chap 41
Phu nhân à, Tôi van cô, Tôi lạy cô! Nếu phu nhân không đến gặp Thượng tướng, ngài ấy chắc chắn sẽ giết chết tôi mất!
SongHa chắp hai tay trước mặt, làm động tác van xin Hyun Joo, giọng nói sắp lạc hẳn đi. Trên mắt phải của cô là một vết bầm tím đen, trông giống hệt một con gấu trúc hết sức đáng thương.
Cái gã này, nóng tính là bản năng không thể sửa được!
Hyun Joo làu bàu mắng Jeon JungKook trong người, sau đó liền gật đầu đồng ý. Mấy hôm nay cô thường xuyên bồn nôn, không ăn uống được nhiều. Chỉ ăn được vài ba miếng liền ôm bụng nôn oẹ. Cảm giác rất khó chịu, mỗi lần nôn xong, mặt mũi Hyun Joo lại tái xanh.
Cô được SongHa đưa đến bệnh viện, Jeon JungKook đang nằm trên giường, vừa trông thấy cô liền lập tức bật dậy, dây chuyền cắm trên tay rơi vãi tứ tung, mặc kệ đau đớn mà chạy đến ôm chầm lấy Hyun Joo.
- Em đi đâu mà mấy ngày nay không tới gặp tôi?
Ngỡ rằng Jeon JungKook sẽ nổi cáu với cô, nhưng trái lại thái độ của Jeon JungKook lại khá mềm mỏng. Hyun Joo đâu biết, những ngày này Jeon JungKook nhớ cô đến phát điên, quằn quại. Hầu như đêm nào anh cũng thức trắng, mỗi ngày chỉ chợp mắt được một vài tiếng cỏn con.
- Vết thương của anh thế nào rồi?
Hyun Joo lạnh nhạt hỏi, lại trông thấy hai bên quần thâm của anh đã đen lại, ánh mắt tinh anh hằng ngày cũng lờ đờ chứa đầy vẻ mệt mỏi.
Jeon JungKook lắc đầu, cười tươi đáp:
- Không còn đau nữa, em xem này!
Anh co tay trái lên cho Hyun Joo xem thử. Ai ngờ vết đứt truyền tới cảm giác đau buốt, khiến anh lập tức rịn ra vài tầng mồ hôi, bậc miệng kêu rên.
- Ui cha!
Hyun Joo vội vàng đỡ lấy người Jeon JungKook, lo lắng mắng anh:
- Tay trái mới nối làm sao đã khỏi! Anh phải cẩn thận chứ!
Cô vừa mắng, vừa xoa xoa cánh tay cứng ngắt cho anh. Thấy Jeon JungKook im lặng, Hyun Joo bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa vặn chóp mũi va phải chiếc cằm khêu gợi của người đàn ông hoàn mỹ trước mắt. Ở khoảng cách gần như thế này, cả cô và anh đều cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nhau. Đôi mắt long lanh lấp đầy bóng hình Jeon JungKook khẽ động. Hyun Joo cụp mắt, vừa muốn trốn tránh liền bị tay phải của Jeon JungKook giữ lại.
Anh âu yếm nhìn xuống cô, giọng nói pha chút buồn bã:
- Hyun Joo à! Vì sao mấy hôm nay em lại né tránh tôi?
Hyun Joo không muốn trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp:
- Tôi bận!
- Em bận gì? Bận ghét tôi hay bận hận tôi?
Jeon JungKook vẫn không cho cô cơ hội lẩn trốn, đem Hyun Joo đặt ngồi trên đùi anh, thở dài nói.
Cả hai nhìn nhau đau đáu, trong lòng chất chứa rất nhiều suy nghĩ phức tạp. Sự im lặng của Hyun Joo khiến Jeon JungKook không vui.
- Em có yêu tôi không?
