(18) Chuyện ăn táo
Vậy là sau một thời gian kể từ lúc bắt đầu quay phim đến giờ, các diễn viên trong đoàn đã thân thiết với nhau hơn. Thậm chí còn có thể hiểu được sở thích của đối phương rồi, trò chuyện cũng rôm rả hơn trước. Trừ bỏ Tôn Hi Luân tính cách vốn trầm lắng, lại không hay nói chuyện ra thì không khí của đoàn phim coi như là vô cùng sôi nổi.
Nhất là cặp nam chính là Cung Tuấn và Trương Triết Hạn.
Hai người họ ban đầu còn có vẻ né tránh lẫn nhau do không thân. Cung Tuấn cứ hễ thấy Trương Triết Hạn vào thang máy là bản thân cậu sẽ vòng qua đi thang bộ. Hai người khi ấy không thân, nếu ở riêng trong thang máy sẽ khó tránh được sự ngượng ngùng.
May mắn là giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.
Hai người giờ đã bắt đầu dính lấy nhau để thảo luận, chuyện trò đủ kiểu rồi.
Một ngày nọ, Trương Triết Hạn bỗng thẫn thờ thở dài một tiếng lúc nghỉ trưa.
"Tiếc ghê!"
"Tiếc cái gì cơ?" Cung Tuấn quay đầu lại nhìn anh hỏi. Cậu ngồi kế bên Trương Triết Hạn, tay cầm một cái quạt pin nhỏ.
"À...." Trương Triết Hạn dài giọng nói. "Vừa nãy Tiểu Vũ đi mua đồ ăn vặt về, nói hết táo rồi!"
"Anh thích ăn táo sao?" Cung Tuấn ngạc nhiên mỉm cười hỏi.
"Ừm!" Trương Triết Hạn chán nản gật đầu. Anh nghiêng người, ngả đầu vào bức tường bên cạnh, ảo não than.
"Thèm ăn táo quá!"
Cung Tuấn cười. Cậu kéo anh dậy nói.
"Nào! Phấn khởi lên! Để chiều nay em đi mua đồ nếu có gặp em mua cho anh!"
"Thật không?" Trương Triết Hạn nhấc mí mắt, làm vẻ ngờ vực hỏi.
"Em lừa anh làm gì? Nào! Dậy đi!"
Trương Triết Hạn cũng phì cười. Anh lỏng lẻo theo lực kéo của Cung Tuấn mà ngồi dậy, cụng trán vào vai cậu một cái rồi rời đi luôn.
"Anh khát không? Em có Coca này!" Cung Tuấn và Trương Triết Hạn sóng vai nhau bước đi.
"Thôi. Anh thích nước lọc hơn cơ!"
Mồm thì bảo thế nhưng Trương Triết Hạn vẫn cầm chai Coca của Cung Tuấn lên rồi vặn nắp ra uống.
"Nếu vậy thì trả em đây!" Cung Tuấn phì cười, cậu vung tay vờ muốn giật lại chai nước. Trương Triết Hạn né ra, anh cười tít mắt nói.
"Cho rồi cấm đòi nha! Hí hí...."
"Anh lươn lẹo nó vừa thôi!"
Cung Tuấn cười ha hả đuổi theo Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn thì một tay cầm chai nước, một tay vén vạt áo của y phục cổ trang lên, cười khúc khích chạy trước.
Mọi người trong đoàn phim nhìn theo chỉ có thể bất lực lắc đầu cười. Anh trai quay phim đứng kế bên đạo diễn hỏi.
"Có cần nhắc họ tem tém lại không?"
"Không cần!" Đạo diễn mặt vô cảm đáp. "Nhắc cũng như không. Kệ họ đi!"
Tối hôm đó, Cung Tuấn trở về nhà cùng một túi đồ ăn trên tay.
Quả thật là không tìm thấy táo thật. Mấy siêu thị lớn ở gần chỗ quay phim này tìm mãi cũng không thấy loại táo to nào cả. Làm Cung Tuấn phải vòng xe đi ngược hướng ra xa hơn để tìm mới mua về được.
Nhưng táo cậu mua là táo xanh, không biết liệu Trương Triết Hạn có thích ăn hay không nhỉ?
Cung Tuấn cầm quả táo lên ngó thử. Cậu nhớ có một lần Trương Triết Hạn mua táo mời fan khi quay chương trình gì đó. Táo anh mua lúc đó đều là táo đỏ. Chứ không phải táo xanh. Hai loại này chỉ khác màu sắc mùi vị cũng không sai biệt nhiều lắm.
Chắc không sao đâu nhỉ? Không thì mang trước một quả đi cho anh ăn thử xem sao. Cung Tuấn thầm quyết định, sau đó cậu cầm một quả táo lên, rửa sạch sẽ, gọt vỏ rồi cắn một miếng, lòng thầm nghĩ.
Ngọt thật!
Chắc anh ấy sẽ thích.
Ngày hôm sau, Cung Tuấn cầm trên tay một quả táo đi đến phim trường. Mọi người ngó quả táo đó một cách tò mò. Nếu là đồ ăn vặt thì sao lại chỉ mang mỗi một quả, đã vậy....
Cung Tuấn sau khi rửa sạch quả táo thì lại lấy giấy ăn khô ra, lau vô cùng cẩn thận. Mọi người cùng trố mắt nhìn.
Làm gì mà coi như báu vật vậy?
"Chào buổi sáng mọi người!" Trương Triết Hạn cũng đã tới. Anh hôm nay vẫn rất vui vẻ. Thấy Cung Tuấn đã ngồi sẵn trước bàn trang điểm, Trương Triết Hạn bước tới cười với cậu.
