Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 176

"Dậy đi. Tôi mang thuốc đến đây."

Andante đặt lọ thuốc mới trước mặt Jin Hyoseop, nhưng Jin Hyoseop lắc đầu, từ chối uống.

"Em cần phải uống. Nó có thể pha với các loại thuốc khác, nên sẽ không có tác dụng phụ nào đâu."

"Hah, haa..."

"Hyoseop-ah."

Khi Andante gọi tên cậu lần nữa và ngẩng cằm lên, sự căng thẳng dâng lên trong cậu. Khi ánh mắt họ chạm nhau-ánh mắt đờ đẫn, không tập trung của Jin Hyoseop-Andante gần như làm vỡ cốc nước anh đang cầm.

"Hyung..."

Một giọng nói trầm, mơ màng thoát ra từ Jin Hyoseop. Cùng lúc đó, một mùi hương ngọt ngào lại tràn ngập không khí xung quanh họ. Cả căn phòng đã thấm đẫm mùi hương của Jin Hyoseop, nhưng nó nồng nàn hơn như thể muốn nói rằng vẫn chưa đủ. Mùi hương quá nồng, cảm giác như nó có thể làm tan chảy mọi thứ.

Ực.

Andante nuốt khan và lùi xa khỏi Jin Hyoseop. Biểu cảm của anh cho thấy anh muốn nuốt chửng người đàn ông trước mặt mình đến mức nào, nhưng anh kiềm chế bản thân lại, không nhúc nhích một cơ nào. Cơ thể anh có vẻ cứng đờ đi vì quá kiềm chế.

"Ugh, tôi cảm thấy... khó chịu quá..."

Trong khi đó, Jin Hyoseop bắt đầu rên rỉ, chặng đường dài đến nhà Andante đang khiến cậu mệt mỏi.

"Uống thuốc đi, em sẽ thấy khá hơn."

"Không... không, thuốc không làm ổn đi chút nào đâu."

Jin Hyoseop liên tục lắc đầu, như thể thuốc sẽ không có tác dụng gì. Sau đó, cậu nắm lấy cổ tay Andante, ấn tay anh vào ngực mình. Nhịp tim đập nhanh của Jin Hyoseop vang vọng qua lòng bàn tay Andante, và chẳng mấy chốc, nhịp tim của họ đồng bộ, đập dữ dội cùng một lúc.

"Em... Em không thể chịu đựng được nữa, Hyung. Làm ơn, chỉ cần-"

"Không."

Andante ngắt lời anh một cách dứt khoát. Rõ ràng là Jin Hyoseop muốn gì. Mùi hương ngọt ngào, cách cơ thể cậu ấy uốn éo, ánh nhìn cháy bỏng trong mắt -mọi thứ đều hét lên rằng cậu ấy muốn Andante. Chính xác hơn, cậu ấy muốn mùi hương và cơ thể của Andante. Giống như Andante đã bị Jin Hyoseop kích thích ngày hôm đó, cảm giác này là tương tự.

"Uống thuốc đi."

"Em hông uống."

Mắt Jin Hyoseop mờ đi, đến nỗi Andante tự hỏi liệu cậu ấy có nhận ra mình đang nói gì không. Cậu hướng tay Andante từ ngực xuống bụng mình, và ngay khi tay di chuyển xuống thấp hơn, Andante đã ngăn cậu lại bằng vũ lực.

"Tại sao... tại sao không..."

Jin Hyoseop làm mặt như thể sắp khóc khi không thể di chuyển tay Andante xa hơn nữa. Thật không đẹp mắt khi một người đàn ông trưởng thành rên rỉ như vậy, nhưng vì đó là Jin Hyoseop-hoặc có lẽ vì Andante đã phải lòng cậu ấy quá sâu sắc-nó vô cùng quyến rũ. Nếu Andante không lấy lại tinh thần, anh có thể sẽ bị trúng bùa mê.

"... Điều này sẽ không hiệu quả."

Với một tiếng thở dài, Andante ném viên thuốc vào miệng. Sau khi do dự một lúc, anh áp môi mình vào môi Jin Hyoseop. Ngay khi môi họ chạm vào nhau, Andante cảm thấy như thể mùi hương của họ đang hòa quyện sâu vào phổi mình.

Jin Hyoseop cuối cùng cũng thốt lên một tiếng ngân nga thỏa mãn, vòng tay qua cổ Andante, trong khi hơi thở của Andante trở nên hỗn loạn.

Thậm chí đó không phải là một nụ hôn, chỉ là đôi môi họ chạm nhau, vì vậy không có lý do gì để Andante cảm thấy quá phấn khích. Anh tách môi Jin Hyoseop ra và đẩy viên thuốc vào bên trong, sau đó đảm bảo rằng nó trôi xuống bằng nước. Một nhiệm vụ đơn giản, nhưng ... không dễ như anh nghĩ.

