Mèo nhỏ vị cam (P2)
Mãi đến khi cậu lướt đến một cái video, cậu vuốt tóc cho một khách mời trong chương trình, bình luận bên dưới đều là oh quào, hi vọng Cung lão sư có chuyện.
? Tôi có thể có chuyện gì.
Cung Tuấn không rõ nguyên do, đây là nhiệm vụ chương trình sắp xếp cho cậu, phải giúp tất cả khách mời vuốt tóc mà không bị phát hiện là cố ý, người đứng đầu sẽ có thưởng lớn, chuyến du lịch hai người. Vậy thì đương nhiên phải xông lên!
Trương lão sư vì chuyện này mới tức giận sao? Cung Tuấn nằm sấp trên giường khách sạn ôm đầu tự hỏi, Trương lão sư đang ghen à! ? Nhưng Trương lão sư sẽ không ghen đâu, người nọ mỗi ngày nhìn thong dong vui vẻ tự tại, Cung Tuấn còn mong anh sẽ ghen đấy, nhưng không thể nào.
Cứ như vậy, hoàng tử Simon ở khách sạn gần nhà một tuần, thật sự là buồn rầu, lại không dám quấy rầy công việc của Trương Triết Hạn, đành phải đi Tân Dư, quê của Trương lão sư.
Mẹ Trương đã biết quan hệ của hai người, cũng hết lòng ủng hộ, cho nên nhìn thấy Cung Tuấn tới liền cười híp mắt mở cửa.
"Tuấn Tuấn đến rồi à, Hạn Hạn đâu?"
"Triết Hạn đang mở tour diễn, gần đây rất bận, con đến gặp dì trước ."
"Tuấn Tuấn gần đây con cũng bận lắm à, xem con mệt đến thâm vành mắt rồi này."
Aizz, còn không phải vì cả ngày nghiên cứu xem tại sao con của dì đột nhiên không thèm quan tâm đến con, làm con sầu chết đi được.
Mẹ Trương dẫn Cung Tuấn đến phòng của Trương Triết Hạn rồi đi vào phòng bếp nấu cơm, không cần nghĩ cũng biết bình thường hai người này ai nấu cơm, để chứng minh tài nấu nướng của Trương Triết Hạn không liên quan đến di truyền, mẹ Trương quyết định làm một bữa thịnh soạn.
Cung Tuấn ngồi trước bàn học của Trương Triết Hạn, có loại cảm giác kỳ diệu, mọi thứ trong phòng đều xa lạ với cậu, nhưng chúng đều gắn bó với mèo nhỏ của cậu, tấm ảnh tốt nghiệp được lồng khung kính đặt trên bàn học, poster Luffy trên tường, còn có sách được sắp xếp ngay ngắn trên giá, cậu bé của cậu đã trải qua bao mùa xuân hạ thu thông trong căn phòng này, dường như chỉ cần mở cửa sổ là có thể thấy Trương Triết Hạn thời niên thiếu vẫy vẫy tay chạy về phía cậu, trong lòng ôm lon nước có ga, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Trên bàn học có một cái rổ tre nhỏ, bên trong chứa rất nhiều giấy viết thư và giấy note, trên đó đều là nét chữ quen thuộc, tròn trịa đáng yêu, trải qua thời gian chữ viết đã chuyển thành màu xanh nhạt.
"Hôm nay nóng quá, tan học có nên đi mua nước nho có ga không, mẹ chỉ có chút tiền tiêu vặt, mình còn phải tiết kiệm mua con quay sấm sét, không biết có thể lấy được màu vàng kim không, ở chỗ này ước một điều ước, hy vọng có thể lấy được con quay chí tôn hoàng kim lợi hại nhất!"
Cung Tuấn đọc say sưa, mắt đã sớm cong thành hình trăng non, đây đều là Trương Triết Hạn viết lúc tiểu học, hai chữ sấm sét còn dùng pinyin (ghép âm) thay thế, vừa nghĩ tới Trương Triết Hạn lúc nhỏ nhoài người trên bàn nghiêm túc viết thứ này, Cung Tuấn liền cảm thấy cưng xỉu.
