Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP1: BI THƯƠNG NỐI TIẾP

" - Tại sao phải là con ? Tại sao phải là nhà họ Thiệu ? Tại sao phải là một kẻ trí não không bình thường ?"

Bi thương âm thầm bao lấy căn phòng rộng lớn, mùi vị lạnh lẽo vô tình tràn ngập. Trong căn phòng sang trọng đó một cô gái khóc lóc van xin, đáy mắt ánh lên tia hy vọng đáng thương.

" - Thiệu gia bề thế như vậy mày còn không muốn, mày không gã đồng nghĩa ba mày phải tán gia bại sản, lúc đó mày có muốn cũng không được !"

Người đàn ông trung niên tức giận nhìn cô gái không chút động lòng, nộ khí hừng hực như muốn giết người.
Cô gái không trả lời, nước mắt như hạt ngọc chảy ròng hai bên má xinh đẹp, cô cảm giác tận cùng của bất lực bủa vây.
Thấy tình thế không ổn, ông ta liền hạ giọng xuống nước, ra vẻ bất lực mà ngồi xuống nài nỉ.

" - Con gái à, con phải giúp ba, bằng không ba và dì cùng em gái con sẽ phải ra đường sống"

Khiết Tâm vô lực nhìn ông, ánh mắt lãnh đạm như nhìn thấu lòng người, em gái, dì ? Cô có sao ?
Chín tuổi cô được đưa về làm đại tiểu thư Tần gia, cô còn tưởng ông ấy coi cô là con, không muốn cô sống cực khổ một mình...
Tình cảnh hiện giờ thực nực cười vô cùng, ép hôn sao? Chuyện hoang đường như vậy không phải trước giờ đều chỉ xảy ra trong phim truyền hình thôi sao? Bây giờ cô đang bị kẹp trong tình huống gì đây? Cha ruột cô ép cô lấy kẻ tâm thần!!! Hiện thực trớ trêu khiến Khiết Tâm không thể nào lừa gạt chính bản thân đây là mơ được...

Đều là cô tự ảo tưởng, tự mình gieo thứ hy vọng hảo huyền, tự cho là mình thông minh: "Haha... thật đáng thương" Khiết Tâm cảm thấy mình bị sỉ nhục, bị khinh bỉ.

Mang tiếng là tiểu thư nhà họ Tần, nói là tiểu thư nhưng có bao giờ họ xem cô là người một nhà hay chưa, không phải sao chổi thì cũng là cái gai trong mắt, cần phải loại bỏ.
Đến người làm trong nhà cũng chỉ chỉ trỏ trỏ bảo cô là đứa con riêng vô sỉ, phỉ báng mẹ cô quyến rũ người đã có gia đình, ông và mẹ kế đối xử với cô không khác gì kẻ ăn bám, chịu bao tuổi nhục.

Cô biết, cô biết họ rất ghét cô, không đủ năng lực tự bảo vệ bản thân, Mặc cho mẹ kế và em gái sĩ vả, mắng nhiếc, cô sống không khác gì địa ngục.

Bây giờ công việc làm ăn của ông gặp chút vấn đề, họ lại đổ hết lên đầu cô, nói cô là thứ xui xẻo, đồ sao chổi.
Từ trước đến nay cô luôn cố gắn làm họ hài lòng, nhưng càng cố gắng càng bị ghét bỏ, họ luôn bài xích cô.

Họ lại muốn đuổi cô đi, đem cô ra làm điều kiện giao dịch đổi lại vốn liếng cứu lấy tập đoàn, xem cô như thứ hàng hóa rẻ tiền, nhưng đau đớn nhất là ông ấy chưa từng xem cô là con gái, chưa từng yêu thương, quan tâm đến cô.

Giờ đây cô bị chính Ba ruột mình đem bán không thương tiếc, lấy con trai Tập Đoàn MISA của họ Thiệu, một trong những Tập Đoàn danh tiếng trong giới kinh doanh.

