Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Carlton Gary

Hồi đầu những năm 1970, hàng loạt vụ hãm hiếp mà mục tiêu là những phụ nữ da trắng liên tục diễn ra. Điều này khiến các nhà chức trách đau đầu, trong khi đó, người dân luôn luôn phải sống trong cảm giác lo nơm nớp.Chính những thành kiến của bà cô và mẹ về những người da trắng đã di truyền sang Carlton Gary, vì thế sau này gã trở thành hiểm họa đáng sợ đối với cộng đồng người da trắng.

Carlton Gary đã có lần nói rằng hắn không hề có cha mẹ nào cả. Dĩ nhiên, điều này không đúng bởi vì gã chẳng thể nào từ trên trời rơi xuống mà cũng được sinh ra như bao đứa trẻ khác. Chỉ có điều, cha của Carlton bỏ rơi mẹ con họ khi hắn còn chưa chào đời. Còn người mẹ ruột thì chỉ nuôi nấng hắn trong một thời gian rất ngắn. Những điều này có thể phản ảnh một thực tại tâm lý rằng khi còn là một đứa trẻ, hắn không bao giờ cảm thấy gắn bó với người mẹ ruột hoặc bất cứ người nào khác. 

Carlton Gary sinh ra ở Columbus, Georgia vào ngày 15/12/1952. Cha cậu là một công nhân xây dựng. Ông ta không muốn dính dáng đến thằng con mà chính mình đã sinh ra và cũng không chịu chi tiền để nuôi nó. Đứa trẻ tội nghiệp chỉ được gặp cha nó một lần duy nhất khi lên 12 tuổi. Người mẹ nghèo khổ của nó sống nay đây mai đó, không có một địa chỉ cố định nào. Nhiều khi bà không thể chăm sóc đứa con trai và đã giao cậu cho người cô bên chồng, bà Lilian Nesbit, hoặc người dì, bà Alma Williams. 

Bà cô Lilian của Carlton và mẹ của cậu trong một thời gian dài từng làm giúp việc cho những người đàn bà da trắng lớn tuổi và giàu có. Rất có thể Carton đã học được sự khinh miệt và thù ghét những người da trắng từ mẹ và cô mình. Những người lớn tuổi thường đau ốm và hay than phiền. Tùy theo cá tính, những người mà bà dì cậu làm việc có thể rất nhỏ mọn, khắt khe và khó chịu. Bởi vì những người chủ này trưởng thành trong một thời đại mà người da trắng chiếm vị thế tối cao. Có thể thằng bé đã nghe được những lời nói đầy thành kiến của họ và đã nuôi dưỡng lòng thù ghét người da trắng mà sau này, Carlton đã thể hiện thành hành động giết người.

Carlton Gary là một đứa trẻ rất thông minh với chỉ số IQ cao. Tuy nhiên, có thể cậu bé bị tổn thương gì đó trong đầu. Mẹ, cô và dì hắn thường không có đủ tiền bạc để nuôi Carlton đàng hoàng, do đó cậu bị suy dinh dưỡng. Có thể đây cũng là một nguyên nhân dẫn đến não bộ có vấn đề. Thỉnh thoảng, người ta nhìn thấy cậu lang thang ở bãi rác để tìm kiếm thức ăn. Khi học tiểu học, có lần Carlton bị tai nạn trong sân trường khi chơi banh và ngã mạnh xuống đất bất tỉnh. Và chẳng ai dám khẳng định rằng cú ngã đó không ảnh hưởng gì đến cậu bé song vì quá nghèo nên gia đình chẳng thể đưa đến bác sĩ chữa chạy mà cứ để vết thương trên đầu lành dần qua năm tháng.

Carlton bắt đầu đi du lịch khi còn rất nhỏ. William David, cậu ruột của cậu, nhận được điện thoại từ một viên sĩ quan quân cảnh tại trại lính Fort Lee Army Post ở Virginia, cho biết có một đứa trẻ muốn nói chuyện với ông ta. Carlton, lúc đó mới 8 tuổi, ở đầu dây bên kia nói rằng: “Cậu, cháu là Gary đây. Đến đón cháu.” Sau này, David cho biết, ông ta cũng không hề tìm hiểu xem bằng cách nào mà thằng nhỏ này đến được Virginia.

Carlton tiếp tục đi lại rất nhiều lần từ nhà của bà cô, bà dì và mẹ cậu, phần lớn từ Columbus, Georgia và một số nơi ở Florida. Khi 16 tuổi, cậu trở lại căn nhà ở Fort Myers, Florida, nơi từng sống với mẹ và thấy nó đã bị bỏ trống. Carlton biết mẹ đã đến Gainesville và liền theo đến đó. Kể từ đó, cậu thiếu niên không được giáo dục đầy đủ này đã bắt đầu cuộc đời của một kẻ tội phạm. Carlton bị buộc tội cậy cửa và đột nhập vào một chiếc xe hơi. Hai tháng sau, cậu lại bị buộc tội ăn trộm xe. Carlton cũng bị kết tội phóng hỏa một cửa tiệm tạp hóa bằng bom xăng. Hành động phạm tội này có lẽ được thúc đẩy bởi cảm thấy phẫn uất trước ông chủ tiệm người da trắng, ông ta đã có lần báo cảnh sát rằng mẹ cậu dùng ngân phiếu không tiền thanh toán. 

