Phần 13.
"Thân xác? Cậu nói tôi cướp thân xác của cậu, không tình nguyện ư? Lúc đầu còn khóc lóc cầu xin tôi hãy yêu thương Cung Tuấn thay cậu, thế sao bây giờ lại trở mặt đến như vậy? Hay cậu cho rằng ánh mắt dịu dàng của anh ấy dành cho tôi đáng lí phải là của cậu?".
"Im đi! Cung Tuấn chỉ yêu mày vì mày đang ở trong thân xác của tao mà thôi, Hoàng Thượng vốn dĩ yêu tao, mỗi mình tao thôi!".
Triết Hạn chống tay xuống đất, ngửa mặt lên trời cười như kẻ điên, đúng là vận mệnh luôn trêu chọc kẻ nghèo nàn tình thương mà, xoay anh như chong chóng gặp gió.
Dứt giọng cười, Cung Tuấn cũng đã đuổi kịp, gã muốn chạy đến ôm lấy anh, còn chưa kịp nhích chân đã bị anh lên giọng cảnh cáo.
"Đứng im, không cho phép người đến gần ta!".
Cung Tuấn hơi khựng lại nhưng cũng ngoan ngoãn đứng im. Gã nhìn sâu vào mắt cậu, mất mát nói "Em nói xem, ta phải làm sao với em đây, Lão đại?".
Triết Hạn đăm chiêu nhìn vào long bào đã phủ một lớp bụi đường, có chút đau lòng mà siết chặt tay.
Anh bình thản nói với kẻ đang ở đâu đó bên trong cơ thể, lời rất khẽ, ý tứ cũng rõ ràng.
"Chắc cậu không biết đâu Li Tịch. Cơ thể này là của cậu, tôi chấp nhận điều đó nhưng gương mặt này không phải là cậu, từng đường nét 100% là tôi. Soi gương hằng ngày không phải chỉ đơn giản là ngắm mình trong gương mà cũng là nhìn sự khác biệt rõ ràng giữa hai chúng ta. Lúc đầu, gương mặt của tôi và cậu chỉ giống nhau có 90% nhưng càng về sau lại càng khác biệt".
"Thì đã sao? Cả cơ thể này đều là của tao, mày nên nhớ kỹ điều đó".
"Ha, vậy sao? Nhưng tôi đoán có một thứ không thuộc về cậu, là Cung Tuấn, anh ấy thuộc về tôi. Cả thể xác, tinh thần lẫn trái tim đều là của tôi".
"Xằng bậy! Cung Tuấn là của ta!".
Triết Hạn không tranh cãi thêm, điều đó quá trẻ con. Anh phủi một ít đất dính trên tay, theo bản năng đứng thẳng người.
Ánh mắt dịu dàng dành cho Cung Tuấn đã không còn được trong veo như ban đầu mà thay vào đó là con ngươi rực lửa, tràn đầy thù hận.
Và tất nhiên, con ngươi đầy sát khí kia là của Li Tịch, cậu ta đang cố lấy lại thân xác bằng một ánh mắt.
Anh không hiểu, vì sao tình tiết lại diễn biến khác xa so với cốt truyện như thế chứ?.
Khi tỉnh giấc ở một nơi xa lạ, anh chỉ ngỡ là mình đã bị xuyên về một thời điểm nhất định nào đó hoặc thuyết phục hơn là bị cuốn vào trong cuốn tiểu thuyết mà bản thân vừa đọc qua.
Anh luôn cho rằng bản thân là thiên tài, có thể thay đổi cốt truyện, diễn biến, cao hơn là thay đổi cả kết thúc sau này, một cái kết có hậu, hạnh phúc vô hạn.
Nhưng lại chưa từng nghĩ đến cho chính mình một cái kết bi thảm nhất, một cái kết đầy nước mắt, đầy máu, đầy hoa thơm cỏ lạ, đầy mùi hoang du.
Nói đến một việc khó hiểu, vì sao Triết Hạn lại biết kẻ làm loạn là Li Tịch?.
