Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Prologue


Aurora Of Our Scars

Thành phố Bangkok, nơi ánh sáng buổi sớm hắt qua những tòa nhà cao tầng, dường như không bao giờ ngủ yên. Sự nhộn nhịp của đường phố, tiếng còi xe, tiếng bước chân và mùi cà phê nồng nàn từ những quán ven đường hòa quyện với nhau tạo thành một nhịp điệu vừa sống động vừa lặng lẽ, đủ để làm con người ta cảm nhận rõ rệt từng khoảnh khắc, từng rung động nhỏ của tâm hồn. Trong nhịp điệu ấy, có hai bóng người mà định mệnh sẽ giao nhau, một cách thầm lặng nhưng quyết định mọi ngã rẽ tiếp theo của cuộc đời họ.

Aurora. Từ đầu tôi đã nghĩ về cái tên ấy, về ánh sáng xanh lam, đỏ nhạt, tím, tất cả lấp lánh trên nền trời tối, len lỏi trong những khoảng không mong manh. Aurora không chỉ là cực quang nơi vĩ độ xa xôi, mà là hình ảnh ẩn dụ cho chính những vết sẹo trong tim con người: lấp lánh, đau đớn, và kỳ diệu một cách khó diễn tả.

Aurora Of Our Scars”, ánh sáng của những vết sẹo, là những điều từng làm trái tim tổn thương nhưng lại có khả năng biến đau thành ánh sáng, biến vết thương thành phép màu.

Lilly Nicha chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải bước vào một không gian yên tĩnh, giữa những bức tường màu be dịu dàng, nơi mà cô sẽ trao gửi những phần yếu mềm nhất của bản thân. Cô vốn là người thận trọng, quan sát kỹ, một lớp vỏ ngoài tự tin và lạnh lùng được xây dựng cẩn thận sau những tháng năm bị phản bội, bị lừa dối bởi những người bạn mà cô từng tin tưởng hết lòng. Những năm tháng ấy đã rèn luyện cho cô khả năng quan sát, nhưng cũng để lại những vết sẹo tinh thần mà cô vẫn chưa từng chia sẻ với ai.

Ngày hôm nay, Lilly bước vào phòng khám tại tầng mười bảy của một bệnh viện bán tư nhân bán quốc hữu, nơi ánh sáng buổi sáng hắt qua cửa kính cao, tạo thành những vệt vàng nhạt trên sàn gỗ sáng bóng. Đây là lần đầu tiên cô đến gặp Belle Jirat. Chính xác hơn, Lilly đã đăng ký lịch hẹn với bà Lunar-Any, một chuyên gia tâm lý nổi tiếng trong tầng lớp private-high nhưng số phận, như một cuốn sách mở ra trang mới, đã thay đổi mọi dự định.

Lunar-Any đột ngột nhận lời tham dự một hội thảo quốc tế tại Hoa Kỳ, ngay bốn ngày trước lịch hẹn trị liệu của Lilly. Hồ sơ tâm lý của Lilly, đầy những trang viết, nhận xét, và ghi chú, được để lại cho học trò của bà, cô Belle Jirat. Belle, dù chỉ mới có khoảng mười sáu tháng kinh nghiệm thực tế nhưng đã đủ sắc bén, đủ dịu dàng để tiếp nhận và dẫn dắt một phần quan trọng trong cuộc đời Lilly, mà chính họ chưa thể biết rằng, khoảnh khắc ấy sẽ biến đổi cả hai.

Belle Jirat không phải là một nhân vật đã từng trải quá nhiều năm tháng của đời người nhưng cô ấy có sự tinh tế và cảm nhận sâu sắc mà không phải ai cũng sở hữu. Phòng khám của cô nằm cao trên tầng mười bảy, nơi những tiếng ồn của thành phố dường như chỉ còn là một nhịp đệm mờ nhạt phía dưới. Khi Belle bước vào phòng, ánh sáng buổi sáng chạm vào những dải tóc, lướt qua các trang giấy, phản chiếu trên bàn gỗ, cô cảm nhận sự im lặng và một không gian tĩnh lặng đủ để mọi rung động nhỏ đều được cảm nhận trọn vẹn.

Lilly đứng ở cửa, nhìn quanh. Cô cảm nhận được sự khác biệt: không phải những đồ trang trí cầu kỳ, không phải những màu sắc sặc sỡ, mà là một cảm giác an toàn, một năng lượng dịu dàng nhưng ổn định. Cảm giác này khiến nhịp tim cô lặng xuống một nhịp, dù vẫn còn run rẩy, dù đôi vai vẫn chưa thẳng hoàn toàn. Belle bước ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt như soi thấu mọi thứ ẩn giấu trong cô. “Chào cô, Lilly,” cô nói, giọng ấm nhưng không hề xâm lấn, đủ để tạo ra một không gian an toàn, nơi nỗi sợ được phép hiện hữu mà không bị phán xét.