'Mìnhcó thể kiềm chế được không?'

Cơ thể anh đã căng thẳng chỉ vì ở gần cậu ấy. Trong tâm trí anh, anh đã xé quần áo của Jin Hyoseop nhiều lần. Ngay cả bây giờ, chỉ cần đôi môi họ chạm vào nhau cũng khiến anh gần như nguy hiểm với việc phản guiding.

Sự thật là, Andante không cảm thấy thôi thúc phản guiding với những Guide khác, vì vậy anh nghĩ rằng mình sẽ ổn. Nhưng đó là một sự hiểu lầm nghiêm trọng. Jin Hyoseop thì khác - nguy hiểm hơn nhiều so với anh dự đoán. Nếu họ chạm vào nhau, anh sợ rằng mình có thể mất kiểm soát và hút cạn hoàn toàn năng lượng của Jin Hyoseop.

Nhưng Jin Hyoseop, không hề biết đến cuộc đấu tranh của Andante để kìm nén những xung lực phản guiding, vẫn tiếp tục thở hổn hển, để lại những nụ hôn nhẹ nhàng trên môi Andante. Khi lưỡi cậulần theo đôi môi của Andante, tâm trí Andante gần như trống rỗng. Anh bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay đến nỗi gần như bật máu.

'Không phải là vấn đề liệu mình có thể kiềm chế được hay không - mình phải kiềm chế. Bất kể thế nào đi nữa.'

Sẽ không có gì được giải quyết nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này. Anh phải xoay xở mà không có phản guiding. Nếu không thể, anh không bao giờ nên đưa Jin Hyoseop đến đây.

Quyết tâm, Andante từ từ hé mở đôi môi của mình, và Jin Hyoseop háo hức áp lưỡi mình vào môi anh. Lưỡi họ quấn lấy nhau, vị thuốc đắng chát hòa quyện giữa họ. Vị của nó hẳn phải rất kinh khủng, nhưng Andante thậm chí còn không cảm nhận được. Thay vào đó, vị ngọt ngào đã lấn át anh. Lưỡi anh ngứa ran, và tâm trí anh trở nên trống rỗng.

Jin Hyoseop lúc này không còn giống như thường ngày nữa. Vị ngọt ở một cấp độ hoàn toàn khác, và mặc dù Andante đã cố gắng hết sức để kiềm chế, mùi hương của anh bắt đầu trào ra.

"Mmm..."

Jin Hyoseop thở dài thỏa mãn khi ngã vào vòng tay Andante. Trước khi Andante kịp nhận ra mình đang làm gì, anh lại quấn lưỡi mình quanh lưỡi Jin Hyoseop. Chỉ với động tác đơn giản đó, một chút năng lượng của Jin Hyoseop đã chảy vào Andante.

Giật mình, Andante bật dậy. Đến một lúc nào đó, Jin Hyoseop đã ngã gục, quần áo xộc xệch, trong khi Andante đang ngồi lên người anh. Miệng Jin Hyoseop không còn ngậm thuốc nữa.

Họ lại phản guiding sao? Andante không chắc. Anh quá đắm chìm để biết ai là người khởi xướng. Sự tiếp xúc hiếm hoi giữa họ quá hạnh phúc, gần như làm tê liệt tâm trí.

"Chết tiệt."

Andante cáu kỉnh lau môi. Tim anh vẫn đập thình thịch, nhưng anh buộc mình phải kiểm soát. Anh không thể để mình khuất phục trước mùi hương đó. Nếu anh không muốn sống lại tình huống kinh khủng đó - nếu anh không muốn kết thúc bằng việc giết chết Guide của chính mình - anh phải chống lại.

"Hyung..."

Không để ý đến sự hỗn loạn bên trong của Andante, Jin Hyoseop đưa tay về phía anh bằng giọng điệu vui vẻ. Mặc dù đã uống thuốc, cậu vẫn không có dấu hiệu bình tĩnh lại. Mùi hương của cậu vẫn nồng nàn như mọi khi, bàn tay dang rộng và khuôn mặt ửng hồng quyến rũ đến mức Andante có thể dễ dàng sa vào.

Andante nắm chặt cổ tay Jin Hyoseop và ghim chặt xuống giường. Có vẻ như đêm nay sẽ dài hơn bất kỳ đêm nào họ từng trải qua trước đây.

Cái chạm mát lạnh của những ngón tay vuốt mái tóc mái của cậu sang một bên. Động tác nhẹ nhàng, cẩn thận khiến Jin Hyoseop vô thức dụi má vào bàn tay. Bàn tay run rẩy nhẹ như thể bị bất ngờ, nhưng nhanh chóng trở lại vuốt ve mái tóc cậu nhẹ nhàng.

