Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

"Nhóc, cậu đang tỏ tình với anh à?"

25.

Trương Triết Hạn quen với Cung Tuấn vào năm nhất cấp 3, khi đó cả hai giống như hai thế cực đối nghịch nhau hoàn toàn trong lớp, anh thì mỗi ngày đều lêu lổng chơi bời chỉ cần có thể chơi game thì tuyệt đối không học, còn đối phương lại là con mọt sách nổi tiếng toàn trường, có thể cầm sách thì tuyệt đối không chơi. Cung Tuấn đi học sớm một năm nên tuy kém tuổi nhưng lại ở chung lớp với anh, những năm tháng cấp 3 đó mỗi giờ học anh ngẩng đầu đều có thể thấy tấm lưng thẳng tắp nghiêm túc của cậu ấy đang chăm chú nghe giảng, dưới ánh nắng ấm áp hắt vào từ khung cửa sổ trông đẹp như khung cảnh của một bộ phim thanh xuân.

Sự nghiêm túc đến mức cực đoan trong học tập của cậu bạn này khiến Trương Triết Hạn từ thấy kì lạ dần trở thành tò mò hiếu kì, rồi đến sau một lần anh chơi bóng rổ bất cẩn táng nguyên quả bóng tống tiễn Cung Tuấn vào phòng y tế liền trở thành ham muốn trêu chọc không thể khống chế được.

Cung Tuấn cầm túi chườm xoa xoa khối u to đùng trên trán ngẩn người, khi không học tập thì cậu liền rơi vào trạng thái 'vô dụng', đối với người bạn đưa mình đến phòng y tế cũng không biết nên giao tiếp thế nào cho đúng.

"Ê ê, nói chuyện thì phải nhìn vào mắt nhau mới đúng chứ, sao lại cúi đầu mãi thế cậu bạn nhỏ?"

Trương Triết Hạn nhìn đỉnh đầu của cậu ấy mà cả người đều không khỏe, anh chỉ là lỡ tay ném bóng hơi xa thôi, không thể tới mức táng một cái đã hỏng cả đầu đối phương được đúng không?

"A... xin lỗi...", Cung Tuấn bị mắng mới ngơ ngác ngẩng đầu lên rụt rè nhìn anh, vì quẫn bách mà biểu cảm trên gương mặt cũng ngốc ngốc đáng thương "Em..."

"Em?", Trương Triết Hạn nhíu mày khó hiểu trước xưng hô của cậu ấy phải mất nửa phút mới nhớ ra cậu nhóc này đi học sớm, so với mọi người trong lớp đều nhỏ hơn một tuổi cả; thế là tinh thần trách nhiệm của một người anh trai lớn bắt đầu rục rịch "Được rồi, làm mặt đáng thương thế làm gì, anh đâu có ăn thịt cậu đâu? Đi học sớm có phải thấy rất khó làm thân với các bạn không, cộng thêm cái tính cách hướng nội này của cậu, ai nha..."

Cung Tuấn bị anh vạch trần xấu hổ tới mức một lần nữa cúi đầu không dám nhìn anh thêm, tay trái rảnh rỗi đặt trên đầu gối cũng vô thức nắm chặt, trong đầu hoàn toàn không rõ nên đáp lời đối phương ra sao.

"Sao lại hay xấu hổ thế này?", Trương Triết Hạn bị sự kì lạ của loài động vật nhỏ đang ngồi trước mặt mình chọc cười, cũng mặc kệ bản thân với cậu ấy thân hay không thân mà thò tay sờ cằm cậu ấy bắt phải ngẩng lên nhìn mình, sau đó bị hai vành tai nhiễm đỏ của cậu ấy dọa sợ.

Má ơi, trên đời thật sự có thằng con trai nào dễ ngại ngùng đến mức này à...

"Em... em...", Cung Tuấn trước giờ rất ít tiếp xúc gần với người khác ngoại trừ gia đình mình, hiện giờ bị một người bạn còn chưa nói chuyện quá mười câu trong lớp động tay chân đương nhiên là càng luống cuống rồi, lắp bắp mãi vẫn chưa xong ý muốn nói.

