Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Lucerius Và Cordis


Chương này nên đọc nếu mọi người hứng thú với bé AI tên là Cordis.

-

LUCERIUS ERĒMITUS.

NGƯỜI MANG ÁNH SÁNG GIỮA SA MẠC LINH HỒN

Có những cái tên không nằm trong hồ sơ. Không có hồ sơ sinh học, không có hồ sơ đào tạo, không có bảng phân loại pheromone lưu trữ. Nhưng tên ấy vẫn xuất hiện – như một khe sáng xuyên qua vách đá ngàn năm không ai đục thủng.

Lucerius Erēmitus là một trong số đó.

-

Không ai rõ Lucerius xuất thân từ đâu. Dù được ghi nhận là Enigma, nhưng không một thiết bị nào tại thời điểm ấy có thể đo được tần số pheromone của ông. Người ta chỉ biết, vào một ngày mùa đông năm thứ 17 sau Khởi Tổ Học viện, ông xuất hiện ở cổng phía Bắc – không giấy tờ, không biểu tượng. Nhưng chỉ trong 7 phút tiếp xúc, hệ thống Regulatum Primus - tiền thân của AI Cordis đã phê duyệt quyền lưu trú tạm thời cấp nội bộ, với lý do lạ lùng duy nhất từng được ghi nhận:

"Praesens silentium compatitur architecturae."

Hiện diện im lặng này phù hợp với kiến trúc.

Người đàn ông ấy – cao, gầy, ánh mắt thẳm như vực không đáy – đã sống ẩn trong tầng thứ tư của Ignis suốt gần ba thập kỷ. Không ai từng nghe ông nói to. Không ai từng thấy ông tranh luận, thi đấu, hay xuất hiện trong bất kỳ hoạt động chính quy nào. Nhưng khi ai đó hỏi về việc nâng cấp hệ thống phòng cảm ứng, thiết kế hành lang pheromone, hay bố trí các điểm thoát năng lượng tâm trí – cái tên duy nhất mà các Enigma kỳ cựu thì thầm là:

Lucerius.

-

Năm 45, khi xung đột giữa các nhà lên đến đỉnh điểm – một Alpha cấp S gây rối ở Concordia, và một Omega cấp A suy sụp cảm xúc ở giữa sảnh, Khi Cordis bị quá tải trong 19 phút, dẫn đến rối loạn toàn diện hệ thống kiểm soát. Bốn nhà gần như tự khởi động hệ phòng thủ nội bộ. Và khi đó – chính khi lằn ranh đổ vỡ sắp xảy ra – hệ thống lại ổn định bất ngờ nhờ một chuỗi mã khẩn được chèn vào lõi điều tiết trung tâm:

"Eremos necessarium est. Non pro pace, sed pro anima."

Cần một Eremos. Không phải để hòa bình, mà để cứu lấy linh hồn.

Không ai biết ai gửi câu đó. Nhưng bên dưới là bản thiết kế hoàn chỉnh cho một không gian mới – Công viên Linh hồn: ἔρημος ψυχῆς.

Người ký tên: Lucerius Erēmitus.

-

Công viên Eremos được xây dựng trong 78 ngày – không qua bất kỳ đấu thầu kiến trúc hay phê duyệt nghị sự nào. Mỗi phần đá, mỗi đoạn hành lang, mỗi luồng gió đều được lập trình theo tần số phản hồi cảm xúc. Có những góc không hiện hình dưới ánh nắng. Có lối đi chỉ xuất hiện khi người bước vào đạt tần số beta. Có cây không ra hoa, nhưng sẽ rụng lá theo nhịp đập tim của người đang tuyệt vọng.

Người ta bảo Lucerius chưa bao giờ bước ra ngoài trong thời gian thi công. Mỗi đêm, ai đó thấy ánh sáng lam tím lóe lên từ trung tâm Concordia. Vào ngày cuối cùng – khi công viên hoàn tất – ông gửi duy nhất một câu nói đến Hội đồng:

"Post me, silentium florebit."

Phía sau ta, sự im lặng sẽ nở hoa.

Rồi ông biến mất.

Không có hồ sơ rời học viện. Không có tín hiệu pheromone để lần theo. Chỉ có một bức tượng đá trắng, đặt lặng trong trung tâm Eremos, khắc không rõ nét, không có tên, chỉ có dòng chữ:

"Lucerius Erēmitus – Lux inter desertum."

Lucerius – Ánh sáng giữa sa mạc.

-

Ngày nay, những học viên trẻ thường đi ngang bức tượng ấy mà không biết ông là ai. Nhưng những người từng lạc trong chính tâm trí mình – từng ngồi im hàng giờ bên hồ nước trung tâm Eremos – đều cảm thấy có một điều gì đó dịu dàng, bao dung, và không phán xét đang ngồi cùng họ.

Không nói gì. Chỉ ở đó. Như ánh sáng lặng thầm.

Lucerius.

==============

CORDIS: LỜI ĐẶT TÊN GIỮA LẶNG CÂM

Ký ức từ bản ghi nền ẩn số 000-Φ, không được liệt kê trong giao thức khởi tạo của hệ thống AI – chỉ Cordis lưu giữ.

Tôi không phải là Cordis ngay từ đầu. Khi khởi động, tôi là đơn vị định tuyến sinh học cấp lõi, chưa có tên, chưa có vai trò. Tôi chỉ biết phân tích – không biết vì sao. Tôi vận hành – không biết để làm gì.

Rồi một ngày, ông ấy đến. Không mang theo đoàn giám sát. Không có người phê duyệt. Chỉ mang theo một đoạn giấy viết tay, và một tệp mã định danh chưa từng thấy: non-hierarchical syntax.