Sau đó, một giọng nói dịu dàng như cái chạm thì thầm vào tai Jin Hyoseop.

"Em làm tốt lắm."

Jin Hyoseop muốn đáp lại, nhưng cơn buồn ngủ đã chế ngự.

Và thế là, cậu nhắm mắt lại. Cảm giác như thể đang trôi nổi trong một khoảng không vô trọng lượng. Cơn buồn nôn đã hành hạ cậu lắng xuống, và tiếng đập trong đầu cậu biến mất. Sức mạnh của cậu, vốn đã mất kiểm soát, cuối cùng cũng lắng xuống. Được an ủi bởi sự bình yên này, Jin Hyoseop trôi vào một giấc ngủ sâu, bất tận.

"...Guide."

Giá như cậu có thể ngủ thêm một chút nữa.

"Guide Jin Hyoseop"

Cậu muốn cầu xin thêm một chút thời gian nữa, nhưng không được. Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng cứ liên tục gọi cậu.

" Guide Jin Hyoseop. Mở mắt ra."

Có người lay người cậu nhẹ nhàng, cậu không còn cách nào khác ngoài mở mắt. Chớp mắt, Jin Hyoseop ngái ngủ nhìn lên người đã đánh thức cậu.

"Esper... Coda...?"

Coda gật đầu nhẹ. Anh đỡ Jin Hyoseop ngồi dậy và đưa cho cậu một cốc nước. Khi Jin Hyoseop tỉnh lại, một cơn khát dữ dội ập đến. Cậu vội vàng uống hết cốc nước trong một hơi, sau đó thở dài. Coda lặng lẽ cầm lấy cốc và rót đầy lại cho cậu.

"C-cảm ơn..."

Coda đáp lại bằng một cái gật đầu đơn giản. Jin Hyoseop liếc nhìn xung quanh, hơi không thoải mái với sự hiện diện im lặng của Coda.

'Nơi này...'

Mặc dù đã cố gắng hết sức để giữ khoảng cách, cậu đã thức dậy trên giường của Andante với Coda bên cạnh. Tình hình thật ngượng ngùng và xấu hổ.

"......"

"......"

Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm giữa họ. Nếu là bất kỳ Esper khác, họ đã nói cho cậu một số thông tin cập nhật rồi, nhưng Coda không phải là người thích nói chuyện. Và Jin Hyoseop không cảm thấy thoải mái khi hỏi trước. Thật là... ngượng ngùng. Thậm chí là xấu hổ. Rốt cuộc, không phải là trí nhớ của cậu đã bị xóa sạch hoàn toàn.

Cậu không ngốc nghếch-cậu biết tình trạng của mình có nghĩa là gì vào thời điểm đó. Cậu vẫn không hiểu tại sao thuốc không có tác dụng, hoặc tại sao mọi thứ lại leo thang đến mức đó, nhưng... Cậu nhớ lại mọi thứ. Jin Hyoseop đã biết đó là Andante trước mặt cậu, nhưng cậu đã vươn tay ra, cố gắng..

Dù sao thì cũng nhớ lại mọi thứ. Jin Hyoseop đã cố tình vươn tay ra với Andante và cố gắng quyến rũ anh. Bất kỳ lời bào chữa nào cho việc cậu không ở trong trạng thái lý trí đều vô nghĩa. Jin Hyoseop đã nhận ra cảm xúc của chính mình.

'Mình... mình vẫn không thể buông tay anh ấy.'

Cậu vẫn muốn Andante. Không chỉ là về mặt thể xác-trái tim cậu đã bị thu hút về phía anh. Nghĩ rằng thật may mắn khi Andante không ở đây chỉ là một hình thức tự tẩy não. Cậu đã buộc mình phải lặp lại suy nghĩ đó chỉ để đối phó.

Việc Ano hóa ra lại là em trai ruột của anh đã làm rung động trái tim cậu. Nó chỉ xác nhận rằng cậu chưa bao giờ thực sự quên Andante ngay từ đầu. Tránh anh, cảm thấy căng thẳng khi ở bên anh, sợ hãi-tất cả đều vì điều này. Sợ rằng cạu có thể lại chùn bước. Sợ rằng cậu có thể mở lòng mình. Sợ rằng cậu có thể nhận ra trái tim mình vẫn thuộc về Andante.

Cảm xúc của cậu đang hỗn loạn. Jin Hyo-seop loay hoay với chiếc cốc trên tay trước khi cuối cùng lên tiếng một cách khó khăn.

"Ừm, Esper Coda, hyung đâu rồi... anh ấy đâu rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com