chương 2
câu hỏi tưởng chừng không chút liên quan mà hắn lại cứ ngỡ là đang dùng để mắng mỏ chính mình. mắng hắn sao tệ bạc đến thế, lại bỏ em hắn đi như một kẻ vô trách nhiệm. mắng hắn trở thành một tên lạnh nhạt vô tình, phủi bỏ tình yêu để đầu hàng cái chết. hắn thấy hình ảnh mẹ mình năm xưa đâu đó trong bản thân, hắn thấy mình như bé lại, nhỏ nhen và đầy ích kỉ. hắn thấy Chi Viễn sắp thành một "Ngụy Khiêm" mới, còn hắn lại chính là "mẹ" thứ hai. hắn sợ quá, hắn ước mình có thể trở thành một con ốc sên, chui vào trong cái vỏ kiên cố để không cần nhìn thấy chính mình, để không cần phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan này
- em sẽ ra sao nếu không có anh? Ngụy Khiêm, anh nghĩ hạnh phúc của em chỉ đơn giản là có người yêu thương em thôi sao?
đôi mắt Chi Viễn sâu thẳm, như đục khoét từng ngõ ngách trong cái tâm hồn mục rữa của hắn. dường như vào một lúc lơ là, chính cậu đã nhìn thấu hắn, nhìn thấu vào tận cùng những đớn đau mà hắn che giấu bấy lâu. Ngụy Khiêm chưa từng thắng nổi ánh mắt ấy, hắn luôn khuất phục trước nó. chính tâm hồn hắn luôn thành thật với nó, một câu cũng chưa từng giả dối. đôi mắt Chi Viễn ngập tràn một thứ mà hắn cho là vô cùng kì diệu, thứ đó giúp hắn được nhìn thấy Ngụy Khiêm trẻ tuổi năm xưa, được nhìn qua lòng mình thực sự muốn gì, cần gì
- hạnh phúc của em chỉ là Ngụy Khiêm, không phải bất kì ai hết. em không cần ai khiến em vui, khiến em hạnh phúc, em chỉ cần Ngụy Khiêm của em thôi
- không, không. Tiểu Viễn, em không thể làm điều đó. em cần quên anh, anh sắp chết rồi Tiểu Viễn à. anh không thể bên em như trước kia anh từng hứa nữa, anh thật sự không thể đâu..
hắn lựa chọn cách lừa dối, lừa dối ánh nhìn của Chi Viễn, lừa dối chính hắn. hắn lừa dối sao mà nước mắt vẫn tuôn, hắn thấy cơ thể như đang chống chế mình, như đang phản đối với cách làm ngang ngược của hắn. hắn thấy thật hận, giờ thì đến chính mình cũng ghét mình. vậy hắn còn gì nữa?
- Ngụy Khiêm, anh phải tin em. anh không thể chết, bọn em đang tìm cách rồi. chắc chắn sẽ có một cách nào đó giúp anh được sống
cậu vẫn chưa chấp nhận cái chết của hắn trong khi hắn đã chuẩn bị cho điều này từ rất lâu. hắn nghĩ ấy cũng là điều đúng, bản thân hắn sống trên đời như một kẻ thừa lại, vô tình thế nào lại được ban phát trọng trách lớn lao là nuôi hai đứa em khôn lớn. hắn thấy khi hắn bên chúng, nhìn chúng lớn lên từng ngày đời hắn lại có thêm chút ý nghĩa. nhưng giờ trọng trách của hắn xong rồi, hắn không còn lý do nào để ở lại. hắn thấy mình chưa từng xứng đáng với cơ hội được sống này, hắn đi đều là do ý trời cả
- Chi Viễn, đừng vì anh mà quá sức. anh thương em và Tiểu Bảo lắm, nên xin em để anh đi được không?
hắn sinh ra làm gì? vì sao phải sống? vì sao phải tồn tại? hắn chưa thể giải thích được. hắn có cái gì chứ, có gì để hơn vạn người khác. có gì để được một cuộc sống hạnh phúc, một kẻ chiều chuộng yêu thương? hắn luôn muốn hỏi Chi Viễn rằng hắn có điều gì tốt đẹp để khiến cậu thích hắn, hắn có xứng sao?
- Ngụy Khiêm, em yêu anh lắm anh biết không? anh có thể vì em, vì em mà một lần cố gắng không? anh, chỉ một lần này thôi
Chi Viễn lau đi những giọt nước mắt của hắn, tay không ngừng run rẩy. xúc cảm bên trong như thể đã chạm đáy, tưởng chừng chẳng còn có thể tuyệt vọng hơn được nữa. cậu cảm thấy thân mình khuyết đi một mảnh lớn, toàn thân trống rỗng tựa hồ có ai rút cạn máu đi. Chi Viễn chỉ biết nhìn hắn, bất lực trước nỗi đau mà cậu chẳng thấu được. cậu chợt nhận ra bản thân bấy lâu chưa từng hiểu Ngụy Khiêm, tất cả những điều cậu cho rằng đã tường tận hóa ra lại chẳng là gì. cứ ngỡ sau màn sương dày là cả một cánh đồng hoa rực rỡ, vậy mà sau cùng chỉ là tầng tầng lớp lớp sương, dù có tìm đến cùng tận cũng chỉ thấy cái mù mịt ngập tràn. cậu chẳng biết mình nên đau cho cái gì, có phải cho cái tình ấp ủ hơn mười năm sắp mất chủ hay cho sự thật rằng hắn với cậu chẳng hơn kém gì người xa lạ, không hiểu được chính con người nhau?
