Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 181

Khi Teddy cũng lên, cánh quạt bắt đầu quay, và trực thăng di chuyển. Với tầm nhìn rộng hơn, cánh cổng trở nên rõ ràng hơn. Hàng trăm con mắt xanh lá cây lấp lánh từ bên trong cánh cổng, cho đến bây giờ trông giống như một hố đen. Đối mặt trực diện với một cảnh tượng lạnh lẽo như vậy, cơ thể cậu run rẩy vì bất an.

Đột nhiên, đôi mắt xanh lá cây lóe lên một ánh sáng kỳ lạ. Giống như bàn tay đen đầu tiên nhắm vào Gudie, đôi mắt khóa chặt vào Jin Hyoseop. Và ... ngay lập tức, như thể mắt họ chạm nhau, những con quái vật mắt xanh lá cây nhảy ra khỏi cánh cổng. Đó là khoảnh khắc chứng minh rằng không chỉ có xác chết mới có thể đi qua.

"Thật nực cười ...! Jin, cẩn thận!"

Teddy, có vẻ giật mình, đưa tay ra để bảo vệ Jin Hyoseop. Một tay giơ ra trước mặt Jin Hyoseop, trong khi tay kia nhắm vào cánh cửa đóng.

Một tấm khiên màu xanh lam nhấp nháy, bảo vệ chính chiếc trực thăng, nhưng những con quái vật không quan tâm và lao thẳng vào.

Vù! Chém!

Khi năm hoặc sáu con quái vật phun ra những sợi tơ dính và bám vào tấm chắn ở lối vào, chiếc trực thăng tự nhiên bắt đầu nghiêng.

Ngay khi Teddy, người vẫn đang cắn môi, đứng dậy để xử lý tình hình, những con quái vật đột nhiên bị cắt làm đôi, và chiếc trực thăng đang nghiêng đã tự đứng thẳng lại. Thud, thud. Khi đôi mắt xanh lục kỳ dị tách thành hai và rơi xuống sàn, mái tóc nâu vàng mềm mại bay tứ tung trong không khí

. "Esper Andante?"

Teddy lẩm bẩm một cách ngây ngô, khuôn mặt cậu ta choáng váng. Khi Andante gõ vào tấm khiên như thể để thông báo về sự xuất hiện của mình, Teddy đã giật mình và rút lại sức mạnh của mình. Ngay cả trước khi năng lượng xanh hoàn toàn tan biến, Andante đã mở cửa mà không do dự, như thể đang xé toạc nó ra.

Ngay khi anh bước vào trực thăng, nó nghiêng dữ dội hơn so với khi năm hoặc sáu con quái vật bám vào tấm khiên. Đương nhiên, cơ thể của Jin Hyoseop cũng nghiêng về phía cửa.

"Ah ...!"

"Em ổn chứ?"

Andante đỡ lấy Jin Hyoseop một cách dễ dàng và hỏi bằng giọng điệu bình thường của mình. Jin Hyoseop gật đầu trong sự choáng ngợp vì tình hình đã được giải quyết nhanh chóng như thế nào. Andante chuyển ánh mắt sang Teddy.

"Shin Haechang đâu rồi?"

"Ờ, hôm nay anh ấy có vẻ bận, nên không thể-"

"Thế mà hắn ta lại cử Hyoseop đến đây sao? Tên khốn đó có cố bảo vệ em ấy không?

" "Ờ, không, đó là... một tình huống không thể tránh khỏi..."

Teddy lúng túng tìm từ ngữ, trông ngượng ngùng. Cậu ta có vẻ có nhiều điều muốn nói nhưng không thể tự mình nói đàng hoàng trước mặt Andante. Andante cau mày khó chịu. Nhìn thấy biểu cảm giống như khi họ gặp nhau trước khi vào ngục tối, Jin Hyoseop nảy ra một suy nghĩ không liên quan giữa tình huống cấp bách này.

'... Thì ra anh ấy không cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với mình.'

Chỉ là Andante khó chịu vì Shin Haechang không xuất hiện ở một nơi nguy hiểm như vậy. Biết rằng sự khó chịu này xuất phát từ sự lo lắng khiến Jin Hyoseop cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ ở các ngón tay.

Vô thức, bàn tay cậu cựa quậy, và cánh tay mà Andante đang giữ cậu hơi cứng lại. Một lát sau, Andante nhẹ nhàng tránh xa cậu.

