38. Sa Lưới
Mộ Kha nhìn ngắm Linh Lung Đầu Tử trong tay mình , không nhanh không chậm mà giương mắt:
- Tiêu Tiêu.
Cặp mắt phượng kia còn mang theo ý cười, chỉ là ý cười vẫn chưa tràn tới đáy mắt, nhưng hàn ý hằn lên thì mỗi lúc càng dày , khiến người khác sởn tóc gáy, lại phảng phất ấp ủ lửa giận ngập trời.
Thái Tử luôn rất bình tĩnh, thường không tức giận, nhưng hắn càng sinh khí, sắc mặt ngược lại càng lãnh, giống như xung quanh ba thước đều đóng băng khiến người sợ hãi.
Hạ nhân , hay nhiếp thân hầu hạ bên cạnh , tỷ như Vương công công, Thị nữ Dao Hoa đều biết khi Thái Tử lộ ra ánh mắt như vậy đó chính là thật sự tức giận , định là có người phải chết.
Tuy Lạc An Ca cùng Mộ Kha tiếp xúc chưa tới hai tháng, nhưng lúc này thấy ánh mắt ấy tâm cũng sinh sợ hãi, theo bản năng mà lui lại phía sau .
Mộ Kha tiện tay đem Linh Lung Đầu Tử ném trên bàn, chậm rãi đứng lên, không bao lâu, thân ảnh cao lớn đã đi đến trước mặt Lạc An Ca .
Còn chưa nói gì , Lạc An Ca đã giống như chim sợ cành cong , xiết chặt tiểu tay nãi xem như vũ khí hộ thân , hung hăng lúc trước biến mất , xoay người liền hướng cửa mà chạy .
Mộ Kha hơi nghiêng người qua bên , giật lấy tiểu tay nải nện thẳng lên cây cột , Lạc An Ca chạy trốn vội vã ,nôn nóng , không biết dẫm phải thứ gì, trượt chân lảo đảo, nặng nề quăng mình thật mạnh ngã nhào trên thảm .
Lạc An Ca không kịp kêu đau, vội vàng bò dậy chạy ra bên ngoài , chật vật bất kham ra tới cửa, còn chưa vượt qua ngạch cửa, đã bị bọn thị vệ mai phục nên ngoài một phen bắt lấy, xách cánh tay y đem y áp tải về lại phòng trong.
Lạc An Ca tức muốn hộc máu giãy giụa, trong miệng mắng:
- “Buông ta ra! Buông ra!”
Không biết ai ở đầu gối y đá một cái , Lạc An Ca la lên một tiếng, chân mềm nhũn, tiếng kêu vang lên đồng thời quỳ gối bên chân Thái Tử
Mộ Kha trên cao nhìn xuống y, Lạc An Ca đầu rũ xuống , mặt bị tóc mái rủ rượi như ma che khuất , không nhìn rõ mặt .
Vì thế Mộ Kha liền duỗi tay nâng cằm y lên , cưỡng bách y ngẩng đầu lên nhìn thẳng mình.
Lạc An Ca vừa sợ vừa tức giận, hung hăng quay đầu đi hất tay Mộ Kha ra , nhưng căn bản là không thể , ngón tay gắn như ưng trảo, gắt gao khấu ở trên cằm y .
Lạc An Ca tránh không được, càng thêm bực bội, oán hận trừng mắt nhìn Mộ Kha, há mồm mắng:
- “Ngươi gạt ta!”
Mộ Kha không giận , phản phất nét cười, mắt phượng lại rất lãnh,
- “Ta lừa ngươi? Tiêu Tiêu, ngươi lời này dựa vào đâu mà nói như thế ? Suy xét lại nguyên lai, chẳng lẽ không phải ngươi mới là người lừa ta?”
Lạc An Ca ngẩn ra, bực bội câm miệng không nói.
Mộ Kha vẫn không chịu buông tha y , sức lực của tay lớn hơn chút,
- “Ân? Nói chuyện ? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút , ta hao hết tâm tư vì ngươi hạ sanh thần , không nghĩ lại đưa tới ngoại tặc. Gạt ta để cùng hắn gặp mặt chính là ai? Muốn đào tẩu lại là ai? Lạc An Ca, để tay lên ngực tự hỏi, ta đối với ngươi như thế nào, ngươi chính là như vậy báo đáp ta?!”