Bỏ cha, dễ thương quá đi... Trương Triết Hạn cảm giác đầu mình úng nước mất rồi, thế nhưng cái sự đối nghịch giữa hình tượng mọt sách luôn thủ khoa toàn trường với cậu bạn đẹp trai ngốc nghếch động một cái cũng xấu hổ này... chậc, hoàn toàn chọc trúng manh điểm của anh mà. Trong lòng Trương Triết Hạn lúc này chỉ toàn ý xấu... muốn trêu chọc cậu ấy ghê!

Nghĩ là làm, anh buông tay lùi lại phía sau một chút để đối phương có thể thoải mái hơn, nở một nụ cười thân thiện không có xíu công kích nào như đang dụ dỗ một động vật nhỏ đi lạc ngoài đường:

"Có muốn kết bạn với anh không?"

"... Dạ?", Cung Tuấn bị câu nói đột ngột của anh dọa ngơ người luôn rồi.

"Cậu cũng không thể cả ba năm học không có bạn trong lớp đúng không? Cứ lủi thủi một mình mãi dễ bị cô lập bắt nạt lắm đấy, có anh đứng ra bảo kê cho cậu thì không cần lo lắng nữa rồi. Đổi lại thì...", Trương Triết Hạn ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng đành thêm cái điều kiện mà anh không mấy vừa lòng vào "... cậu giúp anh làm bài tập là được."

"Anh... muốn làm bạn với em?"

"Sao, chê anh điểm phẩy chưa đủ để làm bạn cậu?"

"Không không không... ý em không phải... em...", Cung Tuấn hoảng loạn vội vã thanh minh đến mức làm rớt cả túi chườm đá đang cầm trên tay, giống như chỉ sợ anh sẽ hiểu lầm ý mình "Em... tại em không tốt..."

Nếu thật sự tốt thì cậu làm sao có thể cô độc suốt nhiều năm như vậy chẳng có người bạn thân nào, phải không?

Cung Tuấn nghĩ thế toàn thân lại ủ rũ, bản tính hướng nội nhiều năm đã mài mòn lòng tự tin vốn ít ỏi của cậu chẳng còn lại bao nhiêu, đáng thương tới mức ai nhìn cũng phải mềm lòng.

"Cậu thì có gì không tốt? Mặt đẹp điểm phẩy cũng đẹp, còn thêm khoản tự tin nữa thì trường này nam sinh làm sao có được bạn gái bây giờ?", Trương Triết Hạn bật cười khi biết được ý nghĩ ngây ngô của đối phương, anh cúi đầu nhặt túi chườm đá thả lại vào tay cậu, sau đó nghĩ ra cái gì lại cầm lấy lon nước đậu xanh mới mua còn hơi lạnh trên bàn đưa cho cậu ấy "Nè, cho cậu."

"Dạ?"

"Quà ra mắt.", anh phì cười, hai mắt cong cong tươi sáng như ánh mặt trời ngày xuân "Sau này theo anh không thiệt thòi đâu."

Bàn tay hai người khẽ chạm vào nhau, Cung Tuấn trong thời điểm ấy chẳng nhịn được mà tự hỏi bản thân một câu, rằng tại sao thế giới xô bồ lạnh lùng này lại có người rạng rỡ xán lạn đến như vậy được nhỉ.


26.

Nếu như ban đầu lớp học thấy Trương Triết Hạn như ăn phải cái gì tự nhiên bắt đầu công cuộc trêu chọc cậu trai mọt sách còn sốc lên sốc xuống thì sau nửa năm đã dần dần bị sự mặt dày của anh làm cho chết lặng; thậm chí tới lúc Cung Tuấn vốn rụt rè dần mở lòng như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo anh đi khắp mọi nơi cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cuối cùng biến chuyển thành chỉ cần một ngày không thấy hai người ở cạnh nhau mới coi là chuyện lạ.