"Xin lỗi."

Mặc dù cánh tay từng giữ chặt cậu giờ đã biến mất, nhưng hơi ấm mà nó để lại vẫn không hề phai nhạt.

"Quan trọng hơn, tình hình không ổn. Thời gian... Không, thay vì giải thích, trước tiên hãy di chuyển đến một nơi an toàn hơn."

Andante liếc nhìn lại. Máu đang nhỏ giọt từ cánh cổng mở toang. Những con quái vật mắt xanh tiếp tục bò ra từng con một. Tất nhiên, chúng đã nhanh chóng bị Czerny và Flat giết chết ngay khi chúng xuất hiện.

Nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu cánh cổng này xuất hiện ở một thành phố đông dân thay vì Argentina không có người ở khiến cậu rùng mình.

"Em đang quay trở lại Hàn Quốc, phải không? Tôi sẽ đưa em đến đó."

Giọng Teddy đầy vẻ sốc.

"Xin lỗi? Esper Andante, anh đang nói rằng anh sẽ rời khỏi nơi này sao?"

"Ừ."

"Nhưng..."

Teddy bối rối liếc nhìn cánh cổng. Các thành viên của bang hội Onaip vẫn đang chiến đấu. Những esper đã vào ngục tối cũng đang vật lộn. Khuôn mặt Teddy phản ánh sự lo lắng của cậu rằng tình hình có thể trở nên nguy hiểm hơn nếu không có sự giúp đỡ của Andante.

Jin Hyoseop đồng ý với đánh giá của Teddy, ngay lập tức hiểu tại sao cậu ta lại do dự. Tình hình nghiêm trọng đến vậy. Jin Hyoseop cẩn thận đưa ra ý kiến ​​của mình.

"Esper Andante, anh cần giúp đỡ ở đó."

"Flat và Czerny ở đó. Họ sẽ xử lý được."

*2 nhỏ này hi sinh cho leader đi cua zai :D

"Nhưng sẽ ít người bị thương hơn nếu anh giúp. Trông nó vẻ nghiêm trọng."

Teddy gật đầu đồng ý. Andante chắc chắn là cần thiết trong tình huống này. Nhưng Andante không hề nao núng.

"Không. Ngay cả khi nguy hiểm, mọi người còn lại ở đây đều có thể tự xoay xở. Nhưng em đang gặp nguy hiểm."

"Tôi có Teddy đi cùng. Nếu tôi đến Hàn Quốc theo kế hoạch, sẽ không có vấn đề gì-"

"Tôi không tin cậu ta. Cậu ta chỉ là một esper hạng A. Tôi không chắc cậu ta có thể giúp em nếu cần thiết."

"Ê nè...."

"Chuyện đó sẽ không xảy ra. Tôi cần tự mình đảm bảo điều này."

An toàn trên trực thăng, Andante kiên quyết.

"Tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm lần nữa. Tuyệt đối không."

Jin Hyoseop gần như đỏ mặt khi nghe những lời đó. Sự chân thành trong giọng nói trầm thấp của Andante truyền trực tiếp đến cậu, và Teddy, nghe lén được, lúng túng hắng giọng như thể xấu hổ.

Andante sẽ không nhúc nhích. Bên ngoài cổng hỗn loạn. Jin Hyoseop liếc nhìn giữa hai cảnh. Tình hình bên ngoài rất tồi tệ. Nếu không có Andante, những Esper như Flat và Czerny sẽ gặp nguy hiểm hơn nữa. Trong khi đó, Jin Hyoseop không cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm thực sự. Esper điều khiển trực thăng là cấp S, và Teddy, người có năng lực bảo vệ, là cấp A. Nếu cậu chỉ cần bay trở lại Hàn Quốc qua cổng dịch chuyển, cậu có thể rút lui an toàn như những Guide khác. Bất kể cậu nghĩ thế nào về điều đó, vị trí của Andante là giúp những Esper chiến đấu. Thậm chí không có thời gian để tranh cãi. Jin Hyoseop quyết định thỏa hiệp.

"Nếu vậy, chỉ cần đưa tôi đến lối vào cổng vào Hàn Quốc."

"Không. Tôi sẽ đảm bảo em vào trong hội một cách an toàn."

