Chương 30
Trương Triết Hạn lên giường nằm cùng Cung Tuấn, anh không biết mấy tiếng nữa Cung Tuấn phải truyền một đợt thuốc kháng sinh, nếu không anh đã chẳng để cậu làm càn như thế.
Vậy nên khi Trương Triết Hạn tỉnh dậy đã là quá giờ truyền thuốc hai tiếng, nhưng các bác sĩ không ai dám nói tiếng nào, chỉ có thể đẩy lui lại tất cả các giờ uống thuốc khác.
Trương Triết Hạn ngẩng lên nhìn bình thuốc nhỏ xíu chảy nhỏ giọt vào tay cậu, cũng với mấy chai nữa trên bàn, có màu trắng đục của đạm, màu trong suốt của chai muối và đường.
-Phải truyền nhiều như vậy sao? Vậy lát nữa em ăn gì, anh gọi người đi mua.
-Em không ăn cháo đâu, ăn cơm rang đi.
Cung Tuấn ghét cháo, nên nếu có thể thì bình thường cậu vẫn ăn cơm, chỉ là tốc độ ăn rất chậm, không có khẩu vị gì, lượng cơm ăn được chỉ ngang một con mèo. Cơ thể Cung Tuấn rất nhiều vấn đề, cuộc phẫu thuật này chỉ đảm bảo cho cậu không chết bất cứ lúc nào thôi, sức khỏe còn xa lắm mới hồi phục được. Nhìn thấy cậu gầy đến mức này, Trương Triết Hạn xót không chịu được, tự quyết định mua cho cậu một xuất cơm rang, bánh mì, còn cả sữa nữa, sau một lát ngẫm nghĩ, liền bổ sung thêm cả hai cái bánh kếp hành nữa.
-Đại ca à, anh nuôi em hay nuôi heo vậy?
-Cỡ em nếu có là heo cũng chỉ là một con heo còi!
Trương Triết Hạn dường như thấy chưa đủ, nghiến răng bổ sung thêm:
-Còi đến nỗi người ta không thèm thịt!
Cung Tuấn buồn cười, Trương Triết Hạn vốn hiền lành, khi cố tỏ ra hung dữ cũng chỉ khiến người khác cảm thấy đáng yêu.
-Vậy là chỉ cần em mập lên là anh sẽ thịt em hả?
Trương Triết Hạn đánh tét một phát vào cái tay không truyền dịch của cậu nhưng Cung Tuấn cũng không cảm thấy đau, cầm lấy bàn tay Trương Triết Hạn xoa nắn.
-Sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!
-Vội như vậy? Em vẫn chưa được xuất viện mà, bác sĩ bảo em không được vận động mạnh, thời gian sử dụng thiết bị điện tử vẫn bị hạn chế, em nghe lời chút đi!
Trương Triết Hạn cảm thấy Cung Tuấn là đang cố tình khiến anh đau lòng. Cung Tuấn đặt hai tay lên má Trương Triết Hạn, hai tay cậu đã phồng lên do truyền thuốc nhiều nhưng vẫn thon dài đẹp đẽ, chỉ là những đường mạch máu hiện lên rõ ràng dưới làn da gần như trong suốt khiến người ta thương tiếc. Trương Triết Hạn không thể không nhìn thẳng vào đôi mắt nai xinh đẹp kia, nếu Cung Tuấn không gặp nhiều biến cố như vậy, có lẽ bây giờ cậu đã trở thành một mặt trời rực rỡ, vô tư nghịch ngợm khiến người khác vừa nhìn thấy đã muốn cưng chiều rồi.
-Hạn, xong buổi lễ ra mắt loại thuốc ngăn ung thư phát triển, em tiếp nhận phỏng vấn, mệt đến mức không đứng vững nữa. Trong đêm đó, em phải phẫu thuật khẩn cấp.
Trương Triết Hạn không biết vì sao đột nhiên cậu nói chuyện đó, im lặng nghe tiếp, chuyện mới xảy ra cách đây mấy tháng mà anh không thể xen vào.
-Cũng may ba mẹ đã đỡ phần nhiều phóng viên cho em, nếu không, chắc em cũng chẳng thể nằm đây nói chuyện với anh đâu. Lúc đó tâm trí em đã không còn tỉnh táo nữa, em nhìn thấy rất nhiều thứ, nhìn thấy anh hai, thấy mình khi còn nhỏ, thấy nhiều nhất là quãng thời gian bên anh. Em nghĩ, nếu em không qua khỏi, thì chết nhanh một chút, tốt nhất là đừng dùng hai năm còn lại trói buộc anh.
Trương Triết Hạn không tức giận, anh hiểu Cung Tuấn, cũng đoán được suy nghĩ của cậu.
-Hạn, em không muốn chờ nữa, chẳng lẽ anh lại muốn đợi đến khi đứa con này ra đời?
-Vậy được, chúng ta chỉ đi một lát thôi, rồi lập tức phải về ngay nhé.
-Hạn dễ thương quá đi mất!
