Mặc ra liền cầm tay hắn kéo tới Vạn Bảo Các, không ngờ Du Tiểu Mặc như bị đóng đinh tại chỗ, Lăng Tiêu quay đầu lại đã thấy hắn mừng rỡ nhìn vào một cửa hàng ven đường, đó là một đan phố.

"Lăng sư huynh, ta muốn đi vào bán chút linh đan đã, hay là ngươi đứng ở đây chờ ta một lát?"

Du Tiểu Mặc quay đầu lại nói với Lăng Tiêu, nếu không phải tình cờ nhìn thấy cửa hàng này chắc hắn đã quên mất tiêu, nếu như đợi đấu giá hội bắt đầu mà không đủ tiền thì bọn họ đi một chuyến uổng công rồi.

Lăng Tiêu nhíu mày, cũng biết đại khái hắn đang nghĩ gì, trực tiếp lôi hắn đi, vừa giải thích: "Không cần bán linh đan, ta có kim tệ."

Du Tiểu Mặc sững sờ, vội hỏi: "Làm sao ngươi lại có?"

Trong nhận thức của hắn thì Lăng Tiêu còn nghèo hơn cả hắn nữa, cho nên mỗi lần gặp được nơi phải dùng tiền, hắn chưa bao giờ trông cậy vào Lăng Tiêu, bởi vậy cũng rất tự giác mà bỏ tiền ra.

"Đường Hồn." Lăng Tiêu cũng không quay đầu lại, thoải mái ném cho hắn hai chữ.

Nghe được cái tên này, Du Tiểu Mặc hết sức ghen tị, người nào đó chỉ cần ra tay một lần là vớ được một mỏ vàng to tướng (tài sản của Đường Hồn ấy mà), còn hắn thì sao, mỗi lần bán linh đan cũng chẳng được nổi một vạn kim tệ nữa, giờ nhiều nhất tài sản cũng chỉ có hai ngàn vạn, sau đấy lại bỏ gần ngàn vạn để mua sắm, thật là làm cho người ta tức chết mà!

Chỉ là, cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn đem đám linh đan hắn đã chuẩn bị sẵn để đổi được kim tệ từ tay Lăng Tiêu, một cái túi trữ vật không lớn lắm lúc này đã đựng tràn đầy kim tệ, hắn chỉ đếm sơ sơ thôi, gần như gấp bội tài sản của hắn rồi...

Nhìn cái đống kim tệ này, trong đầu Du Tiểu Mặc chỉ còn năm chữ hâm mộ, đố kị, hận!

Sau nửa canh giờ, bọn họ cũng tới trước cửa Vạn Bảo Các.

Ngoài dự liệu, Vạn Bảo Các không hề đồ sộ như phòng đấu giá Thất Tinh, cửa ra vào của nó nằm ở một nơi hẻo lánh, nếu ai không để ý chắc chắn sẽ bỏ qua nó, mà người qua lại trên con đường này cũng khá ít.

Cửa vào Vạn Bảo Các cũng không có thủ vệ, chỉ có một mảnh vải màu đen treo ở nơi đó, Lăng Tiêu không hề do dự, dẫn Du Tiểu Mặc đi thẳng vào trong.

Trong phòng không tối như Du Tiểu Mặc tưởng tượng, ngược lại còn rất sáng sủa, hơn nữa rốt cục cũng thấy thủ vệ rồi, có mấy người canh giữ ở hai bên lối vào, lúc hai người đi tới, một tên thủ vệ bắt họ trình thiếp mời.

Lăng Tiêu đưa tờ thiếp mời kia ra.

Thủ vệ chỉ nhìn thoáng qua đã trả lại cho y, sau đó còn hỏi hai người có muốn dùng áo choàng hay không.

Lăng Tiêu lấy hai chiếc áo choàng màu đen, choàng một cái cho Du Tiểu Mặc rồi tự choàng cho mình, bởi vì đấu giá hội của Vạn Bảo Các tổ chức trong một đại sảnh lớn, cho nên chỉ cần đi vào cũng quan sát trọn vẹn cảnh tượng bên trong, nếu như lúc này không muốn bị mọi người biết mình là ai, vậy thì áo choàng là vật không thể thiếu được rồi.

Sau khi mặc áo choàng xong, Lăng Tiêu dắt Du Tiểu Mặc đi vào đại sảnh.

Hai người tới khá trễ, đại sảnh giờ phút này đã kín người, chỉ là vì chỗ dựa của Vạn Bảo Các là phái Thanh Thành, cho nên không ai dám diễu võ giương oai ở đây, không khí cũng không ồn ào như ở phòng đấu giá Thất Tinh, đa số người ở đây đều ngồi bình thản trên ghế, nhẹ nhàng trò chuyện với nhau.

Hai người vừa đi vào, Lăng Tiêu đã phát hiện có mấy đạo thần niệm đang quét qua người họ, thần niệm tới từ vài hướng, một hướng chính là chỗ mấy thủ vệ của Vạn Bảo Các đang đứng, còn một chỗ chính là phía sau bàn đấu giá, người có đạo thần niệm này có thực lực mạnh hơn những người khác.

Dù sao thì, Lăng Tiêu còn chẳng thèm nhăn mày, có mạnh đến mấy cũng chỉ là mấy con muỗi vo ve trước mặt y, muốn nhìn thấu y và Du Tiểu Mặc đã được y bảo vệ kỹ càng là chuyện không thể nào.

Bình thường những thế lực khá mạnh sẽ chọn ngồi ở những ghế đầu tiên, nhưng Lăng Tiêu thì khác, tìm đại một chỗ trống ở phía sau rồi ngồi xuống, đương nhiên Du Tiểu Mặc cũng ngồi bên cạnh.

Du Tiểu Mặc đã được tham gia đấu giá hội một lần rồi nên cũng không còn háo hức ngó quanh như lần trước nữa, trên thực tế, hắn cũng chẳng có điều kiện để mà ngó quanh, bởi vì cái áo choàng khổng lồ gần như đã che chắn hết tầm nhìn của hắn rồi, ngay cả đi đường cũng khá vất vả.

Hai người có vẻ như tới gần sát giờ, vừa ngồi xuống không bao lâu, đấu giá hội đã bắt đầu rồi.

Đại sảnh vốn rất yên lặng lúc này càng thêm an tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào bàn đấu giá.

Chỉ thấy sau bàn đấu giá có một lão giả mặc áo xanh đang bình tình đi tới, cũng không nói nhiều, rất nhanh đã nói tới vấn đề chính, vật phẩm đấu giá đầu tiên chính là thứ mọi người tất cả mong đợi, thịt Vạn Linh Địa dương, chỉ là không giống với tin tình báo mà Lăng Tiêu nhận được, có vẻ như chỗ thịt này chỉ có một con Vạn Linh Địa dương mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com