1.1
Sương mù lững lờ trôi trên những con phố lát đá của Brussels, quấn quanh những tòa nhà cổ và lấp ló ánh đèn vàng mờ của xe điện. Tôi đứng bên cửa sổ căn hộ tầng ba, tay cầm tách cà phê nóng còn bốc khói, mắt nhìn xuống dòng người đang hối hả. Âm thanh bánh xe lăn trên đường ẩm ướt, tiếng rít kim loại của tàu điện và vài tiếng chuông nhà thờ xa xa hòa vào một bản nhạc buổi sáng vừa rộn ràng vừa dịu dàng. Thứ nhịp điệu này đã theo tôi trong nhiều năm, nhưng hôm nay, tôi nghe nó bằng một tâm trạng khác hẳn. Có một thứ gì đó như đè nặng lên ngực, vừa là cảm giác hối tiếc, vừa là một niềm háo hức mong manh.
Tôi khẽ hít một hơi thật sâu, cố ghi nhớ mùi gió lạnh trộn lẫn hương cà phê rang, hương bánh mì nướng thoảng qua từ quán nhỏ bên kia đường. Mùi ấy quen thuộc đến mức khiến tôi bỗng nhớ về ba mẹ. Evan Xie, bố tôi, vẫn giữ nét nghiêm nghị nhưng có chút ấm áp trong cử chỉ hiếm hoi; Grace Qin, mẹ tôi, luôn dịu dàng như ánh nắng buổi sáng qua khung cửa gỗ, để lại dấu ấn trong tôi bằng những buổi chiều tôi cùng bà đi hái nho trong vườn. Mỗi ký ức ấy như một viên đá nhỏ lăn trên dòng suối tâm hồn, vừa nặng trĩu vừa lung linh phản chiếu ánh sáng.
Tôi nhìn qua vali - chiếc vali cũ nhưng chắc chắn, từng đường chỉ vẫn nguyên vẹn, tựa như một nhánh nho chưa chín. Nó mang theo tất cả những thứ tôi định mang đi: vài bộ quần áo gọn gàng, mấy cuốn sách, và những kỷ niệm chưa kịp gói ghém. Tôi tự nhủ: “Có những nơi, tất cả những gì ta mang theo đều chỉ là tấm lòng. Mọi thứ khác, sẽ tự tìm đường.”
Tiếng điện thoại rung nhè nhẹ. Duling Chen, bạn thân từ những ngày đầu ở Brussels, nhắn tin hỏi giờ tàu và liệu tôi có cần cô ấy đến tiễn. Tôi mỉm cười, vừa thấy vui vừa thấy bồi hồi. Duling là người mang âm hưởng thành phố theo tôi suốt, nhắc nhở tôi về nhịp sống hối hả nơi này, về những dự án dở dang và những buổi tối không ngủ.
Tôi trả lời: “Tớ ổn. Hẹn gặp ở ga.”
Và rồi tôi quay lại cửa sổ, nhìn thành phố một lần nữa. Những tòa nhà bê tông và kính phản chiếu ánh sáng nhạt, những mái nhà phủ rêu, những cột đèn cũ kỹ - tất cả hòa quyện thành một bức tranh vừa quen vừa xa lạ. Tôi biết rằng khi mình rời đi, Brussels sẽ tiếp tục sống, nhưng hình bóng tôi sẽ biến mất trong dòng chảy ấy.
Hơi thở tôi khẽ gấp lại khi nghĩ về mẹ. Grace Qin luôn nói: “Có những nơi, im lặng cũng là một thứ ngôn ngữ. Con sẽ học được điều đó, một ngày nào đó.” Tôi chưa từng hiểu rõ lắm nhưng hôm nay, trước chuyến đi, tôi bỗng thấy câu nói ấy vang lên trong đầu như một giai điệu xa xăm. Im lặng - thứ ngôn ngữ mà tôi sẽ gặp ở Tuscany - vừa đáng sợ vừa quyến rũ.
Tôi bước ra khỏi căn hộ, kéo vali xuống cầu thang. Tiếng thang gỗ cọt kẹt dưới chân, mùi sơn cũ pha lẫn hương đất của sàn gỗ khiến tôi bỗng nhớ về những buổi chiều khi còn bé, mẹ dạy tôi nhận biết mùi hương của đất, của nho, của men rượu còn sót lại trên tay bà sau khi hái nho. Hình ảnh ấy bỗng hiện lên rõ rệt, như thể nhắc tôi rằng, chuyến đi này không chỉ là di chuyển về mặt địa lý, mà còn là hành trình trở về cảm giác đã ngủ yên trong ký ức.
