[Ôn Chu] Tiên xuân
(Ôn Khách Hành x Chu Tử Thư)
(Mừng Sơn Hà Lệnh một năm lên sóng ❤️💙)
________Tiên xuân________
Đã qua rằm nhưng tháng Giêng chưa hết, chợ xuân vẫn dập dìu người qua kẻ lại. Vô vàn món đồ xinh đẹp tắm trong dương quang, lấp lánh lảnh lót. Vải gấm hoa, trâm cài đính hồ điệp, giày thiếu nữ thêu mẫu đơn, phong linh leng keng tua rua đỏ. Chu Tử Thư thấy tiệm rượu quen hôm nay bày hẳn một sạp nhỏ ra ngoài phố, vại lớn bình con đều dán giấy hồng đề chữ "phúc", khung cảnh lại thêm mấy phần náo nhiệt. Ông già chủ tiệm thân thiện chào đón ngay khi thấy bóng huynh.
"Chu đại hiệp, hôm nay là ngài đến mua rượu sao? Vẫn loại cũ chứ?"
Chu Tử Thư gật đầu, đưa đĩnh bạc cho ông lão, nhận về bình rượu mơ dịu ngọt mà huynh không thực sự thích, chỉ là khi huynh chuẩn bị ra phố, kẻ kia lại mè nheo cúi đầu ôm cửa, ngước mắt nỉ non; A Nhứ, rượu mơ đâu khiến ai say được, rất hợp để uống thâu đêm...
Hắn đang chờ huynh ở khách điếm ngoài thành. Đó là một nơi nghỉ chân quê mùa, lẫn vào rặng tre xanh ven con đường vắng, giản tiện đến nỗi chủ nhà trọ phải kiêm luôn mấy việc nấu ăn, quét tước. Ấy thế mà mỗi khi én liệng thành đàn báo xuân, Ôn Khách Hành lại nhất định phải rảo chân xuống núi, hào phóng bao trọn khách điếm này ba ngày ba đêm, chiếm lấy căn phòng lớn có mùi trầm hương đã ngấm vào cột gỗ, tự tay bày ra một bàn tiệc đầy đủ thức ngon, chuẩn bị sẵn hai ly rượu con màu ngọc bích trên đĩa sứ xanh hoa vàng.
Khi nghe thấy tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra báo người về, Ôn Khách Hành có đang dở tay làm gì cũng sẽ vội vàng chạy ra, vừa đỡ lấy bình rượu mơ vừa nhanh tay phủi đi mấy giọt mưa bụi vương trên tóc người, sốt ruột giục giã; "A Nhứ, mau mau vào sưởi ấm!"
Ngón tay của Ôn Khách Hành có mùi của rau thơm và măng xắt sợi, nhéo nhẹ đầu mũi ửng đỏ của Chu Tử Thư, rồi hắn kéo huynh ra hiên nhà, ngồi xuống cái đệm bông bên chiếc bàn vuông đang tỏa hương thức ăn ngào ngạt. Nắng chiều đã tắt, trời ngả về đêm, gió lạnh thổi qua hậu viện, Chu Tử Thư khẽ kéo lại vạt áo.
"Để ta lấy chăn cho huynh." Ôn Khách Hành chưa kịp ngồi xuống đã lại nhổm dậy, nhưng Chu Tử Thư níu nhanh tay hắn, bảo hắn không cần đi đâu, chỉ cần ngồi yên sau cái đệm này.
Ôn Khách Hành mỉm cười, nhanh nhẹn đặt đệm bông của hắn ra sau lưng Chu Tử Thư, vòng tay qua người tóc mềm eo thon, để huynh lười nhác duỗi chân ngả vào lòng, đầu tựa lên vai hắn.
Hắn bóc hạt hồ đào, một hạt rồi lại một hạt, đút cho Chu Tử Thư.
Hắn gắp thịt Đông Pha vào bát, lấy thìa xắn nhẹ một cái là miếng thịt mềm tách ra, bên ngoài nâu cánh gián bên trong hồng đỏ mận, thơm thơm mùi rượu, tỏa khói ấm nồng. Ôn Khách Hành thổi nhẹ hai ba cái, rồi đưa thìa tới miệng nhỏ đã há sẵn của người trong lòng.
Đầu ngón chân đeo tất vải mềm của Chu Tử Thư lơ đãng cọ vào mắt cá Ôn Khách Hành. Gió xuân lại lướt qua, đưa một cánh hoa đào rơi vào chén ngọc.
Ôn Khách Hành vui vẻ, "A Nhứ, huynh xem, năm nay cũng thật đúng giờ!"
Chu Tử Thư nhoẻn miệng ậm ừ, đan tay với người kê lưng, cùng hắn trông ra khoảng sân trước hiên nhà. Ở nơi ấy, xuân này cũng giống mấy xuân qua, và cũng sẽ như vậy thêm nhiều xuân nữa, là một cây đào lớn vươn cao, tán tròn tỏa rộng, chẳng rõ đã trầm ngâm đứng đây mấy trăm năm, cứ y hẹn với nhân gian mà nảy nụ đâm chồi.
Đào hoa nở rợp cành nhánh, nhuộm hồng một mảnh đất trời, tĩnh lặng mà diễm lệ, không sai lệch không chờ đợi, mới giây trước dường như còn im ắng, mà giây sau đã bung tràn sắc xuân nồng, tựa như ai kia cựa mình thức giấc sau một giấc mộng kéo dài, triền miên.
