Chap 123
Cuối cùng, Andante giật mình và tách môi ra. Vẻ mặt lạnh lùng của anh tràn ngập tầm nhìn của Jin Hyoseop. Mặc dù cậu đã cắn rất mạnh, nhưng không có vị máu. Tuy nhiên, Andante lại có vẻ mặt như thể lưỡi của anh đã bị kéo ra.
"ha."
Những dấu vết của quá khứ hiện lên trên khuôn mặt không hài lòng của Andante. Một Esper không có được thứ mình muốn thật đáng sợ, Jin Hyoseop biết rõ bàn tay của một Esper tức giận có thể tàn nhẫn đến mức nào. Nỗi sợ hãi khắc sâu trên khuôn mặt cậu.
Khi bị một Esper hạng A đánh, da thịt cậu đã bị xé toạc. Khuôn mặt sưng tấy đến mức cậu thậm chí không thể ăn uống bình thường trong một tháng. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu một Esper hạng SS đánh? Xương gò má của cậucó thể vỡ ra và sụp xuống. Cái chết đau đớn dường như là điều chắc chắn,
Khi nỗi sợ hãi dâng lên khiến hơi thở của cậu dồn dập hơn, Andante, nhận thấy điều này, nhíu mày.
"... Jin Hyosept."
"Huh, làm ơn... làm ơn dừng lại..
"Cái gì? Tại sao đột nhiên em lại hành động như thế này."
Andante định nhấc mặt Jin Hyaseop lên để kiểm tra cậu thì đột nhiên, có tiếng lách tách, và có thứ gì đó lóe lên giữa họ, tách họ ra.
Andante, người không hề cử động, lùi lại khoảng ba bước. Jin Hyoseop không phải là người duy nhất bị sốc bởi tình huống đột ngột này. Andante có vẻ mặt ngơ ngác.
Tiếng lách tách của điện tạo ra một con chim ưng trong suốt giữa hai người. Cụ thể hơn, có vẻ như có một lá chắn bảo vệ bao quanh Jim Hyoseop. Bối rối, Jin Hyoseop nhìn vào trong trong túi, cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ đó. Một ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua chiếc áo khoác của cậu.
"Đây là..."
Jin Hyoseop cuối cùng cũng nhớ ra viên ngọc mà Andante đã đưa cho cậu nằm trong chiếc túi đó. Khi cậu vô tình rút nó ra, viên ngọc màu vàng sẫm trước kia giờ đã phát sáng rực rỡ.
Andante lẩm bẩm không tin.
"... e, có cảm thấy bị tôi đe dọa không?"
Chỉ đến lúc đó Jin Hyoseop mới hiểu ra tình hình.
Hóa ra nó có một khả năng khá hấp dẫn. Khi người sở hữu cảm thấy nguy hiểm, nó sẽ tự động bảo vệ.
Viên ngọc đã kích hoạt sức mạnh của nó chống lại mối đe dọa mà chủ sở hữu hiện tại của nó, Jin Hyoseop, cảm nhận được. Cuối cùng, cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như thể máu trong tâm trí đông cứng của mình đã bắt đầu lưu thông trở lại. Cậu không thể biết ơn hơn khi vô tình mang viên ngọc theo mình.
Trong khi đó, nhìn cậu , Andante bật cười khan.
"Ha, haha."
Andante biết sự thật. Sức mạnh của viên ngọc đó sẽ không kích hoạt chỉ vì chủ sở hữu cảm thấy sợ hãi hoặc bất an. Nó chỉ hoạt động nếu có mối đe dọa thực sự đến tính mạng của họ. Nghĩa là, Jin Hyoseop phải thực sự tin rằng Andante sẽ làm hại cậu thì tấm khiên mới xuất hiện.
Nói cách khác, Jin Hyoseop thực sự tin rằng Andante sẽ đe dọa đến tính mạng của cậu . Andante hoàn toàn sửng sốt trước sự hiểu lầm vô lý như vậy.
"Hyoseop, em đang hiểu lầm kiểu gì vậy?
Khi Andante đưa tay ra, Jin Hyoseop giật mình, run rẩy khi nhìn anh với vẻ thù địch. Ánh mắt đó đã thổi bùng ngọn lửa trong tâm trí Andante, như thể có ai đó đã dội một gáo nước lạnh vào người anh vậy.
