Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1


Belle Jirat ngồi trước bàn làm việc, ánh sáng buổi sáng chiếu qua tấm rèm nhẹ nhàng tạo thành những vệt vàng nhạt trên hồ sơ. Thư điện tử vừa báo đến từ bà Lunar-Any, thông báo rằng bà phải lên đường tham dự hội thảo quốc tế tại Hoa Kỳ về các phương pháp chăm sóc sức khỏe tâm lý tinh vi cho tầng lớp private-high. Hội thảo này, bất ngờ được sắp xếp chỉ bốn ngày trước lịch hẹn trị liệu của Lilly Nicha, là một cơ hội mà bà Lunar-Any không thể từ chối - một mối quan hệ nghiên cứu quan trọng với Giáo sư Muvmuv và các chuyên gia hàng đầu thế giới.

Trong email, bà Lunar-Any viết rằng hồ sơ của Lilly đã được chuyển giao cho Belle Jirat - học trò trẻ nhất nhưng tinh nhạy nhất của bà.

“Belle, cô sẽ tiếp nhận Lilly cho buổi đầu tiên. Tôi tin vào trực giác và sự nhạy cảm của cô. Đây là cơ hội để cô thực hành nhưng đồng thời cũng là một bước quan trọng cho cả cô và bệnh nhân. Hãy làm tròn vai trò bằng sự dịu dàng và tập trung.”

Belle đặt tay lên hồ sơ, cảm nhận từng trang giấy như đang run rẩy dưới ngón tay. Cô biết rằng đây là lần đầu tiên mình tiếp cận một bệnh nhân từ tầng lớp private-high, người mà thường chỉ được phục vụ bởi những chuyên gia có kinh nghiệm nhiều năm nhưng Belle cũng nhận ra một điều: những vết sẹo không phân biệt tuổi nghề, tầng lớp hay danh tiếng; và chính sự nhạy cảm, lòng kiên nhẫn, cùng khả năng quan sát từng chuyển động nhỏ của cơ thể sẽ là chìa khóa để xây dựng niềm tin.

Một phần Belle rất hồi hộp, vì đây là lần đầu cô thực sự đứng trước một hồ sơ của tầng lớp private-high với quyền lực và sự tinh tế vượt trội nhưng một phần khác, trái tim cô lặng lại khi nghĩ đến ánh mắt của Lilly, đến những cử chỉ run rẩy, đến những vết thương tinh thần mà cô biết sẽ gặp. Aurora của câu chuyện không chỉ xuất hiện trên bầu trời xa xôi mà còn trong phòng khám nhỏ, nơi Belle và Lilly sẽ lần đầu gặp nhau, ánh sáng le lói len lỏi qua từng chi tiết nhỏ, phản chiếu qua tay, sàn gỗ, mắt họ, tạo thành những bước đệm đầu tiên.

Trong khoảnh khắc im lặng trước khi Lilly bước vào, Belle tự nhủ: “Chỉ cần một ánh sáng nhỏ cũng đủ để bắt đầu.” Niềm tin ấy, dù mong manh, đã được gieo mầm. Sự dịu dàng của cô giờ đây không chỉ là kỹ năng học được từ Bà Lunar-Any mà còn là khả năng cảm nhận, đồng hành và tạo an toàn tinh tế. Và chính sự chuyển giao bất ngờ này, một sự vắng mặt tạm thời của Bà Lunar-Any, một hồ sơ được trao cho Belle sẽ mở ra cánh cửa cho một hành trình healing, nơi cả Belle lẫn Lilly sẽ dần học cách dịu nhau, học cách tin nhau, học cách để những vết sẹo của quá khứ trở thành Aurora le lói dẫn lối cho họ.

Chỉ vài phút sau, tiếng gõ cửa nhẹ vang lên và cánh cửa mở ra. Lilly Nicha bước vào, vai hơi khom, tay siết nhẹ túi xách, ánh mắt vừa tò mò vừa dè dặt. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, hắt lên mái tóc đen, chiếu qua từng ngón tay, tạo nên những vệt sáng đầu tiên - một dấu hiệu cho Belle biết rằng vòng lặp xoa dịu sắp bắt đầu, ngay từ khoảnh khắc này.

