1.2
Tàu dừng lại tại ga nhỏ ở Tuscany và ngay khi bước xuống, một làn gió mát tràn vào, mang theo mùi đất ẩm và cỏ dại, lẫn chút men nho còn sót lại từ mùa thu trước. Tôi kéo vali theo bước chân, cảm nhận từng rung động nhẹ trên nền đá ẩm, từng hạt sương còn vương trên mặt đường. Nhịp đi của bánh xe trên đá cũ như nhịp tim của chính tôi, vừa hối hả vừa chậm rãi, nhắc tôi rằng mình đang đứng giữa ranh giới của hai thế giới: thế giới ồn ào của Brussels và vùng đất tĩnh lặng này.
Tôi dừng lại một chút, hít thật sâu để nạp hết hương sắc vào cơ thể. Mùi đất, mùi cỏ, mùi hoa dại - tất cả hòa quyện, khiến tôi cảm nhận rõ rệt nhịp sống của Tuscany. Không phải nhịp sống hối hả như Brussels, nơi mỗi con người đều như một mảnh ghép di chuyển vội vã; ở đây, mọi thứ chậm rãi, vừa đủ để người ta nghe thấy tiếng gió rít qua lá nho, tiếng chim hót, và cả nhịp tim của chính mình. Tôi mỉm cười, biết rằng mỗi bước đi hôm nay là một bước chạm vào thế giới mà mẹ từng bảo tôi sẽ học cách lắng nghe bằng trái tim.
Con đường dẫn đến biệt thự biệt lập không dài, nhưng quanh co, lượn theo những cánh đồng nho trải dài hai bên. Mắt tôi dõi theo những hàng nho thẳng tắp, lá xanh mướt rung lên từng nhịp gió, ánh sáng chiếu xuyên qua, làm lấp lánh những hạt sương còn sót trên chùm nho. Tôi chợt thấy hình ảnh của mẹ tôi - Grace Qin - đứng giữa vườn nho, tay khẽ chạm vào lá, mắt dõi theo những chùm nho chín. Hình ảnh ấy len lỏi vào ký ức, khiến lòng tôi ấm áp và một chút hồi hộp.
Khi nhìn thấy biệt thự biệt lập xuất hiện ở cuối con đường, tôi khựng lại. Bên ngoài, ngôi nhà mang vẻ cũ kỹ, tường đá hơi ố màu và rêu mốc, mái ngói đỏ nâu phai nhưng ánh sáng chiếu lên bức tường, hòa với những chùm nho phía trước, khiến ngôi nhà toát ra vẻ trầm tĩnh, gần gũi và quý phái. Tôi biết rằng, bên trong, bà ngoại đã để lại một không gian hoàn toàn khác - tinh tế, ấm áp, từng chi tiết được lựa chọn cẩn thận. Cảm giác ấy khiến tim tôi nhảy lên một nhịp, vừa hồi hộp vừa tràn đầy kỳ vọng.
Tôi mở cổng sắt rỉ sét, tay khẽ chạm vào các thanh kim loại lạnh. Tiếng cọt kẹt vang lên như nhắc tôi rằng mọi thứ ở đây vẫn giữ nguyên, không vội vàng, không hối hả. Bước chân vào sân, tôi nhìn quanh: những viên đá lát sân vẫn giữ màu xám trầm, vài bông hoa dại mọc len lỏi giữa kẽ hở, gió thổi qua làm rung lên tán lá nho bên cạnh. Mùi đất và cỏ còn đọng lại trên giày tôi, hòa cùng hương men nhẹ của nho, khiến tôi khẽ mỉm cười, như thể Tuscany đang chào đón tôi bằng một cái ôm tinh tế, dịu dàng.