Hyun Joo mở to mắt nhìn anh. Đột nhiên Jeon JungKook nhắc tới vấn đề yêu cương là có ý gì? Bàn tay vuốt tóc cô của anh có chút run rẩy. Dường như, để có thể thốt ra câu hỏi này, trong lòng Jeon JungKook đã phải dày dò rất cực khổ. Anh biết người con gái này hận anh đến nhường nào, ghét anh ra làm sao? Tình yêu đối với cô cũng thật khó khăn biết chừng nào!
Hai tay nhỏ Hyun Joo chống lên ngực anh, bối rối chống chế đáp:
- Không, à, ý tôi là, lúc này đâu phải thời điểm thích hợp để hỏi vấn đề này!
Cô vừa dứt lời, Jeon JungKook đã đẩy Hyun Joo nằm sấp trên giường, nhanh chóng ấn môi hôn lên miệng cô. Miệng nhỏ Hyun Joo ngập tràn hơi thở bỏng rát của anh, bị anh liếm sạch toàn bộ dư vị mật ngọt, hôn đến tê tâm phế liệt.
- Đừng, chúng ta không thể!
Hyun Joo hốt hoảng chống cự, chặn lại bàn tay hư hỏng của anh đang tìm cách cởi áo.
Lông mày Jeon JungKook chau lại, lộ rõ nét không vui:
- Cho tôi hôn nó một chút, một lát thôi! Tôi nhớ em, nhớ cơ thể em đến phát điên rồi!
Chỉ bằng một tay, Jeon JungKook thuận lợi cởi áo ngoài của Hyun Joo, sau đó vòng tay ra sau lưng cô, tháo chốt áo ngực mà kéo bung ra. Khuôn ngực căn tròn, bồng bềnh của Hyun Joo vươn ra, hai viên ngọc hồng bé xíu đã dựng đứng cả lên, mời gọi môi mỏng của Jeon JungKook thưởng thức.
Anh đưa tay xoa nắn, vo tròn hai bên nụ hồng, thỉnh thoảng lại siết mạnh làm Hyun Joo co người kêu rên. Phản ứng của Hyun Joo khiến Jeon JungKook rất thích thú. Anh cúi xuống hôn cô lần nữa, kéo dài xuống cổ thon dài cùng xương quai xanh quyến rũ, bàn tay to lớn liên tục vần vò hai bên bầu ngực mềm mại.
- A! Anh đừng làm vậy!
Hyun Joo ưỡn cao người, hứng chịu nụ hôn mãnh liệt của anh, chiếc lưỡi ướt át liên tục ve vuốt xung quanh đầu ngọc, làm cho nó vươn cao cứng ngắc. Hyun Joo thở hổn hển, hai bên ngực tròn bị anh nuốt ngập trong miệng, nhanh chóng ướt tràn mật ngọt của anh.
Jeon JungKook thở gấp, nhân lúc Hyun Joo không chú ý liền lén lút kéo phăng chốt khoá váy của cô xuống, sau đó lột luôn quần trong, ném xuống dưới đất.
- Jeon JungKook! Anh vô liêm sỉ!
Hai bên chân cô bị Jeon JungKook tách rộng, hung hăng cúi xuống hôn lên vùng mật hiểm.
- Em đừng chống cự! Cơ thể của em đang rất sảng khoái đấy!
Jeon JungKook cười nhẹ, dùng đầu lưỡi ẩm ướt quét dọc hai bên cánh hoa, bàn tay phải linh động sờ soạng, liên tục xoa bóp mông tròn căng mẩy.
Hyun Joo đưa tay che miệng, rưng rức chịu trận. Jeon JungKook càng hôn càng điên cuồng hơn, liếm láp hoa nhỏ non mơn mởn, sau đó ấn lưỡi vào sâu bên trong hang mềm.
Hơi thở Hyun Joo trở nên gấp gáp, không ngừng co giật. Cô nhắm chặt hai mắt, bặm môi, cố gắng kìm chế tiếng kêu rên đang dần lạc hẳn đi. Hai bầu ngực căng tròn nảy lên nảy xuống theo từng nhịp thở hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, giữa kheo chân Hyun Joo chợt bị một vật nóng bỏng rát, cứng ngắt đặt lên. Cô hốt hoảng mở choàng mắt, giật thót khi trông thấy vật nam tính của Jeon JungKook đã sưng phồng, bị anh cọ lên xuống xung quanh vùng cấm ướt nhẹp.