'... Tại sao em ấy lại nhìn mình như vậy?'
Anh muốn túm lấy Jin Hyoseop và đòi một lời giải thích. Tại sao cậu lại nghĩ Andante sẽ làm tổn thương cậu? Tại sao cậu lại tin Andante sẽ làm hại cậu? Trái tim Andante tràn đầy sự chân thành, muốn chia sẻ những ngày tháng bình yên với Jin Hyoseop, hứa sẽ cho cậu tất cả. Anh gần như muốn xé toạc tâm trí anh ra và cho cậu thấy sự thật.
Đúng là Andante đã nổi nóng và tức giận khi Jin Hyoseop nói rằng cậu muốn chia tay. Nhưng Andante chưa bao giờ có ý định làm tổn thương cậu. Anh không hề muốn đe dọa cậu.
Hơn nữa, đây không phải là cuộc cãi vã bình thường của những người yêu nhau sao? Vậy tại sao Jin Hyoseop lại lùi lại như thể Andante sắp đánh cậu? Như thể không tin tưởng anh chút nào, như thể không có một chút chắc chắn nào trong mối quan hệ của họ.
'Ha, em làm tôi phát điên mất.'
Cơn nóngtrong tâm trí Andante dường như lại bùng lên, nhưng anh cố gắng làm dịu biểu cảm của mình. Anh phải kìm nén cơn tức giận đang dâng trào hết mức có thể.
'Bình tĩnh nào. Bình tĩnh nào. Mày quá kích động rồi.'
Đây không phải là cách anh muốn mọi chuyện diễn ra. Anh hẳn đã quá kích động khi Jin Hyoseop nói rằng cậu muốn chia tay. Đó là lý do tại sao Jin Hyoseop sợ hãi. Nghĩ lại những lời nóng nảy mà anh đã nói, Andante liên tục tự nhủ rằng điều đó có thể hiểu được. Tình hình này đủ khiến Jin Hyoseop cảm thấy sợ hãi. Andante cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình.
'Đó chỉ là một sự hiểu lầm.'
Nếu anh truyền đạt sự thật một cách đúng đắn, sự hiểu lầm sẽ được giải tỏa ngay lập tức. Ánh mắt sợ hãi của Jin Hyoseop chắc chắn sẽ thay đổi.
'Ừ. Nó sẽ sớm thay đổi thôi.'
Andante thở ra chậm rãi. Phần lý trí trong tâm trí anh đi theo, nói với anh rằng không cần phải lo lắng sự thật rằng anh ta đã làm Jin Hyoseop sợ hãi.
"... Không. Tôi... Tôi chỉ... thở hổn hển... ừ. Tôi quá kích động. Nghe em nói rằng em muốn chia tay khiến tôi hơi bối rối. Xin lỗi vì đã làm em sợ. Tôi sẽ bình tĩnh lại, vậy nên chúng ta hãy nói chuyện từ từ nhé."
Giọng nói kích động trước đó của anh dịu lại, và bầu không khí căng thẳng trước đó cũng dịu đi. Mặc dù vậy, biểu cảm của Jin Hyoseop vẫn không thay đổi. Cậu vẫn run rẩy, nắm chặt viên ngọc trong tay như thể đó là phao cứu sinh của mình.
Nhìn thấy cậu như thế này, Andante cảm thấy tệ hơn cả tháng anh đi tìm Jin Hyoseop.
Thành thật mà nói, trước khi đến đây, Andante đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết khi anh tìm thấy Jin Hyoseop. Cảm giác mất mát dữ dội và sự trống rỗng không thể chịu đựng được mà anh cảm thấy sẽ biến mất khi anh đoàn tụ với cáu ấy.
Nhưng giờ anh đã tìm thấy Jin Hyoseop... Jin Hyoseop đã khác trước.
Cho đến bây giờ, Andante đã trân trọng cậu hơn bất kỳ Guide nào khác. Anh đã đối xử tốt với cậu và chỉ hứa hẹn hạnh phúc cho tương lai của họ. Vậy tại sao Jin Hyoseop lại nhìn anh với khuôn mặt đầy sợ hãi và phản bội? Cảm giác như là một con côn trùng nhỏ bé đang bò dọc theo tĩnh mạch của anh.
"Ít nhất chúng ta có thể đặt nó xuống và nói chuyện không? Tình huống này có vẻ hơi khó xử, phải không?"