Khi trưởng thành, Carlton là một thanh niên rất điển trai với cái trán cao và rộng. Hắn thích để mái tóc quăn và dày theo kiểu người da đen châu Phi và thường đeo kính râm màu thật sậm. Hắn kết hôn với một phụ nữ đã có gia đình tên Sheila. Không bao lâu sau đám cưới, Carlton bị bắt vì phạm tội. Hắn vượt ngục và bỏ trốn tới Connecticut. Sau khi tới nơi, hắn liên lạc với Sheila và ả đến sống với người chồng tại đây. 

Kể từ đó, cặp vợ chồng này sống một cuộc sống không ổn định, di chuyển dọc theo vùng duyên hải phía nam của tiểu bang tới Old Saybrook, New London, Hartford và Bridgeport cùng với hai đứa con. Ở Bridgeport, Carlton lần nữa gặp rắc rối. Hắn bị bắt vì tội hành hung một nhân viên cảnh sát. Hắn cùng với Sheila vượt tiểu bang để tới Albany, New York. Ở Albany, Carlton cố gắng bước vào nghề ca hát và rất có triển vọng bởi đã có được một số hợp đồng hát ở vài hộp đêm. 

 Bà Nellie Farmer cả đời theo đuổi nghề dạy học. Bà không chọn nghề “gõ đầu trẻ” vì tiền mà bởi sự yêu thích công việc dạy dỗ những đứa trẻ. Khi về hưu, bà Farmer có thể sống tự túc nhưng những đồng lương ít ỏi tích lũy trong thời gian còn dạy học không thể mua nổi một căn nhà xinh đẹp như mơ ước.

Năm 1970, Farmer sống một mình trong một căn hộ chung cư rất chật chội. Một gã đàn ông đã đột nhập và cưỡng hiếp người đàn bà lớn tuổi này, sau đó xiết cổ nạn nhân tới chết bằng một chiếc khăn quàng. Trước đó hai tháng đã có một vụ tấn công tương tự nhưng nạn nhân vẫn còn sống sót. Cả hai nạn nhân đều là phụ nữ, đều đã lớn tuổi và là người da trắng. 

Một thời gian ngắn sau, bà Josephine Deitz bị một người đàn ông da đen tấn công tại nhà riêng. Tương tự hai nạn nhân trước, người phụ nữ này cũng lớn tuổi và là người da trắng. Hắn túm cổ và ném bà ta thật mạnh xuống đất. Sau đó lấy chiếc túi xách tay và tẩu thoát. Chỉ 4 ngày sau vụ tấn công bà Deitz, cảnh sát đã bắt giữ được một người đàn ông. Hắn chính là Carlton Gary mặc dù đã khai với cảnh sát tên là Carl Michaels. Qua điều tra, cảnh sát đã tìm thấy một dấu vân tay của hắn trong căn hộ chung cư của bà Nellie Farmer. 

“Carl Michaels” thú nhận hắn có mặt trong nhà bà Farmer khi bà ta bị giết chết, nhưng lại một mực khẳng định không hề động tay vào nạn nhân. Carl khai là đã đột nhập vào nhà để ăn trộm còn một tòng phạm khác đã tấn công và giết chết bà Farmer. Hắn khai tên của người đàn ông (kẻ tòng phạm) này là John Lee Mitchell, còn được gọi là Pop. Carl nói rằng cảnh sát đã không tìm được dấu tay của John Lee bởi vì hắn mang bao tay trong khi gây án. Và để chứng minh cho những lời khai của mình là đúng, hắn đưa cho cảnh sát xem một lá thư mà theo hắn là do John Lee viết trong đó Lee nói về sự dính líu của hắn trong vụ hãm hiếp và giết chết bà Nellie Farmer. 

Cuối cùng, "Carl Michaels" đồng ý ra làm nhân chứng chống lại người bạn. Dựa phần lớn vào những lời khai đó, John Lee bị kết tội. Tuy nhiên sau này Carl rút lại câu chuyện của mình và việc kết tội John Lee đã bị đảo ngược tại phiên xử kháng án. Các cuộc điều tra sau đó đã làm nhà chức trách tin rằng John Lee không hề dính líu đến vụ giết chết bà Farmer. Carlton Gary đã thoát khỏi sự trừng phạt bằng cách làm cho người bạn mình bị ngờ vực bởi vì "không có ai đã bị kết tội giết chết bà Nellie Farmer". Khi Carlton Gary được trả tự do vào năm 1975, hắn đi đến Syracuse, New York.