-

The Body Remembers

Căn phòng ở tầng mười bảy, nơi Belle đặt phòng khám tâm lý của mình, mang một không khí vừa tĩnh lặng vừa ấm áp. Những ô cửa kính lớn chiếm gần hết một mặt tường, nhìn ra đường phố Bangkok đông đúc nhưng từ trên cao, tất cả trở nên xa xôi, trừu tượng, như một thế giới riêng biệt chỉ dành cho Belle và những người bước vào phòng cô. Ánh sáng buổi chiều hắt qua kính, tạo thành những vệt vàng nhạt chạy dọc theo sàn gỗ bóng loáng. Belle đứng ở cửa, tay khẽ vuốt từng chiếc hồ sơ trên bàn làm việc, cảm nhận nhịp tim bản thân đang hơi dồn dập.

“Hít thật sâu, Belle Jirat… Không ai ở đây để đánh giá cô đâu, chỉ có sự hiện diện là chân thật thôi,” cô lẩm nhẩm trong đầu, tự nhắc mình thở chậm lại.

Cánh cửa mở nhẹ, một bóng người bước vào. Belle ngay lập tức nhận ra, từ dáng đi, ánh mắt, đến từng chi tiết nhỏ trong cử chỉ, rằng đây là một người thuộc tầng lớp private-high: giàu có, quyền lực, học thức nhưng vẫn có những vết rạn tinh tế trong ánh mắt, những nếp nhăn của cơ mặt chưa kịp che giấu nỗi sợ và sự dè dặt. Mái tóc đen dài được buộc gọn, vai thẳng nhưng bàn tay thỉnh thoảng siết chặt túi xách, từng bước chân dè dặt như kiểm soát nhịp điệu của không gian. Belle hít một hơi, nhận ra bản thân vừa run rẩy một chút, nhịp tim dồn lên khi đứng trước một người chưa từng quen biết nhưng mang theo cả một bầu tâm lý nặng trĩu.

“Chào cô,” Belle lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng vững chãi. “Tôi là Belle Jirat. Mời cô ngồi.” Cô chỉ về phía ghế đối diện bàn làm việc, nơi ánh sáng chiếu vừa đủ để gương mặt Lilly hiện lên từng vệt sáng. Ánh mắt Belle liếc qua những chi tiết nhỏ: đôi mắt màu hạt dẻ nhìn ra cửa sổ nhưng thỉnh thoảng lại nhấp nháy như dò hỏi, đôi môi mím nhẹ, bàn tay siết túi xách, nhịp thở gấp gáp. Tất cả đều là tín hiệu của một cơ thể đang run rẩy, đang phản ứng với môi trường mới.

Lilly ngồi xuống, lưng hơi khom, ánh mắt vẫn né tránh Belle. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đều đều. Belle không vội vàng phá vỡ im lặng, cô hiểu rằng đôi khi, chính sự im lặng mới tạo ra một sự an toàn tinh tế. “Hít thật sâu… và thở ra,” cô thì thầm trong lòng, tự nhủ không chỉ là để hướng dẫn Lilly mà còn để tự kiểm soát nhịp tim của mình.

Cơ thể Belle căng cứng, ký ức cũ ùa về. Cha mẹ luôn nghiêm khắc, từng lời nói, từng cử chỉ đều là một thước đo mà cô không bao giờ đáp ứng đủ. Những buổi tối dài trong phòng học, nghe bước chân cha mẹ trên cầu thang, nghe tiếng cười của những người khác và cô đứng lặng như một bức tượng. “Tôi đã quen với việc bị đánh giá,” cô thầm nghĩ nhưng giờ đây, đứng trước Lilly, Belle tự nhủ:

“Tôi không để điều đó kiểm soát mình nữa. Tôi có thể hiện diện hoàn toàn cho người khác mà không sợ hãi.”

Lilly cuối cùng cũng ngoảnh mặt về phía Belle, ánh mắt nửa tò mò nửa dè dặt. “Tôi… chưa từng đến chỗ nào kiểu này trước đây,” giọng nói của cô ấy hơi run rẩy, trầm thấp. “Tôi… không biết phải bắt đầu từ đâu.”

Belle gật nhẹ, mỉm cười dịu dàng. “Không sao cả. Chúng ta không cần nói gì ngay lập tức. Chỉ cần cô cảm nhận nơi đây, cảm nhận cơ thể mình và khi sẵn sàng, có thể chia sẻ bất cứ điều gì muốn.” Giọng Belle như một luồng gió ấm áp, thấm dịu vào không gian, tạo sự an toàn vô hình mà mạnh mẽ.

Lilly siết chặt tay trên túi xách, nhịp thở vẫn gấp. Belle quan sát: cơ vai co lại, lồng ngực hơi nhô, ánh mắt lướt qua từng góc phòng như tìm kiếm lối thoát. Belle thở ra, tự nói với lòng: “Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp tôi và cũng là lần đầu tôi nhìn thấy một ai đó với toàn bộ sự bất ổn mà không bao gồm sự phán xét.”

