Chap 82: Ma tộc
Tử Vân gác một chân lên chân còn lại, hắc y do tư thế nên chạm xuống đất, hắn cứ như vậy nằm trên giường của một nữ tử, tay còn chống đầu nhìn Linh Liên.
"Sao nào? Tiểu thanh mai, nói trở mặt nàng liền trở mặt? Hồi sáng gặp nàng cũng đâu như vậy. Khó tính quá sẽ thành bà già đó."
Nghe xưng hô của hắn, lông mày Linh Liên hơi nhướng lên, nhưng cũng không có ý kiến, nàng nói: "Ngươi leo xuống ngồi nói chuyện đàng hoàng một chút."
Tử Vân cọ trên giường, không có ý tứ muốn đi xuống: "Ta không muốn, ta..."
Còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng cạch cắt ngang. Tiểu Châu phụng mệnh hành sự đã đứng trở về bên cạnh Linh Liên, mà theo sau nàng còn có một người nữa - là Lãnh Tĩnh Dạ.
Tử Vân híp mắt nhìn người tới, tư thế nửa nằm nửa ngồi không thay đổi: "Nhân loại?"
Linh Liên liếc hắn, cảnh cáo trong mắt rõ ràng. Nhìn Lãnh Tĩnh Dạ kinh ngạc khi thấy Linh Liên, rồi sững sờ khi nhìn tới Tử Vân.
Lãnh Tĩnh Dạ: "Ngươi là ai?" Câu này hiển nhiên hỏi Tử Vân, mà thằng nhãi kia lại nhìn trần nhà, một chút ý tứ trả lời cũng không có.
Thái độ của hắn rất rõ ràng - không muốn quan tâm tới Lãnh Tĩnh Dạ!
Mà Lãnh Tĩnh Dạ chỉ nhìn một lúc, cũng nào có muốn quan tâm hắn, câu lúc nãy chỉ hỏi cho có lệ. Lãnh Tĩnh Dạ chuyển mắt sang Linh Liên, cười nói: "Tiểu Liên, mới chia xa nàng đã không nhịn được muốn gặp ta rồi ư? Nhớ ta lắm hả?"
Linh Liên khóe môi run rẩy, quả thực rất muốn quất cho Lãnh Tĩnh Dạ nhừ xương!
Ai mà thèm nhớ ngươi chứ!?
Nhưng tất nhiên Linh Liên không làm vậy thật, nàng tìm một cái ghế cho Lãnh Tĩnh Dạ, sau đó quay qua đá Tử Vân lăn xuống giường, ung dung ngồi xuống, trực tiếp bỏ ngoài mắt phản ứng của tên nào đó, nói chuyện chính: "Lãnh thiếu chủ, ta vừa phát hiện một chỗ kì lạ phía sau vách núi nhà ngươi, muốn nói cho ngươi biết."
Lãnh Tĩnh Dạ không biến sắc: "Chỗ nào?"
Linh Liên: "Vách núi bị bao phủ bởi rừng trúc, mảnh rừng rậm bị ma khí lây nhiễm. Ngươi đừng nói là ngươi không phát hiện ra. Bởi vì dao động ma khí ở đó rất lớn, đừng nói là ta, người bình thường tu vi thấp cũng sẽ phát hiện dị thường, huống hồ ngươi ở đó?"
Từng câu chữ nện vào tai khiên Lãnh Tĩnh Dạ nghẹn họng, nuốt vào những lời phủ nhận vào bụng. Dừng một hồi lâu, hắn mới lên tiếng: "... Ta biết, nhưng nàng đột nhiên hỏi tới, nàng định làm gì?"
Linh Liên phiền chán nhấc tay: "Đương nhiên là giải quyết chỗ ma khí nồng nặc oán khí tận trời đó, chứ không lẽ ngươi không định làm rõ nguyên nhân chỗ đó lại có ma tộc sao?"
Lãnh Tĩnh Dạ lắc đầu: "Không thể cách giải quyết, ta cũng từng thử, không thể tìm ra vị trí của ma tộc."
Linh Liên đương nhiên biết mảnh rừng đó lớn cỡ nào, vào đó chỉ để tìm một vài người thì quả thực hơi... đuối, y như mò kim đáy bể vậy.
Bởi vậy đó cũng là lý do nàng "mời" Tử Vân đến đây. Nói gì thì nói hắn vẫn là ma tộc, nhạy cảm với ma khí sẽ lớn hơn nàng và Lãnh Tĩnh Dạ cộng lại rất nhiều, thích hợp làm người dò đường.