 Ngày 31/12/1976, một người đàn ông đột nhập vào nhà một phụ nữ 59 tuổi ở Syracuse, hãm hiếp dã man và rồi làm bà ta ngạt thở bằng một chiếc gối. Tuy nhiên, nạn nhân may mắn còn sống sót. Cảnh sát tin rằng kẻ hãm hiếp và âm mưu giết chết người phụ nữ này chính là Carlton Gary. 4 ngày sau, 03/01/1976, một phụ nữ da trắng 55 tuổi tên Jean Frost cũng bị tấn công. Bà vừa tổ chức buổi tiệc sinh nhật mình và đang ngủ say thì bị đánh thức dậy bởi một tiếng động. Bà dụi mắt và nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay cửa phòng ngủ. Hắn nhảy xổ tới, đè bà xuống giường.

Bà Frost hốt hoảng giẫy giụa dữ dội, hắn cởi chiếc áo ngủ của người đàn bà và nhét vào miệng. Hắn đánh vào mặt bà và dùng chiếc gối chụp lên mặt làm nạn nhân ngạt thở rồi bất tỉnh. Nhưng bà may mắn thoát chết. Khi tỉnh dậy, bà cảm thấy đau buốt và chảy máu rất nhiều ở bộ phận sinh dục. Vì vậy các bác sĩ đã không thể thực hiện cuộc xét nghiệm mà họ thường làm trong các trường hợp bị hãm hiếp để tìm sự hiện diện của tinh trùng. Mặc dù trời rất tối, bà Frost khẳng định kẻ tấn công mình là một người đàn ông da đen, có râu mép rậm. 

Ngày hôm sau, 4/1, hai người đàn ông bị bắt tại một ngân hàng ở Syracuse trong khi đang đổi 191 USD đồng bạc sang tiền giấy. Các đồng bạc này bị lấy trộm từ một người đàn ông sống trong cùng khu chung cư với bà Jean Frost. Một trong hai người đàn ông bị bắt, chính là Carlton Gary, đã chống cự dữ dội. Cảnh sát tìm thấy cần sa trong người của hắn và cả chiếc đồng hồ bằng vàng của bà Jean Frost. Hắn khai với cảnh sát tên hắn là Carlton Michaels. 

Khi Carlton bị thẩm vấn, hắn thú nhận đã đến tòa chung cư của bà Jean Frost nhưng chỉ để trông chừng cho người bạn (người đàn ông bị bắt chung với hắn). Bà Frost đã không thể nhận diện “Carlton Michaels” là người đàn ông đã tấn công, hãm hiếp và cố giết chết bà. Và cảnh sát cũng không tìm thấy chứng cớ trên thân thể để chứng tỏ hắn có liên quan đến vụ này. Không ai bị kết tội trong vụ hãm hiếp bà Frost. Tuy nhiên, với chứng cứ là các đồng bạc ăn cắp, Gary đã vi phạm cam kết giữ tư cách đạo đức tốt khi được phóng thích, do đó hắn đã bị tống vào tù trở lại. Tám tháng sau, ngày 22/8/1977, Carlton Gary trốn thoát khỏi nhà tù Onondaga. Hắn đi đến Columbus, Georgia, nơi hắn đã sinh ra. 

Columbus là thành phố lớn thứ nhì ở Georgia (sau Atlanta). Dân số của khu vực đô thị này chỉ dưới 300.000 người. Căn cứ quân sự Fort Benning tiếp giáp với Columbus. Thường được gọi là “Fountain City” bởi vì ở đây có rất nhiều căn nhà và nhà thờ có vòi phun nước. Columbus được coi là khu vực có nhiều di tích lịch sử với rất nhiều căn nhà cổ xưa từ thế kỷ 19. Một thành phố thân thiện, sinh hoạt nhộn nhịp, Columbus nổi tiếng là nơi có đời sống rất cao về một số mặt. Thứ nhất là tỉ lệ phạm pháp tương đối thấp đối với một thành phố có diện tích khá lớn. Điều này đã làm người dân hết sức kinh hoàng khi biết có một tên giết người hàng loạt chuyên xiết cổ nạn nhân đang lộng hành trong khu vực.  

Mary Willis “Ferne” Jackson là một phụ nữ da trắng vui tính với một mái tóc nâu được cắt tỉa gọn gàng. Bà là giám đốc Trung tâm giáo dục thuộc Bộ Y Tế Columbus. Bà Jackson nổi tiếng là một nhân viên gương mẫu, đáng tin cậy, luôn sẵn lòng giúp đỡ người dân Georgia nhất là những nhóm sắc tộc nghèo. Bà sống một mình trong căn nhà gạch rất gọn gàng thuộc vùng khá giả, Wynnton ở phía nam Columbus. 

Tối 15/9/1977, một kẻ lạ mặt đột nhập vào phòng ngủ đã làm bà Jackson thức giấc. Hắn đã quấn một chiếc tất dài bằng nylon quanh cổ bà và làm bà ngạt thở cho tới chết. Ngày hôm sau, các bạn đồng nghiệp của bà Jackson tỏ ra rất lo lắng khi thấy bà vắng mặt mà không gọi điện thoại báo. Họ liền báo cho cảnh sát. Xác bà Jackson được tìm thấy trên giường trong phòng ngủ cùng với chiếc tất dài quấn quanh cổ, một chiếc gối úp lên mặt của nạn nhân. Rõ ràng, kẻ giết người đã đột nhập vào nhà qua cửa sổ. 