Tất cả đều bình thường cho đến khi cô biết được con trai họ đầu óc không được bình thường, nói thẳng ra là thần kinh có vấn đề, sao ông có thể nhẫn tâm đem cô gả cho một kẻ tâm thần không được ổn định? Ông xứng đáng với tiếng cha sao?

" Con không muốn! Có chết con cũng không lấy hắn, các người không thấy mình quá đáng sao? Ba! Con nhất định không gả!!?".

Từ trên cao bàn tay kia hạ xuống *chát* gò má  Khiết Tâm đỏ ửng,khóe miệng có chút máu ứa ra, gương mặt trắng noãn hằn rõ vết ngón tay của người đàn bà kia, là mẹ kế, là bà ta đánh cô.

" Mày tính mặt dày ăn bám ở đây đến khi nào hã con ranh??? tao phải tát cho mày tỉnh ra "

Bà ta chỉ trỏ vào mặt cô chửi tới tấp, cô cũng chỉ là đứa con riêng không hơn không kém còn dám ở đây la hét phản kháng cái gì? Bà ta hận không thể đánh chết cô ngay tại đây, lửa giận trong người cũng hừng hực dấy lên.

" - Cũng không phải việc gì khó khăn, đằng này chị còn được gả vào gia đình giàu, được lợi quá còn gì, nếu không muốn sống với kẻ thần kinh chi bằng chị nhân cơ hội tiễn anh ta đi sớm một chút...haha" Là Mạc ly_em gái cùng cha khác mẹ của Khiết Tâm, không phải nói cũng có thể dễ dàng đoán được cô ta là loại em gái như thế nào, trong mắt Mạc Ly Khiết Tâm chỉ đáng giá bằng một con ở thấp kém trong nhà, Mạc Ly che môi cười khinh bỉ, thứ con riêng mạc hạn.

Mạc Ly khác với cô từ nhỏ đã được họ cưng chiều, sống không phải lo gì, những gì tốt đẹp họ đều dành cho em cô, đó là khoảng cách của 1đứa con ruột và 1đứa con nuôi.
Có 1lần lúc cô mười tuổi, hai người ra đường chơi chút nữa bị xe đâm, chính cô đã lao vào kéo em cô ra, Mạc ly chỉ bị xây xước nhẹ, họ lại cuống cuồng lo lắng.

Còn cô bị gãy chân rất nặng xém chút nữa phải cưa đi vì nhiễm trùng, may mà có bà Quản gia, cũng là người duy nhất quan tâm đến cô, đưa cô đi bệnh viện kịp thời.
Nhưng cô vẫn luôn tin vào kì tích,tin rằng một ngày nào đó họ sẽ yêu thương cô, quan tâm, lo lắng cho mình.

Bây giờ cô thấy mình thật ngu ngốc, luôn tin vào những thứ ngu xuẩn dù biết rõ nó sẽ không xảy ra.
Thực tế hiện tại đã dặp tắt đi cái hy vọng mỏng manh ấy, cũng không cho nó 1chút cơ hội chớm nở.

"Dù thế nào mày cũng phải gả, ba ngày sau sẽ có người đến đón mày đi, con à! Cả sự nghiệp ba đều dựa vào nhà họ Thiệu, hai năm trước cũng vậy! Hai năm sau cũng vậy! Mày phải lấy con trai của họ"

Nói đi nói lại, cuối cùng họ đều chọn vứt bỏ cô, mặc Khiết Tâm có van xin bao nhiêu, khóc lóc thế nào, ông vẫn không thay đổi ý định.
Mặn quá, Khiết Tâm cảm nhận không phải chỉ là vị mặn của nước mắt, còn là sự tàn nhẫn của cái gọi là gia đình.

Ánh mắt cô ảm đạm nhìn người cô gọi là ba kia, trước giờ cô bị ức hiếp đều khó thể nhẫn nhịn được, nhưng mà lần này nước mắt cô không biết tại sao tuôn như mưa, trong lòng lại vô cùng đau đớn, rơi vào ngõ cụt của tuyệt vọng.

"Ba! Ba có từng xem con là con gái của ba không?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com