Chương 42
Sau khi nói xong câu đó, cả hai liền chìm vào trầm mặc quỷ dị.
Cung Tuấn ngơ ngác nhìn chằm chằm tay mình. Đôi tay dính đầy chất nhầy và máu do làm cá, mùi tanh cũng bao trùm lên mùi hoa dành dành tích tụ trên cơ thể cậu thông qua sữa tắm nhiều năm. Tóm lại, bộ dạng hiện tại của cậu rất tệ, không thích hợp được cầu hôn.
Thật ra Trương Triết Hạn cũng không khác hơn là bao, vừa nãy anh sờ mó con cá hết nửa ngày, trên tay cũng dính nhớp, thậm chí mùi tanh cũng giống hệt Cung Tuấn.
Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu, vẫn là Cung Tuấn lên tiếng trước. Cậu nhẹ giọng nói: "Triết Hạn, rửa tay đã."
"Ồ... Được." Trương Triết Hạn máy móc đáp lại.
Để không làm bẩn bếp, hai người ra bồn rửa tay nhỏ ở sân sau. Cung Tuấn đổ đầy nước vào bồn, hai người cùng nhau rửa tay trong im lặng. Tay của Cung Tuấn như được tạo hóa mài dũa tinh tế, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, mang theo vẻ đẹp sắc sảo. Nhưng lòng bàn tay cậu lại rất mềm mại, mỗi lần tay trong tay đều mềm nhũn dán chặt vào tay anh. Một bàn tay xinh đẹp như vậy, chỉ làm động tác rửa tay đơn giản cũng có mỹ cảm, Trương Triết Hạn nhìn đến xuất thần.
Đôi tay này nấu cơm cho anh, giặt quần áo cho anh, kiên nhẫn bóc quả óc chó cho anh. Đôi tay này còn tùy ý thăm dò trên cơ thể anh, mơn trớn từng tấc da thịt trên người anh, khiến anh trầm luân vào bể dục vô biên.
Fuck. Trương Triết Hạn mắng một tiếng trong lòng, người ta rửa tay thôi mà anh cũng có thể nghĩ đến chuyện kia, hạ lưu!
"Lời vừa nãy, còn tính không?" Cung Tuấn rũ hàng mi dài, giọng khàn khàn.
Trương Triết Hạn chớp mắt, không trả lời ngay. Cung Tuấn đợi một hồi, thấy Trương Triết Hạn không có ý định mở miệng, mím môi nhìn anh, trong mắt đều là sương mù.
"Không tính sao?" Đôi mi của Cung Tuấn khẽ run lên, cậu có chút ủy khuất hỏi, như một chú cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Tim Trương Triết Hạn mềm nhũn, vươn tay còn dính bọt nước xoa hai má mềm mại của Cung Tuấn: "Tính. Vậy em có bằng lòng kết hôn với anh, làm Trương phu nhân của anh không?"
"Bằng lòng." Cung Tuấn lưu luyến cọ cọ má vào tay Trương Triết Hạn: "Trương lão sư, em bằng lòng."
Nếu bây giờ có một bông hồng hay một chiếc nhẫn phù hợp với tình hình thì tốt rồi, nhưng tiếc là ở đây không có cửa hàng hoa, cũng không có nơi nào để đặt nhẫn.
Đợi đã, hoa?
Trương Triết Hạn chợt nhớ ra gì đó, nháy mắt vui vẻ. Anh kéo tay Cung Tuấn, hai mắt sáng ngời: "Tuấn Tuấn, đi theo anh."
Anh kéo Cung Tuấn ra sân, chạy xuyên qua những con hẻm nhỏ. Bởi vì vội vã ra ngoài, bọn họ không mang khẩu trang, cứ như vậy tùy tiện lao đi trong con ngõ nhỏ có người qua lại bất cứ lúc nào, kỳ thật đây là hành vi rất thiếu suy nghĩ, có lẽ sẽ có người qua đường nào đó nhận ra người đang đi trong con ngõ này chính là một ngôi sao đang rất nổi tiếng. Nhưng Trương Triết Hạn bị tình yêu làm cho hồ đồ, Cung Tuấn cũng vậy. Cậu để Trương Triết Hạn nắm chặt tay mình, cùng nhau chạy đi, thậm chí còn cười khẽ.