Căn nhà của bà Jackson không có dấu hiệu bị trộm. Thám tử Ronald Lynn cho biết rằng: "Chỉ có dấu hiệu duy nhất là ngăn kéo bàn trang điểm bị mở ra. Chúng tôi nhận thấy điều này rất bất thường bởi vì có một bức thư của ngân hàng có đựng tiền mặt trong ngăn kéo. Chắc hẳn kẻ giết người đã nhìn thấy nó". Ông Lynn cũng tìm thấy vài sợi tóc màu đen, không phải của nạn nhân. 

Tuy nhiên, chứng cớ để khẳng định kể giết người là một đàn ông da đen không được chắn chắn cho lắm vững chắc, do đó các nhân viên làm việc trong vụ án này được lệnh không được phép tiết lộ quá nhiều. Cảnh sát không muốn gây thù nghịch từ cộng đồng người da đen bằng lời tuyên bố vội vã về nguồn gốc của kẻ giết người. Năm ngày trước vụ sát hại bà Ferne Jackson, một phụ nữ da trắng lớn tuổi khác sống trong cùng khu vực này đã bị tấn công. Nạn nhân còn sống sót nhưng bị thương nặng, phải điều trị trong bệnh viện gần một tuần lễ và không thể nói chuyện với cảnh sát. 

Bà Jean Dimenstien, 71 tuổi, là một người rất dễ mến. Bà đeo cặp kính lão Harlequin lớn và có mái tóc màu bạch kim được chải gợn sóng. Trước khi về hưu, bà và người em trai tên là Fred cùng làm chủ và điều hành cửa hàng bách hóa Fred and Jean’s Department Store. Bà Jean thường ăn tối tại nhà hàng cùng những người bạn. Bà tỏ ra rất sợ hãi trước những thông tin về một kẻ giết người nhằm vào những phụ nữ lớn tuổi và đã thảo luận vấn đề này với những người hàng xóm. 

Buổi tối ngày 25/9/1977, một người nào đó đã gỡ bản lề cánh cửa trước của bà Jean Dimenstien và đột nhập vào nhà. Hắn đấm vào mặt bà và hãm hiếp bà, sau đó xiết cổ tới chết bằng một chiếc tất dài bằng nilon. Thông tin về vụ bà Dimenstien bị sát hại đã khiến những phụ nữ lớn tuổi da trắng ở Columbus hết sức hoảng hốt. Nhiều người đã gọi thợ đến lắp thêm các ổ khóa cửa. Có những người lại mua súng để tự vệ. 

Sở cảnh sát Columbus đã hoạt động tối đa để truy tìm tên giết người nguy hiểm này và bảo vệ những phụ nữ lớn tuổi trong thành phố. Các trạm theo dõi được bố trí khắp khu vực Wynnton. Rất nhiều xe cảnh sát tuần tra liên tục khắp khu vực này. Thậm chí nhiều nhân viên cảnh sát phục trong nhà của các cư dân lớn tuổi. Trong khi đó, bà Ferne Jackson, đã hồi phục để nói chuyện với cảnh sát. Bà cho biết kẻ tấn công bà là một người đàn ông da đen lạ mặt... 

Ngày 2/10/1977, Jerome Livas bị bắt vì tội hãm hiếp và đánh tới chết Beatrice Brier, 55 tuổi. Beatrice là bạn gái của Jerome và bà ta đã không sống ở khu vực Wynnton. Tuy nhiên có những điểm tương tự chẳng hạn tuổi của nạn nhân, tính hung bạo của tội ác này - để cảnh sát có thể liên kết kẻ tình nghi này với các tội ác khác. 

Đến ngày 14/10, họ chính thức tuyên bố rằng Jerome là kẻ tình nghi trong các vụ giết người mà nạn nhân bị xiết cổ bằng chiếc tất dài. Jerome Livas thú nhận đã giết chết Ferne Jackson và Jean Dimenstien.Các phụ nữ lớn tuổi trong thành phố Columbus có thể thở phào nhẹ nhõm với tin tức phấn khởi này. Dường như cơn ác mộng của họ đã qua. Người đàn ông làm họ sợ hãi đã bị giam giữ trong tù. Cảnh sát quyết định chấm dứt hoạt động theo dõi trong khu vực Wynnton.

Việc bắt giữ tên sát nhân "Stocking Strangler" (xiết cổ nạn nhân bằng bít tất dài) có lẽ là một lý do đã làm bà cụ Florence Sheible cảm thấy rất vui mừng. Bà cụ 89 tuổi này, cư dân lớn tuổi của vùng Wynnton, là người rất ưa thích môn bóng chày. Giống như những người hâm mộ môn thể thao này, bà thuộc lòng tên tuổi của tất cả các cầu thủ nổi tiếng. Sinh hoạt chính mỗi ngày của bà cụ là nghe tường thuật về các trận đấu bóng chày trên đài phát thanh. Bà thích nghe đài hơn xem truyền hình bởi vì mắt đã gần lòa và đi lại rất khó khăn cần phải chống gậy.

