Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 190

Andante có vẻ khá bối rối. Những cảm xúc mà anh chưa từng để ý trước đây giờ đã trở nên rõ ràng khi họ đối mặt với nhau. Mặc dù anh ở rất gần, nhưng một nỗi khao khát mãnh liệt dâng trào bên trong, khiến lồng ngực cậu cảm thấy nhột nhạt một cách kỳ lạ. Jin Hyoseop, do dự, đưa tay ra và kéo nhẹ tay áo của Andante.

Không hề kháng cự, Andante bị kéo xuống ngồi cạnh Jin Hyoseop. Khoảng cách giữa họ thu hẹp lại trong tích tắc

Mặc dù Jin Hyoseop thấy hôn là khó khăn, nhưng việc dẫn dắt lại diễn ra một cách tự nhiên. Nhưng lần này, tim cậu đập thình thịch một cách lo lắng, như thể sự tiếp xúc mà csauj sắp thực hiện không được coi là guiding mà là một nụ hôn. Đỏ mặt, cậu thận trọng nghiêng người về phía Andante.

Andante, người vẫn đang nhìn chằm chằm, đột nhiên nắm lấy vai Jin Hyoseop. Sức mạnh khiến Jin Hyoseop vô tình nhăn mặt.

"À, xin lỗi."

Đó chỉ là phản xạ, nhưng Andante trông có vẻ giật mình, nhanh chóng thả vai cậu ra. Anh lùi lại, thể hiện vẻ mặt bối rối khác thường.

"Em không cần phải ép buộc bản thân. Tôi thực sự ổn."

"... Không phải là ép buộc. Đó là guiding hiệu quả, đúng không? Cứ nghĩ về nó một cách bình thường. Em cũng sẽ làm như vậy."

Thành thật mà nói, Jin Hyoseop không thể nghĩ về điều đó một cách bình thường chút nào, nhưng cậu vẫn nói vậy. Andante cần cảm thấy thoải mái với sự guiding để bầu không khí căng thẳng có thể dịu đi một chút. Khi họ tiếp xúc và sự dịu dàng quen thuộc đó trở lại, cậu cảm thấy sẽ dễ dàng hơn để thể hiện cảm xúc của mình.

Tuy nhiên, biểu cảm của Andante trở nên u ám. Mặc dù vẻ bối rối đã biến mất, nhưng vẫn còn một chút cay đắng.

"Bình thường, em nói..."

Caaujđã phạm sai lầm sao? Bây giờ Jin Hyoseop còn bối rối hơn.

"Tôi chỉ...@

"Không, em đúng. Đúng... guiding...".

Khi anh nói chậm rãi, ánh mắt của Andante dừng lại trên đôi môi của Jin Hyoseop. Ngay cả lúc đó, tim cậu đập mạnh đến nỗi cậu lo Andante có thể nghe thấy.

"Hyoseop à."

Andante từ từ đưa tay ra. Bàn tay dường như đang hướng về má cậu do dự, rồi thay vào đó nắm chặt lấy lưng ghế sofa.

"Nhắm mắt lại."

Như bị thôi miên, Jin Hyoseop nhắm mắt lại. Cậu cảm nhận được sự tiếp cận của Andante từ mùi hương đột nhiên bao trùm lấy cậu, mặc dù môi họ không chạm nhau. Nhịp tim của cậu chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng. Cảm giác chưa được chạm đến trên môi cậu ngứa ngáy vì mong đợi.

Sự căng thẳng tinh tế và gần như nguy hiểm kéo dài hơn dự kiến. Không thể chịu đựng được, Jin Hyoseop mở mắt để phàn nàn nhưng không thể thốt ra một lời nào. Nhìn Andante ở gần, cậu thấy mình không nói nên lời.

Cậu chỉ nín thở, nhìn vào đôi mắt vàng của Andante. Cậu ở đủ gần để cảm nhận được hơi thở của anh, mặc dù lạ thay, Andante có vẻ hơi hụt hơi.

Sau đó, những lọn tóc mềm mại của Andante chạm vào mũi cậu. Khi anh cúi đầu, đôi môi của Andante cuối cùng cũng chạm vào môi Jin Hyoseop. Đó là một cái chạm nhẹ, giống như một cái chạm môi hơn là một nụ hôn mãnh liệt.

