Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2B


Những Lớp Tâm Lý và Bí Mật

Ánh sáng buổi sáng len qua rèm cửa kính, lấp loáng trên sàn gỗ bóng, tạo ra những dải vàng nhạt nhảy múa theo từng cơn gió nhẹ. Belle Jirat đứng cạnh cửa sổ, tay khẽ chạm vào mép hồ sơ của Lilly Nicha, cảm nhận nhịp tim cô ấy qua những chi tiết tinh tế mà chỉ một người quen thuộc với somatic cues mới nhận ra. Cô hít thật sâu, nhắm mắt, để âm thanh của thành phố tràn qua như một lớp nền mờ, vừa gần vừa xa. Không khí trong phòng trở nên dịu dàng nhưng tràn đầy anticipation - cảm giác của một bước tiến tinh tế trong liệu trình thứ hai.

Lilly bước vào, dáng đi thẳng nhưng vai cô vẫn còn hơi co cứng, một dấu hiệu quen thuộc mà Belle quan sát từ liệu trình đầu tiên. Cô mỉm cười nhẹ, không cần lời chào rườm rà. “Chào cô, Belle,” giọng cô trầm tĩnh nhưng đủ ấm để hòa vào ánh sáng trong phòng. Belle đáp lại bằng một cái gật đầu dịu dàng, tạo ra một khoảng tĩnh lặng mà vẫn tràn đầy sự chào đón. Khoảnh khắc này, nhỏ nhưng quan trọng, như một vệt sáng len qua kẽ tay, chạm vào tim.

“Cô sẵn sàng chứ?” Belle hỏi, giọng thấp, mượt mà, như một luồng gió dịu len qua.

“Vâng… tôi nghĩ vậy,” Lilly thở nhẹ, nhịp tim chưa hoàn toàn đều nhưng đã bình tĩnh hơn những buổi đầu. Cô để tay lên cuốn sổ bên cạnh, vuốt nhẹ bìa như một tiểu tiết không lời, biểu thị sự sẵn sàng và tin tưởng âm thầm.

Belle mỉm cười, không cần nói gì thêm. Cô hiểu rằng healing không chỉ là lời nói đôi khi chỉ là sự hiện diện và những hành vi tinh tế.

Buổi sáng hôm đó, họ bắt đầu bằng một bài thở chậm, đồng điệu. Belle hướng dẫn: “Hít vào… thở ra… Cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp rung bên trong. Không cần thay đổi, chỉ quan sát.”

Lilly nhắm mắt, vai thả lỏng một chút, ngón tay run nhẹ khi đặt trên sổ. Ánh sáng xuyên qua rèm, chiếu lên tay cô, tạo thành những vệt vàng lấp lánh, như muốn dẫn dắt cảm giác yên tâm le lói nảy mầm trong lòng. Mỗi hơi thở sâu hơn, nhịp tim đều hơn, cả cô và Belle như đang hòa nhịp trong một vòng lặp tinh tế mà không cần lời giải thích.

Sau vài phút, Belle hỏi: “Cô có nhận thấy gì khác biệt không?”

Lilly mở mắt, nhìn xuống tay mình, giọng nhẹ: “Có… như thể… tôi đang đứng trên mặt đất chắc chắn hơn, dù vẫn còn run rẩy bên trong.”

Belle gật, ánh mắt cô dịu dàng nhưng tập trung. “Đó là dấu hiệu tốt. Cô đang tạo ra kết nối giữa cơ thể và tâm trí  và chính kết nối đó sẽ dẫn cô đến những lớp sâu hơn.”

Họ tiếp tục với những bài tập quan sát cảm giác cơ thể: vai, lưng, cổ, bàn tay. Belle khéo léo đặt câu hỏi nhẹ nhàng, không áp lực, để Lilly nhận ra những cảm giác bị kìm nén. “Cô có cảm thấy nơi nào căng thẳng nhất?” Belle hỏi, giọng trầm ấm, nhấn vào từng từ.