Sáng hôm sau, Cung Tuấn nói với vệ sĩ một tiếng, cả hai đều được vệ sĩ lại xe tới tòa dân chính. Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn thay bộ vest lịch thiệp vào, cũng là bộ vest của cậu nhưng trông lại hơi rộng, phác họa đầy đủ vai rộng, eo nhỏ chân dài, chỉ là ký ức về mỗi lần Cung Tuấn mặc vest không được đẹp cho lắm, đều là những lần đi đến công ty rồi phát bệnh.
-Hạn, anh cười lên chút đi!
Từ tòa thị chính đi ra, Cung Tuấn cầm tờ giấy đăng ký kết hôn, mắt không nhịn được mà ươn ướt, đến cuối cùng, ánh sáng này đã thuộc về cậu.
-Tuấn ngốc, đừng khóc, sau này chúng ta còn có rất nhiều kinh hỉ.
Cung Tuấn xoay Trương Triết Hạn đối diện với mình, hai tay ôm eo anh, cúi xuống. Trương Triết Hạn ngượng ngùng, không muốn thân mật ở bên ngoài, nhưng vì Cung Tuấn đang xúc động, cũng bị cảm xúc của cậu lan sang, không tránh né.
Khi môi sắp chạm nhau, một tiếng tách vang lên khiến Trương Triết Hạn giật mình, vội vàng buông Cung Tuấn ra, cánh nhà báo cũng từ đâu kéo tới, mấy tháng bọn họ chỉ được tin Cung Tuấn nhập viện gấp, sau đó tin tức bị Cung gia phong tỏa. Hôm nay lại gặp Cung Tuấn ôm hôn một người, nhìn kỹ lại là Trương thiếu của Trương gia, thực sự khiến bọn họ phấn khích đến run rẩy.
Vệ sĩ nhanh chóng ùa tới, hộ tống hai người lên xe, Cung Tuấn lo Trương Triết Hạn bụng lớn, Trương Triết Hạn cũng lo Cung Tuấn vừa phẫu thuật xong, thành ra hai người không chạy nhanh được, đến lúc ngồi vào trong xe, cánh nhà báo đã vây đến khá đông. Cũng may vệ sĩ nhanh nhạy lái xe đi, nếu không chờ thêm lát nữa, khẳng định là không đi nổi.
Hai người ăn ý nhìn nhau phì cười.
-Đúng là sát phong cảnh mà, sao lại chọn ngay lúc ấy chứ, làm phiền người ta yêu đương sẽ bị bò đá!
Trương Triết Hạn đánh bốp vào cánh tay Cung Tuấn:
-Đây không phải ý định của em à, còn kêu người ta bị bò đá!
-Họ có thể phá đám sau khi chúng ta hôn xong mà.
Môi Cung Tuấn cong lên, trên báo đầy tin đồn thất thiệt, không biết bọn họ làm cách nào lôi ra được một phần bệnh án của cậu, cũng may người ngồi ghế chủ tịch là Cung Việt Bân nên giá cổ phiếu của S&J mới không bị giảm.
-Vậy nên em mới cố tình ló đầu ra để cho cánh nhà báo thấy.
-Ừm, để một thời gian nữa, bọn họ dám đăng tin em đã chết cũng nên.
Trương Triết Hạn không phải bị cấm túc hoàn toàn với tin tức của Cung Tuấn, anh cũng nghe loáng thoáng về việc cậu nhập viện sau khi công bố thành quả nghiên cứu của mình, cả đêm đó anh thức trắng nhưng lại không dám tìm hiểu, chỉ động viên mình rằng Cung Tuấn có thể làm được. Giờ nghe cậu nói vậy, anh cũng có chút giật mình.
Đến cổng bệnh viện, bỗng nhiên Cung Tuấn thở dài:
-Em đột nhiên không muốn lên nữa, muốn ngồi trong đây với anh thôi.
-Lại làm sao thế? Không phải lên trên rồi thì anh vẫn ở với em à?
Cung Tuấn hất đầu về một phía, ở đó chỉ có một chiếc xe hơi màu đen đắt tiền, nổi bật hẳn so với những xe xung quanh, nhưng anh không nhận ra điều gì khác thường, vì xe Cung Tuấn ngồi cũng đắt tiền ngang ngửa, thậm chí còn đắt hơn chiếc kia.
-Xe của dì Út em.
-Trịnh phu nhân? Bà ấy đến thăm em à?
-Không, giờ quay về là Lý tiểu thư rồi, dì ấy đến gặp em, nhờ em cho đứa con trai lớn vào công ty.
Trương Triết Hạn gật gù hiểu ra, vậy có nghĩa là Lý Thùy Thương đã li dị chồng, nhưng việc muốn đưa con trai lớn vào S&J cũng dễ hiểu, dù sao đây cũng là tập đoàn của Cung gia, nhưng mọi việc đơn giản như vậy thì cũng không phiền đến người đang nằm viện như Cung Tuấn.
-Vấn đề là, dì không muốn đặt nó ở vị trí xuất phát, muốn nó vào vị trí phòng phát triển.
-Phòng phát triển?!
Một sinh viên vừa tốt nghiệp lại muốn vào phòng phát triển, có thể nói là bộ phận nòng cốt của S&J, định hướng đầu tư, nghiên cứu thị trưởng đều là do phòng phát triển đề xuất lên ban giám đốc.