Khi ra tới đường, Brussels đang thức dậy hẳn. Xe cộ tấp nập, tiếng người rao hàng, tiếng trẻ con cười - mọi thứ nhộn nhịp nhưng lại khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự cô đơn bên trong mình. Dù đã quen với thành phố này, tôi vẫn cảm thấy một khoảng trống mà chỉ có thể lấp đầy bằng một nơi khác - nơi mà đất, gió, nho và im lặng sẽ dạy tôi lắng nghe trái tim mình.
Ga tàu Bruxelles - Midi hiện ra, rộng lớn, trần cao với những dầm sắt đen cũ kỹ. Âm thanh loa thông báo đa ngôn ngữ vang lên, tiếng bánh xe kéo vali dập dồn, tiếng còi tàu vọng xa. Mỗi chi tiết như muốn nhắc nhở tôi rằng đây là ranh giới giữa quá khứ và hiện tại, giữa nhịp sống cũ và hành trình sắp tới. Tôi kéo vali vào sân ga, mắt lướt qua những hành khách khác. Một người phụ nữ mặc áo sáng màu, dáng người cao thon, bước nhanh qua lối đi đối diện - thoáng một khoảnh khắc, tôi thấy nét mặt cô ấy như gợi nhắc điều gì đó xa lạ nhưng quen thuộc. Tôi không kịp nhìn rõ, chỉ để hình bóng ấy khắc vào tâm trí như một dấu hiệu tinh tế, một dự báo mơ hồ về những mối quan hệ sắp tới.
Tôi tìm toa tàu của mình, kéo vali vào khoang, đặt nó gọn gàng dưới ghế. Cửa sổ phản chiếu khuôn mặt tôi - mắt hơi đỏ, môi khẽ mím lại. Tiếng tàu chuyển bánh vang lên, rung nhè nhẹ, theo nhịp như tiếng tim mình đang đập. Dòng người Brussels lùi xa, ánh sáng vàng nhạt của thành phố tan dần vào sương mù.
Ngồi trong khoang, tôi khép mắt, cảm nhận từng rung động, từng hơi thở, từng mùi gỗ cũ trong toa tàu. Tôi nhắm mắt và để hình ảnh Brussels trôi qua như một cuốn phim quay chậm: quảng trường lát đá, mái nhà cổ, dòng người hối hả… tất cả đều vừa xa xôi vừa gần gũi. Tôi nghe trong lòng một nhịp điệu mới, nhịp điệu của sự bắt đầu, của một cuộc hành trình không chỉ đi về phía Tuscany, mà còn về phía chính mình.
Tôi mở cuốn sổ tay nhỏ - ghi lại cảm xúc, vài dòng về những thứ tôi muốn mang theo và bỏ lại. Trong dòng chữ run run, tôi viết: “Nếu im lặng cũng là một ngôn ngữ… thì có lẽ mình sẽ học nó ở Tuscany.”
Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng sớm dần thay bằng vàng nhạt, lấp ló qua những tán cây và mái nhà ven đường ray. Mùi đất ẩm và hơi sương len vào, thoảng chút mùi nho khô còn sót trong hành lý - nhắc tôi rằng nơi mình sắp tới không chỉ là một vùng đất, mà là không gian để trái tim mở ra, để ký ức và hiện tại hòa quyện.
Tôi nhắm mắt lần nữa, nghe tiếng bánh xe trên đường ray, nghe nhịp tim mình, và chậm rãi nhận ra: Brussels đã ở phía sau, và trước mắt là Tuscany - nơi im lặng, nho, và những câu chuyện chưa kể đang chờ tôi.
-
Tàu lăn đều trên đường ray, mỗi vòng bánh như nhịp tim đều đặn của chính tôi. Tôi ngồi dựa vào cửa sổ, mắt nhìn những ngọn núi xa dần xuất hiện giữa màn sương mỏng, nhưng tâm trí lại rơi vào một miền khác - miền ký ức về bố mẹ. Evan Xie, người cha ở Brussels, luôn khiến tôi vừa sợ vừa trân trọng. Ông không bao giờ nói nhiều, nhưng mỗi cử chỉ nhỏ lại chứa đựng tất cả. Khi còn bé, tôi thích ngồi bên cạnh ông trong bếp, ngửi mùi cà phê pha sáng sớm, nghe tiếng thì thầm của những con số và giấy tờ. Ông dạy tôi cách quan sát, cách nhận biết sự thay đổi trong chi tiết, từ màu sắc ánh sáng rọi lên tách cà phê đến cách nếp nhăn trên trán người đi qua phố. Chính nhờ những năm tháng bên ông, tôi học được cách đọc thế giới mà không cần quá nhiều lời.