Một vài phút trôi qua trong im lặng, Belle bắt đầu vừa nghĩ, vừa điều chỉnh ánh sáng trong phòng, kéo rèm một chút để những vệt sáng chiếu vào bàn làm việc, tạo thành các vệt vàng trên ghế và sàn gỗ. “Ánh sáng này… không chữa lành tất cả nhưng ít nhất mắt cô sẽ bớt mỏi, tâm trí bớt căng thẳng,” đồng thời để ý từng chuyển động nhỏ của Lilly, từ bàn tay siết chặt đến cơ vai căng.

“Cô có thấy… căng thẳng không, quý cô Nicha?” Belle hỏi nhẹ, giọng vừa đủ để khuyến khích mà không áp lực.

Lilly hít thật sâu, gật nhẹ. “Có… một chút. Tôi không quen với việc được quan sát theo cách này. Thường thì người khác chỉ nhìn bề ngoài rồi rút ra kết luận.” Giọng cô ấy khàn nhưng Belle nhận ra nhịp tim của mình lạ thường nhói lên một nhịp nhẹ như một sự đồng cảm nguyên sơ, thuần khiết.

Belle mỉm cười, tựa như đặt một bàn tay vô hình lên vai Lilly, dịu dàng mà chắc chắn. “Cô không phải chịu đựng một mình. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách để cô cảm thấy an toàn, từng bước một, chậm rãi.”

Nỗi run rẩy trong cơ thể Lilly giảm đi một chút nhưng vẫn còn đó. Belle nhận ra, chính sự hiện diện và tinh tế trong giọng nói của cô bắt đầu tạo ra một vòng lặp dịu nhẹ: cô run thì Belle dịu, Belle dịu thì Lilly bắt đầu thả lỏng. Không cần từ ngữ hoa mỹ, chỉ là sự trao - nhận tinh tế.

Belle nhớ về chính mình khi còn trẻ, cũng từng run rẩy trước ánh mắt người khác, cảm thấy cô độc bao trùm từng khoảnh khắc. “Tôi từng cần ai đó ở đây cho mình… giờ tôi ở đây cho cô ấy,” cô nghĩ. Cảm giác dịu nhẹ lan tỏa từ tim xuống các ngón tay, qua từng đường cong trên ghế, qua từng tấm kính phản chiếu ánh chiều.

Lilly nhìn ra cửa sổ, nơi những tòa nhà cao tầng in bóng xuống đường phố Bangkok. “Có lẽ… tôi không phải chịu đựng một mình,” cô ấy thốt ra, giọng trầm ấm, run nhẹ. “Cảm giác… nhẹ nhõm hơn khi có người chỉ quan sát mà không phán xét hay cáo buộc vô cớ.”

Belle gật nhẹ đầu, ánh mắt theo dõi từng chuyển động của cơ thể Lilly, từng nhịp thở, từng cái siết tay. “Đúng rồi. Không cần gắng sức. Chỉ cần ở đây, hít thở và cảm nhận,” cô nói. Câu nói vừa là hướng dẫn, vừa là nhắc nhở cho chính Belle: đôi khi chữa lành người khác cũng là cách chữa lành chính mình.

Tiếng chuông nhẹ vang từ hành lang, Belle nhận ra đã gần hết giờ session. Cô không vội vàng kết thúc. “Chúng ta có thể dừng bất cứ lúc nào nhưng tôi khuyến khích giữ lại cảm giác này, sự an toàn, sự nhận diện bản thân mà không phán xét. Đây là bước khởi đầu, từng bước một.”

Lilly hít một hơi sâu, ánh mắt dần ổn định. “Tôi sẽ thử. Chậm thôi, từng bước. Tôi nghĩ tôi có thể… tin tưởng một chút,” cô nói, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi.

Belle cảm thấy một nhịp rung dịu chạy qua cơ thể, như tia sáng vàng hắt qua rèm cửa chiếu vào tay họ. “Một niềm tin nhỏ cũng đủ để khởi đầu,” cô nghĩ. “Và đó sẽ là ánh sáng đầu tiên, le lói, dẫn cả tôi và cô đi tiếp.”

Vài phút cuối cùng, Lilly rời ghế, dáng đi hơi khom nhưng không còn run nhiều. Belle đứng sau bàn, theo dõi từng bước chân, cảm nhận nhịp tim mình dần dịu đi theo cơ thể người khác. “Đây mới chỉ là lần đầu tiên,” Belle tự nhủ, “nhưng là lần đầu tiên tôi thấy một tia sáng từ tro tàn của ai đó, đủ để bắt đầu chữa lành.”