- Jeon... Jeon JungKook! Anh không được cho vào!
Hyun Joo vừa muốn bò dậy, Jeon JungKook đã hung hăng ấn vật nam tính to lớn vào trong nơi hiểm sâu, nhét đầy cơ thể cô không chút thương tiếc.
Cơn đau buốt làm Hyun Joo bật khóc kêu rên. Hai tay cô bám chặt ga giường, thân dưới liên tục chịu những cú thúc mạnh mẽ.
Sự chặt khít từ hai bên mật đạo bao trọn vật nam tính của Jeon JungKook, chốc chốc co rút lại, khiến anh sung sướng đê mê đến tê dại.
Hộc... hộc...
Vầng trán cao rộng của Jeon JungKook đổ đầy mồ hôi, từng giọt, từng giọt rơi cả lên bụng và hai chân Hyun Joo. Anh nắm lấy bàn chân đẹp đẽ của cô, dùng lưỡi liếm láp, sau đó cắn lên từng ngón. Thân dưới liên tục luận động không ngừng nghỉ, đem Hyun Joo hoà trộn càng thêm sâu.
- Ưm... Ưm... A!
Hyun Joo rên to, nức nở đến mức chảy cả nước mắt.
- Nhẹ thôi! Anh đừng làm mạnh!
Cô đập hai tay lên cơ bụng săn chắc của anh, hoảng sợ nhìn xuống nơi giao thoa đang vận động mạnh mẽ của hai người, gần như không có bất kỳ khe hở nào cả. Theo lời bác sĩ Elisa dặn cô, trong thời kỳ mang thai, cha mẹ vẫn có thể tiến hành quan hệ nhưng cần biết điều chỉnh nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng tới em bé.
Jeon JungKook cũng rất nghe lời cô, mọi chuyển động nhẹ nhàng hơn trước. Anh dùng tay phải lật úp người Hyun Joo lại, kéo mông cô đẩy lên cao hơn, sau đó tiếp tục tiến vào từ phía sau. Trong tư thế này, Hyun Joo bị anh chiếm đoạt toàn diện. Hai tay cô chống trên giường, đỡ lấy thân thể nhỏ nhắn đang phải chịu những cú thúc mạnh. Jeon JungKook cúi xuống hôn lên gáy và lưng cô, bàn tay liên tục nắn bóp hai bên ngực tròn.
- Bé yêu của tôi! Em đẹp quá!
Jeon JungKook khàn giọng ca ngợi, nhịp độ tăng mạnh dần. Những cú thúc lúc nhanh, lúc chậm, cứ thế lấp sâu khoảng trống trên cơ thể mềm mại của Hyun Joo. Cô khổ sở gào lên, khóc không ra hơi:
- Á! Anh... Anh mau ra đi! Tôi không chịu được nữa!
Jeon JungKook bật cười, cắn lên vành tai cô thật đau, âu yếm thì thầm:
- Joo bé bỏng! Mới bốn mươi hai phút đã khóc lóc thảm thương như thế này rồi. Mai sau tôi sẽ huấn luyện cho em nhiều hơn.
Dứt lời, anh ôm lấy eo thon Hyun Joo, gấp gáp chạy nước rút trong người cô. Dòng mật hiếm hoi từ cơ thể cô tiết ra, chảy ướt từ khe đùi xuống chân thon Hyun Joo, tạo nên một cảnh tượng hết sức quyến rũ và gợi tình.
Cơ thể Hyun Joo cong lên, làn da chi chít các dấu hôn đỏ hồng, bờ mông căng tròn được đẩy cao hơn, cùng theo tiếng gầm lớn của Jeon JungKook là một dòng chất lỏng quánh sệt được phóng thích.