Nhưng Andante thẳng thừng từ chối, thậm chí không nhìn vào mắt cậu. Không còn lựa chọn nào khác, Jin Hyoseop do dự trước khi nhẹ nhàng đặt tay lên tay Andante, khẽ gọi anh.

"....Anh nè."

Trong một khoảnh khắc, Andante hít một hơi thật mạnh, và đôi mắt anh dường như dao động. Jin Hyoseop không bỏ lỡ khoảnh khắc đó.

"Anh không nên kết thúc chuyện này nhanh chóng sao? Nếu tình hình thay đổi và nhiều người gặp nguy hiểm hơn, nó sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Sức mạnh của anh là cần thiết cho những người khác mà."

"... Thì sao? Điều đó không liên quan gì đến tôi."

"Nó không liên quan gì đến anh?"

Jin Hyoseop cau mày. Làm sao nó có thể không quan trọng? Đó là một tư duy chưa trưởng thành, thậm chí còn tệ hơn cả Teddy. Sự bướng bỉnh phi lý và những lời nói bất cẩn trong một tình huống nghiêm trọng như vậy thật khó chấp nhận. Mặc dù cậu hiểu lý do của Andante, nhưng đó không phải là điều cậu có thể dễ dàng tha thứ. Bất kể tình cậu của anh dành cho Andante có mãnh liệt đến đâu, thì đây không phải là vấn đề về cảm xúc.

"Anh!. Anh luôn vô trách nhiệm như vậy sao?"

"Cái gì?"

"Ngay cả Teddy, một người mới vào nghề, cũng không nghĩ theo cách đó. Cậu ấy nói rằng những người có năng lực là anh hùng, rằng kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu và thế giới. Là một người hướng dẫn, tôi cũng tin như vậy. Còn anh..."

"Hyoseop, dù em có nói gì đi nữa, tôi cũng không thay đổi quyết định. Tôi không quan tâm đến sự an toàn của thế giới."

Biểu cảm của Jin Hyoseop cứng lại khi cậu chuẩn bị đáp trả gay gắt.

"Em quan trọng hơn với tôi."

"... Cái gì?"

Không nghe thấy những lời lẩm bẩm của Andante, Jin Hyoseop hỏi lại, và Andante cau mày, mở miệng lần nữa.

"Khi tôi nghĩ em đã chết. Tôi trở nên ghê tởm với một thế giới vẫn tiếp diễn như thể không có chuyện gì xảy ra. Nếu thực sự như vậy, tôi sẽ không quan tâm nếu thế giới diệt vong."

Lời nói của cậu nghẹn lại trong cổ họng. Jin Hyoseop không biết phải phản ứng thế nào. Mặc dù Andante đã lẩm bẩm, nhưng sự chân thành trong lời nói của anh vẫn bám chặt vào tai Jin Hyoseop.

"Vì vậy, nếu em lo lắng về thế giới như vậy, hãy ở lại nơi an toàn nhất có thể vì lợi ích của thế giới mà em quan tâm đến vậy."

Đây là một lời thú nhận.

"Tôi không quan tâm nếu đó là Cục An ninh Quốc gia bảo vệ em. Miễn là em được an toàn ở đâu đó. Sau đó, tôi sẽ xử lý mọi thứ khác."

Đó là một lời thú nhận chân thành đến nỗi khiến khuôn mặt cậu như thể sẽ đỏ bừng khi nghe thấy.

"Tôi chỉ cần em còn sống."

Mặc dù họ đang ở cùng một nơi, Andante, người luôn cảm thấy xa cách, giờ đây lại có vẻ gần gũi lạ thường. Có lẽ đó là lý do tại sao trái tim cậu dao động. Mặc dù con đường đã dài, cậu vẫn muốn quay lại, bất kể có muộn đến đâu...

"Flat và Czerny đã đủ ở đây rồi. Thay vì lãng phí thời gian, không phải em nên đến Hàn Quốc nhanh hơn sao?"

Cuối cùng, tất cả những gì Jin Hyoseop có thể làm là gật đầu. Chiếc trực thăng nhanh chóng bay lên, và mặc dù có ba Esper bên trong, nhưng tất cả những gì Jin Hyoseop có thể nhìn thấy là Andante, ngồi đối diện cậu. Tim cậu đập thình thịch. Tất cả những gì cậu có thể làm là hy vọng rằng tiếng tim đập nhanh của cậu, được khuấy động bởi những hành động chân thành của Andante, sẽ không bị nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com