"Em... Em cười gì vậy?" Trương Triết Hạn quay đầu lớn tiếng hỏi, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù. Anh cảm thấy bản thân cũng đủ điên, không quan tâm đến việc hét lên như vậy có thu hút sự chú ý của mọi người không.
"Chúng ta thế này có tính là bỏ trốn không?" Cung Tuấn nhẹ nhàng thở ra, khóe môi cong lên thành một vòng cung đẹp mắt.
"Tính!" Trương Triết Hạn cười tươi đáp lại cậu.
Trương Triết Hạn dẫn cậu băng qua một con đường nhỏ bí ẩn, chạy đến trước hàng rào thấp sơn màu xanh. Xa xa phía trước chính là biển hoa mà nghe nói nhìn thấy thì có thể bên nhau trọn đời.
"Sáng nay lúc em còn ngủ anh đã tự tìm đường đến đây đó." Trương Triết Hạn thở hổn hển cười với cậu. "Thật đẹp, anh muốn nhân cơ hội này đến đây một lần cùng em."
Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn người trước mặt.
Trương Triết Hạn thở ra một hơi, đứng thẳng người như tiểu vương tử trong truyện cổ tích, khom lưng với Cung Tuấn: "Cung Tuấn tiên sinh thân ái, anh đã ái mộ em từ rất lâu rồi, xin hỏi có đồng ý kết hôn với anh không?"
Nói xong, anh cực kỳ tao nhã đưa tay về phía Cung Tuấn.
Cung Tuấn mỉm cười, đặt tay lên, nhẹ giọng nói: "Em cũng ái mộ Trương Triết Hạn tiên sinh từ rất lâu rồi, xin hỏi em có vinh hạnh được ở bên anh suốt quãng đời còn lại không?"
Trương Triết Hạn nghe tiếng gió thổi qua người, hương hoa ngọt ngào tràn ngập trong không khí. Sau lưng họ chính là biển hoa Âu Nguyệt không nhìn thấy điểm cuối, mà trước mặt họ chính là người muốn ở bên nhau trọn đời. Họ sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau.
"Anh nguyện ý." Anh khẽ đáp lại.
Trương Triết Hạn ở nhà Cung Tuấn ba ngày, cuối cùng vì công ty có việc cần xử lý nên không thể không kết thúc kỳ nghỉ nhàn nhã này. Anh học thứ gì cũng đều rất nhanh, cho nên có thể nhanh chóng thích nghi với môi trường mới. Chỉ trong ba ngày mà anh đã từ một công tử thành thị biến thành một ông già. Lúc đi anh còn mang theo trà mà bà nội Cung đã phơi.
Tiểu Đường cũng thích trà nên may mắn được một phần đặc sản do Trương lão sư mang về. Cô vô cùng vui vẻ, liền đưa cho Trương Triết Hạn trà cô vốn định tặng cho Từ Hạo Thần.
"Nhẫn trên tay là Tiểu Từ tặng sao?" Trương Triết Hạn uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy, rất đẹp phải không." Tiểu Đường sảng khoái tháo chiếc nhẫn trơn xinh đẹp ở ngón giữa xuống đưa cho Trương Triết Hạn để anh nhìn rõ hơn: "Tôi không thích đeo mấy thứ này, làm gì cũng bất tiện. Nhưng A Thần muốn tôi đeo nên tôi đành đeo."
Trương Triết Hạn không nhận lấy: "Tiểu Đường, đeo đàng hoàng đi, sau này đừng tùy tiện tháo ra cho người khác xem nữa."
"Vì sao chứ?" Tiểu Đường khó hiểu. "Xem một cái thôi mà, người ta có thể cướp nó đi sao?"