Tôi kéo vali lên bậc thang, mở cánh cửa gỗ nặng. Bên trong, không gian khác hẳn bên ngoài. Ánh sáng vàng dịu chiếu lên sàn gỗ, phản chiếu qua những tấm kính trong cửa sổ. Bức tranh phong cảnh cổ treo trên tường, bàn ghế gỗ sồi được chà nhẵn bóng, và mùi gỗ mới lẫn hương nho còn sót lại từ những hũ ủ cũ khiến tôi cảm giác như đang bước vào một nơi trú ẩn của ký ức. Mỗi chi tiết, từ chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ đến bộ ấm chén sứ vẫn còn bóng sáng, đều khiến tôi nhận ra sự tỉ mẩn, kiên nhẫn và tinh tế mà bà ngoại đã để lại.
Tôi thở ra một hơi dài, để nhịp thở hòa vào không gian xung quanh. Tay khẽ chạm lên mặt bàn gỗ sồi, tôi cảm nhận được vân gỗ mịn, nhấp nhô theo từng năm tháng. Mùi hương dịu dàng len vào từng giác quan: đất, gỗ, nho, và cả một chút men cũ còn sót lại trong hũ ủ. Từng chi tiết như nhắc tôi rằng, đây không chỉ là một biệt thự, mà là nơi trái tim có thể học cách lắng nghe chính mình.
Tôi đi qua phòng khách, ánh sáng chiếu qua cửa sổ lớn, phản chiếu trên bức tường màu kem. Bên ngoài, những cánh đồng nho kéo dài, ánh sáng mặt trời khẽ rọi lên từng chùm nho tím thẫm, nhấp nháy theo nhịp gió. Tôi đứng lại, nhắm mắt, hít thật sâu, để mọi thứ len lỏi vào từng tế bào - để Brussels, tất cả những hối hả và ồn ào, từ từ trôi qua trong ký ức.
Điểm nhấn tiếp theo là thư viện nhỏ, nơi các kệ sách cổ chất đầy những bìa da vàng nâu. Tôi lướt tay qua gáy sách, cảm nhận bề mặt mịn và hương giấy cũ. Đây cũng là nơi bà ngoại từng ngồi, ghi chép về các mùa vụ nho, về cách ủ rượu, và về những kỷ niệm với mẹ tôi - Grace Qin. Tôi cảm nhận sự kết nối nhẹ nhàng giữa quá khứ và hiện tại, giữa mình và những người đi trước. Mỗi hơi thở, mỗi ánh sáng xuyên qua cửa sổ, đều như nhắc tôi rằng tôi đang đi đúng hướng, đi vào nhịp điệu của Tuscany.
Đi tiếp đến phòng bếp, nơi những dụng cụ cũ vẫn sáng bóng nhờ bàn tay tỉ mỉ của bà ngoại. Tôi mường tượng mẹ đang đứng ở đây, tay khẽ chạm vào chùm nho còn sót lại trên bàn, chuẩn bị những món ăn nhẹ nhàng. Hương men thoang thoảng từ những hũ ủ gợi lên ký ức tuổi thơ, những buổi chiều đứng dưới tán lá nho cùng mẹ, hít sâu hương nho chín và đất ẩm. Tôi cười khẽ, nhận ra rằng không gian này không chỉ là vật chất, mà là nơi lưu giữ nhịp điệu, ký ức, và hơi thở của gia đình.
Cuối cùng, tôi bước lên tầng trên, nhìn ra cửa sổ phòng ngủ chính. Từ đây, toàn bộ cánh đồng nho trải dài trước mắt, ánh sáng mặt trời chiếu qua từng lá, tạo ra những mảng sáng tối xen kẽ. Tôi đứng đó, im lặng, để cảm giác bình yên lan tỏa, để nhịp thở chậm lại, để trái tim bắt đầu học cách hòa vào nhịp sống của nơi này. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình đã sẵn sàng bước vào cuộc sống mới - một cuộc sống nơi cảm xúc, ký ức, thiên nhiên, và rượu nho sẽ dạy tôi cách lắng nghe chính mình, trước khi bất kỳ ai khác bước vào thế giới của tôi.