Lilly nhíu mày, tay khẽ xoa vai phải. “Ở đây… và cả ở bụng. Tôi không rõ tại sao…”

Belle quan sát và nhận ra: vai nhún nhẹ, bàn tay siết rồi thả, mắt đảo qua cửa sổ. “Đó là những dấu hiệu quan trọng,” cô nói, giọng nhẹ nhưng chắc. “Chúng ta sẽ đi qua từng cảm giác, không vội, từng bước một.”

Buổi sáng kết thúc với một khoảng lặng, ánh sáng chiếu vào cuốn sổ, đôi tay Lilly vuốt nhẹ bìa. Cô nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận niềm tin âm thầm đang lan tỏa. Đây là lần đầu tiên, kể từ liệu trình đầu tiên, cô cảm thấy an toàn đến vậy - một cảm giác le lói, tinh tế, như ánh sáng phản chiếu trên nước, chỉ cần khẽ chạm, mọi thứ rung động.

Buổi chiều hôm đó, họ tiếp tục với việc khám phá các trải nghiệm cá nhân sâu hơn. Belle đặt câu hỏi tinh tế về áp lực xã hội, cảm giác cô lập và kỳ vọng từ gia đình. Lilly ngồi, tay đặt trên sổ, mắt dõi theo ánh sáng chiếu lên bàn, rồi len qua tóc mình, rồi rọi xuống chân. Cô nói: “Tôi luôn cảm thấy… bị mắc kẹt giữa những kỳ vọng của gia đình và mong muốn bản thân. Dù đã cố gắng tự chủ, vẫn có lúc tôi thấy trống rỗng.”

Belle nghiêng người, đặt tay lên cuốn sổ của Lilly, không chạm trực tiếp vào cô nhưng khoảng cách này lại tạo ra sự an toàn: “Cô không cần cảm thấy cô độc với điều đó. Chỉ cần nhận biết và hiện diện cùng cảm giác này. Mỗi rung động, mỗi micro-action cô đang thực hiện đều quan trọng.”

Lilly khẽ thở ra, vai thả lỏng, mắt liếc sang Belle và trong ánh sáng chiếu vào tay cô, nụ cười khẽ hé lộ một niềm tin mới. Một hành vi nhỏ bé tiếp tục: cô khẽ vuốt cuốn sổ như để giữ cho niềm tin không trôi đi, như thể ghi dấu một mầm hy vọng.

Ngày tiếp theo, Belle hướng dẫn Lilly tưởng tượng một không gian an toàn, nơi cô có thể đặt hết cảm xúc mà không sợ phán xét. “Hãy tưởng tượng một căn phòng… ánh sáng dịu dàng, không gian riêng tư. Mỗi cảm xúc cô cảm nhận được, hãy để nó hiện diện ở đó.”

Lilly nhắm mắt, hình dung ánh sáng xuyên qua cửa sổ ảo, chiếu lên tay mình, rồi lan tỏa khắp người. Cô run nhẹ nhưng không còn căng thẳng và thậm chí nở một nụ cười thầm trong lòng. Belle quan sát từng milimet: lưỡi giật nhẹ, mắt nhíu, vai thả lỏng - những tín hiệu rõ ràng của sự đồng điệu và tin tưởng âm thầm.

Một buổi chiều khác, khi trời nắng nhạt và ánh sáng vàng-đỏ hắt qua rèm, Belle hỏi về những kỷ niệm vui từ quá khứ. Lilly kể, giọng nhẹ nhưng run: “Tôi ít khi nhớ những khoảnh khắc vui mà không cảm thấy tội lỗi… Nhưng khi nghĩ về Belle, tôi nhận ra… tôi có thể an tâm hơn.”

Belle mỉm cười, ánh mắt cô dịu dàng nhưng đầy tập trung: “Cô không cần cảm thấy tội lỗi. Mỗi khoảnh khắc, mỗi rung động đều là của riêng cô, để trân trọng và nhận ra giá trị của bản thân.”

Trong những ngày tiếp theo, Belle tiếp tục quan sát những phản ứng somatic cues nhỏ nhất: đôi tay Lilly khẽ mở ra, bàn chân thay đổi vị trí, mắt len lén nhìn qua cửa sổ, những giây im lặng kéo dài nhưng tràn đầy thông điệp. Mỗi khoảnh khắc đều được Belle ghi nhận, như những vệt sáng nhảy múa trên sàn gỗ - hiện diện mà không cần giải thích, tác động mà không ép buộc.

