Chương 24
Từ Hạo Thần ngồi ở hàng ghế sau, vừa đeo tai nghe vừa mở quà fan tặng. Công ty không cho phép nghệ sĩ nhận quà đắt tiền, cho nên đa số đều là mấy món đồ chơi nhỏ không đắt nhưng lại rất thú vị.
Còn lại hộp quà cuối cùng, hắn từ từ mở chiếc hộp được đóng gói tinh xảo ra, nụ cười trên mặt ngưng lại vì thứ vừa lọt vào tầm mắt, chiếc hộp rơi xuống, hắn đẩy cửa xe ra lảo đảo lao đến thùng rác gần đó, điên cuồng nôn một trận.
"Chiếc Bentley màu đen ở hàng thứ ba ngoài cùng bên trái..." Tiểu Đường dựa theo hướng dẫn của Trương lão sư đi đến ga ra ngầm của Tứ Quý, nhắc lại vị trí đỗ xe mà anh nói, sau đó phát sầu nhìn một loạt xe trước mặt.
Ngoài cùng bên trái là ở đâu? Bently trông như thế nào? Trương lão sư không thể miêu tả cụ thể một chút sao? Mấy chiếc xe này trông giống nhau hết mà? Giai cấp tư bản đáng ghét.
Thật sự không nên vì mua trà sữa mà xung phong lấy tài liệu giúp Trương lão sư. Bây giờ thừa nhận không biết đường đi còn kịp không? Nếu ga ra nhỏ hơn một chút thì được rồi, có chìa khóa trong tay, có thể dựa vào tiếng xe để tìm đường. Nhưng vấn đề là ga ra lớn như vậy, dù là nghe thấy cũng không biết là phía nào.
Tiểu Đường đứng trước ga ra do dự mấy giây, quyết định gọi điện thoại nhờ chị Miêu. Vừa lấy điện thoại ra, chợt nghe thấy một tiếng ho khan, cùng với tiếng nôn đến tê tâm liệt phế.
A? Tiểu Đường cất điện thoại vào túi áo, nhìn xung quanh. Đổi lại là cô gái khác, nghe thấy động tĩnh như vậy có thể sẽ sợ hãi, ít nhất cũng chần chừ suy nghĩ một chút. Nhưng từ nhỏ Tiểu Đường đã lớn gan, không có chuyện sợ. Cô đi vào ga ra theo tiếng động phát ra, cuối cùng nhìn thấy Từ Hạo Thần đang ôm thùng rác nôn đến đen trời trong một góc.
Thật ra Tiểu Đường cũng không quen lắm với ngôi sao lớn còn nhỏ tuổi hơn cô này, tuy là chung công ty với ông chủ nhà mình, nhưng số lần nhìn thấy nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần Tiểu Đường gặp hắn, đều là dáng vẻ hoàn hảo tinh tế, đây là lần đầu tiền cô nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của "Tình đầu quốc dân".
Tiểu Đường do dự một lúc. Từ Hạo Thần hẳn là không hy vọng bị người khác nhìn thấy mình như bây giờ, nhưng thoạt nhìn hắn quá khó chịu, không có cách nào khác, một lát sau cô nhanh chóng bước lại chỗ hắn. Từ Hạo Thần nghe được tiếng bước chân vô thức che miệng quay đầu, vừa vặn bắt được một đôi mắt đen trong veo. Hắn có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt của chính mình phản chiếu trong đó.
"Anh có sao không?" Tiểu Đường lấy khăn ướt trong túi nhỏ ra, đưa cho hắn.
"..." Từ Hạo Thần nhận khăn ướt, nhẹ giọng nói: "Không sao."
Thấy anh không muốn nói chuyện nữa, Tiểu Đường cũng không hỏi tiếp, gật đầu: "Không sao là tốt rồi. Anh lau mặt đi, đợi lát nữa tôi đưa anh về công ty, tiện đường, đừng từ chối."