Trương Triết Hạn chưa bao giờ cảm thấy sự ngây ngô hay xấu hổ của Cung Tuấn có gì là xấu, sau nửa năm mỗi ngày đều lôi đối phương ra trêu đùa mà vẫn thấy cậu ngại ngùng lại càng muốn chơi không biết chán, nói anh nghiện đùa giỡn cậu cũng không quá lời chút nào.

Thế nhưng điểm ngoặt cho mối quan hệ của bọn họ lại là một ngày hè cuối năm lớp 10 khi nhận được kết quả kiểm tra phân hóa giới tính, Trương Triết Hạn vừa nhìn chữ 'omega' trên giấy đã tức tới mức muốn lôi cả dàn bác sĩ ra đánh nhau, toàn thân là dáng vẻ hùng hùng hổ hổ như thể cả thế giới thiếu nợ mình.

Cung Tuấn sợ sệt giấu vội tờ kết quả của mình len lén nhìn anh phát giận kể lể hơn nửa tiếng, cả người như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn ngồi im hoàn toàn không dám hó hé câu nào.

"Này, sao im lặng thế, kết quả kiểm tra của cậu là gì?"

"...", Cung Tuấn mím môi giấu tờ kết quả ra sau lưng, cố ra vẻ bình tĩnh đằng hắng giọng "Em... em không nói đâu..."

Trương Triết Hạn nheo mắt lười dài dòng trực tiếp dùng vũ lực giật được tờ giấy kết quả, vừa đọc xong cả gương mặt liền đen sì... tiếp tục phát giận:

"Ê, dựa vào cái gì cậu lại là Alpha hả?! Cậu còn không cao bằng anh đâu đó!", anh tức chết rồi, cái tên mọt sách rụt rè lẽo đẽo theo đuôi anh như cô vợ nhỏ vậy mà trên phương diện này còn có thể đè đầu cưỡi cổ mình, có xíu công bằng nào không hả?!

"Tại em nhỏ tuổi hơn anh thôi... sau này sẽ cao--", Cung Tuấn nhỏ giọng bĩu môi lầm bầm, nói chưa xong lời đã bị ánh mắt như dao của anh dọa cho câm miệng.

"Omega chết tiệt.", Trương Triết Hạn vo tròn tờ kết quả kiểm tra của bản thân ném sang một bên, bực bội ngã người nằm xuống sân thượng nhìn ánh nắng trên đỉnh đầu "Kỳ phát tình, đánh dấu, lại còn có thể có thai...", nghĩ tới đây cả người anh đã nổi hết cả da gà "... còn nhân quyền nữa hay không?"

"Cái đó..."

"Gì?"

Cung Tuấn căng thẳng liếm liếm môi, phân vân mãi mới có dũng khí run run mở lời:

"Nếu anh không muốn... em... em sẽ không ép buộc anh mấy chuyện đó... nên...", giọng cậu nhỏ dần, càng nói lại càng run hơn "... em, ý em là... anh có muốn... ở bên em không?"

Trương Triết Hạn sửng sốt nâng mắt nhìn cậu trai hay ngại ngùng hiện giờ đang hai má đỏ ửng lắp bắp thể hiện tâm ý với mình, bị sự dũng cảm nhất thời của cậu làm cho kinh ngạc tới quên luôn cả cơn bực bội trong lòng:

"Anh không hiểu lầm ý cậu đấy chứ?", anh đột nhiên phì cười "Nhóc, cậu đang tỏ tình với anh à?"

Cung Tuấn xấu hổ cúi đầu trốn tránh ánh mắt anh, thế nhưng dù làm thế nào cậu vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn nóng rực của đối phương đang săm soi trên mặt mình:

"Em... vì omega và alpha có thể bên nhau mà đúng không... nên em, em nghĩ là mình có cơ hội... anh... nếu anh không muốn thì--"

"Ai nói anh không muốn?"

"Dạ?"