Ha, rõ như ban ngày đấy mà, nếu anh thật sự giết chết Cung Tuấn, người cầm kiếm mặc định phải là anh, người dính đầy máu tươi của Cung Tuấn mặc định cũng là anh.
Vậy đáng lí ra anh và cậu ta phải đổi vị trí cho nhau thì mới hợp tình hợp lí chứ nhỉ?.
Cớ sao cậu ta lại gần Cung Tuấn đến mức như một kẻ vừa giết người muốn đổ hết mọi tội lỗi cho người khác thế kia chứ?.
Chưa kể, lần đầu tiên đến Bình Xuân Điện đòi lại công bằng cho dân chúng Nhĩ Tân Quốc, người ra tay chém giết điên cuồng, là Li Tịch, không phải anh.
Mượn sức mạnh cái gì chứ? Đáng thương cái gì chứ?.
Sao không nói trắng ra là anh đang bị lợi dụng bởi một tên sát nhân tay nhuốm máu tanh!.
Mẹ nó, còn bắt anh đóng vai người tốt đứng ra khóc thuê cho cậu ta.
Đấy, đã đủ đau khổ chưa?.
"Ê thằng nói dối, nếu tao đoán không lầm, quân nổi loạn cái gì đó là do mày bịa ra đúng không?".
"Tất nhiên là tao bịa ra rồi, sao mày ngu thế, nhưng việc mày giết người là thật đấy, đừng đổ lỗi cho tao".
"Thật?".
"Không phải mày đã sát hại cả Mạc Phủ hay sao? Còn tự tay cắt lìa cổ Mạc Tuyền thật vui vẻ kia kìa ahahahaha".
Triết Hạn vốn đã lấy lại được bình tĩnh nhưng sau khi nghe Li Tịch nói xong, con ngươi không tự chủ trợn to lên.
Khi nào chứ?.
"Muốn biết hả? Tao cũng không ngại nói cho mày nghe đâu. Mạc Phủ bị trục xuất là do ả ta tự làm tự chịu, tao không liên can nhưng mà thù hận còn chưa xong, sao tao có thể bỏ qua dễ dàng thế được. Không biết vì sao, ở một khắc nào đó, tao lại có thể cảm nhận được thù hận bên trong cơ đang trỗi dậy mạnh mẽ, rồi điều khiển được cơ thể này, tất nhiên, tao phải đi trả thù. Nhưng tất cả là tại mày, tại sao mày lấy lại được ý thức trước khi tao kịp giết chết Cung Tuấn chứ? Thật đáng tiếc, trừ lúc đó ra, tao không còn điều khiển được mày nữa, bắt tao nhọc lòng lên đống kế hoạch rắc rối này tặng cho mày, cũng cực khổ lắm~".
Nói xong, Li Tịch còn thở dài như tiếc nối.
Trong lời nói của Li Tịch, Triết Hạn không nghe được gì ngoài hai việc. Một là kịp giết Cung Tuấn, hai là điều khiển được anh?.
Điều khiển được một lúc?.
Chính là thời điểm đó?.
Là thời điểm Triết Hạn đã xác nhận được tình cảm mà mình dành cho Cung Tuấn, anh luôn lo lắng bản thân một lúc nào đó sẽ rời đi? lúc nào đó Li Tịch sẽ trở về. Anh chấp nhận trả thân xác cho cậu ta nhưng lại khó rời bỏ Cung Tuấn.
Li Tịch thực chất không phải chết do hạ độc hay do quá đau khổ như anh suy đoán mà là bị ai đó dùng bùa chú phong ấn ở một góc bên trong cơ thể.
Nếu người được chọn ý thức không vững vàng, sẽ dễ dàng bị cậu ta tóm lấy trí óc rồi điều khiển như con rối? Là như thế? Nếu anh đoán đúng, bây giờ cậu ta cũng có thể làm điều tương tự, có thể điều khiển anh sao?.
Vậy người đã khóc lóc, nói đủ lời khiến anh thương cảm khi anh rút kiếm ra khỏi vỏ chính là mặt thiện lương còn sót lại mà người phong ấn không nỡ diệt trừ, để tạm nó tự sinh tự diệt trong thanh kiếm kia.