Một chiều, khi ánh sáng hoàng hôn chiếu xiên qua cửa sổ, Belle nhận ra cơ thể Lilly phản ứng khác biệt: vai mềm hơn, tay đặt tự nhiên trên đùi, nhịp tim đều. Cô hít sâu, cảm nhận sự đồng điệu trong nhịp thở và một cảm giác anticipation tinh tế lan tỏa: healing hai chiều đang diễn ra.

Trong lòng Lilly, niềm tin âm thầm phát triển. Cô nhớ lại khoảnh khắc gặp Lunar-Any, quyết định chọn Belle mà không tiết lộ và giờ đây cảm giác an toàn le lói ấy bắt đầu biến thành niềm tin mạnh mẽ. Ánh sáng chiếu lên tay cô, lan qua cuốn sổ, qua mái tóc, như một cầu nối tinh tế giữa hai tâm hồn. Cô thở sâu, từng nhịp như khẳng định rằng Belle sẽ là người đồng hành, không chỉ trong liệu trình mà còn trong hành trình nội tâm dài hơi.

Belle, trong khi đó, vẫn chưa biết lý do thật sự. Cô chỉ cảm nhận được sự hiện diện tinh tế, ánh mắt le lói, những cử chỉ tinh tế. Cảm giác này, dù mờ nhạt, cũng đủ để cô cảm nhận chiều sâu tín nhiệm âm thầm của Lilly. Belle khẽ mỉm cười, tự nhủ: “Mỗi bước, dù nhỏ, đều quan trọng. Niềm tin le lói này sẽ dẫn đường cho chúng ta.”

Những ngày cuối tuần, liệu trình thứ hai bước vào giai đoạn thử thách hơn. Belle hướng dẫn Lilly đối diện với những cảm giác áp lực xã hội, sự cô lập và những xung đột nội tâm giữa tự chủ và kỳ vọng gia đình. Lilly run rẩy, lưỡi thốt nhẹ, ánh mắt tránh né nhưng Belle không phán xét, chỉ hiện diện, nhẹ nhàng đặt câu hỏi và hướng dẫn từng hơi thở.

“Cô cảm thấy như thế nào khi phải từ chối kỳ vọng của người khác?” Belle hỏi, giọng êm nhưng chắc.

Lilly im lặng vài nhịp, rồi thở ra: “Sợ… nhưng cũng nhẹ nhõm. Như thể tôi đang lấy lại phần quyền năng của mình.”

Belle gật, ánh mắt di chuyển theo ánh sáng chiếu vào tay cô: “Đúng vậy. Quyền năng luôn ở đó, chỉ cần cô nhận ra và giữ lấy.”

Khoảnh khắc im lặng kéo dài, ánh sáng len qua rèm, chiếu lên bàn tay hai người, lan vào không gian như một sợi dây vô hình kết nối. Lilly khẽ mỉm cười, thở sâu và vuốt nhẹ cuốn sổ biểu thị niềm tin vừa được gieo mầm, như một hạt giống bắt đầu nảy mầm trong ánh sáng.

Những ngày sau đó, cả hai tiếp tục những khoảnh khắc nhỏ nhưng tinh tế: ánh mắt, nụ cười, nhịp thở đồng điệu, tất cả đều là bằng chứng của niềm tin âm thầm và sự hiện diện trọn vẹn. Belle cảm nhận chiều sâu nội tâm của Lilly và Lilly nhận ra niềm tin le lói mình đặt vào Belle đang lớn dần, không cần lời giải thích, chỉ cần hiện diện, cảm nhận và trao gửi.