Tử Vân đứng dựa cột, cảm thấy phải lên tiếng: "Các ngươi hình như quên ta rồi?"
Linh Liên nhìn hắn, không nói. Lãnh Tĩnh Dạ ngược lại đánh giá Tử Vân kĩ hơn, thằng nhãi đó cũng tùy ý hắn đánh giá, sau đó Lãnh Tĩnh Dạ kết luận: "Ngươi là ma tộc."
Tử Vân khinh bỉ: "Bây giờ mới phát hiện ra, nhân loại vô dụng!"
"Tử Vân!" Linh Liên quát khẽ, làm Tử Vân câm miệng lại. Tên này nói ra như thế, thật sự không sợ người bên ngoài nghe được sao? Nàng không có bày kết giới đâu đó!
Tử Vân bĩu môi, nhưng cũng không nói nữa, im lặng dựa cột.
Lãnh Tĩnh Dạ chuyển mắt nhìn Linh Liên, không biết nghĩ tới cái gì mà trong mắt tràn ngập ý cười, thậm chí làm nàng cảm thấy được một tia cưng chiều trong đó, Linh Liên bị hắn nhìn đến sinh ra ảo giác là... ánh mắt này dành cho nàng!
Đề tài ban đầu đã lạc một vạn tám ngàn dặm, Linh Liên trầm mặc lôi trở về, nói: "Lãnh thiếu chủ, ta muốn xuống đó."
Lãnh Tĩnh Dạ lần này không có do dự, dứt khoát nói: "Được, ta đi cùng nàng."
Tử Vân: "Ta có đi không?"
Linh Liên đứng dậy, "Có, ngươi có mang kiếm không?" Thằng nhãi này mỗi lần ra ngoài là hơn chín phần sẽ không mang kiếm theo. Hỏi thì hắn lại nói là "Kiếm nặng, lười mang.", giải thích như này ai mà dám tin chứ. Người bình thường là kiếm không rời chủ nửa tấc, còn qua tên này là kiếm không biết bị quăng tới xó xĩnh nào rồi.
Quả nhiên, Tử Vân nở một nụ cười cực kì thiếu đánh, nói: "Tất nhiên không rồi. Vậy nên, tiểu thanh mai phải bảo vệ ta nha!"
Linh Liên: "... Tốt, tới lúc đó ngươi tự bảo vệ mình đi."
Thật ra tới cảnh giới như Linh Liên hoặc Tử Vân thì không mang kiếm cũng không vấn đề. Bởi lẽ bọn họ có thể ngưng tụ ra kiếm quang, một thân tu vi dư thừa để tự vệ, mang kiếm theo chỉ là phòng hờ tình huống xấu nhất. Linh Liên mang là do thói quen, còn Tử Vân mang là do hắn thích, hoặc là Linh Liên bắt hắn mang thì may ra thanh kiếm mới có thể đi theo chủ.
Lãnh Tĩnh Dạ nhìn hai người, không chen vào, đợi nàng nói xong mới mở miệng: "Ta sẽ che dấu hành tung cho hai người để không ai biết các ngươi rời phòng." Dứt lời hắn liền bày kết giới ngăn cách, người ngoài mà mở cửa nhìn vào sẽ chỉ thấy Linh Liên đang đả tọa, bên Tử Vân cũng đồng dạng như vậy.
Lúc này Linh Liên bỗng kì quái hỏi: "Lãnh thiếu chủ, ngươi biết phòng của Tử Vân à?" Không phải nói Lãnh Tĩnh Dạ rất ít khi về Thương Long học viện sao? Hắn làm cách nào biết nhiều thế chứ?
Lãnh Tĩnh Dạ gật đầu nói: "Hắn dù gì cũng xem như là học viên của ta, tư lịch của hắn từ khi vào học viện ta đã biết."
Tử Vân lúc này mới chịu liếc Lãnh Tĩnh Dạ một cái.
Linh Liên lấy Tử Tiêu kiếm ra, thân kiếm rung lên mãnh liệt, nàng cúi đầu khó hiểu: "Tiền bối?" Cảm xúc của Tử Tiêu kiếm tuy nàng không thể biết rõ ràng, nhưng vẫn cảm nhận được. Lúc này nó đang phản kháng mãnh liệt, còn phản kháng về cái gì nàng không biết, nếu Tử Tiêu kiếm không truyền âm cũng đành bó tay.