Vào một buổi chiều, một kẻ đột nhập vào nhà Florence. Hắn đã đẩy bà cụ lên giường và đấm vào mặt nhiều lần. Sau đó, hắn hãm hiếp và giết chết Florence bằng cách quấn một chiếc tất dài quanh cổ. Bà bị giết chết chỉ 10 ngày trước khi tròn 90 tuổi. Một vài tiếng sau, người con trai ghé đến thăm mẹ. Ông ta nhìn thấy bà mẹ nằm chết trên giường với chiếc gối đè lên mặt và một chiếc tất dài buộc chặt quanh cổ. 

Cảm giác nhẹ nhõm chẳng được bao lâu, giờ đây, cư dân của thành phố Columbus lại bắt đầu sống trong sự sợ hãi thường trực. Tên sát nhân "Stocking Strangler" vẫn sống tự do và đang tiếp tục gieo rắc nỗi kinh hoàng. Người đàn ông bị cảnh sát cho là kẻ tình nghi, Jerome Livas, đã có một bằng chứng ngoại phạm vững chắc nhất: hắn đang ở tù. Nhưng còn lời thú tội của hắn về vụ giết chết Jackson và Dimenstien thì sao? 

Hóa ra Jerome Livas là một trong những kẻ sẵn sàng thú nhận bất cứ điều gì. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ ký vào một bản thú tội là người đã ám sát Tổng thống John F. Kennedy vào năm 1963 và Tổng thống William McKinley trong năm 1901 và cũng là thủ phạm trong vụ bắt cóc đứa con mới sinh của viên phi công trở thành huyền thoại Lindbergh trong năm 1932! Có lẽ Jerome nghĩ hắn chẳng có gì để mất. Hoặc hắn muốn gây sự chú ý bằng việc thú nhận phạm những tội ác dã man mà kẻ khác đã thực hiện. Trong bất cứ trường hợp nào, Jerome vẫn bị tù vì là một kẻ tình nghi trong vụ hãm hiếp và giết chết Beatrice Brier. 

Một nhóm đặc nhiệm đã được thành lập để truy tìm tên giết người nguy hiểm “S-Strangler”. Chỉ huy nhóm đặc nhiệm này là Phó tư lệnh cảnh sát James B. Hicks và Chánh thám tử Ronald A. Jones. Nhưng hung thủ chưa thấy đâu thì các nạn nhân mới lại được phát hiện.

Bà Ruth Schwob đã trở thành chủ tịch hội đồng quản trị sau cái chết của người chồng. Ông Simon Schwob là người sáng lập Schwob Manufaccturing Company vào năm 1912. Công ty này chuyên sản xuất trang phục dành cho nam giới. Khi ông Simon qua đời vào năm 1954, chức vụ chủ tịch được chuyển cho người vợ. Mặc dù, bà Ruth không tham gia tích cực vào việc điều hành công ty khi người chồng còn sống nhưng bà học hỏi rất nhanh chóng và đã nhận được giải thưởng: "Người phụ nữ của năm" ở Columbus vào năm 1966.

10 năm sau, bà Ruth Schwob bán công ty này và về hưu. Tuy nhiên, bà tiếp tục sống cuộc sống năng động. Bà rất chăm đi bộ hoặc chạy bộ mỗi ngày và làm nhiều công việc thiện trong khắp thành phố. Ruth sống trong một căn nhà gạch rất đẹp nhưng được trang bị hệ thống báo động rất thô sơ với một công-tắc được gắn ngay đầu giường ngủ. Chiếc nút này nối vào một sợi dây điện và nếu có chuyện gì xảy ra, bà sẽ bấm vào nó và nó sẽ kêu vang trong phòng ngủ của người hàng xóm ở ngay bên cạnh, bác sĩ Fred Burdette.

Vào một buổi tối trời lạnh ngày 11/02/1978, bà Ruth Schwob bị tấn công ngay trên giường ngủ. Một người đàn ông trẻ tuổi da đen đã leo vào cửa sổ và tấn công bà. Ruth tỉnh giấc và nhìn thấy hắn giơ hai tay chộp lấy cổ mình. Bà nhanh chóng bấm nút báo động và sau đó vùng vẫy với tất cả sức lực còn lại. Không nói một lời nào, tên đàn ông lực lưỡng này quấn chiếc bít tất dài quanh cổ người phụ nữ lớn tuổi. Lúc bấy giờ, hắn không hề biết rằng tiếng chuông báo động đã kêu vang ở căn nhà bên cạnh và cảnh sát đang trên đường đến sau khi nhận được tin báo của bác sĩ Burdette. Trên thực tế, chỉ 2 phút sau, cảnh sát lập tức có mặt ở nhà bà Ruth Schwob. 