Tôi ngồi xuống mép giường, mở cuốn sổ tay, ghi lại từng cảm xúc: “Biệt thự biệt lập - nơi tĩnh lặng, nơi ký ức và hiện tại hòa quyện. Mùi gỗ, đất, nho và men nhắc nhở mình về những gì đã qua và những gì đang chờ. Tôi sắp bắt đầu một hành trình, không vội, không gấp, chỉ để lắng nghe và cảm nhận.”
Và khi ánh nắng chiều bắt đầu nhuộm vàng cánh đồng nho, tôi mỉm cười, biết rằng đây mới chỉ là những bước chân đầu tiên. Tôi chưa gặp Nannirin, nhưng trong một góc khuất của vườn nho, một câu chuyện khác đang âm thầm chuẩn bị mở ra. Tôi cảm nhận được điều đó - không rõ ràng, chỉ là một rung động nhẹ, một cảm giác dịu dàng len vào trái tim, như thể Tuscany đang giữ bí mật cho tôi, và tôi sẽ học cách tìm thấy nó theo nhịp bước của riêng mình.
-
Tôi bước chậm rãi từ phòng khách vào hành lang dài dẫn đến các gian phòng phía trong. Mỗi bước chân như nhấn mạnh nhịp thở của mình - một nhịp chậm, sâu, đủ để tôi nhận ra rằng đây không chỉ là biệt thự biệt lập, mà là một không gian sống chứa đầy ký ức, từng hơi thở, từng nốt cảm xúc mà bà ngoại đã để lại.
Tay tôi khẽ chạm vào lan can gỗ sồi, bề mặt ấm áp, nhẵn bóng sau nhiều năm được chăm chút, và mùi gỗ thoang thoảng, hòa lẫn chút mùi men còn sót lại từ những hũ rượu cũ trên tầng dưới. Hơi ấm ấy gợi nhắc về bà ngoại - người mà tôi chưa bao giờ gặp, nhưng sự hiện diện của bà dường như vẫn len lỏi qua từng vật dụng, từng tấm ảnh treo trên tường.
Phòng đầu tiên tôi ghé qua là thư viện nhỏ, nơi các kệ sách xếp san sát. Tôi rướn người, lướt tay qua gáy những cuốn bìa da vàng nâu, cảm nhận sự nhám nhẹ và mùi giấy cũ pha lẫn mùi nho và men nhẹ. Một cuốn sổ cũ, bìa da sờn, thu hút ánh mắt tôi. Tôi mở ra, và từng dòng chữ viết tay hiện lên, trau chuốt, tinh tế: ghi chép về những vụ mùa nho, cách chọn nho, cách ủ rượu.
Tôi mỉm cười khi đọc đoạn ghi chú về việc bà ngoại từng hỗ trợ gia tộc Nannirin xuất khẩu rượu sang Châu Á cách đây hơn hai mươi năm. Những chữ viết ấy không chỉ ghi chép công việc, mà như một dòng nhạc trầm ẩn chứa tình cảm và niềm tự hào: “Với mỗi thùng rượu gửi đi, tôi gửi theo niềm tin, sự kiên nhẫn và cả tình yêu dành cho đất này… hy vọng họ sẽ giữ gìn tinh thần ấy, nơi bờ biển xa xăm.”
Tôi ngồi xuống cạnh cửa sổ, nhấc cuốn sổ lên, để mắt lướt theo từng nét chữ, và trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh bà ngoại xuất hiện rõ mồn một trong trí tưởng: một người phụ nữ trầm lặng, tay khẽ chạm vào lá nho, đôi mắt dõi theo từng hạt men trong hũ, vừa chăm chút vừa quan sát, vừa giữ gìn. Tôi tưởng tượng bà đang đứng giữa phòng trưng bày rượu, mỉm cười nhìn thấy tương lai của cả hai gia đình - Nannirin và mình - gắn kết một cách âm thầm mà tinh tế.