Trương Triết Hạn nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của cô, trầm mặc một lát rồi nói: "Chiếc nhẫn này tên là Chí Ái, là phiên bản giới hạn của DR, cần phải có chứng minh thư mới mua được."
"Phiên bản giới hạn sao, đỉnh quá." Hai mắt Tiểu Đường sáng lên: "Vậy chắc rất quý đúng không?"
Trương Triết Hạn nghĩ thầm, đâu chỉ là quý. Cả nước chỉ có mười chiếc Chí Ái, người mua phải tiến hành xác thực tên thật, sau này sẽ không có cửa hàng trang sức chính quy nào mở cửa chào đón người đã từng mua Chí Ái, nói cách khác, nếu có người nào đó tặng cho một cô gái Chí Ái, thì sẽ không thể tặng nhẫn cho những cô gái khác được nữa. Chí Ái một đời chỉ có một lần, tuyệt đối không có người khác.
Cho dù tương lai có ra sao, ít nhất hiện tại, Từ Hạo Thần thật sự đủ dũng cảm.
"Đúng vậy, rất quý." Trương Triết Hạn cười nói: "Vậy nên phải giữ cẩn thận."
Đã gần hai tháng kể từ khi Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Thích Em phát sóng, nhưng Cung Tuấn vẫn không vào đoàn phim mới ngoại trừ một số chương trình tống nghệ bên ngoài. Trương Triết Hạn có quyết định riêng, phim truyền hình diễn đến đây thật ra cũng ổn rồi, anh muốn Cung Tuấn phát triển sang lĩnh vực điện ảnh.
Cũng không phải không nhận được kịch bản, mà là anh đã xem qua, cảm thấy không có bộ nào phù hợp. Điện ảnh như một con dao hai lưỡi, hoặc là khen ngợi như nước, hoặc là bị gắn mác phim nát. Còn về trạng thái không nóng không lạnh, vậy thì có diễn hay không cũng không khác gì nhau.
Hiện giờ Cung Tuấn cũng không thiếu phim, nhưng để tìm được một bộ phim phù hợp với cậu không phải điều dễ dàng.
"Tôi cảm thấy kịch bản của đạo diễn Giang có thể nhận được." Tiểu Vũ nói. "Trước đây lúc tôi phụ trách cảnh khu từng gặp mặt ông ta vài lần, tính tình khá tệ, nhưng phim điện ảnh thì không thể chê. Mấy bộ hot trước đây đều do ông ta làm, đáng tiếc hai năm nay không tìm được diễn viên tốt, kịch bản hay như vậy cũng bị diễn thành phế. Haizz, tư bản bên trên chỉ định ai diễn thì người đó diễn, chẳng trách sự nghiệp điện ảnh của ông ta lại đi xuống."
Đạo diễn Giang, Giang Dương, Trương Triết Hạn từng nghe nói qua. Từ bộ Tần Hoài Hà giúp ông ta bắt đầu nổi tiếng, sau đó cũng liên tiếp cho ra những tác phẩm hay. Nhưng sau này những bộ phim nát thường xuyên xuất hiện, không phải kịch bản không hay, mà là diễn viên ông ta tìm được đều là người không có lưu lượng, không biết diễn xuất, đến nỗi không ai xem nổi họ.
Trương Triết Hạn suy nghĩ thật lâu, quyết định đi tìm Giang Dương nói chuyện.
Giang Dương cũng có vẻ kinh ngạc khi người đại diện của Cung Tuấn chủ động đến tìm mình bàn chuyện hợp tác, nhưng đối phương lịch sự khách khí như vậy, ông ta cũng không thể trực tiếp từ chối.
"Tôi đã xem phim truyền hình của Cung lão sư." Giang Dương nhấp một ngụm trà, ung dung nói: "Nói thật, mặc dù kỹ năng diễn xuất còn hơi ngây ngô, nhưng sau này sẽ có tiến bộ rất lớn. Nhưng bộ phim mới này của tôi đã định nam chính, để đỉnh lưu của Tứ Quý đến chỗ tôi diễn nam phụ, sợ là quý công ty sẽ không đồng ý."