- “Ta cũng không cầu ngươi tốt với ta!” Lạc An Ca cuồng loạn hô to một câu này , trong phòng bỗng nhiên lặng xuống .
Mộ Kha sửng sốt , bỗng nhiên bật cười khổ sở :
- “Thì ra là thế, ta cho rằng chỉ cần ta đối với ngươi thật tốt , đối với ngươi ôn nhu, một ngày nào đó có thể làm ngươi tiếp nhận tâm ý của ta, nguyên lai đều là ta một bên tình nguyện, tự mình đa tình .”
Lạc An Ca trong lòng một trận chua xót, y biết Mộ Kha thích mình, chỉ là bản thân thật sự không thể đáp lại tình cảm của hắn, y thật tâm luôn cảm thấy thẹn trong lòng.
Lạc An Ca há miệng thở dốc, muốn nói gì đó , Mộ Kha cũng đã buông y ra, lạnh lùng nói:
-“Một khi đã như vậy, ta hà tất đối tốt với ngươi ?”
Lạc An Ca ngơ ngẩn nhìn lên hắn, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, có chút hoảng hốt đứng lên, lẩm bẩm thì thầm:
- “Lục chi, Lục Chi ở đâu? Ta muốn đi tìm hắn.”
Mộ Kha cười lạnh, trong mắt toàn là sát ý : -“Hắn ở chỗ này…… Dư Tam, để cho y thấy.”
Nam nhân áo bào tro kia gọi là Dư Tam khom cung người, đi đến bên rìa phòng trong , không biết là ấn cơ quan gì liền có một phiến cửa nhỏ kẽo kẹt kẽo kẹt mở ra.
Thanh âm chói tai kia khiến Lạc An Ca nhìn qua , y theo bản năng nhìn vào hướng bên trong , đôi mắt nhanh chóng co rụt lại, cả người run lên.
Ở giữa nơi đó là một hình giá người rất cao , mà mặt trên chính là cột lấy một nam nhân, đầu rũ xuống , tóc tai tán loạn che khuất mặt. Hai tay , hai chân của hắn đều bị dây thép cột dính trên cây cột , dây thép thắt sâu vào từng thớ thịt , xiêm y rách nát, cả người đều là vết roi cùng vết máu đã khô biến đen
- “…… Lục chi!” Hình ảnh này thật khiến người kinh sợ, Lạc An Ca sửng sốt bất động trong chốc lát, mới bật ra thanh âm sợ hãi , đẩy Mộ Kha ra lao về phía đó .
Mộ Kha nhanh tay túm chặt y ,cường ngạnh đem y gông cùm xiềng xích trong ngực , dường như sờ sờ trấn an y bình tĩnh , sau đó quay đầu phân phó Dư Tam,
-" Làm hắn tỉnh lại “.
Lạc An Ca mắt thấy Dư Tam đem theo một thùng nước lạnh đi qua, không khỏi mở to hai mắt, lạnh lùng nói:
-“Ngươi muốn làm gì! Không được đi!”
Chủ tử Dư Tam là Thái Tử điện hạ, cho nên tự nhiên sẽ không nghe Lạc An Ca phân phó. Hắn xách theo thùng nước đến gần Mai Lục chi, giơ tay liền đem thùng nước lạnh thẳng tắp hắt ở trên người hắn ta .
Miệng vết thương trên người đã bị nước lạnh kích thích, đau đớn chỉ một thoáng liền phát tác , Mai Lục Chi nhíu nhíu mày, kêu rên một tiếng, hơi hơi mở mắt ra, đầu giật giật.