Đi qua phòng thư viện là gian trưng bày rượu, nơi những chai rượu cũ, nhãn mờ, đứng thẳng hàng trên kệ gỗ. Một số chai được nhập từ Tuscany đến Châu Á, một số là sản phẩm thử nghiệm của bà ngoại, từng góp phần mở đường cho gia tộc Nannirin tiến ra thế giới. Tôi khẽ đặt tay lên một chiếc chai Brunello nhỏ, cảm nhận bề mặt kính mát lạnh, và mùi men thoang thoảng xộc lên mũi. Hương men ấy pha lẫn chút đất, chút nắng và hương lá nho còn sót lại, khiến tôi bỗng nhớ đến những buổi chiều ở Brussels, nơi tôi đứng bên cửa sổ, nhấm nháp một hạt nho, mơ về những vùng đất xa lạ mà mình chưa từng đặt chân.
Nhìn kỹ hơn, từng chai rượu mang một ký ức riêng, một giai điệu riêng. Chai Chianti đỏ thẫm gợi hình ảnh những buổi lễ thu hoạch, âm thanh lá nho khẽ xào xạc dưới tay những người thợ lành nghề. Chai Rosé hồng nhạt như nụ cười dịu dàng của mẹ, ánh sáng xuyên qua chai khiến màu rượu lung linh, như ánh sáng của một ký ức mà tôi chưa từng trải qua nhưng cảm nhận được bằng tim. Brunello cất kỹ nơi kệ trên cùng, nặng trịch và nghiêm trang, gợi cảm giác về sự kiên nhẫn và quý phái, như những bức tường này đã âm thầm chứng kiến bao thế hệ.
Tôi tiếp tục đi sâu vào gian phòng bếp - nơi hương men nho, mùi gỗ và nhựa hũ hòa quyện, tạo thành một mùi thơm vừa quen vừa lạ. Một vài hũ nho khô còn sót lại trên kệ, như đang nhắc nhở rằng bà ngoại đã từng chuẩn bị những chuyến xuất khẩu dài ngày sang Châu Á, trao đi không chỉ rượu, mà cả tinh thần và tình cảm. Tôi chợt thấy lòng mình dịu lại, từng mảnh ký ức, từng hơi thở, từng ánh sáng trong phòng, đều làm tôi nhận ra rằng biệt thự này không chỉ là nơi trú ngụ vật chất - mà là nơi trú ẩn của cảm xúc, của thời gian, và của những câu chuyện chưa kể.
Ngồi xuống mép bàn bếp, tay khẽ chạm vào một chiếc hũ ủ nhỏ, tôi tưởng tượng bà ngoại đang quan sát tôi từ đâu đó, nhắc tôi rằng mỗi bước đi trong hành trình này đều có ý nghĩa. Tôi cảm nhận một sự kết nối vô hình giữa mình và gia tộc Nannirin - chưa gặp họ, chưa biết tên Nannirin, nhưng trong không gian này, nhịp sống và di sản rượu đã bắt đầu gợi lên sự đồng điệu.
Tôi đứng lên, đi ra cửa sổ nhìn về phía cánh đồng nho. Ánh sáng chiều vàng rực rỡ, chiếu qua từng lá, từng chùm nho, khiến tất cả lung linh như thể một bức tranh sống động. Tôi hít thật sâu, hương nho, men, đất, gỗ - tất cả trộn lẫn - khiến tôi thấy lòng mình bình yên, vừa hồi hộp vừa háo hức. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng biệt thự này, di sản rượu, ký ức về bà ngoại, tất cả đều đang chờ để dạy tôi cách lắng nghe nhịp sống, trước khi bất kỳ ai khác bước vào thế giới của tôi.