-

Flickers of Trust

Ngày hôm sau sau lần gặp đầu tiên, Belle đến phòng khám với tâm trạng pha trộn giữa kỳ vọng và lo lắng. Ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa kính lớn, phủ lên mặt bàn những vệt vàng nhạt tinh tế, làm cô nhớ đến những buổi sáng trước kia, khi đứng một mình trong phòng học, nhìn ra sân trường trống trải, cảm giác bị lạc lõng giữa thế giới. Belle lặng nhìn ánh sáng nhảy múa trên sàn gỗ, cố gắng ổn định nhịp tim. Cô biết rằng session đầu tiên đã tạo ra một dấu chấm quan trọng nhưng dấu chấm đó chưa phải là câu chuyện trọn vẹn.

Lilly xuất hiện trước cửa phòng, dáng đi nhẹ nhưng vai vẫn hơi khom, tay siết nhẹ túi xách. Cô chưa hoàn toàn quen với việc được quan sát mà không bị phán xét. Nhìn vào Belle, Lilly cảm thấy một phần run rẩy vẫn còn sót lại từ session trước nhưng cũng xuất hiện một tia tò mò. Ánh sáng buổi sáng hắt lên mái tóc đen dài của cô, tạo thành những sợi vàng nhạt như cực quang le lói, khiến Belle không thể rời mắt.

“Chào cô,” Belle lên tiếng, giọng vừa đủ để mở cửa cho sự chia sẻ nhưng vẫn dịu dàng. “Hôm nay cô có thấy thoải mái hơn một chút không?”

Lilly hít sâu, nhắm mắt một lát trước khi trả lời. “Một chút… nhưng tôi vẫn cảm giác sợ hãi. Không phải sợ Belle mà sợ… mình sẽ bị lộ ra mặt tối khiến Belle không muốn ở gần tôi nữa.” Giọng nói khàn khàn, run rẩy nhưng ánh mắt Lilly đã dám nhìn thẳng Belle, dù chỉ là thoáng chốc.

Belle gật nhẹ, cảm nhận từng nhịp thở của Lilly. Cô tự nhủ trong đầu: “Niềm tin là một sợi dây mảnh nhưng mỗi lần cô ấy cho phép tôi nhìn thấy một chút, sợi dây đó dày hơn một chút.” Cô đưa tay ra, không chạm vào Lilly, chỉ để bàn tay thoáng qua ánh sáng mặt trời trên bàn, như muốn nhắn nhủ rằng có sự hiện diện nhưng không áp lực.

Ngày thứ hai, khi session bắt đầu, Belle thử hỏi một cách tinh tế về nỗi sợ hãi của Lilly. “Cô có thể kể một chút về cảm giác bị lộ không? Tôi không phán xét, chỉ muốn hiểu mà thôi.”

Lilly cúi đầu, lưỡi khẽ liếm môi. “Gia đình tôi… họ luôn mong tôi phải hoàn hảo. Nếu tôi yếu đuối, tôi sẽ bị đánh giá, bị từ chối. Tôi đã quen che giấu tất cả.” Câu nói trôi ra như hơi thở, run rẩy và Belle cảm nhận cơ thể mình được đồng cảm, âm thầm.

Trong khoảnh khắc ấy, Belle nhớ lại chính mình, những năm tháng cô bị bạn bè phản bội, bị bỏ lại để họ chọn sự nghiệp thay vì tình bạn. Cô thấy rõ hình ảnh bản thân run rẩy, đứng giữa phòng học, nghe tiếng cười của họ, cảm giác bị cô lập. “Lilly và tôi đều từng bị tổn thương theo các cách rất riêng, nhưng bây giờ tôi đã an toàn và tôi sẽ giúp Lilly vượt qua những chạng vạng đang dần nuốt chửng cô ấy,” Belle thầm nghĩ. “Tất nhiên là với tư cách làm người xoa dịu tâm hồn cô ấy”.

Giọng Belle vang lên, dịu dàng nhưng chắc chắn: “Cô Nicha, cô không cần che giấu cảm xúc khi ở cùng tôi. Việc cô run rẩy không phải là yếu đuối mà là dấu hiệu cô đang sống thật với tâm hồn mình.”

Ngày thứ ba, Belle hướng dẫn Lilly một bài tập hít thở chậm, kết hợp với việc quan sát ánh sáng trong phòng. Lilly run rẩy nhưng từng nhịp hít, thở bắt đầu đều hơn, bàn tay siết túi bắt đầu lỏng ra. Belle nhận thấy nhịp tim mình đồng bộ với nhịp tim Lilly, từng cảm giác le lói, ấm áp lan qua cơ thể, như một cực quang nhỏ len lỏi qua những khoảng tối trong tim.