nỗi đau chồng chất nỗi đau, dần cao lên như một ngọn núi đồ sộ trong lòng Chi Viễn. ngọn núi ấy tưởng chừng là bất diệt, dù cậu có tìm cách thế nào cũng không thể khiến nó biến mất. cậu thấy nó cao quá, cao đến chẳng thể nhìn thấy đỉnh núi đâu. cậu thấy sao đớn đau trong mình nhiều thế, nhưng liệu có nhiều bằng Ngụy Khiêm không? có lẽ là không. cậu nợ hắn cả một đời mình, hắn như một tòa thành kiên cố, sống chết vẫn quyết bảo vệ cậu đến cùng. cậu biết những vết thương trong mình, dù to lớn thế nào cũng không thể bằng phân nửa những vết sẹo hắn đang có
sao đời hắn bất hạnh thế, sao cậu không thể đến sớm hơn một chút để đời hắn hạnh phúc hơn? Chi Viễn hận mình, hận vì cậu chẳng thể làm gì cả. hận vì mình như thể kẻ thừa trong câu chuyện của cuộc đời hắn. cậu càng cố gắng tiến đến gần, hắn lại càng đẩy cậu ra xa, hắn xây lên quanh mình một bức tường kiên cố, dù đến chết cũng không muốn để cậu bước vào. sau lớp gạch đá rắn chắc kia là Ngụy Khiêm với ngàn vạn vết thương, ấy vậy mà cậu lại chẳng hay biết, ngược lại còn vì sự bốc đồng của chính mình, gây thêm phiền muộn cho hắn
Chi Viễn bất lực với chính bản thân, tự trách mình có lẽ yêu hắn chưa đủ sâu đậm, có lẽ chưa đủ dũng cảm để một lần chủ động bước lên bảo vệ hắn, bao bọc hắn tránh khỏi những điều khủng khiếp ngoài kia. hơn mười mấy năm bên nhau, bao nhiêu lần cũng đều là hắn bảo vệ cậu, không oán trách hay than phiền, dường như Ngụy Khiêm coi việc hắn đùm bọc, chăm sóc cậu là điều đương nhiên. Chi Viễn đối với hắn vẫn chỉ là đứa em trai nhỏ cần quan tâm, săn sóc. cần có đường tương lai rộng mở, có tiền đồ xán lạn, không nên có bất cứ thứ gì không tốt ngáng chân
- anh không cố được, Chi Viễn. anh không thể cố được, anh sợ lắm rồi. anh không muốn phải phiền đến em và Tiểu Bảo, anh không muốn chút nào. anh chỉ muốn hai đứa được hạnh phúc, anh không muốn làm một hòn đá nặng cản bước hai đứa
nói đoạn, Ngụy Khiêm lại khóc nấc lên. những giọt lệ vừa kìm nén vào bên trong giờ lại như sóng thủy triều mà tuôn trào mất kiểm soát. hắn ghét bản thân mình trong một bản thể đầy yếu đuối nhưng hắn lại chẳng thể làm gì hơn ngoài thành thật, bởi hắn sợ, đời hắn chưa lần nào hãi hùng cái chết như thế. đúng rằng hắn đã chấp nhận nó từ lâu nhưng khi đối mặt với em trai hắn, với bản ngã của hắn, với chính Ngụy Khiêm bên trong mình vào thời khắc này thì hắn lại sợ. hắn nhận ra bản thân hắn vẫn còn mong cầu tình yêu nơi em trai hắn nhiều thế nào, hắn nhận ra bản thân đã giả dối ra sao. hắn thấy mình như lừa cả thế giới, hắn lừa Chi Viễn. hắn cho cậu thấy một người anh mạnh mẽ, kiên cường mà đầy thấu hiểu nhưng lại giấu nhẹm đi một anh trai yếu đuối, luôn hoài nghi, sợ hãi và khát cầu tình yêu
có lẽ vì đã sống một đời đắng chát, không chút tình yêu nên hắn ngỡ mình vẫn sẽ sống mà không cần thương, không cần mật ngọt
- Ngụy Khiêm, đừng sợ. anh sao có thể ngáng đường bọn em, chính anh đã cưu mang bọn em kia mà, không phải sao? biết ơn anh chẳng hết, yêu thương anh chẳng thỏa thì sao lại có thể vì anh bị bệnh mà ghét bỏ anh?
cậu ôm hắn vào lòng, xoa xoa tấm lưng gầy khẽ run rẩy. bóc tách từng lớp áo giáp trên Ngụy Khiêm, Chi Viễn và hắn lại thêm đau đớn khôn cùng. cậu muốn cởi từng lớp một, cho đến khi chỉ còn lại một Ngụy Khiêm không chút phòng ngự nào. chẳng phải cậu mong muốn hắn đau đớn hay dằn vặt, cậu chỉ muốn sau từng nỗi đau ấy cậu vẫn sẽ bên hắn, thành thật với nhau, tin tưởng nhau đến cuối đời. như thế chẳng phải vẫn sẽ tốt hơn sao?
