Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

30 H+

"Không-ahh!"

Không chút do dự, Andante đẩy dương vật sâu vào bên trong, phớt lờ nỗ lực đáp trả của Jin Hyoseop. Di chuyển theo ý muốn, anh thậm chí còn đổ lỗi cho Jin Hyoseop.

"Hah... em là người kéo qnb vào, Hyoseop. Anh không đẩy vào-là em khiến điều đó xảy ra."

"A-Anh đang làm gì thế-ahh, hngh!"

Andante đẩy lên, chôn mình đến tận cán. Cơ thể Jin Hyoseop cong lên một cách không tự chủ. Tư thế ngồi của cậu chỉ buộc cậu phải đưa Andante vào sâu hơn do trọng lượng đè xuống.

Andante trêu chọc cậu không thương tiếc, dừng lại mỗi khi cậu sắp giải phóng, chỉ để tiếp tục làm cậu hưng phấn trở lại. Cơ thể Jin Hyoseop đã trở nên quá nhạy cảm đến nỗi ngay cả một cú chạm nhỏ nhất cũng khiến cậu run rẩy không kiểm soát được, như thể cậu đang trong trạng thái nóng liên tục.

Trước khi kịp nhận ra, họ đã di chuyển từ ghế sofa sang giường. Andante đè Jin Hyoseop xuống dưới mình, thân hình mạnh mẽ của anh vừa khít giữa hai chân Jin Hyoseop. Những cú thúc chậm rãi, có chủ đích đâm sâu vào bên trong, ấn vào những điểm nhạy cảm nhất của Jin Hyoseop.

"Em sẽ... em sẽ..."

Tầm nhìn của Jin Hyoseop mờ dần thành màu trắng. Tuy nhiên, dù cậu đã gần đạt cực khoái đến mức nào, vẫn có thứ gì đó giữ cậu lại. Cơ thể chênh vênh trên bờ vực, nhưng không thể vượt qua. Sự bối rối và khoái cảm hòa quyện với nhau.

Cậu mở miệng định phản đối, nhưng tất cả những gì thoát ra được chỉ là tiếng rên rỉ đứt quãng, đầy thú tính.

"Ahh ahh huh, haah"

Đầu cậu cảm thấy trống rỗng, không thể tập trung vào bất cứ điều gì ngoài sự dày vò của sự giải thoát không được thỏa mãn. Cơ thể cậu hét lên đòi giải thoát, đau nhức đến tận đầu ngón chân, nhưng chẳng có gì xảy ra.

Đến một lúc nào đó, đôi môi hé mở, khiến cậu há hốc mồm và bất lực. Hai bàn tay cào cấu không khí, tìm kiếm thứ gì đó - bất cứ thứ gì để bám víu.

"Đây, nắm lấy."

Andante nắm lấy đôi tay đang quơ quào của jin Hyoseop, hướng dẫn chúng nắm chặt cẳng tay anh. Jin Hyoseop tuyệt vọng nắm chặt chúng, như thể đang cố giữ chặt lấy mạng sống của mình. Lòng bàn tay cậu, ướt đẫm mồ hôi, cố gắng giữ chặt, nhưng cậ nắm chặt hơn mỗi khi anh cảm thấy tay mình tuột ra.

"Hah hingh... Hyung, làm ơn làm gì đó... hơn đi...

"Giữ nguyên."

Giọng nói của Andante bình tĩnh nhưng đầy uy quyền. Bàn tay anh vuốt ve vật căng cứng của Jin Hyoseop, sự đụng chạm của anh vừa trêu chọc vừa hứa hẹn. Tiếng leng keng yếu ớt của kim loại thu hút sự chú ý của Jin Hyoseop khi Andante với lấy chiếc nhẫn nhỏ ở đầu chiều dài của cậu.

Ngay cả khi khoái cảm làm mờ đi các giác quan, Jin Hyoseop theo bản năng căng thẳng.

"Hyoseop-ah, thư giãn đi."

Jin Hyoseop lắc đầu dữ dội, không chịu buông bỏ sự căng thẳng. Andante cúi xuống, chiếm lấy đôi môi cậu bằng một nụ hôn sâu. Lưỡi anh di chuyển nhẹ nhàng, dụ dỗ Jin Hyoseop đầu hàng.

Khi bàn tay của Andante lướt qua mắt cậu, Jin Hyoseop cứng đờ. Cảm giác giống như bịt mắt trước đó - mọi thứ trở nên tối sầm. Tuy nhiên, thay vì sợ hãi, một cảm giác thoải mái kỳ lạ tràn ngập cậu.

Mùi khói mà Andante tỏa ra ngày càng nồng nặc, bao trùm hoàn toàn Jin Hyoseop. Cơ thể cậu cảm thấy nặng nề, sự kích thích của anh gần như sưng lên đau đớn.

Và rồi-đâm!

"Ahr."

"Tập trung vào điều này."

Đâm, đâm!

Andante đâm sâu, nhắm vào những điểm yếu nhất của Jin Hyoseop không ngừng nghỉ. Sự kích thích không ngừng áp đảo anh, và Jin Hyoseop không thể ngừng rên rỉ thoát ra khỏi đôi môi.