Lạc An Ca tâm thắt lại, cơ hồ muốn rơi lệ,
- “Lục chi……”
Y quay người đấm đá đánh cắn Mộ Kha, mang theo tiếng khóc nức nở mắng:
-“Hỗn đản! Cầm thú! Súc sinh! Ngươi như thế nào có thể như vậy đối hắn! Hỗn đản……”
Mai Lục Chi nửa tỉnh nửa mê nghe thấy thanh âm của Lạc An Ca , gian nan ngẩng đầu lên, vết máu che tầm mắt mơ hồ , trước mắt một mảnh đỏ bừng, nhưng hắn vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy Lạc An Ca bị Mộ Kha gắt gao kiềm chế, hắn há miệng thở dốc, tiếng nói khàn khàn:
- “Tiêu chinh……”
Lạc An Ca nước mắt rốt cuộc theo gương mặt chảy xuống dưới,
- “Lục chi……”
Mộ Kha đáy mắt lại cuồn cuộn mãnh liệt ghen tỵ
- “Tiêu chinh? Lục chi? Các ngươi gọi nhau thật thân thiết, hay hắn từ trước đã là tình lang của ngươi ?”
- “Ngươi đừng nói bậy!”
Lạc An Ca liều mạng giãy giụa, Mộ Kha nhanh chóng xiết chặt tay y đến dùng lực , niết đến cổ tay y sinh đau
- “Buông ra! Buông ta ra!”
- “…… Ngươi buông hắn ra ……”
Mai Lục Chi liều chết nhìn chằm chằm Mộ Kha, hơi thở mong manh, lại cực kỳ kiên định,
- “…… Quốc quân Uẩn Nhạc chúng ta , không phải để ngươi luyến đồng!”
Mộ Kha trong mắt hiện lên một tia hung ác , cười lạnh,
- “Đúng , y đã từng là quân chủ của các ngươi , nhưng hiện tại đã không phải, các ngươi luôn muốn đem y trở thành thần cứu thế , muốn cho y đem thân gầy yếu vì các ngươi che mưa chắn gió, gánh lên toàn bộ quốc gia.”
Mộ Kha dừng một chút,
- “Nhưng các ngươi không biết, người này thực bình thường, y sợ khổ sợ mệt, kén ăn xa xỉ, bị đau một chút liền khóc, y là một người như vậy, giấu đi còn không kịp, các ngươi như thế nào để y đi che đậy mưa gió?”
Mai Lục chi sửng sốt một chút, về sau liền cắn răng nói:
-“Ngươi nói hươu nói vượn, ta từ nhỏ là bạn cùng Tiêu Chinh lớn lên, y trăm chiết bất khuất, là người một lòng với Uẩn Nhạc , sao có thể mềm yếu như ngươi nói ?!”
Lạc An Ca không biết vì sao trong lòng có chút khó chịu, y vẫn luôn ra vẻ kiên cường lấy bản thân cố sức chèo chống Uẩn Nhạc, hàng đêm xong việc kheo đèn, trộm uống linh dược định thần , đem thân mình đều phá đổ.
Y cảm thấy mình ngụy trang rất tốt , không nghĩ tới thế mà không thể che dấu tầm mắt Mộ Kha
Mộ Kha lại bắt được một câu nói khác ,hắn trầm khuôn mặt nhìn Lạc An Ca trong lòng ngực , trào phúng nói:
- “Ra là thế ? Các ngươi là từ nhỏ cùng nhau lớn lên? Khó trách cảm tình sâu đậm như thế , có thể khiến hắn xa phó ngàn dặm mạo hiểm tới cứu ngươi.”
Lạc An Ca nhíu mày,
- “Đã nói chúng ta không phải cái loại quan hệ này ! Ngươi đừng nói hươu nói vượn!”
-“Ta chỉ tin những gì ta thấy .”
Mộ Kha hiện tại đã không tin Lạc An Ca nói, hắn hiện tại chỉ cảm thấy Lạc An Ca người trước mặt này muốn trốn chạy hắn , loại cảm xúc này làm hắn vô cùng khó chịu.
Hắn ở trên nhiều phương diện , vô luận là chính sự chiến sự, vẫn là người biết xử thế, đều là bình tĩnh mà cường đại, nhưng duy độc dính dáng đến Lạc An Ca, hắn liền cực dễ dàng bị ngọn lửa đố kị thiêu đốt đầu óc.
Mộ Kha sắc mặt càng thêm lạnh lùng, nắm chặt cánh tay Lạc An Ca , ý bảo Dư Tam lại đây,
- “Đi cho hắn chút giáo huấn, há mồm thật sự là khiến người khác chán ghét .”