Lại cầm lấy một tờ khác, có lẽ là giai đoạn cao trung, chữ trên giấy viết rất chỉnh tể
"Xa nhau không bao lâu anh đã bắt đầu thấy lo lắng
Hình ảnh của em ngập tràn trong trí ức của anh
Anh nhớ em chẳng thể nào chịu nổi
Nhớ về cái bĩu môi dễ thương của em
Và cả mùi hương trên cơ thể của em
Em là nịềm hạnh phúc của anh
Mỗi khi nhớ về em, anhlại mỉm cười
Không có em anh cảm thấy sao thật khó khăn "
- Lời dịch : Nhaccuatui
Là lời bài hát《 không thể mở lời》của Châu Kiệt Luân,Cung Tuấn vừa nhìn vừa ngâm nga,hóa ra Trương lão sư còn chép lời bài hát, nhưng khi Cung Tuấn thấy hàng chữ cuối cùng thì lập tức không bình tĩnh được nữa.
"Bài hát này, anh sẽ hát cho đến khi em hiểu lòng anh mới thôi, thích em, không thể mở lời."
Hóa ra không phải chép lời, là thư tình, Cung Tuấn bặm môi, không nghĩ tới thời niên thiếu của Trương lão sư lại phong phú như thế, còn rất lãng mạn, hát tỏ tình, thế mà không lãng mạn với mình chút nào, sinh nhật chỉ mua bánh gato, nến thổi không có, cũng không nói được mấy câu tình cảm, có thật anh ấy yêu mình không ! Cung Tuấn càng nghĩ càng thấy tủi thân, tự mình bóp nát trái tim mình rồi nhặt lên chắp vá lại, tiếp tục xem, mấy tờ còn lại có lẽ Trương Triết Hạn viết lúc đại học, phần lớn là bình luận sách và thơ ngắn tự viết.
"Những bông hoa màu hồng, màu trắng, màu vàng bị vứt bỏ. Muốn được đem tặng, muốn được tỏa sáng với ánh mặt trời. Vì vậy bay đi trở thành đám mây hoa hồng. Tôi nhặt lại chiếc áo sơ mi caro màu kem năm trước bạn vứt đi, chiếc cúc áo thứ ba tìm mãi không thấy. Phù sa lắng đọng thành mây đen, liên tục tìm kiếm trong bóng tối không kết quả, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, vô số cánh bướm màu vàng từ lồng ngực bay ra, xuyên qua bọt khí bay đến cây chanh vừa chua vừa đắng. Gió biển từ bờ tây gửi đến một bức thư, nét chữ bị nhòe, trang giấy nhăn nhúm.
Nó bị niêm phong, hơi nóng không hề dễ chịu, tôi ngồi xổm ven đường đọc xong, vệt nước lăn trên nhựa đường nóng hổi liên kết thành chòm sao, chỉ cần men theo hướng này là có thể trở về điểm xuất phát ."
Cung Tuấn đọc những dòng chữ này, trước giờ cậu luôn biết Trương Triết Hạn là người vô cùng dịu dàng, vạn vật thế gian chỉ cần đi qua bến đỗ trong tim anh, đều nguyện ý dừng lại tại đó, không muốn phiêu bạt nữa, Cung Tuấn cũng như vậy thôi, cậu đã từng mượn danh Ôn Khách Hành nếm trải chút ngọt ngào, thoáng thấy được sự thuần khiết trong trái tim Trương Triết Hạn, liền không thể vãn hồi, từ từ hãm sâu, cún nhỏ cứ như vậy rơi vào bể tình.
Mẹ Trương làm một bàn toàn món ngon sở trường, Cung Tuấn cầm bát nhìn bàn Mãn Hán toàn tịch này, hai mắt sáng ngời, còn có vài món ăn quen thuộc của Tứ Xuyên-Trùng Khánh, thứ bay trên trời, bơi dưới nước, cá nấu hấp, gà xào cay đều có trên mặt bàn, Cung Tuấn biết mẹ Trương sợ cậu ăn không quen món địa phương, trong lòng vô cùng cảm động.
"Tuấn Tuấn, mau nếm thử món thị kho của dì, Hạn Hạn khi còn nhỏ thích món này nhất đấy, mỗi lần dì nấu món này, nó đều ăn hai bát lớn."
Cung Tuấn gắp một miếng ăn với cơm, đầu gật như gà mổ thóc.
"Ngon quá, dì à!" Cảm thán phát ra từ đáy lòng, Cung Tuấn trực giác đêm nay mình sẽ no căng không đi nổi.
"Dì ơi, Triết Hạn khi còn bé có tranh cãi với dì không?" Cung Tuấn múc canh gà cho mẹ Trương, dè dặt hỏi.
"Đâu chỉ khi còn bé, hiện tại cũng cãi, sao vậy, con và Hạn Hạn cãi nhau à?"
Cung Tuấn ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai, gật đầu nói: "Chừng mấy ngày không để ý tới con, con cũng không dám đi tìm anh ấy, sợ anh ấy bận, nhưng con lại không biết vì sao anh ấy giận."