Bất ngờ, kiếm giãy ra khỏi tay, tự bay ra khỏi vỏ, thế kiếm rào rạt chém về phía Tử Vân!
Chết rồi!
"Dừng lại!"
Linh Liên không kịp nghĩ nhiều, tay trái vươn ra nắm lại thân kiếm, cản lại mũi kiếm sắp đâm vào tim của Tử Vân. Kiếm cứa tay nàng, đổ máu.
Con ngươi Tử Vân co rụt lại, đờ đẫn nhìn nàng.
Lòng Linh Liên thầm may mắn, quên mất còn có Ma tộc Ma Vương ở đây, lôi Tử Tiêu kiếm của Đế Quân Thần giới ra chả khác gì tuyên chiến cả.
Thân kiếm sắc lạnh nhiễm máu đỏ tươi của Linh Liên, dừng thế công lại, ngoan ngoãn cho Linh Liên tra lại kiếm vào vỏ.
"Ngài đừng chém, hắn là đồng minh." Linh Liên khẽ vuốt thân kiếm trấn an, Tử Tiêu kiếm chỉ run lên một lần rồi không làm gì nữa.
Thở phào một cái, vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt tối đen của Lãnh Tĩnh Dạ. Hắn đang nhìn chằm chằm vào vết thương ở bàn tay trái của nàng.
Không hiểu vì sao, nàng lùi lại một bước.
Động tác của nàng hiển nhiên được hai người kia thu vào mắt.
Lãnh Tĩnh Dạ rủ mắt bước tới, khẽ nắm tay trái của Linh Liên lên, nhìn xuống vết thương đã ngừng chảy máu kia, lấy từ nạp giới ra một chai Ngưng Bích Lộ thiên phẩm quý giá, mở nắp bình, khẽ đổ dược lên. Dược lực rất nhanh phát huy, vết thương hằn sâu vào tay dần dần khép lại, đến cuối cùng chỉ còn vết sẹo hồng nhạt.
Linh Liên: "... Ta có thể tự mình th..."
"Im lặng!" Lãnh Tĩnh Dạ lớn tiếng, Linh Liên thành thật không nói nữa.
Không khí trong phòng an tĩnh đến đáng sợ, Linh Liên nao nao, muốn lên tiếng, lại bị ánh mắt của Lãnh Tĩnh Dạ chặn miệng.
Ánh mắt của hắn u tối, dấu dưới đáy mắt một tia đau lòng cùng giận dữ. Thoa thuốc xong, vết thương cũng biến mất, Lãnh Tĩnh Dạ lại lấy một chiếc khăn tay trắng ra lau máu trên bàn tay nàng còn xót lại.
Linh Liên trơ mắt nhìn chiếc khăn trắng nhiễm máu của mình, không nhịn được nghĩ thầm: "Này không được, khăn đẹp thế kia mà bị bẩn mất rồi, tiếc quá!"
Lãnh Tĩnh Dạ lau xong liền thả tay Linh Liên ra, khẽ thấp giọng hỏi: "Đau không?"
Lời hắn truyền vào tai nàng rõ mồn một, Linh Liên khó hiểu, thật lòng trả lời: "Chút vết thương nhỏ này thì đau cái gì, ngươi không thoa thuốc nó cũng sẽ tự khỏi, lần sau không cần làm như vậy nữa!" Chỉ bị kiếm cứa rách tay, vết thương này so với khi lên chiến trường vẫn đỡ chán, đau một chút có chết đâu.
Lãnh Tĩnh Dạ khẽ nhắm mắt lại, quay người đi ra khỏi cửa, sắc mặt không thể nói là tốt nổi, kế đó là Tử Vân ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, lẩm bẩm gì đó rồi cũng theo sau Lãnh Tĩnh Dạ. Hai nam nhân không nói không rằng bỏ đi, để mặc Linh Liên tự mình ngốc tại chỗ.
"Bọn họ bị sao vậy?" Một hồi lâu, Linh Liên quay qua hỏi Tiểu Châu đứng bên cạnh.
Tiểu cô nương đỡ trán, muốn quỳ lạy với trình độ nhân thức về mặt tình cảm của chủ nhân nhà mình. Rõ rành rành như thế rồi mà còn hỏi, người ta giận ngươi làm bị thương chính mình nha!
Nhưng Tiểu Châu không nói ra, bĩu môi một cái rồi phi thân đi mất.