Có lẽ vì đó không phải là một nụ hôn nồng cháy, hơi ấm lan tỏa từ đôi môi chạm nhau của họ lấp đầy cậu với một cảm giác dịu dàng thấm nhuần toàn bộ con người anh. Cậu tập trung quá nhiều vào đôi môi của mình đến nỗi hầu như không nhận ra cơ thể mình cứng đờ bên dưới.

Đầu Andante nghiêng thêm một chút, và đôi môi của họ quấn chặt vào nhau hơn. Khi chiếc lưỡi ấm áp đáng ngạc nhiên của Andante nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hé mở của cậu, Jin Hyoseop vô tình nắm chặt quần áo của anh.

Đây là khởi đầu. Sau đó, Andante hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn. Chiếc lưỡi mềm mại của anh lướt qua vòm miệng cậu, nhẹ nhàng quấn lấy và khiến Jin Hyoseop vô tình rên lên.

Andante khám phá cẩn thận nhưng vẫn tận tâm, như thể anh không muốn bỏ sót một chi tiết nào. Anh lướt lưỡi qua má Jin Hyoseop, nhẹ nhàng ấn vào giữa hai hàm răng và khám phá mọi ngóc ngách trong miệng cậu. Ánh mắt tập trung trong đôi mắt nhắm nghiền của anh dường như gần như đầy tôn kính.

"Huht..."

Jin Hyoseop từ từ tan chảy trong những cái chạm nhẹ nhàng. Trước khi kịp nhận ra, cơ thể cậu đã bị ép vào lưng ghế sofa, hai tay vòng chặt quanh cổ Andante. Mùi hương thoang thoảng trên cổ Andante khiến cơ thể cậu quằn quại; đó là mùi khói, nhưng lại ngọt ngào không thể cưỡng lại.

Khi Jin Hyoseop siết chặt cổ Andante, ngực họ chạm vào nhau, và cậu có thể cảm nhận được nhịp đập nhanh của trái tim Andante. Nhịp đập nhanh hòa cùng nhịp đập của trái tim cậu, như thể trái tim họ đang chạy đua.

Thái độ của Andante có vẻ nghiêm túc, nhưng nhịp đập nhanh của trái tim anh lại cho thấy điều ngược lại, mang lại cho Jin Hyoseop cảm giác nhẹ nhõm. Nó giống như bằng chứng cho thấy tình cảm của Andante dành cho mình vẫn chưa phai nhạt.

Chỉ với một nụ hôn, trái tim cậu đã mềm lại, và cậu cảm thấy như mình đã trở lại thời điểm mình chỉ để mắt đến Andante, đỏ mặt không kiềm chế trước mọi hành động của anh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Jin Hyoseop vẫn tiếp tục hôn Andante cho đến khi Andante cẩn thận tách ra. Với tâm trí mơ hồ, cậu mở mắt ra và thấy Andante trông hơi luộm thuộm, với ham muốn không thể phủ nhận lấp lánh trong ánh mắt vàng của anh.

Lạ thay, Jin Hyoseop không bận tâm. Những gì cậu cảm thấy thờ ơ với người khác, cậu trân trọng với Andante. Bây giờ cậu rằng sự hiện diện của Andante khiến mọi thứ trở nên khác biệt.

Một giọng nói nhẹ nhàng, xa lạ thoát ra khỏi môi anh. Jin Hyoseop lại vòng tay qua cổ Andante, cố gắng kéo anh vào một nụ hôn khác.

Nhưng Andante đã ngăn cậu lại.

"... có một cuộc họp... sau."

"...Vậy, anh sẽ đi à?"

Ánh mắt Andante nán lại trên đôi môi ẩm ướt của Jin Hyoseop, cổ họng anh rung lên. Với cơ thể họ gần nhau như vậy, Jin Hyoseop đã cảm nhận được sự phấn khích của Andante từ lâu.

Andante nuốt khan vài lần trước khi rút ra, nhẹ nhàng gỡ cánh tay Jin Hyoseop khỏi cổ mình với vẻ mặt kiên quyết.

"...Đừng cám dỗ tôi quá nhiều. Tôi có thể không kiềm chế được đâu."

"Tại sao anh phải kiềm chế?"

"Bởi vì nó có thể gây hại cho cơ thể của em."

"Chỉ là tạm thời thôi. Giờ thì tôi ổn rồi mà?"

"Dù vậy, điều đó cũng không được phép. Dù thế nào đi nữa, nó vẫn có thể làm cơ thể em căng thẳng. Tôi... không muốn em gặp nguy hiểm."