Trên mặt cô có sự thân thiện thản nhiên, Từ Hạo Thần trầm mặc một lát, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Có lẽ là trong nhà có em trai cũng cỡ tuổi hắn, hơn nữa làm trợ lý cho Cung Tuấn, quan tâm người khác đã thành bản năng của Tiểu Đường. Cô nhìn xung quanh, cách đó vài bước có một chiếc xe cửa còn đang mở, dưới đất có một tờ giấy màu hồng, chắc là thư fan viết cho Từ Hạo Thần.
Nhân lúc Từ Hạo Thần đang lau mặt, cô định qua đó giúp hặt nhặt thư lên. Ngón tay vừa chạm vào, Từ Hạo Thần đột nhiên khàn giọng nói: "Đừng nhặt, lại đây."
"Hả?" Tiểu Đường khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
Từ Hạo Thần có chút nóng nảy: "Tôi nói lại đây."
Được rồi. Tiểu Đường đang chuẩn bị quay lại, thoáng thấy trong xe có gì đó. Trong một đống đồ chơi nhỏ, còn có một chiếc hộp xinh xắn, trong hộp chính là... Chỉ đen? Phía trên đỏ đỏ, là thứ gì?
Cô theo bản năng muốn lại gần nhìn kỹ hơn, tiếng bước chân từ xa đến gần, một bàn tay thon dài che mắt cô lại, thanh âm của Từ Hạo Thần vang bên tai: "Đừng nhìn."
Nhưng chậm một bước rồi, Tiểu Đường đã thấy rõ thứ trong hộp.
Thứ màu đen không phải chỉ, mà là tóc, mà thứ dính phía trên là máu. Hai thứ này để cùng một chỗ, khó trách Từ Hạo Thần lại nôn thành như vậy.
Tiểu Đường chợt nhớ đến một ký ức không mấy dễ chịu cách đây rất lâu.
Một ngày nào đó, sau khi Tuấn Tuấn diễn vai Sở Trạm, một người nặc danh đã gửi cho cậu một chuyển phát nhanh. Trước kia thỉnh thoảng fan sẽ gửi quà nhỏ đến Thần Phong, nên Tiểu Đường theo thường lệ mở ra kiểm tra trước. Việc này vốn có người khác làm, nhưng Tiểu Đường theo thói quen sẽ kiểm tra lại lần nữa. Ngoại trừ thư mà fan gửi cho Tuấn Tuấn không được xem, những thứ khác phải kiểm tra cẩn thận, bảo đảm không có vấn đề gì mới đưa cho cậu.
Trong khoảnh khắc mở hộp qua ra, Tiểu Đường suýt chút làm rơi nó xuống đất. Một con dao gọt hoa quả dính máu, thành hộp đầy những lời nguyền rủa độc ác được viết lên bằng sơn đỏ.
Vì sao Thần Phong lại để một thứ nguy hiểm như vậy được đưa vào trong công ty? Nếu cô không xem lại, có phải thứ này sẽ trực tiếp đưa đến tay Cung Tuấn không? Nghệ sĩ không nổi tiếng thì ngay cả bảo hộ tối thiểu của công ty cũng không được hưởng sao?
Cô ôm chiếc hộp ngây người hồi lâu, cuối cùng ném nó vào thùng rác dưới lầu công ty, chạy đến trung tâm thương mại cẩn thận chọn một chú gấu bông đưa cho Cung Tuấn, nói là fan gửi tới.
Tiểu Đường không nhớ Cung Tuấn nhận được gấu bông có vui hay không, nhưng đến giờ chú gấu đó vẫn được đặt ở vị trí nổi bật nhất trong phòng hóa trang.
Còn nhớ Trương lão sư hình như từng nói qua, Từ Hạo Thần có một thói quen, đó là dành thời gian để xem thư và quà mà fan gửi tới, chậm rãi xem từng cái một.
Thiếu niên này trốn trong ga ra nghiêm túc xem quà fan tặng, dần dần trùng khớp với Cung Tuấn nhận được gấu bông trong trí nhớ của Tiểu Đường.
Tiểu Đường chớp mắt, cảm nhận được người che mắt cô đang run lên, cô sờ soạng đưa tay về phía cửa xe, đóng thật mạnh.