Mọi dây thần kinh trong cơ thể cậu đều cảm thấy như bị điện giật, nhưng Andante giữ chặt hông , giữ cậu ở nguyên vị trí. Anh bị mắc kẹt trong nhịp điệu của Andante, không thể thoát ra hoặc chống cự.

Việc rút thanh chậm rãi, có chủ đích đã khiến cậu có cảm giác ngứa ran lạ lùng. Lúc này, Jin Hyoseop đã quá say để biết liệu nó có đau đớn hay khoái cảm không. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là cuối cùng giải phóng áp lực bên trong mình.

Bụp!

Thanh trượt ra, và cảm giác khó chịu biến mất ngay lập tức. Cùng lúc đó, Andante đâm mạnh vào, tạo ra những đợt sóng xung kích khắp cơ thể Jin Hyoseop.
Âm thanh thoát ra giống tiếng kêu hơn là tiếng rên rỉ. Cơ thể co giật khi sự giải thoát của cậu đập mạnh như một con đập vỡ.

Những sợi tinh dịch dày đặc phun ra từ chiều dài của Jin Hyoseop, bắn tung tóe khắp ngực, bụng và thậm chí cả mặt. Nó tuôn ra với số lượng lớn, bằng chứng cho thấy cậu đã kìm nén bao lâu.

Hoàn toàn kiệt sức, cơ thể Jin Hyoseop mềm nhũn, tay chân vô dụng ngã xuống giường.

"Haa... haa...."

Cơ thể run rẩy yếu ớt, vẫn còn bị ảnh hưởng bởi dư chấn. Cậu cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, như thể họ đã chiến đấu trong nhiều giờ thay vì chỉ vài phút.

"Em ổn chứ?"

"...vâng."

Giọng anh khàn khàn, chỉ hơn tiếng thì thầm một chút, và cổ họng cậu đau nhói vì quá nhiều tiếng hét. Anh nằm đó bất động khi Andante với lấy cây gậy, giơ lên ​​cho cậu xem.

"Anh cũng lấy cái này ra. Thấy chưa? Cũng không tệ lắm, phải không?"

Jin Hyoseop quay đầu đi, không muốn nhìn thêm một giây nào nữa. Điều cuối cùng cậu muốn là sử dụng nó một lần nữa, một tình cảm mà Andante dường như hiểu được khi anh ném nó sang một bên.

Andante nhẹ nhàng lau sạch mớ hỗn độn dính trên cơ thể Jin Hyoseop, hơi ấm còn sót lại giữa họ cuối cùng cũng bắt đầu nguội đi.

"SM có vẻ không phải sở thích của anh."

"...Anh có thích không, Hyung?"

"Anh?" Ánh mắt Andante dịu lại khi anh nghiên cứu dáng vẻ hoàn toàn kiệt sức của Jin Hyoseop. Anh suy nghĩ một lúc trước khi lắc đầu.

"Không, anh cũng không nghĩ là mình thích lắm."

"Đây không phải là thứ anh muốn thử sao?"

"Anh đã làm thế, nhưng... nó không thú vị như anh nghĩ."

Sau tất cả sự xấu hổ và đấu tranh mà họ đã chịu đựng, để anh ấy nói rằng nó không tuyệt vời như vậy-

"... Có phải vì em không thể làm được giữa chừng không?"

"Không, chỉ là không như anh tưởng tượng. Nó không giữ được sự hứng thú của anh."

"Anh đã tưởng tượng ra điều gì vậy, Hyung?"

"Em khóc lóc thảm thiết, chỉ bám chặt lấy anh."

Andante cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên mí mắt đỏ hoe của Jin Hyoseop, vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt đã rơi trước đó. Mặc dù khoảnh khắc đó đã trôi qua, Andante dường như vẫn ám ảnh về ký ức về những giọt nước mắt của Jin Hyoseop.

"Đuôi và còng tay... anh thừa nhận, chúng khiến anh hơi phấn khích khi nhìn thấy chúng."

"...."

"Và thành thật mà nói? Em có đuôi - dễ thương đến mức khiến anh gần như mất kiểm soát. Nhưng em không khóc vì em tuyệt vọng vì anh, vì vậy... anh chỉ cảm thấy không ổn. Sẽ không có lần sau đâu."

Có vẻ như Andante không nói điều này chỉ để làm Jin Hyoseop cảm thấy tốt hơn. Không có dấu hiệu hối hận nào trong giọng nói của anh.

Sau đó, như thể để thay đổi tâm trạng, Andante tháo chiếc băng đô hình động vật mà anh đang đeo và đặt lên đầu Jin Hyoseop. Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt anh ấy.

"Như thế này thì đúng hơn. Có lẽ lần sau chúng ta sẽ thử cosplay thay thế."

"Anh chỉ có một điều ước thôi, Hyung." Jin Hyoseop lẩm bẩm.

"Vậy thì anh sẽ giữ lại cho lần sau khi em kiếm được một điều ước."

Sự thích thú rõ ràng của Andante khiến Jin Hyoseop quyết tâm không bao giờ tùy tiện đồng ý ban điều ước nữa.