Khi Thám tử Ronald Lynn và nhân viên cảnh sát Robert Mathews đến sát căn nhà, qua cánh cửa sổ họ nghe thấy âm thanh của một người nào đó đang thở hổn hển. Họ đã đến không quá muộn. Bà Schwob vẫn còn sống và tên sát nhân "Stocking Strangler" vẫn còn ở trong nhà. Thám tử Lynn chỉ đạo các nhân viên cảnh sát bao vây căn nhà. Tất cả đều rất hồi hộp tin tưởng sẽ tóm cổ được tên giết người nguy hiểm vào buổi tối hôm đó. Tuy nhiên, khi họ đi vào phòng ngủ của bà Schwob, thì chỉ nhìn thấy mỗi người đàn bà lớn tuổi này bị thương và đang rất sợ hãi. Ông Lynn nhanh chóng tháo chiếc tất dài quanh cổ và bà Schwob bắt đầu nôn mửa dữ dội.

Một người hàng xóm của bà Schwob đã nhìn thấy một gã đàn ông da đen chạy qua sân sau của ông ta. Và ngay trước khi chạy tới nhà bà Schwob, các nhân viên cứu thương cũng nhìn thấy một người đàn ông da đen chạy băng qua một con đường. Nhóm đặc nhiệm đã có những cảm giác mâu thuẫn, một mặt họ cảm thấy hài lòng và hãnh diện vì sự phản ứng nhanh chóng đã ngăn chặn được kẻ giết người cướp đi thêm một mạng sống nữa. Nhưng họ cũng cảm thấy rất nản lòng vì đã để sổng kẻ sát nhân chỉ trong gang tấc. 

Thật không may, chỉ trong 24 tiếng sau vụ tấn công bà Ruth Schwob, tên giết người đã tấn công một phụ nữ khác và lần này hắn đã giết chết bà ta. Nạn nhân là bà cụ Mildred Dismukes Borom, 78 tuổi.Bà cụ không bị xiết cổ bằng tất dài mà bằng đoạn dây lấy từ rèm cửa trong nhà. Cảnh sát tìm được vài dấu hiệu cho thấy một cuộc vật lộn dữ dội đã xảy ra. Một cây đèn bị gẫy nằm gần chân nạn nhân. Khi nhìn thấy xác chết của bà Borom, thám tử Ronald Jones đã bị choáng váng. Ông ta bật khóc, một phản ứng tự nhiên của sự chán nản và đau buồn mãnh liệt. 

Cả thành phố Columbus cảm thấy như thể đang bị vây hãm. Cảnh sát dường như bất lực, họ quá chán nản mặc dù đã làm việc cật lực. Đến tháng 02/1978, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn. Cảnh sát trưởng Columbus nhận được một lá thư có nội dung rất kỳ quặc và đáng sợ. Lá thư được cho là của một nhóm người da trắng “Forces of Evil”, các thành viên của một nhóm tự xem có nhiệm vụ ngăn chặn tội phạm. Forces of Evil ra tối hậu thư rằng nếu đến ngày 1/6, cảnh sát không bắt được "Stocking Strangler" thì họ sẽ giết chết một phụ nữ da đen để trả đũa cho việc kẻ giết người da đen đã sát hại nhiều phụ nữ da trắng ở thành phố này. 

Theo họ, người đàn bà da đen đó là Gail Jackson. Bà ta đã bị bắt cóc và đang bị nhóm này giam giữ. Nạn nhân sẽ chết trừ phi cảnh sát bắt được "Stocking-Strangler". Các nhà điều tra biết rằng, Gail Jackson là một người đàn bà da đen sống gần Fort Benning. Trước đó, bà ta được báo là đã mất tích. Sau đó, cảnh sát nhận thêm một lá thư thứ hai từ nhóm “Forces of Evil”. Chúng đòi số tiền 10.000 USD để đổi lấy sự tự do cho người phụ nữ da đen bị mất tích.

Cảnh sát Columbus đã chuyển những bức thư này cho ban "Nghiên cứu khoa học hành vi ứng xử" của FBI và họ đưa ra một kết luận hết sức ngạc nhiên rằng "tác giả của các bức thư không phải là 7 người đàn ông da trắng thuộc "Forces of Evil" mà có thể là của một người da đen". Các nhà điều tra FBI tin rằng hắn đã giết chết Gail Jackson và viết những lá thư này nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của cảnh sát. Họ suy đoán tên giết người này là một người lính pháo binh, hoặc một quân cảnh. Theo họ, rất có thể hắn chính là "Stocking Strangler". 

Các nhà điều tra cuối cùng đã bắt William Hance về tội giết chết Gail Jackson. Hắn là một binh sĩ pháo binh trong trại Fort Benning. Hắn thú nhận là tác giả của hai bức thư “Forces of Evil” và đã giết chết hai phụ nữ khác ngoài Gail Jackson. Tuy nhiên không có sự liên kết nào giữa William Hance và các vụ giết người bởi xiết cổ bằng bít tất dài. 

Người ta tin rằng, trong khoảng thời gian đó, Carlton Gary đã tạm ngưng hành động giết người để kiếm tiền bằng các vụ cướp. Hắn đã đeo mặt nạ và dùng súng cướp một số nhà hàng. Không bao lâu sau, một phụ nữ tên Theda Cartwright báo cảnh sát cô ta bị mất khẩu súng Magnum Hi Standard 357. Theda không sống trong khu vực Wynnton và các thám tử chẳng có lý do nào để liên kết vụ mất khẩu súng này với các vụ giết người bằng chiếc tất. 

