Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7.

Cung Tuấn ho nhẹ, chân mày giật liên tục. Dung nhan xinh đẹp, cái má phúng phính vì tức giận kia, thật khiến người ta câm nín. Lời muốn nói ra, trực tiếp bị gã nuốt ngược vào trong bụng.

Gã chẳng dám lớn tiếng thêm lần nào, ngầm đầu hàng. Một lúc lâu, gã giơ tay về phía Triết Hạn ngoắc ngoắc "Lại đây".

Như có sợi dây nghe lời thúc giục, Triết Hạn ngoan ngoãn đi đến chỗ Cung Tuấn. Khi đi ngang qua Mạc Hiên còn nhịn không được giả vờ trượt chân ngã lên cái lưng đang khom xuống của lão ta.

Rất nhanh chóng, anh lập tức đứng thẳng người, tỏ vẻ áy náy nói "Thật xin lỗi, sàn trơn trượt quá".

Mạc Hiên tức muốn xì khói, đôi mắt diều hâu liếc đến anh, không dám vô lễ trách mắng. Hôm nào cũng được nhưng hôm nay không thể đấu tay đôi với Li Tịch, khí thế của cậu ta không có điểm dừng, ngay cả hơi thở cũng mang theo áp lực khó tả.

Triết Hạn nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống, sát khí tụ lại ở đáy mắt phừng phừng lửa cháy.

Không phải tự dưng anh lại muốn gây thù với lão ta và cả Mạc phủ. Tạ thái y đã từng nói Mạc Hiên chính là kẻ đẩy Li Tịch vào lãnh cung, vu khống cậu ta đủ điều. Con gái lão ta cũng chính là người đã mang chậu Thược dược có độc thảo ô đến Bình Xuân Điện để Hoàng đế bệ hạ trao lại cho Li Tịch.

Hết thảy những đau khổ đó đều do bọn họ ban tặng, con trai anh bị thất sủng như hôm nay anh cũng phải cảm tạ họ cho tử tế chứ nhỉ?.

Li Tịch đã từng nói: Cung Tuấn và Mạc Tuyền là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Ngày dài tháng rộng, có cảm tình là đều đương nhiên. Cậu ta có thể diệt trừ tận gốc những kẻ dám tiếp cận Hoàng đế bệ hạ nhưng duy chỉ Mạc Tuyền là ngoại lệ. Nếu cô nương ấy bị thương, Hoàng Thượng ắt sẽ đau lòng lắm.

Đó là sự yếu đuối duy nhất cản đường Li Tịch, tất nhiên, nếu cậu ta giết chết Mạc Tuyền thì Cung Tuấn cũng sẽ làm điều tương tự, một nhát đâm xuyên qua tim Li Tịch, không chút do dự.

Người trước kia, không tồn tại trong cơ thể này, cũng chẳng còn sự do dự mà bọn họ trông mong. Cậu ấy sẽ trở về, một ngày nào đó, anh tin vào số phận.

Còn bây giờ, cơ thể của Li Tịch thuộc về anh và anh là Trương Triết Hạn, vĩnh viễn không được mạnh mẽ như Li Tịch nhưng nói về việc lập kế lâu dài bằng trí óc, anh tin mình có thể làm được.

Li Tịch sợ Cung Tuấn thương tâm nhưng Triết Hạn thì không. Đối với anh, anh tồn tại trong thế giới này chỉ với một mục tiêu duy nhất là giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Nực cười thay, nguyện vọng đó lại gọi tên Cung Tuấn.

Sự trả đũa của anh, không nằm trong
tâm nguyện của cậu ấy. Nhưng tâm nguyện của cậu ấy phải đi theo con đường của anh. Anh đồng cảm với cậu ấy, không có nghĩa cũng đồng cảm với tình địch và những kẻ đứng sau đẩy cậu ấy vào bước đường cùng.

Anh không phải ác nhân, anh chỉ hành động theo đúng nghĩa vụ của một người bố, một người bạn, một người hiểu hết cảm giác cô đơn mà Li Tịch chịu đựng chừng đó năm.

Ngồi xuống cạnh Cung Tuấn, Triết Hạn không mở lời, khuôn mặt vương lại chút khó chịu, đôi mắt theo đó mà chùn xuống.

Cung Tuấn nhấp một ngụm rượu, chống tay lên cái bàn gỗ, cười đầy ẩn ý .

"Hoàng Vương của trẫm không được vui, nguyên nhân từ các chúng khanh, các ngươi nói trẫm phải làm sao đây?".

Nói xong, gã còn thở dài, mắt lướt qua những quần thần đang quỳ rạp ở phía xa, tự dưng bật cười. Mà sau khi nghe được tiếng cười vang vọng đó, các quan thần đang quỳ không hẹn cùng nhau run rẩy, ngay cả thở cũng tự động tiết chế.

Cung Tuấn không phải minh quân, cũng không phải là bạo quân. Mà là một kẻ điên nằm giữa hai ranh giới đó. Một vị vua xuất chúng nhưng cũng có thể hủy diệt cả Nhĩ Tân Quốc chỉ trong chớp nhoáng.

"Không có lời phản biện, xem như là đồng tình? Vậy phải phạt nặng thôi nhỉ?".

Sau lời của Cung Tuấn, tưởng chừng chánh điện sẽ im ắng nhưng lại có kẻ cúi đầu phản bác "Hoàng Vương vu khống, chúng thần không làm gì sai, mong Hoàng Thượng suy ngẫm lại!".