Trương Triết Hạn cười khẽ: "Quả thật."
"Tứ Quý chủ động tới tìm tôi hợp tác khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh. Nhưng Hằng Tinh đã ra hai ngàn vạn, chỉ định Nghiêm Lộ vào vai nam chính." Giang Dương dập tàn thuốc, áy náy nói: "Tôi ấy à, chính là nhận tiền làm việc, không làm chủ được. Dù sao tôi còn có vợ con ở nhà, không muốn cũng phải quay. Nếu cứng đầu thì cả nhà tôi sẽ phải ăn không khí cùng tôi mất. Cho nên không được, với điều kiện của Cung lão sư muốn tìm một kịch bản hay không phải chuyện gì khó. Vậy tạm biệt trước." Nói xong ông ta liền đứng dậy rời đi.
"Tứ Quý ra giá ba nghìn vạn." Trương Triết hạn ở phía sau thản nhiên nói.
Giang Dương dừng bước, có chút khó tin quay đầu nhìn người đại diện trẻ tuổi: "... Cậu nói gì?"
Đôi mày tuấn tú của Trương Triết Hạn trở nên lạnh lùng: "Bốn nghìn vạn, đổi Nghiêm Lộ, Tứ Quý không muốn hợp tác với người của Hằng Tinh. Bốn nghìn vạn mua vai chính của một bộ điện ảnh, có đủ không?"
"Cậu..." Giang Dương hoài nghi mình nghe lần, bốn nghìn vạn đủ để Tứ Quý tự quay một bộ điện ảnh đó! Đến lúc đó ai diễn vai chính không phải chỉ cần nói một câu là được sao?
Ông ta bất động tại chỗ tiêu hóa tin tức này, thấy Trương Triết Hạn không có ý nói đùa, vì thế thấp giọng mắng một câu gì đó rồi trở lại chỗ ngồi lần nữa, tự rót cho mình một tách trà.
Đây chính là cơ hội mà ông ta hằng mơ ước. Tay cầm tách trà của Giang Dương run lên, trước đây ông ta là người kiêu ngạo, chướng mắt mấy ngôi sao lưu lượng không có chút kỹ năng diễn xuất, vì thế bị chèn ép không ít, kết quả liên lụy đến người nhà khiến họ phải theo ông ta chịu khổ. Ông ta chỉ đành vì người nhà mà cam chịu, làm việc theo ý của nhà đầu tư. Tần Hoài Hà vốn dĩ chỉ là khởi đầu của ông ta, chứ không phải đỉnh cao của ông ta.
"Tôi không hiểu." Giang Dương bình tĩnh lại một lúc rồi mới nói: "Tứ Quý không sợ vứt tiền mua nhầm một bộ phim nát sao?"
Trương Triết Hạn mỉm cười, khôi phục lại vẻ ôn hòa trầm tĩnh ban đầu: "Nát hay không còn phải xem là do ai diễn, tôi tin tưởng vào nghệ sĩ của công ty tôi, chẳng lẽ đạo diễn Giang không tin vào năng lực của bản thân sao?"
"Được rồi." Giang Dương thở ra một hơi, cười khổ: "Nói thật, không ai có thể từ chối điều kiện mà Tứ Quý đưa ra. Chẳng qua tôi cũng không dám đảm bảo rằng mình có thể tạo ra một tác phẩm khiến quý công ty hài lòng mà thôi."
"Sợ gì chứ, cùng lắm thì coi như tiêu xài hết bốn nghìn vạn mà thôi, cũng không làm Tứ Quý sụp đổ được." Trương Triết Hạn nói. "Thứ Dư tổng nhà chúng tôi có là tiền."
Tiểu Vũ lúc này đang tuần tra công trường nhà mình bỗng nhiên hắt xì một cái.
Trên mặt Giang Dương cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, ông tay đưa tay về phía Trương Triết Hạn: "Vậy chúc bộ phim đầu tiên hợp tác với Tứ Quý sẽ công phá phòng vé."
Trương Triết Hạn mỉm cười bắt tay: "Hợp tác vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com