-

Những Vệt Sáng Tin Cậy

Ánh sáng buổi chiều hắt qua cửa sổ, kéo dài những dải vàng nhạt lên sàn gỗ bóng, len lỏi trên tay và mặt của cả hai người, như để nhấn nhá từng khoảnh khắc tĩnh lặng nhưng đầy ý nghĩa. Belle Jirat đứng bên bàn, mắt dõi theo từng chuyển động tinh tế của Lilly Nicha - những cử chỉ nhỏ, những run rẩy khẽ khàng, nhịp thở nhẹ nhưng sâu và đôi vai vốn căng cứng nay đã mềm mại hơn.

Lilly ngồi im, mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng hoàng hôn nhảy múa trên các tòa nhà. Cô cảm nhận một cảm giác yên tâm le lói - thứ ánh sáng dẫn đường, không phải của thế giới bên ngoài mà là từ chính Belle, người đồng hành mà cô đã âm thầm chọn. Một niềm tin vừa được gieo mầm, mỏng manh nhưng mạnh mẽ, lan tỏa qua từng nhịp thở và từng chuyển động nhỏ.

Belle nhẹ nhàng hỏi, giọng trầm ấm nhưng chắc chắn: “Hôm nay, cô có muốn chia sẻ những cảm giác từ tuần vừa qua không? Hoặc chỉ muốn ngồi đây, cùng hít thở và quan sát ánh sáng?”

Lilly khẽ gật, đôi tay vuốt nhẹ lên cuốn sổ đặt trên đùi. Từng nhịp thở sâu và đều đặn hòa vào không gian, tạo ra một nhịp điệu đồng bộ, như một vòng lặp tinh tế giữa cơ thể và tâm trí. Cô thầm nhủ: “Tôi có thể yên tâm. Belle sẽ không phán xét, sẽ chỉ hiện diện và tôi sẵn sàng mở lòng.”

Khoảnh khắc im lặng ấy kéo dài. Ánh sáng hoàng hôn phản chiếu trên bàn tay, trên mặt và len lỏi vào không gian xung quanh, như một dòng năng lượng dịu dàng nối kết họ. Belle nhận thấy đôi vai Lilly thả lỏng, nhịp tim đều, đôi mắt nhìn vào khoảng trống nhưng chứa đựng sự hiện diện. Cô mỉm cười trong lòng, cảm nhận niềm tin le lói ấy - một tín hiệu tinh tế rằng healing hai chiều đang vận hành.

“Cô có từng cảm thấy mình bị mắc kẹt giữa mong muốn của bản thân và kỳ vọng của người khác?” Belle hỏi, giọng nhẹ nhưng sắc sảo, như chạm vào từng lớp cảm xúc của Lilly.

Lilly khẽ hít sâu, ánh mắt nhìn xuống cuốn sổ. “Rất nhiều lần. Tôi học cách kiềm chế cảm xúc, tự bảo vệ bản thân nhưng đôi khi cảm giác bị mắc kẹt vẫn trỗi dậy, không thể tránh khỏi.”

Belle dịu dàng, vừa như một lời trấn an vừa như mở ra không gian để Lilly khám phá: “Chúng ta không cần né tránh những cảm giác đó. Chỉ cần cảm nhận và hiện diện cùng chúng. Cô không đơn độc.”

Lilly thở ra, bờ vai mềm mại hơn, đôi tay đặt nhẹ lên cuốn sổ. Cô cảm nhận được sự đồng hành và tin tưởng, như những vệt sáng hoàng hôn hắt qua cửa sổ, len lỏi vào từng kẽ hở của nỗi lo lắng. Trong lòng cô, niềm tin âm thầm được củng cố, le lói như những ngọn đèn nhỏ trong một căn phòng rộng tối nhưng đủ để dẫn lối cho những bước đi tiếp theo.

Mỗi ngày, liệu trình thứ hai tiếp tục với nhịp điệu chậm rãi: Belle hướng dẫn Lilly hít thở sâu, quan sát nhịp tim, vai và những run rẩy tinh tế. Đôi khi chỉ bằng ánh mắt, Belle nhận biết sự mở lòng của Lilly, đôi khi chỉ bằng một cử chỉ nhẹ nhàng như vuốt nhẹ cuốn sổ hay điều chỉnh tư thế ngồi, cô giúp Lilly cảm nhận niềm tin đang lớn dần.