Ôn Khách Hành rót rượu mơ vào ly ngọc vương cánh đào, tự mình uống chén đầu tiên để Chu Tử Thư không phải nếm lớp rượu trên cùng lỡ dính chút mùi chợ búa. Nhưng hắn chưa kịp nuốt đã bị Tiểu Nhứ cau mày lườm nhẹ, ôm cổ níu xuống. Huynh lầm bầm gì đó, nghe như là "phiền phức", hoặc chăng là "nhiều chuyện", mà cũng có thể là "muốn ngươi".
Huynh nghiêng đầu, mút lấy môi kia thơm thơm mơ ngọt. Đầu lưỡi nhòn nhọn uyển chuyển đưa sang, nhấm nháp thứ rượu xuân trọn vẹn ngũ vị tạp trần. Ôn Khách Hành bật cười, đẩy cánh hoa đào lên môi mềm ướt át của tình nhân, thấy gò má huynh ấy cũng đã phớt lên một sắc hồng.
Chu Tử Thư ngậm hoa trên miệng, mắt hạnh gợn sóng, nhoài ra khỏi vòng ôm của Ôn Khách Hành. Huynh cởi tất, bước chân trần xuống nền đất lạnh, đi như lướt tới bên cây đào cổ đang trong thời khắc kinh diễm nhất. Gió hát xung quanh. Mang theo mưa bụi, mùi đất trồng ngai ngái và tiếng kêu của côn trùng phá kén. Âm thanh của sự sinh trưởng và cựa mình tỉnh mộng. Những cánh hoa đào theo gió cuốn lên trời, lượn vòng trong không khí, dập dờn như cánh bướm, quấn quýt bên mỹ nhân áo trắng phiêu diêu lướt trên đầu mũi chân.
Áng mây nhạt trôi đi, tỏ ra ánh trăng sáng. Mái đầu người như được phủ lên một tấm voan trong suốt ánh bạc, mơ màng ẩn hiện. Người giơ cao cánh tay, lớp vải mềm lơi xuống, để lộ cổ tay trăng trắng vẫn còn mờ nhạt một dấu hôn. Người mỉm cười, gập tay bắt kiếm quyết, tay kia chạm lên eo, thanh thanh thoát thoát mà rút ra Bạch Y yêu quý trong một động tác xoay người thần tiên dưới trời hoa hồng thắm.
Người múa kiếm, khoát một vòng cung từ đất lên trời rồi lại trở về đất. Bạch Y mềm mại không làm tổn hại dù chỉ một cánh hoa, theo cái lắc cổ tay của người mà vẽ những đường sóng nước trong không khí, chậm rãi và trầm ổn, đỡ lấy những giọt mưa bụi li ti tựa sương tuyết còn lưu luyến chưa tan.
Người đứng giữa trời xuân, đón hắn vào trần gian phong hoa tuyết nguyệt. Tà áo trắng bay lên như bạch thiên hương tỏa cánh; môi người khẽ hé ra, cất tiếng gọi rất mềm.
"... Lão Ôn."
Bao nhiêu năm tháng chảy trôi hắn không còn nhọc lòng đếm, tóc người thế mà cũng đã có vài sợi bạc. Hắn lặng lẽ cười khi thấy người vẫy tay, đuôi mắt cong cong lộ mấy vết chân chim mà hắn vô cùng vô cùng thích. Hắn không còn đếm năm đếm tháng, cũng chẳng còn bận tâm đếm tóc bạc trên mái đầu người. Nhưng ngay lúc này, Ôn Khách Hành bỗng thật muốn được áp má vào lồng ngực tướng công, dài giọng làm nũng; A Nhứ ơi, phải làm sao mới tốt đây, nương tử của huynh lại lỡ sa vào lưới tình rồi.
Hắn bay tới bên người, cánh đào trên môi xinh ngọt lịm, cần cổ phơi ra để hắn hôn. Vai áo người trễ xuống tới khuỷu, ngực người mềm tựa lụa tựa bông.
Hắn hôn người, hôn người, lại hôn người.
Người kéo hắn ngả xuống mặt đất giờ đã là một thảm đào hoa.
Người vuốt ve gương mặt hắn. Da hắn ấm và mắt hắn rưng rưng. Hắn có vẻ mặt của kẻ thua cuộc nhưng không chịu nhận mình thất trận, tủi thân uất ức lại hờn giận; huynh không được làm ta yêu huynh đến thế.
Chu Tử Thư cứ cười mãi, khi Ôn Khách Hành buồn bực cởi đai áo huynh, lật ra từng lớp từng lớp áo, mỗi lần lột bỏ một cánh hoa đều tỉ mỉ hôn lên dấu chân chim một lần.
Chu Tử Thư biết, trăm ngàn cảnh đẹp nhân gian tiên giới nếu như chẳng phải mộng ảo khói sương, hẳn đều đã tụ lại trên người Ôn Khách Hành khi ấy, chân thật ấm nồng lại ngà ngà say, phấp phới và dập dờn trên thân thể mình đãi dưới trăng xuân, ủ trong hoa tuyết.
Hắn trên người huynh. Xuân hạ thu đông rồi lại xuân. Ngọt mặn đắng chua cay rồi lại ngọt.
Ấy, chính là ái tình.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com