Dư Tam xuất thân từ Ngục tốt , nhìn dáng vẻ bình thường điềm đạm , kỳ thật tinh thông các loại biện pháp tra tấn người , phạm nhân vào trong tay hắn chưa từng mất quá ba ngày, chỉ cần hắn muốn hỏi, tự nhiên có biện pháp khiến phạm nhân từ trong miệng cạy ra lời nói thật .
Chỉ là Thái Tử cũng không có gì muốn hỏi Mai Lục chi, bởi vậy hai ngày này hắn chỉ là “Hơi chút” cho tên kia chút giáo huấn, đánh ra một bộ dáng thảm hại thôi.
Lúc này được Thái Tử gợi ý , hắn liền đi hướng một bên hỏa lò , từ giữa thiêu hồng hỏa than kia xách ra một khối bàn ủi, cán bằng gỗ cũng hơi hơi nóng lên, đủ để thấy bàn ủi được thiêu cháy này nóng đến cỡ nào.
Lạc An Ca hoảng sợ mà mở to hai mắt, dùng sức đi hướng về phía trước , đấm đánh cánh tay Mộ Kha
- “Dừng tay! Dừng tay! Ta không muốn ! Mộ Kha, kêu hắn dừng tay!! Ta không cho! Ta không cho !”
Cơ hồ là kêu đến khàn cả giọng.
Lạc An Ca đã hoàn toàn luống cuống, y rõ ràng là quốc quân, bổn đương bày mưu lập kế, cùng Thái Tử thế lực ngang nhau, chu toàn giao phong, nhưng hiện tại lại giống như tiểu hài tử chơi xấu la lối khóc lóc , khóc la "ta không muốn "
Giống như y như vậy nháo loạn, sự tình thật sự sẽ như y nguyện liền giống nhau.
Nhưng Thái Tử là người lãnh khốc tàn nhẫn như thế , thế nào sẽ bởi vì một câu ta không muốn của y , liền thay đổi ý định .
Mai Lục chi cắn răng nhìn bàn ủi cam hồng kia tới gần, dứt khoát nhắm lại mắt.
Lạc An Ca dưới tình thế cấp bách, cúi đầu ở trên cánh tay Mộ Kha không quan tâm cắn một cái .
Mộ Kha đột nhiên không kịp đề phòng , sức lực trên tay thả lỏng một chút, Lạc An Ca liền nhân cơ hội này tránh thoát ra, như mũi tên rời cung nhắm hướng tới phía Dư Tam, cư nhiên trực tiếp duỗi tay bắt lấy bàn ủi kia.
Mộ Kha trong lòng căng thẳng, vội vàng tiến lên đi nhanh hai bước, một phen giữ chặt cánh tay Lạc An Ca , đem y hung hăng kéo lại .
Ngón tay mảnh khảnh nhạt xanh kia sượt ở bàn ủi bên cạnh cắt một chút, Lạc An Ca vững chắc đánh vào lòng ngực Mộ Kha , ngay sau đó chính là thanh nghiêm sắc lệ quát lớn,
-“Ngươi làm gì! Không biết đồ vật kia thế nào sao?!”
- “Ngươi, ngươi không cần như vậy đối hắn…… Ta cầu ngươi……”
Lạc An Ca rốt cuộc chịu đựng không nổi ,dường như vô thức khóc rống lên, ngón tay gắt gao bắt lấy vạt áo Mộ Kha
- “Ta cầu ngươi, cầu ngươi……”
Mai Lục chi miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt toàn là bi phẫn, hắn ách thanh nói:
- “Tiêu chinh, không được cầu xin hắn, đừng cầu hắn…… Ngươi là uẩn nhạc quân chủ, ngươi phải đỉnh thiên lập địa……”
Lời này không biết là câu nào lại chọc giận Mộ Kha, hắn ánh mắt càng thêm lãnh mục, tay phải ấn trên lưng phía sau Lạc An Ca , đem y ôm chặt trong lòng ngực mình , sau đó dùng ánh mắt ý bảo Dư Tam tiếp tục.
Dư tam gật gật đầu, đem bàn ủi thiêu hồng kia hung hăng mà ấn ở vết roi trải rộng trên ngực Mai Lục Chi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com