Mặc dù, cosplay cũng không tệ đến vậy.

So với thử thách ngày hôm nay, nó sẽ không hề xấu hổ như vậy. Thậm chí còn đáng để cân nhắc. Trên thực tế, sau những gì đã trải qua, Jin Hyoseop cảm thấy đủ can đảm để nghĩ rằng mình có thể xử lý SM một lần nữa, miễn là không liên quan đến cây gậy đó.

Miễn là không có gì vô lý...

Ví dụ như, một món đồ giúp đàn ông có thai. Ý nghĩ đó khiến cậu rùng mình. Món đồ ngục tối bị nguyền rủa đó chính là lý do khiến Andante bị ảnh hưởng ngay từ đầu. Jin Hyoseop lo lắng một ngày nào đó Andante có thể xuất hiện với một món đồ như vậy, đôi mắt lấp lánh vì phấn khích.

Bất cứ thứ gì trừ điều đó, cầu quyết định. Bất cứ thứ gì trừ điều đó đều ổn.

"Có lẽ một bộ đồ y tá sẽ hợp với em," Andante trầm ngâm nói lớn.

"...."

"Vì em luôn là người chăm sóc anh."

"...."

"Thực ra là không. Em là bệnh nhân, nên có lẽ em nên mặc áo choàng bệnh viện. Mặc dù, thành thật mà nói, bất cứ thứ gì em mặc đều gợi cảm."

Andante cười khúc khích một mình, rõ ràng là thích ý tưởng này. Jin Hyoseop thở dài, cảm thấy sự khoan dung nhất thời của mình dao động.

Nằm bất động trên giường, cơ thể cậu cảm thấy nặng nề vì kiệt sức. Trong khi đó, sự cương cứng không chịu khuất phục của Andante ép vào cậu, kích thước tuyệt đối của nó không thể bỏ qua - ngay cả khi bỏ qua nó là một lựa chọn.

"Em ổn với bất cứ điều gì miễn là với anh, Hyung." Jin Hyoseop thì thầm. Cậu kéo Andante lại gần, áp môi vào tai anh và thì thầm những lời tiếp theo của mình một cách nhẹ nhàng.

"Nhưng không có bầu."

"Hả? Có bầu hả?"

Andante chớp mắt, rõ ràng là bất ngờ trước lời nhận xét bất ngờ. Một giây sau, anh bật cười.

Anh luồn ngón tay qua mái tóc rối bù của Jin Hyoseop, vuốt ngược ra sau để hôn lên trán cậu. Sự tinh nghịch lấp lánh trong nụ cười cong lên của anh.

"Em dễ thương lắm, em biết không?"

Nhưng bất chấp nụ cười tinh nghịch, đôi mắt vàng của anh bùng cháy với cường độ nguy hiểm, như thể một ý tưởng đã quên từ lâu đã tái hiện, khơi dậy một thôi thúc mạnh mẽ

' mình không nên nói điều đó..'

Nhận ra mình vừa tự đào huyệt chôn mình, Jin Hyoseop thở dài nhẹ nhõm, bực bội, bám chặt vào vai Andante.

Andante kéo cậu lại gần hơn, ôm chặt cậu trong vòng tay. Anh cúi xuống, thì thầm ngọt ngào vào tai Jin Hyoseop giữa những nụ hôn.

"Hyoseop-ah, anh yêu em."

Những lời nói dịu dàng, nhưng chuyển động hông của anh thì không như vậy. Với mỗi cú thúc mạnh mẽ, Andante lại tiến sâu vào bên trong, khiến Jin Hyoseop thở hổn hển và run rẩy trở lại.

"V-Vâng... Em... cũng yêu anh, Hyung. Hngh..."

Đó là một cuộc trao đổi mang tính nghi lễ giữa họ, được nói ra mỗi khi họ ân ái. Mặc dù những lời nói đó rất quen thuộc, nhưng chúng không bao giờ không khiến trái tim Jin Hyoseop đập loạn xạ. Ngay cả bây giờ, sau những giọt nước mắt và sự xấu hổ, cảm xúc của anh vẫn tràn ngập hạnh phúc.

Mặc dù SM đã quá sức chịu đựng, Jin Hyoseop không thể phủ nhận anh thích được ở bên Andante đến nhường nào. Cậu đã không thể thừa nhận điều đó khi Andante còn trẻ, nhưng đã nhớ những khoảnh khắc này khủng khiếp. Họ đã quá lâu không có sự thân mật đến nỗi sự căng thẳng bị dồn nén trở nên không thể chịu đựng được.

...mình thực sự thích anh ấy khi trưởng thành.

Nhìn Andante, lồng ngực phập phồng vì gắng sức và đôi mắt vàng rực cháy vì đam mê, Jin Hyoseop cảm thấy như thể cậu không bao giờ có thể chán anh ấy.

Mặc dù cậu đã trân trọng hình dạng trẻ thơ của Andante theo cách riêng của nó, cậu đã nhẹ nhõm - và biết ơn - rằng Andante đã trở lại với chính mình. Jin Hyoseop bám chặt lấy anh, như thể để neo mình vào hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com