Hyun Joo nằm gục trên giường, hai chân run lẩy bẩy cọ vào nhau, toàn thân co giật liên tục, mồ hôi ướt đẫm đổ ra nhễ nhại. Biểu hiện đáng yêu này của cô khiến Jeon JungKook rất đỗi tự hào. Anh cúi xuống, âu yếm ôm cô vào lòng, hé môi hôn lên trán và mắt của Hyun Joo, dịu dàng nói nhỏ:
- Em có biết không! Em chính là người phụ nữ đầu tiên của tôi đấy!
Hyun Joo mệt nhoài, vươn tay kéo chăn che lại cơ thể trần trụi, chi chít các dấu vết xanh tím rải dài từ trên cổ xuống tận bắp đùi. Hai chân cô run lẩy bẩy, đến mức không thể khép lại nổi, mồ hôi ướt đẫm dính bết cả vào vài sợi tóc con.
Jeon JungKook vẫn đưa tay vuốt tóc cô một cách trìu mến, hai mắt lim dim tận hưởng cảm giác âu yếm hiếm có này. Mỗi lần ôm Hyun Joo vào trong lòng, anh đều cảm thấy tâm trạng thư thái hơn rất nhiều. Làn da mềm mại dưới tay được anh chu du khắp nơi, thỉnh thoảng lai cúi xuống, hé miệng cắn lên má, lên ngực cô trêu chọc.
- Đừng! Anh tránh ra một chút đi!
Hyun Joo khó chịu đẩy miệng Jeon JungKook ra khỏi người mình, hai bên lông mày chau lại tỏ vẻ không vui. Thường ngày, sau khi ân ái xong, cô đều nằm cuộn tròn trong lòng Jeon JungKook, vòng tay ôm lấy bụng anh mà ngủ. Nay cô lại đẩy anh ra, quay đầu đi nơi khác, thật không khỏi khiến Jeon JungKook không suy nghĩ.
Anh nén đau ở tay, kéo Hyun Joo sát lại mình, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, không cho phép quay đi nơi khác.
- Thái độ đấy của em là gì?
Nhận ra giọng nói của anh có chút khác thường, Hyun Joo vẫn chẳng thèm để mắt, lại gạt tay anh ra khỏi cằm nhưng vẫn bị Jeon JungKook giữ chặt. Tầm mắt của anh phủ đầy thống giận, những tia máu đỏ quạch dần dần nổi rõ.
- Hả? Sao tôi hỏi em không trả lời? Bị câm rồi à?
Hyun Joo không chịu được nữa, vùng vằng giận dỗi đẩy Jeon JungKook ra khỏi người mình, quay sang lừ anh:
- Anh nói anh nhớ tôi, nhớ cái con khỉ gì! Anh nhớ thân thể của tôi thì có!
Jeon JungKook thoáng đờ đẫn trong phút chốc, ngơ ngác nói lại:
- Thì tôi có nói với em, tôi nhớ em, nhớ cả cơ thể của em mà!
Trong đầu anh nổ một cái bùm, phụ nữ thật sự khó hiểu. Lúc được anh âu yếm thì quấn quýt yêu thương, thỏa mãn xong thái độ lại thay đổi ngoạn mục. Jeon JungKook mờ mịt vươn tay kéo Hyun Joo lại, đành nén lòng tự tôn mà năn nỉ cô:
- Ngoan nào! Em không cảm thấy tự hào vì là người phụ nữ đầu tiên cướp mất đời trai bao năm gìn giữ của tôi à, Ju Eun? Ơ… Chết mẹ rồi!
- Ju - Eun?
Hyun Joo quay phắt lại, nhấn mạnh từng chữ. Mặt mũi Jeon JungKook trở nên tái mét, giơ hai tay lắc đầu lia lịa.
- Không phải tôi nói!
Trong người Hyun Joo nóng như lửa đốt, tức giận trợn mắt mắng người đàn ông đáng ghét trước mặt:
- Vâng, thưa ngài Thượng tướng! Không phải anh nói nhưng chính cái miệng của anh thốt ra đấy!