Linh Liên lần thứ hai bị bơ, vẻ mặt càng khó hiểu. Ai đó giải thích cho nàng biết chuyện gì xảy ra vậy?!
***
Bốn người đi đến rừng trúc kia, Lãnh Tĩnh Dạ đi xung quanh tra xét địa hình, Linh Liên đứng im tại chỗ, Tử Vân và Tiểu Châu lại tò mò ngắm khu rừng u ám phía dưới vách đá.
Một hồi lâu, Tử Vân nhíu mày nói: "Có khoảng bốn năm ma tộc nhân ở đây. Thực lực cao, khoảng cỡ Thiên ma."
Tu vi của Ma tộc lại phân biệt khác với Thần tộc và Nhân tộc. Chia ra từ thấp đến cao như sau: Ác ma, Lệ ma, Sát ma, Thiên ma, Vương ma, Chủ sát, Thánh tôn. Trong đó Ác ma, Lệ ma, Sát ma là ma tộc cấp thấp, Thiên ma là tầm trung, Vương ma là vương tộc, Chủ sát là quyền thần và tướng, Thánh tôn là chủ nhân Ma giới. Phân chia cực kì rõ ràng.
Thực lực Tử Vân đã là Thánh tôn trung kỳ, tương đương với Thượng thần trung kỳ ở Thần tộc. Mà Linh Liên có tu vi Thượng thần hậu kỳ đại viên mãn, tất nhiên hơn Tử Vân một bậc. Hai cấp bậc này không thể đánh đồng với ở Nhân giới được, bởi nó đã xa xa vượt qua ngưỡng cửa thừa nhận tu vi ở đây.
À, nói luôn, Thần giới tu luyện nhờ linh khí, chuyển hóa thành Thần lực. Ma giới tu luyện nhờ ma khí, chuyển hóa thành Ma lực. Nhân giới thì có rất nhiều vị diện, mỗi vị diện đều có cách gọi khác nhau nên không kể tới, nhưng những vị diện cấp cao như Phượng Huyền vị diện vẫn gọi chung là linh khí, tu luyện chuyển hóa thành linh lực.
"Thiên ma? Nhưng hình như ma lực ở đây xa xa tu vi đó."
Linh Liên nói, nhìn phía dưới đậm đặc ma khí nhiều đến vậy, thực sự chỉ có bốn năm Thiên ma thôi sao?
Tử Vân trâm giọng nói: "Là Thiên ma sắp độ kiếp lên Vương ma."
Ở Ma giới, muốn từ cấp thấp lên cấp cao sẽ phải độ kiếp, ví dụ từ Sát ma muốn lên Thiên ma sẽ gặp lôi kiếp nhỏ, nhưng từ Thiên ma lên Vương ma sẽ gặp lôi kiếp cao hơn, cứ tiếp tục như vậy tính tới. Rất nhiều năm rồi cơ hồ là không có cấp thấp nào mà lên tới Chủ sát hoặc Thánh tôn cả, nhưng từ Thiên ma lên Vương ma vẫn có nhiều.
Nói là từ cấp thấp lên cấp cao, có nghĩa là Ác lên Lệ sẽ không có lôi kiếp, từ Lệ lên Sát cũng không có, chỉ khi từ Sát ma lên Thiên ma mới có.
Mà đám ma tộc này muốn từ Thiên ma lên Vương ma, độ kiếp là tất nhiên, có điều tại sao lại là ở Nhân giới?
Ma giới ma khí tràn đầy, thích hợp cho ma tộc, tại sao bọn họ không ở Ma giới độ kiếp mà phải nhất quyết hao tổn tu vi mở cổng Ma - Nhân để tới Nhân giới độ kiếp?
Có bệnh a?
Khác thường tất có yêu, Linh Liên tức khắc nhíu mày, Tử Vân trầm ngâm, Lãnh Tĩnh Dạ đi dò xét địa hình quanh đây cũng đã trở về. Hắn liếc nhìn Linh Liên một cái rồi dời mắt, nói: "Ở xung quanh đây không có đường xuống, cũng không thể leo được. Chỉ còn một cách là nhảy xuống."
Nhảy vực?
Linh Liên đứng lên, nhảy thì nhảy thôi, dù sao nàng cũng chả chết được.
Tử Vân buồn cười nhìn nàng, hiển nhiên biết rõ Linh Liên đang nghĩ cái gì, hắn cười một lát rồi dừng, nghiêm túc nói: "Tiểu thanh mai, khôi phục bao nhiêu rồi?"