Ngược lại, mẹ tôi - Grace Qin - là một làn gió dịu dàng, phủ khắp ký ức tuổi thơ tôi bằng mùi đất ẩm và mùi nho chín. Mẹ sống ở Tuscany, nơi ánh nắng xuyên qua tán lá và dệt nên những mảng màu vàng nhạt trên mặt đất. Những buổi chiều hè, tôi chạy qua vườn nho, tay chạm vào những chùm nho còn sót lại từ mùa thu trước, mùi men nhẹ còn vương trên da. Mẹ không bao giờ thúc giục, chỉ để tôi tự khám phá và tự học cách lắng nghe những điều nhỏ bé nhất. Tôi nhớ tiếng cười của bà, không lớn, không ồn, nhưng đủ làm trái tim tôi ấm lên.
Trong khoảnh khắc này, giữa chuyến tàu đang lao vun vút, tôi cảm nhận rõ sự đối lập: Brussels - nhịp sống dồn dập, ánh sáng nhân tạo, con người di chuyển như những mảnh ghép gấp gáp. Tuscany - ánh nắng chậm rãi, đất đỏ, vườn nho rộng mở, nơi mà mọi thứ dường như thở theo nhịp riêng. Tôi thấy mình đang đứng ở ranh giới giữa hai thế giới, vừa ngạc nhiên vừa háo hức. Một phần trong tôi vẫn còn muốn níu lại Brussels, nhưng phần khác đã mơ hồ hướng về Tuscany, nơi mà cảm giác yên tĩnh không hẳn là trống rỗng, mà là cơ hội để trái tim và ký ức hội tụ.
Tôi rút một cuốn sổ tay từ balô, trang giấy trắng mở ra trước mắt. Tôi bắt đầu ghi lại những cảm xúc hỗn độn trong lòng: Brussels rộn ràng nhưng lạnh lẽo, Tuscany hiền hòa nhưng sâu thẳm. Tôi viết về mùi hương - cà phê nồng nàn của phố xá, mùi nho và đất của quê hương mẹ. Tôi viết về ánh sáng - đèn vàng nhạt của thành phố, nắng dịu dàng xuyên qua lá nho. Tôi viết về những âm thanh - tiếng bánh xe rít trên đường ray, tiếng côn trùng và gió rì rào trong rừng nho tưởng tượng. Mỗi chữ viết ra như một cách tôi chuẩn bị cho chính mình, để sẵn sàng bước vào không gian mà tâm hồn sẽ được hít thở trọn vẹn.
Hình ảnh bố mẹ trôi qua trong đầu tôi như một bộ phim quay chậm. Tôi nhớ những bữa cơm gia đình ngắn ngủi với Evan, nơi ông chỉ im lặng nhìn tôi ăn và lặng lẽ gật đầu khi tôi bày tỏ ý kiến. Tôi nhớ những buổi chiều cùng mẹ, ngồi dưới gốc cây nho, lắng nghe tiếng gió thổi qua lá, tiếng chim hót, và cả tiếng nước nhỏ từ ống dẫn tưới. Hai hình ảnh này như hai nửa thế giới đối lập, nhưng lại hợp thành một tổng thể khiến tôi thấy đầy đủ. Chính trong đối lập ấy, tôi học được cách cân bằng giữa nhịp sống gấp gáp và sự chậm rãi tinh tế.
Tôi nhìn ra cửa sổ, qua cánh đồng trải dài và những ngọn đồi xa, và chợt nhớ lời mẹ: “Con sẽ học cách lắng nghe, không chỉ bằng tai, mà bằng trái tim và từng bước chân.” Tôi thử nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi đất và cỏ non hòa lẫn với mùi nho còn sót lại từ mùa trước. Tôi nhận ra mình đang học cách lắng nghe một nhịp điệu mới, nhịp điệu của chính bản thân.
Tàu đi qua một cây cầu, nước dưới chân phản chiếu bầu trời màu xám nhạt. Tôi nhớ đến Brussels, nhớ cảm giác mỗi lần đi dạo dưới mưa nhẹ, cảm giác tay ướt, mùi nhựa đường và cà phê hòa vào nhau nhưng giờ đây, tôi không còn tiếc nuối nữa. Tôi nhận ra rằng mỗi nơi đều có âm thanh riêng của nó, và tôi chỉ cần học cách hòa vào - không vội, không gấp gáp.
Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ phả vào, mang theo hương thơm của cỏ dại và hoa dại ven đường ray. Tôi mỉm cười, biết rằng mình sắp đặt chân lên vùng đất mà mẹ đã bảo tôi sẽ hiểu được ngôn ngữ của im lặng. Tôi không biết rõ những câu chuyện nào đang chờ đợi, nhưng tôi cảm nhận được nhịp thở của Tuscany từ xa, chậm rãi mà kiên định.
Tôi lại mở cuốn sổ tay, vẽ sơ qua một bản đồ nhỏ: Brussels với các con phố chật hẹp, nắng vàng nhạt của thành phố, ánh đèn pha; Tuscany với đồng cỏ, vườn nho, ánh nắng trải dài, gió thổi khẽ trên lá nho. Tôi ghi chú từng mùi hương, từng âm thanh, từng cảm giác về nhiệt độ và ánh sáng. Mỗi chi tiết là một cách tôi chuẩn bị cho bản thân, để bước vào không gian mà tim mình sẽ học cách lắng nghe.
Dòng ký ức trôi qua, tôi nhớ đến những câu chuyện mẹ kể về những gia đình trồng nho, về sự tỉ mẩn khi chọn từng chùm nho, về cách đất, gió, nắng, và con người hòa quyện để tạo ra rượu. Tôi chợt mỉm cười, tự nhủ rằng mình sẽ học cách hòa vào chính nhịp sống đó - không vội, không gấp gáp, chỉ cần để tâm hồn mở ra.
Khi ánh sáng bên ngoài dần vàng rực hơn, tôi cảm thấy một sự dịu dàng trong lòng mà Brussels chưa từng trao tặng. Tôi nhận ra rằng hành trình này không chỉ là di chuyển về mặt địa lý, mà là hành trình tìm lại nhịp điệu riêng của trái tim, học cách lắng nghe im lặng, và đón nhận những điều chưa biết. Và dù chưa gặp ai khác, tôi đã cảm nhận được nhịp điệu ẩn giấu mà Tuscany sắp trao tặng.
-
Tôi kéo vali qua những con phố lát đá ẩm ướt, cảm giác bánh xe lăn đều trên mặt đường như nhịp thở của chính mình. Mùi cà phê rang và bánh mì nướng vẫn còn vương trên tay nắm cửa quán, hòa với mùi ẩm của sương sớm và nhựa đường. Từng bước đi, tôi cảm nhận rõ sự đối lập giữa không gian quen thuộc và những gì đang chờ phía trước. Brussels hối hả, tất bật, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều như vẽ ra một nhịp sống dồn dập nhưng chính nhịp sống đó, dù từng làm tôi say mê, giờ lại khiến tôi nhận ra rằng mình cần dừng lại để nghe tiếng tim mình.
Tôi nhìn quanh, bắt gặp những mái nhà phủ rêu, những tấm biển cửa tiệm cũ, những người đi làm vội vàng. Một đứa trẻ chạy qua, chân ướt sũng mưa, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa nhịp phố hỗn độn, khiến tôi chợt mỉm cười. Cảm giác vừa quen vừa lạ len lỏi trong lòng, nhắc nhở tôi rằng mình đang đứng trên ranh giới của hai thế giới: nơi tôi từng gắn bó và nơi mình sắp khám phá.
Vali nặng vừa phải, nhưng tôi cảm nhận được sức nặng không chỉ của hành lý mà còn là cảm xúc, ký ức và dự định. Bàn tay tôi khẽ nhấn xuống tay nắm, nhíu mày, tự nhủ: “Mỗi bước đi đều là một lựa chọn, mỗi bước đi đều mở ra một cánh cửa.” Tôi nhấc chân lên bước tiếp, qua những con hẻm nhỏ, nơi ánh sáng vàng của đèn pha chiếu xuống mặt đường ẩm, tạo nên những vệt sáng lấp lánh như những hạt ngọc vỡ.
Đi ngang qua một quảng trường nhỏ, tôi dừng lại một chút, hít sâu không khí, để âm thanh của thành phố len vào từng giác quan: tiếng bánh xe lăn trên đá, tiếng rì rào của gió qua mái nhà cổ, tiếng loa thông báo từ nhà ga vang vọng xa. Tôi tự nhủ: Brussels sẽ tiếp tục sống, và tôi sẽ để lại bóng hình mình trong ký ức của nó.