Một buổi chiều, ánh sáng hoàng hôn chiếu qua rèm cửa, tạo thành những dải vàng-đỏ trên sàn và bàn tay họ. Lilly nhắm mắt, cảm nhận luồng ánh sáng len lỏi trên da và một cảm giác yên bình tràn vào. Belle ngồi đối diện, đôi tay khẽ đặt lên bàn, theo dõi từng hành động: đôi vai thả lỏng, nhịp tim đều, cơ mặt thư giãn. “Cô đang làm rất tốt,” Belle thì thầm, giọng như một dòng chảy nhẹ nhàng len lỏi vào khoảng không gian.

Lilly mỉm cười, hơi thở sâu hơn, tay khẽ vuốt cuốn sổ, như thể mỗi cử chỉ nhỏ này khẳng định niềm tin âm thầm đang hình thành: “Tôi không sợ nữa. Tôi có thể trao niềm tin từng chút một.”

Trong những ngày tiếp theo, họ tiếp tục xây dựng niềm tin và sự đồng hành: những phút im lặng, những cử chỉ tinh tế, những ánh nhìn thoáng qua, tất cả tạo ra một nhịp điệu riêng - một nhịp điệu không lời nhưng đầy sức nặng, nơi healing và tin tưởng hòa quyện. Belle quan sát kỹ từng chi tiết: đôi tay Lilly khẽ nắm nhẹ khi nói về những áp lực, nhịp thở sâu hơn khi nhắc về nỗi cô đơn, đôi mắt thoáng chạm vào Belle như một tín hiệu vô hình: “Tôi đang mở lòng.”

Một buổi chiều khác, khi trời nhạt dần, ánh sáng hắt lên những vệt vàng dài trên sàn, Belle nhận thấy nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi Lilly, đôi mắt lấp lánh như bắt ánh sáng phản chiếu. Cô cảm nhận rõ ràng niềm tin le lói vừa được gieo mầm. Belle thầm nhủ: “Mỗi khoảnh khắc hiện diện, dù nhỏ, đều quan trọng. Đây chính là nền tảng để các bước tiếp theo, sâu hơn và tinh tế hơn, diễn ra.”

Lilly, trong khi đó, thở đều, tay khẽ vuốt cuốn sổ lần nữa và nhận ra rằng sự âm thầm, lựa chọn và niềm tin vừa gieo đã tạo ra một khoảng không gian an toàn, nơi cô có thể tự do bộc lộ cảm xúc mà không sợ bị đánh giá. Một khoảnh khắc mà ánh sáng, sự im lặng và những rung động tinh tế hòa vào nhau, khiến cô nhận ra Belle không chỉ là người đồng hành trong liệu trình mà còn là người đồng cảm, thấu hiểu và tin cậy.

Họ cùng im lặng. Không có câu từ nào cần trao đổi. Chỉ còn ánh sáng hoàng hôn, len lỏi trên tay, mặt và khoảng không gian xung quanh. Từng nhịp thở, từng rung động nhỏ là một thông điệp không lời. Belle nhận ra rằng healing không chỉ là các bài tập hay lời nói mà là sự hiện diện trọn vẹn và sự đồng điệu tinh tế. Lilly cảm nhận từng lớp cảm xúc, từng rung động và một phần nỗi cô đơn đã được chuyển hóa thành sự tin tưởng âm thầm.

“Cô có muốn chia sẻ thêm điều gì không?” Belle cuối cùng hỏi, giọng trầm ấm nhưng không gấp gáp.

Lilly lắc đầu, mắt nhìn ánh sáng trên sàn, lòng bình thản nhưng sâu sắc. Cô mỉm cười, hít một hơi thật sâu và thầm nhủ: “Tôi đã tìm thấy người đồng hành. Tôi sẵn sàng để cho phép bản thân được chữa lành, từng chút một và tìm thấy Belle ở nơi sâu nhất của tâm hồn mình.”