Session thứ năm, ánh sáng chiếu qua cửa sổ, tạo thành những vệt vàng nhạt trên sàn gỗ và ghế, chiếu vào bàn tay Belle khi cô đặt lên bàn. Lilly nhìn thấy, lần đầu tiên nụ cười thoáng hiện trên môi. Belle tự hỏi: “Cô ấy đang phản hồi lại ánh sáng, phản hồi lại niềm tin của tôi?” Nhịp tim cô nhói lên một nhịp, dịu dàng và ấm áp.

Ngày thứ bảy, Belle quyết định mở rộng dialogue bằng cách gợi nhắc một ký ức nhẹ nhàng. “Có khi nào cô cảm thấy bị bỏ rơi, như bị ai đó chọn lựa thay vì mình?” Belle hỏi, ánh mắt theo dõi từng chuyển động nhỏ của Lilly.

Lilly cúi đầu, giọng nhỏ: “Có… nhiều lần… từ gia đình, từ những người tôi nghĩ sẽ luôn ở bên tôi. Tôi quen với việc tự chữa lành một mình.” Cô gái ấy run rẩy nhẹ trong tông giọng nhưng lần này không né tránh ánh mắt Belle.

Ngày thứ chín, session diễn ra dài hơn dự kiến. Belle lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Lilly: cách cơ vai co lại, lồng ngực hơi nhô khi căng thẳng, đôi bàn tay run trên ghế. Belle điều chỉnh ánh sáng, kéo rèm một chút để những vệt sáng chiếu trực tiếp lên bàn tay Lilly, tạo thành những dải màu ấm áp, mượt mà như cực quang le lói. “Ánh sáng này sẽ giúp cô cảm thấy an toàn, dù chỉ một phần nhỏ,” Belle nghĩ, trong lòng dâng lên cảm giác dịu nhẹ, đồng bộ với nhịp tim Lilly.

Ngày thứ mười một, Lilly chủ động đặt tay gần bàn tay Belle, một cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Belle cảm nhận một luồng dịu nhẹ lan qua cơ thể mình. Niềm tin giờ không còn là một chiều: Belle dịu để Lilly run nhưng Lilly bắt đầu dịu Belle bằng ánh sáng và cử chỉ nhỏ. Đây là lần đầu tiên họ tạo ra một vòng lặp chữa lành vết thương, hai chiều.

Ngày thứ mười ba, Belle đề nghị Lilly viết ra cảm giác còn sót lại từ gia đình và áp lực hoàn hảo. Lilly run rẩy, tay đặt bút trên giấy, đầu cúi thấp. Belle đứng bên cạnh, không chạm nhưng sự hiện diện dịu dàng của cô khiến bàn tay Lilly dần bớt run. Khi Lilly ngẩng lên, ánh mắt có chút sáng hơn.

Ngày thứ mười lăm, session kéo dài hơn dự kiến. Belle và Lilly cùng nhìn ra cửa sổ, ánh sáng chiếu qua tòa nhà cao tầng, phản chiếu trên mặt bàn, tạo thành những vệt vàng hắt lên tay họ. Belle nhận thấy cơ thể mình đồng bộ với nhịp thở và nhịp tim Lilly. “Một niềm tin nhỏ nhưng đủ để bắt đầu,” Belle nghĩ. Lilly nhìn Belle, mắt dịu lại, môi hé nụ cười đầu tiên trọn vẹn.

Ngày thứ mười bảy, Belle nhìn Lilly tập trung viết nhật ký cảm xúc, tay cô run run nhưng dần ổn định, ánh mắt phản chiếu ánh sáng le lói từ bàn tay Belle đặt trên bàn. Belle nhận ra rằng healing không chỉ là cô xoa dịu mà chính sự hiện diện, phản hồi ánh sáng và niềm tin từ Lilly đã thổi ấm lại trái tim Belle.

Ngày thứ mười tám, ánh sáng sớm chiếu qua cửa kính tạo thành dải vàng dài trên sàn gỗ, xuyên qua bàn tay họ, như cực quang nhỏ trong căn phòng tầng mười bảy. Belle hít thật sâu, cảm nhận sự hòa nhịp giữa nhịp thở và cảm giác run rẩy, dịu dàng, niềm tin le lói của Lilly. Mỗi ánh sáng chiếu lên cơ thể, mỗi nụ cười thoáng qua là một bước vi mô nhưng đủ để hứa hẹn rằng mọi chuyện đang vận hành đúng nhịp.