Mạc Hiên xem ra không chịu được một chút đả kích từ Triết Hạn, lời nói mang ba phần kích động.

Mạc Hiên là ngòi nổ châm cho những kẻ nhát cáy phát sau một ngọn lửa, đồng thanh hô "Mong Hoàng Thượng suy xét".

Lòng ngực Triết Hạn phập phồng, hơi thở gián đoạn nhưng thanh âm phát ra tựa gió, mềm mại mà ngứa ngáy "Vậy là ta sai sao? Ý của Hữu thị lang là Li Tịch ta sai? Được thôi, ta đứng trước ngươi đưa lỗi về mình, chỉ là ngươi có dám nhận hay không mà thôi!"

Cung Tuấn để ý thấy, có lẽ vì kích động quá lớn nên Li Tịch đã không còn tái phát bệnh khi ở gần gã. Li Tịch không phải kiểu người dễ tức giận, ngay từ khi trở về từ cõi chết, cả tư duy cũng thay đổi, nhạy bén hơn hẳn.

Nếu là trước đây, Li Tịch sẽ dùng vũ lực áp chết số đông nhưng hiện tại lại rất thông minh, còn biết dùng mưu mẹo.

Nhưng thay đổi này, không hẳn là xấu, có chút tư vị muốn bắt lấy, mặc sức khám phá.

Gã đưa tay ôm lấy bả vai anh kéo vào trong lòng, băng lãnh nói "Hay để trẫm nhận lỗi thay Hoàng Vương nhé? Ngươi thấy có được không Hữu thị lang?".

Mạc Hiên kinh hãi, vai run run hô to "Thần không dám, Hoàng Thượng bớt giận!".

Cung Tuấn tựa như không quan tâm, lời vàng lời ngọc gọi người thân cận nhất.

"Hàn Thừa tướng!"

"Có hạ thần".

"Lôi tất cả những kẻ quỳ rạp phía dưới ra ngoài, mỗi một kẻ đánh 20 trượng. La hét tăng thêm 10 trượng, nếu dám ngất tăng thêm 30 trượng. Còn chết tại chỗ thì tru di tam tộc!".

"Hoàng Thượng, mong người xem xét lại! Hoàng thượng...." Quần thần sợ hãi van xin.

Thấy Hoàng đế bệ hạ vẫn làm mặt lạnh ôm lấy Hoàng Vương. Bọn họ dần hiểu ra, đây là lời cảnh cáo, nếu còn dám thất lễ với Li Tịch, kết cục còn thảm hơn hôm nay.

Đến khi tuyệt vọng lấn át, một trong số đó lén đưa mắt nhìn về phía Li Tịch, chỉ thấy cậu đang áp sát môi vào tai Cung Tuấn nói nhỏ điều gì đó, cảm giác ấm áp vô cùng. Thoáng chốc, mặt bệ hạ đã tốt hơn, nụ cười cũng thực dịu dàng.

Cung Tuấn búng nhẹ ngón tay vào trán Triết Hạn, cười cưng chiều với anh. Vài giây sau, quay lại nghiêm nghị nhìn những kẻ kia, không lấy một tia cảm xúc "Hoàng Vương không muốn làm khó sức khoẻ của các ngươi. Hôm nay không dụng hình, mai sau còn tái phạm, trực tiếp phóng hoả, thiêu sống các ngươi đi".

Lại nói thêm "Tiệc tàn".

Chưa kịp để quần thần tiễn đi, Cung Tuấn đã kéo Triết Hạn một mạch rời khỏi, rất gấp gáp. Đến khi ra khỏi điện, liền ôm lấy eo anh, phóng lên ngói, dùng khinh công biến đâu mất dạng.

Quay lại chánh điện, Hoàng Thượng đã rời đi. Bọn họ vẫn chưa được "miễn lễ".

Cung Khâm cười hiền, phất tay, ý tứ rất rõ ràng "Về sau đừng để Hoàng Vương nóng giận. Các ngươi không cần tiếp tục quỳ, lui hết cả đi".

"Chúng thần đa tạ Tần Vương".

Chánh điện bây giờ chỉ còn sót lại hai bóng người. Một là Cung Khâm, hai là Li Nhuận. Bầu không khí thực xấu hổ, Cung khâm bị khí thế của Sầm tướng quân bức đến thẹn thùng. Không ai chịu mở lời với ai, Tần Vương không thích nghi được sự tĩnh lặng, đứng lên, ấp úng nói "Ta...ta về Vương phủ trước...ngươi...a...tướng quân như ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm".

Li Nhuận khẽ cười, tay cầm ly rượu dừng giữa không trung "Tần Vương không cần khách khí như thế, ta cũng đâu nói là sẽ ăn thịt ngươi?".

"A...cái kia...ta không phải có ý đó. Ta đi trước".

Cung Khâm lướt ngang Li Nhuận, vốn muốn định bỏ chạy thật nhanh. Thế nào tay bị bắt lấy, khi nhìn xuống, mắt lại chạm vào con ngươi đen láy của Li Nhuận.

"Đưa ta đến Vương phủ, ta không muốn ở lại đây".

Cung Khâm "a" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu. Đổi lại là tiếng cười không rõ phát ra từ Sầm tướng quân giấu tên nào đó "Thực nghe lời".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com