Có anh thật tốt
* Hiện đại
* Có thịt vụn =))
* Author: 乔木峥嵘
---
Kim Lăng hắn lớn chừng này cũng chưa từng vô thố như thế, đúng vậy, hắn mắc chứng sợ hãi bị giam cầm, chỉ có hắn biết, ngay cả cữu cữu hắn Giang Trừng cũng không biết việc này.
Không, còn có một người nữa biết.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng người nọ cười, mặt mày cong cong, thật đúng là đẹp mắt. Cảm giác một người ngây ngốc thật không dễ chịu, thanh âm vui đùa ầm ĩ trong phòng hóa thành hư vô, chỉ còn lại có hắn lẻ loi một mình. Hắn thật sự rất sợ hãi.
Cầu xin các người, đừng để tôi một mình, thật sự, cầu xin các người.......
Sợ hãi cùng cô độc mãnh liệt thúc đẩy làm hắn không thể không nhắm mắt lại, đem vùi đầu vào khuỷu tay, nhưng lại là càng gian nan rét lạnh. Hắn lại bắt đầu phát run, càng khống chế liền càng run đến lợi hại, lúc hắn cho rằng chính mình sắp phát điên, một kiện áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt bao phủ tới, theo sau liền có một đôi tay đem hắn ôm lên.
“A Lăng, tôi tới rồi.”
Một giọng nói quen thuộc đến cực điểm vang lên bên tai hắn, làm hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.
“A, A Nguyện?” Hốc mắt Kim Lăng đã đỏ bừng, đong toàn là nước mắt.
Nhưng một khắc này, hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, cái mũi vừa hít, tức khắc khóc giống như con nít, “A...... A Nguyện... Anh... Anh sao lại... tới...?”
Hắn thút tha thút thít, dừng rồi lại dừng, một câu bị nghẹn thành vài đoạn. Hắn biết hắn ở trước mặt Lam Tư Truy có thể tận tình phát tiết, có thể hoàn toàn triển lộ nội tâm yếu ớt, sau đó Tư Truy nhất định sẽ là một lá chắn an toàn cho hắn, sợ hãi cùng vô thố đều biến cả thành không muốn xa rời.
Đi cmn mặt mũi, đi cmn hình tượng, hắn cái gì đều đành chịu, đôi tay gắt gao kiềm trụ trên cổ Lam Tư Truy, ai cũng không thể đem bọn họ tách ra.
Hắn giống chó con ở cổ Lam Tư Truy dụi dụi, khóc càng thêm lợi hại. Lam Tư Truy đau đến mức trong lòng nhỏ máu, rồi lại có chút dở khóc dở cười. Hắn đây là ôm tiên tử sao? Cố tình lại đáng yêu làm Lam Tư Truy thiếu chút nữa cười ra. Trong lòng mềm rối tinh rối mù, không ngừng vỗ về chơi đùa sợi tóc đen nhánh của Kim Lăng, sau đó một chút cũng không chê dơ mà giúp hắn lau nước mắt cùng nước mũi trên mặt.
“Đừng khóc, tôi không phải tới rồi sao? Ngoan......” Anh lấy ra kiên nhẫn cùng nhu tình đi an ủi
hắn, sau đó cúi đầu, thật sâu hôn lấy cánh môi đỏ bừng của hắn.
Có điểm ướt, có điểm mềm. Anh nhẹ nhàng cạy mở hàm răng hắn, cùng đầu lưỡi hắn tiếp xúc, bọn họ gắn bó như môi với răng, lấy tư thế không thể phân chia mà ôm nhau.
“A Lăng, em có nguyện ý cùng tôi ở bên nhau không?” Lam Tư Truy hôn hôn trán Kim Lăng, hỏi lại một lần, “Có cần tôi cho em chút thời gian suy xét hay không?”
Còn phải suy xét sao? Nếu A Nguyện đã mở miệng, đương nhiên là phải lập tức đáp ứng hắn a!
Nội tâm nhắm chặt của Kim Lăng lập tức rộng mở, những cảm tình bị hắn chôn sâu tiện đà lên men. Hắn dùng sức ôm Lam Tư Truy, cố ý quay mặt đi, không cho anh nhìn thấy mặt chính mình đã đỏ bừng.
“Tôi, nguyện ý.....”
Nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Kim Lăng, ý cười lan tới đáy mắt. Thật đúng là đáng yêu mà.
Lam Tư Truy ôn nhu nói, “Từ giờ trở đi, tôi chính là bạn trai của em."
“Còn có, A Lăng em thật là đáng yêu.” Lam Tư Truy nói, không khỏi cười khẽ ra tiếng. Tuy rằng không nghe được hồi đáp, nhưng là có thể rõ ràng cảm nhận được đôi tay ôm lấy mình, tựa hồ càng dùng sức một chút.
Lam Tư Truy nắm tay Kim Lăng bước nhanh đi ra đại sảnh, hướng nhà chính mình đi đến.
Đi vào trong phòng, Lam Tư Truy đột nhiên một cái trở tay, đem Kim Lăng ấn đến cạnh cửa, nhìn hắn một hồi lâu. Bị người mình thích nhìn, nhiệt khí mà Kim Lăng thật vất vả bình phục xuống lại dâng lên.
“Anh nhìn cái gì? đừng nhìn.” Nhưng chính mình cúi đầu thật thấp lại biểu hiện ra sự quẫn bách của bản thân.
Lam Tư Truy cười rộ lên, đem người kéo đến trong lòng ngực khẽ hôn. Anh hôn dọc theo cần cổ thon dài của Kim Lăng, hôn đến xương quai xanh, hô hấp dần dần trở nên thô nặng.
Anh thử tính cởi bỏ dây lưng của Kim Lăng, lại để một bàn tay dần trượt xuống...
Kim Lăng giống một con thỏ con bị chấn kinh, nháy mắt liền cứng đờ. Nghe nói nam nhân lần đầu tiên cũng sẽ rất đau, hắn còn không có chuẩn bị tốt...
Đột nhiên, Lam Tư Truy dừng động tác, nhìn khóe mắt Kim Lăng đã có một chút nước mắt. Bất đắc dĩ lại sủng nịch cắn cắn vành tai mượt mà của hắn. Anh nằm sấp ở trên người Kim Lăng thở hổn hển, chờ hạ thân trướng đau hơi chút biến mất, lại thở dài.
“Chúng ta vừa mới ở bên nhau, như vậy có phải quá nhanh không?” Lam Tư Truy tay chống ở hai bên đầu Kim Lăng, cười nói.
Vẫn là trước sau như một mà cười, chính là ý cười dừng ở đáy mắt, làm Kim Lăng nhịn không được mà đình trệ hô hấp. Mặt Kim Lăng lại càng đỏ hơn, đem hai đùi mình tách ra. Mặc dù là đứng thẳng, nhưng hiện giờ tựa hồ đặc biệt... Dụ hoặc.
Lam Tư Truy cúi thân mình xuống, cảnh cáo: “Em đừng đùa với lửa, nếu không ngày mai lại không xuống giường được.”
"Ừm, không xuống thì không xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com