Prologue
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở lại Tuscany theo cách này, giữa những cánh đồng nho đang chuyển màu, trong cái nắng vàng nhạt của mùa thu, với một trái tim còn sót lại vài mảnh tổn thương. Không phải vì công việc, không phải vì bất kỳ lịch trình du lịch nào mà vì một cảm giác thôi thúc tôi cần phải tìm lại nhịp thở của bản thân, cần phải hàn gắn những vết rạn mà thành phố đã gieo rắc.
Bà ngoại đã để lại cho tôi căn villa nhỏ, nép mình giữa những đồi nho trải dài, nơi những bức tường cũ kỹ, mái ngói sứt mẻ và ô cửa sổ sẫm màu kể câu chuyện của hàng thế kỷ. Bên ngoài, mọi thứ có vẻ hoang sơ nhưng bên trong, tất cả đều hoàn hảo: gỗ sồi đánh bóng, bộ dao nấu ăn sáng loáng, những tấm khăn trải bàn thêu tay tinh tế, tất cả như muốn nhắc tôi rằng, vẻ đẹp thật sự không phải lúc nào cũng phải phô trương.
Tôi đi chân trần trên sàn gỗ lạnh, cảm nhận độ nhám nhẹ ở đầu ngón chân, mùi gỗ thoang thoảng trong không khí. Hít một hơi sâu, mùi đất, gỗ và chút hương hoa hồng từ vườn hòa quyện vào nhau, như một bản nhạc vô thanh, trấn an tâm hồn. Những âm thanh mơ hồ bên ngoài: tiếng lá xào xạc, vài nhịp chim sẻ gọi bầy, tiếng cành cây khẽ va vào lan can gỗ, gió lùa qua mái, tất cả như thể đang thì thầm:
"Hãy nghỉ ngơi, Thidarat. Hãy cho bản thân được yên bình."
Từng món đồ, từng chiếc đĩa, từng bức tranh nhỏ trên tường đều được chọn lựa kỹ lưỡng, như thể bà ngoại đã để lại một phần tâm hồn trong từng góc nhỏ. Tôi mỉm cười. Nơi phố thị dạy tôi cách tranh đấu, cách chạy theo những cơ hội nhưng Tuscany, ở căn villa này, lại dạy tôi cách đứng yên, cách hít thở, cách lắng nghe chính trái tim mình.
Bước ra ban công, gió mơn man trên vai, tôi hít vào hương nho, mùi đất ẩm còn sót lại sau cơn mưa sáng, và một chút vị nồng của rượu từ thùng gỗ cũ bên sân. Ánh nắng cuối ngày rót xuống cánh đồng như mật vàng, khiến mỗi lá nho lung linh. Tôi nhắm mắt, để gió vuốt nhẹ mái tóc, và lần đầu tiên trong nhiều tháng, cảm giác tim mình mềm mại trở lại. Healing không đến từ những bước ngoặt lớn, mà từ những khoảnh khắc nhỏ bé, từ việc ngửi mùi gỗ cũ, từ ánh sáng chiếu qua cửa sổ, từ cái chạm nhẹ của gió trên da.
Tôi quay vào phòng, nhặt một quả táo từ chiếc rổ trên bàn. Khi cắn một miếng, vị ngọt giòn nở trong miệng, tôi bỗng mỉm cười. Thành phố khiến tôi quên mất những chi tiết bé nhỏ mà tạo nên niềm vui: vị ngọt tự nhiên của táo, hương bột bánh, tiếng lách cách của cốc sứ khi đặt lên bàn.
Tuscany nhắc tôi: niềm vui không cần phô trương, nó ẩn mình trong từng khoảnh khắc đời thường.