"Đừng sợ, nghe lời dì, thằng bé nhìn bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng ghen dữ lắm đấy, khi nó còn bé, dì dẫn nó ra ngoài chơi, mua kẹo que cho những đứa trẻ khác, sau đó, ngay cả kẹo của mình, nó cũng không ăn, chỉ im lặng nhìn kẹo của những đứa trẻ kia."
"Còn có chuyện này?" Cung Tuấn rất thích nghe quá khứ của Trương Triết Hạn, Triết Hạn khi còn nhỏ đã trải qua những chuyện gì, cậu đều muốn biết.
"Đúng vậy, thằng bé còn rất tinh ranh, có một lần hình như là cao trung, dì cũng nhìn ra nó bắt đầu yêu đương rồi, ngày đó chắc là bị con gái làm tổn thương, trở về đến bóng rổ cũng không chơi, cơm cũng không ăn nổi, không ngừng theo dì hỏi mẹ ơi con nhuộm tóc có đẹp trai hơn không? Sau đó có cuộc họp phụ huynh, dì mới nghe được cô bé kia thích con trai nhuộm tóc vàng."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha. . ." Cung Tuấn cười chảy nước mắt, sao Triết Hạn lại đáng yêu như vậy chứ.
"Cho nên Tuấn Tuấn à, không phải sợ, có chuyện chúng ta liền giải quyết, nếu Hạn Hạn tức giận với con vì vấn đề không liên quan đến nguyên tắc của nó, chắc sẽ chờ con giải thích với nó, nếu chạm đến nguyên tắc của nó, nó sẽ rất bình tĩnh, cũng không ầm ĩ, hiện tại lại làm mình làm mẩy, hai người các con ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau, vợ chồng son sao có thể giận nhau qua đêm?"
Cung Tuấn nghe được ba chữ vợ chồng son thì khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng, cảm giác bị phụ huynh trêu ghẹo rất kỳ diệu, nhưng lời của mẹ Trương cho Cung Tuấn rất nhiều tự tin, đúng nha, mèo nhỏ không tìm cậu thì cậu có thể đi tìm mèo nhỏ mà, ngày hôm sau, Cung Tuấn tạm biệt mẹ Trương lên máy bay đi đến thành phố có mèo nhỏ của cậu.
"Tiểu Vũ, em tới rồi, Trương lão sư ở đâu?" Cung Tuấn vừa xuống máy bay đã nhắn tin cho Tiểu Vũ, bên kia cũng trả lời rất nhanh.
"Bọn tôi giờ đang diễn tập ở sân vận động, đêm nay sẽ biểu diễn."
"Em có thể đến không?"
"Có thể, bọn tôi phải diễn tập đến chiều đấy."
Cung Tuấn đón xe đến sân vận động, bên ngoài đã nghe được tiếng hát của Trương Triết mềm mại như nước, lại đầy sức mạnh, khiến Cung Tuấn lập tức bay mất căng thẳng, thả lỏng toàn thân, cậu đi vào trong sân vận động, không trực tiếp đi tìm Trương Triết Hạn, mà tìm góc vắng vẻ nhìn người nọ dưới ánh đèn, quả nhiên anh không nghe lời cậu, chỉ mặc áo ngắn tay rộng thùng thình, đội mũ ngư dân không thấy rõ biểu cảm, chỉ thấy chiếc cằm hoàn mỹ được ánh sáng phác họa của anh.
Sau khi diễn tập kết thúc, Trương Triết Hạn ăn ở trong phòng hóa trang, sau đó sẽ lập tức bắt đầu thay đồ, anh chỉ có một tiếng để nghỉ ngơi, Cung Tuấn ở một góc tối chào hỏi với Tiểu Vũ, hiện tại chỉ có một mình Trương Triết Hạn ở bên trong, Tiểu Vũ không chỉ đơn giản là tay ngoài dài hơn tay trong, mà đã đến trình độ mở rộng vòng tay rồi, anh để cho Cung Tuấn đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
Cung Tuấn khom lưng nhẹ chân thăm dò, Trương Triết Hạn ngồi ở đó, cũng không ăn cơm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hít mũi.
Đây là, đang khóc?
"Hạn Hạn?" Cung Tuấn khẽ gọi, vốn định đột nhiên xuất hiện dọa anh nhảy dựng, bây giờ thấy Trương Triết Hạn như vậy, cậu cũng không còn ý định kia, thầm nghĩ đi qua ôm anh một cái.
"Aiya, sao mất đậu vàng rồi ?"
*Đậu vàng trong game đấu địa chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com