"Không cam tâm lắm thôi.", Trương Triết Hạn bĩu môi theo thói quen giơ tay nắn nắn cằm của đối phương "Cứ nghĩ sẽ tìm cơ hội nào hay ho tỏ tình rồi đời này mang bản thân ra che chở cho cậu, ai ngờ bản thân lại thành phía thụ động... bực mình ghê."

"Em... em cũng sẽ bảo vệ anh mà.", Cung Tuấn bắt lấy tay anh đang sờ nắn mặt mình, gắt gao nắm chặt, những đầu ngón tay của cậu cũng khẽ run "Em sắp trưởng thành rồi--"

"Thôi đi, cậu đánh nhau giỏi bằng anh không?", Trương Triết Hạn buồn cười mặc cho cậu ấy nắm tay mình, chỉ ngửa đầu cười khẽ "Ngồi im đó để anh bảo kê cho cậu."

"... Dạ."

"Không sợ mất mặt à?", cái dáng vẻ ngoan ngoãn nói một là một nói hai là hai này lại làm lòng anh ngứa ngáy muốn trêu chọc rồi.

"Không, có anh bảo vệ là chuyện tốt mà.", Cung Tuấn ngây ngô cười, trong ánh mắt lấp lánh những vì sao nhỏ "Em phải tự hào mới đúng."

Trương Triết Hạn thật sự bị tri kỉ nhỏ ngoan hiền của mình chọc cười ha ha, khẽ động bàn tay mình để những ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau, nghiêng người đặt đầu nằm lên đùi đối phương nhắm mắt lại.

Vào một ngày đầu hè ẩm ướt ấy bọn họ chẳng một tiếng động cứ như thế mà dựa vào nhau, ngay ở thời điểm bắt đầu của chuyện tình đã hi vọng có thể lặng im dựa dẫm cả một đời đằng đẵng về sau.


27.

Sau đó bọn họ đã cùng nhau đi qua hai năm tám mùa, để lại dấu mốc tình yêu là những tiếng cười và nụ hôn, những dòng nhật kí lại qua ẩm mốc mục nát trong dòng thời gian dài rộng lại vẫn đủ sâu sắc để nhớ mãi không quên.

Là ngày hè nóng nực anh lén chuyền giấy cho cậu ấy trong giờ học bị giáo viên bắt được, thế là cả hai vinh dự được mời phụ huynh tới vì tội 'yêu sớm' bỏ bê học hành; thiếu chút nữa bị bắt phải chia tay khi mới yêu nhau được hai tháng.

Rồi đến một chiều mùa thu anh giành vị trí thứ nhất trong lễ hội thể thao của trường, cậu thiếu niên luôn khép mình đã cầm đủ băng rôn cổ vũ lao tới ôm anh thật chặt, bốc đồng mà ngốc nghếch như hai đứa trẻ con.

Lại tới sáng mùa đông lạnh lẽo anh bị cơn đau dạ dày hành hạ vì không ăn sáng đúng giờ, cậu ấy lo lắng giúp anh xoa bụng cả tiếng trong phòng y tế; từ đó về sau không bao giờ cho phép anh ăn cay nữa, chậm trễ giờ ăn nửa tiếng cũng đủ khiến cậu ấy lải nhải nhắc nhở anh cả ngày.

Thời gian chợt vụt đến mùa xuân năm nào cả hai đi ngắm pháo hoa năm mới, khi bầu trời đêm chỉ còn lại ánh sáng le lói từ những ngôi sao xa xôi, cả hai đã nằm cạnh nhau trên thảm cỏ vắng người cười nói mà vượt qua cả một đêm dài.

"Hạn Hạn."

Thiếu niên của năm đó nắm chặt bàn tay anh khẽ nghiêng đầu sang, giọng nói dịu dàng đến mức khiến anh tưởng chỉ là ảo giác.

"Sao thế?"