"Đừng sợ, giờ thì không thấy nữa." Cô nói.
Bàn tay Từ Hạo Thần đang che mắt cô dần nới lỏng, nhưng không buông ra ngay. Tiểu Đường kiên nhẫn đợi một lúc, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nức nở rất nhẹ.
Khi Tiểu Đường ôm một đống hộp chuyển phát quay lại văn phòng, Trương Triết Hạn đang xem tài liệu để quên trên xe do Miêu Miêu đưa cho.
"Đây là fan của Tuấn Tuấn tặng." Không đợi Trương Triết Hạn hỏi, cô chủ động giải thích. "Tôi kiểm tra xong sẽ đưa cho ông chủ."
"Không phải có người làm việc này sao?" Tuy Trương Triết Hạn nói phải, nhưng cũng không phải thật sự muốn ngăn cản, nhìn cô lưu loát xếp thư qua một bên, bắt đầu mở hộp lớn hộp nhỏ.
"Thân là trợ lý của ông chủ, cũng nên có tác dụng một chút." Tiểu Đường ngại ngùng. "Từ khi có Trương lão sư cưng chiều Tuấn Tuấn, tôi cũng bắt đầu trở nên vô dụng rồi, chút chuyện này không tính là gì. Dù sao tôi cũng nhận lương mà."
Trương Triết Hạn chỉ nghĩ cô nhất thời hứng thú, không muốn tạt nước lạnh, gật đầu nói: "Đợi lát nữa Tuấn Tuấn chụp xong ảnh có thể sẽ muộn một chút, cô muốn đi không?"
Tiểu Đường đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh: "Đi đi đi! Thịnh thế mĩ nhan của ông chủ tôi tôi không được nhìn trước sao? Tối nay có là gì, người độc thân không sợ gì cả! Đều nói ở cạnh soái ca có thể cải thiện được ngoại hình, nhìn ông chủ nhiều một chút nói không chừng sau này tôi còn có thể dựa vào mặt để kiếm cơm."
Trương Triết Hạn bật cười: "Vậy được, chờ ngày cô có thể dùng mặt kiếm cơm, không được quên Trương lão sư này nha."
Tiểu Đường liếc anh một cái: "Lão đại, chờ đến ngày đó, có thể anh đã thành bà chủ của tôi rồi, chẳng lẽ anh muốn ngoại tình với tôi sao?"
Trương Triết Hạn vừa nhấp một ngụm cà phê, thiếu chút nữa sặc vào phổi, trừng mắt nhìn Tiểu Đường: "Cô gái, nói chuyện đừng không biết xấu hổ như vậy, không nghĩ đến chuyện lập gia đình sao?"
Tiểu Đường nhún vai: "Tôi còn trẻ, tạm thời chưa nghĩ tới. Nhưng Trương lão sư, đây là thừa nhận anh muốn làm bà chủ của tôi sao?"
Trương Triết Hạn còn nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Còn tùy thuộc vào ông chủ của cô có muốn lấy vợ không."
Tiểu Đường đột nhiên hăng hái, ném bớt một nửa số hộp chuyển phát, xoa xoa tay, gương mặt hưng phấn đến đỏ bừng: "Nói như vậy Trương lão sư của chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ một câu của ông chủ thôi sao? Tôi khinh, vậy tôi còn nói gì đến chuyện yêu đương nữa, mỗi ngày nhìn hai người cũng đủ ngọt chết tôi."
"Ngọt chết gì cơ?" Giọng nói đầy nghi ngờ của Hứa Tình Nhiễm truyền đến từ phía sau, Tiểu Đường lập tức câm miệng quay đầu. Nhà thiết kế Hứa bước vào, ôn hòa mỉm cười với Tiểu Đường, sau đó lập tức thay đổi thành gương mặt giận dữ: "Ông chủ! Anh có thấy hotsearch hôm nay chưa? Ăn cắp ý tưởng của bà đây còn dám thách thức Tứ Quý, loại chó gì vậy không biết!"