"Nếu... anh là người gặp nguy hiểm thì sao?"

"Đúng vậy."

Anh trả lời ngay lập tức và không chút do dự. Đó không phải là lời nói dối để trấn an anh; đó là sự thật không thể chối cãi. Nghe thấy sự chân thành trong lời nói của Andante, Jin Hyoseop cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Bây giờ là thời điểm cậu đã chờ đợi.

"... Có phải vì... em trai anh đã chết sau khi guiding không?"

Mắt Andante mở to vì sốc, rõ ràng là không ngờ Jin Hyoseop lại nhắc đến chuyện đó.

"Làm sao em biết được?"

"Esper Coda đã nói với em. Anh ấy nói rằng em cần biết."

"À... Tôi hiểu rồi. Coda đã đề cập rằng anh ấy có điều muốn nói với anh. Thì ra là vậy."

Andante thở dài, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc, không phản ứng gì ngay cả khi Coda đã tiết lộ quá khứ của anh mà không hỏi ý kiến ​​anh.

"Ờ, tôi không có ý giấu chuyện đó. Chỉ nghĩ là không cần phải nhắc lại thôi."

Đó là chủ đề mà anh có vẻ không cảm thấy cần phải nhắc lại. Tuy nhiên, rõ ràng là không dễ chịu khi thảo luận về người anh trai quá cố của mình.

Tuy nhiên, Jin Hyoseop cần phải hỏi, để xác nhận điều gì đó. Điều đó là cần thiết.

"Anh lo lắng cho sức khỏe của em vì em trai anh đã chết sau khi guiding, và anh không muốn thấy một guide khác phải chịu đau khổ?"

"Đó là một phần của vấn đề... nhưng ngay cả khi điều đó không xảy ra, tôi vẫn cảm thấy như vậy."

Andante nhẹ nhàng vuốt thẳng mái tóc rối bù của Jin Hyoseop, ánh mắt anh lướt qua đôi môi vẫn hơi hé mở của Jin Hyoseop.

"Vì bất kỳ lý do gì, tôi không muốn em bị tổn thương."

Cho dù là vì người khác hay vì chính Andante, giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh. Nghe vậy, mắt Jin Hyoseop run rẩy.

"Vậy thì... nếu... em trở thành một Guide cấp SS có thể guiding anh mà không gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của em thì sao? Anh sẽ làm gì?"

Môi Jin Hyoseop cử động, mặc dù chúng cứng đờ, nhưng sự lo lắng hiện rõ. Andante nở một nụ cười nhỏ, cay đắng.

"Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cả."

"...."

"Dù em vẫn là cấp S hay tiến lên cấp SS, tôi cũng sẽ không cố chiếm hữu em nữa. Sau khi mười buổi guiding của chúng ta kết thúc, tôi sẽ chuyển quốc tịch của Noapi từ Hàn Quốc sang Argentina, và sau đó chúng ta sẽ không bao giờ phải gặp lại nhau nữa."

Jin Hyoseop chớp mắt chậm rãi, sửng sốt khi nghe nhắc đến Argentina, một kế hoạch mà cậu mới nghe lần đầu tiên.

"Vậy thì hãy quên những gì tôi đã nói trước đó đi. Em không cần phải hy sinh tương lai của mình để tránh tôi nữa. Chỉ cần... sống theo ý mình, làm bất cứ điều gì em muốn."

"Tại sao... vậy?"

Cậu đã có thể đoán được câu trả lời, nhưng anh muốn nghe trực tiếp. Sau cùng, người ta không bao giờ chán khi nghe những lời "Anh yêu em" từ người mà họ trân trọng.

"Lần trước, anh đã nói rằng anh sẽ không buông tay. Tại sao em lại thay đổi quyết định như thế này?"

Tai cậu ù đi như thể có tiếng trống đang đánh bên trong. Say sưa trong sự ngọt ngào đó, Jin Hyoseop hỏi, và Andante không làm cậu thất vọng, anh trả lời chính xác những gì cậu muốn nghe.

"Bởi vì anh muốn ở lại bên em vì anh yêu em."

1

Không phải như sự ám ảnh, mà là tình yêu, đó là cái tên anh muốn được giữ lại.

Khi sự sung sướng vượt quá giới hạn, nó khiến người ta không thể suy nghĩ. Lần đầu tiên trải nghiệm điều này, Jin Hyoseop không nói nên lời. Chỉ có những lời cuối cùng của Andante mới lấp đầy cậu hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com