"Anh biết câu nói 'Trăng đêm nay thật đẹp' mà người Nhật hay dùng để tỏ tình không?", Cung Tuấn nhẹ nhàng lẩm bẩm "Nếu 'trăng' trong câu nói đó là ẩn ý của chữ 'thích' *, thì em lại nghĩ... anh mới là mặt trăng của em."

Trương Triết Hạn sửng sốt bị tình thoại của cậu ấy tấn công tới đần cả người, sau đó bắt đầu cười rúc rích tựa đầu vào bờ vai thiếu niên lúc này đã cao vượt hơn anh gần nửa cái đầu:

"Em ăn phải cái gì à, sao tự nhiên sến vậy?"

"Em... em đang nói nghiêm túc mà! Sao anh lại cười--", Cung Tuấn bị anh cười đến đỏ mặt luống cuống, trông chẳng khác nào cún nhỏ trong nhà bị chọc xù lông.

"Không sao, em sến mấy anh cũng thích.", Trương Triết Hạn ngừng cười ngửa đầu nhìn bầu trời đêm mịt mờ, đôi mắt anh cũng dần mơ màng trong bể tình sâu thẳm "Nếu anh là mặt trăng của em, thì đây...", anh chỉ tay lên cao "-là em đối với anh."

"Bầu trời?"

"Không phải.", anh cười khẽ "Là những vì sao."

Cung Tuấn ngẩn người, ánh mắt cũng vô thức dõi theo ánh sáng le lói của những ngôi sao cách xa tít tắp hàng triệu cây số.

"Nhờ có những vì sao mà mặt trăng không còn cô đơn một mình trên bầu trời nữa; dù trải qua vài triệu năm, vài tỉ năm, có lẽ trăng và sao cũng sẽ cùng tỏa sáng trên trời đêm giống hôm nay thôi, đúng không?"

Không bao giờ xa cách.

Phải rồi nhỉ, ở thời còn non trẻ chúng ta đã từng hứa hẹn biết bao lần về hai chữ 'mãi mãi', nhưng nào có ai nhận ra bản thân những lời hẹn ước ấy cũng sẽ tồn tại hạn định đâu?

Thời gian mài mòn, yêu thương nhiệt thành dần hóa lạnh nhạt, ngoảnh đầu nhìn lại chợt phát hiện thiếu niên từng cùng nắm tay tựa đầu thề thốt 'mãi mãi' đã từ lúc nào lặng lẽ rời đi, chỉ để lại cho anh hai cánh tay buông thõng trống không.

Này, Tuấn Tuấn, em thử nói xem bầu trời đêm hôm nay... ánh trăng ấy có phải đang rất cô đơn không?

//Hình như người đó chẳng hề hay biết từng lời hứa hẹn ngu ngốc bốc đồng tôi từng nói của thời 17 tuổi ấy, hết thảy đều là nghiêm túc đến khắc cốt ghi tâm.//


===================================

(*): "Trăng đêm nay thật đẹp" (月がきれいです) là một câu văn nổi tiếng trong tác phẩm của Natsume Soseki, cái này mình không tìm hiểu kĩ nên ai thích đọc có thể tự tra cứu nhe =)))) theo mình hiểu thì 'trăng' (tsuki) đọc giống với 'thích' (suki), nên câu này có thể coi là một lời tỏ tình ngầm =))) nói vậy nhưng thật ra không nhiều người Nhật biết câu này lắm đâu, mình hỏi dân Nhật mà người ta đều ngơ ra ý =))))) chắc người già biết chứ với người trẻ không đọc văn Natsume Soseki thì =)))


Note:

Đăng nốt xả hàng để cầu được độ thi đỗ xong nghỉ tiếp cả tuần tới :> vậy nhe bye bye~~ =)))))

À khi tôi viết đoạn quá khứ sẽ để anh-cậu thay vì anh-anh nhé =))))) vì khi đó cậu Tuấn kiểu tri kỉ nhỏ ngoan hiền ngốc nghếch dễ xấu hổ, để 'anh' nghe nó sai lắm =))))

Tí quên, phải update một tí tiến độ của fic này luôn :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com