Trương Triết Hạn im lặng, anh thật sự không thể liên kết người trước mặt với nhà thiết kế tài năng của Tứ Quý được, uyển chuyển nói: "Tiểu Hứa, con gái..."
"Phải ôn nhu không được mắng người. Ôn nhu cái rắm! Tôi không đến cái công ty ăn cắp ý tưởng của tôi để mắng đã là tốt lắm rồi!" Hứa Tình Nhiễm cười lạnh. "Ông chủ, anh nói đi, ai đứng đầu bên kia?"
Trương Triết Hạn thở dài một hơi. Được rồi, vẫn là cô gái trong trí nhớ của anh.
Hotsearch đó Trương Triết Hạn đã xem qua. Một nghệ sĩ có chút danh tiếng của Thần Phong nhanh chóng nổi lên vì một bức ảnh trên mạng, đây vốn cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Trùng hợp chính là cách chụp ảnh giống với "Thần minh chi tử" của Cung Tuấn lúc trước một cách thần kì, chẳng qua Cung Tuấn theo hệ nùng nhan, còn nghệ sĩ nam kia lựa chọn phong cách cấm dục. Càng trùng hợp hơn chính là, dù là tư thế, bối cảnh, trang phục và trang sức, đều giống hệt bản thiết kế đầu tiên mà Hứa Tình Nhiễm thiết kế cho Cung Tuấn. Ngay cả tên hotsearch cũng là "Thần minh thiếu niên", có trùng hợp cũng không ai dám viết như vậy.
"Fuck, Thần Phong không biết xấu hổ như vậy sao? Ăn cắp ý tưởng cũng không biết che giấu." Sau khi rõ sự tình, Tiểu Đường tức giận nói. "Quá rõ ràng."
"Nhưng không ai để ý chi tiết này." Trương Triết Hạn cười nói. "Họ chỉ biết ảnh này chụp rất đẹp, nghệ sĩ rất ăn ảnh, và họ sẽ chạy theo trào lưu để truyền bá danh hiệu thần minh thiếu niên này cho cậu ta. Tin không, có thể sẽ có vài người so sánh với Cung lão sư, đến lúc đó fan của Cung lão sư chắc chắc sẽ chỉ ra nghi án ăn cắp ý tưởng này. Phản ứng của người qua đường sẽ chia thành hai loại. Thứ nhất, nhìn ra là sao chép nhưng cảm thấy ảnh chụp không tệ nên cũng không phê bình. Thứ hai, cảm thấy fan của Cung lão sư chuyện bé xé to, không phải tất cả ảnh chụp đều cùng một dạng sao? Chẳng lẽ nhà mấy cô dùng qua người khác không thể dùng nữa? Hơn nữa các blogger sẽ tùy ý biến tấu, Thần Phong được tuyên truyền miễn phí, mà người qua đường càng giảm thiện cảm với Cung lão sư."
Tiểu Đường nghe xong toát đầy mồ hôi lạnh, Hứa Tình Nhiễm đang tức giận cũng có chút dịu xuống.
"Nhưng ăn cắp chính là ăn cắp mà. Tuy rằng tôi không biết làm sao họ biết được dự án đầu tiên tôi thiết kế cho Simon, nhưng mà chính là ăn cắp." Hứa Tình Nhiễm không phục. "Một ý tưởng tôi không để vào mắt, nhưng là thiết kế của Simon, dưa vào cái gì lại đem đi lót đường cho người khác. Thần Phong này sao cứ phải gây sự với chung ta vậy?
Cứ như Thần Phong sinh ra là để mang rắc rối đến cho Cung Tuấn, chuyện gì cũng thò một chân vào, thật sự rất phiền."
"Chúng ta không ra mặt, nhưng người khác có thể." Trương Triết hạn chậm rãi nói. "Dùng chiêu một mũi tên bắn trúng hai con nhạn à, có phần coi trọng bản thân quá rồi. Chắc là còn chưa nếm qua nỗi khổ của bạo lực mạng, vậy để cậu ta thử một chút cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com