"Em đến sớm vậy?"
"Em mới đến thôi!" Cung Tuấn cười đáp.
Trương Triết Hạn ồ một tiếng rồi bước vào phòng thay đồ. Cung Tuấn nhìn theo anh, cười tủm tỉm.
Lát sau, trong lúc chờ hậu kì dựng cảnh, Trương Triết Hạn đứng một bên lật kịch bản ra đọc lại lần nữa. Đúng lúc này, Cung Tuấn đi tới, ấn cái gì đó lên má anh khiến anh giật mình.
Quay đầu nhìn lại thì đó là một quả táo xanh bóng.
"Em mua được rồi sao?" Mắt Trương Triết Hạn sáng lên.
"Không dễ dàng gì đâu đó nha!" Cung Tuấn mỉm cười đáp. "Nhưng em không tìm thấy táo đỏ, chỉ đành mua loại này. Anh không chê chứ?"
"Dĩ nhiên là không rồi!" Trương Triết Hạn đón lấy quả táo cười sáng lạn. "Cảm ơn em nha! Há há..."
Cung Tuấn che miệng cười.
Trương Triết Hạn lau qua quả táo rồi trực tiếp đưa lên miệng ăn. Cách ăn của anh rất ngộ. Người bình thường sẽ cắn một miếng lớn rồi nhai nhưng Trương Triết Hạn thì không. Anh cắn rất nông, sau đó xoay vòng quả táo, miệng cạo từng lớp một của nó cho đến hết một vòng rồi mới bắt đầu nhai.
Cách ăn kiểu này....
Cung Tuấn nhướng mày liên tưởng.
Có chút giống một con Hamster.
"Ngọt thật đấy!" Trương Triết Hạn nói.
"Anh thích là được!" Cung Tuấn vui vẻ cười. Cậu vỗ vai anh bảo. "Ăn nhanh chút, sắp quay rồi đó!"
"Ừ, ừ!" Trương Triết Hạn gật đầu.
Cung Tuấn đứng nhìn anh ăn. Trương Triết Hạn vẫn ăn kiểu xoay vòng kia khiến phần bụng quả táo bị khoét rỗng rồi mà hai phần đầu vẫn còn nguyên.
Cung Tuấn cảm thấy có chút buồn cười.
"Làm gì vậy?" Trương Triết Hạn phát hiện ánh mắt cậu liền quay đầu lại hỏi.
"Không có gì chỉ là..." Cung Tuấn đáp. "Em thấy cách ăn của có chút đặc biệt! Trông rất giống một con Hamster!"
Trương Triết Hạn bật cười.
"Ý em là anh trông dễ thương như nó?"
Cung Tuấn chỉ cười không đáp. Bởi nếu đáp thì câu trả lời chắc chắn sẽ là: Không, là trông vô cùng ngốc nghếch. Cực kì buồn cười!
Với câu trả lời kiểu này, không nên nói thì hơn.
"Nếu anh thích thì để mai em mang thêm cho quả nữa!" Cung Tuấn nói.
"Mang một quả thì mang làm gì? Mang nhiều chút đi!" Trương Triết Hạn đề nghị.
"Không. Ăn nhiều táo quá cũng không tốt. Với cả, anh còn phải để bụng mà ăn trưa chứ!" Cung Tuấn trực tiếp từ chối.
Trương Triết Hạn bĩu môi quay đi lại tiếp tục gặm táo. Cung Tuấn lúc này mới chú ý đến miệng anh. Do cách ăn của Trương Triết Hạn là kiểu gặm đục khoét nên khóe miệng khó tránh việc bị dính nước táo. Cung Tuấn vớ lấy một tờ giấy trên bàn rồi đưa cho Trương Triết Hạn bảo anh lau. Trương Triết Hạn không cầm lấy mà im lặng nhìn cậu.
Cung Tuấn bấy giờ mới nhận ra Trương Triết Hạn chẳng còn tay nào để cầm giấy nữa. Một tay cầm táo một tay cầm kịch bản mất rồi. Thế là Cung Tuấn đành tự thân đi lau cho anh. Ánh mắt cậu quét qua gương mặt của Trương Triết Hạn, tìm kiếm những chỗ dính nước để lau nhưng vô tình lại lướt qua môi anh.
Ánh mắt Cung Tuấn bất giác khựng lại ở đó một lát. Tay cầm giấy vẫn lau nhưng ánh mắt căn bản không nhìn tới chỗ lau mà lại dán chặt lên môi Trương Triết Hạn.
Đúng lúc này, đạo diễn gọi lớn tên hai người. Cung Tuấn mới giật mình chớp mắt, cậu khôi phục biểu cảm, vo tờ giấy ăn lại rồi ném vào thùng rác. Trương Triết Hạn cũng mau chóng gặm nốt quả táo ném lõi vào thùng rồi tất tả chạy tới chỗ đạo diễn.
"Tới ngay đây! Cung Tuấn, đi thôi!"
Anh quay đầu gọi. Cung Tuấn 'ừ' nhẹ một tiếng rồi đi theo anh. Ánh mắt cậu dán lên bóng lưng của Trương Triết Hạn, lòng vô thức nhớ lại việc lúc nãy, hình ảnh đôi môi của Trương Triết Hạn thoáng qua trong đầu cậu.
Ánh mắt Cung Tuấn tối sầm lại, tay siết lấy chiếc quạt giấy trong tay, cố đè nén nhịp tim của mình xuống.
Cảm giác vừa rồi là sao chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com