Giải Thích cho Phần 1
Lưu Ý: Đây là sự lãng mạn của dân học tự nhiên. Ai nói học tự nhiên không hề lãng mạn là sai lầm lớn đó.
*: Công thức được lấy từ môn đại số tuyến tính (linear algebra) – một nhánh của toán học chuyên nghiên cứu vectơ, ma trận và các phép biến đổi tuyến tính.
-
Giải thích câu:
Pₘ({June}) = {phần mà cậu giữ lại từ tớ}
Câu này nghe có vẻ “toán học”, nhưng thật ra lại là một cách nói rất cảm xúc và đầy chất thơ. Nó dùng ký hiệu toán học để diễn tả tình cảm giữa hai con người – cụ thể là giữa Mewnich (người viết câu này) và June (người được nhắc đến).
Chữ «m» trong Pm, nó được viết thấp hơn chữ P, viết cạnh, không cách khoảng.
Bắt đầu từ biểu thức: Pₘ({June})
Trong toán học, Pₘ(...) là ký hiệu của một thứ gọi là “phép chiếu” (projection). Nghe phức tạp, nhưng đơn giản là:
Đó là cách nhìn hoặc giữ lại một phần nào đó của ai đó, từ góc nhìn của một người cụ thể.
Trong câu này, Pₘ({June}) có thể hiểu là:
Phần của June còn đọng lại trong Mewnich.
-
Chữ M là ai?
Chữ M viết dưới chân chữ P chính là viết tắt của Mewnich, tức là người đang nhớ, giữ, cảm nhận hoặc chiêm nghiệm về June.
Nhưng quan trọng hơn hết, chữ M không hề cố định. Nó có thể thay đổi, tùy thuộc vào ai là người đang giữ lại một phần ký ức hay cảm xúc về June. Ví dụ:
Pₘ({June}) → phần của June còn trong Mewnich.
P𝒇({June}) → phần của June còn trong một người fan.
Pⱼ({Mewnich}) → phần của Mewnich còn trong chính June.
Vì thế, chữ cái nhỏ ấy không chỉ là một chữ cái. Nó là góc nhìn, là nơi chốn mà một phần linh hồn của người kia vẫn còn ở lại.
-
Còn {June} là gì?
Đây là cách biểu thị June như một thực thể trọn vẹn – tất cả những gì thuộc về cô ấy: hình bóng, tiếng nói, kỷ niệm, cảm xúc, ánh mắt, sự hiện diện…
Nhưng không ai có thể giữ hết tất cả. Ai cũng chỉ giữ được một phần nhỏ nào đó – một phần đã in dấu trong lòng mình.
-
Vậy toàn bộ câu này có nghĩa là gì?
“Trong tất cả những gì là June, thứ mà Mewnich còn giữ lại, chính là phần của June đã để lại dấu vết trong cô – những ký ức, cảm xúc, thương yêu, và cả nỗi buồn không tan.”
*
Hoặc diễn đạt dễ hiểu hơn thì:
“Tớ chẳng còn cả cậu, tớ chỉ còn lại phần mà cậu để lại trong tớ – một phần nhỏ thôi, nhưng không cách nào xóa được.”
-
Câu này đẹp ở chỗ nào?
Vì nó dùng ngôn ngữ logic (toán học) để nói lên điều phi lý nhất trên đời: tình cảm.
Nó gói ghém nỗi nhớ trong một công thức.
Nó gom những ký ức tan vỡ thành một ký hiệu gọn gàng.
Và hơn hết, nó nói về sự tồn tại dai dẳng của một người, ngay cả khi họ đã rời đi, bằng cách rất tinh tế và trầm lặng.
-
Nếu là một lời tỏ tình thầm lặng…
Pₘ({June}) = {phần mà cậu giữ lại từ tớ}
Chẳng phải đang thì thầm rằng:
“Cậu không còn ở đây nữa, nhưng trong tớ, cậu vẫn còn đó – ở một góc nhỏ, không ai thay thế được.”
-
GIẢI THÍCH CHI TIẾT HƠN (do bạn t góp ý t viết khó hiểu quá).
Câu “Pₘ({June}) = {phần mà cậu giữ lại từ tớ}” là do Mewnich viết – gửi cho June.
Giải thích dễ hiểu:
Pₘ là một ký hiệu toán học, thường dùng để chỉ phép chiếu (projection) lên một không gian con M nào đó. Trong câu này, chữ "ₘ" nhỏ là để chỉ rằng phép chiếu đang "hướng về" hoặc "gắn với" M – chính là Mewnich.
Viết theo ngôn ngữ tình cảm hóa của hai người:
{June} là tập hợp đại diện cho toàn bộ con người June.
Pₘ({June}) là "phần của June mà Mewnich giữ lại", hoặc "phần của June trong không gian của Mewnich".
Bên phải dấu bằng là {phần mà cậu giữ lại từ tớ} – một cách nói thơ mộng về ký ức, cảm xúc, hoặc những điều Mewnich vẫn lưu giữ trong tim về June.
Tóm gọn lại:
Đây là một cách viết ẩn dụ – tình cảm – pha toán học, của Mewnich, dành cho June, với ý nghĩa:
“Tớ không giữ được hết cậu. Nhưng đây là phần của cậu mà tớ vẫn giữ lại trong lòng.”
=========
Mewnich bật cười. “Vậy tớ là vectơ {e_1} ha?”**
** Giải thích cho câu hỏi của Mewnich.
“{e₁} là vectơ cơ sở đầu tiên – là bước đi đầu tiên để tạo ra mọi hướng đi khác trong không gian. Giống như cách Mewnich là người đầu tiên khiến June rung động, là gốc rễ cho mọi cảm xúc về sau. Không có {e₁}, sẽ chẳng có điều gì bắt đầu. Không có Mewnich, June cũng chẳng còn gì để giữ lại nữa.”
=========
Tích trong trong không gian Hilbert giống như một cái ôm – nhẹ nhàng đo xem hai thứ có gần nhau, đồng điệu hay không. Dù không gian có bao nhiêu chiều đi nữa, sự đồng điệu vẫn luôn có cách được đo đếm.
=======
Sẽ cập nhật thêm nếu như mọi người có thắc mắc. Hãy cmt cho mình biết, nếu thấy khó hiểu ở đâu nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com