Cô giận dữ đem quần áo mặc lại, nhưng bị Jeon JungKook kéo trở vào, hung hăng đè xuống dưới thân, cắn mạnh lên bầu ngực nảy lửa.
- Cút ra! Đừng có xem tôi là công cụ thỏa mãn du͙© vọиɠ của anh. Tôi đâu phải nơi công cộng để anh phát tiết mọi lúc!
Hyun Joo đã bị câu nói của anh chọc giận thật sự. Phụ nữ khi mang thai tính cách thay đổi rất nhiều, thường xuyên suy nghĩ vẩn vơ, chỉ cần một hành động nhỏ bé của người khác cũng làm nảy sinh sinh tâm trạng khó chịu.
Nhưng khổ nỗi, Jeon JungKook không hề hay biết điều ấy. Hôm nay anh lại trót dại, chẳng hiểu sao lỡ gọi tên Ju Eun, làm sắc mặt của Hyun Joo thay đổi hẳn.
Jeon JungKook ngậm ngùi buông Hyun Joo ra, bất lực nhìn cô mặc váy áo, sắp sửa bỏ đi lần nữa.
- Đừng đi! Ở lại đây với tôi!
- Anh gọi Ju Eun của anh tới đó!
Hyun Joo làu bàu mắng.
Jeon JungKook sắp mất kiên nhẫn, tay gồng cơ làm gân xanh nổi cả lên, ngữ điệu đã có chút lạc đi:
- Đừng nhắc đến Ju Eun ở đây.
Nghe anh nói vậy, Hyun Joo càng cảm thấy vô lý. Cô nhún vai, tỏ ý châm chọc đáp:
- Ồ, thế sao! Chính anh là người mở miệng trước cơ mà!
- Em im ngay! Không phải em đã gϊếŧ chết Ju Eun rồi à? Em còn dám to mồm thách thức tôi?
Jeon JungKook nổi nóng, không tự chủ được lời nói liền gầm lên. Người phụ nữ không biết điều này lại cứ muốn chọc giận anh, phải làm anh điên lên mới chịu. Thực chất, tuy lỡ miệng nói vậy nhưng trong lòng anh từ lâu vốn đã không tồn tại suy nghĩ đen tối kia nữa. Tiếp xúc với Hyun Joo được thời gian, anh đã hiểu con người cô phần nào.
Hyun Joo tự ái, đưa tay quệt ngang mắt. Lý trí của cô lúc ấy chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ: Jeon JungKook không hề tin cô. Những lời yêu thương, âu yếm anh nói đều chỉ diễn ra vào lúc hai người quan hệ nam nữ.
Sau khi mặc xong đồ, Hyun Joo sụt sịt, điều chỉnh hô hấp lấy lại bình tĩnh:
- Tôi sẽ về nước vào ngày mai. Còn anh, sống chết thế nào tôi không thèm quan tâm nữa!
Lời này như quả bom hẹn giờ, phút chốc nổ đoàng trong đầu anh. Hyun Joo trở về nước, anh sẽ nhớ cô phát điên đến nhường nào. Jeon JungKook lật đật bước xuống đất, níu lấy bàn tay nhỏ bé của Hyun Joo, lắc đầu phản đối:
- Nhân danh Thượng tướng của đất nước, lệnh cho em phải ở lại đây chăm sóc tôi!
Hyun Joo hất tay anh ra, nhăn mặt đáp:
- Jeon JungKook, mỗi một công dân trên đất nước này đều có quyền tự do. Anh thân là Thượng tướng mà dám ép buộc người dân của mình, tôi thật lấy làm thất vọng đấy.
Không khí giữa hai người ngày càng diễn ra rất căng thẳng. Jeon JungKook vẫn nắm chặt tay nhỏ Hyun Joo, dây dưa không để cho cô rời đi.
- Em làm sao thế? Tôi đã gây ra chuyện gì có lỗi với em chứ?