"...."
Jin Hyoseop chỉ nắm chặt viên ngọc hơn. Cậu biết rõ rằng nếu Andante muốn, anh có thể dễ dàng phá vỡ rào cản này.
Điều đó khiến Andante muốn phá vỡ nó hơn nữa, nhưng anh đã kiềm chế hết sức mình. Làm như vậy chỉ khiến Jin Hyoseop sợ hơn thôi. Điều Andante muốn là quay lại với Jin Hyoseop như trước, chứ không phải làm cậu sợ.
"... Nếu em ổn với điều này, chúng ta có thể nói chuyện như thế này."
"..."
"Nhưng Hyoseop-ah, em không nghĩ rằng có sự hiểu lầm giữa chúng ta sao?"
Nếu không, không có lời giải thích nào cho việc tại sao Jin Hyoseop đột nhiên lại sợ anh và muốn rời đi. Khi Andante ghen tuông trước đây, ngay cả khi đang tức giận, Jin Hyoseop vẫn đỏ mặt và có vẻ thích thú. Ngay cả khi Andante đẩy anh ra một cách mạnh mẽ, Jin Hyoseop vẫn tiến lại gần hơn một bước. Phản ứng hiện tại của cậu thật kỳ lạ.
Andante bình tĩnh hỏi, không còn dấu vết nào của cơn giận dữ trước đó. Đây là điều cần phải làm rõ.
"Tôi nghiêm túc hỏi. Tại sao em lại bỏ đi như vậy? Tôi đã làm gì sai sao?"
Sau nhiều lần do dự, cuối cùng Jin Hyoseop cũng trả lời bằng giọng căng thẳng.
"Không có hiểu lầm nào cả. Tôi chỉ muốn dừng lại thôi."
"Dừng lại cái gì cơ?"
"Ở Onaip... và ở bên cạnh anh."
"Tại sao?"
Jin Hyoseop không thể tiếp tục và ngậm chặt miệng. Đôi mắt cậu cụp xuống với vẻ buồn bã. Rõ ràng là có điều gì đó không ổn. Andante phải nghe lý do, bất kể đó là gì, để thay đổi suy nghĩ của mình.
"Nói cho tôi biết đi. Tôi cần phải hiểu."
"..."
"Nghĩ về điều đó đi. Mọi thứ vẫn ổn cho đến ngày trước khi chúng ta gặp nhau. Em khóc, nói rằng em yêu tôi, rồi ngày hôm sau, em bỏ đi. Làm sao tôi không tức giận được? Làm sao tôi có thể gật đầu và chấp nhận như không có chuyện gì xảy ra? Hửm?"
"...Sao lại khó thế?"
Giọng nói của Jin Hyoseop, chất vấn một điều hiển nhiên như vậy, khiến Andante bất ngờ. Nhưng Jin Hyoseop có vẻ bối rối, như thể cậu có lý do.
"Sao anh không thể gật đầu và chấp nhận? Quá đơn giản."
Jin Hyoseop lúc này đang nói như thể Andante hiểu là điều hiển nhiên. Andante cau mày, không thể nắm bắt được mạch câu chuyện.
"Ý em là gì, làm sao-"
"Bởi vì, cuối cùng, em là người duy nhất yêu anh."
Vào lúc đó, Andante cứng người.
"Cái gì?"
Andante mở to mắt vì sốc, không thể nói hết câu. Jin Hyoseop, không nhìn anh, cắn môi mạnh đến mức chảy máu.
"Hyung... anh dễ dàng gật đầu như vậy vì anh không yêu em. Anh nhận em vào vì anh cần lợi dụng em, và mối quan hệ của chúng ta chỉ vì em là cần thiết..."
"Hyo... Seop-ah, em đang nói gì vậy...?"
"Em biết anh không yêu em, nhưng anh giữ em bên cạnh vì anh cần em. Em là Guide hoàn hảo để cứu Ano."
Jin Hyoseop thở dài mệt mỏi, đưa tay vuốt má. Mắt cậu cụp xuống, môi mím chặt buồn bã. Mặc dù đang khóc, nhưng má cậu khô khốc. Sự khô khốc và trống rỗng đó khiến Andante choáng váng. Cơn thịnh nộ bùng lên trong anh đã nguội dần, biến thành tro lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com