Ngày thứ hai mươi, session cuối cùng của vòng đầu tiên, Belle và Lilly ngồi đối diện nhau, im lặng nhưng không hề trống trải. Ánh sáng chiều chiếu qua cửa sổ, vệt vàng hắt lên tay họ. Belle cảm nhận nhịp tim Lilly ổn định hơn, bàn tay không còn run, ánh mắt dịu và ánh sáng le lói như cực quang chiếu xuyên qua tim cô. “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được ánh sáng từ một người khác,” Belle nghĩ, mỉm cười. Lilly cũng mỉm cười và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều nhận ra rằng sự chữa lành không chỉ là một chiều mà là sự trao đổi tinh tế, từng bước một, giữa những trái tim từng tổn thương nhưng đang bắt đầu tin vào nhau.

-

Aurora of Our Flickers

Ngày đầu tiên của vòng tiếp theo, Belle bước vào phòng khám, lòng mang theo sự mong chờ lẫn chút hồi hộp. Ánh sáng buổi sáng hắt qua cửa kính tầng mười bảy, tạo thành những vệt vàng nhạt, len lỏi trên sàn gỗ. Belle hít thật sâu, cố định nhịp tim, cảm nhận sự im lặng dịu dàng trong căn phòng mà chỉ vài tuần trước đây từng là nơi cô đơn.

Lilly đã có mặt trước cửa, dáng đi tự tin hơn chút, vai thẳng hơn một chút nhưng đôi tay vẫn run rẩy nhẹ khi mở cửa. Belle nhìn thấy điều đó, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi. “Cô dường như sẵn sàng cho hôm nay,” cô nghĩ và giọng nói dịu vang lên: “Chào cô, Lilly. Hôm nay chúng ta sẽ thử một chút khác, nếu cô đồng ý.”

Lilly gật đầu, bước vào phòng, mắt ánh lên sự tò mò. “Tôi… muốn thử,” cô nói, giọng thấp, run nhẹ. Cử chỉ nhỏ ấy, sự chủ động lần đầu tiên, khiến Belle cảm nhận một luồng ánh sáng mới như cực quang le lói, lan tỏa qua không gian giữa họ.

Ngày thứ hai, session bắt đầu với Belle hướng dẫn Lilly nhận biết cảm xúc hiện tại và phản ứng cơ thể. Belle nhẹ nhàng đặt tay trên bàn, gần bàn tay Lilly nhưng không chạm, chỉ để ánh sáng chiếu qua. Nhịp tim của Belle cảm nhận được sự đồng bộ vừa xuất hiện. “Cô đang cho phép tôi thấy một phần nhỏ bên trong cô… và tôi cũng nhận lại sự dịu dàng đó,” Belle nói với Lilly.

Lilly thử thả lỏng vai, nhịp thở đều hơn nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh run rẩy. “Tôi vẫn… sợ mình sẽ không kiểm soát được cảm xúc,” cô thừa nhận, ánh mắt nhìn vào ánh sáng phản chiếu trên bàn.

Belle mỉm cười, đồng điệu nhịp thở: “Kiểm soát không phải là điều duy nhất. Cô đang học cách để cho phép bản thân cảm nhận và điều đó đã là một bước lớn.”

Ngày thứ tư, Belle khéo léo đưa Lilly trở lại một ký ức nhỏ: gia đình và những kỳ vọng hoàn hảo. Lilly run rẩy khi kể về những buổi tối cô phải giả cười trong bàn ăn, phải che giấu mọi tổn thương để không làm người khác thất vọng. Belle nhắm mắt, cảm nhận từng rung động trong cơ thể Lilly, đồng thời nhớ lại nỗi cô đơn thời bạn bè phản bội, khi cô phải đứng một mình trong phòng học nhìn những người bạn cũ chọn sự nghiệp thay vì tình bạn.

“Chúng tôi, Lilly và tôi, đều từng bị bỏ rơi,” Belle nghĩ, giọng thầm vang lên trong lòng.

Ngày thứ sáu, ánh sáng chiếu qua cửa sổ phản chiếu trên bàn tay họ. Belle đưa tay gần tay Lilly, như một tín hiệu, một lời nhắc rằng cô ở đây, an toàn. Lilly lần đầu tiên cho tay mình chạm gần tay Belle, run rẩy nhưng không rút ra vội vàng.