Từ góc nhìn thứ ba, người quan sát có thể thấy ngay sự đối lập: Lilly mang trong mình một lớp vỏ bọc cẩn trọng và lạnh lùng, Belle mang ánh sáng dịu dàng, sẵn sàng để nhận biết mọi rung động. Nhưng Aurora của câu chuyện không chỉ là sự xuất hiện của ánh sáng, mà là cách hai con người này sẽ phản chiếu nhau, sẽ làm dịu những vết thương bên trong nhau. Không ai biết rằng, những vết sẹo của Lilly sẽ gặp ánh sáng của Belle và những vết sẹo của Belle, những thiếu sót, cô đơn và nỗi lo âu mà cô che giấu bấy lâu, sẽ được cảm nhận và dịu đi qua những micro-gesture, ánh sáng, và sự hiện diện.

Trong khoảng không gian ấy, ngay phút đầu tiên gặp mặt, có một luồng điện lặng lẽ chạy qua. Nó không mạnh mẽ, không rầm rộ, nhưng đủ để đánh thức những giác quan, đủ để báo hiệu rằng một vòng lặp healing sắp bắt đầu. Belle không phải là bác sĩ hay nhà trị liệu với kinh nghiệm nhiều năm nhưng sự tinh tế, sự dịu dàng, và cách cô quan sát từng nhịp thở, từng cử chỉ run rẩy, đã đặt nền móng cho niềm tin nảy mầm trong Lilly. Và Lilly, dù chưa biết, chính cô cũng sẽ là ánh sáng cho Belle, từng bước, để những vết sẹo không chỉ được chữa lành mà còn phát sáng theo cách riêng của chúng.

Aurora, cực quang của vết sẹo, không chỉ tồn tại trên trời cao mà còn trong lòng người, trong những khoảnh khắc thầm lặng, trong ánh mắt, trong bàn tay, trong những lời nói dịu dàng nhưng chân thành. Khi Lilly đặt bút ký vào hồ sơ đăng ký, khi cô vừa bước vào căn phòng yên tĩnh, một phần nào đó của quá khứ bắt đầu được nhắc lại. Không phải để nặng nề hay đau đớn, mà để nhấn mạnh rằng ánh sáng chỉ thực sự trở nên kỳ diệu khi có bóng tối để phản chiếu.

Belle quan sát từng chi tiết: cách Lilly siết nhẹ tay, cách đôi vai run rẩy khi cố giữ thăng bằng giữa sự căng thẳng và sự tò mò, cách nhịp tim thay đổi khi ánh mắt chạm nhau. Mỗi hành động nhỏ là một vết sẹo chưa lành, nhưng cũng là dấu hiệu của khả năng được healing. Belle nhận ra, ngay từ giây phút đầu tiên, rằng công việc của cô không chỉ là quan sát hay hướng dẫn, mà còn là đồng hành, là học cách để niềm tin nảy mầm hai chiều.

Trong vài phút ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa, ánh sáng chiếu qua cửa kính, tạo thành những vệt dài trên sàn gỗ và bàn tay họ. Aurora xuất hiện một cách tinh tế, không quá rực rỡ, nhưng đủ để nhắc nhở rằng mọi vết thương, mọi tổn thương, đều có thể phát sáng nếu được nhìn nhận và chăm sóc đúng cách. Và đôi khi, ánh sáng đó xuất hiện từ những người không ai ngờ đến: từ một người trẻ, mới 16 tháng kinh nghiệm, nhưng trái tim và trực giác nhạy cảm; từ một người khác, từng bị phản bội, từng cô đơn nhưng đang học cách mở lòng.

Trong Prologue này, câu chuyện chưa hé lộ quá nhiều về những gì sắp xảy ra. Nhưng những vết sẹo, những ánh sáng le lói, và sự kết nối ban đầu giữa Lilly và Belle, là lời hứa rằng mọi thứ sắp tới sẽ không đơn giản, sẽ đầy thử thách, nhưng cũng đầy kỳ diệu. Bởi Aurora không phải là điều mà người ta chỉ nhìn thấy bằng mắt thường; Aurora là thứ cảm nhận bằng trái tim, bằng những rung động tinh tế, bằng sự tin tưởng và sự dịu dàng trao đi và nhận lại.

Hồ sơ của Lilly trên bàn, những trang giấy ghi chú của bà Lunar-Any, bây giờ thuộc về Belle. Một sự trao gửi bất ngờ, một định mệnh nhỏ nhặt nhưng lại mở ra cánh cửa cho một mối quan hệ có thể thay đổi cuộc đời họ. Và chính từ đây, mỗi micro-cử chỉ, mỗi ánh sáng phản chiếu, mỗi vết sẹo được nhìn nhận, sẽ hình thành nên một vòng lặp healing tinh tế, tạo nên nhịp điệu riêng, nơi Lilly và Belle sẽ đồng hành, học cách dịu nhau, tin tưởng nhau, và từng bước hé mở những Aurora của riêng mình.

Trong ánh sáng dịu dàng ấy, Prologue khép lại, như một lời nhắn nhủ: đôi khi, cuộc sống trao cho ta những khoảnh khắc bất ngờ để sửa chữa những vết thương, để cho ánh sáng rọi qua những góc tối, để cho những vết sẹo trở nên kỳ diệu.

Và đó chính là khởi đầu của “Aurora Of Our Scars”, nơi ánh sáng và nỗi đau gặp nhau, nơi hai trái tim dần tìm thấy cách healing lẫn nhau, dù họ chưa hề biết trước mọi thử thách phía trước.

============

Shortfic, dưới 20 chương.

Ảnh bìa được tạo bởi Canva. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com