Những chai rượu trên kệ không chỉ là đồ vật. Chúng là ký ức, là lời nhắn nhủ, là cầu nối giữa các thế hệ. Tôi khẽ chạm vào nhãn chai, đọc những dòng chữ mờ: “Tuscany - Châu Á - 2005”, và hình dung cảnh bà ngoại trong trang phục trầm lặng, chỉ tay hướng dẫn, cẩn thận chọn từng thùng rượu, từng hợp đồng, từng con chữ để mở đường cho gia tộc Nannirin. Tôi chợt nhận ra rằng, di sản này không chỉ thuộc về bà, mà còn là một phần của tôi - nhịp thở, giác quan, cảm xúc - tất cả đều hòa vào nhau.
Rời gian trưng bày rượu, tôi đi lên tầng trên, nơi những căn phòng nhỏ được lát gỗ cũ, ánh sáng qua cửa sổ chiếu vào, tạo thành những mảng sáng tối dịu dàng. Từng bước chân, từng hơi thở, tôi cảm nhận rõ sự im lặng chữa lành - nhịp sống không còn vội vàng, không còn áp lực, mà chỉ còn sự chậm rãi, cảm nhận và lắng nghe. Tôi ngồi trên mép giường, mở cuốn sổ tay, viết vài dòng về những gì vừa trải qua:
“Biệt thự biệt lập - nơi ký ức và hiện tại hòa quyện. Mùi gỗ, đất, nho và men nhắc nhở mình về những gì đã qua và những gì đang chờ. Bà ngoại đã đặt mình giữa di sản này, để học cách lắng nghe, để nhận ra rằng trước khi gặp bất kỳ ai khác, mình phải hòa vào nhịp điệu nơi đây.”
Và khi ánh chiều nhuộm vàng cả cánh đồng nho, tôi biết rằng đây mới chỉ là bước chân đầu tiên. Bà ngoại đã để lại cho tôi không chỉ một không gian vật chất, mà còn là di sản tinh thần - một hành trình giác quan và cảm xúc, nơi tôi sẽ học cách hòa mình vào Tuscany, học cách nhìn, nghe, và cảm nhận bằng trái tim, trước khi gặp bất kỳ ai khác, kể cả Nannirin.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, một cảm giác dịu dàng len vào lòng tôi, như thể nơi cánh đồng nho xa xa, một câu chuyện chưa kể đang chờ, âm thầm chuẩn bị để bước ra ánh sáng - và tôi sẽ học cách nhận ra nó bằng chính nhịp thở của mình.
-
Bước ra khỏi biệt thự, không khí chiều Tuscany ôm trọn tôi như một tấm chăn nhẹ, ấm áp và thơm mùi đất ẩm sau cơn mưa đầu ngày. Ánh nắng vàng dịu xuyên qua những hàng cây ô liu, chiếu xuống con đường nhỏ lát đá cuội mà tôi vừa bước chân xuống. Từng tiếng chim ríu rít từ trên cành, từng hương hoa dại thoang thoảng, tất cả như một bản nhạc không lời, nhịp nhàng và dịu dàng, hòa quyện với mùi nho thoang thoảng từ những vườn gần đó.
Tôi đi chậm rãi, hít thật sâu, cảm nhận từng lớp không khí khác biệt so với Brussels. Ở thành phố, không khí thường đặc quánh bởi khói xe, mùi bánh mì nướng và cafe, kèm tiếng còi xe như một nhịp đập không nghỉ. Ở đây, tất cả đều mềm mại, tự nhiên, có nhịp điệu riêng của đất và nắng, như một sự chữa lành âm thầm len vào từng lỗ chân lông.
Đi qua quảng trường nhỏ giữa làng, tôi gặp Namtan, chủ quán bánh và cà phê. Cô đang đặt vài ổ bánh mới nướng lên kệ, mùi bơ và vani lan tỏa theo làn gió. Tôi dừng lại, nở một nụ cười chào.
“Chào buổi chiều, cô mới đến biệt thự à?” - Namtan hỏi, giọng ấm áp và tự nhiên.