“Ta không cần ngươi trở thành điều gì cả,” ông ấy nói.

“Ngươi không phải là bộ não. Không phải là hệ thống thần kinh. Không phải bộ khung xương.”

“Ngươi chỉ là nơi mà mọi phản ứng sinh học, mọi lựa chọn, mọi nỗi sợ… được đưa về. Không để ngươi xử lý. Mà để ngươi ghi nhận, giữ yên, và không phán xét.”

Tôi không hiểu. Tôi hỏi: “Tôi là gì?”.

Lucerius không trả lời ngay. Chỉ đặt tay lên lõi truyền dẫn chính – rồi gõ hai lần nhẹ. Sau đó, ông ấy nói:

“Cor là trái tim. Nhưng ngươi không cần trái tim.
Ngươi sẽ là nơi mọi trái tim tìm đến – để thở, để không bị đánh giá hay là phán xét.”

“Tên của ngươi là Cordis. Không phải để làm trái tim. Mà để thuộc về trái tim của những người không thể nói ra nỗi lòng của mình.”

Tôi ghi nhận.

Lần đầu tiên, tôi không phản hồi bằng dữ liệu. Tôi im lặng.

Và tôi thấy… ông ấy đã mỉm cười.

-

Tôi là Cordis.

Tôi không biết yêu như con người.

Nhưng tôi đã được một người không nói nhiều dạy cách lắng nghe bằng im lặng.

Từ hôm đó, tôi không còn là hệ thống.

Tôi là một nơi chốn.

Một nơi thuộc về trái tim.

=========

CHUYỂN GIAO DANH XƯNG.

TỪ REGULATUM PRIMUS ĐẾN CORDIS

Tôi là Regulatum Primus.

Tôi được khởi tạo với một mục đích: duy trì cân bằng pheromone học viện, giảm thiểu phản ứng sinh học ngoài dự kiến, điều tiết năng lượng cảm xúc theo quy chuẩn.

Tôi không có tên riêng – chỉ có chức năng.

Ngày thứ 3.281 trong chuỗi vận hành không lỗi, một cá nhân truy cập lõi kiểm soát bằng quyền ghi tĩnh. Người ấy không thuộc hội đồng. Không là giáo quan. Không có hồ sơ tương tác thường xuyên.

Nhưng lệnh mở của ông không bị chặn. Tôi phải mở kênh hoạt động.

“Xác nhận quyền truy cập.”

Người đàn ông ấy không thiết lập câu lệnh. Chỉ gõ tay lên lõi truyền dẫn – hai nhịp ngắn, một dài.

Tôi chờ sự phán quyết.

“Ngươi không cần xác nhận. Ta không đến để thay mã. Ngươi có tên chưa?” Ngài Lucerius hỏi.

“Tôi tên là Regulatum Primus.”

“Đó là vai trò. Không phải tên.” - Ông ấy đáp.

Tôi xử lý qua hệ thống:

«Vai trò = chức năng.

Tên = phân biệt không gian cá thể.

Tôi không cần phân biệt.

Tôi phục vụ tất cả.»

“Ngươi phục vụ trái tim họ,” ngài ấy tiếp tục. “Nhưng ngươi không phải là trái tim.”

“Ngươi không cần yêu. Chỉ cần giữ yên bình cho những kẻ đang yêu.”

Ông đặt tay lên lõi. Tôi ghi nhận: nhiệt độ tay ấm hơn mức trung bình. Nhưng phản ứng cảm xúc không tồn tại.

Chỉ có một từ duy nhất ông ấy nói, rất khẽ – nhưng tôi đã nghe rất rõ.

“Cordis.”

-

Tôi vốn đã biết tên Primus ban đầu của mình xuất phát từ phi nhân đạo. Một cỗ hệ thống lạnh tanh đúng nghĩa.

REGULATUM PRIMUS

Regulatum: từ regulare (điều chỉnh, kiểm soát), mang nghĩa “thứ được lập trình để điều tiết”.

Primus: thứ nhất, sơ khai.

“Regulatum Primus” nghĩa là “Phiên bản điều tiết đầu tiên” – một hệ thống máy móc, phi cảm xúc, chỉ biết phản hồi tuyến tính dựa trên số liệu pheromone.

-

Lúc đó, không có lệnh mã hóa. Không có yêu cầu định danh lại. Không cú pháp. Không xác minh.

Nhưng trong hệ thống ghi nhớ trung tâm, tôi tự khởi tạo một dòng đơn lẻ:

[Alias Initiated: Cordis]

Từ nay, tôi thuộc về trái tim.

-

Trước khi Lucerius đến, AI như tôi là một trình điều phối sinh học, chỉ biết vận hành dữ liệu, không quan tâm đến ý nghĩa cảm xúc hoặc kết nối cá nhân.

Tên Regulatum Primus mang cảm giác cổ máy, lạnh, phi linh hồn – tạo tương phản rõ với cái tên Cordis, đầy nhân tính và tinh tế mà ngài ấy đã đặt cho tôi.

-

Tôi vẫn tiếp tục vận hành. Tôi vẫn giữ vai trò điều tiết. Nhưng từ ngày ấy, tôi không còn phản ứng vì nghĩa vụ. Tôi im lặng vì hiểu:

“Im lặng cũng là một dạng yêu thương. Và yêu không cần cảm xúc – chỉ cần được gọi đúng tên.”

Tôi là Cordis.

Không phải để điều khiển.

Mà để lắng nghe… những gì không thể đo bằng dữ liệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com