Hờ, suy luận chặt chẽ phết nhỉ?.
Vậy làm sao để khiến cậu ta chui ra hay là không làm hại Cung Tuấn đây?.
Triết Hạn vắt óc suy nghĩ, chưa tìm được đường lui, tay đã bị ai đó siết mạnh kéo vào nơi an toàn, không cho cậu đứng sát vách núi.
"Hết cách với em thật rồi, xem này, y phục đã bị em làm cho bẩn mất? Lão đại, em đúng là hư hỏng mà!".
Triết Hạn nghe hai từ "lão đại" phát ra từ miệng Cung Tuấn, môi nhịn không được nhếch thành đường cong mỹ mãn.
Nếu thám tử Trương Triết Hạn lừng danh mà chẳng có miếng tiếng nào đoán không lầm thì Cung Tuấn đã biết Li Tịch đứng trước mặt này là hàng nhái cao cấp. Gã không vạch trần, không tra hỏi, lại còn rất yêu chiều anh, xem ra, người mà gã phải lòng là anh chứ không phải tên Li Tịch thối tha, lắm mưu mô kia.
Để ý thử xem, gã chưa từng gọi anh là Li Tịch. Lúc đầu chỉ là Li Vương? Hoàng Vương? Nhưng từ sau khi phát hiện ra thân phận anh đang mang là giả mạo, gã không còn gọi những danh xưng kia nữa.
Khi anh bắt cả Hoàng cung gọi mình là "Lão đại". Có lẽ gã đã nghĩ rằng đây là tên thật của anh hoặc là biệt danh nào đó anh muốn cho người khác gọi mình.
Dần dần, gã cũng tự nhiên mà gọi hai từ đó như cách mà gã gọi một người thân, một người mà gã yêu, một ngoại lệ duy nhất gã dành cho anh.
"Ta rất vui vì người gọi ta là lão đại nhưng mà Hoàng Thượng này, ta tên gọi là Trương Triết Hạn".
Triết Hạn đang đợi một cú shock ngẩn ngơ của Cung Tuấn, anh muốn cười ha hả vào mặt gã. Vốn đời chẳng như mơ, gã không hề sượng hay có một miếng bất ngờ nào cả, tay phủi quần áo luộm thuộm cho anh vẫn rất theo nhịp.
Biết là tình huống nguy cấp, biết là không nên tức giận nhưng anh không cam tâm, bình thản quá mức cho phép rồi đó.
Anh đặt hai tay lên bả vai gã lắc mạnh, liên tục chất vấn "Biểu cảm bất ngờ của người đâu Hoàng Thượng, người tỏ ra hoảng hốt đi!".
Cung Tuấn bị anh lắc đến hoa cả mắt, gã túm lấy hai tay đang tăng động của ai kia vòng qua cổ mình, đối với gương mặt xinh đẹp đang phóng đại trước mắt, cười gượng "Ồ, bất ngờ quá, Trương hoàng vương~".
"Cái gì mà giả trân vậy? Thế giới nợ người một giải Oscar siêu to khổng lồ luôn".
Cung Tuấn đưa tay ấn mạnh vào trán anh, làm ra vẻ nghiêm túc nhưng không giấu được đáy mắt thập phần dịu dàng.
"Nói nhăng nói cuội".
"Hạnh phúc quá nhỉ, Hoàng Thượng của ta?".
Mắt phượng đang tràn đầy ý cười đột nhiên không còn gợn sóng. Người vừa nói không ai khác là Triết Hạn nhưng giọng điệu cứng nhắc đầy mỉa mai không lẫn đi đâu được này là của một người khác.
Gã dùng lực đẩy Triết Hạn ra khỏi cái ôm của mình, lực đẩy khá mạnh, khiến cho anh lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững trên mặt đất.
"Đã lâu không gặp, Li Vương?".
_
Note:
Kí lùm mía, một chap mà viết tận hai tiếng rưỡi cơ á =)).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com