Khoảnh khắc đó kéo dài như vô tận, ánh sáng chuyển từ vàng sang cam, rồi tím nhạt, như nhịp điệu tự nhiên của tâm trạng và cảm xúc đang lan tỏa. Belle và Lilly đứng lên, cúi chào nhẹ nhàng nhưng đầy tôn trọng, cảm giác giữa họ đã trở nên sâu sắc và tinh tế, nơi niềm tin âm thầm được củng cố, nơi đồng hành trở thành một nhịp điệu riêng và nơi những rung động le lói của tuyến tình cảm bắt đầu nảy mầm.

Khi Belle rời phòng, lòng bình yên nhưng đầy anticipation, cô biết rằng những bước đi tiếp theo sẽ chậm rãi nhưng chắc chắn và ánh sáng, niềm tin, cùng sự đồng hành tinh tế sẽ dẫn lối cho cả hai. Lilly đứng lại, cảm nhận ánh sáng cuối ngày chiếu lên tay và mặt và thầm nhủ: “Tôi đã chọn đúng. Tôi tin tưởng và tôi sẵn sàng để chữa lành và tìm thấy Belle trọn vẹn.”

Khoảnh khắc kết thúc nhưng không phải là kết thúc thực sự. Nó mở ra một nhịp điệu sâu, nơi niềm tin âm thầm dẫn lối, ánh sáng motif chiếu xuyên qua từng lớp cảm xúc và tuyến tình cảm le lói đã bắt đầu hình thành, chuẩn bị được khám phá trong các chương tiếp theo.

*

Lilly ngồi yên trên ghế, tay khẽ đặt lên cuốn sổ da mỏng cô vẫn thường mang theo bên mình. Ánh sáng hoàng hôn chiếu qua cửa kính, len lỏi qua những khe hở của tấm rèm, tạo thành những dải vàng nhạt rơi trên bàn, trên sàn và khẽ chạm vào tay cô. Mỗi vệt sáng như rung động dịu, hòa vào nhịp thở sâu của cô, làm dịu đi những lo lắng còn sót lại từ buổi trị liệu. Cô cảm nhận một thứ gì đó vừa le lói vừa chắc chắn trong lòng: niềm tin rằng Belle Jirat sẽ là người đồng hành đúng nghĩa, dù cô chưa từng nói ra, dù cô vẫn giữ kín quyết định âm thầm ấy.

Cô hít thật sâu, cảm nhận bầu ngực mở ra, vai thả lỏng và thậm chí cảm giác run nhẹ nơi đầu gối cũng dần biến mất. Tay cô khẽ vuốt lên bề mặt cuốn sổ, như một hành động nhỏ nhưng chứa đựng sức nặng tinh thần: đây là khoảnh khắc cô tự cho phép mình trao niềm tin, từng bước một, trong im lặng. Cô nhắm mắt, để ánh sáng chiếu lên mặt, lên tóc và trên tay mình, như để nhấn mạnh rằng niềm tin này không phải là phô trương mà là một hành trình nội tâm đầy tôn trọng và trân trọng.

Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi cô, không quá rõ ràng, chỉ vừa đủ để bản thân cảm nhận sự bình yên lan tỏa. “Tôi đã chọn đúng rồi,” cô thầm thì với chính mình, giọng nói mảnh như gió len qua các kẽ hở của tâm trí. “Belle sẽ không phán xét, sẽ không áp đặt. Cô ấy… sẽ đồng hành với tôi.”

Lilly mở mắt, nhìn vệt sáng di chuyển dần theo chiều hoàng hôn. Cô tưởng tượng Belle đang ngồi đó, ánh mắt dịu dàng, bàn tay khẽ cử động, quan sát từng nhịp tim, từng cử chỉ nhỏ, từng khoảng lặng mà không lời. Trong tưởng tượng ấy, cô cảm nhận một luồng năng lượng yên tĩnh nhưng mạnh mẽ - một sự kết nối chưa lời, một đồng điệu tinh tế giữa hai tâm hồn.

Cô nhấn bút nhẹ lên cuốn sổ, lặng lẽ ghi lại vài dòng, không phải để ai đọc mà để bản thân khắc ghi khoảnh khắc này: những suy nghĩ, những rung động, những ánh sáng le lói xuyên qua ngày. Chữ viết như chạm vào nhịp thở, hòa vào từng rung động của cơ thể, như thể chính hành động viết cũng là một phần của quá trình đồng hành âm thầm mà cô đã chọn.