Trong khi tôi đang nhấm nháp hương vị bình yên này, một rung cảm nhẹ thoáng qua hàng rào ngoài vườn. Một bóng người mảnh mai lướt qua, khẽ va ánh sáng hoàng hôn trên tóc cô ấy, chưa rõ ràng, chưa định hình, nhưng đủ để trái tim tôi khẽ nhói. Một sự duyên dáng tinh tế, nhịp điệu lặng lẽ mà tôi chưa từng thấy như thể trái tim tôi nhận ra một điều quan trọng mà lý trí chưa kịp hiểu.
Tôi ngồi xuống cạnh bàn, mở cuốn sổ tay bà ngoại để lại. Giấy thơm mùi cũ, từng nét chữ cong cong, dường như đang chờ tôi viết tiếp câu chuyện của riêng mình. Những dòng chữ đầu tiên không vội vàng; tôi viết chậm rãi, như từng hơi thở, từng nhịp tim. Tuscany dạy tôi rằng healing đến từ nhịp sống chậm lại, từ việc nhận ra giá trị của những khoảnh khắc bé nhỏ, từ ánh sáng xuyên qua cửa sổ và từ cả những rung cảm chưa thành lời.
Nhìn ra cửa sổ, gió thổi qua cánh đồng, làm rung lên những chiếc lá nho như một bản giao hưởng mềm mại. Tôi nhắm mắt, nghe tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót, tiếng cành cây khẽ va lan can, và cảm giác dịu dàng từ gió vuốt trên da. Từng mảnh tổn thương, từng thất vọng, từng nỗi cô đơn từ quá khứ, tất cả đều có thể được chữa lành, từng chút một. Tôi nhận ra: bản thân mình xứng đáng với khoảnh khắc này, xứng đáng được yêu thương và chậm lại.
Trong khoảnh khắc yên bình ấy, tôi nhận ra một dấu hiệu nữa. Không phải lời nói, không phải hình ảnh rõ ràng, mà là sự hiện diện nhẹ nhàng, tinh tế, thoáng qua trong ánh mắt tôi chưa kịp nhìn kỹ. Một rung cảm chưa hình thành, nhưng đủ để nhắc tôi: "Có những điều đẹp đẽ ngoài kia, đáng để chờ đợi, đáng để mở lòng."
Tôi hít sâu, để gió, ánh sáng và cảm giác bình yên len vào từng ngóc ngách của tâm hồn. Tuscany, villa của bà ngoại, những cánh đồng nho và mùi hương của đất, tất cả đang mời gọi tôi bước vào một hành trình mới. Một hành trình mà tôi chưa biết điểm đến, nhưng đã biết rằng trái tim mình sẽ học cách mở ra, đón nhận mọi thứ, bao gồm cả những rung cảm tinh tế, dịu dàng, từ một ai đó chưa thành hình.
Và rồi, tôi nhớ đến cái tên mà bà ngoại đã để lại, viết trên một mảnh giấy cũ:
"Susurrus Nubium & Ventorum."
Ban đầu tôi không hiểu ý nghĩa của nó. Susurrus là tiếng thì thầm, mảnh khảnh và dịu dàng, mà chỉ trái tim tĩnh lặng mới nghe thấy. Nubium là đám mây trôi lững lờ trên bầu trời, tự do, không vướng bận. Ventorum là những cơn gió, mơn man trên da thịt và tâm hồn, khẽ lướt qua, mang đi những nặng nề. Khi ghép lại, tựa như một bản nhạc dành riêng cho tâm hồn: thì thầm của mây và gió, dịu dàng, lặng lẽ, đủ sức xoa dịu những mảnh tổn thương.
Tôi đứng đó, tay đặt lên lan can, mắt dõi theo những đám mây mỏng trôi qua. Và trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, bóng người mảnh mai ấy lại xuất hiện, thoáng qua giữa những hàng nho mọng nước, không rõ ràng nhưng đủ để trái tim tôi khẽ nhói. Giống như Susurrus Nubium & Ventorum, sự hiện diện ấy lặng lẽ, nhưng đã đánh thức một nhịp điệu tinh tế trong lòng tôi.