- Tránh ra!
Hyun Joo hừ lạnh.
- Anh chính là đồ đầu gỗ, đồ con rùa óc heo ngốc nghếch!
Dứt lời, Hyun Joo vùng vằng bỏ đi. Jeon JungKook vừa muốn chạy theo liền bị các bác sĩ giữ lại, ép quay trở vào phòng để thay băng. Cho đến thời điểm này, anh vẫn ngây thơ không hiểu lý do vì sao Hyun Joo lại giận mình. Khuôn mặt tuấn mỹ nghệt ra, đờ đẫn như người mất hồn. Khi bác sĩ tháo băng, sát trùng lại các vết thương anh cũng không còn cảm thấy đau nữa!
Hyun Joo giận dỗi đi xuống phía dưới sảnh bệnh viện, nơi có SongHa đang đợi. Ngày mai, đoàn bác sĩ của Hae Jung sẽ quay trở về nước. Anh đã gặp qua Hyun Joo, hỏi cô có muốn về luôn không. Lúc đầu, Hyun Joo còn hơi do dự, cô nửa muốn ở lại, nửa trở về nước. Nhưng sau khi cãi nhau với Jeon JungKook, Hyun Joo đã quyết định trở về cùng Hae Jung.
- Kệ xác anh! Jeon JungKook đầu đất!
Đang ôm ấp cô mà dám gọi tên hôn thê cũ. Hyun Joo chưa hiểu vì sao mình lại nảy sinh ra cảm giác ghen tuông đáng ghét như thế này. Cô chống tay lên thành lan can, thở hổn hển thiếu bình tĩnh. Chốc lát, Hyun Joo lại đưa tay xuống bụng, âu yếm vuốt nhẹ lên, sinh linh bé bỏng kết tinh từ cô và Jeon JungKook đang ngày một lớn. Nhưng thiệt thòi thay, bé con sinh ra lại không phải do tình yêu của cha mẹ tạo thành.
Nghĩ đến bé con, Hyun Joo lại thêm sầu não. Đáy mắt cô âm ỉ dòng nước mắt mặn chát. Cô ngửa cổ nhìn lên trên cao, chớp chớp ngăn nước mắt chảy tràn, sau đó tiếp tục bước xuống sảnh bệnh viện.
Thang máy đã chặt cứng người, Hyun Joo không muốn để SongHa chờ lâu, quyết định đi cầu thang bộ xuống dưới. Cũng chỉ có ba tầng, không đáng lo ngại. Nghĩ là làm, Hyun Joo nhanh chóng rảo bước xuống cầu thang.
Bịch… bịch…
Sau lưng cô, tiếng bước chân giòn giã vang lên gấp rút. Hyun Joo quay đầu lại nhìn, thấy một cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi sau cô. Có lẽ, họ cũng vì thang máy chặt người nên quyết định đi bộ.
Reng… reng…
Là SongHa gọi tới.
Hyun Joo nhấc máy, kề lên tai nghe.
- Trung tá Song, tôi đang xuống, sắp đến nơi rồi!
Đầu dây bên kia, SongHa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ông gọi cho Hyun Joo gần như cháy máy, đến cuộc gọi thứ mười lăm cô mới nghe.
SongHa nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói nhẹ như mây đáp lại:
- Phu nhân cứ bình tĩnh! Tôi thấy thời gian đã quá so với giờ hẹn nên sốt ruột. Phu nhân vẫn an toàn là tôi yên tâm rồi.
“…”
- Phu nhân, sao cô không trả lời thế?
SongHa chợt nhận ra điều gì đó bất thường, vội vàng lên tiếng gọi. Phía bên điện thoại Hyun Joo, những tiếng ồn ào, lãng xẹt vẫn vang lên, chứng tỏ Hyun Joo chưa tắt máy.