Bạn trai của Theda là Carlton Gary nhưng cô ta không nói có bất cứ lý do nào để nghi hắn đã lấy khẩu súng này. Vào tháng 6, Carlton trở lại Florida để tiếp tục ăn cướp các nhà hàng. Hắn đã đe dọa nhiều người bằng khẩu súng lấy được. Khi trở lại Georgia, Carlton bị cảnh sát bắt, nhưng không phải vì tội giết người mà là tội xâm nhập bất hợp pháp. Hắn bị bắt vào sáng sớm ngày 19/6/1978, tại Hapeville, Atlanta, khi đang leo xuống từ ban công của khách sạn Royal Blue Inn với chiếc túi vải màu vàng bên trong có 1.478 USD.

Hắn khai với cảnh sát tên là Michael David và nhanh chóng được tại ngoại với số tiền nhỏ. Tinh ranh và độc ác, một lần nữa Carlton lọt lưới luật pháp. Vài tháng sau, hắn đến Georgia, Florida và South Carolina và thực hiện một vài vụ cướp nhà hàng. Thỉnh thoảng hắn cũng hãm hiếp các phụ nữ trong các vụ cướp và có kẻ tòng phạm. 

Ở Gaffney, South Carolina, một nhân viên cảnh sát tên Richard Weaver nhìn thấy gã đàn ông da đen với một khẩu súng trên tay chạy ra từ phía sau nhà hàng Po’Folks. Khi biết nhà hàng này vừa bị cướp, Weaver đã gọi các đồng nghiệp đến trợ giúp. Cảnh sát và một đội chó nghiệp vụ ngay lập tức có mặt tại khu vực này. Sau cuộc rượt đuổi suốt ba tiếng, đội chó nghiệp vụ đã tìm thấy một kẻ tình nghi. Đó chính là Carlton Gary nhưng hắn khai tên là "Michael David". 

David thú nhận dính líu đến vụ cướp nhưng lại khai rằng một tòng phạm khác mới là kẻ thật sự đã cướp nhà hàng này. Tuy nhiên, những lời khai gian dối của hắn đã bị phản bác lại khi các nhân chứng của nhà hàng khẳng định hắn là thủ phạm duy nhất trong vụ cướp này. Kết quả các cuộc điều tra cho thấy, "Michael David" cũng là "Carl Michaels", với dấu tay bị tìm thấy trong căn nhà của người phụ nữ bị xiết cổ chết tên là Nellie Farmer và cũng chính hắn đã vượt ngục từ nhà tù ở Onondaga, New York. Các nhà điều tra từ Columbus, Georgia đã đến South Carolina để thẩm vấn Carlton Gary nhưng không phải về các vụ giết người trong khu vực Wynnton mà về các vụ cướp nhà hàng tương tự. Hắn thú nhận đã tiến hành 5 vụ cướp có vũ khí.

Bị kết tội cướp có vũ trang và vượt ngục, hắn bị tống giam ở South Carolina nhưng đến năm 1984, hắn lại vượt ngục, sau đó trở lại Columbus và Georgia. Ở đó, ngày 18/4/1984, một cảnh sát mật đã thấy hắn ngồi trong một chiếc xe Ford đang dừng ở bãi đậu xe và hút cần sa. Viên cảnh sát này cố bắt hắn nhưng Carlton đã chạy vào khu rừng đằng sau bãi đậu xe. Cuối cùng hắn bị rượt đuổi và bắt trở lại nhà tù. Lần này hắn khai tên là Michael David và bị truy tố về tội sở hữu cần sa và cản trở người thi hành công vụ. Một lần nữa Carlton lại dễ dàng được tại ngoại với số tiền bảo lãnh ít ỏi. 

Trong khi đó cảnh sát ở Columbus hy vọng một đầu mối mà họ đang theo đuổi có thể giúp họ bắt giữ tên giết người "Stocking-Strangler". Một khẩu súng ngắn Luger 22 li đã bị lấy trộm từ một căn nhà ở Wynnton trong thời gian xảy ra các vụ giết người. 

Một kẻ nặc danh đã gọi điện thoại cho chủ nhân của khẩu súng và nói rằng: "Cảnh sát đã có khẩu súng mà ông ăn cắp của họ". Người chủ khẩu súng liền báo cho cảnh sát Columbus biết về cú điện thoại này. Thoạt tiên họ rất bối rối, họ không có khẩu súng đó - nhưng có thể cảnh sát ở khu vực khác có nó? Cuối cùng các thám tử đã tìm ra chủ nhân của khẩu súng này và anh ta cho biết đã mua nó ở Phenix City, Alabama từ một người có tên Jim Gary. Cảnh sát thẩm vấn Jim Gary, gã khai hắn được người anh họ, Carlton Gary tặng cho. 