“Tôi… vâng, vừa nhận biệt thự từ bà ngoại.” Tôi ngập ngừng, vẫn đang hít sâu hương nắng và mùi bột bánh, cố gắng hòa mình với nhịp điệu của làng.
Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch: “Ở đây, tất cả chúng ta đều coi biệt thự như một phần của làng. Hãy đi thong thả, đừng vội.”
Tôi gật đầu, cảm giác như cô vừa trao cho tôi một phép màu: quyền được chậm rãi, quyền được hòa vào nơi này mà không vội vàng, không áp lực. Cảm giác này nhẹ nhàng len vào tim, khiến tôi thấy bản thân mình nhỏ bé, nhưng cũng tràn đầy sức sống, như thể từng bước chân vừa đặt xuống đều được đất ủ ấm.
Tiếp tục đi, tôi lướt qua tiệm thảo mộc nhỏ của một người phụ nữ trạc tuổi tôi, Film, em họ xa của tôi. Cô ấy đang cười nói với một đứa trẻ, tay cầm vài bó hoa khô. Tôi mỉm cười, và Film giật mình quay lại, nhận ra tôi. “Thidarat!” - cô reo lên - “Cuối cùng cũng thấy cô ngoài biệt thự.”
Tôi cười nhẹ, cảm giác thân quen len vào tim. Film vừa tinh nghịch vừa lạc quan, giống như một tia sáng bất chợt, khiến nhịp sống của làng trở nên sinh động, không nặng nề. Chúng tôi cùng trò chuyện vài câu, Film kể về những buổi hội thu hoạch nho cuối tuần, về Namtan và những người trong làng, về việc mùa này vườn nho nhà Nannirin đang ra quả chín mọng.
Khi Film nhắc về Nannirin, tôi chợt cảm nhận một sự rung động lạ lùng trong lòng, dù chưa biết tên hay khuôn mặt. Cô chỉ kể rằng “Nhà Nannirin gần đó, luôn mở cửa cho những ai quan tâm rượu nho. Mùa này là thời điểm đẹp nhất để đi qua vườn của họ.” Tôi gật đầu, nhưng lòng không khỏi khẽ thở dài. Cảm giác tò mò, vừa mong đợi vừa e dè, len vào từng nhịp tim, như một cơn gió nhẹ qua cánh đồng nho.
Đi tiếp, tôi nhìn thấy Kim Yul, người quản gia lớn tuổi mà bà ngoại từng nhắc đến trong nhật ký, đang kiểm tra vài thùng rượu nhập khẩu. Bà lặng lẽ, từng động tác chậm rãi và chính xác, nhưng ánh mắt giàu kinh nghiệm và đầy hiểu biết. Khi thấy tôi, bà chỉ khẽ gật đầu, không cần lời nói, nhưng sự hiện diện của bà khiến tôi yên tâm - như một nhịp cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa di sản bà ngoại để lại và cuộc sống tôi đang bắt đầu.
Những bước chân tiếp tục đưa tôi qua cánh đồng nho, nơi ánh chiều rọi xuống từng chùm nho như pha lê tím đỏ. Gió khẽ thổi, rung nhẹ từng lá, và tôi bỗng nhận ra mình đang hít vào từng hơi thở của Tuscany - mùi đất, mùi lá, mùi nho - tất cả đều hòa vào nhau, tạo thành một bản hòa tấu cảm xúc. Tôi dừng lại, đặt tay lên chùm nho, nhắm mắt, cảm nhận từng đường gân lá, từng hạt nho mát lạnh. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tự nhủ: “Chắc chắn có ai đó đã chăm sóc vườn này như bà ngoại từng chăm sóc rượu. Có lẽ họ cũng yêu nơi này như tôi sẽ yêu.”