Cảm giác chẳng lành chợt ùa đến, làm SongHa ngồi bật thẳng lưng dậy, vặn loa to hết cỡ, chạy lao vào bệnh viện. Nơi ông đang đứng chờ Hyun Joo nằm ở ngoài cổng, người người đi lại vô cùng đông đúc.
- Phu nhân! Có chuyện gì xảy ra à?
“…”
- Phu nhân! Cô có nghe thấy tôi nói gì không?
Giọng nói SongHa đã trở nên run rẩy, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng không vững.
Cộp… cộp… cộp…
Những tiếng giày đàn ông truyền tới, không chỉ một mà là cả một nhóm người.
SongHa im lặng lắng nghe.
- Á! Cứu tôi với! Song…
- Nhưng Tổng Đốc của chúng tôi đang…
SongHa chưa kịp nói dứt câu liền bị Meghan giơ tay chặn lại.
- Thôi thôi, mời anh ra khỏi đây! Chúng tôi chỉ giải quyết các vấn đề chính trị, không tiếp nhận những chuyện vớ vẩn! Đi đi!
Đau quá!
Hyun Joo mơ màng mở mắt, âm thầm kêu rên. Không gian xung quanh cô tối om, vô cùng bí bách, mùi xăng xe nồng xộc thẳng vào mũi, làm Hyun Joo nôn nao, vô cùng đau đầu. Đám người bắt cóc còn cẩn thận đến mức trùm lên đầu cô túi bóng màu đen, chỉ chọc ra một lỗ nhỏ để oxy luồn vào cho Hyun Joo còn thở.
Cô đang nằm trong cốp xe, hai chân bị trói, còn tay thì bị khóa lại bằng còng sắt. Hyun Joo thở dốc, mường tượng lại toàn bộ những sự việc diễn ra cách đây hai mươi phút. Cô đang nói chuyện với SongHa, chợt đôi nam nữ kia có dấu hiệu kỳ lạ. Bất kể Hyun Joo đi nhanh hay đi chậm, họ cũng bám theo cô sát nút.
Sau khi chuẩn bị bước xuống tầng hai, một bàn tay to lớn vươn ra, chộp lên vai nhỏ Hyun Joo. Cô lập tức đưa tay bắt lấy hắn, kéo mạnh gã đàn ông về phía trước, khiến hắn không kịp chuẩn bị liền ngã đập người vào thành lan can.
Nhưng người phụ nữ đi cùng ra tay nhanh hơn, trực tiếp rút súng dí vào đầu Hyun Joo cảnh cáo. Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân uỳnh uỵch vang lên. Bảy gã đàn ông ngoại quốc từ đâu xông ra, cưỡng chế bao vây Hyun Joo. Điện thoại của cô bị chúng đá văng, lộn vài vòng liền lăn xuống bên dưới, dồn Hyun Joo nép sát vào góc tường.
- Các người muốn gì?
Hyun Joo đưa tay ôm bụng, che chắn cho con. Đám người nhìn cô bằng ánh mắt sắc như cú vọ, liếc nhìn từ trên xuống dưới, sắc ý dục tình lộ rõ không hề giấu diếm.
- Chà! Đàn bà nước Vân thật đẹp!
Một gã đàn ông râu xồm lên tiếng ca ngợi, sau đó vươn bàn tay rậm lông dài chạm lên má cô. Hyun Joo hất tay hắn ra, trừng mắt quát lớn:
- Buông ra! Tôi không quen biết các người!
- Sắp thôi! Chúng ta sẽ quen nhau ngay!
Chúng bật cười khả ố, đập mạnh vào gáy Hyun Joo. Cô chỉ cảm thấy cổ mình nhói lên một chút, sau đó ngất đi không biết gì nữa.
Jeon JungKook!
Hyun Joo run run âm thầm gọi tên anh. Cô không lo cho tính mạng của mình mà chỉ lo con họ xảy ra chuyện. Bé con vừa mới được hình thành, ai ngờ lại cùng mẹ lăn lộn đủ điều. Giờ gặp nguy hiểm biết tìm đường sống ở đâu được.