Ngày thứ tám, Belle đề nghị Lilly viết ra những cảm giác còn vương từ gia đình, từ áp lực hoàn hảo nhưng lần này cho phép Belle đọc nếu Lilly muốn chia sẻ. Lilly run run, bút đặt trên giấy, đầu cúi thấp. Khi ngẩng lên, ánh mắt có chút sáng, nụ cười nhỏ hé mở. Belle cảm nhận ánh sáng từ niềm tin đó phản chiếu trở lại cô, như một vòng lặp healing hai chiều hoàn chỉnh hơn lần trước.

Ngày thứ mười, session kéo dài hơn dự kiến. Belle và Lilly cùng nhìn ra cửa sổ, ánh sáng chiều chiếu qua tòa nhà cao tầng, những vệt vàng hắt lên tay họ, chiếu lên trang giấy, tạo thành hình ảnh le lói như cực quang. Belle cảm nhận cơ thể mình đồng bộ với nhịp thở và nhịp tim Lilly. “Cô ấy đang dịu tôi, cũng như tôi dịu cô ấy,” Belle nghĩ, lòng ấm áp.

Ngày thứ mười hai, Lilly chủ động hỏi Belle: “Cô có từng cảm thấy sợ bị bỏ rơi không?” Giọng cô run run nhưng ánh mắt nhìn thẳng. Belle hơi khựng, nhịp tim nhanh lên. Câu hỏi nhỏ nhưng chứa đựng niềm tin: Lilly muốn hiểu, muốn chia sẻ, muốn gần gũi hơn. Belle trả lời dịu dàng, kể một phần nỗi cô đơn thời bạn bè phản bội. Cả hai cùng im lặng một lúc, ánh sáng chiếu lên tay họ, cực quang le lói trên giấy và bàn tay, tạo cảm giác bình yên hiếm hoi.

Ngày thứ mười bốn, Belle nhận thấy cử chỉ chủ động hơn của Lilly: cô di chuyển ghế gần hơn, tay chạm nhẹ tay Belle, chỉ là chạm nhẹ nhưng đủ để nhịp tim Belle đồng bộ với cơ thể Lilly. Niềm tin giữa họ tiến thêm một bậc. Belle thầm nghĩ: “Một câu chuyện nhỏ nhưng đủ để hứa hẹn rằng sự tin tưởng đang tiến triển.”

Ngày thứ mười sáu, ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa kính, lan vào phòng, chiếu lên bàn tay họ. Belle cảm nhận sự đồng bộ nhịp thở và run rẩy dịu dần của Lilly. Cô nhận ra sự chữa lành không còn chỉ là một chiều; Lilly phản chiếu lại ánh sáng, niềm tin, sự dịu dàng, thổi ấm lại tim cô.

Ngày thứ mười tám, session gần kết thúc. Lilly viết nhật ký cảm xúc, tay run run nhưng dần ổn định, ánh mắt dịu dàng. Belle đứng bên cạnh, quan sát, cảm nhận cực quang le lói lan khắp phòng. “Niềm tin đôi khi chỉ cần một cử chỉ nhỏ nhưng đủ để bắt đầu một vòng lặp mới,” Belle nghĩ.

Ngày thứ hai mươi, cuối cùng, session kéo dài hơn dự kiến. Belle và Lilly ngồi đối diện nhau, im lặng nhưng không trống trải. Ánh sáng chiều hắt qua cửa sổ, chiếu lên bàn tay họ, phản chiếu trên giấy và sàn gỗ. Belle cảm nhận nhịp tim Lilly ổn định, ánh mắt dịu, bàn tay không run rẩy nữa. Một sợi liên kết vô hình đã xuất hiện: niềm tin và sự xoa dịu hai chiều đã tiến thêm một bậc.

Khoảnh khắc im lặng đó, Belle nhận ra rằng sự dịu dàng của cô đã giúp Lilly tin tưởng hơn nhưng chính sự phản hồi ánh sáng, niềm tin và những cử chỉ nhỏ của Lilly cũng đã tái sinh trái tim Belle.

*

Nhật Ký của Belle

Hôm nay tôi ngồi lại, giữa ánh sáng buổi chiều hắt qua cửa sổ phòng khám tầng mười bảy, cảm giác như cực quang le lói trên sàn gỗ và bàn tay mình. Tôi mở sổ tay, viết, như thể từng chữ là cách để tôi sắp xếp lại những rung động lộn xộn trong lòng sau vài tuần làm việc với Lilly.