-Vấn đề là vì vết xe đổ của ba cậu ta, hơn một nửa cổ đông trong công ty phản đối, dì ấy vừa mua chuộc, vừa thuyết phục mới được một nửa cổ đông đồng ý, mà lá phiếu cuối cùng nằm trong tay em.
-Vậy ba mẹ em?
-Ba mẹ em đương nhiên phản đối, dù sao phòng phát triển cũng không phải chuyện đùa, dì ấy đã làm loạn ở chỗ mẹ em mấy ngày rồi, nói là tại sao em vừa vào đã thành phó tổng, còn nó thì trưởng phòng cũng không được? Nói là vì lời nói hôm đó của em mà đã cắt đứt với chồng, tại sao vẫn không thể tin tưởng thằng bé?
Trương Triết Hạn thở dài, con người này thực sự rất khó đối phó, lấy danh nghĩa người nhà mà làm loạn, giờ còn tìm đến tận bệnh viện làm phiền Cung Tuấn. Vô lý hơn nữa là hai vợ chồng không sống được với nhau nên li dị, còn lấy lý do là vì lời nói hôm đó của cậu.
Nhưng chuyện này cũng không trốn tránh mãi được, vệ sĩ giúp mở cửa, dìu Cung Tuấn bước ra, lên tới phòng, đã thấy Lý Thùy Thương bị chặn bên ngoài.
-Cung Tuấn, con đây rồi, đám vệ sĩ nhất quyết không cho dì vào trong.
-Bọn họ chỉ là đúng chức năng của mình thôi, may nhờ có bọn họ, cháu mới có thể yên ổn thoát khỏi phóng viên mà.
Cung Tuấn gật đầu ra hiệu, vệ sĩ lập tức mở cửa phòng, Lý Thùy Thương cũng không lên tiếng ngay, trước mặt bà, không kể nhóm vệ sĩ coi như câm điếc ra thì vẫn còn Trương Triết Hạn coi như người ngoài, mà bà thì vô cùng để ý mặt mũi của mình.
-Tiểu Phong, tôi đã hẹn trước bác sĩ rồi, anh dẫn Hạn đi kiểm tra tổng quát hộ tôi nhé?
Tiểu Phong có thể coi là vệ sĩ thân cận nhất của Cung Tuấn, cũng chỉ nghe lời mình cậu, vừa nãy cũng là người này nhất quyết không để Lý Thùy Thương vào phòng. Cung Tuấn vỗ tay Trương Triết Hạn vài cái để anh yên tâm, Trương Triết Hạn cũng không tiện nói gì, gật đầu đi ra.
-Tuấn Tuấn, con xem ba mẹ con, làm sao để em họ con làm thực tập sinh chứ, nó không chịu nổi áp lực đó đâu.
-Không chịu nổi áp lực làm thực tập sinh mà muốn vào phòng phát triển?
Lý Thùy Thương á khẩu.
-Nếu nó làm thực tập sinh cho người ta sai bảo thì mặt mũi nó để đâu chứ?
-Làm thực tập sinh cũng không phải vĩnh viễn, hơn nữa dì cho là phòng phát triển có những ai? Họ sẽ nương tay với A Linh à? Nếu lúc đó A Linh không làm được thì sẽ bị chính họ đẩy ra.
Lý Thùy Thương mấp máy môi, cứ nghĩ Cung Tuấn niệm tình thì người khác cũng phải nể mặt cậu mà chiếu cố Trịnh Đình Linh, không ngờ cậu lại thẳng thắn để Trịnh Đình Linh cho người khác đánh giá.
-Nếu chỉ dựa vào quan hệ thì làm sao S&J có được hôm nay, dì về đi, chuyện này cháu sẽ nói lại với ba mẹ cháu.
Trương Triết Hạn tưởng rằng Cung Tuấn chỉ kiếm cớ đẩy mình đi để nói chuyện với Lý Thùy Thương, không ngờ cậu thật sự hẹn lịch khám tổng quát cho anh. Lúc Trương Triết Hạn quay về thì đã là buổi chiều, Lý Thùy Thương đã về, nghe vệ sĩ báo cáo, Cung Tuấn vẫn còn đang ngủ.
Chuông điện thoại vừa reo lên, Trương Triết Hạn nghe máy, là của một cậu sinh viên anh hướng dẫn viết đồ án tốt nghiệp, cũng là sinh viên của lớp anh làm cố vẫn học tập. Nghe sinh viên trình bày thì cậu bị đánh rớt điểm rèn luyện, cần chữ ký đảm bảo của Trương Triết Hạn.
-Được rồi, sáng mai tôi sẽ đến trường, không cần sợ.
Trương Triết Hạn vào phòng, Cung Tuấn ngủ rất ngoan, nếu bỏ qua bình truyền dịch nối với kim truyền trên tay thì không khác gì khung cảnh bình yên trong mơ.
Mà người trên giường cũng mở mắt, nhìn anh cười rồi lại lười biếng cọ cọ gối đầu.
05.05.24
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com