Khôi phục cái gì tất nhiên Linh Liên hiểu, nàng gần như là hung tợn trừng hắn một cái. Không đánh ngươi thì ngươi không biết quản miệng à? Còn dám nói, là ai hại ta ra nông nổi này!
"Bốn thành." Linh Liên trả lời.
Tử Vân gật gù, "Ừm, nhanh thật, nếu được ta sẽ giúp nàng một chút."
Linh Liên nhìn hắn, không hiểu đột nhiên nói vấn đề này làm gì.
Lúc này Tử Vân mới cười nói: "Vậy, nàng định nhảy xuống thay vì đi xuống?"
Linh Liên: "..." Quên mất có thể thuấn di, ở Nhân giới mãi rồi có khi quên luôn nàng là thần.
"Ta đi xuống, còn hắn thì sao?" Ý chỉ Lãnh Tĩnh Dạ.
Lãnh Tĩnh Dạ nãy giờ nghe hai người nói chuyện không chen vào một câu, lúc mới mở miệng: "Ta có thể tự lo liệu, bây giờ đi?"
Linh Liên gật đầu, vậy cũng không cần nàng lo lắng. Tử Vân đột nhiên không biết nổi điên cái gì, nói với Linh Liên: "Tiểu thanh mai à, nàng sẽ không quên đi, nàng là... A!"
Chưa để hắn dứt lời, Linh Liên quay người qua, không nói hai lời, nhấc chân đạp!
Tử Vân rơi thẳng xuống vực, tiếng kêu gào "thê lương" của hắn vang vọng cả rừng trúc. Linh Liên quay qua Lãnh Tĩnh Dạ: "Đi!"
Lãnh Tĩnh Dạ tựa hồ hơi sững sờ, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần. Hai người cùng biến mất ở rừng trúc.
Tới nơi liên thấy Tử Vân đứng ở dưới sẵn. Linh Liên canh chỗ thực chuẩn, vừa vặn có vài tảng đá ở đây, tuy không làm chết người nhưng ê ẩm vẫn có, đủ trị thằng nhãi này.
Tử Vân mếu máo xích lại gần: "Sao nàng lại nhẫn tâm như thế!"
Linh Liên hờ hững nói: "Không đánh ngươi, không có nghĩa là để im cho ngươi." Ngụ ý chính là, ta vẫn để ý chuyện lúc trước!
Tử Vân kịch liệt lên án: "Không được, nàng đạp rất đau đấy!"
Linh Liên: "Vậy à." Sau đó tung thêm một cước nữa, triệt để chặn họng Tử Vân lại.
Lãnh Tĩnh Dạ tiến lên, chậm rãi bình luận: "Nơi này... ma khí thật dày đặc." Dày đặc rậm rạp như sương mù vậy, lúc đầu đứng ở trên cao quan sát thấy nó không tới nỗi nào, hiện tại mới biết tình hình tệ cực kì.
Linh Liên gật đầu: "Sơn cùng thủy ác."
Lãnh Tĩnh Dạ lại nói: "Nếu không giải quyết nhanh chỉ sợ ma khí sẽ lan rộng ra, đến lúc đó thì hết cứu chữa."
Người nãy giờ bị đá lăn quay, Ma Vương đại nhân đứng dậy phủi phủi vạt áo, giọng điệu tùy ý nói: "Bọn chúng chẳng qua chỉ là Thiên ma, dù có độ kiếp thành công lên Vương ma vẫn không bằng ta, các ngươi yên tâm đi."
Linh Liên vẻ mặt thật sự không dám gật bừa, người khác không biết chứ mỗi lần thằng nhãi này đảm bảo cái gì đó là y như rằng sẽ có chuyện xảy ra. Hồi đó hắn đảm bảo với Linh Liên sẽ hái được Thiên sơn tuyết liên ngàn năm ở trên nơi ở của Tuyết thần. Kết quả ma khí của hắn không những làm Tuyết liên héo, còn làm nguyên cả đỉnh núi tuyết của Tuyết thần tan chảy một nửa. Cái gì cũng không có còn phải bắt đền!
Ánh mắt không tin tưởng của Linh Liên quá mãnh liệt, Tử Vân hơi giận rồi.
Lúc này Lãnh Tĩnh Dạ lại gần, tay nắm lại tay Linh Liên, dưới con mắt kinh ngạc của hai người kia, chính chắn nói: "Nắm tay, đề phòng lạc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com