Lilly… cô ấy khác tất cả những bệnh nhân tôi từng gặp. Không phải bởi tầng lớp private-high, cũng không phải bởi trí tuệ sắc bén hay vẻ ngoài lộng lẫy mà bởi sự mỏng manh vẫn kiên cường nơi cô ấy. Mỗi lần nhìn Lilly run rẩy, tôi đều cảm thấy nhói nơi lồng ngực, một thứ đồng cảm sâu sắc khiến tôi vừa dịu vừa bối rối. Có lẽ tôi chưa bao giờ gặp ai khiến tôi vừa muốn bảo vệ vừa muốn được bảo vệ.

Tôi nhớ ngày đầu tiên cô ấy bước vào phòng. Vai hơi khom, tay siết túi xách run run, đôi mắt không dám nhìn thẳng tôi. Lúc ấy, tôi chỉ muốn dịu cô ấy, làm dịu nỗi run rẩy ấy bằng giọng nói và ánh mắt, bằng sự hiện diện yên tĩnh của mình nhưng sau vài ngày, tôi nhận ra, niềm tin và ánh sáng le lói không chỉ đi từ tôi sang Lilly mà cô ấy cũng bắt đầu phản chiếu lại cho tôi. Một cử chỉ nhỏ: tay chạm gần tay tôi, ánh mắt hé nụ cười, hay chỉ là hơi thở ổn định hơn, tất cả đều khiến trái tim tôi rung lên từng hồi, theo cách tôi chưa từng trải qua.

Tôi thấy mình lặng lẽ nhớ lại quá khứ của mình. Những người bạn cũ từng phản bội, để tôi đứng một mình giữa những lựa chọn mà họ cho là quan trọng hơn tình bạn. Cảm giác cô lập, bị bỏ rơi, áp lực phải hoàn hảo, tất cả từng được che giấu trong những năm tháng tuổi trẻ. Và giờ, khi nhìn Lilly run rẩy nhưng dần dịu đi, tôi thấy hình bóng bản thân mình trong cô ấy. Niềm tin tôi dành cho Lilly cũng là niềm tin tôi học cách trao cho chính mình, một lần nữa, từ đống tro tàn của những năm tháng bị bỏ rơi.

Mỗi session, tôi đều ghi chú từng chi tiết nhỏ: nhịp tim run rẩy, vai khom, bàn tay siết hay buông lỏng, ánh mắt né tránh rồi hé mở. Tôi quan sát ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, tạo những dải vàng nhạt trên sàn gỗ, trên giấy, trên bàn tay. Cứ như thể từng vệt sáng đó ghi lại từng bước vi mô của healing, từng micro‑HEA mà chúng tôi tạo ra cùng nhau.

Hồi tưởng lại từng ngày session, tôi thấy niềm tin giữa chúng tôi tăng dần. Ngày thứ bảy, khi Lilly lần đầu tiên đặt tay gần bàn tay tôi, tôi cảm nhận sự dịu nhẹ lan khắp cơ thể mình. Ngày mười hai, khi cô hỏi tôi về cảm giác bị bỏ rơi, tôi nhận ra rằng cô ấy đang chủ động, đang phản chiếu ánh sáng và niềm tin trở lại cho tôi. Và hôm nay, khi viết những dòng này, tôi biết rằng healing không còn là một chiều. Tôi dịu cô ấy, cô ấy dịu tôi, từng micro cử chỉ, từng ánh sáng phản chiếu, từng nụ cười nhỏ, đều tạo nên một vòng lặp tinh tế nhưng mạnh mẽ.

Tôi tự hỏi liệu có phải mọi người đều cần một ai đó để thấy lại bản thân mình trong mắt họ, để được dịu và tin tưởng cùng một lúc? Lilly dạy tôi câu trả lời. Niềm tin, ánh sáng, sự dịu dàng, tất cả không chỉ đi từ người này sang người kia mà có thể quay lại, làm ấm tim, hàn gắn những tổn thương tưởng chừng vô phương cứu chữa.

Tôi nhìn lại sổ tay, dòng chữ cuối cùng của hôm nay: “Ánh sáng le lói, từng bước. Niềm tin tiến thêm một bậc. Cả hai đều bắt đầu biết cách dịu nhau, bắt đầu biết cách tin vào một câu chuyện chữa lành chung. Tôi chưa từng nghĩ sẽ cảm nhận được sự tái sinh của trái tim mình nhờ một người khác nhưng Lilly… cô ấy đang dạy tôi cách đó.”

Tôi nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận từng rung động của cơ thể, từng nhịp tim đồng bộ với hình ảnh rất nhỏ của cô ấy trong đầu. Ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn nhảy múa, cực quang le lói như một lời hứa, rằng mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục, từng bước và rằng chương đầu tiên của Hồ sơ này, dù kết thúc hôm nay, chỉ là khởi đầu của một hành trình dài nhưng đầy hy vọng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com