Tôi mỉm cười, thầm nghĩ: có lẽ tên của câu chuyện này không chỉ là từ ngữ hay hình ảnh, mà là một cảm giác, một nhịp điệu mà trái tim tôi cần học để đồng điệu. Nó dạy tôi rằng sự chữa lành và tình yêu không cần vội vàng hay ồn ào. Chúng đến theo cách nhẹ nhàng nhất, tinh tế nhất, như gió và mây, lướt qua cuộc sống, xoa dịu mọi vết thương, và mở ra những rung cảm mà chỉ trái tim biết trân trọng.
Ánh hoàng hôn dần nhạt, màu tím tràn trên cánh đồng, gió vẫn mơn man trên da. Bóng người thoáng qua hàng rào vẫn còn đó chưa rõ ràng, chưa được định danh nhưng tôi cảm nhận được một nhịp điệu lặng lẽ, dịu dàng, như lời hứa chưa thành lời. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nhận ra rằng mình đang ở đúng nơi, vào đúng thời điểm, và với đúng nhịp điệu.
Tuscany đã trở thành nơi tôi tìm thấy chính mình, nơi trái tim tôi được nghỉ ngơi, và nơi bất cứ ai bước vào, nếu đủ tinh tế, cũng sẽ nhận ra rằng healing và tình yêu không cần phải ồn ào, chúng ẩn mình trong những khoảnh khắc đời thường, trong ánh sáng hoàng hôn, trong mùi gỗ, hoa hồng và nho, và trong một trái tim biết mở ra. Susurrus Nubium & Ventorum là lời thì thầm của mây và gió, của những khoảnh khắc lặng lẽ, dịu dàng, nơi tình yêu có thể được nảy mầm và xoa dịu mà không cần gấp gáp.
Và trong khoảng lặng cuối cùng của hoàng hôn, khi cánh đồng nho chìm vào màu tím thanh bình, tôi biết rằng mình đã sẵn sàng cho một hành trình mới: để lắng nghe, để mở lòng, và để cảm nhận những rung cảm tinh tế mà tôi chưa từng dám hi vọng. Một nhịp điệu nhẹ nhàng, tinh tế, chờ tôi đồng điệu cùng nó như gió, như mây, như một ai đó đang lặng lẽ bước vào bản giao hưởng của trái tim tôi.
=============
Author's Note
Khi bắt đầu viết "Susurrus Nubium & Ventorum", tôi muốn tạo ra một không gian mà độc giả có thể nghỉ ngơi cùng nhân vật, lắng nghe nhịp thở của họ và cảm nhận những rung động tinh tế trong đời sống thường nhật.
Thidarat và Nannirin không chỉ là câu chuyện tình yêu; họ là tấm gương cho quá trình chữa lành, cho việc học cách mở lòng, học cách bước chậm lại và tìm thấy sự bình yên giữa những phức tạp của thế giới hiện đại ngoài kia. Tuscany không chỉ là bối cảnh, nó là một nhân vật thầm lặng, góp nhặt cảm xúc, âm thanh, mùi hương và ánh sáng, để làm nổi bật những khoảnh khắc giản dị mà đẹp đẽ.
Tên truyện, "Susurrus Nubium & Ventorum", phản ánh chính triết lý của câu chuyện: tiếng thì thầm của mây và gió, lặng lẽ, tinh tế nhưng đủ sức xoa dịu những vết thương tâm hồn và mở ra những rung cảm còn chưa thành lời.
Đây là tác phẩm tôi viết với tất cả sự tỉ mỉ và trân trọng, hướng đến độc giả yêu thích soft romance, healing và nhịp sống chậm rãi.
Tôi hy vọng mỗi người đọc sẽ tìm thấy trong câu chuyện một chút bình yên, một nhịp điệu mềm mại và cảm giác rằng mỗi khoảnh khắc đều đáng được trân trọng.
[email protected] - 10/09/202x
-
Bộ này đang viết, sẽ update sớm nhất. Ưu tiên bộ này hơn The Smile Between Us.
Chưa có thời gian làm bìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com