Không biết trải qua bao lâu, chiếc xe chở cô cuối cùng cũng dừng lại. Hyun Joo nằm im giả ngất, nghe thấy tiếng cốp xe được mở ra.
- Ném nó vào trong nhà đã. Chưa được sự cho phép của ông chủ thì không được động vào đâu!
Một đôi tay to lớn nhoài ra, kéo Hyun Joo vác đi. Đây là một căn nhà cấp bốn hiện đại, đầy đủ tiện nghi, xung quanh rào một vòng tròn gai thép.
Hyun Joo bị ném nằm trên đệm, túi bóng che mặt cũng được kéo ra. Thứ ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mắt, khiến cô khó chịu, vội vàng nhíu mày nghiêng đầu né tránh.
Bốn gã đàn ông ngoại quốc mắt xanh, mũi cao đứng từ trên cao nhìn xuống quan sát. Hyun Joo bị trói, chẳng thể chống cự, chỉ biết co lại một góc giường ngồi im, không nhúc nhích.
Sau một hồi xô xát, quai áo Hyun Joo bị tuột, trễ ra quá nửa, phần váy ngắn cũng bị kéo lên, để lộ cặp đùi trắng nõn, gợi cảm. Trông cô đẹp tuyệt đến mức động lòng người.
Một gã đàn ông không thể cưỡng lại vẻ đẹp kiều diễm trước mặt, tự động liếm mép thèm khát, mặc kệ xung quanh đang có đồng bọn bèn nhoài người tóm lấy chân Hyun Joo, kéo mạnh cô về phía hắn.
Hyun Joo miệng bị dính băng keo, cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ vô vọng. Thân thể to lớn của hắn chồm lên người cô, lè lưỡi liếm lên má Hyun Joo, mùi nước bọt kinh tởm xộc thẳng vào mũi cô.
Ưm… ưm…
Hyun Joo kịch liệt giãy giụa, đúng lúc hắn chuẩn bị áp sát lần nữa, mấy gã đồng bọn phía sau đã kịp thời kéo hắn ra.
Bốp!
- Mày bị ngu à, Match? Chưa được sự cho phép, cấm mày dám động vào nó!
Gã đồng bọn bặm trợn, râu quai nón xồm xuề, trừng mắt mắng nhiếc. Mặc dù không tình nguyện nhưng Match đành ngậm ngùi bỏ qua, hậm hực đi ra bên ngoài.
Cửa phòng bị khóa lại, Hyun Joo cảm thấy hô hấp không thông, gần như bị ai đó bóp nghẽn. Yên ổn chưa được vài phút, tiếng mở cửa sột soạt lại bị đẩy ra. Người bước vào là một phụ nữ đeo khăn che mặt, mặc váy hoa đỏ. Dáng vẻ của cô ta trông rất quen, Hyun Joo mơ hồ nghĩ đến một cái tên, đó chính là Liona.
Những đường roi tàn độc quất xuống. Cơ thể nhỏ bé của Hyun Joo run lên, co người chịu đựng. Thứ thuốc Liona tiêm cho cô là thuốc làm suy kiệt hệ thần kinh, khiến cho các khớp cơ bị cứng dần lại, không thể chống chế.
Liona trút hết toàn bộ căm phẫn lên người Hyun Joo. Từng đòn roi tàn nhẫn quật mạnh, hai mắt vằn lên những tia độc ác. Liona đánh Hyun Joo đến mức các vết roi đều bật máu tươi, rách da xước thịt. Đầu mỗi ngón tay Hyun Joo rịn đầy mồ hôi nhưng vẫn cố ôm chặt lấy bụng.
Cô thở thoi thóp, trong cơn mê mơ hồ nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ, tôn nghiêm của Jeon JungKook đang xòe tay về phía cô, ánh mắt dịu dàng chờ đợi. Đến khi Hyun Joo chớp mắt, hình ảnh của anh cũng đã hoàn toàn biến mất, xung quanh cô lại tiếp tục chìm vào tối đen…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com