Lilly để tay trên cuốn sổ, nhắm mắt lại và tưởng tượng buổi trị liệu gần nhất: Belle không chỉ lắng nghe bằng tai mà bằng mắt, bằng cơ thể, bằng sự hiện diện trọn vẹn. Cô cảm nhận được sự chú ý tinh tế, sự thấu cảm trong từng cử chỉ nhỏ: một nụ cười nhẹ, một cái gật đầu khẽ, một ánh mắt dừng lại vừa đủ lâu để cô biết mình được hiểu. Niềm tin âm thầm này dần trở thành một ngọn lửa nhỏ trong lòng, ấm áp và đủ sáng để dẫn đường nhưng không chói lóa, không đốt cháy, chỉ tồn tại như một ánh sáng riêng mà cô chọn giữ cho bản thân.

Một tiếng thở dài nhẹ thoáng qua môi, tay cô khẽ xoa lên bìa cuốn sổ. Cô nhớ lại cảm giác ban đầu khi bước vào liệu trình thứ nhất - lo lắng, dè dặt và một chút nghi ngờ. Nhưng giờ đây, giữa khoảnh khắc im lặng với ánh sáng hoàng hôn chiếu lên, cô nhận ra rằng niềm tin đã nảy mầm. Mầm non ấy không vội vàng, không cần khẳng định mà tồn tại như một nhịp rung trong cơ thể, trong tim và trong tâm trí.

Lilly tự nhủ rằng, niềm tin này không phải là món quà dành cho Belle mà là món quà cô trao cho chính mình: một sự tự cho phép, một sự tự tin trong việc lựa chọn người đồng hành và cách đồng hành. Cô cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa việc trao niềm tin một cách cưỡng bức và trao nó một cách âm thầm, kiên định. Đó là sự khác biệt giữa việc mong đợi kết quả và sẵn sàng hiện diện với quá trình.

Cô mở mắt, quan sát ánh sáng di chuyển trên bàn tay, rồi dừng lại trên mép sổ. Cử chỉ nhẹ nhàng, tưởng như vô nghĩa nhưng trong khoảnh khắc này, nó mang ý nghĩa tinh tế: một biểu hiện nhỏ nhưng đầy sức nặng của nội tâm. Nhịp tim cô bình ổn hơn, vai mềm hơn và thậm chí đầu gối không còn run rẩy. Cô nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc im lặng, mỗi hành động tinh tế, đều góp phần xây dựng niềm tin âm thầm mà cô dành cho Belle.

Trong trí tưởng tượng, Lilly thậm chí mường tượng Belle đang quan sát cô, không phải với con mắt phán xét mà với sự dịu dàng và hiện diện trọn vẹn. “Cô ấy… sẽ không bỏ rơi tôi,” cô tự nhủ. “Cô ấy sẽ đi cùng tôi, từng bước, từng bước một.” Ý nghĩ này như một luồng sáng nhỏ len lỏi khắp cơ thể, làm dịu mọi căng thẳng còn sót lại.

Cô nhớ lại một khoảnh khắc trong liệu trình trước, khi Belle nhẹ nhàng đặt tay lên hồ sơ của cô, không nói gì nhưng toàn bộ cơ thể Belle dường như đồng điệu với nhịp tim và nhịp thở của cô. Cảm giác đó giờ đây hiện ra rõ ràng trong tâm trí Lilly, như một minh chứng rằng Belle đã sẵn sàng đồng hành và rằng niềm tin le lói mà cô gieo mầm đang được phản hồi, dù cô chưa hề hay biết điều này.

Một tiếng thở dài nữa, dài và sâu hơn lần trước, để toàn bộ cơ thể hoà nhịp với ánh sáng chiều. Lilly để bàn tay vuốt nhẹ cuốn sổ, nhấn bút khẽ, như thể từng cử chỉ nhỏ cũng là một cách gửi gắm sự tin tưởng vào khoảng không gian. Mỗi cử chỉ, mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim đều là một nhịp cầu vô hình kết nối cô với Belle, dù Belle chưa nhận biết.