Các thám tử sau đó phát hiện Carlton mới trốn thoát khỏi nhà tù South Carolina, nơi hắn đang thụ án với cái tên "Michael David". Điều này đòi hỏi cảnh sát phải hành động nhanh chóng hơn. Nếu Carlton chính là "Stocking-Strangler" thì nhiều phụ nữ lớn tuổi sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Các dấu tay của Carlton Gary giống với các dấu vân tay được tìm thấy trong căn nhà của nạn nhân Kathleen Gary. Cảnh sát Columbus đã nhận được thông tin từ các nhà điều tra ở Phenix City, họ đang tìm kiếm những kẻ tình gây ra các vụ cướp và bán ma túy, một trong những người này có tên là Michael David. 

Carlton Gary có lẽ là một trong những tên tội phạm tinh ranh nhất từ trước tới nay. Cảnh sát phát hiện chiếc Lincohn 1984 của hắn tại một dãy nhà chung cư, họ tiến vào nhưng Carlton đã nhìn thấy đèn xe của họ và tẩu thoát bằng cửa sau. Hắn trần truồng và cầm quần áo trên tay. Vài ngày sau, cảnh sát đột kích một căn phòng và tìm thấy kẻ tình nghi là cướp và buôn bán ma túy nhưng không tìm thấy Carlton Gary đâu cả. Kẻ giết người cực kỳ nguy hiểm bị truy nã ở Georgia vẫn đang sống tự do ngoài vòng pháp luật. 

Sáng sớm ngày 3/5/1984, sau khi nhận được mật báo, một nhóm cảnh sát đặc biệt S.W.A.T đã được cử đến nhà trọ Holiday Inn ở Albany, Georgia. Lúc đó Carlton Gary đang ở trong phòng với một phụ nữ. Khi người phụ nữ bước ra khỏi phòng để lấy nước đá, các thành viên S.W.A.T đã mời cô ta vào một phòng riêng để thẩm vấn. Cô ta đồng ý hợp tác với cảnh sát và cho biết Carlton có một khẩu súng để ở đầu giường. Để dụ Carlton mở cửa, phụ nữ này trở lại phòng và gõ cửa nhưng vì quá sợ nên đã chạy mất trước khi hắn mở cửa. Carlton mở cửa, nhìn thấy cảnh sát, cố đóng lại nhưng không thể. Các thành viên S.W.A.T đã xông vào căn phòng và bắt hắn. 

Đây là một kẻ hãm hiếp, giết người hàng loạt bằng xương bằng thịt vô cùng hiểm ác. Sau này, một thám tử ngồi ở băng ghế sau với Carlton Gary trên chiếc xe đưa hắn về trụ sở cảnh sát nói rằng: "Lúc đó tôi ngồi bên cạnh hắn. Vài lần, tôi chạm vào người hắn để xem hắn có phải là một con người bình thường bằng xương bằng thịt hay không". 

Theo bài bản cũ, Carlton thú nhận có mặt trong nhà của các nạn nhân ở Wynnton, nhưng lại một mực nói rằng hắn không hãm hiếp hay giết chết họ mà chính kẻ tòng phạm của hắn, Malvin Alamichael Crittendon đã làm việc này. Carlton giải thích rằng: "Tôi chỉ ăn trộm, chính Michael đã giết họ". Cái tên Crittendon là có thật và cảnh sát đã nhanh chóng tìm ra hắn. Hắn khẳng định không dính líu đến các vụ giết người bằng tất dài và cảnh sát cũng không thể tìm được chứng cớ nào chứng tỏ hắn có liên quan đến các vụ giết người này. 

Carlton Gary bị đưa ra xét xử vào tháng 8/1986 về các tội giết người ghê gớm nhất, đúng 9 năm sau vụ giết người cuối cùng mà hắn thực hiện. August “Bud” Siemon III, một luật sư chuyên bào chữa trong các vụ án nghiêm trọng đã bào chữa cho Carlton. Tại phiên toà, bà Jena Frost (64 tuổi) đã đưa ra những lời khai rất thương tâm về vụ bà bị Carlton tấn công. Khi 55 tuổi, căn nhà bà bị cướp đột nhập, hắn đánh đập, hãm hiếp bà hết sức dã man đến độ tử cung bà bị rách toạc chảy máu lênh láng. Bà bị xiết cổ và bị bỏ mặc. Sau đó, một thám tử đưa ra trước tòa các dấu tay của Carlton được tìm thấy trong căn nhà của bà Frost. Viên thám tử này cũng khai rằng Carlton đã nhận tội ăn cướp nhưng lại đổ tội hãm hiếp và giết người cho một kẻ khác. Và người đàn ông này đã được đưa ra tòa để làm chứng. 

Cuối cùng bồi thẩm đoàn kết tội Carlton Gary với tất cả 9 điểm buộc tội mà hắn bị truy tố. Hình phạt cho ba vụ giết người mức một có thể là tù chung thân hoặc tử hình. Hắn bị kết án tử hình. Tương tự các kẻ phải lĩnh án tử hình khác, Carlton Gary đã kháng án nhiều lần. Ngày thi hành bản án đã được ấn định, Carlton Gary đã phải đền tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com