Tôi rẽ vào con đường dẫn tới ga, nơi mọi âm thanh càng trở nên rõ rệt. Tiếng còi tàu, tiếng kéo vali, tiếng người gọi nhau - tất cả hòa vào một bản nhạc hỗn độn mà lại nhịp nhàng. Tôi để ý những chi tiết nhỏ: chiếc đồng hồ trên tường ga, vết sơn bong tróc trên cửa, ánh sáng phản chiếu trên các thanh sắt. Tất cả dường như nhắc tôi rằng mỗi hành trình đều bắt đầu bằng những chi tiết tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại quan trọng để neo tâm trí.
Tôi đặt chân vào sân ga, nơi các hành khách đi lại hối hả. Tôi cảm nhận rõ sự chuyển động xung quanh: vali kéo trên nền gạch, tiếng nói chuyện nhè nhẹ, vài bước chân vội vã. Tôi đứng một lúc, để mắt nhìn quanh, và hình dung con đường phía trước - Tuscany đang chờ. Nhịp tim tôi vừa hối hả vừa bình yên, như thể đang đồng bộ với chuyển động của tàu, chuẩn bị đón nhận không gian mới.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bất giác nhớ đến những ký ức cùng mẹ, Grace Qin. Bà từng nói: “Con sẽ học cách lắng nghe, không chỉ bằng tai, mà bằng từng bước chân và từng hơi thở.” Tôi nhắm mắt lại, hít thật sâu, để mùi đất ẩm, mùi lá cây và hơi nho khẽ vương trong không khí len lỏi vào từng tế bào. Tôi tự nhủ rằng Tuscany sẽ không chỉ là một vùng đất, mà là nơi tôi học cách hòa nhịp với chính mình.
Tôi bước đến cửa toa tàu, kéo vali lên, cảm nhận bề mặt gỗ mát lạnh dưới tay. Người phụ trách cửa mỉm cười nhẹ, ánh mắt thoáng chút hiếu kỳ khi tôi bước qua, nhưng tôi không nhìn lại - tôi đang tập trung vào khoảnh khắc chuyển tiếp. Ghế trong khoang thoải mái, tôi đặt vali gọn dưới chân, nhìn ra cửa sổ. Brussels dần nhỏ lại, nhường chỗ cho những cánh đồng xanh và những ngọn đồi mờ ảo trên đường chân trời.
Tôi mở lại cuốn sổ tay, ghi nhanh vài dòng về cảm giác lúc này: “Brussels - hối hả, ồn ào, nhịp sống dồn dập. Tuscany - rộng mở, dịu dàng, lặng lẽ. Tôi đang đứng giữa hai thế giới, vừa rời đi, vừa bước tới.” Mỗi chữ viết ra như cách tôi tạo nhịp thở cho bản thân, chuẩn bị tinh thần để bước vào hành trình sắp tới - hành trình nơi đất, gió, nho và im lặng sẽ dạy tôi lắng nghe trái tim.
Một thoáng nhìn quanh khoang, tôi nhận ra mọi người đều chìm trong thế giới riêng của họ: đọc sách, nhìn ra cửa sổ, trò chuyện nhẹ nhàng. Tôi tự nhủ, mỗi người đều có câu chuyện riêng, và tôi cũng sắp sửa viết câu chuyện của mình. Khoảnh khắc chuẩn bị này - không quá ồn ào, không quá náo nhiệt - là nơi tôi cảm nhận sâu sắc nhất sự chuyển giao giữa quá khứ và hiện tại, giữa nơi từng sống và nơi sắp đến.
Tàu rời Brussels, từng vòng bánh trượt trên đường ray vang lên như nhịp tim kiên định. Tôi nhắm mắt, để cảm giác rung động truyền vào lòng, để từng mùi hương, từng âm thanh, từng ánh sáng len lỏi vào tâm trí. Tôi biết rằng, trước mắt, Tuscany sẽ mở ra không gian mới: vườn nho, ánh nắng, cơn gió nhẹ thổi qua lá nho, và những câu chuyện chưa kể đang chờ.
Trong khoảnh khắc chuẩn bị bước vào cuộc sống mới, tôi thở ra một hơi dài, để toàn bộ Brussels - những tòa nhà, con phố, tiếng còi, ánh sáng - trôi qua, và đón nhận nhịp điệu mới của Tuscany. Một nỗi niềm dịu dàng len lỏi vào tim, vừa hồi hộp vừa thanh thản, như lần đầu tiên đứng trước một cánh cửa mở ra, chưa biết phía sau là gì nhưng cảm nhận được vẻ đẹp chờ đợi.
==========
Tiến độ: 1 tuần sẽ có 1 chương, 1 chương sẽ gồm 3 phần, mỗi phần sẽ được đăng cách nhau 2 - 3 ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com