- Chi Viễn, anh xin lỗi..
xúc cảm bên trong hắn hỗn loạn vô cùng, tủi nhục cùng đau thương và ân hận trộn hòa với nước mắt. hắn tự hỏi bản thân liệu còn làm được gì ngoài xin lỗi Chi Viễn, hắn ước mình có thể làm thứ gì đó cho cậu, hắn ước gì có thể bù đắp ít phần cho người em hắn yêu thương. hắn sợ chết, lại càng sợ hơn khi cậu ghét bỏ hắn. cậu có ghét hắn không, sau từng ấy những dối lừa hắn đem đến cho cậu. hắn dối cậu gần nửa đời rồi kia mà, cậu có hối hận không, có còn yêu thương hắn không? cậu sẽ rời bỏ hắn ư, sẽ không nhìn mặt hắn nữa? lúc ấy hắn sẽ ra sao?
Ngụy Khiêm như quả bóng căng không thể thoát khí, hắn sợ hãi và nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, tựa hồ lo lắng rằng sẽ có thứ gì đó đâm xuyên qua quả bóng, khiến mọi điều hắn che dấu ồ ạt chảy ra. đối với hắn trước kia, ấy là điều bản thân lúng túng nhất, hắn không biết mình sẽ xử sự ra sao, mọi người sẽ nhìn hắn bằng con mắt thế nào. hắn sợ phải nhìn thấy sự dè bỉu, chê bai, phiền phức trong đôi mắt họ, hắn sợ hắn sẽ không còn có thể như trước kia. hắn sợ khi người ta đã quen thì dù cho đó chỉ là sự thay đổi nhỏ nhất cũng làm người ta khó chịu
hắn sợ Chi Viễn nhìn thấy hắn không như những gì cậu luôn thấy, không phải là một "Ngụy Khiêm" cậu yêu mà trở nên lạnh nhạt với hắn. hắn sợ hạnh phúc vừa trong tầm tay lại vì chính rắc rối của mình mà để tuột mất. hắn sợ mình sẽ như mẹ hắn, chờ mãi một điều gì đó tưởng chừng là không thể. sẽ chìm trong ma túy, trong men say, khói thuốc để có thể được thấy lại điều đó. dù chỉ là ảo giác thôi nhưng bên trong lại lâng lâng khó tả. giờ thì hắn hiểu mẹ hắn rồi, hắn hiểu nếu hắn là bà hắn cũng làm vậy. hắn hiểu nếu mất đi điều quan trọng nhất trong đời, hắn sẽ chẳng màng nhân thế có gì cản bước, lập tức khuất lấp cùng những mộng tưởng trong cơn mê. hắn cảm tưởng hồn mình sẽ bay đi một nửa nếu đánh mất điều hắn nâng niu, trân trọng, như thế thì có khác gì chết đi không?
- anh không cần xin lỗi. Ngụy Khiêm, anh chẳng có lỗi gì cả, em vẫn yêu anh thôi mà, dù anh có là ai đi chăng nữa
Ngụy Khiêm cảm thấy Chi Viễn quả thật yêu hắn rất nhiều, như vậy mới có thể bao dung cho lỗi lầm của hắn, cho những điều hắn gây ra. cậu hiểu hắn như hiểu chính mình, chỉ cần nhìn qua ánh mắt cũng biết hắn đang cảm thấy gì
Chi Viễn từ khoảnh khắc cậu nhận ra bản thân đem lòng yêu anh trai đã kiên định thề rằng vì nhau mà sống, cũng vì nhau mà chết. cậu bên hắn bao năm, chỉ hận không thể mang hắn nuốt vào bụng, biến hắn thành một phần máu thịt trong mình, nếu anh trai cậu đi rồi cậu sẽ ra sao? Chi Viễn không phải là người bao dung, hiếm ai bao dung nổi cho người lừa dối mình trừ phi là yêu họ rất nhiều. cậu cũng vậy, yêu thương hắn đến từng cử chỉ, ánh mắt, yêu hắn đến nguyện chết vì hắn, sao có thể bởi hắn đang yếu đuối vô cùng mà thấy xa lạ rồi ghét bỏ? tuy chỉ lạ lẫm vài phút ban đầu nhưng sau đó Chi Viễn liền ngay lập tức có thể làm quen rồi chấp nhận. cậu biết hắn cũng chỉ là người bình thường, kiên cường đến mấy cũng sẽ có lúc đau đớn, buồn bã hay tức giận. cái vỏ dù dày đến mấy, kiên cố đến mấy cũng có lúc mệt nhoài mà cần buông bỏ, con người ai chẳng vậy đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com