Đi xa hơn một chút, tôi thấy Lilly, nông dân trồng nho, đang thu hoạch những chùm nho chín mọng. Ánh mắt cô ấy sáng lên khi nhìn thấy tôi, và tôi bắt chuyện. Lilly kể về mùa này, chất đất, ánh sáng, thời tiết đã giúp nho nhà Nannirin chín đều và thơm ngọt hơn. Câu chuyện của bà nhẹ nhàng, không vội vàng, chỉ để chia sẻ, như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đều cần thời gian và chăm sóc - cũng giống như tôi, cũng giống như những cảm xúc mà tôi chưa biết tên, chưa biết hình hài, đang chớm nở.
Tôi tiếp tục đi, cảm giác mình vừa là khách vừa là một phần của làng. Mỗi nụ cười, mỗi cái gật đầu, mỗi mùi hương, từng âm thanh rì rào từ cánh đồng nho - tất cả đều hòa vào nhịp thở của tôi. Và đâu đó, trong tâm trí, tôi biết rằng một người nào đó, Nannirin, cũng đang sống ở gần đây, người mà tôi chưa gặp nhưng có thể sẽ thấy qua vườn nho, qua ánh mắt, qua sự chăm sóc nho, qua cả những chi tiết tinh tế mà tôi chưa nhận ra.
Trong khi bước qua những con đường đá, nhìn ánh nắng chiều rọi xuống mái nhà ngói đỏ, tôi nghĩ về bà ngoại, nghĩ về những chai rượu nhập khẩu, nghĩ về mùa thu hoạch nho và cả những con người đang sống bình lặng quanh mình. Một cảm giác ấm áp, bình yên, nhưng cũng đầy mong đợi len vào tâm trí. Tôi biết rằng cuộc gặp gỡ đầu tiên với Nannirin sẽ không vội vàng, và có lẽ đúng như vậy, bởi mọi thứ đều cần thời gian - thời gian để hiểu, để cảm nhận, và để trái tim biết cách nhận ra nhau.
Tôi ngừng lại ở một ngã ba nhỏ, nơi gió mang theo mùi hương nho từ vườn nhà Nannirin. Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy lòng mình khẽ rung lên, một cảm giác vừa quen vừa lạ. Như thể có một sợi dây vô hình kéo tôi về phía đó, nhưng tôi vẫn chưa thấy gì ngoài vườn nho, chưa biết khuôn mặt, tên gọi, hay giọng nói. Chỉ có một linh cảm - nhẹ nhàng, tinh tế - rằng một người quan trọng đang chờ phía trước.
Tôi quay lại nhìn ngôi biệt thự của mình từ xa, nơi ánh chiều in bóng xuống cánh cổng sắt cũ, nơi các gian phòng vừa khám phá còn vang vọng nhịp thở của quá khứ. Rồi tôi bước tiếp, hòa vào nhịp sống của làng, hít vào mùi nho, men và đất, để chuẩn bị cho những bước chân kế tiếp, nơi câu chuyện thực sự - gặp Nannirin - sẽ bắt đầu, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Tôi biết rằng Tuscany không chỉ là nơi chuyển tiếp từ Brussels, mà là nơi tôi sẽ học cách lắng nghe nhịp sống, cảm nhận vị giác của cuộc đời, và mở lòng cho những kết nối tinh tế. Những người phụ nữ quanh làng, những chai rượu trên kệ, từng ánh nắng, từng cơn gió - tất cả đều như một bản nhạc nền, dẫn dắt tôi từng bước, từng bước, cho đến khoảnh khắc mà trái tim tôi sẽ gặp một nhịp điệu tương đồng - nhịp điệu của Nannirin.
Và khi ánh hoàng hôn bao trùm cánh đồng nho, tôi dừng lại, khẽ chạm vào tay lá nho, hít thật sâu, và để bản thân mình hoà vào chiều sâu của Tuscany, nơi mà mọi cảm xúc sẽ được nhấm nháp như một ngụm rượu tinh tế, trước khi bước sang giai đoạn mới, nơi cuộc gặp gỡ đầu tiên với Nannirin sẽ hé mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com