Cô nhắm mắt, để ánh sáng chiếu lên khuôn mặt, lên tay và len lỏi qua tóc. Cảm giác yên tâm lan tỏa từ lòng ngực, tới cánh tay, tới từng ngón tay. Niềm tin âm thầm ấy giờ đây không chỉ là ý nghĩ mà đã trở thành một trải nghiệm thể chất - một rung động le lói mà cô có thể cảm nhận, giữ và trao dần từng phần mà không cần nói ra.

Trong tâm trí, Lilly tưởng tượng Belle đang lắng nghe cô nhưng lần này không chỉ trong liệu trình mà ở khắp nơi: trong im lặng, trong ánh sáng, trong những khoảnh khắc cô tự trải nghiệm. Niềm tin le lói ấy giờ đây như một nhịp sống song hành, vừa là của cô, vừa là của Belle - dù Belle chưa nhận ra.

Cô mở mắt lần nữa, nhìn vào những vệt sáng trên sàn, trên bàn tay và trên cuốn sổ. “Tôi đã chọn đúng. Tôi đang ở đúng chỗ. Tôi có thể hiện diện và được hiện diện,” cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng chắc chắn, như để khẳng định sự đồng hành chưa lời. Cảm giác này không cần lời giải thích, không cần chứng minh; nó chỉ tồn tại, đủ bền để tạo nền tảng cho các bước đi tiếp theo.

Một khoảnh khắc tĩnh lặng dài trôi qua, ánh sáng hoàng hôn dần dịu, để lại những tông vàng nhạt nhòa trên tay, trên mặt, trên cuốn sổ. Lilly để ngón tay khẽ vuốt nhẹ bìa sổ, hít một hơi thật sâu và nhận ra rằng cô đã học được cách trao niềm tin một cách âm thầm, cách hiện diện trọn vẹn với bản thân và cách chuẩn bị cho Belle để họ có thể tìm thấy nhau trọn vẹn, không vội vàng, không cưỡng ép mà từ từ, từng bước một.

Trong khoảnh khắc đó, Lilly nhận ra rằng sự yên tâm không phải là trạng thái tuyệt đối mà là một quá trình: một quá trình âm thầm gieo mầm, trồng niềm tin và quan sát từng cử chỉ nhỏ, từng ánh sáng nhảy nhót, từng nhịp thở, để từ đó mối quan hệ - dù chưa được Belle nhận ra - đã bắt đầu hình thành, bền bỉ và tinh tế như những vệt sáng buổi hoàng hôn.

Cô mỉm cười, không phải một nụ cười rạng rỡ mà là một nụ cười dịu dàng, chậm rãi, như ánh sáng len lỏi qua lá cây. Tay vẫn vuốt cuốn sổ, ngón tay lướt qua các dòng chữ, nhịp tim đều đặn, vai mềm mại. Niềm tin âm thầm này là một hạt mầm quý giá, vừa tinh tế vừa mạnh mẽ, đủ để chuẩn bị cho những bước đi sâu hơn và đủ để cô tin rằng Belle sẽ đi cùng cô - từng bước, không vội vàng, không áp đặt nhưng chắc chắn.

Cảnh vật xung quanh dường như lặng yên theo nhịp tim và nhịp thở của cô: ánh sáng vàng nhạt chiếu lên sàn, vệt sáng lướt qua mép bàn, xuyên qua những trang giấy, len lỏi trên bàn tay và gương mặt cô. Tất cả những chi tiết nhỏ ấy đều hòa vào cảm giác yên tâm, như một bản giao hưởng nhỏ mà Lilly chỉ cần lắng nghe và cảm nhận, không cần giải thích, không cần kiểm soát.

Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Lilly Nicha biết rằng hành trình sắp tới, dù còn dài, sẽ không còn cô đơn. Niềm tin âm thầm được gieo mầm, ánh sáng le lói dẫn đường và cô sẵn sàng trao bản thân, hiện diện với Belle, để cùng nhau chữa lành và tìm thấy nhau trọn vẹn nơi linh hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com